Rốt cuộc không tìm được biện pháp giải quyết, Lâm Mặc đành đi theo Tịch Viêm đến Tịch gia.
Đối với vị Tịch phu nhân tai tiếng đã nghe nhưng chưa thấy mặt kia, Lâm Mặc thật lòng không có một chút hảo cảm nào đối với bà ta cả. Dẫu biết mẹ kế cùng con chồng lúc nào cũng lúng túng, thế nhưng trên đời mấy ai tàn nhẫn đến mức lập mưu giết người đoạt tài sản như vậy! Huống hồ tài sản đó còn chẳng phải của phụ thân bọn họ, rõ ràng là mẹ đẻ Tịch Viêm để lại cho hắn!
Loại tình huống cẩu huyết này, thật sự quá giống tiểu thuyết tổng tài nghịch tập rồi. Nghĩ đến đây, Lâm Mặc chợt như nhớ đến nhiệm vụ của mình, trong lòng một trận nghẹn ứ. Tính đến thời điểm hiện tại cậu đến thế giới này cũng khoảng hơn ba tháng rồi, vậy mà ngay cả đề thi tròn méo ra sao vẫn chưa rõ. Hơn nữa chiếu theo loại tình huống này, tỷ lệ vị giám khảo thần bí kia nói huỵch toẹt cái đề ra cho cậu là rất nhỏ.
Như vậy... là phải tự mình suy đoán sao? Lâm Mặc gãi gãi đầu, thở dài một hồi. Đầu óc cậu thật sự không giỏi ba cái trò giải mật mã này đâu.
"Tại sao lại thở dài?" Giọng nói từ tính bên tai truyền đến, kéo Lâm Mặc về thế giới thực.
"Không có gì, chẳng qua đang suy nghĩ xem lát nữa đối mặt người nhà anh thế nào." Lâm Mặc vội vàng dẹp những tâm tư kia sang một bên, quay trở về chủ đề ban đầu, "Anh nói xem, tôi tự xưng là bạn học hay đồng nghiệp thì hợp lý hơn? Chức trợ lý cũng khá thích hợp, nhưng trông tôi trẻ quá, bọn họ khả năng không tin..."
Nghe Lâm Mặc bắt đầu cúi đầu tính toán, trong lòng Tịch Viêm mềm mại một mảnh. Hắn lấy tay xoa xoa mái đầu của cậu, hiếm khi dùng ngữ điệu ôn nhu an ủi: "Không quan trọng, đến lúc đó cậu cứ coi bọn họ như không khí, không cần trả lời."
Họa chăng chỉ có đám người kia coi cậu như không khí thôi. Lâm Mặc muốn nói ra những lời này, cuối cùng vẫn bỏ qua. Quên đi, một kẻ thiên kiêu chi tử như Tịch Viêm, từ lúc sinh ra đã được bao nhiêu người chú ý vây quanh, chỉ có người khác nhìn sắc mặt hắn chứ không có ngược lại, làm sao hiểu được cảm giác của tiểu trong suốt chứ.
Tuy rằng Tịch Viêm nói dù cậu có mặc áo thun quần đùi đi chung cũng không sao, Lâm Mặc nghĩ tới mặt mũi hắn, cảm thấy vừa đầu trận đã không thể thua khí thế được, vì vậy cố gắng ăn bận một phen áo vest. May mà dáng người của cậu sau khi thành quỷ ngược lại thon gầy đầy chuẩn mực, cho nên quần áo mặc lên không có gì không thích hợp, rất có loại cảm giác tiểu thiếu gia mới bước ra xã hội. Khi đứng chung cùng một Tịch Viêm cao lớn chững chạc, loại khác biệt về khí chất này càng lộ rõ.
Sau khi xuống xe, một vị quản gia vận âu phục dẫn bọn họ vào nhà chính. Cửa phòng khách mở ra, bên trong là một đại sảnh hoa lệ, mà ngay trên ghế sofa mềm mại bên tay trái là một thiếu phụ đang ngồi uống trà.
"Tiểu Viêm, mau vào nhà đi." Người phụ nữ kia trông thấy hắn liền buông tách trà xuống, nhàn nhạt nở nụ cười.
Xét theo miêu tả trước đó cùng lời nói người phụ nữ trước mắt đây, bà ta hẳn là Tịch phu nhân trong lời Tịch Viêm. Theo như cậu biết, Tịch phu nhân hiện tại ít nhất cũng phải bốn mươi, thế nhưng người trước mắt dung nhan quý phái diễm lệ, nếu đứng cùng khối băng sơn Tịch Viêm nói không chừng còn có thể bị người hiểu lầm là chị em. Bất quá nếu quan sát kỹ, vẫn có thể nhìn ra được những dấu chân chim trên khóe mắt giấu sau lớp phấn trang điểm dày cộm.
