Hệ Thống Xuyên Nhanh Theo Yêu Cầu

Chương 162: Ai nói khác chủng tộc không thể yêu đương (14)




Kế hoạch của Mục Thanh Hoài, nói ra thì dài dòng, nhưng mục đích cốt yếu có thể tóm gọn trong hai từ: tự do.

Từ trước đến giờ trong lịch sử nhân loại, các cuộc đấu tranh giai cấp hay chiến tranh giữa các quốc gia suy cho cùng cũng là vì quyền lợi bản thân. Khi hai bên không thể cung cấp cho nhau quyền lợi mà đối phương yêu cầu, mâu thuẫn leo thang, tự nhiên sẽ có xung đột.

Viện nghiên cứu ưu đãi những người nhân tạo có trí tuệ đột xuất như Mục Thanh Hoài hay Nhan Hạc Hiên, cơ hồ có thể nói rằng sẽ không từ chối bất kỳ yêu cầu gì của họ. Thế nhưng mọi thứ đều có điểm giới hạn của nó, mà vô hình trung thứ MỤc Thanh Hoài muốn lại nằm vượt ngoài cái giới hạn đó.

Hắn muốn sự tự do tuyệt đối, ngược lại, đấy là điều viện nghiên cứu không có khả năng đáp ứng nhất.

Ban đầu, Mục Thanh Hoài suy nghĩ biện pháp bỏ trốn khỏi viện nghiên cứu này, nhưng sau khi biết được thông tin về hố đen sắp nuốt chửng Trái Đất kia, hắn liền nghĩ lại.

Coi như bỏ trốn ra được, Trái Đất cũng sắp tiêu đời, ích lợi gì chứ.

Vì thế, hắn thay đổi cách suy nghĩ.

Thay vì trông đợi vào ngoại lực, tại sao không tự dựa vào chính bản thân mình?

Suy cho cùng, dù hắn có thoát ra được khỏi viện nghiên cứu này, thứ tự do hắn đạt được vẫn không phải tự do tuyệt đối hắn mong muốn. Tận thế có thể dễ dàng cướp đi sinh mạng hắn như bao nhân loại khác, hay thậm chí một căn bệnh lạ không kịp điều trị cũng có thể làm được điều tương tự. Luật pháp không bảo đảm sự tuyệt đối cho con người, nhất là khi có sự mâu thuẫn giữa quyền lợi và lợi ích thu được. Hàng nghìn hàng vạn thứ tồn tại trên thế gian này đều có thể chống lại cái định nghĩa tự do mà hắn đề ra.

Cho nên, lật ngược vấn đề, cách để có được sự tự do tuyệt đối, chính là trở thành người đứng đầu trên tất cả. Chỉ khi hắn đứng ở một vị trí mà pháp tắc tự nhiên cũng không thể can thiệp được, khi đó hắn mới đạt được sự tự do chân chính.

Giác ngộ vấn đề tốn rất nhiều thời gian, nhưng sau khi hiểu ra được thì quá trình ngược lại thông thuận hơn nhiều.

Nói theo cách đơn giản dễ hiểu nhất, hắn muốn tự tạo nên thế giới của riêng mình, nơi hắn là vị thần tối cao duy nhất không chịu bất kỳ quy tắc ràng buộc nào. Đấy chính là tự do Mục Thanh Hoài luôn hướng đến.

Có điều để làm được điều này, độ khó phải gấp mấy trăm lần so với chạy trốn khỏi viện nghiên cứu. Vì thế Mục Thanh Hoài không thể không chấp nhận sự thật rằng, cho dù hắn tài giỏi đến đâu, hắn vẫn không thể luôn một mình đảm đương hết mọi chuyện được. Cho nên hắn liên hệ Nhan Hạc Hiên, đặt y ở vị trí ngang hàng, lại từ từ khuếch trương thế lực của mình lên những người nhân tạo trong viện.

Sau thành công từ việc tạo ra một AI đỉnh cao được Mục Thanh Hoài gọi bằng cái tên cứng nhắc là chủ hệ thống, hắn tiến tới bước tiếp theo của kế hoạch: tạo ra một thế giới từ số liệu.

Nhờ có sự kiện tận thế kia, mọi người đều lo bận tâm cuống cuồng tìm hành tinh mới, Mục Thanh Hoài càng có nhiều không gian tự do để làm chuyện của mình.

Khi quân đội tiếp nhận nhiệm vụ thăm dò hành tinh kia, Mục Thanh Hoài biết thời cơ đã đến.

Cho dù hắn tạo ra được thế giới số liệu như mong muốn, để tiến vào trong đó vẫn cần cả một quá trình. Viện nghiên cứu đương nhiên sẽ không cho điều đó xảy ra. Thậm chí có thể nói, toàn bộ nhân loại này đều sẽ không cho phép.

