Hệ Thống Xuyên Nhanh Theo Yêu Cầu

Chương 179: Tổng bộ chuyện chưa kể (10)




Bộ dáng thiếu niên Lâm Mặc nằm ngủ vô cùng dễ nhìn, chí ít là đối với Hạ Duệ, khiến lòng hắn ngứa ngáy không thôi. Đã nhiều lần Hạ Duệ không nhịn được dùng ngón tay chọc nhẹ vào cái bờ môi hồng phấn hơi hé mở ấy, dẫu cho chính hắn hiểu rõ bản thân lúc này chỉ là một dãy số liệu không có thực thể.

Năm tháng trôi đưa, Hạ Duệ bất giác nhận ra chính mình thế nhưng đã cùng Lâm Mặc trải qua từng ngày từng ngày một. Cuộc sống của cậu vô cùng nhàm tẻ và quy luật, tất nhiên đấy cũng chẳng phải lỗi do cậu gây nên, ấy vậy mà hắn lại có thể kiên nhẫn trải nghiệm từng ngày một không chút nóng vội, thậm chí còn tìm được một loại cảm giác bình yên khó diễn tả.

Những lúc như thế, Hạ Duệ lại nhớ về những ngày tháng trước kia ở tổng bộ, hắn tuy luôn tự nói với chính mình rằng bản thân chán ghét cậu, song lại chưa bao giờ thực sự muốn buông tay cho đến giây phút cuối cùng. Ở bên cạnh Lâm Mặc, hắn mới tìm được sự bình yên hiếm có mà chính bản thân cũng không nhận ra. Chỉ đáng tiếc đến lúc hắn giác ngộ thì mọi chuyện đã quá muộn.

Rốt cuộc cũng đến thời điểm Lâm Mặc rời khỏi viện nghiên cứu, hắn thấp thỏm lo âu như người cha già lần đầu để con đi chơi dã ngoại với trường. Lâm Mặc quanh năm ở trong viện nghiên cứu, ánh nắng mặt trời bên ngoài liệu có làm cậu cảm thấy khó chịu hay không? Người nhân tạo lại bị ép buộc sử dụng một loại dịch dinh dưỡng do viện nghiên cứu sản xuất để duy trì sinh mệnh, tham gia vào một nhiệm vụ lâu ngày như vậy rất có khả năng sẽ gặp phải tình trạng thiếu thốn không đủ dùng, cơ thể Lâm Mặc có do đó chịu không chăng? Hắn biết rất rõ cậu sẽ an toàn hoàn thành nhiệm vụ này, song lại không thể ngừng tự hỏi xem trong cả quá trình Lâm Mặc có bất kỳ sự bất tiện khó chịu nào hay không.

Có lẽ đây chính là sự khác biệt. Khi yêu một người, dẫu cho bề ngoài họ không thể hiện điều gì, ngươi vẫn không thể không chú ý quan sát để tâm đến mọi cử động nhỏ nhặt nhất, chỉ sợ đối phương nảy sinh cảm xúc tiêu cực nào. Còn khi tình yêu đã bị ném qua một bên, dù cho người nọ có thương tích đầm đìa ngay trước mặt ngươi đi chăng nữa, ánh mắt ngươi vẫn chỉ thờ ơ xem như không có.

Lâm Mặc hiển nhiên rất thông minh, cả một quãng đường đều hết sức trấn tĩnh, chí ít không khiến bất kỳ ai nổi lên nghi ngờ. Nếu như không phải bản thân hắn nhìn thấy được quá trình trưởng thành của cậu, cộng thêm chút thần thái bồn chồn lo lắng giấu kín ở đáy mắt đối phương, e rằng không chút nào nghi ngờ người trước mắt đây lại không hề giống như những nghiên cứu viên khác.

Những biểu hiện này càng rõ ràng hơn sau khi Lâm Mặc bị tách ra cùng những thành viên khác của viện nghiên cứu. Cậu hệt như con thỏ nhỏ mờ mịt giữa phi thuyền rộng lớn không biết hang ổ của mình ở nơi nào, tay chân không khỏi luống cuống. Gặp phải những kẻ khác Hạ Duệ rất có thể sẽ xem thường, cho rằng đối phương quá thiếu kinh nghiệm thực tiễn, nhưng đối với một người nhân tạo như Lâm Mặc, hắn không tài nào nảy sinh loại suy nghĩ như vậy, trái lại còn mang theo thương xót. Cả một cuộc đời bị giam trong bốn bức tường thép, nay đột nhiên bị ném tới một nơi xa lạ như vậy, em ấy nhất định vô cùng hoang mang đi?

Mặc dù những ký ức của Hạ Duệ được bảo lưu rất tốt, nhưng não bộ của hắn không đạt được tới trình độ vĩnh viễn không quên như người nhân loại, những chuyện quá xưa cũ hắn khó lòng trong lúc nhất thời nhớ ra hết toàn bộ chi tiết. Nếu hắn nhớ không lầm, lần đầu tiên hắn gặp cậu chính là...

"Anh... anh gì đó ơi, có thể giúp tôi cái... cái này được không?"