Tịch Viêm ngay cả một câu chào cũng không muốn phí cho bà ta, trực tiếp kéo Lâm Mặc còn đang ngơ ngác ngó Đông ngó Tây vào nhà. Tịch phu nhân trông thấy bên cạnh hắn có người, ánh mắt thoáng thay đổi, có điều rất nhanh liền che giấu xuống, niềm nở nói: "Cậu là trợ lý của Tịch Viêm sao? Vất vả cho cậu, để tôi bảo Viên bá dẫn cậu sang phòng khác nghỉ ngơi."
Viên bá chính là vị quản gia đưa bọn họ vào phòng khi nãy. Lời này của Tịch phu nhân, ý tứ đuổi người nói chuyện riêng đã quá rõ ràng. Lâm Mặc có chút sốt ruột không biết làm sao, Tịch Viêm đã lạnh nhạt đoạt lời trước: "Không cần, cứ để cậu ấy ở đây."
Đối với sự phản kháng của Tịch Viêm, Tịch phu nhân dường như đã quá quen thuộc, cho nên chỉ bất mãn trong vài giây ngắn ngủi liền quay trở về dáng vẻ cao quý như xưa: "Được rồi, nếu con không ngại thì cứ để cậu ta ở lại."
Hai người vừa mới đặt mông ngồi xuống, còn chưa kịp thở ra một hơi, Tịch phu nhân đã mở miệng nói trước: "Tiểu Viêm à, con năm nay cũng gần ba mươi rồi, phụ thân cùng dì đều có chút lo lắng cho con. Hôm nay gọi con về cũng là vì..."
"Tịch phu nhân, bà sẽ không cho rằng tôi sẽ nghe theo xếp đặt của bà mà tham gia những buổi gặp mặt kia nữa đó chứ?" Tịch Viêm nghe không nổi, trực tiếp cắt ngang.
Tịch phu nhân có chút cứng đờ, giở giọng oán trách: "Dì biết con không ưng những cô gái dì giới thiệu, dì cũng không ép con, chỉ cần con tìm về một người tốt có gia giáo phẩm hạnh, thân thế trong sạch là được. Cũng đã gần ba mươi rồi, không nên lông bông mãi như vậy."
"Cha con tuổi cao, ông ấy mấy ngày nay sau khi hay tin con... an toàn, liền cứ hối thúc dì dẫn con đi xem mắt. Dì cũng thực tình không muốn ép buộc hạnh phúc nửa đời sau của con, nhưng dạo gần đây dì nghe được vài tin đồn không tốt..." Nói tới đây, ánh mắt Tịch phu nhân như có như không liếc về phía Lâm Mặc, "Tất nhiên tin đồn chỉ là tin đồn, dì cho rằng đàn ông con trai lúc trẻ ai chẳng có một thời chơi bời."
Trong khi Lâm Mặc còn đang tiêu hóa xem vị Tịch phu nhân này nói gì, Tịch Viêm bên này đã sớm cười gằn trong bụng. Hóa ra nói tới nói lui, cố công mời hắn về đây, cuối cùng cũng chỉ vì để kiểm tra thực hư tin đồn "Tịch tổng là đồng tính luyến ái" đang truyền ra dạo gần đây sao.
Đại khái bởi vì Lâm Mặc luôn phải đi kè kè bên cạnh hắn, tin tức này đã lan ra gần như khắp nơi trong giới, mọi người đều cho rằng bên người Tịch tổng hiện tại có một thiếu niên công phu mê người, khiến cho Tịch tổng nhớ thương không quên, ngay cả đi làm cũng phải đem cậu theo cùng. Tịch Viêm trước kia chưa phát hiện ra tình cảm của mình đối với Lâm Mặc cho nên mặc kệ tin đồn, dù sao hắn quả thật không thể giải thích chuyện này được. Còn Tịch Viêm hiện tại đã nhận ra tình cảm... Hắn còn chưa đổ dầu vào lửa lan truyền tin này càng nhiều hơn đã là may lắm rồi.
"Xin đừng nói những lời như vậy, Tịch phu nhân. Không phải người đàn ông nào cũng giống chồng bà đâu."
Một lời này của Tịch Viêm tức thời làm Tịch phu nhân tái cả mặt. Tịch Dương trăng hoa, đó là chuyện ai cũng biết, dù sao đàn ông nhà giàu có mấy ai không nuôi tình nhân bên ngoài. Bà tuy gọi là chân ái của ông ta, kỳ thực ban đầu địa vị cũng chỉ là một trong những tình nhân ông ta nuôi. Mãi đến khi Tịch Hàn cùng Tịch Ly ra đời, Tịch Dương cũng bắt đầu cao tuổi nên dừng lại không tiếp tục bao dưỡng nữa.
Dù vậy ngay cả Tịch phu nhân cũng không chắc chắn, trong khoảng thời gian bọn họ làm vợ chồng, Tịch Dương có từng khi nào lén bà ra ngoài vụng trộm hay không. Bản thân bà luôn tự an ủi chính mình đấy là chuyện đương nhiên không tránh khỏi, đàn ông luôn có vài tật xấu, nhưng việc này vẫn là cái gai trong lòng bà ta.
