Hệ Thống Xuyên Nhanh Theo Yêu Cầu

Chương 139: Mọi kỳ thi đều kết thúc bằng nước mắt (9)




Sau khi trả tiền taxi, trong tay Mộ Dung Thế cầm một chiếc la bàn kỳ quái được trang trí như hình bát quái, y theo hướng kim chỉ mà bước đến. Kỳ quái chính là, mặc dù dòng người đông đúc, bề ngoài thoạt nhìn y hết sức ung dung, tốc độ di chuyển lại không chậm chút nào.

Nhìn thấy vòng đu quay khổng lồ trước mặt, lại nghe thấy những tiếng xì xào bàn tán xung quanh, Mộ Dung Thế nhanh chóng xác định được hiện tại là tình huống gì. Y thầm lẩm bẩm chết tiệt, tại sao lại trùng hợp như thế, chả trách quẻ bói lại bảo đối phương gặp nguy hiểm tính mạng. Nếu như cứ đứng đây chờ không làm gì, thời điểm đu quay hoạt động trở lại cũng phải vài tiếng sau, e rằng Tịch Viêm cũng chết luôn rồi.

Vì thế giữa khung cảnh người người náo nhiệt, không ai nhận ra một thanh niên từ bao giờ đột ngột biến mất. Sau khi dán bùa ẩn thân, y thẳng tiến đến phòng điều khiển một cách thuận lợi, ngay cả nhân viên cũng không nhận ra từ khi nào trong phòng lại nhiều thêm một người. Đặt tay xuống bàn điều khiển, Mộ Dung Thế bắt đầu dùng đầu ngón tay vẽ vài ký hiệu kỳ quái trên mặt bàn điều khiển, miệng lẩm nhẩm vài câu.

"Bên tổ sửa chữa bảo vẫn còn phải đợi thêm vài tiếng, sao lại xui xẻo thế chứ... Ơ?" Quản lý vừa nói xong câu này, mắt thấy đu quay bắt đầu chậm rãi hoạt động trở lại, miệng há hốc như nhét vừa một quả trứng gà. Hắn vui mừng không thôi, "Hoạt động rồi! Hoạt động được rồi!"

Không chỉ riêng quản lý, những người đứng bên ngoài có người thân hay bạn bè mắc kẹt trên đu quay cũng mừng rỡ không kém, mà đám người đứng hóng chuyện cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm. Giữa lúc hân hoan thế này, chẳng ai có thời gian thắc mắc vì sao đu quay lại đột nhiên hoạt động trở lại.

Mộ Dung Thế bước ra khỏi phòng điều khiển, ánh mắt bắt đầu nhìn lên không trung. Một, hai, ba, bốn... Chính là cái cabin màu vàng kia. Y nhắm mắt lại, tựa như ngủ quên, thả lỏng thần thức của mình tiến vào bên trong cabin.

Lâm Mặc hãy còn kinh hãi vì tình trạng đột phát của Tịch Viêm không thôi. Mặc cho cậu lay hắn thế nào, cố gắng ra sao, Tịch Viêm vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại. Bởi vì cậu cũng không rõ hắn đây bị gì, chỉ có thể cởi áo ngoài cùng vài cúc áo ra cho hắn dễ thở hơn chút, sau đó cầu trời khấn phật đừng để cho hắn xảy ra chuyện gì.

Giữa lúc khốn đốn đó, đột nhiên bên tai Lâm Mặc vang lên thanh âm của người khác: "Tiểu quỷ? Ngươi nghe được ta nói gì không?"

Bất ngờ nghe thấy tiếng kẻ khác, trong khi xung quanh lại chẳng có ai, Lâm Mặc tự nhiên giật nảy cả mình. May mà rất nhanh sau đó cậu chợt cảm thấy âm thanh này vô cùng quen tai, không phải là tên đại sư bắt quỷ Mộ Dung Thế kia sao! Tuy rằng cậu không quá ưa người này, thế nhưng tình huống cấp bách, những tiểu tiết đó có thể bỏ qua!

"Mộ Dung đại sư?" Lâm Mặc rụt rè lên tiếng xác nhận.

"Đúng vậy. Những lời ta sắp nói sau đây, ngươi nhớ kỹ rồi làm theo." Thanh âm Mộ Dung Thế vẫn quanh quẩn bên tai, "Đu quay hiện tại đã hoạt động lại, tầm mười phút nữa cabin của hai ngươi sẽ an toàn hạ xuống. Đến lúc đó ngươi mang Tịch Viêm đi đến cổng Tây của khu vui chơi, nhớ kỹ là cổng Tây, ta sẽ đứng chờ ở đó. Tuyệt đối không được gọi xe cứu thương, cũng không cần kinh động đến người khác, bảo rằng hắn bị say nắng với sợ độ cao là được."

"Khoan đã, những chuyện này là..."

"Liên lạc thần thức của ta không thể sử dụng quá lâu, có việc gì đến lúc đó ta sẽ giải thích." Rồi dường như cảm thấy chưa đủ, Mộ Dung Thế còn đè nặng thêm một câu, "Nếu ngươi muốn hắn đi chết thì cứ việc không nghe theo cũng được."

