Hệ Thống Xuyên Nhanh Theo Yêu Cầu

Chương 119: Vì tương lai con em chúng ta (7)




Tất nhiên bọn họ cũng không thể cứ đứng đó mắt to trừng mắt nhỏ mãi được, cục diện căng thẳng rốt cuộc được phá vỡ khi có nhóm học viên khác đi ngang qua. Lucas nhẹ nhàng kéo ống tay áo Lâm Mặc, lôi kéo cậu rời đi nơi khác, mà Noa cũng chỉ có mím môi đứng đó nhìn, đáng ngạc nhiên thay không lên tiếng ngăn cản.

Được rồi, phỏng chừng đoán ra có nói nhiều hơn cũng chỉ là nước đổ đầu vịt đi.

Lucas vừa kéo Lâm Mặc đi, sắc mặt âm u nếu để người khác nhìn vào lúc này e rằng phải giật mình hoảng sợ. Hắn cắn răng, trong mắt lấp lóe lệ khí. Dường như Noa kia biết nhiều hơn hắn nghĩ. Việc bên trong hắn còn tồn tại một loại nhân cách ưa thích hủy diệt luôn là bí mật, ngay cả cha mẹ hắn cũng hoàn toàn không hề hay biết, làm sao một kẻ chỉ mới gặp hắn hai ba lần như Noa lại đoán ra được?

Loại nhân tố không đoán ra được này, vẫn nên trừ khử đi thì tốt hơn. Đáng tiếc học viện quân sự quản lý nghiêm ngặt, cơ hội xuống tay thật sự quá ít. Trong đầu Lucas chợt lóe ra một suy nghĩ, khóe môi lạnh lẽo cười nhạt.

Hình như còn vài tháng nữa là đã đến sự kiện giao lưu hữu nghị với học viện St. Martin và học viện liên bang đi...

Đây vốn là truyền thống lâu đời của cả ba học viện, nhằm khuyến khích học viên của mình càng thêm nỗ lực phấn đấu. Theo lệ thường, cứ mỗi ba năm cả ba trường sẽ lại tụ hợp một lần, cùng nhau thi đấu giao lưu hữu nghị, mà địa điểm thông thường sẽ được tổ chức ở tinh cầu OZ-1907 cách đây hai triệu năm ánh sáng.

Bất kỳ học viên thuộc bất kỳ khoa nào đều có thể ghi danh, việc thi đấu sẽ hoàn toàn diễn ra theo hình thức 1 vs 1, chỉ có người chiến thắng mới có thể tiếp tục đi tiếp. Cứ như vậy cho đến khi định ra được ba vị trí đầu tiên thì ngừng. Có điều chỉ có học viên từ năm ba trở xuống mới được tham gia, dù sao đây cũng chỉ là sự kiện nhỏ mang tiếng giao lưu, phía sau còn có đại hội thi đấu cơ giáp toàn liên bang, các trường cũng không muốn sớm như vậy liền lộ ra bài tẩy.

Tất nhiên một khi đã tham gia liền phải ký kết đồng ý rằng nếu trong quá trình thi đấu xảy ra bất kỳ thương tổn gì cũng phải chấp nhận. Thoạt nhìn nghe có vẻ nguy hiểm, thế nhưng nhiều năm liền công tác phòng hộ của các học viện vẫn luôn hoàn thành xuất sắc, mọi người cũng không thật sự đấu sinh tử với nhau, thành thử bản hiệp nghị đó chẳng qua là để phòng hờ trường hợp các học viện khác có học viên bị thương liền quay sang kiếm cớ gây chuyện mà thôi.

Nếu nhân lúc đó ra tay... Lucas hơi hạ mắt xuống, bắt đầu gõ bàn tính trong lòng.

Sau ngày hôm ấy, Lâm Mặc không gặp lại Noa nữa. Mà đáng ngạc nhiên thay, Lucas cũng không tìm đến cậu, còn khiến cậu buồn bực một trận, chỉ hận không thể leo rào chui vào ký túc xá omega mà thôi. Tất nhiên nếu cậu làm vậy e rằng thật sự sẽ bị tống cổ ra khỏi học viện mất.

Bầu không khí nặng nề này cứ thế kèo dài, mãi đến mấy tháng sau, Lâm Mặc mới một lần nữa nhận được thông báo từ hệ thống.