Nụ cười của bà ta đã rất miễn cưỡng: "Tiểu Viêm à, dì đương nhiên không tin những tin đồn loạn thất bát tao đó, nhưng cha con lớn tuổi hồ đồ, khó mà biết được có phải không?"
Nghe bà ta nói như vậy, chân mày Tịch Viêm hơi nhướn lên. Đây là ngầm đe dọa sao? Nghĩ rằng chỉ cần nói việc của hắn cho Tịch Dương biết, hắn liền sợ hãi mà rụt đầu?
Lúc này đây Lâm Mặc cũng tiêu hóa xong phần nào, thấy Tịch Viêm im lặng, còn tưởng rằng Tịch phu nhân dồn hắn ta vào thế bí, vội vã cướp lời: "Đó khẳng định đều là đồn bậy! Tôi đi theo bên người Tịch Viêm mỗi ngày nên biết, hắn ta tuyệt đối không làm ra những chuyện xấu xa đó đâu!"
Để tiện cho ra vào công ty, Tịch Viêm đã tạm thời cấp cho Lâm Mặc cái chức danh trợ lý, ai cũng biết cậu cả ngày kè kè bên người hắn. Nếu Tịch lão gia hiểu lầm, cậu liền thay hắn đứng ra minh chứng trong sạch! Để xem ác phụ có còn dám tùy tiện đơm lời bịa đặt nữa hay không!
Tịch phu nhân: "..." Tôi chính là đang nói tới cái người đi theo bên cạnh hắn mỗi ngày là cậu đấy!
Tịch Viêm: "..." Dường như Lâm Mặc vẫn chưa nhận ra mình là nhân vật chính trong tin đồn.
Cả hai người vẻ mặt tràn đầy ngổn ngang trầm mặc nhìn cậu, nhìn đến độ Lâm Mặc cứng đờ. Không lẽ cậu hiểu nhầm rồi hay sao? Mãi đến khi Tịch Viêm nhẹ nhàng dùng tay vỗ sau lưng ra hiệu cho cậu bình tĩnh, Lâm Mặc mới thả lỏng người được.
Kinh khủng thật! Cậu tuyệt đối sẽ không nói thêm lời nào nữa! Lâm Mặc quyết chí giả trang bình hoa, nhìn chằm chằm vào ly nước trong tay.
Tịch phu nhân nhìn động tác giữa hai người, khóe miệng hơi cong lên, không nhìn rõ cảm xúc: "Tiểu Viêm à, nếu con đã khỏe mạnh rồi thì mau quay về công ty làm việc đi. Về phần tin đồn, dì sẽ thay con tìm cách giải thích với bên ngoài."
Đến lúc này đây Tịch Viêm đã hoàn toàn hiểu ra ý đồ của Tịch phu nhân. Hiện tại hai cổ đông lớn nhất công ty, một là cha hắn đang bệnh nặng, hai là hắn vẫn luôn trong tình trạng mất tích, Tịch Hàn thân làm người thay thế cho Tịch Dương liền trở thành người nắm quyền cao nhất. Bất quá loại quyền lực này cũng chỉ là nhất thời, ban quản trị thời gian đầu hỗn loạn sẽ đồng ý, nhưng về lâu dài làm sao chấp nhận.
Bên công ty nhất định đã bắt đầu ồn ào yêu cầu Tịch Viêm hoặc Tịch Dương đứng ra xử lý vấn đề. Tuy mấy tháng nay hắn không đến, thế nhưng theo tình báo nhận được doanh thu quý vừa rồi của Vạn Kim giảm đến hơn 20%, đám người trong hội đồng quản trị nhất định lửa cháy xém lông mày rồi. Bao cỏ quả nhiên vẫn hoàn bao cỏ, nếu Tịch Hàn có đủ bản lĩnh, đám người kia khẳng định sẽ mắt nhắm mắt mở mặc kệ chuyện gia tộc tranh đấu của Tịch gia. Bất quá nếu ảnh hưởng đến lợi ích của họ, họ đương nhiên không bỏ qua được rồi!
Hơn nữa Vạn Kim hiện tại đang đứng trước một hợp đồng triệu đô, loại quyết định lớn lao cỡ này ban quản trị khẳng định không cho phép một mình Tịch Hàn giải quyết!
Nếu hắn đoán không lầm, ý đồ Tịch phu nhân ban đầu chính là để hắn trở về trấn an hội đồng quản trị, đợi đến khi giải quyết xong hợp đồng triệu đô kia thì tung ra tin tức hắn đồng tính luyến ái để hạ thấp danh tiếng hắn, cuối cùng hắn vì giải quyết tin đồn sẽ phải kết hôn cùng một nữ nhân do bà ta sắp đặt hoặc chấp nhận bản thân bị ban quản trị phản đối. Cho dù kết cục nào, người được lợi cũng đều là Tịch Hàn cùng Tịch phu nhân cả. Mơ thật đẹp, hệt như chỉ cần bà ta muốn thì mọi chuyện sẽ diễn ra y như vậy.
