Sáng sớm hôm sau, Lâm Mặc còn đang say sưa ngủ thì nghe tiếng trống vang bên ngoài. Tám nhịp liên tiếp, chứng tỏ sắp có thú triều. Cậu vội vã bật người dậy, nhìn xung quanh thì phát hiện trong phòng chỉ còn có mỗi mình, Khâm Thanh đã ra ngoài. Tiếng trống vẫn dồn dập vang lên khiến Lâm Mặc chẳng hiểu mô tê gì. Nhưng cậu cũng vội vàng chạy ra bên ngoài xem tình hình.
Một tên người hầu chạy ngang qua, Lâm Mặc túm lấy hắn hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Thú triều xuất hiện sớm hơn dự định! Vừa nãy có người thông báo xuất hiện đợt thú triều đầu tiên!"
Gương mặt tên ấy trắng bệch vì sợ, Lâm Mặc thấy thế cũng thả hắn ra. Hắn chạy mất dạng rồi, cậu vẫn đứng như trời trồng tại chỗ. Thế này là sao? Trong tiểu thuyết thì vẫn còn một tuần nữa mới xuất hiện thú triều, như thế nào lại sớm hơn dự định?
"Hệ thống, đây là có chuyện gì?"
[Theo đo lường thì do sự ảnh hưởng của một số biến số dẫn đến thú triều phát sinh sớm hơn cốt truyện]
"... Nói rõ ràng hơn được không?"
[Tần Húc Sinh không vào được học viện Thanh Long, dẫn đến việc quỹ đạo vốn có thay đổi, khiến hắn gặp được Khâm Ngọc. Theo kịch bản ban đầu đợt thú triều này vốn dĩ chỉ xuất hiện một Tần Húc Sinh, nay có thêm Khâm Ngọc nên gây ra thay đổi]
Này có thể coi là đồng đội heo x2 không? ; ̄ロ ̄)Lâm Mặc vò đầu bứt tai, cậu vẫn chưa nghĩ xong kế hoạch mà! Đột ngột như vậy, thật sự không cần, cảm ơn!
"Hiện tại bọn chúng ở đâu?"
Hệ thống hiện lên bản đồ cho thấy hai chấm tròn đỏ cách đây không tới hai dặm. Xem ra cả hai kẻ này đều đã thuận lợi vào được thành Ngọc Vinh, nói không chừng đã đến đây trước khi Khâm Thanh và cậu đến rồi. Cậu nghĩ ngợi một hồi, sau lại hỏi: "Nhiệm vụ chỉ yêu cầu khiến cho Hắc Báo cuồng hóa tấn công thành Ngọc Vinh, còn do ai làm thì đều được phải không?"
Hệ thống hiểu được ý tứ của cậu, vội vàng đáp: [Đúng là như vậy, nhưng cậu vẫn cần đảm bảo Tần Húc Sinh chết trong đợt thú triều này. Ngay cả Khâm Ngọc cũng phải nghĩ biện pháp giải quyết, đừng để cô ta có cơ hội ảnh hưởng kịch bản]
Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này, Lâm Mặc sẽ được ở lại thế giới này dạo chơi thêm một hai năm nữa, mà nếu kịch bản có sự sai lệch gì trong khoảng thời gian này thì đều tính vào bảng đánh giá cuối cùng của cậu cả. Cho nên hệ thống tính toán, cảm thấy vẫn nên bảo cậu giải quyết hai kẻ này, tránh cho sau này ảnh hưởng gì.
Lâm Mặc vẫn chưa kịp suy nghĩ xong đối pháp, Khâm Thanh đã xuất hiện. Hắn ra hiệu cho cậu đi theo. Cả hai đi đến tận tường thành, cậu vẫn chưa kịp hỏi họ ra đây để làm gì, đã thấy bóng dáng Mị Hồ đi lại từ xa. Vẻ mặt Mị Hồ vô cùng nghiêm trọng, không có một chút cà lơ phất phơ như mọi khi.
Thấy Khâm Thanh và cậu, nó liền nói: "Tình hình thật không xong. Đợt thú triều đầu tiên lẽ ra phải tận một tuần sau mới bắt đầu, cư nhiên lại xuất hiện sớm hơn. Theo ta ước tính, chỉ chừng nửa canh giờ nữa chúng sẽ mở đợt tấn công đầu tiên."
Ngừng một chút, Mị Hồ lại tiếp tục, "Chuyện này có kỳ quái, hẳn không tốt lành gì. Ta không quen thuộc Hắc Sâm, không thể thăm dò sâu hơn, nhưng nhất định bên trong có yêu thú cao cấp! Tuy rằng yêu thú cao cấp có lý trí sẽ không tấn công tường thành, ngươi vẫn nên cẩn thận trước thì hơn."
"Ngươi đi tra xem ai là kẻ chủ mưu. Nhất định hiện tại hắn vẫn còn ở trong thành." Khâm Thanh mạnh mẽ khẳng định. Bốn năm qua kẻ muốn mượn tài hắn ngày càng nhiều, mà kẻ thù cũng không ít. Nếu bảo tất cả chỉ là trùng hợp, hắn không thể nào tin được.