Đến lúc này đây thanh âm hoàn toàn cắt đứt, Lâm Mặc dù có gọi bao nhiêu lần đối phương cũng không đáp trả nữa. Nghĩ tới những chuyện y nói, đầu óc cậu căng thẳng không hiểu ra sao, chỉ đành bấm bụng làm theo. Tuy Mộ Dung Thế dường như không quá ưa quỷ quái yêu ma, nhưng đối với nhân loại vẫn còn rất được, y hẳn là không lừa gạt cậu để làm hại Tịch Viêm đâu nhỉ.

Mà cho dù có nghi ngờ lời y nói đi chăng nữa, lúc này đây Lâm Mặc cũng không còn lựa chọn nào khác. Tịch Viêm đột nhiên hôn mê bất tỉnh, Mộ Dung Thế lại xuất hiện quá mức trùng hợp, đu quay cũng đồng thời hoạt động được trở lại, tựa như y biết để chạy tới mà giúp bọn họ vậy.

Khi cabin hạ xuống, Lâm Mặc đã cõng sẵn Tịch Viêm lên bước ra khỏi cửa. Nhân viên ban đầu trông thấy tình hình hắn không ổn, đề nghị cậu đưa hắn tới cho nhân viên y tế, nhưng Lâm Mặc nhanh chóng từ chối lấy lý do hắn chỉ bị say nắng mà rời đi. Người trên đu quay vẫn chưa xử lý xong, nhân viên không quá rảnh rỗi để chèo kéo cậu, vì vậy Lâm Mặc không mấy khó khăn chuồn khỏi đó.

Kỳ thật lấy cân nặng cùng thể hình của Tịch Viêm, Lâm Mặc muốn cõng được hắn đã là cả một sự cố gắng. Thế nhưng không hiểu sao cậu cảm thấy bước chân mình nhẹ nhàng, tựa như cân nặng trên lưng kia chẳng ảnh hưởng mấy. Chẳng lẽ trở thành quỷ rồi sức lực cũng lớn hơn? Nhưng nếu vì vậy tại sao cơ bụng của cậu vẫn không có?!

Nhận ra chính mình bắt đầu suy nghĩ lan man, Lâm Mặc vội xua đi, chạy nhanh tới cổng Tây. Khi tới gần đó cậu trông thấy Mộ Dung Thế đã đứng sẵn đó, kỳ thực tìm ra y vô cùng dễ dàng, làm gì có người bình thường nào để tóc dài lại còn mặc áo bào đạo gia chứ. Chưa kể dáng người lẫn gương mặt của y đều thuộc hàng cực phẩm, cơ hồ nhìn một lần không bao giờ quên được. Đáng ngạc nhiên dường như ngoại trừ cậu ra chẳng ai chú ý tới y, thậm chí có vài người đi ngang qua không thèm ngước nhìn một lần.

Hẳn là nhờ vào thuật pháp linh tinh gì đi. Lâm Mặc cõng Tịch Viêm đến gần, thấp giọng nói: "Mộ Dung tiên sinh, làm phiền ngài mau xem cho hắn!"

Mộ Dung Thế chỉ nhàn nhạt gật đầu: "Ở đây không tiện. Ta đã thuê một phòng khách sạn gần đây, chúng ta qua đó trước."

Lâm Mặc giờ đây chẳng khác nào kẻ lạc đường giữa sa mạc, Mộ Dung Thế nói thế nào thì cậu đi theo thế đấy không dám mảy may cãi một lời. Mộ Dung Thế y quả nhiên lắm tiền nhiều của, chỉ thuê một căn phòng dùng tạm thôi cũng phải chọn phòng tổng thống mới chịu.

"À, tất cả chi phí phát sinh hôm nay tính hết cho hắn. Ngoài ra còn phải trả thêm tiền công" Vừa bước vào phòng Mộ Dung Thế đã mở miệng, "Nếu ngươi đồng ý thì ta sẽ bắt đầu chữa trị cho hắn."

Mộ Dung Thế y từ trước đến nay không làm việc lỗ vốn. Dù nhà y rất giàu, nhưng tiền thì ai ngại nhiều? Y cũng chỉ là hành nghề thiên sư, không phải tu tiên đắc đạo.

Lâm Mặc thầm phun tào đến lúc này vẫn không quên móc túi tiền khách hàng, cậu vẫn chưa quên lần trước trả cho y nhiều cỡ nào đâu. Nhưng Tịch Viêm còn đang mê man không tỉnh, cậu chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt: "Chuyện này tôi không thay hắn làm chủ được, nhưng tôi nghĩ ngài cũng biết Tịch Viêm không phải loại người keo kiệt gì. Phí chữa trị gì đó hắn sẽ trả đủ."

"Chỉ cần ngươi đồng ý là đủ rồi." Mộ Dung Thế không hiểu ra sao nhàn nhạt liếc nhìn, khiến Lâm Mặc kỳ quái sởn da gà.

Tịch Viêm nằm dài trên giường, hai mắt vẫn nhắm nghiền, mồ hôi trên trán tuôn xuống càng dữ dội, so sánh với tình trạng lúc còn ở trên cabin thì tệ hơn nhiều.