Giờ thì hắn hiểu tại sao Tịch Hàn dù thụ bao nhiêu giáo huấn của Tịch Dương vẫn chỉ là bùn nhão trát không nổi tường rồi. Gien di truyền quả nhiên đáng sợ.
"Cảm tạ Tịch phu nhân mời chào, tuy nhiên tôi cảm thấy chính mình mới tuần trước hãy còn "bệnh liệt giường", ngay tuần sau đã hăng hái tiến vào công ty thực không hợp với lẽ thường. Chiếu theo thông thường, bác sĩ sẽ bảo tôi tịnh dưỡng thêm ít nhất vài tuần nữa, cho nên Tịch phu nhân cứ thong thả chờ." Nói rồi hắn còn đứng lên, bộ dáng hệt như chuẩn bị bước ra khỏi phòng.
"Tịch Viêm!" Sắc mặt Tịch phu nhân méo mó đã không giấu nổi phẫn nộ, bà ta đứng phắt lên, "Cậu đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Nếu bản hợp đồng kia không ký được, toàn bộ mọi người sẽ biết chuyện ghê tởm giữa hai người các người!"
Trong mắt Tịch phu nhân, sở dĩ Tịch Dương không lấy lại số cổ phiếu trong tay Tịch Viêm là vì ông vẫn thương yêu hắn, nếu như chuyện này truyền đến tai ông, biết được con trai mình là một kẻ đồng tính luyến ái đáng khinh, ông ta nhất định sẽ thu hồi! Cho dù không thu được, hội đồng quản trị cũng sẽ gạt bỏ hắn sang một bên!
Cho nên Tịch Viêm bảo Tịch phu nhân ngu ngốc cũng không sai. Về trạch đấu, bà ta có thể nhiều thủ đoạn, nhưng trên thương trường thực sự chỉ đáng vứt đi. Chưa nói đến việc cổ phần này vốn dĩ là mẹ hắn để lại cho hắn, hoàn toàn không dính líu đến Tịch Dương, cho dù Tịch Dương mới là người để lại cho hắn đi chăng nữa, từ giây phút chúng thuộc về danh nghĩa của hắn thì ông ta đã không có quyền đụng chạm tới nữa rồi. Còn về ban quản trị, chuyện hắn là gay có lẽ sẽ gây ồn ào dư luận đấy, nhưng giữa một tên gay được việc cùng một tên thẳng vô dụng, thương nhân khôn ngoan đều biết nên chọn ai.
Kế hoạch lần này của Tịch phu nhân quả thật thảm thương đến không nhìn nổi. Tịch Viêm cảm thấy mình lãng phí nhiều thời gian đến như vậy để nói chuyện với bà ta quá vô ích, còn buồn cười vì cái gì lại xem bà ta như kẻ thù. Loại người nông cạn như Tịch phu nhân, còn chưa đáng để hắn đặt vào mắt.
Mặc kệ Lâm Mặc còn đang sững sờ vì những lời cáo buộc kia, Tịch Viêm đã nhanh tay khoát lên eo cậu kéo lại gần mình, sắc mặt âm trầm lạnh lùng nói: "Ngược lại tôi muốn xem xem bà có thể làm được gì! Cáo từ!"
Thái độ này của hắn tương đương với tuyên bố quan hệ của hai người bọn họ, Tịch phu nhân không ngờ hắn lại thật sự dám nói thế, trong lòng mừng rỡ không thôi! Quả nhiên là đồng tính luyến ái ghê tởm, hèn chi mệt bà mất công bày bao nhiêu nữ nhân lên giường hắn đều không thành. Nếu biết trước tính hướng của hắn, bà cần gì phải kéo dài đến hôm nay!
Lâm Mặc bị Tịch Viêm nửa ôm nửa kéo ra khỏi tòa nhà, đầu óc vẫn còn quay mòng mòng vì lượng lớn tin tức, không khỏi nghẹn lời: "Anh... bà ta... Khoan đã, bà ta chẳng lẽ cho rằng tôi là tình nhân của anh? Đấy đều là hiểu nhầm, anh vì sao không giải thích..."
Hơn nữa thái độ này càng giống như đang xác nhận hơn a!
Tịch Viêm sau khi leo lên xe liền bày ra một vẻ mặt vô tội, thành khẩn nói: "Lâm Mặc à, chuyện lần này thật sự xin lỗi cậu. Tôi cũng không ngờ bà ta sẽ dùng lý do này để uy hiếp, cho nên mới mượn tạm cậu để diễn kịch."
Tất nhiên nếu có thể diễn giả thành thật là tốt nhất. Đầu ngón tay vẫn còn cảm xúc mềm mại từ eo người nào đó truyền đến, khiến đầu óc Tịch Viêm lâng lâng không thôi.
"Nhưng mà anh là thẳng... thôi được rồi, anh là gay. Có điều vì cái gì lại đi xác nhận cho bà ta biết, khác nào vạch áo cho người xem lưng!"