Lý do rất đơn giản, nếu như có thể trở thành một dãy số liệu, đạt được sinh mệnh vĩnh hằng, cuộc sống không khác gì trước kia, ai lại dại dột chọn di cư lên một tinh cầu khác chứ? Nhân loại không nghĩ đến biện pháp này, là bởi vì bọn họ thừa biết bản thân không có khả năng làm được, thậm chí ngay cả viện nghiên cứu cũng không nghĩ người nhân tạo có thể làm được.

Mà Mục Thanh Hoài có thể thẳng thừng nói cho người khác biết, hắn không hề có ý định mang theo bất kỳ nhân loại nào tiến vào thế giới số liệu kia.

Hắn chẳng thù hận gì nhân loại ngoài kia, sự tồn tại của bọn họ không nằm trong sự bận tâm của hắn, nói chi đến căm ghét hay yêu mến. Hắn chỉ đơn giản không muốn gánh thêm phiền toái lại chẳng nhận lợi lộc gì. Nhìn nhận vào thực tế, số lượng người nhân tạo chưa tới một ngàn người, trong khi nhân loại đã hơn mười tỷ. Quản lý một ngàn người thì không quá mức khó khăn, nhưng mười tỷ lại là một câu chuyện hoàn toàn khác.

Cho dù có muốn công nhận hay không, người nhân tạo cùng nhân loại ngoài kia trên thực tế chẳng khác gì hai chủng tộc riêng biệt. Mà phàm đã có sự khác nhau sẽ có mâu thuẫn, mâu thuẫn dẫn đến xung đột, xung đột nảy sinh đấu tranh... Nhân loại lại còn đông gấp triệu lần người nhân tạo, hắn đâu có ngu cõng rắn cắn gà nhà.

Vì thế, mang toàn bộ người nhân tạo tiến vào thế giới số liệu là có thể, nhưng việc này phải được thực hiện trong thầm lặng không ai hay biết. Trong bước đầu của kế hoạch, viện nghiên cứu trước tiên phải được "dọn dẹp" sạch sẽ.

Nhiệm vụ thăm dò hành tinh mới, niềm hy vọng của toàn bộ nhân loại, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào đấy, ai hơi đâu rảnh rỗi đi tìm hiểu về một cái viện nghiên cứu nằm tận hòn đảo khỉ khô nào chứ. Nhờ vậy Mục Thanh Hoài cùng Nhan Hạc Hiên vô cùng thuận lợi mà quét sạch tất cả những ai không thuộc phạm trù "người nhân tạo".

Cùng lúc đó, trên thế giới bỗng dưng xuất hiện vô số trường hợp đột phát tử vong không rõ nguyên nhân. Những người gặp chuyện có thân phận khác nhau, không hề có quan hệ với nhau, lại đột nhiên từ trần. Điểm chung duy nhất của bọn họ chính là, họ đều từng có liên quan đến dự án Thần Hóa của viện nghiên cứu.

Bọn họ có đáng chết hay không, có còn biện pháp nào nhân từ hơn không, đều là những phạm trù nằm ngoài suy nghĩ của Mục Thanh Hoài. Bảo một người nhân tạo như hắn hiểu được cái gì gọi là nhân đạo, đùa với nhau à? Hắn chỉ biết phương pháp nào là tốt nhất, không biết cái gọi là nhân đạo nhất, mà vừa vặn thay trong trường hợp này người chết lại là cách an toàn nhất để giữ bí mật.

Việc này nếu xảy ra trong thời bình, đương nhiên khó giấu diếm. Bất quá ai bảo nhân loại hiện tại đang cuống quýt tìm cách thoát khỏi tận thế làm chi, sau khi tin tức về hố đen lộ ra thì nhân loại bắt đầu xuất hiện các loại hành vi điên cuồng như biểu tình phá hoại hoặc tự tử, cho dù có lòng nghi ngờ thì ai hơi đâu rỗi rãi tìm hiểu sâu xa xem nguyên nhân thật sự đằng sau cái chết của họ là gì.

Kế hoạch tiến hành tương đối trót lọt, chỉ còn một bước cuối cùng liền hoàn thành.

"Như vậy, vì sao còn yêu cầu Lâm Mặc làm loại chuyện này?" Đó là câu mà Nhan Hạc Hiên đã hỏi Mục Thanh Hoài khi biết được kế hoạch thầm lặng hắn đã dự trù cho cậu.

Đúng vậy, ngay từ đầu Mục Thanh Hoài đã lên kế hoạch để đánh bom, nhưng lại giấu giếm không cho Lâm Mặc biết. Nguyên nhân cũng vì hắn cho rằng Lâm Mặc không phải loại người có thể giữ bí mật, nói cho cậu ta nghe xong không chừng vừa gặp quân bộ liên run lẩy bẩy khai ra hết cả rồi. Vì thế nên hắn chỉ giao cho cậu hộp kim loại, lại tuyệt nhiên không hề hé răng gì về âm mưu của mình.

