Hệ Thống Xuyên Nhanh Theo Yêu Cầu

Chương 157: Ký ức bị đánh mất (9)




Rốt cuộc dưới vô số tình huống ngẩn ngơ như thế, Lâm Mặc vinh hạnh được làm người đầu tiên trên phi thuyền tiến vào phòng huấn luyện thể chất cấp S của Hạ thiếu tướng.

Là một thiếu tướng, lại còn chịu trách nhiệm chỉ huy cho nhiệm vụ lần này, Hạ Duệ có nhận được vài đặc quyền hơn người cũng không ai ý kiến. Có điều đấy không phải nguyên do chính mà quân đội xây dựng cho hắn một phòng luyện tập cấp S. Năng lực của Hạ Duệ quá mức bưu hãn, phòng huấn luyện thể năng bình thường không chịu nổi sức ép, cho dù là dụng cụ huấn luyện cấp A thì sau vài lần qua tay cũng dễ dàng bị Hạ Duệ biến thành phế liệu, vì thế cao tầng quân đội nhiều lần đau lòng chi trả tiền sửa chữa trang thiết bị thì quyết định thà rằng làm luôn cho hắn phòng cấp S còn tiết kiệm hơn!

Phòng huấn luyện cấp S có điểm đặc biệt hơn những cấp khác chính là, toàn bộ dụng cụ ở đây đều có thể căn cứ vào sức mạnh người luyện tập mà tự mình điều chỉnh, từ đó đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện người luyện tập tập luyện quá mức chịu đựng, và đương nhiên cũng không cần lo việc Hạ Duệ sẽ đem cái phòng huấn luyện đó đập nát ra bã nữa.

Hạ Duệ cũng vì điều này mới dẫn Lâm Mặc vào, đợi đến khi máy móc đưa ra thiết kế luyện tập thì cậu có thể về lại phòng luyện tập cấp D như những người khác.

Lâm Mặc dù là một tên nhà quê chưa trải sự đời đi chăng nữa, chỉ nhìn vào hai từ "cấp S" cũng đủ hiểu nơi này không phải loại địa phương ai ai cũng ra vào được. Cho dù Hạ Duệ đã giải thích với cậu lý do, cậu vẫn không tài nào thích nghi nổi, cảm giác đống dụng cụ lạnh lẽo kia cũng hệt như chủ nhân của chúng, bất cứ thời khắc nào đập cậu một trận tan xương nát thịt đều được.

"Đầu tiên kiểm tra lực tay trước đã." Hạ Duệ dẫn cậu đến trước một cái máy, "Cậu dùng hết sức đấm thử xem."

Lâm Mặc hít một hơi thật sâu, có loại cảm giác tráng sĩ cắt cổ tay, dồn hết sức lực vào tay phải đấm thật mạnh.

Bộp.

Âm thanh nghe vừa nhỏ xíu vừa yếu đuối thảm thương không tả nổi. Hạ Duệ nghi ngờ nhíu mày, bình thường hắn có dùng một phần mười lực tay thôi thì cũng phát ra tiếng to hơn thế. Thế nhưng Lâm Mặc là người đầu tiên hắn dẫn vào căn phòng này, có lẽ người khác khi kiểm tra cũng tương tự.

Bất quá rất nhanh, ảo tưởng mà Hạ Duệ tự xây dựng lên nhanh chóng bị dập tắt.

Lực độ: 132

Phân loại: Cấp F

Đánh giá: Người sử dụng không phù hợp với các chương trình huấn luyện hiện tại

Báo cáo trên màn hình, chỉ vỏn vẹn ba dòng đã khiến Hạ Duệ mất hết niềm tin vào nhân sinh.

Thể năng cấp F? Đây là cái trò đùa gì?

Dựa theo phân loại thể năng của quân đội, cấp S lớn nhất, cho đến thời điểm hiện tại toàn quân bộ không quá ba người tính cả Hạ Duệ đạt được đến trình độ này, theo sau đó là cấp A, B, C và D. Còn cấp F ư, thể năng này tương đương không đủ tiêu chuẩn gia nhập quân bộ, tính ra chỉ bằng khí lực một đứa con nít tầm mười tuổi. Mà không, Hạ Duệ năm mười tuổi còn khỏe hơn như thế nhiều ấy chứ.