"Cậu đừng lo lắng, bà ta không làm gì được đâu." Tịch Viêm giải thích, "Tuy rằng thoạt nhìn bà ta có quyền thế, kỳ thực ba tiếng Tịch phu nhân cũng chỉ là danh nghĩa, người có nắm quyền chính trong nhà lẫn công ty đều là cha tôi, Đến ông ta còn không làm gì được tôi, bà ta có thể làm gì."
Hơn nữa hắn đã chuẩn bị sẵn hậu lễ cho Tịch phu nhân, cái loại cảm giác tưởng như sắp chiến thắng lại rơi xuống vực thẳm... Chà, chính hắn vô cùng mong đợi đây.
Tịch phu nhân không đợi lâu đã xuất chiêu, ngay tối hôm đó hàng loạt các nhà báo cùng đăng tin sốc, công bố Tịch Viêm là đồng tính luyến ái, hơn nữa không biết bằng cách nào có ảnh chụp của hai người bọn họ!
Trong đó có một bức chụp được lúc cả hai đi du lịch suối nước nóng, bởi vì cắt nửa người trên lại còn in trắng đen, người đọc chỉ nhìn thấy hai tên con trai trần truồng đứng cạnh nhau, lập tức vô cùng sôi nổi thảo luận bát quái này trên mạng xã hội!
Lâm Mặc đọc xong chỉ hận muốn xé nát tờ báo! Báo lá cải quả nhiên là báo lá cải! Nếu người yêu cậu sau này đọc được tin này, hắn còn không uống giấm chua đến đột tử sao! Đến lúc đó tìm được cậu rồi, hắn khẳng định sẽ cho cậu nằm trên giường ba ngày ba đêm!
"Nếu người yêu tôi đọc được..." Lâm Mặc bày ra vẻ mặt sinh bất khả luyến, không tha thiết gì nữa.
"Đừng lo, mặt cậu đều đã được che cả, sẽ không ai nhận ra." Tịch Viêm ngoài mặt an ủi, trong bụng đen thui thầm nghĩ, làm như hắn sẽ cho đối phương có cơ hội nhận ra Lâm Mặc vậy. Hiện tại hai người bọn họ chưa có quan hệ chính thức, nếu người yêu cũ (Tịch Viêm vô cùng tin tưởng nhấn mạnh từ "cũ") tìm đến, Lâm Mặc cùng đối phương bất quá hiểu nhầm nho nhỏ, sau đó liền có thể HE về với nhau. Cho nên hắn kiên quyết không để chuyện đó xảy ra.
Bất quá đợi đến khi Lâm Mặc cùng hắn chính thức quan hệ rồi, như vậy dù tên nam nhân đáng ghét kia có tìm đến, cậu ta cũng không thể bỏ hắn đi theo người kia được! Mà những bài báo này sẽ trở thành bằng chứng chứng minh cho đối phương biết trong lòng Lâm Mặc đã sớm không còn hắn, vẫn là nên mau chóng bỏ cuộc đi!
"Kỳ thực tôi có chút tò mò, người kia rốt cuộc trông như thế nào, lại khiến cậu nhớ mãi không quên như thế." Thời điểm nói đến bốn từ "nhớ mãi không quên", Tịch Viêm đã phải rất cố gắng mời giữ được ngữ điệu bình thường.
"Hắn ư? Là một thùng giấm chua lè, bề ngoài băng sơn lãnh khốc, kỳ thực nội tâm rất dễ tạc mao, nhưng chỉ cần dỗ ngọt một lát liền vui vẻ bình thường." Nói đến người yêu, hai mắt Lâm Mặc ngời ngời hạnh phúc.
Nhìn thấy cậu vui vẻ như vậy, trong lòng Tịch Viêm càng thêm quặn thắt. Hắn dặn dò chính mình không thể xấu xí ghen ghét người khác như vậy, nhưng con tim cùng lý trí có bao giờ đi chung với nhau. Dù cho bề ngoài hắn bày ra vẻ mặt hoàn mỹ đến cỡ nào, nội tâm vẫn không ngừng như con rắn độc muốn cắn chết tất cả những ai từng chạm vào Lâm Mặc.
Chỉ cần tưởng tượng cậu từng nằm dưới thân một người khác rên rỉ cầu hoan, được người khác ôm trong lòng, dành cho đối phương tất cả những thứ ngọt ngào nhất, hắn đã rất muốn giết người.
"Cậu biết đó, cậu cũng đã... qua đời." Tịch Viêm lựa chọn một hồi nói giảm nói tránh, "Cho dù tình cảm thế nào, nhưng âm dương chia cắt thì..."
"Chuyện đó vĩnh viễn cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của tôi đâu." Lâm Mặc thản nhiên nhún vai. Tính đến hiện tại cậu không biết đã đi qua bao nhiêu thế giới, chết không dưới chục lần, mà người yêu cũng luân hồi theo, tình cảm giữa bọn họ vẫn rất tốt đấy thôi.
Nghe thấy Lâm Mặc khẳng định như vậy, Tịch Viêm càng thêm cắn răng: "Nhưng hắn không biết cậu vẫn còn tồn tại, trong tương lai có thể buông xuống một đoạn tình cảm kia mà đi bước tiếp theo cùng người khác."