Mục Thanh Hoài chống cằm: "Chính trị... Ôi chính trị là những niềm đau."

Nhận được ánh mắt lạnh lùng quét tới của Nhan Hạc Hiên, Mục Thanh Hoài đành nghiêm túc giải thích: "Nhan Hạc Hiên, anh quả thật rất tài giỏi trong lĩnh vực khoa học máy tính, thế nhưng đối với việc đối nhân xử thế thì kinh nghiệm chẳng khác gì con số không."

Sau khi bọn họ thành công tiến vào thế giới số liệu kia rồi, Mục Thanh Hoài tiến lên thần đàn, trở thành kẻ thống lĩnh trên tất cả. Về phần Lâm Mặc, hắn dĩ nhiên không nỡ bạc đãi cậu, đãi ngộ chắc chắn tốt hơn những người khác nhiều.

Nhưng hắn có thể vì tư tâm mà đối tốt với cậu, người khác nhìn vào sẽ cảm thấy thế nào? Ngay cả hiện tại, Lâm Mặc bởi vì được ưu ái trở thành trợ lý riêng của hắn cùng Nhan Hạc Hiên đã nhận không ít ánh mắt ghen tỵ, người nhân tạo không bàn tán đồn thổi nhiều, bất quá hắn đâu phải không biết được bọn họ cho rằng cậu chẳng qua dựa vào yêu thích của hắn mà thôi, có tài cán gì hơn người chứ.

Về phần này, Mục Thanh Hoài đích xác không có gì phản đối. Hắn thừa nhận Lâm Mặc ngoại trừ khóc cười cho hắn xem ra thì cậu ta quả thật không có tài cán gì hơn những người nhân tạo khác, nhưng ai bảo hắn yêu thích người này chi.

Khi bọn họ vẫn còn chịu sự kiểm soát của viện nghiên cứu, Mục Thanh Hoài có thể ngấm ngầm đè ép xuống những suy nghĩ kiểu này. Thế nhưng hắn không có cách nào xóa chúng khỏi tâm trí người khác được. Nói chi đến việc khi tiến vào thế giới số liệu, này so sánh với lịch sử nhân loại cũng như sáng lập một triều đại mới, công thần khai quốc hiển nhiên không có cách nào vừa mắt một tên từ đầu đến cuối chẳng làm quái gì lại được nhận ân sủng hơn hẳn bọn họ từ hoàng đế cả.

Mục Thanh Hoài nát tâm suy nghĩ, quyết định rằng nếu đã như vậy thì cứ thuận tiện giúp Lâm Mặc tạo chiến tích gì đó để chặn bớt những loại suy nghĩ như vậy. Nói dân dã chút thì, sử dụng quyền hành của mình để ghi thêm thành tích cho cậu, củng cố địa vị của Lâm Mặc sau này tại thế giới mới.

Những người cuối cùng biết đến người nhân tạo là những tên của viện nghiên cứu tham gia chiến dịch này. Giết chúng, bí mật về người nhân tạo sẽ được chôn vùi vĩnh viễn. Bất quá loại chuyện độ khó cao như ám sát riêng lẻ Mục Thanh Hoài không cho rằng Lâm Mặc hay bất kỳ người nhân tạo nào có thể thành công thực hiện mà không bị phát hiện. Cho nên hắn giao cho cậu một nhiệm vụ đơn giản hơn: giết toàn bộ. Chỉ cần một nút kích hoạt, Lâm Mặc chẳng cần bận tâm điều chi nữa, tất cả những người ở đó không phải người nhân tạo đều sẽ chết dưới tác dụng của bom sinh hóa học.

Để Lâm Mặc tham gia nhiệm vụ lần này hiển nhiên vẫn có nguy hiểm nhất định, vì vậy ban đầu Nhan Hạc Hiên cũng đã cực lực phản đối. Nhưng đành chịu thôi, phải có nguy hiểm, mới tôn lên được tầm quan trọng và lớn lao của chiến công cậu sau này chứ.

Nhan Hạc Hiên nghe xong phân tích, mi tâm nhíu lại, môi mỏng cũng khẽ mím, nhưng rốt cuộc không phản đối được, bởi chính y cũng hiểu, để đạt được sự tín phục từ những người nhân tạo khác, Lâm Mặc phải làm ra một công tích gì đó chứ không phải dựa vào sự bảo hộ của hai người họ. Suy xét qua lại, đây cũng là vì lợi ích của chính bản thân cậu.

Chỉ là Mục Thanh Hoài không ngờ tới, Lâm Mặc ngày thường mình bảo đi Đông không dám đi Tây, vậy mà lại không ngay lập tức thực hiện, còn dám nhắn tin chất vấn ngược lại.

Trong lòng Mục Thanh Hoài chỉ còn nhiêu đây: Phản! Phản thật rồi!

Nếu Lâm Mặc còn ở ngay tại đây, Mục Thanh Hoài may ra dùng chút kiên nhẫn cuối cùng nói cho cậu biết, vì lợi ích của người nhân tạo, nhân loại không nên tồn tại.