[Đinh! Nhiệm vụ chính 2: Phá hoại cơ giáp của Noa, bị người phát hiện và đuổi học | Thời hạn: 2 tuần | Phần thưởng: 500 điểm năng lượng]

Nhờ có thông báo nhiệm vụ, Lâm Mặc mới sực nhớ ra mình nào đâu phải chỉ là một cái bao cỏ, mà là còn một bao cỏ pháo hôi ưa tìm đường chết.

Qua vài ngày nữa liền đến sự kiện giao lưu ba năm một lần giữa ba học viện đứng đầu liên bang. Ở trong sự kiện này, Noa thân làm nhân vật chính tỏa sáng khắp nơi, khiến cho người người nhà nhà ngưỡng mộ, còn nguyên chủ ngược lại thua thảm hại ngay từ vòng đầu nên sinh lòng thù ghét, quyết tâm phải trả thù. Chẳng biết đầu óc vào nước thế nào hắn lại nhân lúc không ai để ý phá hoại thiết bị cơ giáp do Noa làm ra, hậu quả lúc lên đài thi đấu cơ giáp này đột ngột mất khống chế. May mà công quân có mặt tại hiện trường lúc đó nhanh tay lẹ chân cứu được nhân vật chính, bằng không y ít nhiều gì cũng bị thương.

Dĩ nhiên Orion quân tâm bạo nộ vì lam nhan đã ra lệnh tra xét việc này cho kỹ, cuối cùng nguyên chủ cũng bị phát hiện. Chậc, tang chứng vật chứng rành rành ra đó, vậy mà hắn còn không biết ngượng miệng vừa ăn cắp vừa la làng, bảo rằng mình bị oan, Lâm Mặc đọc mà còn phải xấu hổ thay. Rốt cuộc nguyên chủ vẫn phải ngoan ngoãn nhận tội, học viện quân sự vì quá thất vọng với hành vi của hắn nên đã đuổi học nguyên chủ, pháo hôi đầu tiên cứ như vậy tạm thời biến mất khỏi tầm mắt nhân vật chính, sau này sẽ còn quay lại nhưng đó là chuyện sau này.

Bị đuổi học tương đương không thể kè kè bên cạnh nhân vật chính mà sửa BUG được, nhưng kịch bản vốn dĩ là vậy, Lâm Mặc cũng không muốn tùy tiện thay đổi. Huống hồ bị nhà trường thôi học đối với nhân vật chính là đả kích lớn lao, đối với cậu cũng không ảnh hưởng mấy. Dù sao hệ thống sẽ canh chuẩn thời gian mà giao nhiệm vụ thôi, cùng lắm thì vất vả chạy xuôi chạy ngược một tí, Lâm Mặc tỏ vẻ cậu đã quá quen với tình cảnh bị xoay như chong chóng rồi.

Mang sẵn tâm lý chờ đuổi học, vì vậy trong khi các học viên khác liều mạng tập luyện để đạt được thành tích tốt, Lâm Mặc vẫn cứ nhởn nhơ cưỡi ngựa xem hoa, rước về không biết bao nhiêu ánh mắt khinh thường. Có điều một ký chủ đã trải qua vô số tình cảnh lên voi xuống chó mà xuống nhiều hơn lên như cậu có thể bị những dãy số liệu vô tri đó gây ảnh hưởng sao? Đương nhiên là không rồi!

Vì vậy Lâm Mặc không cần diễn cũng phát huy ra đầy đủ khí thế vô dụng mười phần của nguyên chủ, đặc biệt là cái dáng vẻ thiếu đánh khiến người ta nghiến răng nghiến lợi không thôi.

Do không có bất kỳ điều kiện gì đặt ra, hầu hết mọi học viên từ năm nhất đến năm ba đều ghi danh, cho nên lúc Lâm Mặc lắc lư thân mình đi vào điền tên, những kẻ khác có xì mũi chán ghét khinh bỉ, cũng không ai ngạc nhiên. Dù sao nếu có thể đạt thành tích càng cao trong buổi thi đấu sẽ được phần thưởng càng hấp dẫn, tài nguyên cũng nhiều hơn, có kẻ nào không muốn tham gia đâu chứ. Cho dù những kẻ bình thường đội sổ cũng thầm hy vọng lúc lên lôi đài địch thủ của mình bị đau bụng hoặc ngủ quên chẳng hạn, như vậy cũng là thắng một trận.