Lâm Mặc không hiểu lắm cách quân bộ phân loại đánh giá, nhưng dòng "Người sử dụng không phù hợp với các chương trình huấn luyện hiện tại" đã đủ cho cậu hiểu cái thể lực của mình nát bét tới cỡ nào.

Bất quá đánh giá như vậy vẫn rất khiến người phiền muộn nha. Rõ ràng cậu cũng rất cố gắng luyện tập, Lâm Mặc thầm nghĩ.

Hạ Duệ không biết nghĩ cái gì, hỏi: "Hôm nay cậu không khỏe à?"

Nếu không vì sao lực tay lại yếu đến như thế, nửa câu này, hắn không nỡ nói ra khỏi miệng.

"Cũng bình thường." Lâm Mặc tự biết kết quả của mình khá thất vọng, đành lí nhí nói.

Giả như Lâm Mặc là quân nhân dưới trướng của hắn, đừng nói cái gì mà cân nhắc tâm tình, hắn chưa đá mông cậu tăng huấn luyện lên gấp đôi đã là mừng lắm rồi. Có điều hiện tại Lâm Mặc chỉ là một nhà khoa học kiêm chức bạn cùng phòng của hắn, trong suy nghĩ của Hạ Duệ, đám nghiên cứu viên đích thị là một lũ gà bệnh, hiển nhiên không trách họ được do đặc thù nghề nghiệp, nhưng là một quân nhân hắn nhìn vẫn rất chướng mắt cái cơ thể yếu đuối kia.

Thế nhưng hắn khẳng định dù là nghiên cứu viên yếu đuối nhất trên cái tàu này cũng phải đạt được tới cấp D! Hoặc không thì D-! Cấp F là loại thần thánh phương nào vậy?! Điều này cũng tương đương với đánh trắc nghiệm trăm câu mà sai hết cả trăm câu đấy!

Hạ Duệ chưa từ bỏ, hắn nghĩ một cái đánh giá lực tay không nói lên được điều gì, còn cần thử nghiệm nhiều thứ khác.

Kết quả chuyển sang bài kiểm tra thể năng, Lâm Mặc mới chạy bộ chưa tới năm phút đã thở hồng hộc, mặt thì trằng bệch như có thể ngất đi bất kỳ lúc nào, Hạ Duệ đành phải cho ngưng.

"Cậu..." Nhìn kết quả đánh giá trên tay, Hạ Duệ căn bản không biết nói gì.

Vốn dĩ hứa hẹn sẽ giúp cậu ta kiểm tra cơ thể mà đưa ra bài huấn luyện riêng phù hợp, thế nhưng sau khi kiểm tra xong, máy móc trong phòng đồng loạt nói với Hạ Duệ rằng cơ thể người này quá mức kém, sống được tới giờ này đã là tốt lắm rồi, anh đừng hành hạ nữa mau thả người ta đi!

Lâm Mặc cũng cảm thấy chính mình quá mất mặt, cố gắng vớt vát đôi chút: "Kỳ thực tôi còn có thể gập bụng bảy cái liên tiếp đó..."

Hạ Duệ gập bụng trăm cái cũng không đổ một giọt mồ hôi: "..."

"Rốt cuộc cậu lớn lên như thế nào vậy?" Hắn xoa xoa thái dương, "Theo báo cáo thì đây không chỉ vấn đề thể năng mà còn do cơ thể nữa. Dữ liệu cho thấy cơ thể của cậu dưới mức tiêu chuẩn của người trưởng thành thông thường."

Giờ hắn mới hiểu được vì sao đám kia chỉ chỉnh trọng lực lên gấp bốn lần thôi mà Lâm Mặc lại bị thương tổn đến mức gãy xương chân.

Đối với câu hỏi của Hạ Duệ, Lâm Mặc chỉ có thể im như thóc. Những vấn đề liên quan đến viện nghiên cứu, cậu không thể nói, cũng không được phép nói.

Nói đến đây, Hạ Duệ cũng hơi nghi hoặc. Nếu thể chất Lâm Mặc thực sự tệ đến như vậy, vì cái gì viện nghiên cứu đào tạo và phát triển nhân tài còn phái cậu đến đây. Chẳng lẽ bọn họ không kiếm được người nào khỏe mạnh hơn sao?

Cảm thấy trong chuyện này có ẩn tình, Hạ Duệ quyết định phải cho người tìm hiểu thêm. Nhưng hắn cũng không làm ngay, trước mắt hãy còn một Lâm Mặc cần giải quyết.