Người nhân tạo tài giỏi thông minh đến đâu, cũng không thể chối bỏ sự thực rằng bọn họ vốn là sản phẩm do nhân loại tạo ra. Đây là xiềng xích từ trong ADN của họ, không bao giờ có thể xóa bỏ được, hệt như một vết bám nhắc nhở họ vĩnh viễn. Họ sẽ không bao giờ có thể trở thành nhân loại thực thụ, không bao giờ, nếu nhân loại vẫn còn tồn tại.

Tự do của Mục Thanh Hoài, là phải phá bỏ toàn bộ tất cả những gông cùm đó, kể cả quá khứ của chính mình.

Nhưng tiếc thay, Lâm Mặc thì không có ở đây, mà Mục Thanh Hoài chẳng thể nào tỉ mỉ giải thích cho cậu hiểu hết những thứ chồng chéo loạn ngầu này. Do đó hắn chỉ có thể cắn răng soạn ra một tin nhắn thể hiện thái độ quyết liệt của mình, yêu cầu cậu thực hiện mệnh lệnh.

"Nghe này, đây không phải trò đùa nhất thời. Nhân loại không thể tiếp tục tồn tại song song cùng người nhân tạo, cho nên giết chết bọn họ là điều cần thiết để thực hiện kế hoạch của chúng ta. Tôi không thể giải thích toàn bộ cho cậu hiện tại được, sau khi cậu quay về rồi tôi có thể nói rõ thêm, vì vậy hiện tại hãy làm đi."

Tin nhắn gửi đi, vài ngày sau lại nhận được hồi âm. Khác với những bức thư tỉ tê dong dài trước đó Lâm Mặc từng gửi, tin nhắn này ngược lại ngắn gọn vô cùng.

"Xin lỗi, tớ không thể làm như vậy."

Rầm! Máy nhắn tin bị ném vào tường, đáng tiếc chất lượng quá tốt, cho nên không có cảnh tượng vỡ tung các bộ phận ra như phim truyền hình.

Nhan Hạc Hiên không nói lời nào, lặng lẽ cúi người nhặt máy nhắn tin lên, khởi động lại.

"Anh còn muốn nói gì với cậu ta nữa?" Mục Thanh Hoài xem ra bị chọc tức không nhẹ, dù không thể biểu cảm ra mặt ngữ điệu vẫn lạnh đi thấy rõ.

"Chuyện này từ đầu đến cuối do cậu quyết định, không phải tôi." Ngụ ý rằng, cậu muốn giận cậu ta thì giận, liên quan gì đến y đâu.

Lâm Mặc làm cũng được, không làm cũng được, đều chẳng ảnh hưởng gì đến tâm tình của Nhan Hạc Hiên cả. Đấy là suy nghĩ của y lúc bấy giờ.

Bất quá nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, Nhan Hạc Hiên khẳng định sẽ vỗ tay vỗ chân ủng hộ Mục Thanh Hoài, chỉ hận không thể tự mình bay đến tinh cầu kia kích hoạt bom mà thôi...

*****

Lâm Mặc hiểu rõ với tính cách của Mục Thanh Hoài, nếu cậu dám thẳng thừng từ chối yêu cầu hắn đưa ra, hắn nhất định sẽ khó chịu cực kỳ.

Mục Thanh Hoài là loại người trời sinh đứng đầu tất cả, hắn không chịu nổi cảm giác có thứ gì đi ngược lại mong muốn của mình, luôn cảm thấy nắm tất cả trong lòng bàn tay mới là đúng đắn. Vì vậy cậu không hy vọng có thể thuyết phục hay xoay chuyển được ý định đã đề ra của hắn.

Chỉ với vài thao tác đơn giản, nhiệm vụ của cậu sẽ hoàn thành, đâu có gì khó khăn cơ chứ? Cậu thậm chí còn không thật sự trực tiếp giết bọn họ, mà Lâm Mặc cũng không cho rằng chính mình sẽ bị ám ảnh gì đó. Lúc còn ở viện nghiên cứu, cậu đã rất nhiều lần nhìn thấy người nhân tạo bị tử hình rồi, vẫn ăn ngon ngủ yên không vấn đề gì sau đó.

Cậu trước kia hẳn có thể làm được điều này không chút do dự, nhưng Lâm Mặc hiện tại đã trải qua mấy tháng sinh hoạt cùng nhân loại, cậu nhận ra bọn họ cũng không phải quá mức kinh khủng như cậu từng tưởng tượng.

Có những tên lòng dạ xấu xa ý đồ hãm hại cậu, cũng có những người tốt bụng lương thiện, lại có những người ngoại trừ hết lòng nghiên cứu vì kiếm một đường sinh cơ cho nhân loại ra thì không màng bất kỳ thế sự nào nữa. Nhân loại có thể tốt hơn, hoặc tồi tệ hơn người nhân tạo, nhưng không thể phủ nhận bọn họ đa dạng hơn người nhân tạo nhiều, muôn màu muôn vẻ.