Ngày 19 tháng 3 năm 4094 lịch tinh tế, những học viên học viện quân sự ghi danh tham gia cùng leo lên một phi hành khí bay đến tinh cầu OZ-1907.

Lúc bước lên phi hành khí, Lâm Mặc có thấp thoáng trông thấy bóng Lucas, nhưng quy định không cho phép chạy nhảy lung tung, cậu lại không thể cứ thế hô to tên đối phương ra được, đành cam chịu ngồi yên một chỗ, trong lòng bối rối không thôi.

Lâm Mặc: "419, cậu nói xem có phải tôi đã làm gì sai rồi không?"

419: [Vì sao cậu nghĩ vậy?]

Lâm Mặc: "Nếu không tại sao Lucas mấy tháng nay không thèm tìm đến tôi, ngay cả chào hỏi một cái cũng không."

419: [Ha hả, có thể người ta đột nhiên phát hiện cậu là một tên bao cỏ vô dụng bùn nhão không trát nổi tường bất tài vô học người gặp người đánh ai xui xẻo lấy phải chính là nghiệp chướng bảy đời đi?]

Lâm Mặc: "..."

Thoạt nghe cũng rất có lý. Nhưng đó chỉ có thể áp dụng với Lucas nguyên bản. Còn Lucas hiện tại đã được nam nhân nhập vào, không lý nào chán ghét cậu như thế được.

Không, này thật ra vẫn có thể. Các thế giới trước người yêu cậu đều là nam nhân cường tráng bảo hộ, vì vậy dù cậu có yếu đuối vô dụng cỡ nào cũng không sao. Nhưng lần này hắn chính là omega nhu nhược, chịu ảnh hưởng từ môi trường xung quanh, ít nhiều gì hẳn sẽ có chút định kiến với cậu đi...

Bổ não ngày càng nhiều, tâm trạng Lâm Mặc theo đó chỉ có thêm lo lắng chứ chẳng giúp ích được gì, gương mặt khổ não vô cùng.

Lâm Mặc khổ sở, Lucas cũng không khá hơn. Mấy tháng liền chỉ có thể đứng nhìn cậu từ xa, hắn nghĩ bản thân sắp phát điên rồi. Nhưng hiện tại hắn có công việc, không tiện tiếp xúc với cậu. Cái nhân cách kia bình thường đích thị là một kẻ điên, nhưng nó cũng chân chính thật sự có đầu óc thiên tài, mỗi khi hắn dùng hết toàn bộ năng lực của mình làm bất kỳ điều gì không tránh khỏi sẽ khơi gợi nó lên. Mà nó luôn muốn hãm hại El, Lucas rất sợ chính mình không kiềm chế được làm ra loại hành động gì khiến bản thân hối hận, vì vậy chỉ đành ngăn cản chính mình gặp đối phương.

Đợi đến khi sự kiện này kết thúc rồi, kẻ ngáng đường cũng không còn, hắn nhất định sẽ đánh dấu cậu, Lucas thầm nghĩ.

Tinh cầu OZ-1907 cách học viện quân sự xa nhất, cho nên thời điểm bọn họ đáp xuống đã phát hiện những học viện khác sớm đến rồi.

Hiệu trưởng học viện St. Martin vuốt vuốt chòm râu dê, tiến lên niềm nở đón tiếp: "Ha ha, chúng ta đã đến từ sớm, chỉ còn chờ mỗi ông thôi đấy."

Bên học viện liên bang không nói lời nào, nhưng thái độ không khác gì ngầm đồng ý.

Lời này ngoài mặt ý cười, kỳ thật bên trong giấu dao nhỏ, chẳng khác gì mỉa mai nói rằng học viện quân sự làm trễ lịch trình của mọi người. Hiệu trưởng học viện quân sự cũng không phải lần đầu gặp tình cảnh này, chỉ cười nhạt rồi bảo giáo viên đi phân phối phòng nghỉ cho học viên của mình.

Cho dù là những tân học viên mới vào trường chưa được bao lâu, cũng có thể cảm nhận mối quan hệ giữa ba học viện không tính là tốt đẹp gì. Vì vậy lúc trông thấy học viên những học viện khác, bọn họ có phần lúng túng không biết bày tỏ thái độ như thế nào mới phải.

Ai cũng biết, đứng đầu toàn liên bang có ba học viện cực kỳ nổi tiếng trong lĩnh vực cơ giáp: học viện quân sự, học viện St. Martin và học viện liên bang.