"Lấy sức lực của cậu hiện tại, cho dù là phòng huấn luyện cấp D cũng chịu không nổi." Còn phòng cấp F thì... bọn họ không có, cũng chưa bao giờ có ý định xây.

"Tôi biết." Lâm Mặc não nề thở dài, cho nên ban đầu cậu cũng có đi đăng ký sử dụng phòng huấn luyện đâu, là do Hạ thiếu tướng ép cậu đấy chứ.

Cho nên ngài mau thả tiểu nhân đi! Để cho tiểu nhân tự mình mỗi ngày gập bụng rồi ảo tưởng về cơ bụng (không có thực) cũng đủ lắm rồi!

"Thôi được rồi, tôi cho phép cậu dùng phòng huấn luyện của tôi."

Lâm Mặc:???

Đây là tiết tấu gì thế này?!!!

Nhận được ánh mắt nghi hoặc của Lâm Mặc, Hạ Duệ giải thích: "Tôi cũng nói trước kia rồi, phòng huấn luyện cấp S có khả năng tự điều chỉnh theo đối tượng luyện tập, cậu luyện tập ở đây sẽ không khiến bản thân bị thương."

Lâm Mặc thật muốn túm lấy áo Hạ Duệ mà nói, kỳ thực chỉ cần không luyện tập thì sẽ không khiến bản thân bị thương được, Hạ thiếu tướng anh tha cho tôi đi!

Ngay cả phòng tập bình thường cậu còn không dám đi, bây giờ bắt cậu ngày ngày đối mặt với những cỗ máy cấp S chuyên phục vụ cho Hạ Duệ, áp lực này rất lớn có hiểu không?!

Nhưng Hạ Duệ cao hơn cậu, bắp tay to hơn cậu, cậu mà dám manh động thì bị hắn túm lấy vo tròn rồi ném vào rổ như quả banh cũng được. Nghĩ thế, Lâm Mặc chỉ có thể kiềm nén sự ủy khuất mà nhìn đối phương.

Càng nói Hạ Duệ càng thấy quyết định mình đưa ra thật đúng đắn, lại nhìn thấy ánh mắt nhiệt tình cảm tạ (Hạ thiếu tướng, ngài chắc đó là cảm tạ?) của Lâm Mặc, hơi ho khan tí, bàn tay mất tự nhiên chẳng hiểu sao xoa đầu đối phương: "Không cần cảm ơn đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi."

Lâm Mặc:... Hạ thiếu tướng, anh não bổ như vậy, người nhà anh có biết không?

Hắn dẫn cậu đến bên máy quét vân tay, làm thủ tục nhận diện, như vậy kể từ giờ trở đi Lâm Mặc có thể tùy tiện tiến vào phòng bất kỳ lúc nào.

"Mỗi lần cậu ra vào đều được hệ thống ghi chép lại, luyện tập thế nào cũng đều báo cáo lên tôi cả." Hạ Duệ nhẹ nhàng nhắc nhở.

Lâm Mặc vốn còn ôm ý định cứ thuận theo hôm nay ngày mai ta trốn bị một câu này làm cho tan tành mây khói...

Mục Thanh Hoài cùng Nhan Hạc Hiên quả nhiên nói không sai! Quân bộ vô cùng đáng sợ, không chọc vào được!

*****

Chuyện đám người bắt nạt Lâm Mặc bị công khai khiển trách cùng giam phạt, hơn nữa Hạ thiếu tướng còn thẳng thừng tuyên bố sau khi quay về Trái Đất vẫn đem chuyện này ra tòa án xử lý, đã sớm trở thành đề tài bàn tán sôi nổi của nhiều người.

Hành trình dài đằng đẵng, bọn họ lại không có gì để giải trí, bát quái chính là một trong những niềm vui ít ỏi còn sót lại, qua không bao lâu toàn phi thuyền đều biết đến việc này. Một phần do cậu luôn ru rú trong phòng, chỉ ra ngoài lúc lĩnh phẫn ăn, phần khác do người ta quan ngại, không ai dám đứng ra bắt chuyện.

Mặc dù không rõ nguyên nhân những ánh nhìn soi mói từ người khác kia, nhưng miễn không có ai đến làm phiền Lâm Mặc đã cảm thấy rất tốt rồi, hơi sức đâu tìm hiểu nguyên do.

Hôm qua cậu vừa mới khám phá ra vị dưa hấu cũng ngon không kém, cho nên hôm nay vừa nhận xong túi dịch dinh dưỡng liền hào hứng trở về phòng thưởng thức.