Hạ Duệ nhìn thấy mình của quá khứ, kỳ thực cũng không khác hình dáng hiện tại của hắn bao nhiêu, suy cho cùng tổng bộ không có thời gian nên không có sự lão hóa hay biến đổi hình thể trừ phi chính bản thân chủ thể mong muốn. Thế nhưng nhìn vào bộ quân phục kia, hắn có loại cảm giác hốt hoảng như thể đây là một ai đó khác, có lẽ là hắn nhưng của rất lâu về trước, đến nỗi hắn còn chẳng thể nhớ ra.

"... Cửa phòng tôi không vào được." Lâm Mặc hơi lùi về sau để tránh bị áp bức, nhỏ giọng nói.

Nam nhân hơi nhíu mày, dùng quang não cá nhân quét số phòng, sau đó kiểm tra một hồi mới chậm rãi nói: "Hệ thống dưỡng khí trong phòng cậu có vấn đề, bên quân đội đã sắp xếp bạn cùng phòng cậu sang nơi khác, có lẽ bọn họ quên chưa thông báo cho cậu."

Hạ Duệ đứng nhìn ở góc độ người thứ ba liền trở nên soi mói. Hắn của trước kia lạnh lùng như vậy sao? Dọa đến Lâm Mặc phải lùi về sau luôn kìa! Ấy thế mà còn không mau mau nhận ra an ủi đối phương, trưng ra bộ mặt liệt như vậy có gì hay ho chứ!

Trong lòng Hạ Duệ trở nên bực bội, đột nhiên nảy sinh loại suy nghĩ quỷ dị: cái thằng này không thể là mình được...

"Hạ Duệ, chức vụ thiếu tướng, đồng thời cũng là người chịu trách nhiệm dẫn dắt đoàn nghiên cứu lần này." Lúc này đây đối thoại giữa hai người bọn họ đã tiến hành đến bước giới thiệu tên họ lẫn nhau.

"Thiếu... thiếu tướng?"

Hạ Duệ thấy rõ Lâm Mặc tỏ rõ sự ngạc nhiên, còn chính hắn thì lộ ra chút bất đắc dĩ, giống như loại cảm xúc tại-sao-cậu-ta-lại-không-biết-mình-là-ai. Hắn thực muốn đấm bản thân của quá khứ một phát, mày nghĩ mày ngon lắm hay sao mà ai cũng phải biết mày hả?!

Cái thằng đáng ghét này không thể nào là mình được... Hạ Duệ nhẩm thầm trong bụng, tìm cách thoát khỏi sự thật tàn khốc.

Nhưng mà thực tế cho thấy hắn chẳng những không thể đấm được cái "thằng đáng ghét này", lại còn phải trơ mắt nhìn Lâm Mặc dọn vào ngủ chung một phòng, lại còn là một giường! Thế là Hạ Duệ ngay lập tức xoạt một cái thay đổi thái độ tự an ủi bản thân, thôi thì đó cũng là mình, Lâm Mặc ngủ với mình chứ ngủ với ai...

Có điều đứng nhìn ở góc độ thứ ba này vô cùng quái dị có được không! Cho dù người đối diện mang gương mặt y hệt mình, hơn nữa chắc chắn chính là mình, Hạ Duệ vẫn cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy bất kỳ ai khác ngoài chính thực thể của hắn chạm vào Lâm Mặc! Nói trắng ra thì Hạ thiếu tướng đã là một cái gì đó quá xa xôi ở quá khứ rồi, Hạ Duệ không thể không thừa nhận rằng bản thân hắn từ đấy đến nay đã thay đổi quá nhiều, trong lúc nhất thời bắt hắn phải chấp nhận rằng đấy là chính mình có hơi khó khăn.

Thời điểm lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lâm Mặc cũng rất khó thích ứng với dáng vẻ và tính cách của cậu, song hắn cùng cậu trải qua mười mấy năm trong biển ký ức, theo thời gian dần trở nên quen thuộc, lại càng thấu hiểu hơn những yếu tố và nguyên nhân khiến Lâm Mặc trở thành bộ dáng hiện tại.

Còn tên Hạ thiếu tướng trước mắt này ấy hả? Không quen!

Lúc hắn còn đang bận rối rắm quay cuồng với những suy nghĩ của chính mình thì Lâm Mặc đã sớm thay quần áo tiến vào phòng tắm. Hạ Duệ sững sờ nhìn cánh cửa trước mắt, yết hầu hơi nuốt một cái. Hắn có nên tiến vào, hay là vẫn nên tiến vào? Lúc còn ở viện nghiên cứu, hắn ngại Lâm Mặc vẫn còn nhỏ nên không bao giờ dám dòm ngó, còn hiện tại...

Nhưng ngay sau đó hắn sực nhớ Lâm Mặc lúc này chỉ mới mười sáu tuổi thôi, theo luật pháp liên minh thì vẫn còn là trẻ vị thành niên đó! Hạ Duệ kiềm nén dục vọng của chính mình, may mà lúc này hắn không có thực thể, bằng không không biết sẽ còn khó chịu đến mức nào.

Ấy vậy mà trong khi hắn nhắm mắt nhắm mũi tự giữ cho bản thân thoát khỏi tà niệm, cái tên Hạ thiếu tướng kia cứ như vậy mở cửa ra! Cơ thể trần truồng của Lâm Mặc theo đó xuất hiện trước tầm mắt Hạ Duệ, hơn nữa còn đang quỳ gối tìm kiếm thứ gì đó dưới sàn!

Nhắm mắt lại! Đây là trẻ vị thành niên đó!

