Hệ Thống Xuyên Nhanh Theo Yêu Cầu

Chương 185: Phiên ngoại: Sổ tay hướng dẫn nuôi thỏ (4)




Năm năm lặng lẽ trôi qua, cuộc sống bình yên của hai người bọn họ ở trên núi cao rốt cuộc cũng phải chấm dứt. Điều mà Khâm Thanh lo lắng rốt cuộc cũng xảy đến.

Bạch Thố, lúc này đây đã mang hình dáng của một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi, kiễng chân níu áo hắn làm nũng: "Đi mà, đi mà~ Chúng ta ở nơi này cũng lâu lắm rồi, ra ngoài du ngoạn một chút cũng đâu có sao.

Nhận thức của yêu thú không theo tuổi tác mà theo tu vi tăng dần, lúc này đây cậu đã đạt tới cấp sáu đỉnh phong, chỉ còn một bước cuối liền trở thành yêu thú cao cấp, đầu óc lẫn ngoại hình đều tương đương với một thiếu niên mới dậy thì. Ở cái tuổi này, không có tên nhóc nào không tinh nghịch muốn khám phá thế giới cả, Bạch Thố cũng thế. Lúc đầu óc còn đơn giản, cuộc sống quanh quẩn trên núi cao đã quá đủ với cậu. Nhưng khi cậu càng lớn lên, cậu càng muốn nhìn thấy nhiều hơn nữa.

Đối với việc này, Khâm Thanh quả thực có vài phần bất lực. Hắn không thể nói huỵch toẹt ra rằng ý xấu trong lòng mình chỉ ước gì Bạch Thố vĩnh viễn ở lại trên núi với hắn, mặc kệ đám người nơi trần thế đi. Bạch Thố không giống hắn, hắn vẫn còn ký ức đời trước, hơn ngàn năm qua có chuyện gì chưa trải qua. Cậu như gà con mới nở, dễ dàng bị cuộc sống muôn màu muôn vị của nhân loại thu hút. Nếu hắn nói với cậu rằng bình yên hiện tại đã là sự hạnh phúc lớn nhất của đời người, cậu hẳn khó lòng mà hiểu hết những điều đó. Chính hắn ngày trước còn lớn tuổi hơn cậu, tự cho mình là trưởng thành hơn cậu, thế nhưng cũng có để tâm đến các giá trị nhỏ nhặt ấy đâu. Chỉ khi hắn nhận ra bản thân đã đánh mất thứ gì, hắn mới biết quý trọng nó.

Ép buộc cậu sống một cuộc sống mà chỉ có mình hắn mong muốn là một điều ích kỷ, Khâm Thanh không thể làm như thế, cho dù hắn có lấy lý do nhằm để bảo vệ cậu đi chăng nữa. Huống hồ tình hình cũng không quá khả quan, đã hai năm kể từ lúc Bạch Thố lên cấp sáu, thế nhưng kể từ đó cậu hoàn toàn chững lại không tiếp tục tấn cấp được, chỉ lên tới cấp sáu đỉnh phong. Kiếp trước chuyện này hoàn toàn không hề xảy ra, do đó Khâm Thanh cho rằng nguyên nhân một phần do cậu thiếu thốn kinh nghiệm chiến đấu thực tiễn lẫn nhận thức đời thường. Yêu thú tấn cấp không chỉ đơn giản là tăng lên sức mạnh hay yêu lực, mà còn là phát triển đầu óc nhận thức ngày càng hoàn thiện hơn. Nếu hai người họ cứ tiếp tục ở trên núi, đừng nói là yêu thú, cho dù Bạch Thố có vốn là người đi chăng nữa cậu cũng không trưởng thành nổi.

"Em thật sự muốn đi sao?" Khâm Thanh thở dài.

"Muốn muốn muốn!" Hai mắt Bạch Thố tỏa sáng, gật đầu lia lịa.

Dáng vẻ cậu như thế này, hắn làm sao nỡ chối từ đây. Khâm Thanh cảm thấy chính mình như người cha già rốt cuộc vẫn phải tận mắt chứng kiến đứa con đủ lông đủ cánh trưởng thành, rồi đây thế giới của cậu sẽ trở nên rộng lớn hơn, không chỉ xoay quanh mỗi mình hắn nữa.