Mộ Dung Thế bắt đầu lấy ra những thứ đồ dùng kỳ lạ bày xung quanh Tịch Viêm hệt như pháp trận, lại lẩm nhẩm hàng loạt chú ngữ Lâm Mặc nghe không hiểu. Lát sau, cậu cảm giác những thứ đó như vừa nhấp nháy sáng lên, mà gương mặt Tịch Viêm đã lấy lại được chút huyết sắc, hô hấp cũng đều đặn hơn nhiều.

Lúc này đây Mộ Dung Thế mới dừng tay, y phủi ống tay, sau đó chỉ ra ngoài phòng khách: "Chúng ta ra đó nói chuyện. Tạm thời hắn sẽ bình an vô sự."

Lâm Mặc đương nhiên có vô số câu hỏi muốn hỏi, vì vậy mông đặt xuống ghế còn chưa kịp nói, cậu đã liên tục mở miệng nói không ngớt: "Mộ Dung đại sư, rốt cuộc hắn ta làm sao vậy? Ngài nói Tịch Viêm tạm thời bình an vô sự, như vậy trong tương lai vẫn có khả năng gặp nguy hiểm sao?"

Trái ngược với thái độ hấp tấp nóng nảy của Lâm Mặc, Mộ Dung Thế vẫn bình tĩnh như một tảng núi, dường như trên đời không có việc gì khiến y phải quá bận tâm. Đợi Lâm Mặc gần như hỏi hết tất cả những thứ muốn hỏi rồi, y mới chậm rãi giải thích: "Việc ngày hôm nay cũng không phải ta chưa từng cảnh báo, nhưng hai người các ngươi đều để ngoài tai. Nếu không phải ta bấm quẻ đoán được, lại nhanh chân tới đây, không chừng mọi sự đều đã quá trễ."

Thấy Lâm Mặc vẫn còn chút khó hiểu, y cũng không dong dài nữa mà tiến thẳng vào phần chính: "Ngươi có bao giờ thắc mắc vì sao chỉ có mỗi Tịch Viêm nhìn thấy ngươi, cũng như vì sao chính ngươi có thể mang hình dạng người?"

Ban đầu Lâm Mặc định nói không biết, nhưng ngẫm nghĩ lại, cậu lại có chút bứt rứt trong lòng. Cậu thật sự không biết sao, hay chỉ là né tránh không muốn nhìn thẳng vào nguyên nhân thật sự?

"Việc này... có liên quan đến việc tu quỷ trước kia ngài nói?"

Một cái gật đầu nhẹ của Mộ Dung Thế như chứng thực cho suy đoán của cậu, nhưng Lâm Mặc lại chẳng vui vẻ chút nào, bởi vì giờ đây cậu khẳng định được Tịch Viêm thành ra thế này hoàn toàn do mình làm hại.

Con người, chỉ cần có lương tâm đều sẽ biết hối hận khi khiến người khác tổn thương, chứ đừng nói đối phương chính là kẻ cưu mang cậu trong suốt mấy tháng nay. Tuy rằng bình thường hắn luôn bày ra vẻ mặt lạnh, ít khi nói chuyện tán gẫu với cậu như tiểu tri kỷ 419 trước kia, nhưng kỳ thực hắn vẫn rất quan tâm đến cuộc sống của cậu đấy thôi. Nếu là người khác, nói không chừng đã sớm gọi thiên sư tới bắt cậu đi rồi.

Nhất là khi cậu cũng không phải hoàn toàn vô tâm tư không biết nguyên nhân. Đã nhiều lần cậu phỏng đoán, gần như chắc chắn được chân tướng, nhưng mỗi khi đến gần nó lại tìm cách quay lưng lại không nhìn thẳng vào.

"Theo ta quan sát, giữa ngươi cùng hắn vô hình trung đạt thành một loại khế ước vô hình. Nên biết, quỷ cùng nhân loại không dễ dàng ký khế ước, bởi vì đây chính là quấn lấy hai giới âm dương vào nhau, đi ngược thiên đạo, rất khó thành công. Chỉ khi cả người ký khế ước lẫn quỷ đều có chung một khát vọng mãnh liệt, lại lấy máu làm vật dẫn, như vậy mới thành công ký kết."

Nghe những lời này, Lâm Mặc gần như giật mình. Cùng chung một khát vọng mãnh liệt? Phải rồi! Kể từ lúc đặt chân tới thế giới này, khao khát lớn nhất của cậu vẫn luôn là sớm hoàn thành nhiệm vụ rồi rời khỏi đây để kiếm người yêu. Mà Tịch Viêm lúc đó bị bắt cóc giam giữ trong kho hàng, khả năng lớn mong muốn mãnh liệt khi đó của hắn chính là thoát khỏi nơi đó. Về phần máu, thú thực khi ấy cậu không quá chú ý, cho nên rất có thể đã chạm phải vào máu hắn lúc nào không hay.

Nhìn vẻ mặt của Lâm Mặc, Mộ Dung Thế càng tin tưởng mình phán đoán không sai. Y nhàn nhạt nói tiếp: "Người cùng quỷ ký kết, có thể triệu hồi sai khiến quỷ, nhưng ngược lại phải cung cấp sinh hồn để quỷ tồn tại và lớn mạnh. Tịch tổng hắn không phải người trong giới, tự nhiên không biết cách tu luyện, vì vậy không có cách nào cung cấp sinh hồn cho ngươi. Do đó, linh hồn ngươi liền tự động hấp thụ hồn lực của hắn làm chất bồi bổ. Quỷ hấp thụ đủ sinh hồn có thể biến hóa như người, thậm chí đi lại dưới nắng cũng không ảnh hưởng. Thế nhưng nếu chỉ có đoạt lấy từ một bên, Tịch tổng lại không có biện pháp bổ sung hồn lực thiếu hụt của mình, sớm muộn gì cũng bị hút đến cạn kiệt, ngay cả chết rồi cũng không đầu thai luân hồi được."