Đáng tiếc Hạ thiếu tướng của quá khứ làm gì biết đến những chuyện này, hơn nữa còn vì bản thân nổi lên dục vọng mà đẩy cậu ra bên ngoài, đi vào trong phòng tắm để xối nước lạnh.

Hạ Duệ tuyệt vọng nhắm mắt úp mặt vào tường không dám nhìn. Hắn thật sự quá tội lỗi mà...

Cũng may những cảnh tượng như thế này về sau không xuất hiện nữa, qua lại giữa hai người bọn họ chủ yếu là tương tác bình thường như đồng nghiệp. Hắn nhìn thấy Lâm Mặc có thể hai mắt tỏa sáng uống dịch dinh dưỡng vị dâu, trong lòng ngũ vị tạp trần. Khi ấy hắn chỉ cho rằng cậu rất dễ nuôi, lại đâu ngờ Lâm Mặc có một quá khứ tàn nhẫn như thế.

Dịch dinh dưỡng là món ăn rẻ tiền nhất, dễ bảo quản nhưng mùi vị thật sự khó nuốt, cho dù nhà ăn có cải tạo thêm đủ loại hương vị đi chăng nữa thì cũng chẳng ai thích thú cho nổi. Nếu không phải vì nhiệm vụ, Hạ Duệ nhất định sẽ không bao giờ ủy khuất bản thân uống thứ đó.

Ấy thế mà thứ đồ vật bị người người chán ghét kia lại được Lâm Mặc nâng niu vô cùng, hệt như phát hiện ra cả một chân trời mới vậy. Lại có thể vì được hắn tặng cho một túi dịch dinh dưỡng mà vui vẻ không thôi.

Hạ Duệ thở dài, đúng là một đứa bé ngoan mà. Ngoan ngoãn đến mức khiến người khác thương tâm.

Tuy rằng hắn trước kia đã sớm nhìn ra những phẩm chất tốt đẹp của Lâm Mặc, song chỉ khi đứng nhìn ở vị trí này, hắn mới phát hiện ra những điều mình biết về cậu chẳng qua chỉ là mặt nổi của tảng băng chìm. Lâm Mặc thực sự còn càng phấn đấu, càng nỗ lực, càng chịu thương chịu khó hơn so với hắn tưởng tượng nhiều.

Những ngày tháng kế tiếp đều là quãng thời gian tốt đẹp nhất trong quá khứ.

Bọn họ trở thành đồng đội của nhau, tìm hiểu nhau rồi lại hỗ trợ nhau. Mỗi tối, họ lại ôm nhau ngủ như đôi tình nhân nhỏ dù chưa hề có bất kỳ sự công nhận chính thức nào từ hai phía. Hạ Duệ thầm nghĩ, ắt hẳn lúc ấy mình đã sớm yêu Lâm Mặc rồi. Thậm chí có lẽ ngay từ lần gặp đầu tiên, bằng không vì sao hắn lại để cậu ở phòng mình. Cơ thể lúc nào cũng nhận thức sớm hơn đầu óc, chưa bao giờ bài xích Lâm Mặc cả.

Hắn nhìn chính mình cõng Lâm Mặc trên đường hành quân, cái vóc người nho nhỏ nhưng quật cường ấy luôn cố tìm mọi cách ngồi vững phía sau, lại rụt rè sợ hãi không dám ôm quá chặt. Đôi mắt Hạ Duệ thoáng buồn, hắn không thể nhớ lần cuối cùng hai người bọn họ ôm lấy nhau như một đôi tình lữ bình thường nữa.

Hận thù xâm chiếm đầu óc cùng sĩ diện hão của một thằng đàn ông khiến hắn bỏ lỡ rất nhiều thứ, thế nhưng có thể trách ai ngoài chính bản thân hắn đây?

"Người khác bắt nạt cậu, cậu cũng đừng đánh lại."

"Sau này ai bắt nạt cậu, cậu nói tôi, tôi liền đánh hắn thay cậu."

Lời hứa năm xưa đó, rốt cuộc hắn vẫn chưa từng thực hiện được, hơn nữa còn tự biến mình trở thành kẻ bắt nạt.

"Ngày trước anh từng nói với em rằng, nếu có ai bắt nạt em, anh sẽ đánh kẻ đó."

"Em nhạy cảm quá rồi đấy, khắp tổng bộ bây giờ ai bắt nạt được em nữa chứ?"

Tại sao chứ? Tại sao lại thành ra như vậy?

Hốc mắt của hắn trở nên đỏ xót, cay nồng như bị hun khói. Hắn trở thành loại người mà hắn chán ghét, một kẻ lợi dụng tình cảm người khác, hơn nữa còn phản bội người mình yêu. Hạ thiếu tướng tuy là một tên ngu ngốc, nhưng chí ít tình yêu hắn dành cho Lâm Mặc vô cùng trong sáng không lẫn tạp chất. Còn Hạ Duệ hắn đã biến chất rồi, hắn mang cái vỏ ngoài của Hạ thiếu tướng nhưng bên trong chỉ có mỗi oán hận cùng sự mục ruỗng.

Chỉ có Lâm Mặc vẫn luôn giữ nguyên sơ tâm của mình, cũng vì thế mà cậu không ngừng chịu đựng tổn thương.