Học viện quân sự do bên phía quân đội mở, ngay cả lão hiệu trưởng cũng từng nắm chức đại tá, trang thiết bị tiên tiến cùng phương pháp giáo dục luôn được cập nhật kịp theo bên quân đội, cho nên đứng đầu cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Học viện liên bang ngược lại do bên phía chính phủ mở, tuy xếp trên thành tích chung không bằng học viện quân sự, nhưng lại đứng đầu trên bảng xếp hạng trường công. Học viện St. Martin chính là trường hợp đặc biệt nhất, do tư nhân mở ra, những học viên trong này không giàu cũng quý, vì vậy bọn họ luôn có những thiết bị hiện đại đắt đỏ khiến bao nhiêu người thèm thuồng.

Mỗi khi nhắc đến cơ giáp, không thể nào không nhắc tới ba học viện này, mà đã nhắc tới thì không thể không so sánh. Dần dà mối quan hệ của bọn họ trở nên căng thẳng, ai cũng muốn ganh đua để trở nên nổi bật hơn. Đặc biệt sau khi học viện quân sự leo lên vị trí đứng đầu trong bảng xếp hạng, cả hai học viện kia đều ganh ghét vô cùng, ngay cả sự kiện giao lưu hữu nghị ba năm một lần cũng trở thành lúc cả ba bên so đo tị nạnh nhau, đồng thời thám thính xem thực lực đối phương ra sao.

Mặc dù vị trí đứng đầu mỗi năm luân phiên đều do những người ở ba học viện nắm giữ, nhưng tất cả đều ngầm hiểu đấy là vì không có ai chân chính xuất lực. Nói thế nào đây cũng chỉ là một sự kiện giao lưu nho nhỏ, không đáng để bọn họ xuất ra con bài chủ.

Cũng do những điều này mà bầu không khí vui vẻ hữu nghị lại trở nên giang cung bạt kiếm, thần kinh tất cả mọi người đều trong thời thời khắc khắc chuẩn bị, áp lực đè nặng trên vai, nào có ai còn tâm tư để "giao lưu với nhau."

Lâm Mặc nhẩm tính, theo thời gian nhiệm vụ cộng với cốt truyện có sẵn thì hai tuần nữa chính là vòng chung kết. Nguyên chủ rớt ngay vòng đầu, như vậy cậu sẽ có dư dả thời gian để làm nhiệm vụ. Cái cốt yếu chính là làm sao để có thể lén lút làm chuyện này mà không bị nhân vật chính phát hiện thôi.

Cậu ngồi nhớ lại trong nguyên tác, mẹ nó, tác giả cũng chẳng chịu viết rõ làm thế quái nào tên El kia thần không biết quỷ không hay tráo đổi linh kiện, chẳng trách vì sao bị phán xét thành BUG. Hơn nữa lấy cái trình độ gà mờ của El, hắn thật sự đủ khả năng để chỉnh lại một thiết bị cơ giáp sao?! Mặc dù cậu biết loại pháo hôi như El thật sự không đáng để chiếm đất diễn, nhưng viết thêm vài ba dòng giải thích thì chết à!

Lâm Mặc ở trong lòng phun tào, may mà cậu có 419, bằng không cũng không biết làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ này.

Vòng thi đấu đầu tiên, Lâm Mặc bốc trúng số 12, vừa lên lôi đài chưa quá ba phút liền bị người đá ngã xuống khỏi đó. Hai học viên kia dĩ nhiên vô cùng hả hê, mà các học viên học viện quân sự đen mặt vô cùng. Cái tên El vô dụng này! Nếu không có khả năng thì ở nhà đi, còn bon chen tham gia làm gì! Khiến cho học viện bọn họ mất mặt như vậy, cũng không biết xấu hổ!

Tuy rằng Lâm Mặc cũng có phần cố ý đánh nhanh thua nhanh, nhưng trình độ nguyên chủ thật sự quá gà mờ, nếu cậu áp dụng kinh nghiệm của mình có lẽ vẫn thắng được, bất quá Lâm Mặc là một ký chủ rất an phận, cậu tuyệt đối không có ý định chiếm vầng hào quang người khác, ngoan ngoãn để cho người ta đánh bay mình về nghỉ là được.