"Sẽ không." Tuy nói như vậy, trong lòng Lâm Mặc đã hơi chột dạ. Thế giới nào cậu cũng đi trước người yêu, tự nhiên không biết kết cục của hắn sau khi mình rời đi là gì. Cậu biết rõ mình sẽ đi đến thế giới tiếp, nhưng đối với nam nhân thế giới kia chính là cả một đời của hắn. Nếu hắn có quên đi cậu để đến với người khác...
Phi phi phi! Tuyệt đối không có chuyện đó! Lần nào hắn cũng tìm đến cậu trước tiên, sao có thể nói rằng đã hoàn toàn buông bỏ quá khứ chứ! Nghĩ tới đây, Lâm Mặc lại càng thêm buồn bã. Rõ ràng thế giới nào anh cũng tìm ra em từ rất sớm, vì cái gì hiện tại lại không xuất hiện cơ chứ?
Nhìn bộ dạng buồn bã của cậu, đầu quả tim Tịch Viêm như bị người nhéo đau. Bất quá hắn biết, đôi khi để đạt được thứ gì đó không tránh khỏi một chút tàn nhẫn. Nếu không cắt đứt tưởng niệm của Lâm Mặc cùng người cũ, hắn cả đời này cũng không có khả năng tiến đến bên cậu.
"Cậu cũng đừng lo nghĩ quá nhiều, chết vốn dĩ là hết, đâu phải ai cũng có cơ may biến thành ma rồi lại thành người như cậu chứ. Cậu cứ xem như chính mình đạt được tân sinh, bắt đầu lại từ đầu là được, chuyện quá khứ cứ bỏ sang một bên." Gạt bỏ hết những kẻ trong quá khứ đi, bắt đầu lại với hắn.
"Được rồi, được rồi! Chúng ta đừng nói đến những chuyện này nữa!" Tự biết chính mình không thể giải thích cho Tịch Viêm hiểu huyền cơ ở trong này, Lâm Mặc liền lựa chọn phương pháp mặc kệ.
Hiểu rõ nếu dùng nước ấm nấu ếch không thể làm quá nhanh, Tịch Viêm dù có chút tiếc nuối kế hoạch chưa thành vẫn không ép cậu tiếp tục chủ đề vừa rồi. Hai người rất nhanh liền đổi sang những chuyện khác.
"Ngày mai tôi cần phải đi đến chỗ này." Nói rồi, hắn đưa cho Lâm Mặc xem địa chỉ. Bởi vì hai người luôn dính lấy nhau, cả hai đã sớm tập thành thói quen đi đâu làm gì cũng báo cáo đối phương, miễn cho đến giờ G lại xảy ra vấn đề.
"Khu vui chơi Meo Meo? Anh đến đây làm gì?" Lâm Mặc ngạc nhiên hỏi.
Nếu cậu nhớ không lầm, tập đoàn Vạn Kim chẳng liên quan gì đến hạng mục giải trí, mà công ty bên kia của Tịch Viêm chính là công ty kế toán, càng không quan hệ.
"Đại khái ông chủ bên này muốn nhờ công ty tôi lập bảng báo thuế cho năm nay, khu vui chơi này cũng nằm trong quản lý của công ty bọn họ. Tôi không nắm rõ tình hình lắm, cho nên ngày mai đến khảo sát một phen." Lời này hoàn toàn chính là nhắm mắt nói dối, từ xưa đến nay chẳng có kế toán nào phải đi khảo sát thực địa, huống hồ còn đích thân ông chủ đi.
Bất quá Lâm Mặc không phải dân trong nghề, mấy chục thế giới làm nhiệm vụ, nếu nói về đánh nhau diễn kịch cậu làm đến nhuần nhuyễn, nhưng loại công việc ra ngoài xã hội kiếm cơm này kinh nghiệm hoàn toàn bằng không, cứ thế bị Tịch Viêm lừa gạt thành công.
Khu vui chơi này là một trong những địa điểm nổi danh ở ngoại thành thành phố H, được xưng tụng như thánh địa của gia đình và tình yêu, hoạt động cực kỳ tốt. Lúc Lâm Mặc cùng Tịch Viêm ghé thăm, hôm ấy lại còn là chủ nhật, vì vậy người người ra vào đông vô cùng.
"Sao không chọn mấy ngày trong tuần vắng chút mà đi." Lâm Mặc vừa bước ra đã bị sóng nhiệt độ từ đám người kia hun muốn đổ mồ hôi đầy người.
"Như vậy làm sao có thể khảo sát được tình hình thực tế chứ." Tịch Viêm mua một cây quạt mini ở quầy lưu niệm bên cạnh, đưa cho cậu, "Dùng cái này đỡ đi."