"Nhưng thú triều lát nữa..."
"Ta sẽ đi với chủ nhân, ngươi yên tâm!" Lâm Mặc vội vã trả lời. "Dù sao ta cũng là yêu thú cao cấp rồi, đối phó với chuyện này vẫn là dư sức."
Mị Hồ nghĩ lại cảm thấy có lý, dù sao với thực lực Lâm Mặc cũng không thể có chuyện gì, liền nhanh chóng rời đi điều tra. Khâm Thanh túm lấy tay Lâm Mặc, hắn hạ giọng nói: "Lát nữa ngươi đừng có đi lung tung, ở sát cạnh ta."
"Biết rồi! Chỉ là thú triều thôi mà!" Lâm Mặc đã bắt đầu có chút hơi bực bội. Dường như Khâm Thanh lẫn Mị Hồ đều không tin tưởng vào thực lực của cậu, vẫn nghĩ cậu là một con Bạch Thố nhỏ nhoi như trước.
Khâm Thanh không phải nghi ngờ Bạch Thố, lấy thực lực yêu thú cao cấp hiện tại của cậu rất khó có yêu thú nào làm cho bị thương được. Nhưng yêu thú làm sao hiểm độc bằng lòng dạ con người. Hắn chỉ lo kẻ thù của mình sẽ nhắm vào Bạch Thố, muốn giữ cho cậu an toàn, vô tình lại bị hiểu nhầm thành đánh giá thấp khả năng của cậu. Nếu Khâm Thanh đọc được suy nghĩ của Lâm Mặc, hẳn sẽ dở khóc dở cười, hắn cũng không phải loại chủ nhân nông cạn như thế.
Các thuần thú sư đều lục tục vào vị trí của mình trên tường thành. Có già có trẻ, tổng cộng mười người kể cả Khâm Thah, mà Khâm Thanh lại là kẻ trẻ nhất. Ngoài ra còn một nhóm khoảng trăm người khác được chọn từ những người dân trong thành chịu trách nhiệm bảo vệ tường thành. Trong tay mỗi người đều cầm cây nỏ. Cao Mạnh là người dẫn đầu, ông cung kính chào mọi người một lượt, sau đó từ từ nói: "Thú triều xuất hiện sớm hơn dự định là chuyện bất ngờ, hiện tại bên ta vẫn chưa có thông tin chính thức về nguyên nhân. Nhưng chắc chắn sẽ trong thời gian ngắn nhất cho các vị một câu trả lời."
"Lẽ ra chúng ta phải thảo luận đối sách phù hợp, nhưng tình thế cấp bách, ta chỉ có thể tạm sử dụng phương pháp thường dùng nhất." Nói xong, ông nhìn một vòng. Nhận thấy không có ai lên tiếng phản đối, lại tiếp tục phổ biến, "Khi yêu thú tấn công tường thành, một nhóm yêu thú sẽ chịu trách nhiệm giữ chân khiến chúng nó không có cơ hội công phá thành. Các vị thuần thú sư trong thời gian này sẽ cố gắng hết mức vận dụng năng lực thông linh của mình để xoa dịu yêu thú, giúp chúng trở về trạng thái bình thường. Những người dân còn lại sẽ lo phần công việc tấn công từ xa."
"Mỗi một đợt yêu thú đều kéo dài khoảng một đến hai canh giờ, cấp bậc của yêu thú những đợt sau sẽ càng ngày càng cao, vì thế ta kiến nghị chúng ta thay phiên nhau thủ thành để giữ sức. Nếu tung hết toàn bộ sức lực ở những đợt đầu, thì các đợt sau sẽ không đủ sức nữa."
Rồi dường như có chút ngại ngùng, ông sờ sờ mũi cười nói: "Tình thế cấp bách, nhân thủ lại thiếu, chúng ta tạm thời chỉ có thể làm vậy. Qua đợt tấn công đầu tiên này, ta sẽ thảo luận bàn biện pháp sau."
Quả thật nếu so với những thành khác thì số lượng thuần thú sư ở thành Ngọc Vinh ít ỏi đến đáng thương, chưa kể lại không có sự hỗ trợ của binh lính, thành thử cuộc chiến này nhìn thế nào cũng là thất bại. Nhưng Khâm Thanh lại lập nên kỳ tích, không những bảo vệ thành an toàn mà còn tiện tay nhặt được một yêu thú cấp tám, khiến người khác đỏ mắt không thôi. Lâm Mặc tấm tắc, con ruột quả nhiên được đối xử khác hẳn, bàn tay vàng to đến như vậy, người thường có thèm đến chảy nước miếng cũng không sờ được.
"Hiện tại chúng ta có mười thuần thú sư và một trăm người thường, chia thành hai tổ luân phiên nhau, cứ cách một canh giờ là thay vị trí."