Bất quá sang ngày hôm sau nghe bảo đối thủ đá cậu khỏi lôi đài hôm trước ăn bậy ăn bạ thế nào lại bị ngộ độc, hiện tại đã phải khiêng về đế đô tinh để chữa trị, việc thi đấu coi như hủy bỏ. Lâm Mặc chỉ có thể hai phút mặc niệm cho anh bạn tội nghiệp đó, quả nhiên những người dính dáng đến pháo hôi đều không có số tốt mà.

À, nhưng việc bị đánh bay cũng xứng đáng, bởi vì Lucas chịu nói chuyện lại với cậu rồi.

"El, ngươi còn đau không?" Lucas vừa rưng rưng nước mắt vừa nhìn chằm chằm mấy vết xanh tím trên người cậu.

Mặc dù alpha, omega cùng beta vẫn bị chia ra làm ba khu, nhưng nơi này cũng không phải học viện, quản lý dễ dãi hơn rất nhiều, chỉ cần trước giờ đi ngủ quay trở về phòng là được. Cho nên Lâm Mặc mới có cái số phước được tiểu kiều omega chăm sóc bên người, tuy rằng thoạt nhìn phần lớn thời gian đều là cậu dỗ dành người ta hơn.

Tất cả những người khác vẫn còn đang trong quá trình thi đấu, cho nên cả căn phòng lớn cũng chỉ có mỗi mình Lâm Mặc độc chiếm lúc này.

"Đươc rồi, đã bảo chỉ là mấy vết trầy xước nhỏ thôi mà." Lâm Mặc mất kiên nhẫn gãi gãi đầu, khi đó cậu cũng không phải liều mạng chiến đấu, lại có cơ giáp bảo vệ, làm thế nào bị thương nặng được. Huống hồ thời đại tinh tế máy chữa trị xịn vô cùng, chỉ cần vài phút da dẻ liền phục hồi như cũ ngay.

"Tất cả đều do ta không tốt." Lucas thoạt nhìn thật thương tâm, nước mắt tràn mi mấy lần chực chờ rơi xuống.

Trán Lâm Mặc rơi xuống mấy đường hắc tuyến, cậu thua thì liên quan gì đến Lucas? Rốt cuộc não nam nhân cấu tạo kiểu gì thế?

"Sau này ta sẽ chế tạo cho ngươi một cơ giáp cực mạnh, cho dù ngươi không làm gì nó cũng sẽ thay ngươi chiến đấu. Như vậy El sẽ không bị thương nữa." Lucas gạt lệ trên mi đi, chóp mũi đã hơi đỏ hồng, trong giọng nói mang theo tức giận, "Tên kia cũng thật quá đáng, ra tay nặng như vậy!"

"Nghe bảo hắn bị ngộ độc thức ăn, phải quay về đế đô tinh, coi như cũng đủ xui xẻo." Lâm Mặc chậc lưỡi cảm thán.

"Đáng đời hắn." Giọng nói của Lucas vẫn đều đều, nhưng trong ánh mắt xẹt qua rất nhanh một tia quang mang.

May cho gã El của hắn chỉ bị chút trầy xước nhỏ, bằng không hắn nhất định phải lột da róc xương đối phương.

Lâm Mặc nhìn thái độ nhu thuận nghe lời cậu mười phần như thế thì thú tính của một nam nhân nổi lên, hai tay không chịu nổi xoa xoa lại nhéo mặt đối phương. Cậu nhớ tới ước mơ cùng ký thác của 419 trên người mình, tinh thần như tăng thêm một trăm hai mươi phần trăm, động tác lớn mật ngày càng ám muội.

Muốn phản công thành công, trước tiên phải chiếm được thế chủ động!

Quả nhiên Lucas bị Lâm Mặc sờ đến đỏ bừng như quả cà chua, thật ngượng ngùng nhỏ giọng nói: "Không được... đây là phòng chung..."

"Ta đã khóa cửa phòng rồi." Lâm Mặc an ủi, "Chỉ một chốc thôi."

Cứ tưởng nam nhân sẽ ưng thuận, nào ngờ lần này Lucas thật sự không đồng ý, còn giãy thoát khỏi tay cậu. Hắn nhảy ra khỏi giường, quần áo xộc xệch do các hành vi ban nãy, trong giọng mang theo vô hạn thẹn thùng: "Có thể đợi đến khi quay về được không?"