"Thôi được rồi." Hắn rốt cuộc vẫn chịu thua, "Chúng ta có thể đi, nhưng em phải nghe lời ta tuyệt đối."

Hắn không thể ngăn cản cậu trưởng thành được, vậy thì chí ít cũng nên tìm cách bảo vệ cậu an toàn.

Bạch Thố không buồn nghĩ ngợi liền đồng ý: "Vâng!"

Để thử thách khả năng tự lập cùng xử lý tình huống của cậu, Khâm Thanh yêu cầu cậu tự mình đóng gói đồ đạc mang theo, trong thời gian đó hắn lên kế hoạch tuyến đường cũng như những địa danh bọn họ đi qua. Khâm Thanh thầm tự nhủ, có thể xem như đây là một chuyến hẹn hò đường dài hay tuần trăng mật cũng được, vậy thì không còn quá khó chịu nữa.

Thế nhưng hắn chưa kịp lên tinh thần bao lâu thì ngay sau đó bị hiện thực đánh gục. Hiển nhiên hắn vẫn đánh giá năng lực của Bạch Thố quá cao. Khi nhìn vào túi không gian chất một đống đồ linh tinh, cậu lại vô cùng hớn hở như kể công, hắn chỉ có thể lạnh mặt soạn lại từ đầu.

Khâm Thanh cầm lấy một cành cây khô quắt queo từ trong túi đồ ra: "Em đem theo đồ mài răng làm gì? Để ở nhà."

"Nhưng... nhưng lỡ đâu ta muốn gặm..."

"Em thay răng cũng phải ít nhất ba năm rồi, hơn một năm nay ta chưa hề thấy em ngứa răng phải gặm bao giờ." Bạch Thố cái gì cũng tốt, chỉ có thói quen xấu là giữ lại tất cả mọi món đồ dùng không chịu vứt đi, kết quả nhà bọn họ chẳng khác gì cả nhà kho. Hắn bình thường yêu thương cậu tùy ý cậu muốn ra sao cũng được, nhưng túi không gian cũng có giới hạn nhất định, không thể bạ cái gì cũng mang theo.

Bạch Thố tiu nghỉu: "Vâng..."

Khâm Thanh không để cho thái độ của cậu làm mình dao động, tiếp tục lấy ra mấy tảng đá bóng nhẵn: "Mấy viên đá này cũng không cần thiết."

"Đó là đá may mắn của ta đó!" Bạch Thố cản lại, "Mỗi ngày đều phải sờ một chút thì mới gặp điều tốt!"

"Chúng ta phải di xa, không thể đem theo cả đống đá chiếm chỗ như thế này được. Nếu em muốn có thể giữ lấy một viên nhỏ nhẹ nhất."

"Nhưng..."

"Hoặc em có thể lựa chọn ở lại, như vậy mỗi ngày đều tha hồ sờ đá may mắn." Khâm Thanh bình tĩnh trần thuật.

Tất nhiên Bạch Thố không muốn ở lại, thế là đống đá may mắn bị để lại nhà gần hết, ngoại trừ một viên nhỏ bằng lòng bàn tay được Bạch Thố quyết tâm giữ lại.

Sau một buổi tối tranh cãi nảy lửa, rốt cuộc túi chứa đồ lúc này đây mới đúng nghĩa là một túi chứa đồ, những thứ lỉnh ca lỉnh kỉnh chiếm chỗ không có tác dụng đều bị ném ở nhà, chỉ mang theo vật dụng cần thiết nhất. Sáng hôm sau, khi không khí còn mờ hơi sương, hai người bọn họ cũng chính thức khởi hành.

Bạch Thố đi được không bao lâu lại ngoảnh mặt nhìn về hướng núi, Khâm Thanh đoán được phần nào trong lòng cậu nghĩ gì, an ủi: "Bất kỳ lúc nào em không muốn đi tiếp nữa chúng ta sẽ quay trở về."

"Ừm." Cậu ậm ừ, nhưng sau đó không quay đầu ngoái nhìn nữa. Lần đầu tiên chính thức rời núi để đi xa, trong lòng cậu có đôi chút nuối tiếc, song sự háo hức vẫn nhiều hơn.