Biết được hậu quả đáng sợ như vậy, Lâm Mặc càng hối hận không thôi! Vì cái gì chỉ vì chút tư tâm nho nhỏ của mình lại phớt lờ chuyện quan trọng như vậy chứ! Trước đây Mộ Dung Thế cũng không phải đã nhiều lần ám chỉ việc này rồi sao! Cậu cũng cảm nhận được có thứ bất ổn, lại không để tâm!

"Tại sao trước kia ngài không nói việc này cho Tịch Viêm biết?" Như vậy cũng sẽ không xảy ra chuyện như ngày hôm nay a!

"Ta có nói, thậm chí đã khuyên răn hắn nên cắt bỏ khế ước. Nhưng hắn lại không đồng ý."

Lời này như sét đánh bên tai Lâm Mặc, cậu ngơ ngác không thôi: "Không đồng ý? Hắn bị ngốc à?!"

"Ừm, hắn đúng là bị ngốc." Mộ Dung Thế chỉ nói có nhiêu đó, còn về phần nguyên nhân y nửa chữ cũng không hé ra. Mặc dù chính y đã đoán được lý do Tịch Viêm không muốn cắt đứt khế ước, nhưng y không có nghĩa vụ báo cho Lâm Mặc biết.

"Mộ Dung đại sư, khế ước này ngài có thể cắt bỏ mà đúng không?" Ánh mắt Lâm Mặc nhìn Mộ Dung Thế tha thiết không thôi.

"Ngươi chắc chứ?" Y lên tiếng, "Nên nhớ rõ, cắt đứt thì dễ, nối lại lại khó. Một khi đã hoàn toàn chấm dứt khế ước rồi, sau này nếu hắn muốn cùng ngươi một lần nữa lập khế ước cũng không có khả năng. Quan trọng nhất chính là hiện tại ngươi đã lỡ bước chân vào quỷ đạo, không thể tiến vào luân hồi như các linh hồn khác, chỉ có thể tồn tại ở dương gian dựa vào việc hút sinh hồn mà tồn tại qua ngày. Kết cục của ngươi chỉ có hai cái, hoặc thành công phi thăng quỷ giới, hoặc một ngày nào đó hồn phi phách tán. Tất nhiên nếu bị ta hoặc một thiên sư nào khác phát hiện ngươi dám tự tiện hút sinh hồn của người thường, đương nhiên sẽ bị bắt đánh cho biến mất."

Nói cách khác, một khi cậu chấm dứt khế ước với Tịch Viêm, việc cậu chết là không phải nghi ngờ, bất quá chỉ là khi nào thôi.

"Không sao, tôi đồng ý." Lâm Mặc bình tĩnh đáp, dù sao cậu có 419, có chết đi nó cũng sẽ tới mang cậu đi làm nhiệm vụ thôi. Chết ở thế giới này, chưa chắc hoàn toàn kết thúc.

Bầu không khí trầm ngâm một cách vi diệu, mãi một lúc sau Mộ Dung Thế mới lên tiếng: "Được."

Y dẫn cậu quay trở về phòng ngủ, Tịch Viêm vẫn còn mê man nằm đó. Lâm Mặc nhìn hắn, đáy lòng nảy sinh loại cảm xúc kỳ quái, chỉ có thể đè nén xuống lặng thinh.

Mộ Dung Thế lại bắt đầu làm hàng loạt các cử chỉ kỳ quái cùng niệm bùa lầm rầm, cuối cùng kết thúc bằng một loại động tác như chặt xuống. Y quay sang cậu thanh bằng nói: "Xong rồi, từ giờ hai người các người sẽ không còn liên hệ gì nữa."

"Nhanh như vậy?" Lâm Mặc có chút ngạc nhiên. Cậu còn tưởng sẽ phải bày bố trận pháp hủy thiên diệt địa ghê gớm lắm cơ.

"Ta đã bảo rồi, nối lại thì khó, chứ cắt đứt rất đơn giản. Ngươi đã đồng ý, Tịch tổng hắn lại đang hôn mê, cho nên việc phá hủy khế ước không gặp vấn đề gì." Nếu như Tịch Viêm tỉnh, ngược lại sẽ càng rắc rối hơn nhiều. Nếu một trong hai kháng cự lại, như vậy dù y có đạo hạnh cao thâm tới đâu cũng cắt không nổi.

Đó cũng là lý do vì sao lần trước y đã đoán trước kết cục thê thảm của hắn, lại chỉ quăng cho một câu cảnh báo, không nói gì thêm. Nếu có bất ngờ, đó chính là tốc độ xói mòn sinh hồn của Tịch Viêm nhanh hơn y tưởng tượng nhiều, vì vậy ngày hôm nay mới đột ngột không có chuẩn bị.