Quạt mini có lắp pin, chỉ cần bấm nút liền phả gió vù vù, Lâm Mặc nhất thời dễ thở hơn tí, thở phào nhẹ nhõm. Xem ra cậu bị dưỡng phế rồi, trước kia làm gì yếu đuối đến cỡ này chứ, cho dù đứng chờ ba tiếng để lao vào siêu thị mua hàng giảm giá cũng không ngại, bây giờ chỉ mới ra ngoài nắng một chút thôi đã nhức đầu.
Bản thân Tịch Viêm cũng có chút khó chịu trong người. Hắn vốn dĩ chọn ngày chủ nhật vì cho rằng đông người thì mình cùng Lâm Mặc càng dễ có cơ hội ôm sát vào nhau hơn, lại không ngờ tới nhiệt độ lại nóng bức đến như vậy, người với người cứ như giẫm nhau mà đi.
Quả nhiên những bài viết trên mạng gì đó đều không thể tin cậy được mà. Hắn cầm lấy tay cậu kéo đi: "Đi thôi. Chúng ta khảo sát nhà ma trước."
Người yêu sợ hãi rúc vào lòng mình gì đó, tưởng tượng thật tuyệt vời, sự thật lại tàn khốc. Bản thân Lâm Mặc có loại yêu ma quỷ quái nào chưa gặp qua, cậu còn từng làm một con tang thi xấu đau xấu đớn nữa kia. Vì vậy đối diện với những ma quỷ giả do con người tạo ra để hù dọa, Lâm Mặc còn cảm thấy chúng nó đáng yêu hơn mấy con mình từng thấy nhiều.
Phía trước bọn họ là một đôi tình nhân, lúc qua khúc rẽ một cái đầu lâu rơi từ trên trần nhà xuống ngay trước mặt, cô gái hoảng sợ hét toáng lên, bạn trai bên cạnh liền ôm lấy trấn an: "Không sao đâu, đều là giả, là giả cả thôi."
Tịch Viêm quay sang, trông thấy Lâm Mặc còn rất có tâm tình dùng ngón tay gẩy gẩy cái đầu lâu kia, trong lòng chợt nảy sinh loại cảm xúc thất bại vô cùng. Chẳng lẽ trở thành ma rồi thì không sợ ma nữa sao? Nhưng rõ ràng lần đầu tiên gặp mặt, cậu còn hoảng sợ đến mức bỏ chạy để mặc hắn một mình trong nhà kho cơ mà!
Đáng thương thay cho Tịch Viêm, khi ấy cái Lâm Mặc hoảng sợ là bởi vì cậu tưởng trong nhà kho còn có ai khác ngoại trừ cậu, mà cậu lại không phát hiện ra, bản năng trỗi dậy lập tức bỏ chạy khỏi nguy hiểm. Còn về phần nhà ma, nếu biết trước tất cả đều có người sắp đặt rồi, cậu còn sợ gì nữa cơ chứ.
Phát hiện Tịch Viêm bên cạnh từ lúc tiến vào đến giờ trầm mặc không thôi, Lâm Mặc ngờ vực kéo tay áo hắn: "Anh làm sao vậy? Sợ hả?"
Đáy mắt Tịch Viêm chợt lóe lên, ngữ điệu có chút suy yếu: "Ừ, có hơi giật mình."
Trong nhà ma ánh sáng lờ mờ nhìn không rõ, càng khiến gương mặt hắn trông có vẻ tái nhợt, Lâm Mặc cảm thấy hắn thật tội nghiệp quá, đành nắm lấy tay: "Nếu sợ thì cứ nắm tay tôi chặt vào."
Lâm Mặc thầm nghĩ, Tịch Viêm không thể nào là người yêu mình được, cả quãng đường sau đó hắn đều sợ hãi nắm chặt không buông, tâm linh mỏng manh đến thế là cùng. Nam nhân kia mặt băng sơn như quan tài, mấy thế trước cậu chưa từng thấy hắn sợ hãi ma quỷ bao giờ.
Ra khỏi nhà ma rồi, bọn họ chuyển sang tàu lượn siêu tốc. Y như cũ, lúc xuống dốc Tịch Viêm thiếu điều ôm chầm lấy cậu mà hét toáng lên nữa thôi. Do có đồ bảo hộ, hắn cùng lắm chỉ có thể nắm chặt cánh tay cậu, mím môi ra vẻ bình tĩnh, làm như chính mình không sao.
Ngay cả trò đu quay, vẻ mặt hắn cũng tái nhợt như thể sắp chết, đè nặng cả người lên vai cậu!
"Anh sợ độ cao còn chơi cái trò này làm gì?!" Lâm Mặc quả thực không hiểu nổi, chỉ muốn bổ đầu hắn ra xem bên trong đang nghĩ cái gì.
"Đó là chuyện lâu lắm rồi, tôi cứ tưởng mình không còn sợ nữa, ai ngờ..." Tịch Viêm đương nhiên nói xạo, hắn đi máy bay nhiều như cơm bữa, làm gì có chuyện biết hay không biết bản thân có sợ độ cao hay không, "Cậu để yên cho tôi dựa một lát, chốc nữa liền ổn thôi."