Khâm Thanh được phân vào tổ một, cũng là nhóm thuần thú sư đầu tiên ngăn chặn thú triều. Bốn vị thuần thú sư còn lại, mỗi vị triệu hồi một yêu thú, tư thế đã sẵn sàng đón địch. Một vị thuần thú sư già nhìn sang thấy Khâm Thanh vẫn đứng yên đó không nhúc nhích, liền nhịn không được lên tiếng: "Người trẻ tuổi, mau triệu hồi yêu thú của ngươi đi. Tốc độ tiến công của thú triều rất nhanh, đến lúc đó mới gọi yêu thú ra thì không kịp đâu."
"Cảm tạ tiền bối, ta đã triệu hồi yêu thú rồi." Ánh mắt hắn như vô tình nhìn sang Lâm Mặc vẫn đang tò mò ngồi trên tường thành nhìn về Hắc Sâm. Kể từ lúc rời học viện cậu vẫn luôn che giấu khí tức nên không ai phát hiện ra Lâm Mặc chính là yêu thú cao cấp. Vị thuần thú sư già kia trông thấy, lát sau thì vỡ lẽ, miệng vẫn tấm tắc cái gì mà "Thời đại bây giờ là của người trẻ tuổi..." vân vân. Các vị thuần thú sư khác cũng tự hiểu ý, tuy trong lòng rất muốn nhìn sờ thử xem yêu thú cao cấp trông như thế nào, nhưng vì lễ nghĩa chỉ đành đứng tại chỗ. Khâm Thanh thấy bọn họ thức thời như vậy, trong lòng hết sức hài lòng.
Từ trong rừng vang lên một tiếng hú dài, ngay sau đó lại liên tiếp có những tiếng kêu gào khác như hưởng ứng. Những con yêu thú đầu tiên tràn ra khỏi rừng, vì là đợt đầu nên toàn bộ đều là yêu thú cấp thấp. Đây là lần đầu tiên Lâm Mặc được chứng kiến cái gọi là thú triều. Hàng loạt yêu thú đông nghìn nghịt đủ loại đủ dạng chen nhau xông về phía thành. Cho dù không có năng lực thông linh, Lâm Mặc cũng dễ dàng nhận ra chúng đang trong trạng thái cuồng hóa. Nghĩ tới Hắc Báo, đầu cậu bắt đầu rơi xuống hắc tuyến. Yêu thú cấp thấp cuồng hóa còn đáng sợ như vậy, Hắc Báo mà cuồng hóa rồi thì chẳng phải càng nguy hiểm hơn sao?
Nhận thấy những yêu thú của thuần thú sư khác cũng đã bắt đầu nhảy xuống nghênh chiến, Lâm Mặc liền quay trở về chân thân rồi nhào xuống. Chỉ trong chốc lát trên chiến trường đã xuất hiện một con thỏ to như con chó, hết sức dũng mãnh gào lên thẳng tiến về phía đám yêu thú.
Nhóm thuần thú sư:... Yêu thú cao cấp chẳng phải nên đạp thất thải tường vân múa gậy một phát là bay hết địch thủ sao? Sao lại chọn phương thức chiến đấu thô bạo không chút hòa nhã thế này?
Nhóm dân thường: Chúng ta sẽ không bao giờ ăn thịt thỏ nữa QAQ
Nhưng thô bạo vẫn có hiệu quả của thô bạo. Một con linh cẩu vừa sắp chạy đến chân tường thành, bị một cái tát của Bạch Thố, lập tức bay véo trở ra mười mét. Một con mèo thấy vậy định nhân cơ hội tấn công, ngay tức thì bị Bạch Thố đạp bẹp, đầu óc mê man không tỉnh. Cứ như vậy, lần lượt từng yêu thú nhào lên tấn công đều bị đại bạch thỏ xử lý nằm chất đống như thi thể, mất năng lực hành động. Tuy nhiên Lâm Mặc vẫn có chừng mực, vì vậy tuy chúng trông như sắp chết, nhưng thật ra vẫn còn sống.
Mà nhóm thuần thú sư ở phía trên chỉ có thể câm nín. Đánh ngất yêu thú gì đó, quả thật là biện pháp tốt a! Bọn họ cũng muốn như vậy... Ha hả, ngươi nghĩ mình có yêu thú cao cấp sao, con yêu thú của ngươi có bưu hãn như vậy sao!!! Yêu thú của họ chỉ có thể giằng co với những yêu thú cuồng hóa kia trong lúc họ dùng năng lực thông linh, trong khi Khâm Thanh chỉ việc đợi Bạch Thố đánh ngất đám yêu thú rồi vỗ về cho nó tỉnh lại chút là xong! Mà chủ so với yêu còn càng thêm biến thái! Cái tốc độ một phút một con này là sao?! Dưới ánh mắt của vô số người, cuộc chiến giữ thành có thể miêu tả như sau: một đại bạch thỏ bưu hãn đánh ngất xỉu những con yêu thú lại gần, một phút sau yêu thú được thuần thú sư chữa trị tỉnh lại ngoan ngoãn chạy về rừng. Dễ chịu như vậy, có còn xem đây là thú triều không!! Tụi bây đến đây để chịu ngược à!! Các thuần thú sư điên cuồng phun tào trong lòng, bên ngoài vẫn tiếp tục chăm chú không dám lơi lỏng.