Khâm Thanh lo ngại tiếp xúc với quá nhiều người cùng lúc sẽ khiến cho Bạch Thố của hắn bị choáng ngợp không thích nghi được, vì thế lộ trình của hắn bắt đầu từ những vùng quê vắng vẻ đi dần dần lên các thành thị lớn. Như vậy Bạch Thố có đủ thời gian làm quen với cuộc sống của con người, mà hai người họ cũng có thể từ từ trải nghiệm không cần gấp gáp.

Trước khi rời núi hắn đã dặn cậu trước mặt người khác không được để lộ thân phận yêu thú ra. Bất kỳ một con yêu thú đã hóa hình nào cũng đều dễ dẫn đến sự chú ý của đám thuần thú sư, nhất là khi hiện tại cậu chỉ mới cấp sáu đỉnh phong, nếu để người khác biệt được sự khác biệt này e rằng sẽ càng gây nên một hồi náo động.

Thuần thú sư chỉ cần tu vi cao thì tuổi trẻ càng lâu dài, do đó dù đã nhiều năm trôi qua gương mặt của Khâm Thanh cũng chẳng thay đổi gì, mà Bạch Thố ngược lại theo năm tháng lại lớn dần lên, cho nên hiển nhiên vai trò cha - con không thể dùng để đóng giả được nữa. Thực tế Khâm Thanh cũng không thích đóng giả cha - con, con thỏ béo ngốc này rất lơ mơ dễ bị lời nói làm ảnh hưởng, hắn sợ đóng giả cha con xong cậu lại xem tình cảm của hắn như tình cảm phụ tử thì chẳng khác gì tự lấy đá đập vào chân. Với lại Bạch Thố cũng chẳng phải một kẻ nhớ lâu, dặn thế nào qua một thời gian nhất định nó cũng sẽ quên béng đi mà buột miệng gọi hắn là "chủ nhân", còn không bằng ngay từ đầu để hai người bọn họ đóng giả chủ tớ.

Mấy ngày đầu tiên Bạch Thố tương đối rụt rè không dám tiếp xúc với người khác, cũng không dám rời khỏi hắn quá ba bước. Song đấy cũng chỉ được vài ngày, sau đó cậu dần dạn dĩ lên, thậm chí còn tự mình đi mua được cây kẹo hồ lô đầu tiên!

Nhìn ánh mắt cầu khen ngợi của Bạch Thố, Khâm Thanh chỉ có thể bất đắc dĩ xoa đầu cậu: "Em giỏi lắm."

Cái cảm giác người mình yêu ngày càng ít dựa dẫm vào chính mình hơn này... Hây, nói ra chỉ càng thêm đau lòng.

Bắc thành là thành thị lớn đầu tiên bọn họ đặt chân đến kể từ khi bắt đầu chuyến du ngoạn của mình. Hôm hai người họ vào thành vừa hay cũng là đợt tuyết đầu mùa, các bông tuyết trắng nhỏ mịn rơi lất phất khắp nơi. Bạch Thố vui mừng đưa tay lên đón lấy, quay sang khoe với Khâm Thanh: "Chủ nhân, tuyết rơi rồi!"

"Một lát nữa sẽ còn rơi nhiều hơn, chúng ta đi tìm nhà trọ thôi." Khâm Thanh đáp.

Mùa đông ở phương Bắc luôn luôn lạnh lẽo, Bắc thành hiển nhiên không ngoại lệ. Tuy nhiên cho dù có lạnh thế nào thì cũng không thể lạnh bằng ngọn núi ngày trước hai người họ cư ngụ được. Bởi vì đỉnh núi cao vài ngàn mét, cho nên lúc vào đông trời rất lạnh mọi thứ đều đóng băng, người bình thường không ai trú nổi, cũng chỉ có đám yêu thú và một tên thuần thú sư dày dạn kinh nghiệm như Khâm Thanh mới có thể sống được. Vì thế Khâm Thanh khá an tâm rằng Bạch Thố của mình nếu chịu nổi cái lạnh trên núi thì sẽ không bị cái lạnh ở những nơi khác ảnh hưởng mấy. Cậu lại là yêu thú, cho nên khả năng giữ ấm cũng tốt hơn con người, cho dù trời đã trở lạnh vẫn có thể vui vẻ phong phanh trong lớp áo mỏng.