Lâm Mặc đâu có ngu đến hết thuốc chữa. Từ dăm ba câu của Mục Thanh Hoài, cộng thêm kinh nghiệm ở chung từ trước đến giờ, cậu có thể lờ mờ đoán ra được việc giết chết toàn bộ đoàn thám hiểm này chỉ là bước đầu tiên, cái Mục Thanh Hoài hướng tới e rằng là tiêu diệt hết sạch nhân loại đi. Dù sao phong cách của hắn chính là không làm thì thôi, đã làm thì phải có lý do đàng sau, chứ không thể nào chỉ đơn thuần như cách nó biểu hiện bên ngoài được.

Từ đó, trong tâm trí Lâm Mặc lờ mờ xuất hiện những suy nghĩ trái ngược. Có lẽ có những người đáng chết như người của viện nghiên cứu, nhưng không phải nhân loại nào cũng nên biến mất khỏi thế gian này. Huống hồ nếu cậu tự tiện quyết định sống chết của bọn họ, cậu có khác gì những lãnh đạo viện nghiên cứu tự cho bản thân cái quyền giết chết những người nhân tạo không thuận theo ý họ đâu.

Thở dài, trong lòng càng thêm rối rắm, Lâm Mặc cảm thấy chuyện này vẫn nên đợi quay trở về Trái Đất nói rõ ràng với Mục Thanh Hoài đi vậy. Còn hiện tại cứ tạm gác sau đầu đã. Dẫu cho hắn có tức giận đến mức tuyệt giao với cậu đi chăng nữa, đấy cũng là chuyện sau này.

Còn có vấn đề khác nữa... Hạ thiếu tướng sau lần nhiệm vụ đó thì không gặp mặt cậu, càng đừng nói hai người có cơ hội nói chuyện riêng gì đó.

Nghĩ đến đây, Lâm Mặc không khỏi xấu hổ sờ mũi. Cậu có thể đoán được vài phần rằng hắn không muốn thể hiện sự yêu thích quá rõ ràng, e ngại người khác cảm thấy cậu được phân biệt đối xử mà tránh xa. Nhưng nghĩ xem, hôm trước hai người tưởng chừng như vô cùng gần gũi, hiện tại lại hệt như hai cá thể hoàn toàn xa lạ, trong lòng Lâm Mặc dâng lên một cỗ buồn bực không hiểu nổi.

Thái độ cậu lơ lửng như thế, dẫu cho thay đổi nhỏ bé, vẫn có vài người tinh ý nhận ra. Một trong những nghiên cứu viên thường làm việc chung với cậu phát hiện sự biến hóa này, nhân lúc ăn trưa đùa giỡn: "Lâm Mặc à, cậu không phải trúng tiếng sét ái tình rồi đó chứ? Thật giống người mới biết yêu a!"

Sinh hoạt với nhau trên tinh cầu khép kín được một khoảng thời gian như vậy, củi khô rất dễ bốc lửa, đã có một vài cặp đôi bắt đầu nảy sinh các loại cảm xúc lãng mạn dành cho đối phương, chỉ là vì nhiệm vụ nên ai cũng ngại công bố, bất quá người khác nhìn vào liền biết rõ quan hệ của bọn họ.

"Yêu?" Lâm Mặc nghe thấy từ này, ánh mắt không khỏi toát ra vẻ mê man.

Những người xung quanh thấy thái độ cậu như vậy càng được đà tiến tới: "Tiểu tử, đừng nói cậu thật sự chưa bao giờ yêu đương nha."

Nghiên cứu viên đa phần trạch nam trạch nữ là sự thật, nhưng sống hơn mấy chục năm trên đời lại chưa từng nói chuyện yêu đương thì quả thật hiếm vô cùng. Về cơ bản tuy tuổi trưởng thành của bọn họ đã được kéo đến ba mươi, nhưng tuổi bắt đầu phát dục thì không khác mấy nhân loại mấy trăm năm trước, chỉ là quá trình dậy thì sẽ kéo dài hơn mà thôi.

Thấy cậu lúng túng không trả lời, mọi người liền tự ngầm hiểu, nụ cười bắt đầu mờ ám. Một tên khác nhích lại gần cười hề hề an ủi: "Không sao, không sao. Cậu còn trẻ, bây giờ mới bắt đầu cũng chưa muộn. Nhìn Hạ thiếu tướng đi, người ta hơn sáu mươi tuổi rồi vẫn còn là một đóa hoa trong trắng, cậu chưa phải thảm nhất đâu!"

Lâm Mặc không khỏi tò mò: "Hạ D... thiếu tướng chưa từng yêu đương sao?"