Sau một canh giờ, nhóm Khâm Thanh đổi chỗ với nhóm Cao Mạnh. Với năng lực của Khâm Thanh thì yêu thú cấp thấp quá đơn giản để giải quyết. Hơn nữa những năm gần đây hắn đã biết đến sự tồn tại của khí thế đế vương, hiểu ra nguyên nhân trước kia không ký khế ước được với yêu thú, cho nên thật ra hắn chỉ cần đứng đó tỏa ra áp suất thì không có con yêu thú nào dám động đậy rồi. Nhưng Khâm Thanh không muốn bại lộ, cho nên vẫn dùng năng lực thông linh để làm dịu lại đầu óc yêu thú. Nói là thế, thật ra những con yêu thú bị Bạch Thố đánh bay thì sau khi ngất đi đầu óc cũng bình thường lại mấy lần rồi, hắn quả thật nhàn nhã như đi du thuyền ngắm hoa.
Lâm Mặc cảm giác như mình đã quên mất cái gì. Đến khi cậu nhìn sang các thuần thú sư khác, thấy họ đang uống ngụm rượu để bổ sung thể lực, liền nhảy phóc lên, "A a a a!!! Chủ nhân ta quên nói với ngươi chúng ta cũng có rượu!!! Hôm qua lúc ngươi đi người ta đem đến..."
Khâm Thanh nghe chữ được chữ không, chỉ nhìn cậu cười như không cười mà nói: "Hôm qua lúc ta về phòng hũ rượu đã cạn mất một phần ba, là ngươi uống đúng không?"
Lâm Mặc chột dạ quay đầu nhìn sang chỗ khác. Sau khi uống xong ly đầu tiên thì cậu chẳng nhớ gì nữa hết, nhưng cũng đại khái đoán được là mình không kiềm chế được mà uống khá nhiều. Chỉ là sáng giờ không thấy Khâm Thanh nói gì, cậu cứ nghĩ hắn bỏ qua không tính toán. Hiển nhiên là cậu đánh giá thấp trình độ nhỏ nhen của Khâm Thanh rồi, ây...
Con thỏ ngốc này nghĩ cái gì đều viết hết lên mặt, Khâm Thanh hết sức bất đắc dĩ trong lòng, ngoài mặt vẫn tỏ vẻ nghiêm khắc: "Từ giờ đến hết thú triều không cho phép ngươi ở một mình nữa, ngoan ngoãn vào túi yêu thú cho ta."
Nhân cơ hội trừng phạt để quang minh chính đại khiến Bạch Thố đi theo mình suốt ngày, hắn mới không ngu ngốc đến mức bỏ qua đâu.
Lâm Mặc không nghĩ nhiều đến vậy, đầu ũ rũ cúi xuống như đứa trẻ làm sai bị phạt. Khâm Thanh nhìn thấy cậu như vậy, lòng ngứa ngáy nhịn không được, lại đưa tay xoa xoa đầu. Tóc của Bạch Thố mềm như lông cậu vậy, khiến hắn luôn không kiềm chế được mà sờ sờ.
Thú triều chấm dứt đợt đầu tiên, nhóm Cao Mạnh cũng quay trở về. Sau khi hội họp một hồi, những vị thuần thú sư đạt được thống nhất, ai về nhà nấy với yêu thú của mình. Giữa các đợt thú triều cách nhau khoảng một ngày, họ cần tranh thủ nghỉ ngơi để ngày mai còn sức lực tiếp tục chiến đấu.
Tối hôm đó, Mị Hồ quay trở về phòng, gương mặt nửa bực bội nửa chế giễu. Nó dựa lưng vào cửa, lười biếng nói: "Các ngươi thử đoán xem ta gặp được ai?"
Trong lòng Lâm Mặc thầm nói còn không phải Tần Húc Sinh và Khâm Ngọc sao, nhưng ngoài mặt vẫn một bộ hồn nhiên "mị hông biết gì hết" mà đưa mắt nhìn về phía Mị Hồ. Khâm Thanh thì thẳng thắn hơn: "Nói mau."
"Ta trông thấy tên Tần đầu đỏ, nhưng này chưa phải toàn bộ đâu." Mị Hồ hơi ngưng một chút để tạo hồi hộp. Nhưng sau khi nhận ra cả Bạch Thố lẫn Khâm Thanh đều không có chút hồi hộp nào, nó buồn bực nói quách ra: "Ta còn trông thấy cô em gái cùng cha khác mẹ của ngươi nữa. Nhìn quan hệ của bọn họ thì không giống mới quen, càng không giống vô tình đi du lịch đến thành Ngọc Vinh."
"Thời gian trước Khâm Ngọc từng đi khảo thí để vào học viện Thanh Long, có lẽ quen nhau từ lúc đó." Ngón tay Khâm Thanh gõ gõ lên bàn theo một nhịp đều đặn. Hắn nhíu mày lại, "Việc thú triều đến sớm hơn dự kiến chắc chắn do bọn họ nhúng tay vào."
"Ngươi có cần ta điều tra xem chúng làm như thế nào?"
"Không cần, biết cũng chẳng để làm gì. Hơn nữa chắc chắn cũng không phải phương thức tốt lành."