Lúc bước vào nhà trọ, Khâm Thanh sớm nhận ra có điều lạ. Trời sắp vào đông, lẽ ra khách trọ ở Bắc thành phải giảm đi ít nhiều, song người trong đại sảnh lại khá đông đúc. Lúc bọn họ mướn phòng, tiểu nhị gãi đầu gãi tai nói rằng các phòng chữ thiên đều được khách quý đặt hết, chỉ còn lại một phòng chữ nhân mà thôi. Dĩ nhiên Khâm Thanh không có vấn đề gì, hắn ở đâu cũng được, còn Bạch Thố ấy hả, e rằng phòng chữ thiên với phòng chữ nhân khác nhau chỗ nào cậu còn không biết đâu.

Sau khi nhận phòng, đợi tiểu nhị đóng cửa rời đi rồi, Bạch Thố lúc này mới vui vẻ hóa về lại nguyên hình lăn lộn trên giường. Lúc mới biến hình cậu chưa quen điều khiển yêu lực nên không thể chuyển về, song qua vài tháng tập luyện là lại có thể tha hồ chuyển hóa. Bạch Thố rất thích ngủ trong dạng thỏ, bởi khi ấy cơ thể cậu nhỏ hơn, tha hồ lăn tròn nằm bẹp ra như một tấm thảm lông, lại có thể chui rúc vào ngực chủ nhân.

"Em muốn ăn tối luôn không?" Khâm Thanh hỏi, trong lúc sắp xếp hành lý hai người họ lại.

"Muốn!" Bạch Thố gật đầu.

Thế là sau khi dọn đồ xong, Khâm Thanh cùng Bạch Thố lại xuống đại sảnh để ăn tối. Bạch Thố là một con thỏ "thất học", vì vậy lúc nhìn vào danh sách món ăn chỉ có thể ánh mắt cầu cứu Khâm Thanh. Việc này nói ra cũng không phải do Khâm Thanh bỏ bê việc học của cậu, mà là vì yêu thú khi lên cấp cao đều sẽ tự động biết đọc biết viết nhờ truyền thừa cả, còn trước đó ngay cả dạng người bọn chúng cũng chẳng có thì dạy đọc dạy viết làm gì, chẳng lẽ ngươi còn mong chờ một con thỏ lấy chân chấm mực ịn ịn lên giấy viết thư sao?

"Có gà nướng lá sen, thịt bò xào hành tây, cá tuyết sốt chua ngọt, thịt heo áp chảo chiên nước mắm..." Khâm Thanh tẫn trách "con sen" ngồi đọc danh sách món ăn cho thỏ nhà mình nghe.

Món nào cũng khiến Bạch Thố chảy hết nước miếng, nhưng mà cậu không thể ăn toàn bộ được, Khâm Thanh cũng sẽ không cho cậu ăn quá nhiều, vì vậy đấu tranh một hồi liền chọn món cá, bởi vì cậu quanh năm trên núi không được ăn cá thường xuyên cho lắm.

Khâm Thanh lại gọi thêm hai phần mì, một phần gà nướng. Trong lúc ngồi chờ đồ ăn lên, Bạch Thố âm thầm nhìn xung quanh, mà Khâm Thanh cũng chọn lấy một người để hỏi chuyện.

"Huynh đệ, ở Bắc thành đang có sự kiện gì trọng đại sao? Vì sao lại đột nhiên nhiều người như thế này?"

Đối tượng được hỏi là một gã to béo nhưng có khuôn mặt phúc hậu, lúc này đây đã ngà ngà say, gương mặt đỏ bừng, giọng nói đầy hào sảng: "Cái gì? Ngươi không biết sao? Đã tới đại hội thuần thú sư hàng năm, người đông là đương nhiên!"