Trong lúc xếp hàng, Lâm Mặc cảm nhận được ánh nhìn như đâm thẳng vào chính mình từ bên ngoài. Chuyện này bình thường xảy ra thường xuyên, cậu cũng sớm quen, chỉ là ánh mắt này quá mức nóng bỏng, hệt như hóa thành thực thể, cậu không thể không ngoái đầu nhìn xem là ai có chấp niệm mãnh liệt với cậu đến như vậy.

Cách cậu không xa là một thiếu nữ tóc xoăn uốn lọn, ánh mắt mang đầy thù ghét không chút che giấu mà ném về phía cậu. Lâm Mặc mơ hồ tự hỏi, hình như cậu chưa từng gặp mặt nói chuyện qua với người này đi? Cậu thử lục lọi trong ký ức, nhờ khả năng nhìn thấy không bao giờ quên của mình mà nhanh chóng nhớ ra, đối phương từng xuất hiện một lần trong ký ức cậu tại phòng huấn luyện, bất quá cô ta chỉ đứng phía xa, cậu khi đó chỉ lướt mắt nhìn sơ một lượt, nếu không phải nhờ khả năng nhìn không quên e rằng nhớ ra không nổi có một người như vậy.

Lâm Mặc không nghe được đối thoại của bọn họ lúc ở phòng tập, cho nên cậu vẫn chưa biết cô gái kia chính là Hạ Thụy Vi, em họ Hạ thiếu tướng.

Bất quá Lâm Mặc không phải loại người sẽ tự mình tìm hiểu những chuyện này, coi như phát hiện ra Hạ Thụy Vi có địch ý với mình cậu chỉ nhanh chóng quay mặt đi, đợi lấy được phần ăn liền rời đi thẳng, một cái ngoái nhìn cũng không thèm bố thí.

Hạ Thụy Vi công khai hung hăng nghênh chiến, đối phương chẳng khác gì bịch bông, hoàn toàn không có ý định đáp trả lại, điều này càng khiến cơn giận trong cô càng thêm sôi trào, chỉ hận không thể chỉ thẳng tay vào mặt cậu ta mà mắng một tiếng tiểu nhân âm hiểm.

Lúc nghe tin mấy người kia bị Hạ Duệ bắt giam, Hạ Thụy Vi còn ngờ vực không tin nổi. Anh họ của cô suốt ngày chỉ biết có chuyện quân bộ, từ khi cô lên tàu đến giờ chưa lần nào anh ta chủ động hỏi han qua cô một lần, vậy mà bây giờ chỉ vì một tên nghiên cứu viên nhãi nhép lại náo động đến như vậy?! Cô thừa biết đám người kia làm gì có gan, cùng lắm chỉ bày ra vài trò phá rối, Hạ Duệ phạt bọn họ nặng nề như vậy, nói không do tên nghiên cứu viên gà bệnh kia tiếp tay thổi gió cô không tin!

Cái gì mà gây tổn thương vật lý chứ, ai nghe qua cũng biết là kiếm chuyện để phạt họ thôi! Tên Lâm Mặc kia cư nhiên lòng mang thù đến như vậy, chỉ có chút chuyện nhỏ cũng chạy đi báo cho thiếu tướng, uổng cho người khác nhìn vào còn nghĩ cậu ta là một tên tiểu bạch thỏ nhát gan!

Bởi vì Hạ Duệ chỉ công bố việc xử phạt, lại không nêu rõ chi tiết, cho nên không ai biết Lâm Mặc bị gãy chân, mà coi như có biết họ cũng không tin, chỉ nghĩ cậu chuyện bé xé ra to để ăn vạ.

"Thụy Vi, cậu không ăn sao?" Mấy người ngồi cùng bàn thấy Thụy Vi từ đầu bữa đến giờ vẫn chưa đụng đến túi dịch dinh dưỡng, quan tâm hỏi.

"Ai ăn nổi cái thứ này chứ! Ngày nào cũng chỉ một món, ăn đến phát ngán!" Hạ Thụy Vi lên cơn tức giận, đứng dậy rời đi. Mấy người cùng bàn thấy thế chỉ có thể anh nhìn tôi tôi nhìn anh, ai nấy tự lo thân mình, không ai chạy đi cản cô ta làm gì.