Hắn cõng cậu băng đèo vượt suối, cậu đỡ hắn thoát khỏi chốn hiểm nguy. Lẽ ra hắn phải là người bảo vệ cậu, nhưng cuối cùng lại chật vật đến mức phải dựa vào cậu mà giữ an toàn cho bản thân.

Như thế nào để đánh giá lòng người? Người xưa từng nói, hãy yêu người làm ra mười đồng nhưng dành tặng cho bạn chín đồng thay vì yêu người làm ra một trăm đồng nhưng chỉ đưa bạn mười đồng.

Những thứ hắn giúp đỡ Lâm Mặc kỳ thực nhỏ bé không đáng kể so với sức lực của hắn. Nhưng những điều mà cậu làm vì hắn không có thứ nào không vượt quá giới hạn của bản thân.

Thiếu niên yếu ớt ngay cả đi bộ vài dặm đường cũng có thể kiệt sức, gập bụng không nổi được mười cái liên tục, lại vì sống chết của một người cậu mới quen biết không bao lâu mà đánh cược cái mạng nhỏ của mình.

Đừng như vậy mà! Hạ Duệ đau đớn nhìn bóng dáng cậu run rẩy cầm theo đao lượng tử tiến lại gần dây leo.

Từng giọt máu cậu đổ xuống đều khiến hắn phát điên. Gương mặt cậu tái nhợt đầy vẻ sợ hãi, nhưng lại chưa từng có ý bỏ cuộc, kiên cường và bất khuất như cây tùng cây bách đứng giữa đất trời bao la.

Đừng tốt với anh như vậy! Hắn cắn môi dưới của mình, hai tay siết chặt lại. Nếu hiện tại hắn có thực thể, e rằng đã sớm bật ra máu.

Dây leo sắc nhọn đâm xuyên qua cẳng chân trái đối phương, hắn không dám tưởng tượng đến những đau đớn mà cậu phải nhận lấy lúc đó. Nước mắt từ hốc mắt Lâm Mặc không nhịn được tuôn ra, nhưng cậu vẫn vô cùng quật cường giữ cho bản thân tỉnh táo lê bước về hang động.

Đừng hy sinh vì anh nhiều như thế nữa! Hạ Duệ muốn nắm lấy bả vai cậu hét to, nhưng bàn tay của hắn chỉ vồ được không khí, ngơ ngẩn nhìn bóng dáng bé nhỏ của thiếu niên ngày càng xa dần.

"Nghe anh đi, tên ấy không xứng đáng đâu." Hạ Duệ nói như thủ thỉ, dẫu biết rằng chỉ có mình hắn nghe hiểu.

Lâm Mặc lúc này đây đang bận rộn chăm sóc cho Hạ thiếu tướng, lại tự xử lý vết thương của mình, hoàn toàn không hề chú ý tới một "Hạ Duệ" khác đang ngồi bên cạnh mình.

"Hắn sẽ không cảm kích em đâu." Hạ Duệ trầm ngâm, "Hắn rất xấu xa, sau này không những lợi dụng em, lại còn làm ra rất nhiều chuyện khiến em đau lòng."

Cho nên không cần vì một kẻ như vậy mà hy sinh chính bản thân... Nhân loại rất tham lam, khi em cho bọn họ một bát gạo, bọn họ sẽ mang ơn em. Nhưng em cho họ một gánh, họ liền ngay lập tức xem rằng đó là nghĩa vụ là bổn phận của em.

Bởi vì tình yêu của Lâm Mặc có được quá dễ dàng, cho nên hắn mới không biết quý trọng. Hạ Duệ luôn kiêu ngạo cho rằng mình là một sự tồn tại hơn người, song hắn nhận ra hắn cũng giống như bao nhân loại khác, sẽ luôn phạm phải những sai lầm cơ bản như vậy.

"Em là đồ ngốc. Đồ ngốc nghếch." Giọng nói của Hạ Duệ nhỏ dần, hắn vùi đầu mình vào giữa hai đầu gối, "Mục Thanh Hoài đã dặn em rằng anh không thể tin cậy cơ mà, sao em bình thường thông minh như vậy, việc này lại không nhớ ra cơ chứ?"

Đáng tiếc Lâm Mặc sẽ không bao giờ có thể nghe thấy những lời này của hắn.

******

Hắn nhìn chính mình mỗi ngày ngọt ngào cùng Lâm Mặc, trong lòng ngổn ngang trăm mối, đồng thời cũng hiểu được vì sao khi mình ngỏ lời yêu, Lâm Mặc lại chần chừ không dám chấp thuận. Có lẽ chính cậu cũng hiểu được vị trí hai người bọn họ ở hai phía đối nghịch, cho nên Lâm Mặc không muốn đưa ra bất kỳ hứa hẹn gì.

Trải qua thời gian dài chung sống cùng những người nhân tạo, Hạ Duệ biết được bọn họ vô cùng cố chấp, có thể nói trong đầu như chỉ có một cọng gân, đã nhìn thẳng một đường rồi sẽ không bao giờ quay lại. Về mặt IQ họ có thể thông minh tuyệt đỉnh, cũng có thể đưa ra vô vàn phát minh sáng chế khiến người đời thán phục, nhưng EQ thì quả thật thảm không nỡ nhìn.