"Về chuyện này, ngươi tính xử lý thế nào? Nếu không tìm bằng chứng, chẳng lẽ người định..."
"Đương nhiên." Khâm Thanh mỉm cười hòa ái. "Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta sẽ cất công đi tìm bằng chứng để giao hai tên đó lên hiệp hội thuần thú sư sao? Khâm Ngọc thì chưa biết ra sao, nhưng Tần gia nhất định sẽ tìm cách chạy tội cho Tần Húc Sinh. Mà nếu Tần Húc Sinh đã để Khâm Ngọc đi theo chứng tỏ cũng đã có ý định đổ tội lên đầu Khâm Ngọc rồi."
"Chúng đã tự dâng mình lên tận cửa, nếu không biết tận dụng thì chẳng phải lãng phí "tấm lòng" của chúng sao?"
Đột nhiên Lâm Mặc cảm thấy, cái yêu cầu không để Tần Húc Sinh còn sống, cho dù cậu không làm, Khâm Thanh cũng sẽ thay cậu làm. Mà ngay cả trong tiểu thuyết nguyên bản, rốt cuộc Tần Húc Sinh chết trong thú triều vì bị gậy ông đập lưng ông hay do nhân vật chính sắp đặt, cậu cũng không thể nói rõ nữa...
Ban đêm, trong một căn phòng.
Khâm Ngọc đi đi lại lại cắn móng tay, trong lòng vô cùng thấp thỏm lo âu. Trước lúc đó ả cứ nghĩ giết chết Khâm Thanh là một chuyện dễ dàng, nào ngờ mọi chuyện đâu có như vậy. Sáng nay khi nghe tiếng trống, ả sợ đến mức mặt trắng bệch, tim cũng muốn vọt ra ngoài. Ả chỉ có một yêu thú cấp một, căn bản không có khả năng chống trả. Nếu có chuyện gì... Một con yêu thú bất kỳ đang trong tình trạng cuồng hóa cũng dễ dàng cắn chết ả.
Hiện tại Khâm Ngọc chỉ có một mình. Cái cảm giác trống rỗng đến phát điên này khiến ả không tài nào bình tĩnh nổi. Mấy ngày trước Tần Húc Sinh hỏi mượn A Bích của ả đến bây giờ vẫn chưa quay về. Khâm Ngọc cũng lờ mờ đoán ra được vài phần, nhưng ả không nói gì, càng không phản đối. Trước đây ả cùng từng đánh chết vài hạ nhân, trong mắt ả mạng những kẻ đó không đáng một xu, được chết cho ả chính là vinh dự của chúng. Nhưng đối diện với bản thân một mình như thế này khiến ả có cảm giác rằng cái chết đang từ từ đến với mình...
Không! Ả sẽ không chết! Ả vẫn còn Tần Húc Sinh! Tần Húc Sinh là thuần thú sư trung cấp, nhất định sẽ bảo vệ được ả!
Khâm Ngọc không hề biết rằng, sau đợt khảo thí năm đó, Phong Lang của Tần Húc Sinh bị đánh rớt cấp chỉ còn là yêu thú cấp thấp, mà bản thân Tần Húc Sinh cũng rơi xuống thành thuần thú sư cấp thấp. Nói dễ nghe thì Tần Húc Sinh hiện tại cũng chỉ mạnh hơn ả, đừng nói là Khâm Thanh ngay cả Cao Mạnh có thắng được hay không cũng là vấn đề.
Rốt cuộc Khâm Ngọc vẫn không chịu nổi, ả đi đến phòng Tần Húc Sinh gõ cửa. Tần Húc Sinh trong lòng đang phiền chán, nghe thấy tiếng gõ cửa chỉ hỏi một câu: "Ai đó?"
"Tần ca, là muội..." Nói rồi còn chưa đợi Tần Húc Sinh cho phép, ả đã bước vào.
Vừa nhìn thấy Khâm Ngọc, Tần Húc Sinh đã cảm thấy ghét bỏ. Nữ nhân này vô dụng vô cùng, đến nha hoàn của ả còn được việc hơn. Cách đây một ngày hắn rắc thuốc kích thích lên người A Bích, xong cho ám vệ của mình đem ném nàng vào Hắc Sâm. Tuy không có cách nào vào sâu trong rừng, nhưng chỉ cần đặt ở đầu ngọn gió, mùi hương của thuốc kích thích sẽ nhanh chóng khiến đám yêu thú rơi vào trạng thái cuồng hóa. Hắn vẫn có cách để làm chuyện này mà không cần giết A Bích, nhưng nếu muốn hoàn toàn kéo Khâm Ngọc xuống vũng bùn, hắn nhất định phải khiến cho nàng ta chết. Có như vậy, dù Khâm Ngọc có một trăm cái mồm cũng không chối cãi được bằng chứng ả có liên quan đến việc này.
"Khâm Ngọc, ta hiện tại rất mệt. Ngươi quay về phòng đi." Đến bây giờ xưng hô huynh-muội hắn cũng không còn kiên nhẫn nữa. Với loại nữ nhân này, càng nhún nhường ả chỉ càng lấn tới.