Chiếu theo tình hình, trong thân tâm Tịch Viêm không những cung cấp hồn lực cho tên tiểu quỷ kia, lại còn cấp đến tự nguyện vui vẻ, vì vậy tốc độ xói mòn mới nhanh đến thế. Quả nhiên những kẻ đang yêu đầu óc đều bị lừa đá cả, việc quan trọng ảnh hưởng đến sinh mạng cũng có thể đem ra đùa giỡn được.

"Do cơ thể ngươi vẫn còn tích trữ kha khá hồn lực của hắn, vì vậy trong khoảng một tuần tới hẳn vẫn có thể hóa hình thành người thực được. Nhưng sau đó, ngươi sẽ quay trở về trạng thái linh hồn, cuối cùng là tan biến hoàn toàn." Mộ Dung Thế hữu tâm nhắc nhở.

"Tôi hiểu rồi." Lâm Mặc miễn cưỡng mỉm cười, thiên sư chết tiệt, có cần một câu hai câu là lại trù cậu đi chết như vậy không. Lúc này đây chẳng phải nên động viên tinh thần cho đối phương sao, cớ gì lại không ngừng lải nhải cậu sắp chết, sắp hồn phi phách tán, hôi phi yên diệt?!

"Nhớ nhắc hắn chuyển tiền, ta đi trước đây. Mỗi một ngày chuyển trễ tăng thêm 5%." Nói rồi, Mộ Dung Thế phất ống tay áo rời đi.

Lâm Mặc cảm thấy nếu không cứ nói chuyện tiền nong, Mộ Dung Thế kỳ thực sẽ càng có phong phạm tiên nhân hơn....

Đến tầm khoảng chín giờ tối, Tịch Viêm mới tỉnh lại. Hắn không rõ chính mình làm sao đến được nơi này, chỉ nhớ lần cuối cùng còn tỉnh táo chính là khi ở trên cabin, sau khi ngất đi hôn hôn trầm trầm cái gì cũng không biết nữa, mãi đến khi nãy mới mở mắt ra được.

"Anh tỉnh rồi à, uống chút nước đi." Lâm Mặc thấy hắn tỉnh, lật đật chạy đi rót một ly nước ấm nhét vào lòng bàn tay hắn.

"Cảm ơn." Lúc này đây Tịch Viêm mới phát hiện cổ họng mình khô khốc. Hắn nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ, xem ra bản thân ngất đi cũng khá lâu, "Chuyện gì đã xảy ra vậy? Đây là đâu?"

Lâm Mặc thuật lại tất cả mọi chuyện cho hắn, nhưng về phần khế ước gì đó không hiểu sao cậu tự động lảng tránh. Tựa như một phần đáy lòng của cậu nói cho cậu biết tốt nhất không nên kể ra cho Tịch Viêm biết, còn nguyên nhân vì sao chính cậu cũng không rõ.

"Nói tóm lại, do anh ở cùng tôi quá lâu cho nên bị ảnh hưởng, dẫn đến sinh hồn thiếu hụt. Mộ Dung đại sư đã thay anh chữa trị, từ nay về sau sẽ không bị gì nữa." Cậu phát hiện ra trình độ đánh tráo khái niệm của mình ngày càng nhuần nhuyễn rồi.

"Vậy sao?" Đầu có Tịch Viêm vẫn còn hơi lơ mơ, cho nên nhất thời không kịp nhìn ra lỗ hổng trong câu chuyện của Lâm Mặc, "Xin lỗi, lẽ ra hôm nay dự định cho cậu chơi vui, lại vì tôi mà ra thêm nhiều rắc rối."

Lâm Mặc: "... Tôi tưởng anh nói đi khảo sát công trình để lập bảng báo thuế?"

Tịch Viêm: "..." Thôi chết, lỡ miệng nói ra mục đích thật rồi.

"À thì là đi khảo sát, nhưng cũng cho cậu vui chơi luôn." Tịch Viêm không hổ danh thương nhân, nhanh chóng lấp liếm cho qua, "Tôi cảm thấy cậu còn trẻ mà mấy tháng nay cứ phải kè kè đi theo tôi, cho nên muốn nhân cơ hội này vừa khảo sát vừa giúp cậu... thư giãn."

Rất là thư con mẹ nó giãn. Lâm Mặc cảm thấy trong lời Tịch Viêm có gì đó khả nghi, kỳ thực hành động dạo gần đây của hắn rất rất khả nghi, bất quá cậu cho rằng đó phần nhiều chỉ là suy đoán của chính mình cho nên không dám đứng ra hỏi thẳng.

Tịch Viêm cũng cảm nhận được chính mình nói càng nhiều càng dễ lộ sơ hở, vì vậy ho khan một tiếng cho qua chuyện: "Như vậy tôi gọi..."

Hắn vừa định mở miệng nói gọi điện cho bảo vệ mang xe đến, ánh mắt vừa đảo quanh phòng, đột nhiên một cái bóng đèn lập lòe chiếu sáng, chỉ thiếu mỗi hai đôi mắt nhấp nháy nữa thôi!

"Thời gian cũng có hơi trễ rồi, giờ này còn bắt bọn họ lặn lội đến đây thì quá không đạo đức. Chi bằng chúng ta ngủ tạm ở đây một đêm, sáng mai hẵng quay về?"