Kỳ thực Tịch Viêm có chút chóng mặt nhức đầu, nhưng hắn cho rằng đó là vì mình hôm nay hoạt động dưới nắng nóng quá lâu cho nên mới bị vậy. Sợ độ cao gì đó bất quá chỉ là cái cớ để tiếp xúc cùng Lâm Mặc mà thôi.
Nào ngờ trên đời không có cẩu huyết nhất, chỉ có cẩu huyết hơn, khi cabin bọn họ đang di chuyển giữa chừng thì đột nhiên khựng lại. Lâm Mặc nhìn ra ngoài khung cửa sổ thấy cảnh vật đứng yên không chuyển động thì nhíu mày không thôi.
Loa phát thanh bên trong cabin đột ngột lên tiếng: "Thông báo! Thông báo! Hệ thống điện của đu quay gặp trục trặc, đề nghị quý khách ngồi yên tại chỗ!"
Cho dù cabin đóng kín cửa, cậu vẫn mơ hồ nghe được tiếng la hét từ các cabin khác. Tịch Viêm lúc này cũng đã chú ý tới cái thông báo kia, sắc mặt càng thêm tệ. Chết tiệt, hiếm hoi lắm hắn mới lừa được cậu đi ra ngoài hẹn hò cùng mình, lại gặp toàn chuyện xui xẻo gì đâu.
Loại tình tiết cabin mắc kẹt hai người nảy sinh tình cảm gì đó đối với Tịch Viêm hoàn toàn là não tàn. Không biết tình cảm có nhờ vào việc đấy mà thăng hoa hay không, nhưng cabin đóng kín cửa như vậy ở lâu vài tiếng đồng hồ sẽ bị ngộp, lại còn cảm xúc căng thẳng có thể khiến người ta sợ hãi mà ngất xỉu, nói tóm lại chẳng có cái gì gọi là lãng mạn hết!
"Tịch Viêm, sắc mặt của anh tệ quá." Lâm Mặc chú ý đến gương mặt tái nhợt của Tịch Viêm, lo lắng không thôi.
"Tôi không sao." Tịch Viêm gắng gượng trả lời, hai bên thái dương đã đổ mồ hôi.
Rõ ràng vẫn còn rất khỏe mạnh, vì sao lại đột nhiên suy yếu thế này. Hắn còn chưa ba mươi, một chút nắng nóng đã đủ khiến bản thân tệ hại đến như vậy rồi sao!
Lại nhìn sang Lâm Mặc thần sắc vẫn bình tĩnh, toàn thân hoàn toàn chỉnh chu, Tịch Viêm đột nhiên sinh ra loại cảm giác chật vật vô cùng. Hắn cố gắng giữ cho chính mình tỉnh táo, thế nhưng theo thời gian trôi qua, tầm mắt ngày càng mơ hồ, ngay cả âm thanh bên tai cũng nghe không rõ nữa.
"Chết tiệt, bọn họ còn có mặt mũi nói chúng ta phải chờ thêm vài tiếng sao. Tịch Viêm?" Lâm Mặc thấy bên vai nằng nặng, vội vàng nâng hắn dậy, phát hiện Tịch Viêm sắc mặt trắng bệch hai mắt nhắm nghiền, bờ môi đã sớm tái nhợt không còn chút huyết sắc! Cậu hốt hoãng đỡ hắn nằm xuống trên băng ghế, tuy rằng cabin không đủ rộng để duỗi toàn bộ chân nhưng chung quy vẫn tốt hơn nửa ngồi nửa đứng.
"Tịch Viêm? Anh có nghe thấy tôi nói gì không? Tịch Viêm!"
*****
Bên kia thành phố, Mộ Dung Thế đang đi trên đường, đột nhiên sắc mặt thoáng thay đổi. Y vẫy tay bắt taxi, sau khi tiến vào liền nói với tài xế: "Đến khu vui chơi Meo Meo."
Địa danh này đã quá nổi tiếng với người trong thành phố, tài xế nghe xong còn cho rằng y định đi chơi: "Cậu hẹn hò cùng người yêu à? Tôi cùng bà nhà cũng hay dẫn đám trẻ đi ra đó chơi lắm, nghe bảo ở đó mới vừa xây xong một cái đu quay cực lớn, gì mà phá kỷ lục về độ cao của quốc gia... Hây, ba cái kỷ lục tôi không biết, nhưng mà cái đu quay kia thật sự cao, lúc lên đỉnh tôi còn nhìn thấy được tận biển cơ. Cậu nghĩ tôi nói quá cũng được, nhưng sự thật là thế..."
Người lái taxi không ngừng thuyết giảng, Mộ Dung Thế bên này hoàn toàn không nghe vào tai. Y nhắm mắt ngưng thần bấm đốt tay tính toán, sau khi mở hai mắt ra, bên trong tràn đầy quang mang: "Ngu ngốc, đã cảnh báo lại không nghe. Nếu không phải bọn họ có nhân quả với mình..."
Mặt trời đang dần lui xuống, chiếc xe lao đi trên đường cao tốc, hướng về phía khu vui chơi náo nhiệt kia.