Lâm Mặc nghe thấy thế, trong đầu có chút hỏa khí. Lần đó tại dạ tiệc đông người hắn cứ thế đè cậu ra mà làm, cậu ngoại trừ hơi giận dỗi một chút rốt cuộc vẫn phải thuận theo đấy thôi. Vậy mà hiện tại xung quanh không một bóng người, bản thân cậu chẳng qua chỉ định ăn chút đậu hũ cũng không cho phép!

"Không muốn thì thôi!" Cậu hùng hổ quát một tiếng, sau đó bước ra khỏi phòng đóng sầm cửa lại, mặc kệ Lucas còn ở trong đó.

Lucas nhìn thấy cảnh này, trong lòng có chút hốt hoảng, hàm răng nghiến chặt nhịn xuống xung động bắt người trở về. Hiện tại chưa phải lúc, hắn không muốn chính mình đánh mất thần trí làm ra loại chuyện điên rồ gì. El chỉ là có chút tức giận thôi, đợi đến khi quay về học viện rồi, hắn khóc lóc vài cái El hẳn sẽ tha thứ cho hắn.

Kỳ thực Lâm Mặc vừa ra khỏi phòng, nội tâm đã héo xuống như một cây bắp cải thiu rồi.

Làm sao đây?! Khi nãy cậu nóng nảy lỡ miệng, nam nhân sẽ không thật sự tin là thật đi?! Nếu như hắn cũng giận cậu, như vậy cậu phải dỗ dành thế nào a! Nghĩ nghĩ Lâm Mặc thấy mình đúng là bê đá đập chân, chỉ muốn vả vào miệng hai cái hét to, ai cho mày miệng tiện này!

Hay là... hay là cậu cứ tiếp tục nằm dưới, nói không chừng hắn sẽ hết giận bỏ qua cho cậu?

419: [...]

Thật đúng là sự thất bại của tạo hóa mà. Còn chưa rút súng đã đầu hàng, tự nộp mình cho địch, 419 cảm thấy bi thương không thôi. Lẽ ra nó không nên có bất kỳ kỳ vọng gì đối với Lâm Mặc mới đúng.

Mấy ngày sau đó Lucas không đến thăm nữa, càng khiến Lâm Mặc vững tin rằng cậu nhất định bị ghét bỏ rồi! Trong lòng cậu hối hận không thôi, thật muốn chạy đi tìm hắn xin lỗi, mặc kệ có bị OOC hay không cũng được. Nhưng 419 nhắc nhở nhiệm vụ vẫn chưa xong, Lâm Mặc đành tạm thời nhẫn nhịn xuống.

Cuộc giao lưu vốn dĩ vẫn sẽ tiếp tục như thường, cho đến khi đám học viên từ ba học viện nghe được một tin chấn động: vào ngày chung kết thiếu tướng Orion sẽ đến tham gia với tư cách khách mời!

Tin tức này có thể nói gây nên tiếng vang cực lớn, tất cả mọi người như được bơm máu gà càng hăng hái mười phần, hy vọng có thể chen chân vào được vòng cuối cùng.

Cần phải biết, sự tồn tại của Orion trong lòng các alpha chính là tấm gương chói sáng cho bọn họ noi theo, đối với omega là hình mẫu nam nhân lý tưởng, beta cũng tương tự như hai nhóm trên, cho nên hắn không khác gì nam thần quốc dân, dù ít khi xuất hiện nhưng độ nổi tiếng hơn hẳn các nhóm nhạc cùng thần tượng tinh tế. Chưa kể quân đoàn Cuồng Sa của Orion không phụ thuộc quân đội, việc tuyển chọn đầu vào đều do bên bọn họ xử lý, cho nên nếu may mắn lọt vào mắt xanh của thiếu tướng, nói không chừng sau này có xin vào Cuồng Sa cũng sẽ dễ dàng hơn mấy phần.

Ngay cả hiệu trưởng các trường cũng không hiểu mô tê chuyện gì đang xảy ra, vì sao đang yên lành vị thiếu tướng thiên tài kia lại muốn đi làm khách mời cho một cuộc thi nhỏ nhoi như vậy.

Duy nhất ba người không bị tin tức này ảnh hưởng, có lẽ cũng chỉ có mỗi Lâm Mặc, Lucas cùng Noa.