Lúc nói ra những câu này, vẻ mặt Tịch Viêm quả thực quá mức chính trực, không run một chữ, nếu bỏ qua cái đuôi sói to đùng đang vẫy phía sau thì hắn chính là chính nhân quân tử đấy có được không!

Tập thể bảo tiêu: Hắt xì!

"Nhưng ở đây cũng không có đồ để thay. Hơn nữa từ đây về lại thành phố cũng chỉ mất tầm một tiếng, nếu anh không tiện gọi bảo tiêu thì chúng ta bắt taxi về cũng được." Cũng mới chín giờ hơn, lại còn là tối Chủ Nhật, bên ngoài người ta hãy còn đi chơi nhộn nhịp như trảy hội kia kìa!

"Tôi bảo lễ tân mua hộ vài bộ quần áo là được." Tịch Viêm dứt khoát quyết định, "Tóm lại cứ như thế đi."

Lâm Mặc đã định nói rằng như vậy cậu thuê phòng khác ngủ, dù sao không còn khế ước, cậu cũng không bị ràng buộc trong phạm vi nhất định như trước kia nữa. Nhưng rất nhanh cậu nhớ ra chính mình giấu diếm việc khế ước đã hủy, nhất thời chột dạ đành ậm ừ nghe theo.

Phòng tổng thống chỉ có một giường duy nhất, có điều giường rất to, hai, ba người nằm vẫn được. Cậu gọi điện cho nhân viên khách sạn yêu cầu mang thêm một cái chăn nữa, sau đó mỗi người đắp một cái nằm lên giường mà ngủ.

Tịch Viêm nhìn bọn họ nằm xa cách nhau thì thôi, lại còn mỗi người một chăn, đây có khác gì vợ chồng ly thân đâu cơ chứ! Hắn không có cách nào chấp nhận được, bắt đầu dụ dỗ: "Kỳ thực chăn này rất lớn, hai người nằm hoàn toàn không vấn đề!"

"Vấn đề là tôi không muốn nằm chung chăn với anh." Lâm Mặc thẳng thừng từ chối.

Tịch Viêm bị K.O ngay tại chỗ, huyết lệ tuôn đầy tim lại chẳng thể làm gì hơn là rấm rứt ở trong lòng mà khó chịu.

Cứ thế, đèn tắt, ai nằm ở chỗ người nấy, hắn đến tay của Lâm Mặc cũng chưa sờ được a! Vậy thì ở lại cái phòng tổng thống sang chảnh này làm cái gì!

Không thể bỏ qua cơ hội trời ban như thế này được, Tịch Viêm bắt đầu lặng lẽ nhích tới gần. Tuy không thể làm gì gì đó, nhưng chẳng lẽ ngay cả chút đậu hũ nho nhỏ cũng không cho hắn ăn, quá tàn nhẫn rồi! Hắn mỗi lần di chuyển rất ít, bất quá chỉ chốc lát đã gần như dán sát vào người Lâm Mặc, nếu không phải vì lo lắng cậu phát hiện e rằng đã sớm lao lên người đối phương rồi.

Trên người cậu vẫn còn thoang thoảng hương sữa tắm rẻ tiền của khách sạn, bình thường Tịch Viêm nhất định thà không tắm một ngày còn hơn, nhưng không hiểu sao hôm nay mùi hương ấy lại dễ chịu đến lạ kỳ, khiến hắn không những tắm lại còn dùng rất nhiều. Có điều dùng nhiều thế nào cũng không dễ ngửi bằng mùi trên người Lâm Mặc, lẽ nào là do tâm lý?

Có điều đàn ông ấy mà, đến thời khắc mấu chốt đều thường đánh mất lý trí cả, cho nên Tịch Viêm không mấy lăn tăn loại vấn đề này nữa, bàn tay sói manh động bắt đầu đặt lên cái eo mảnh khảnh của Lâm Mặc... Không động đậy, tốt! Như vậy là vẫn chưa tỉnh! Hắn lại bắt đầu được voi đòi Hai Bà Trưng, cánh tay hơi xiết chặt một cái, cố kéo người về phía mình...

Bốp!

"Anh làm cái gì vậy?!" Lâm Mặc không thể tin được quay sang, ánh mắt tràn đầy tức giận nhìn hắn.

Bởi vì suy nghĩ nhiều chuyện, cho nên cậu không dễ dàng gì ngủ như mọi khi, ai ngờ lại phát hiện trên eo đột nhiên nằng nặng. Còn đang suy đoán xem là cái gì, hóa ra là do tên này giở trò!

Trước đây Lâm Mặc không muốn nghĩ đến loại trường hợp này, bởi vì nó quá mức tự kỷ, với lại cậu không nghĩ mình có thuộc tính vạn nhân mê, nhưng bây giờ cậu thật sự nghi ngờ, Tịch Viêm có phải thèm muốn cơ thể cậu hay không?!

"Tôi..." Tịch Viêm không ngờ bị bắt quả tang tại trận, lúng túng không thôi, "Đầu vẫn còn đau quá, cho nên không tỉnh táo lắm..."