Song cho dù EQ có thấp đến đâu, Hạ Duệ cũng không cho rằng người nhân tạo đánh mất toàn bộ tình cảm của mình. Bọn họ chỉ đơn giản không dễ bộc lộ ra như nhân loại bình thường mà thôi. Giống như Lâm Mặc, tuy là một người nhân tạo nhưng lại sống tình cảm và chung thủy hơn bất kỳ ai, một khi đã yêu thì yêu đến cùng. Hay Mục Thanh Hoài thoạt nhìn tùy hứng, nhưng vẫn rất để tâm đến Lâm Mặc, thường xuyên gây hấn với Nhan Hạc Hiên lại không hẳn không đế tâm đến y. Hay ngay cả chính Nhan Hạc Hiên thoạt nhìn lạnh lùng không dư thừa cảm xúc, ấy thế mà xem Mục Thanh Hoài như bạn, lại nảy sinh những cảm xúc mơ hồ ám muội cùng Lâm Mặc. Có điều tất cả bọn họ đều là một đám EQ thấp, rất khó để tự nhận ra tình cảm của bản thân, lại càng khó hơn để bộc lộ chúng ra ngoài.

Những ngày tháng trôi qua trong ký ức, nói lâu thì lâu, mà bảo mau thì cũng mau. Hạ Duệ như vị khách lữ hành thờ ơ đứng ngoài cuộc, phát hiện ra những góc nhìn mới bản thân hắn chưa bao giờ chú ý.

Khi hắn cho rằng Lâm Mặc phản bội mình, cấu kết cùng bè lũ phạm tội thì hóa ra cậu chính là người đã luôn cố gắng hết sức giảm thiểu thương vong cho nhân loại, mặc cho những tổn thương mà bọn họ gây ra cho cậu. Hắn vẫn luôn cho rằng trong mối quan hệ của họ mình mới là người bảo vệ, nhưng thực ra chính Lâm Mặc mới không ngừng hết lần này tới lần khác che chở cho hắn.

Giả như là hắn của ngày xưa, hắn hoàn toàn không thể thông cảm cho hành vi của tổ chức khủng bố, chỉ hận bắt hết cả đám lại, bảo vệ những người dân vô tội. Thế nhưng bây giờ hắn nhìn thấy Mục Thanh Hoài yêu cầu Lâm Mặc kích hoạt bom trái tim như đã chết lặng, hiển nhiên hắn chưa bao giờ cho rằng cái chết của những người không liên quan là sự đền tội xứng đáng của những kẻ thủ ác, song hắn thấy chính mình không có tư cách để lên tiếng trong chuyện này.

Ngẫm xem, nếu như một ngày xuất hiện một đám người ngoại tộc bắt tất cả đồng bào của hắn làm nô lệ, đối xử với bọn họ tàn tệ, lại tìm mọi cách bóc lột sức lao động, liệu khi ấy hắn có thể chính nghĩa nói rằng dùng vũ lực không phải biện pháp tốt nhất không?

Ranh giới giữa đúng và sai vô cùng mong manh. Người ở phe nào ắt tự xem bản thân là chính nghĩa, muốn truy căn cứu đế xem lỗi lầm thuộc về ai chẳng khác gì một hành vi vô nghĩa muốn tránh né khỏi vấn đề.

Nhất là vào thời điểm tên giám sát viên cất giọng đe dọa tiêu hủy Lâm Mặc chỉ vì nghi ngờ cậu thông đồng cùng hắn, lửa giận như sôi trào bên trong Hạ Duệ! Hắn chỉ hận không thể giết chết gã ngay lập tức, khiến cho gã vĩnh viễn câm miệng!

Vì vậy thời điểm Mục Thanh Hoài cùng Nhan Hạc Hiên giết chết bọn họ, Hạ Duệ nhận ra chính mình chẳng hề có chút thương xót nào cho những kẻ mà hắn vốn xem như đồng bào. Một mặt hắn thả lỏng vì biết Lâm Mặc không cần chịu đựng những ngày tháng này nữa, mặt khác hắn vẫn đau lòng cho cậu khi phải nghe lấy những ngôn từ mang tính đả kích như vậy.

Bất quá nhìn vào gương mặt thờ ơ vô cảm của Lâm Mặc khi bọn họ nói ra hai từ tiêu hủy, trái tim của Hạ Duệ như bị bàn tay vô hình nào đó siết chặt. Hắn biết chỉ khi con người ta không ngừng nhìn thấy cái chết, thậm chí là quen thuộc với nó, bản thân họ mới có thể dửng dưng đến như thế.

Và rồi hắn theo chân cậu đi cùng Mục Thanh Hoài, được giải thích về dự án tổng bộ, càng hiểu rõ hơn nguyên nhân đằng sau những hành vi lúc trước của bọn họ. Những khúc mắc trước đó về tổ chức khủng bố cũng như cốt lõi chân chính của tổng bộ đều đã được phơi bày một cách trần trụi nhất trước mắt Hạ Duệ, hắn có cảm tưởng hồi ức này cũng sắp kết thúc rồi.

Hạ Duệ nhìn chính mình đột nhập vào viện nghiên cứu, lại nhìn Lâm Mặc sau khi đánh ngất mình còn nói xin lỗi, chỉ thở dài cảm thấy cậu quá mức nhân từ. Ngay cả khi hắn đã đứng ở vị trí phe đối địch rồi, Lâm Mặc vẫn không nỡ xuống tay. Bỗng dưng hắn nảy sinh một loại lo âu không nói nên lời, không ngừng run rẩy cầu nguyện rằng xin đừng có bất kỳ chuyện gì khác xảy ra, đừng để Lâm Mặc hy sinh thêm bất cứ thứ gì vì hắn nữa!