Tuy rằng thông minh xinh đẹp, Hạ Thụy Vi lại có một tật xấu khi nổi nóng rất dễ làm chuyện bốc đồng không suy nghĩ đến hậu quả. Giống như mấy ngày trước, sau khi nghe tin đám người kia bị xử phạt, trong lòng Hạ Thụy Vi có chút lo lắng, không biết anh họ có tra ra mình hay không, lại thầm nghĩ mình cũng chẳng bảo bọn họ đi làm, là chính họ tự chuốc lấy. Bất quá mang tâm lý bất an, cô vẫn lén lút chạy đi tìm Hạ Duệ.

Bình thường Hạ Duệ nếu không ở phòng chỉ huy thì cũng ở phòng huấn luyện thể năng cấp S cả, cho nên Hạ Thụy Vi trực tiếp tìm tới phòng huấn luyện luôn. Nào ngờ ở đó, cô còn chưa tìm ra được Hạ Duệ, lại trông thấy Lâm Mặc quẹt vân tay tiến vào!

Hạ Thụy Vi đương nhiên biết phòng huấn luyện của anh họ cô chỉ có mỗi anh họ cô ra vào được, những người khác nếu muốn vào cần phải được Hạ Duệ đồng ý lấy dấu vân tay để lưu vào hệ thống. Chính cô ban đầu cũng từng thử xin xỏ, thế nhưng Hạ Duệ lại gạt phắt đi, nói rằng cô sử dụng phòng huấn luyện cấp D như mọi người khác là được, cô cũng không dám nói nhiều thêm.

Ấy vậy mà Hạ Duệ lại cấp phép cho tên nghiên cứu viên gà bệnh kia! Trong lòng Hạ Thụy Vi sôi sùng sục như nồi nước nóng có thể tràn ra bất kỳ lúc nào, cô cảm thấy anh họ quá bất công, bởi vì nổi nóng mà bất chấp chạy đi tìm anh họ để chất vấn.

Hạ Duệ bình thường vẫn luôn đối xử khá tốt với cô em họ này, dĩ nhiên là tốt trong suy nghĩ của hắn, nhưng không thể phủ nhận đối với Hạ thiếu tướng bình thường nghiêm minh kỷ luật mặt mày như quan tài đóng băng đối với việc Hạ Thụy Vi bất chấp chạy ào vào văn phòng mình không gõ cửa lại chẳng khiển trách gì, đã là rất tốt rồi.

Thỉnh thoảng Hạ Thụy Vi cũng sẽ tìm hắn làm nũng các kiểu, Hạ Duệ sớm quen, chỉ hờ hững hỏi: "Có chuyện gì?"

"Anh, em nhìn thấy có tên nghiên cứu viên tiến vào phòng huấn luyện cấp S của anh!" Hạ Thụy Vi lên tiếng.

"Ý em là Lâm Mặc?" Hạ Duệ chẳng hiểu vì sao một chuyện nhỏ đến như vậy lại khiến biểu tình Hạ Thụy Vi gấp gáp như thế, "Cậu ta được anh cho phép, không có chuyện gì cả."

"Anh..." Mặc dù đã đoán ra được từ trước, thế nhưng nghe chính miệng Hạ Duệ thừa nhận vẫn là cú sốc lớn đối với Hạ Thụy Vi, cô ta không thể tin được mở to đôi mắt xinh đẹp của mình, "Sao anh có thể như vậy?! Rõ ràng lúc trước em xin anh sử dụng phòng huấn luyện, anh còn bảo em cứ tập ở phòng cấp D như mọi người là đủ rồi!"

Gương mặt Hạ Thụy Vi lúc này vừa ủy khuất vừa cáu giận, nếu là nghiên cứu viên nam khác nhìn thấy hẳn đã rối cả lên tìm cách dỗ. Nhưng Hạ Duệ là nam nhân không hiểu phong tình, mà nói thẳng ra hắn gay, hắn làm gì quan tâm thái độ con gái trông ra sao chứ, chỉ thấy phiền: "Cậu ấy với em không giống."

Lấy thể chất cấp F của Lâm Mặc, cho cậu ta vào phòng luyện tập cấp D thì dám có thể vài ba ngày sau lại xảy ra một vụ tai nạn khác lắm.

Thế nhưng vào tai Hạ Thụy Vi thì lại thành ra ý nghĩa khác hẳn. Cô sững sờ không tin nổi nhìn anh họ mình, miệng lắp bắp: "Anh, chẳng lẽ anh..."