Lời này để lừa con nít sao! Giường rộng đến như vậy, hai người vốn dĩ nằm hai đầu, vậy mà bây giờ hắn đã ép sát đến tận đây, lại còn cả gan đặt tay lên sờ soạng eo cậu! Đau đầu không tỉnh táo mà như thế này cũng quá tiện nghi cho hắn rồi!

"Tịch Viêm, anh là có ý đồ với tôi sao!" Lúc nói những lời này, Lâm Mặc gần như đen mặt. Cậu xem đối phương như bạn bè, còn hắn lại muốn ngủ cậu?!

Cứ ngỡ đâu lời này sẽ khiến hắn chột dạ rút lui, nào ngờ đâu động tới sợi dây thần kinh nào trong đầu Tịch Viêm, khiến hắn bất ngờ nói to: "Đúng vậy! Anh thích em!"

Lâm Mặc chính là loại người chỉ giỏi trang bức, kỳ thực bên trong mềm yếu, nghe thấy câu đó của hắn liền bị dọa sợ, suýt chút nữa nhảy xuống giường. Thế nhưng Tịch Viêm đã chờ đợi lâu như vậy, lời nghẹn trong lòng cũng đã lỡ nói ra rồi, lúc này còn quay đầu chính là rùa đen! Hắn dùng tay túm lấy cậu, cố định khiến cho cậu không thể nhúc nhích được, khoảng cách giữa hai người trên giường gần vô cùng, cơ hồ có thể cảm nhận được nhiệt khí phả ra theo mỗi lần hô hấp.

"Lâm Mặc, em đừng hoảng sợ, hãy nghe anh nói hết đã! Anh biết việc mình cố ý chiếm tiện nghi như vậy thật đáng khinh, nhưng tình cảm anh dành cho em là chân thực!"

"Anh điên rồi à?!" Lâm Mặc cố gắng giãy giụa ra, nhưng lại không có cách nào rút tay ra khỏi, "Tôi nói tôi có bạn trai rồi!"

"Đó đều là chuyện trước kia! Nói không chừng hiện tại hắn ta đã sớm quen người khác!"

"Không có chuyện đó!"

Loại tranh cãi này quả thật vô vị, cứ tiếp tục sẽ kéo dài đến vô tận. Tịch Viêm trong bóng tối lờ mờ nhìn thấy cặp môi tinh tế không ngừng khép mở của Lâm Mặc, đầu óc nóng lên, lập tức hôn xuống!

"Ưm... Buông... anh buông ra..." Lâm Mặc cố chống cự, kết quả lại bị hắn hoàn toàn áp đảo.

Đầu lưỡi dây dưa với nhau, loại cảm xúc tràn ngập quen thuộc như đánh chìm cậu trong mộng mị, khiến Lâm Mặc quên cả phản kháng. Hai mắt cậu có chút dại ra, nắm tay xiết chặt lại. Là người đó... Chẳng lẽ là người đó sao?

Có điều thói quen không giống, một giọng nói thì thầm bên tai, nhanh chóng bị cậu gạt bỏ. Nếu nghĩ kỹ lại, chẳng phải nam nhân luôn từ rất sớm đã tìm đến cậu sao? Về phần thói quen, đây đều là những thứ có thể thay đổi cả, chỉ có tình cảm của hắn vĩnh viễn không thôi.

Chẳng trách vì sao trong lòng cậu lại nảy sinh loại cảm xúc khác thường đối với Tịch Viêm, cậu còn cho rằng đó là lòng biết ơn. Hóa ra từ lúc trí óc còn chưa nhận ra, trái tim đã tìm được người rồi.

Nụ hôn cuồng loạn kéo dài mấy phút thì kết thúc, kết quả Lâm Mặc vừa được buông ra thở hổn hển không thôi. Tịch Viêm lo lắng vuốt ve gương mặt cậu, sờ thấy một mảnh ướt đẫm, thân thể đối phương run rẩy không ngừng, cả người cương cứng lại hệt như đóng băng.

Lâm Mặc ghét bỏ hắn... Có lẽ rất kinh tởm nữa đi... Hắn đã phá bỏ giới hạn cuối cùng rồi, nếu như bị cậu từ chối, như vậy từ nay trở về sau hai người sẽ chẳng còn bất kỳ thứ gì cả.

Trong nháy mắt Tịch Viêm hối hận không thôi. Nếu hắn cứ im lặng, có phải chí ít cũng giữ được quan hệ bạn bè với cậu không. Về phần tỏ tình gì đó, kỳ thực đợi thêm vài ba năm nữa, trong lòng Lâm Mặc nguôi ngoai hơn, đến lúc đấy cũng không muộn.

Nhưng hắn trong giây phút bồng bột đã lỡ nói ra hết những lời chân thật trong lòng, có muốn hối hận đi chăng nữa cũng đã quá muộn rồi.

"Xin lỗi... Em đừng khóc. Đều tại anh không tốt." Những giọt nước mắt của cậu như dao cứa vào máu thịt, khiến hắn đau lòng không thôi.

"Anh là đồ tồi." Lâm Mặc phát hiện ra thân phận người yêu, bức tường tự xây lên bảo vệ chính mình với thế giới bên ngoài nhanh chóng sụp đổ, chỉ còn lại phần mềm mại yếu đuối bên trong, "Đồ đại ngốc, đại biến thái!"