"Tần ca, muội sợ..." Khâm Ngọc lại bắt đầu khóc lê hoa đái vũ.
"Sẽ không có chuyện gì cả, Khâm Thanh không có cách nào biết thủ phạm là ai. Mà cho dù biết đi nữa hắn cũng không có bằng chứng."
"Nhưng... nhưng..."
"Khâm Ngọc!"
"Muội hiểu rồi..." Khâm Ngọc tự thấy không thể nài nỉ gì nữa, đành phải rút lui.
Tần Húc Sinh chống tay lên bàn, mái tóc đỏ xõa xuống đầy yêu dị. Ánh mắt hắn ngày càng thâm trầm, cả gương mặt cũng ảm đạm. Thú triều xảy ra sớm không những không làm khó dễ được Khâm Thanh, lại dẫn đến sự nghi ngờ của các thuần thú sư khác. Này cũng là hắn đánh giá quá thấp thực lực của Khâm Thanh. Nếu đã vậy...
---------------------------------------------------------
"Ngươi nói thật?" Cao Mạnh sửng sốt nhìn Khâm Thanh bên cạnh.
"Xin phép Cao tiền bối đồng ý." Khâm Thanh vẫn một mực nhất quyết.
"Khâm Thanh, người trẻ tuổi nóng vội là chuyện bình thường, nhưng ngươi cũng không cần liều lĩnh đến như vậy." Cao Mạnh vẫn tiếp tục khuyên nhủ.
Chẳng hiểu sao mới sáng hôm sau, Khâm Thanh đã yêu cầu cho phép hắn vào Hắc Sâm để tìm hiểu nguyên nhân thú triều xảy ra trước dự kiến.
"Cao tiền bối, đây không chỉ là vấn đề sớm hay trễ. Trong đợt thú triều hôm qua, đã xuất hiện vài con yêu thú trung cấp."
Tuy chỉ là cấp bốn, nhưng cũng đủ khiến người khác giật mình. Nếu đợt đầu tiên đã xuất hiện yêu thú trung cấp, như vậy đợt hai, đợt ba thì sao? Hiện tại thành Ngọc Vinh còn thủ được, nhưng nếu xuất hiện đợt lớn yêu thú trung cấp, thậm chí có cả cao cấp, như vậy không thể nói trước được điều gì.
Cao Mạnh thở dài. Ban đầu ông đến thành Ngọc Vinh là vì có lý do riêng, nào ngờ nhân số quá ít khiến ông bị đẩy lên vị trí lãnh đạo. Thú triều xảy ra sớm, nay lại xuất hiện yêu thú trung cấp, cứ với đà này, không biết còn chuyện gì có thể xảy ra nữa. Đề nghị của Khâm Thanh không phải không hợp lý, chỉ là quá mức nguy hiểm.
"Xin ngài yên tâm, trong thời gian ta đi, Mị Hồ sẽ ở lại thủ thành. Huyễn thuật của Mị Hồ có tác dụng rất lớn trong việc cầm chân yêu thú, ta cam đoan cho dù không có ta vẫn sẽ không vấn đề gì." Khâm Thanh nghiêm túc trả lời. "Kéo dài càng lâu càng bất lợi cho chúng ta, nếu biết được chuyện gì xảy ra thì vẫn hơn."
Cao Mạnh tự biết không thuyết phục nổi người thanh niên trước mắt này, ông chỉ đành phải gật đầu đồng ý. Chẳng hiểu sao mấy ngày nay ông luôn có dự cảm xấu, lẽ ra nên giữ Khâm Thanh lại mới đúng. Nhưng Cao Mạnh biết hắn không phải loại người nghe lời người khác. Hơn nữa việc này nhất định là còn có ẩn tình. Khâm Thanh đã không muốn nói thì ông cũng không hỏi, miễn không ảnh hưởng đến việc chung của mọi người là được.
Sau khi rời khỏi phòng Cao Mạnh, Khâm Thanh bắt đầu phân phó cho hai yêu thú của mình: "Mị Hồ, ngươi ở lại thủ tường thành. Bạch Thố, ngươi đi theo ta vào Hắc Sâm."
Khâm Thanh đã có tính toán của bản thân. Hắn không định đánh nhau, mang theo Bạch Thố cho dễ chạy trốn là tốt nhất. Hơn nữa hắn để Mị Hồ ở lại, Tần Húc Sinh mới có đủ khả năng cắn câu đi theo. Muốn bắt cọp thì phải vào hang, hắn nhất định không cho phép Tần Húc Sinh lẫn Khâm Ngọc sống sót trở về sau đợt thú triều này. Cái chết của Tần Húc Sinh sẽ là đả kích lớn đối với Tần gia, mà Khâm Ngọc thì coi như bước đầu tiên hắn đáp trả lại Khâm gia vậy. Một mũi tên trúng hai con nhạn, Khâm Thanh cảm thấy nguy hiểm lần này cũng đáng. Huống hồ hắn không thật sự định vào sâu trong rừng, chỉ phạm vi bên ngoài thì dư sức đối phó.