Thế rồi trời đất của hắn lại sụp đổ lần nữa khi trông thấy cậu vì bảo toàn mạng sống của hắn, vì để có thể tiếp tục ở bên cạnh hắn mà đẩy bản thân vào vị trí đối ngược của những người cậu vô cùng yêu quý.

"Hai người các cậu đi thôi, tớ sẽ ở lại."

Tuổi thọ của người nhân tạo không vượt quá ba mươi, hơn nữa lấy tình huống tận thế cấp bách như vầy khả năng sống sót của Lâm Mặc cơ bản rất thấp, lựa chọn ở lại cùng với hắn chẳng khác gì tuyển con đường chết.

Huống hồ như chính Mục Thanh Hoài nói, lúc ấy nếu hắn tỉnh dậy sẽ giết chết cậu ngay. Lâm Mặc chỉ là EQ thấp chứ không ngốc, cậu hoàn toàn biết trước chuyện gì sẽ xảy ra cho mình.

"Nếu anh ấy muốn giết thì để anh ấy giết đi."

"Dù sao cũng là tớ thiếu nợ anh ấy."

Không có... Sóng mũi Hạ Duệ có chút cay, khóe mắt đầy chua xót. Em không nợ bất kỳ ai, cũng không có nghĩa vụ phải vì bất cứ ai mà vứt bỏ mạng sống của mình.

Lâm Mặc, tại sao em không thể học cách yêu quý bản thân nhiều hơn?

Khi Lâm Mặc tự cầm súng chĩa vào chính bản thân để đe dọa hòng thỏa hiệp, trái tim Hạ Duệ gần như rơi mất. Hắn rất sợ, sợ rằng cậu lỡ tay, hoặc Nhan Hạc Hiên giận quá mà không màng tất cả giết chết cậu. Giờ phút này hắn quên mất đây chỉ là một đoạn ký ức, đối với hắn chúng sống động không khác gì hiện thực.

"Buông ra đi Lâm Mặc, đừng làm những việc nguy hiểm như vậy!" Hắn sốt ruột quát, dẫu cho không ai nghe thấy cả, "Sinh mệnh của em cũng đáng giá như bất kỳ ai khác! Em không cần vì một người mà đánh đổi nó!"

Nhất là khi người kia còn vừa mới tổn thương em bằng những lời lẽ vô cùng khó nghe. Hắn thà rằng Lâm Mặc oán hận hắn, đẩy hắn vào chỗ chết cũng không muốn nhìn thấy cậu vì mình gánh chịu tất cả như vậy!

Lâm Mặc không chết, nhưng cậu ta đánh đổi trí tuệ của mình để bảo đảm lấy cơ hội sống sót cho hắn. Đối với người nhân tạo, hạ thấp trí tuệ đi chẳng khác gì đánh phế một người từ thể năng cấp S xuống cấp F.

Ngay cả Hạ Duệ cũng không dám cam đoan rằng chính mình có thể không một cái chớp mắt liền chấp thuận điều kiện như vậy. Thế nhưng với Lâm Mặc, dường như tất cả mọi thứ cậu có đều chỉ là vật ngoài thân không đáng nhắc đến, chỉ có mỗi mình Hạ Duệ là kho báu duy nhất.

Hắn nhìn không gian xung quanh dần tối đen đi, sàn nhà dưới chân như lún xuống nuốt lấy hắn tựa một con thủy quái khổng lồ, để rồi khi hắn lần nữa mở mắt đã quay trở về căn phòng quen thuộc của mình.

Quang não Lancelot đưa cho hắn kêu rè rè vài tiếng rồi tự động hủy bỏ, vỡ nát ra thành từng mảnh vụn nhỏ không có cách nào phục hồi.

Bàn tay của Hạ Duệ vô lực che mặt, hắn tìm kiếm được chân tướng mà hắn vẫn luôn mong mỏi, nhưng rồi để làm gì đây?

Vô tri nhưng ngạo mạn là sai lầm cơ bản mà mọi con người đều có thể mắc phải. Lẽ ra hắn nên sớm nghĩ tới rằng nếu Lâm Mặc không thể thẳng thắn mọi chuyện với hắn ngay từ đầu, chứng tỏ việc này hoàn toàn không hề dễ giải quyết, cho nên cậu không muốn nhắc lại nó!

Vốn dĩ hai người bọn họ đã có thể bỏ qua tất cả làm lại từ đầu, cùng xây dựng một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc dành riêng cho hai người, ấy thế mà tất cả lại bị hắn đạp đổ!

"Thỏ trắng vô cùng hạnh phúc, nhưng cùng lúc đó nó lại sợ hãi rằng nếu hoàng tử nhận ra nó chỉ là một con thỏ, chàng sẽ đuổi nó ra khỏi cung điện ngay lập tức."

Là... tự ti sao? Đặt bản thân ở vị trí thấp kém hơn, tự ép buộc chính mình biến thành bộ dáng tương tự như hắn để che giấu bí mật này?

Hóa ra trong mắt Lâm Mặc, hắn là một vị hoàng tử cao cao tại thượng được mọi người mến mộ, còn cậu chỉ là một con thỏ tầm thường. Hạ Duệ đau lòng vì Lâm Mặc không biết quý trọng chính mình, nhưng hắn càng căm ghét bản thân vì đã không giúp ích được gì lại càng khiến loại suy nghĩ này trong cậu càng tồi tệ thêm.