"Cái gì?! Chuyện này mà cậu cũng không biết sao!" Nghiên cứu viên đối diện tính bát quái dâng trào, nhanh nhảu mồm nói, "Hắn có người tình bí mật hay không thì mọi người không biết, nhưng chắc chắn rằng từ trước đến đây chưa ai nghe hay thấy hắn công bố người yêu chính thức cả."

"Nhưng Hạ thiếu tướng người ta là đóa hoa cao lãnh, không thèm yêu ai chứ có phải không có ai yêu đâu." Một người khác thở dài, "Người theo đuổi hắn nào phải số ít, chỉ riêng fan hâm mộ trên tinh võng thôi đã gần một tỉ rồi!"

Chẳng hiểu sao nghe những lời này, Lâm Mặc có chút xót xa trong lòng, dạ dày thật giống như đang cuộn lại. Cậu cảm thấy hoang mang, tại sao bản thân có những cảm xúc này? Lời của đối phương thoạt nghe đều đúng cả, vô cùng hợp logic, cớ sao trái tim cậu lại ẩn ẩn phản đối?

"Nói tới người theo đuổi hắn, ngược lại có rất nhiều tin hay." Ở trên tinh cầu này thời gian dài như vậy, mọi người đều sớm nghẹn, nay có dịp xả thì mắc gì không tranh thủ chứ, "Cái này là bí mật, tôi chỉ nói mấy người nghe thôi nhé. Có một tên lính bên quân bộ kể tôi hay, gã từng vô tình gặp phải cảnh tượng con gái của một thượng nghị sĩ tỏ tình với Hạ thiếu tướng, hắn liền thẳng thừng nói "tôi không thích con gái". Chu choa, quả thật là nhất tiễn xuyên tâm nha!"

Mặc dù mọi công dân đều được kiểm tra xu hướng tính dục theo gene từ khi mới sinh ra, nhưng thông tin hoàn toàn được bảo lưu bí mật, chỉ có người nhà cùng chính người đó biết. Bất quá thời đại này mấy ai quan tâm xu hướng tính dục thế nào nữa, cho nên hầu hết mọi người đều sẽ công khai yêu thích của bản thân.

Hạ Duệ ngược lại không phải người ưa náo nhiệt, tài khoản tinh võng của hắn lập xong cũng để đó gần như chả bao giờ đăng cái gì, càng đừng nói tới chuyện hắn sẽ chủ động đi điền ba cái thông tin cá nhân gì đó, vì vậy mọi người phần nhiều không biết rõ xu hướng tính dục của hắn. Hắn lại chưa từng quen trai gái, người ta đương nhiên càng khó đoán hơn.

"Tin này mà truyền ra ngoài, không biết có bao nhiêu cô gái thương tâm đến chết mất." Mấy tên còn lại cười ha hả, bất quá họ chỉ nói vậy, chứ nào dám có gan truyền tin này đi. Bản thân Hạ Duệ cũng chưa từng xác nhận, là do bọn họ nghe đồn lại, tính chính xác tuy cao nhưng không phải tuyệt đối. Quan trọng nhất, hắn là cấp trên của họ, nói chút chuyện phía sau lưng thì được chứ ai ngốc đến mức bát quái công khai!

Lâm Mặc nghe tới mấy chuyện này ngược lại không nghĩ nhiều như mấy người kia, hai mắt không tránh khỏi hơi lóe lên quang mang, tim nhỏ đập bình bịch. Không thích con gái, tức là... thích con trai đúng không?

Như vậy hắn có thể thích cậu...

Không đúng! Cậu đang nghĩ cái gì vậy! Lâm Mặc hoảng hốt sực tỉnh, chỉ muốn tát bản thân một cái cho chừa tội suy diễn lung tung!

"Mà quên mất, nói vòng vo một hồi lại bỏ qua cậu." Nghiên cứu viên kia sực nhớ, "Không phải tôi đoán mò, nhưng trông cậu giống đang yêu lắm đó!"

"Giống... giống lắm sao?" Lâm Mặc thật muốn soi gương, sao cậu không nhận ra gì hết vậy.

"Thôi thôi, anh em với nhau đừng có hỏi tới hỏi lui làm khó người ta." Người còn lại xua tay cười trừ, "Cậu thích ai cứ giữ trong lòng, mặc kệ bọn họ, không cần phải khai báo làm chi. Bất quá nếu thật sự có tình cảm với đối phương, vẫn nên tranh thủ nói ra, kẻo về sau lại hối hận. Ai biết nhân loại còn sống được bao lâu..."

Nói tới đây, bầu không khí vốn vui vẻ liền chùng xuống hẳn, sắc mặt mọi người đều trầm trọng đi. Quãng thời gian này mọi việc tiến triển thuận lợi khiến bọn họ suýt quên mất tận thế vẫn đang tiến đến gần từng ngày, dẫu cho nhân loại có thành công di cư lên tinh cầu này, chưa chắc ai cũng có thể sống sót tồn tại được.