Lâm Mặc không biết những tính toán của Khâm Thanh, nhưng cậu có thể thầm đoán được chuyện này nhất định có liên quan đến Tần Húc Sinh. Khâm Thanh không phải loại người sẵn sàng vì mọi người, chuyện không có lợi cho hắn hắn nhất định không làm. Cậu hơi ngạc nhiên khi thấy hóa ra mình cũng không hề quá khó chịu với việc Khâm Thanh sắp lập mưu giết Tần Húc Sinh. Có lẽ vì hắn là một người không hề liên quan đến cậu, hoặc có lẽ sống mấy năm ở thế giới này rồi, tam quan của cậu cũng không còn như trước kia.
Việc Khâm Thanh rời đi vào Hắc Sâm không được khua trống thổi kèn, nhưng cũng không hề giữ bí mật, thành thử ám vệ của Tần Húc Sinh vẫn nhận được tin tức. Tần Húc Sinh sau khi nghe báo lại, trong lòng có chút băn khoăn. Ám vệ chỉ là người thường, không phải thuần thú sư, chắc chắn không thể đấu trực diện với Khâm Thanh. Ngay cả hắn cũng không thể. Nhưng nếu dùng thuốc kích thích khiến Khâm Thanh bị yêu thú cuồng hóa xông lên giết chết thì không phải không có khả năng. Chỉ là nếu Khâm Thanh không chết... Ánh mắt hắn lóe lên sự ngoan độc. Cơ hội tốt thế này không có lần hai. Nếu hắn muốn thành công hoàn toàn, chỉ có thể dùng kế hoạch đó. Tuy tổn thất nhiều nhưng chắc chắn sẽ giết được Khâm Thanh!
Khâm Thanh chọn một con đường khá gồ ghề để vào rừng, nhưng ngược lại có nhiều bụi rậm để ẩn nấp. Trước khi đi hắn đã thi triển một ảo thuật nhỏ lên cả hai, nhờ đó che dấu được khí tức trong khoảng thời gian ngắn. Dọc theo đường đi, Khâm Thanh không nói gì, còn Lâm Mặc thì mải mê tán gẫu với hệ thống nên cũng không hề chú ý đến hắn.
Lâm Mặc: "419! Khâm Thanh là muốn dụ Tần Húc Sinh vào rừng đúng không?!"
419: [Chắc vậy]
Lâm Mặc: "Thế nhưng lỡ hắn không vào thì sao? Hắn có ám vệ, biết đầu lại bảo ám vệ đi thay mình?"
419: [Cũng có thể]
Lâm Mặc: "Tôi đang nói nghiêm túc đó, cậu có nghe không vậy? Liên quan đến nhiệm vụ của chúng ta đấy!"
419: [Nhiệm vụ của cậu là khiến Hắc Báo cuồng hóa tấn công thành Ngọc Vinh, chứ không phải giết Tần Húc Sinh. Hơn nữa cậu muốn nghe phân tích từ hệ thống không?]
Lâm Mặc: "...Ân."
419: [Dựa trên những hành động của Khâm Thanh, hệ thống phân tích được như sau. Hiện tại Khâm Thanh dùng bản thân làm mồi nhử, Tần Húc Sinh nhất định sẽ không bỏ qua. Như vậy chỉ có hai trường hợp: hắn để ám vệ đi thay mình hoặc tự mình đi. Giả sử như Tần Húc Sinh đi vào rừng theo Khâm Thanh, như vậy Khâm Thanh có thể giết hắn cùng ám vệ ngay trong rừng, ngụy tạo thành chứng cứ hắn đi vào rừng trong lúc thú triều dẫn đến bị yêu thú tấn công. Trong trường hợp ngược lại, Tần Húc Sinh không tự mình đi vào rừng mà để ám vệ đi thay, như vậy Mị Hồ có thể nhân cơ hội giết hắn. Bởi vì Khâm Thanh có chứng cứ không xuất hiện ở thành Ngọc Vinh trong thời gian đó, ai ở trong khu vực thủ thành này đều biết, cho nên Tần gia có muốn công khai xử lý hắn cũng không có lý do. Nói cách khác, Tần Húc Sinh có đi hay không, kết quả của hắn cũng chỉ có một]
Lâm Mặc: "... Từ từ đã nào. Mị Hồ làm sao có thể vừa giết Tần Húc Sinh vừa có chứng cứ ngoại phạm chứ?"
419: [Dùng một huyễn thuật nhỏ tạo ảo ảnh của bản thân trong thời gian chuyển ca là xong. Với năng lực của Mị Hồ, giết Tần Húc Sinh không mất quá một canh giờ. Có huyễn thuật che mắt, toàn bộ thuần thú sư và người dân có mặt ở đó đều có thể làm nhân chứng cho Mị Hồ]
Lâm Mặc: "Tôi không hiểu. Rõ ràng nếu có thể tạo chứng cứ ngoại phạm, vì cái gì còn phải đi vào rừng? Cho dù Khâm Thanh có mặt tại thành Ngọc Vinh cũng không có cách nào buộc tội hắn."