"Phù thủy đồng ý, với điều kiện thỏ trắng phải cắt đi hai tai của mình. Thỏ trắng chấp nhận, nhờ đó hoàng tử được hồi sinh."

Ha, cắt đi hai tai sao? Nếu Lâm Mặc mà thật sự là một con thỏ, e rằng với những gì cậu đã làm có thể đủ tương xứng với lao mình vào lửa tự thiêu chỉ để hắn có một bữa ăn ngon luôn rồi!

Hạ Duệ cảm thấy khó thở, tựa như hối hận cùng tự trách đang đè nặng lên lồng ngực của hắn. Vì sao hắn lại có thể mê muội đến như vậy, chỉ cần hắn quan tâm đến cậu, chỉ cần hắn có thể buông xuống chuyện trước kia, chỉ cần hắn đừng quá trầm mê vào cái gọi là thù hận, hai người bọn họ đã có thể sống rất tốt!

Hắn có thể đổ thừa rằng lúc trước bởi vì họ từng đứng ở hai chiến tuyến đối nghịch, bởi vì hoàn cảnh không cho phép. Nhưng giai đoạn kể từ khi hắn tiến vào tổng bộ cho đến nay hoàn toàn không gặp phải bất kỳ trở ngại nào, ngoại trừ chính bản thân hắn. Cho dù hắn có muốn tránh né đi chăng nữa cũng không phủ nhận được những đau khổ sau này của cậu hoàn toàn do hắn gây ra.

Thế nhưng hối hận không thể quay ngược thời gian, hối hận cũng không thể khiến người chết sống lại.

Hạ Duệ đột ngột mở bừng hai mắt, hắn nghĩ tới một chuyện.

Nếu Lâm Mặc thực sự đã tử vong triệt để, như vậy những ký ức này từ đâu mà ra? Nói cách khác...

Không đợi kiểm chứng lại suy nghĩ của mình, Hạ Duệ lao như bay đến chỗ Mục Thanh Hoài! Hắn cấp thiết muốn biết liệu rằng Lâm Mặc vẫn còn sống, vẫn có thể cứu chữa hay không!

Cùng lúc đó, tại văn phòng của Mục Thanh Hoài.

"Tôi cứ tưởng cậu chết ở xó xỉnh nào rồi chứ?" Mục Thanh Hoài nhíu mày, hừ lạnh một tiếng đầy khinh thường.

"Tôi đã tìm thấy vị trí của một trong những mảnh vỡ." Nhan Hạc Hiên không hề để tâm lên tiếng.

"Làm sao cậu tìm được..." Mục Thanh Hoài khựng lại, thốt lên, "Đừng nói với tôi là cậu..."

"Ừ." Y gật đầu.

Vì để chuộc tội, vì để cứu sống Lâm Mặc lại một lần nữa, y không thể mặc kệ mọi thứ được. Vì vậy y quyết định tự mình đi xác định vị trí các mảnh vỡ dữ liệu lưu lạc.

Những mảnh vỡ dữ liệu rất nhỏ, cho nên rất khó dùng trình tự thao tác từ bên ngoài để nhận ra, y buộc lòng phải tiến vào thế giới để tìm kiếm. Mỗi lần như vậy y phải ở trong đấy từ lúc thế giới bắt đầu vận chuyển cho đến khi kết thúc một vòng lặp, tra xét từng nhân vật cho tới cành cây ngọn cỏ, cho dù có là một con ruồi cũng không bỏ qua. Mảnh vỡ dữ liệu có thể bám lên bất kỳ đâu, nếu không tra xét kỹ y không thể đảm bảo rằng bản thân có vô tình bỏ qua hay không.

Đi qua hơn một ngàn thế giới, y mới tìm thấy được mảnh vỡ đầu tiên. Cho dù hiện tại đã trở thành virus, có thể cắn nuốt rất nhiều năng lượng từ các thế giới chuyển hóa thành năng lượng cho bản thân, y cũng không khỏi sa sút tinh thần lẫn sức khỏe.

Nhan Hạc Hiên không dám cậy mạnh, vì vậy sau khi tìm ra được vị trí mảnh vỡ đầu, y liền ngay lập tức quay trở về thông báo cho Mục Thanh Hoài. Như vậy giả như y có không may không khống chế được chính mình, đánh mất nhận thức cùng lý trí, thì ít ra Mục Thanh Hoài cũng biết được những thế giới y đã đi qua cũng như tọa độ các mảnh vỡ để tiếp tục công cuộc tìm kiếm.

"Cần gì tự làm khổ chính mình như vậy." Mục Thanh Hoài thở dài.

Kỳ thực thời điểm dữ liệu của Lâm Mặc bị phá nát, chủ hệ thống đã chia ra các luồng trí năng theo dõi đường đi của chúng, mảnh vỡ nào nằm ở tọa độ bao nhiêu đều nắm rõ cả. Cho nên hắn mới dửng dưng coi như không có gì, khuyên Nhan Hạc Hiên chịu khó ngồi chờ đi.

Vốn cho rằng chỉ để dằn vặt khiến y khó chịu một hồi, ai ngờ người này thế nhưng thật sự không buồn nghĩ ngợi liền trực tiếp lao đầu đi tìm!