Chuyện Hạ Duệ là gay, hắn cũng không giấu giếm, mọi người trong gia đình đều biết. Hạ Thụy Vi đối với chuyện này trước giờ không quan tâm lắm, dù sao Hạ Duệ xưa nay vẫn luôn một mình, hiện tại bị đả kích nghiêm trọng.

Ác cảm của Hạ Thụy Vi dành cho Lâm Mặc lại tăng thêm một phần, trong mắt cô loại người nhu nhược vô dụng như Lâm Mặc sao có thể xứng với anh họ cô chứ! Hai người mới quen biết được bao lâu, Hạ Duệ đã bên trọng bên khinh, sau này cậu ta lại chẳng leo lên đầu mình mà ngồi ư?!

Hạ Duệ không nhận ra những suy nghĩ như sóng biển cuộn trào bên trong Hạ Thụy Vi, chỉ lạnh nhạt nhắc nhở: "Nếu không có chuyện gì quan trọng thì em quay về đi."

Hạ Thụy Vi cắn môi dưới, nghẹn lại cơn tức trong cổ họng, sửa sang lại chút đỉnh rồi rời đi. Hiện tại nếu cô hỏi thẳng ra có phải anh có ý gì với người ta hay không lại quá mức khiếm nhã, hơn nữa dù đáp án là có hay không thì Hạ Duệ cũng không có nghĩa vụ phải trả lời cô. Hạ Thụy Vi nghe câu tiễn khách liền hiểu Hạ Duệ không muốn mình tiếp tục dây dưa nói chuyện vô nghĩa ở đây nữa, cô chỉ đành quay về.

Thế nhưng cô không dám phát hỏa lên Hạ Duệ, không có nghĩa cô cũng phải e dè Lâm Mặc như vậy. Đáng tiếc tên Lâm Mặc kia trốn còn kỹ hơn chuột, chỉ khi đến giờ ăn mới xuất hiện, dù cô có muốn dằn mặt cũng không thể làm trước chốn đông người được.

Cô không tin Lâm Mặc là loại người ngây thơ hồn nhiên gì, khẳng định chẳng qua do cậu ta che giấu quá sâu thôi. Đợi đến khi cậu ta lộ mặt thật xem, anh họ cô không thể nào thích một người như vậy được.

*****

Có Hạ Duệ giám sát, Lâm Mặc dù muốn trốn tập cũng không thể, thời gian đầu chỉ có thể nghẹn khuất ngày ngày tiến vào phòng huấn luyện thể năng cấp S kia mà rèn luyện.

Máy móc không có chương trình phù hợp cho cậu, Hạ Duệ liền tự dựa trên kinh nghiệm của mình mà làm riêng cho cậu một bản, Lâm Mặc đương nhiên rất biết ơn. May mắn thay qua một đoạn thời gian thì thể lực cậu quả thực có tăng cao lên, hiệu quả tốt hơn nhiều so với kế hoạch của do Mục Thanh Hoài đề ra, Lâm Mặc cũng có thêm chút động lực đi tập hơn.

Cậu thầm nghĩ, tính ra cũng không quá tệ, tập luyện ở phòng riêng thế này cậu tránh mặt được những người khác, cũng không bị ai làm phiền, quả thực tốt hơn nhiều.

Mà Hạ Duệ sau khi sai cấp dưới đi điều tra, âm thầm phát hiện không chỉ riêng Lâm Mặc, toàn bộ nhân viên nghiên cứu đến từ viện nghiên cứu đào tạo và phát triển nhân tài đều có thể trạng thoạt trông không tốt lắm, da dẻ tái xanh, gương mặt thiếu sức sống. Tất nhiên chuyện này chưa đủ để nói lên điều gì, nhưng một hai người còn có thể gọi là trùng hợp, đằng này toàn bộ người của viện nghiên cứu kia đều như vậy thì nhất định có vấn đề.

Hắn liên lạc với cấp dưới: "Cậu tổ chức một buổi kiểm tra thể chất, tất cả mọi nghiên cứu viên đều phải tham gia, kết quả sau đó giữ bí mật không công bố, rồi gửi cho tôi."

Ở trên những chiến hạm lơ lửng giữa vũ trụ mênh mông này, Hạ Duệ hiện tại nắm quyền tối cao nhất, mọi yêu cầu của hắn đều chẳng khác gì mệnh lệnh từ vua, không ai dám hoài nghi liền đã đi làm theo. Hai ngày sau đó, kết quả kiểm tra thể chất của toàn bộ nghiên cứu viên đều được đệ trình lên bàn làm việc của Hạ Duệ.