419: [Khâm Thanh cần tạo ra một cơ hội để Tần Húc Sinh có thể xuống tay, cho dù hắn nghi ngờ là bẫy đi chăng nữa cũng sẽ không bỏ qua. Tần Húc Sinh vẫn còn giữ một lượng thuốc kích thích, nếu cứng đối cứng với hắn có thể sẽ ảnh hưởng đến thành Ngọc Vinh. Cho nên cách duy nhất là khiến cho tên đầu đỏ đó rời đi thành Ngọc Vinh, hoặc mang số thuốc đó rời đi, đấy mới là mục đích cuối cùng của Khâm Thanh]
Lâm Mặc: "Tôi bắt đầu thấy nhức đầu rồi."
419: [Cho nên tôi mới bảo cậu tập trung vào nhiệm vụ của mình là được. Mấy thứ âm mưu quỷ kế này thật sự không phù hợp với cậu đâu]
Không thể không nói, số liệu mà 419 phân tích kỳ thật cũng gần như suy nghĩ của Khâm Thanh. Nếu có điểm gì đó khác, chính là nếu Tần Húc Sinh không rời thành, Mị Hồ vẫn sẽ giết tên đó, nhưng tạo chứng cứ giả đổ tội cho Khâm Ngọc. Mà nếu tên đó rời đi chết trong thú triều, Khâm Ngọc nhất định sẽ trở thành cái đích để Tần gia xả giận. Nói cách khác, kế hoạch của hắn không chỉ muốn thủ tiêu Tần Húc Sinh, mà còn giải quyết luôn cả Khâm Ngọc.
Ngay lúc Khâm Thanh bước ra một bước, một mũi tên cắm phập xuống gần ngay bên cạnh. Hắn nhíu mày nhìn lên, trông thấy ba tên ám vệ đang xông tới. Không cần đến Bạch Thổ, hắn nhẹ nhàng xử lý cả ba tên. Lâm Mặc quay sang phát hiện sau lưng lại có thêm năm tên khác, cậu tức giận hóa thành nguyên hình xông lên đá bay hết cả đám. Lần này Lâm Mặc hoàn toàn không nương tay, thành thử chỉ một cú đá của cậu cũng đủ lấy mạng đám ám vệ đó. Cứ thế cả hai phối hợp nhuần nhuyễn xử lý hết toàn bộ ám vệ, ước chừng cũng hơn hai mươi tên.
Bốp bốp bốp! Tiếng vỗ tay giòn tang vang lên, theo sau đó là gương mặt của Tần Húc Sinh. Hắn đứng trên một tảng đá cách đó không xa, vỗ tay tỏ vẻ tán thưởng: "Tuy rằng ngươi có thể xử lý hết toàn bộ ám vệ của ta, nhưng liệu có thể xử lý hết toàn bộ yêu thú trong rừng?" Nói đến đây, nụ cười của hắn càng thêm vặn vẹo, mắt lộ rõ vẻ tàn nhẫn.
Hơn hai mươi tên ám vệ đều có rải thuốc kích thích trên quần áo, cho dù không giết được Khâm Thanh nhưng trong quá trình đánh đấm vẫn dính lên người hai người họ không ít. Một khi mùi đã bám lên rồi, không có cách nào rửa sạch trong thời gian ngắn được. Hắn còn hy sinh cả Phong Lang, rải thuốc kích thích lên lông nó cho nó chạy vòng quanh khu vực này. Có ám vệ cầm chân, lại có mùi thuốc kích thích, chỉ trong vòng chưa đến mấy phút nữa, xung quanh đây đều sẽ bị yêu thú bao vây! Hắn muốn xem đến lúc đó Khâm Thanh còn chạy đường nào!
"Ngươi bị ngu à? Chúng ta mà chết thì ngươi còn sống được sao?" Lâm Mặc tức giận nhe răng chỉ muốn cắn chết Tần Húc Sinh tại chỗ.
"Ha ha ha!!! Ta đã dùng Ẩn Khí đan rồi, trong thời gian một canh giờ không yêu thú nào có thể nhận ra khí tức của ta cả." Tần Húc Sinh khoái trá cười to. "Nhưng các ngươi thì không may mắn được như vậy."
"Ngu ngốc." Khâm Thanh im lặng đứng nghe Tần Húc Sinh tự biên tự diễn nãy giờ, cuối cùng chỉ thốt ra một câu như thế.
"Sắp chết đến nơi rồi mà còn mạnh miệng!" Gương mặt Tần Húc Sinh ngày càng dữ tợn. Tại sao ngay cả khi sắp chết rồi, tên Khâm Thanh này vẫn cứ giữ cái bộ dạng bình tĩnh đó?! Hắn muốn nhìn thấy Khâm Thanh phải khóc lóc cầu xin hắn tha mạng!!!
Khâm Thanh dùng ánh mắt âm trầm nhìn hắn đánh giá, cuối cùng mở miệng bình tĩnh nói: "Ngươi nghĩ, với cùng một chiêu trò cũ như thế, ta sẽ mắc bẫy hai lần sao?"
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau kết thúc thế giới này! Kế tiếp đó sẽ có 1-2 phiên ngoại!
Tác giả bận thi rồi nên có thể tuần sau mới có chương mới nhé =)))