Mỗi một thế giới đều có trục thời gian bất đồng, có những thế giới trải qua rất ngắn, cũng có những thế giới có thể kéo dài đến hàng ngàn hàng vạn năm. Để đi tìm những mảnh vỡ này bằng phương thức thủ công, Nhan Hạc Hiên buộc phải ép mình trải qua toàn bộ quãng thời gian đó ở bên trong thế giới, lại còn không ngừng đề cao tinh thần cảnh giác không bỏ sót cành cây ngọn cỏ nào.

Chả trách y lại mệt lã đến như vậy. Xuyên liên tục qua hơn một ngàn thế giới không ngừng nghỉ trong thời gian ngắn, tổng bộ bọn họ trước này cũng chưa từng có bất kỳ ký chủ nào làm nổi!

Mục Thanh Hoài hiếm hoi nổi lòng trắc ẩn muốn nói cho bạn tốt nghe rằng kỳ thực không cần thiết, nhưng sau đó chủ hệ thống thông báo cho hắn biết Hạ Duệ đang lên, hắn đột nhiên thay đổi ý tưởng một chút.

Trước khi Lâm Mặc có thể tỉnh lại, chắc chắn mâu thuẫn giữa Nhan Hạc Hiên và Hạ Duệ sẽ không chấm dứt ngay được. Cởi dây thì phải tìm người buộc dây, nếu cho hai người bọn họ nhàn rỗi e rằng tổng bộ sẽ lại trời điên đất đảo mất thôi.

Còn không bằng để cho bọn họ bận rộn một chút, dùng Lâm Mặc làm mục tiêu để cùng nhau phấn đấu. Chí ít vì Lâm Mặc, cả hai sẽ không trở mặt lúc này được.

Vì thế, Mục Thanh Hoài chỉ nhẹ nhàng mỉm cười nhìn Nhan Hạc Hiên: "May quá, có lao động miễn phí tìm đến rồi."

Tiểu kịch trường:

Bộ phim "Lửa hận tình thù" với sự tham gia của các diễn viên

Mục Thanh Hoài trong vai bà mẹ khó tính

Lâm Mặc trong vai con trai út nhút nhát

Nhan Hạc Hiên trong vai anh trai giàu có brocon

Hạ Duệ trong vai thằng chồng tệ bạc

Lancelot trong vai ông hàng xóm luôn tìm cách cưa cẩm bà mẹ khó tính

Cùng với sự góp mặt của một số diễn viên khác!

Tập 1: Tình yêu trái ngang - là bồng bột tuổi trẻ hay duyên nợ trời trao?

Mục Thanh Hoài: "Má đã nói với mày rồi, yêu ai không yêu lại đi yêu cái thằng Duệ! Đã thế còn dám ăn cơm trước kẻng, ối giời làng nước ơi ra đây mà xem, tôi vì sao lại sinh ra thằng con hư hỏng thế này! Rồi sau này tôi có mặt mũi nào đi gặp bố nó, đi gặp tổ tiên đây!"

Nhan Hạc Hiên: "Anh thấy em còn bồng bột, nên suy nghĩ lại thì hơn."

Lâm Mặc: "Con với ảnh yêu nhau thật lòng, má đừng có nói như vậy! Anh hai, em đã nghĩ kỹ lắm rồi, thật sự không phải do bồng bột đâu!"

Mục Thanh Hoài: "Thằng đàn ông nào mà chẳng như nhau, tao còn lạ gì. Chưa chính thức thì em là nhất, yêu nhau rồi thì chỉ có mlem rồi quất! Má không đồng ý, mày kiếm thằng nào khác mà quen, thằng này tao không ưa!"

Hạ Duệ: "Bác gái à, con hứa với bác sẽ chăm sóc cho em Mặc thật tốt! Bác tin con, ra Giêng con cưới ẻm về, con mua cho ẻm bảy miếng đất đem qua làm sính lễ!"

Lancelot: "Ra Giêng tôi cũng đem sính lễ qua nhà bà luôn nhé?"

Tập 2: Lật mặt - hóa ra mãi mãi là hai năm

Lâm Mặc: "Dạo gần đây em thấy anh hay về trễ, là có chuyện..."

Hạ Duệ: "Em ghen tuông vớ vẩn gì đấy? Anh phải đi làm nuôi cả gia đình mệt mỏi đủ rồi, em lại còn đi nghĩ bậy nghĩ bạ?"

Lâm Mặc: "Em không có, nhưng mà..."

Hạ Duệ: "Suốt ngày chỉ đi lo chuyện đâu đâu, em ngày càng thay đổi! Anh thất vọng về em quá! Chúng ta ly dị đi!"

Nhan Hạc Hiên: "Thằng kia! Mày dám làm gì em tao đó?! Hồi trước mày cưới nó mày bảo thương nó chăm sóc nó mà bây giờ lại trở mặt?!"

Mục Thanh Hoài: "Giời ơi tôi sớm biết nó là cái thằng không ra gì mà! Ông trời ơi, sao ông cứ làm khổ con tôi thế này! Mặc của má ơi, má kêu mày đừng cưới nó mà mày không nghe!"

Lancelot: "Đúng rồi, mày dám bắt nạt con trai nhà tao à?!"

Mục Thanh Hoài: "Con trai nào của ông? Cút!"

To be continued...