Hắn lướt qua từng tệp hồ sơ, phát hiện thế nhưng tám phần mười những nghiên cứu viên đến từ viện nghiên cứu đào tạo và phát triển nhân tài đều có thể chất cấp F!

Nhiệm vụ lần này coi như có sự bảo hộ của quân bộ đi chăng nữa cũng không dễ dàng gì, phái một người thể lực quá tệ đi làm thì chẳng khác gì bảo đối phương đi chết. Nên biết hiện tại còn ở trên phi thuyền, mọi thứ đều được mô phỏng theo Trái Đất, thế nhưng lúc hạ cánh ở tinh cầu kia rồi, ai biết được đón chờ bọn họ là thứ gì. Hắn chợt nhớ trước kia bên tổ trinh sát cũng từng báo cáo có một người qua đời, lật hồ sơ xem lại, đối phương quả nhiên cũng là người của viện nghiên cứu đào tạo và phát triển nhân tài.

Thế nhưng hắn nhớ rất rõ, lúc nộp hồ sơ lên, thể chất của bọn họ đều ở cấp D, bởi vì đấy cũng là yêu cầu tối thiểu để tham gia nhiệm vụ lần này. Lấy cấp D là đã hạ thấp tiêu chuẩn lắm rồi, nếu không phải vì nhân loại đang đối mặt với nguy cơ tuyệt diệt, bình thường yêu cầu đều là từ cấp C trở lên.

Tại sao phải ngụy tạo chứng cớ? Số người của viện nghiên cứu kia được gửi đi cho chiến dịch lần này tính ra chỉ hơn mười người, không phải con số quá lớn lao gì. Bất kỳ viện nghiên cứu nào cũng tìm ra được đủ số người phù hợp yêu cầu của quân bộ. Thế nhưng bọn họ vẫn ngụy tạo hồ sơ từ thể chất cấp F lên cấp D, chứng tỏ trong việc này có vấn đề.

Mà cách giải thích đơn giản nhất, chính là bọn họ không có đủ người đạt tiêu chuẩn cấp D, cho nên những người được cử đi đều phải ngụy tạo hồ sơ!

Cả một viện nghiên cứu không tìm được hơn mười người nào có thể chất từ cấp D trở lên, việc này bảo không có vấn đề chỉ có đứa ngu mới tin. Hạ Duệ trầm tư suy nghĩ, rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra. Mặc dù cái viện nghiên cứu kia xưa nay vẫn không hòa thuận mấy với quân bộ, làm việc thì thần thần bí bí, hắn lại không cho rằng đối mặt với nguy cơ tận thế, bọn họ còn có tâm tư chơi đùa lừa gạt nhau.

Hắn mở quang não của mình lên, tuy rằng không thể kết nối vào tinh võng, có điều trong quang não hắn có sở hữu thư viện offline khổng lồ, vẫn có thể tra cứu một số việc được. Hạ Duệ muốn tìm kiếm xem, những nguyên nhân nào khiến cho người trưởng thành lại chỉ mang thể chất cấp F.

Một loạt kết quả hiện ra, Hạ Duệ lướt nhìn, cụm từ "hỏng gen" đập ngay vào mắt hắn.

Hỏng gen là một khái niệm tương đối xa vời đối với dân thường, nhưng Hạ Duệ ở trong quân bộ lâu năm, làm sao không biết được. Trước kia từng có một đoạn thời gian nhân loại muốn táy máy thử nghiệm biến đổi gen của con người, tạo ra đời sau càng thông minh mạnh mẽ hơn, thậm chí quân bộ thời điểm đó cũng có tham gia phần nào. Đáng tiếc kết quả thí nghiệm thành công thì những người được cải tạo gen đó đều chết rất sớm, cơ thể yếu đuối hoặc thậm chí nảy sinh dị tật. Quân bộ phát giác chuyện này không ổn liền mạnh mẽ lên tiếng yêu cầu chấm dứt, chính phủ liên minh không muốn gây náo loạn, việc ấy cứ thế trở thành một đoạn lịch sử đen bị quên lãng.