Dù là tình huống nào, tử vong số lượng lớn chắc chắn sẽ xảy ra, chẳng qua một bên chết nhiều hơn bên còn lại mà thôi. Trong số đó, ai biết được liệu có người nhà hay người yêu của mình hay không chứ.

Chỉ không ngờ, vài ngày sau đó xảy ra một trận hiểu lầm, khiến cho mọi người dở khóc dở cười, xem như trút bớt sự nặng nề.

Lâm Mặc sau khi nghe mọi người phân tích tới lui, đầu óc chẳng những không thông suốt ra trái lại càng thêm mơ màng, thậm chí đang ghi chép số liệu lên giấy, cậu vô tình lỡ tay viết "Hạ thiếu tướng" vào trong tên người báo cáo luôn!

Tuy rằng dừng lại kịp thời chưa viết đủ, lại dùng tẩy xóa đi, thế nhưng xui xẻo thay gã đồng sự bên cạnh cậu lại là một tên siêu cấp bát quái. Trước khi cậu kịp xóa hết, gã đã kịp nhìn qua dòm chừng.

Gã nhìn thấy chữ "Hạ".

Gã lại nhìn thấy thêm chữ "Th".

Dùng bộ óc suy luận siêu việt của gã, người họ Hạ lại có tên lót hoặc tên chính bắt đầu bằng chữ "Th", đây chẳng phải là... Hạ Thụy Vi sao?!

Má ơi tin tức khủng bố!

Hạ Thụy Vi xinh đẹp giỏi giang, vốn được rất nhiều nghiên cứu viên nam lẫn nữ theo đuổi, nay có thêm một người nữa không phải chuyện lạ gì.

Vấn đề là gã nhớ rõ trước đây không lâu hai người họ còn có mâu thuẫn gay gắt cơ mà?! Lần ấy máy móc bị hư, Hạ Thụy Vi bóng gió nói rằng Lâm Mặc vì tư thù mà động tay chân, ngược lại Lâm Mặc cũng không cả nể gì chất vấn ngược lại, hoàn toàn không nhìn ra tí tình cảm nào giữa hai người đó cả!

Chẳng lẽ phía sau lưng bọn họ đã phát triển các loại quan hệ cấm đoán mà người khác không hay biết?!

Càng nghĩ càng thấy sợ, gã quyết định phải đi nói tin này cho người khác nghe cho đỡ sợ!

Dưới tình trạng không kết nối ra thế giới bên ngoài, mọi tin bát quái dù nhỏ nhặt đến đâu đều có giá trị. Huống chi này mà là tin nhỏ gì, một bên là Hạ tiểu thư xinh đẹp giàu có nổi danh từ sớm, một bên là chàng trai trẻ bình dân mới lên nhờ năng lực nhìn một lần liền không quên mà ghi dấu ấn trong lòng mọi người, giữa hai bên lại từng có tranh chấp, bây giờ quay sang nói yêu là yêu được à! Tối thiểu cũng phải cập nhật tình hình diễn biến cho mọi người còn hay chứ!

Đương nhiên mọi người chỉ cho rằng Lâm Mặc đơn phương Hạ Thụy Vi, chứ mấy ai cho rằng hai bên lưỡng tình tương duyệt đâu.

Tin tức này đồn đãi một hồi rốt cuộc cũng rơi vào tai chính chủ, Hạ Thụy Vi nghe xong suýt chút nữa bóp gãy dụng cụ trên tay, lửa giận tuôn trào, đây là loại tin đồn rách nát gì!

Lâm Mặc cậu ta cũng thật ghê tởm, một bên câu dẫn anh họ cô, một bên lại đi rêu rao rằng bản thân đơn phương yêu thầm cô! Hạ Thụy Vi cô còn bao giờ thấy người mặt dày vô sỉ như vậy đâu!

Khoan đã! Quang mang bất chợt lóe lên trong mắt Hạ Thụy Vi.

Nói không chừng có thể dựa vào việc này khiến cho anh họ nhận ra bản chất thật của cậu ta! Đây chẳng phải là cơ hội trời ban sao! Cô nhẫn nhịn lâu đến như vậy, rốt cuộc cũng có thể xả ra hơi uất nghẹn này rồi!

Cô chỉ cần trực tiếp đến gặp cậu ta, làm bộ hỏi cậu ta có thật sự thích mình hay không. Nếu Lâm Mặc nói có, dưới sự chứng kiến của nhiều người như vậy, sau này cậu ta muốn chối cãi trước anh họ cũng không thể. Ngược lại dù cậu ta nói không, cô vẫn có thể giả vờ diễn kịch như thể hai người có chút gì đó, tin tưởng rằng anh họ cô cho dù có yêu thích Lâm Mặc đến đâu cũng không thể yêu đương cùng một người từng có quan hệ không rõ với em họ mình được.

Tóm lại lần này, Lâm Mặc tuyệt đối không có đường thoát!