Đại hội thuần thú sư là một sự kiện được tổ chức mỗi năm do Hiệp hội thuần thú sư tổ chức nhằm để tạo cơ hội cho các thuần thú sư thử sức chứng minh năng lực chính mình, đồng thời giúp Hiệp hội cùng các gia tộc lựa ra những hạt giống tốt để bồi dưỡng. Đại lục ngoài kinh đô ra có tổng cộng bốn tòa thành trì lớn Đông Tây Nam Bắc, mỗi năm sẽ tổ chức ở mỗi thành, luân phiên đều đặn. Năm nay đến lượt Bắc thành chủ trì, vì vậy cũng không có gì lạ khi có nhiều người vào thành như vậy. Việc chủ trì đại hội sẽ giúp cho lượng khách tiến vào thành nhiều hơn, việc làm ăn của người dân trong thành cũng càng thuận lợi phát đạt, cho nên các thành chủ vẫn luôn lấy làm vui vẻ chấp nhận công tác này.

Bạch Thố hiển nhiên cũng nghe loáng thoáng được nội dung câu chuyện bọn họ, ngón tay hơi giật giật ống tay áo Khâm Thanh, nhỏ giọng hỏi: "Đại hội thuần thú sư là cái gì?"

"Là một cuộc thi giữa mấy tên thuần thú sư xem ai mạnh hơn ai mà thôi." Khâm Thanh đáp. Đa số người tham gia cũng chỉ là thuần thú sư cấp thấp hoặc trung cấp chưa có thế lực nâng đỡ nên mới đi thi hòng hy vọng lọt vào mắt xanh các gia tộc lớn, cho nên mới tổ chức công khai ai ai cũng tham gia được như thế này. Còn những thuần thú sư cấp cao hoặc đã có thế lực phía sau lại tham gia vào những cuộc thi khác kín đáo hơn. Ngay cả hắn kiếp trước vì đậu vào học viện Thanh Long nên chưa từng tham gia sự kiện này, dù sao học viện của hắn không thiếu những cuộc tranh tài, các học viên cũng được nhắm sẵn, không cần vất vả thể hiện bản thân để đi tìm thế lực làm gì.

Thuần thú sư là một chức nghiệp oai phong, nhưng cũng rất đốt tiền. Hầu hết các yêu thú cấp càng cao thì càng khó dỗ dành, điều kiện sống đòi hỏi nhiều, nếu thuần thú sư có năng lực thông linh cao thì việc câu thông cũng dễ dàng hơn, còn nếu năng lực không đủ, chỉ có thể vung tiền cải thiện chất lượng sống tôn yêu thú lên đầu như tổ tông mà cung phụng để bọn chúng thoải mái chấp nhận duy trì khế ước với mình. Yêu thú không tự tiện phá bỏ khế ước được, nhưng nếu chúng có ý kháng cự, thuần thú sư sẽ gặp khó khăn trong việc triệu hồi hay sử dụng năng lực của chúng. Mà không phải bất kỳ thuần thú sư nào cũng sinh ra trong gia đình giàu có, đa số bọn họ đều hy vọng được các thế lực lớn thu nhận, có tài nguyên dồi dào để tu luyện, lại không cần lo lắng vấn đề tiền bạc.

Khâm Thanh đối với mấy kiểu thi đấu này xem đã sớm nhàm, bất quá Bạch Thố vẫn là một con thỏ chưa trải sự đời, cậu nghe vậy thì lại càng thêm háo hức: "Chúng ta tham gia được không?"

"Anh bạn nhỏ, ngươi cũng là thuần thú sư sao?" Tên béo trả lời khi nãy hứng thú hỏi.

"Không phải." Bạch Thố lắc đầu. Cậu là yêu thú mà, nhưng chủ nhân đã dặn không thể nói cho người khác biết, "Có điều chủ nhân của ta là thuần thú sư, nếu ngài ấy thi nhất định sẽ thắng!"

Tên béo ngộ ra quan hệ chủ tớ giữa hai người bọn họ, lại nghe cậu nói vậy không khỏi lấy làm buồn cười: "Đúng là nghé con không biết sợ cọp."