"Đúng vậy. Anh là đồ tồi, đồ ngốc, đồ biến thái." Tịch Viêm vì dỗ dành người, sẵn lòng nhận hết tất cả những danh hiệu đó vào người. Kỳ thực cậu nói cũng không sai, hắn vừa tối vừa ngốc lại vừa biến thái, mới khiến cậu chịu ủy khuất như thế.

"Không cho nói chính mình như vậy!" Vừa mới mắng người yêu xong, Lâm Mặc lại đau lòng thay hắn. Nam nhân cậu mới không tồi tệ như vậy!

"Em nói cái gì chính là cái đó." Rõ ràng tự biết bây giờ mình nói cái gì cũng sai, Tịch Viêm dứt khoát chọn con đường nhẹ nhàng nhất.

"Tại sao... Tại sao chứ?" Câu hỏi này Lâm Mặc lẩm bẩm thật nhỏ, ngay cả Tịch Viêm cũng không nghe thấy, nhưng hắn cảm nhận được hai bả vai run rẩy của cậu, trong lòng lại thương tâm không thôi.

Tại sao đến bây giờ em mới tìm ra anh? Chỉ để phát hiện không bao lâu nữa liền chia xa?

"Lâm Mặc, anh biết có thể hiện tại em vẫn chưa quên được người yêu cũ, anh cũng sẵn lòng chờ đợi. Nhưng anh muốn em hiểu rằng một hồi tai nạn kia đã chấm dứt, cuộc sống trước kia của em không liên quan gì đến bây giờ, em không cần vì vậy mà nghĩ hành động của mình là phản bội." Rốt cuộc Tịch Viêm cũng nói nên lời. Hắn nghĩ rào cản lớn nhất chính là việc Lâm Mặc vẫn chưa chia tay người yêu lúc chết, cho nên trong mắt cậu việc yêu đương cùng người khác chẳng khác gì phản bội. Nhưng như vậy thật không công bằng, nếu như ông trời đã cố tình ban cho cậu một cơ hội lần hai sống lại, vì sao lại uổng phí chỉ để đắm chìm trong quá khứ cơ chứ.

Cái tên người yêu đó là anh đấy! Lâm Mặc thật muốn hét câu này vào mặt hắn, nhưng mà có nói hắn cũng sẽ chẳng hiểu được đâu, vì vậy đành ậm ừ. Cậu nắm lấy vạt áo hắn xiết thật chặt, tựa như đó là cọng rơm cứu mạng của mình: "Việc này... có lẽ anh nói đúng."

Trong một khoảng khắc, Tịch Viêm cho rằng tim mình ngừng đập rồi. Hắn không tài nào tin được, hô hấp phập phồng hỏi lại: "Em nói gì?"

Vừa hỏi xong liền thật muốn tát bản thân một cái! Lỡ như Lâm Mặc lật lọng thay đổi suy nghĩ thì sao?! Lẽ ra hắn nên nắm chắc cơ hội dựa vào câu này mà buộc định cậu mới đúng!

Nghĩ vậy, hắn liền ngay lập tức quay ngoắt thái độ: "Không đúng, anh nghe hết cả rồi! Em đã đồng ý hẹn hò với anh, không được chối bỏ!"

Lâm Mặc: "..." Cậu đồng ý hẹn hò với hắn khi nào? Cho chút sắc màu liền muốn mở phường nhuộm à?

Tự động bỏ qua mấy lời hắn vừa nói kia, Lâm Mặc hít một hơi thật sâu chậm rãi nói: "Con người quả thật không nên chìm đắm trong quá khứ, mà là tiến về tương lai. Có thể hiện tại em chưa hoàn toàn yêu anh, nhưng một ngày nào đó nói không chừng sẽ khác."

Kỳ thực lời cậu muốn nói chính là, em yêu anh yêu anh muốn chết luôn rồi nè, có điều như vậy thì thật khó lòng giải thích vì sao thái độ chuyển biến đột ngột. Đúng là đáng giận mà! Nếu như biết trước Tịch Viêm là người yêu, cậu sẽ làm bộ như nhất kiến chung tình với hắn, sau đó mỗi ngày quấn lấy ân ân ái ái, cần gì phải khổ sợ giả vờ miễn cưỡng như hiện tại!

"Em yên tâm, anh nhất định sẽ khiến em cũng yêu anh!" Tịch Viêm ôm chầm lấy cậu, cọ vào hõm vai, phần tóc đâm vào gáy khiến cậu ngứa ngáy không thôi, "Cảm ơn em đã cho anh một cơ hội."

Lúc nào em chẳng cho anh cơ hội chứ, nếu không mấy thế giới trước làm sao ăn đậu hũ đến chán chê như vậy? Lâm Mặc có chút ngạo kiều nho nhỏ trong lòng, thuận theo cái ôm của hắn dụi đầu vào ngực, nhưng trong ánh mắt lại mang theo đượm buồn.

Tiếc rằng, ai sẽ cho chúng ta một cơ hội đây? Một cơ hội để thật sự có thể ở bên nhau?

Tác giả có lời muốn nói: Thi cử tốt đẹp nhé 2k4 và 2k1! Nên nhớ đại học không phải là con đường duy nhất dẫn đến thành công, nhưng nó là con đường ngắn nhất! Ta cũng sắp thi final rồi đây TT_TT