Khí thế bừng bừng dâng trào, chưa bao giờ Hạ Thụy Vi tìm gặp kẻ thù lại vui vẻ đến như thế!

Lâm Mặc còn đang ngồi uống dịch dinh dưỡng cho buổi tối cùng đồng sự, từ xa đã trông thấy Hạ Thụy Vi bước tới, trong lòng bất giác có loại dự báo không ổn. Quả nhiên đối phương không né tránh như mọi khi, ngược lại tiến đến thẳng bàn của cậu, vẻ mặt vô cùng ngạo nghễ lại không thiếu phần cao lãnh, là loại dáng vẻ mà vô số nam nhân nguyện theo đuổi chỉ để được mỹ nhân liếc nhìn.

Người xung quanh hai mắt không ngừng hấp háy, không ngờ tin đồn vẫn còn chưa xác thực được bao nhiêu, chính chủ trong câu chuyện đã gặp nhau rồi! Hơn nữa nhìn trận thế này liền biết nhất định có việc lớn, cho dù là người đã ăn xong cũng ráng nán lại chờ xem kịch vui.

"Tin đồn cậu thích tôi đó, là thật sao?" Hạ Thụy Vi không khách khí hỏi thẳng.

Người đời có câu, bình thường nhân loại mà bát quái, thì chính chủ trong tin đồn luôn là người biết sau cùng. Lâm Mặc vẫn chưa nghe tới tin đồn đó, đúng là có vài nghiên cứu viên nhìn cậu cười ám muội ám chỉ gì đó, dù có làm vài phỏng đoán nhưng cậu hoàn toàn không hề tưởng tượng ra nổi tới việc mọi người loan truyền tin đồn như vậy!

"Không có! Tôi không..."

"Thật ra cậu muốn thích tôi cũng không sao." Hạ Thụy Vi nhanh chóng cắt ngang, không cho Lâm Mặc có cơ hội phản bác.

Lời này nói ra, nếu ban đầu mọi người chỉ là mê man chưa rõ, lúc này đây đã nhận định giữa hai người này khẳng định phải có gì đó! Nếu không vì sao nữ thần cao lãnh của bọn họ luôn từ chối tỏ tình của nhiều người lại đối với Lâm Mặc khoan dung như vậy chứ?!

Hạ Thụy Vi chưa bao giờ nói rằng chính mình thích cậu ta, chỉ nói cho phép Lâm Mặc thích mình, nhưng dựa theo cách nói đó, đa số người tại hiện trường đều sẽ cảm thấy cô có vài phần thiên vị dung túng cho tình cảm của cậu, không khác mấy đồng ý. Có điều khi chuyện đã thành, Hạ Thụy Vi đơn giản nói cô không hề có ý đó, là do mọi người nghĩ quá nhiều, như vậy tự nhiên không ai cho rằng một câu kia thực sự có hàm ý sâu xa gì nữa.

Lâm Mặc thật muốn nghẹn dịch dinh dưỡng lăn ra chết mất thôi! Làm thế nào cậu có thể thích Hạ Thụy Vi được, tất cả mọi người đều bị mù rồi à?! Trước đó giữa hai người còn mâu thuẫn gay gắt như thế, Hạ Thụy Vi cố tình đổ tội cho cậu, thậm chí từ lúc còn ở trên phi thuyền đã nhắm vào cậu mà khiến kẻ khác động tay chân, cậu có bị M đi nữa cũng không thể thích một người phụ nữ đối xử mình như vậy!

Thế nhưng người xung quanh nhìn vào chỉ cảm thấy Lâm Mặc quá sốc nên sững sờ mà thôi. Vài tiếng huýt sáo vang lên, mấy tên nghiên cứu viên không ngại ồn áo liên tục hô to: "Mau tỏ tình đi!"

"Đúng đúng! Lâm Mặc mau ngay lập tức tỏ tình!"

"Con gái nói như thế đã là ngầm đồng ý rồi, chỉ cần cậu lên tiếng trước người ta khẳng định sẽ theo cậu về nhà!"

Vô số tiếng vỗ tay lẫn reo hò cổ vũ, Lâm Mặc cảm thấy đau đầu quá thể, rốt cuộc cậu tạo cái nghiệp gì mà lại rơi vào tình huống này! Mọi người đều nhận định như vậy, cậu có giải thích thế nào đi chăng nữa chưa chắc họ đã tin!

Nếu Hạ Duệ nghe được về chuyện này... Linh cơ chợt lóe, câu chuyện về Hạ thiếu tướng hơn sáu mươi xuân xanh vẫn còn là đóa hoa trong trắng của Tổ Quốc đã khơi gợi cảm hứng cho Lâm Mặc, cậu gần như không nghĩ ngợi gì hô to lên: "Tôi không thích con gái!"

...

Mọi người: "..."

Hạ Thụy Vi: "..."

Kịch bản này không đúng!

Tiểu kịch trường:

Hạ Duệ: Không thích con gái, tức là... thích con trai đúng không?