Bạch Thố thấy người nọ không tin mình thì ấm ức lắm, đưa mắt nhìn về Khâm Thanh thể hiện sự tin tưởng của mình vào hắn. Ánh mắt ấy khiến Khâm Thanh không thể không rung động, hắn cố gắng dời đi tầm mắt để che giấu cảm xúc của mình. Bạch Thố của hắn đã lớn rồi, cũng ngày càng biết suy nghĩ hơn, nhưng cậu vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, hắn không thể nảy sinh những suy nghĩ cầm thú được.

May mắn thay tiểu nhị kịp thời dọn đồ ăn lên nên chủ đề lúng túng này mới dừng lại. Bạch Thố chú tâm vào ăn uống lại quên béng những chuyện trước đó, ăn đến khi cái bụng căng phồng môi bóng lưỡng mới thôi.

Khi họ về phòng rồi, Khâm Thanh mới nói tiếp chuyện ban nãy: "Chúng ta không thể tham gia được."

Thỏ béo nằm bẹp trên giường ủ rũ, ánh mắt thảm thương hề hề nhìn hắn, đôi mắt to tròn ngập nước đáng thương vô cùng.

"Em nhìn em đi, chỉ toàn là mỡ với lông, đi thi để bị người khác đè bẹp sao? Ngay cả mấy con khỉ yêu trong núi còn bắt nạt em được thì thi đấu cái gì." Khâm Thanh vỗ trán.

Thật ra lấy tu vi cấp sáu đỉnh phong hiện tại của Bạch Thố thì khó có yêu thú nào trong đại hội có thể đánh bại được cậu. Chỉ là hắn vẫn luôn quá nuông chiều cậu, kinh nghiệm thực chiến của cậu gần như bằng không, ngay cả đánh nhau với đám yêu thú trong rừng còn te tua lên xuống thì ai mà dám để cậu ra thi đấu chứ. Bạch Thố rụng một cọng lông thôi hắn cũng xót xa nữa là.

"Nhưng... nhưng em rất muốn biết đại hội thuần thú sư trông ra sao..." Giọng của cậu có hơi sụt sùi, hai cái tai cụp xuống, toàn thân co lại như một quả banh lông tròn trịa.

Khâm Thanh nhìn thấy bộ dạng này vừa thương vừa buồn cười không thôi, nhéo má cậu đầy cưng nựng: "Không tham gia, nhưng vẫn có thể đi xem được."

Hiển nhiên đây đã là một lựa chọn tốt hơn nhiều so với không có gì cả rồi, cho nên tinh thần Bạch Thố lại được khơi dậy ngay. Cả đêm hôm đó cậu phấn khích ngủ không được, cứ lăn qua lăn lại trong vạt áo Khâm Thanh, làm phiền hắn đến độ hắn phải dùng tay giữ chặt quả banh lông này không cho phép cục cựa nữa. Thân người Bạch Thố rất mềm, do là yêu thú nên không dễ chết giống bọn thỏ thường, có bóp hay nhào nắn thế nào cũng chẳng ảnh hưởng mấy.

Sáng hôm sau, cả hai cùng nhau lên đường đi xem đại hội. Khâm Thanh hồn già xác trẻ đã quá quen với mấy trò này thì chẳng hứng thú mấy, chỉ có mỗi Bạch Thố phấn khích không thôi, trên đường đi hết nhìn Đông lại nhìn Tây. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy nhiều yêu thú tập trung một chỗ đến như vậy! Ngọn núi bọn họ sống cũng có kha khá yêu thú, nhưng bọn chúng không tụ tập đông đúc, trái lại con nào con nấy đều có địa bàn riêng, nước sông không phạm nước giếng.

Bất kỳ ai cũng có thể bỏ tiền mua vé vào cổng, còn khách quý sẽ được bao hẳn phòng riêng. Khâm Thanh tuy có tiền nhưng hắn lại không có thẻ bài khách quý, vì vậy chỉ có thể mua vé thường theo dõi trên khán đài. Trận đấu đầu tiên thuộc về hai vị thuần thú sư trẻ tuổi, yêu thú cũng chỉ ở đẳng cấp thấp, hoàn toàn không quá thú vị. Nhưng càng về sau trình độ của thuần thú sư ngày càng tăng lên, người xem cũng dần dần được khơi gợi hứng thú, không khí đại hội ngày càng nào nhiệt hơn. Không chỉ theo dõi đơn thuần, người xem còn có thể đặt cược, vì vậy ai nấy đều thi nhau hò hét ủng hộ cho đối tượng đặt cược của bản thân.