Kể từ khi đó, việc cải tạo gen đã bị xem như vô nhân đạo, bất kỳ tổ chức hay cá nhân nào cũng không được phép thực hiện các thử nghiệm liên quan lên cơ thể sống. Thời điểm Hạ Duệ sinh ra đạo luật này đã được áp dụng từ lâu, mãi sau này khi hắn tham gia quân bộ rồi mới phát hiện ra nơi này vậy mà cũng không sạch sẽ hoàn toàn như mình nghĩ.

Có điều hiện tại chưa có chứng cớ xác thực, tất cả chỉ là suy đoán của hắn, Hạ Duệ sẽ không liều lĩnh vọng động. Bất quá nếu đấy là sự thực, Hạ Duệ cảm thấy đây chỉ là phần nổi của tảng băng chìm mà thôi.

Cải tạo gen bị cấm từ lâu, coi như viện nghiên cứu đào tạo và phát triển nhân tài vẫn cố chấp thực hiện, như vậy vì nguyên do gì? Chi phí cho các thí nghiệm liên quan đến cải tạo gen khẳng định không rẻ, coi như bọn họ tìm được nguồn hỗ trợ tài chính, bọn họ cũng phải đáp ứng được với đối phương loại thỏa thuận nào đó xứng đáng để những người kia bất chấp vi phạm mà bỏ tiền đầu tư vào.

Hàng ngàn hàng vạn câu hỏi xoay quanh trong đầu Hạ Duệ, hắn có loại cảm giác Lâm Mặc khẳng định biết gì đó. Dù sao nếu thể chất cấp F của cậu thật sự do chứng hỏng gen gây ra, cậu không thể nào không biết chính mình bị đem đi cải tạo gen.

Thế nhưng bọn họ đang ở giữa vũ trụ mênh mông, lại còn đang chấp hành nhiệm vụ, đột nhiên xông tới bắt lấy hết toàn bộ nghiên cứu viên của viện nghiên cứu đào tạo và phát triển nhân tài không phải hành vi khôn ngoan gì. Huống chi thỏ khôn có ba hang, bên viện nghiên cứu dám đem những người này lượn lờ trước mặt quân bộ chứng tỏ bọn họ đã có biện pháp xử lý nếu chuyện bại lộ, làm ầm ĩ lên chỉ khiến tình huống càng thêm tệ mà thôi.

*****

Trên phi thuyền, một nghiên cứu viên mặt mũi tối sầm không ngừng đi tới đi lui trong phòng.

Quân bộ đột nhiên yêu cầu kiểm tra thể chất toàn bộ, đối với người khác đây chỉ là một tiết mục dư thừa, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, nhưng gã lại chẳng thể yên tâm đến như vậy. Trong đám người của viện nghiên cứu, ngoại trừ những "giám sát viên" như gã ra, tất cả còn lại đều đã được ngụy tạo hồ sơ, bằng không bọn họ làm gì kiếm ra được người nhân tạo nào có thể năng đạt tiêu chuẩn chứ!

"Giám sát viên" như gã có nghĩa vụ trông chừng những người nhân tạo tham gia chiến dịch lần này. Bọn họ đều là nhân loại bình thường làm nghiên cứu viên tại viện nghiên cứu, cho nên không lo lắng hồ sơ của mình có vấn đề gì. Nhưng những người nhân tạo kia thì lại khác, thời thời khắc khắc cần theo dõi, tuyệt đối không được để ai phát hiện ra có sự bất thường mà tìm hiểu sâu thêm.

Hành vi này mặc dù chưa nói lên được điều gì, bất quá khẳng định phía bên quân đội có nghi ngờ gì đó mới cho thực hiện. Coi như mục đích ban đầu không phải vì nhắm vào bọn họ, thì sau khi có kết quả rồi đảm bảo người như Hạ thiếu tướng không thể không chú ý.

Viện trưởng từng bảo, trong trường hợp tệ nhất, có thể giết hết toàn bộ người nhân tạo, đảm bảo hủy thi diệt tích khiến quân bộ dù muốn lấy một mẩu ADN cũng không thể. Tất nhiên, chỉ trong trường hợp tệ nhất.

Phi thuyền của gã không phải mẫu chiến hạm của Hạ thiếu tướng, cho nên gã có tâm muốn thăm dò cũng không thể, chỉ đành nhịn mà chờ đợi. Ước chừng hai tháng nữa thôi, phi thuyền liền cập bến hành tinh kia, khi đó gã cũng có nhiều không gian hoạt động hơn, cũng tiện tìm hiểu xem quân bộ đang có ý định gì.