Bạch Thố hào hứng xem thi đấu, hóa ra thế giới con người thật đa màu đa dạng, hèn chi con Phì Trư kia suốt ngày quyết tâm tu thành người để đi du ngoạn thôi. Ở chỗ của cậu đám yêu thú trừ phi có tranh chấp, không thì không bao giờ dùng đến vũ lực, càng không có khái niệm cá cược. Hơn nữa người thắng cuộc còn nhận được rất nhiều quà, trong khi yêu thú bọn cậu đánh nhau xong dù thắng hay thua cũng chẳng được ai tặng quà đâu!

Trông thấy Bạch Thố vui vẻ như vậy, trong lòng Khâm Thanh cũng vui lây. Hắn ngồi ngắm cậu là đủ rồi, thầm nghĩ có lẽ chính mình quá mức gò bó, thỉnh thoảng để cậu tiếp xúc với thế giới thuần thú sư cũng không sao. Nói không chừng sau này hắn sẽ đồng ý cho phép cậu tham gia thi đấu. Đương nhiên không phải cái loại đánh nhau thế này, bạo lực quá thể. Khâm Thanh thầm nhớ lại, đại hội thuần thú sư có một hạng mục riêng dành cho trẻ em, tổ chức cho vui là chính. Để cậu đánh nhau với bọn yêu thú cấp thấp của lũ trẻ con thì bắt nạt quá, đăng ký cho cậu thi chạy bộ với vượt chướng ngại vật vậy.

Thế nhưng hắn còn chưa kịp vui vẻ bao lâu, biến cố lại xảy đến. Trên sàn đấu, hai con yêu thú đang khí thế bừng bừng đột nhiên tru lên thảm thiết lăn ra đất. Hai tên thuần thú sư cũng đột ngột ngưng lại, vẻ mặt bối rối thấy rõ. Người trên khán đài không rõ chuyện gì xảy ra, nháo nhào cả lên. Trong số bọn họ cũng không ít người là thuần thú sư đến xem thi đấu, yêu thú của họ cũng gặp phải triệu chứng tương tự té lăn ra đất. Trong lòng Khâm Thanh căng thẳng, quay sang Bạch Thố, phát hiện sắc mặt của cậu tái nhợt, cơ thể hơi run lên không kiềm chế được. Hắn mắng một tiếng chết tiệt, vừa định dùng lực lượng trong cơ thể mình truyền sang ổn định giúp cậu thì phát hiện cả người trống rỗng, hay nói đúng hơn giống như có ai dùng vật chặn lại dòng chảy của nguyên khí, khiến hắn không sử dụng được.

Trong lúc đám đông hỗn loạn, từ bốn phương tám hướng nhảy ra hàng loạt người mặc áo choàng đen, trên mặt đeo mặt nạ trắng. Hai thuần thú sư trên khán đài không vận dụng được lực lượng, yêu thú gặp chuyện không điều khiển được, chỉ đành ngước nhìn lên ban giám khảo với chủ trì mong giúp đỡ, nào ngờ đâu những người kia đã sớm bị những tên hắc y khống chế. Một số người khác cảm thấy tình hình không ổn có ý bỏ chạy, đáng tiếc thay cửa ra đều đã bị chặn, bất kỳ kẻ nào dám bước lại gần nhóm hắc y liền xuống tay không thương tiếc.

"Toàn bộ khu vực này đã chịu khống chế của trận pháp, cho dù các ngươi có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể sử dụng lực lượng được, ta khuyên các ngươi chớ làm chuyện ngu ngốc." Một tên trong số đó dường như là thủ lĩnh của cả đám lên tiếng, "Kẻ nào dám tự ý gây rối lập tức giết không tha!"

Người trong khán đài không khỏi hoảng sợ, trong chốc lát toàn bộ đấu trường bao trùm bầu không khí nặng nề lo âu. Một vài người có kinh nghiệm nhận ra hoa văn trên mặt nạ đám người kia, rì rầm nói: "Kia chẳng phải là dấu hiệu của Tân Đạo hội sao?"