Hệt như trong nguyên tác, Noa một đường liên tục chiến thắng, dẫn đến sự chú ý của vô số người. Điều đáng nói y chỉ mới là học viên năm nhất, nhập học còn chưa bao lâu đã có thể thi đấu vượt cấp, cho dù đối diện là học viên năm ba cũng không hề thu kém. Hơn nữa tinh thần lực của y đến giờ vẫn còn là bí ẩn đối với ngoại giới, nhưng mọi người đều biết khẳng định không thể thấp hơn cấp S.

Lúc Noa mới tiến vào học viện, đã được kiểm tra một lần, kết quả là tinh thần lực cấp S. Nhưng đến gần lúc sát hạch kiểm tra xếp lớp y mới trọng sinh, tinh thần lực nâng lên cấp SS, cho nên ngoại trừ chính y ra không ai phát hiện cấp bậc thật sự của y. Điều này vừa vặn lại rất phù hợp với suy nghĩ của Noa, y không muốn gây xôn xao quá nhiều, có thể điệu thấp bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Ngoại trừ lần thi đấu này... Noa nhớ tới kiếp trước liền hơi âm lãnh xuống, phần thưởng dành cho hạng nhất chính là một trong những nguyên liệu cần thiết tái tạo lại Chu Tước, y tuyệt đối không thể thua.

Lucas mặc dù không nổi bật bằng Noa, nhưng cũng đi đến được vòng tứ kết. Mọi người có chút tiếc nuối, song không ai cảm thấy bất ngờ. Cho dù tinh thần lực cấp S đi chăng nữa lại không có đủ kinh nghiệm, thua là chuyện bình thường. Lần đầu tham gia đã đi đến tứ kết, còn thuộc top 20 người đứng đầu, Lucas cũng quá nghịch thiên rồi. Loại như Noa, không thể dùng từ thiên tài để hình dung nữa, mà phải là quái vật.

Trước ngày thi chung kết, toàn bộ học viên đều được nghỉ ngơi một ngày không cần thi đấu để lấy tinh thần. Vòng đấu bảng tranh hạng ba đã kết thúc, bọn họ chỉ còn mỗi hạng nhất cùng hạng nhì để theo dõi. Đặc biệt khoa chế tạo cơ giáp được nhiều người chú ý nhất, vì năm nay không biết vì sao thiên tài lần lần lớp lớp cứ mọc lên, khiến cho toàn bộ những người ở đây đều bị chói mù mắt. Nếu có thể giải thích, Lâm Mặc sẽ nói cho bọn họ biết đấy là vì nhân vật chính đi đến đâu thì phải có drama theo tới đó, bằng không truyện còn gì hấp dẫn a!

Ban đêm không trăng không sao, là thời điểm thích hợp để làm chuyện xấu. Lâm Mặc hít một hơi thật sâu lấy tinh thần, sau khi đã mua chắn tàng hình để che chắn mình liền tiến vào khu vực chứa linh kiện thi đấu.

Nhằm để đảm bảo sự công bằng tuyệt đối, toàn bộ linh kiện dùng cho thi đấu chế tạo cơ giáp đều được đặt bảo hộ tại một nơi hoàn toàn riêng biệt. Lâm Mặc tự biết cái thân thể vô dụng này của nguyên chủ tuyệt đối không có năng lực phi hành như ninja không một tiếng động tiến vào, cho nên cậu dứt khoát bỏ tiền lên thương thành để mua thiết bị tàng hình che mắt người khác. Kết hợp thêm bản đồ của hệ thống có thể theo dõi hành tung lính gác quanh đó, Lâm Mặc thành công đột nhập vào nhà kho.

Vào đến bên trong, cậu lại cởi bỏ chế độ tàng hình đi. Cái gì? Ngươi hỏi vì sao phải làm thế? Ngu ngốc, El nguyên bản bị camera quay được hành tung làm tang chứng vật chứng, bây giờ cậu cứ tàng hình mà hành sự thì camera quay ai đây. Đây là tiểu thuyết trọng sinh sảng văn bàn tay vàng nghịch tập, không phải truyện trinh thám, pháo hôi không cần quá thông minh gây khó dễ cho nhân vật chính, ngu ngốc tự để lộ chính mình cho người nắm thóp là được.

Trận chung kết ngày mai của khoa chế tạo cơ giáp cũng chỉ có hai thí sinh cuối cùng, cho nên linh kiện cũng chỉ chuẩn bị hai phần. Trong nguyên tác chẳng biết tên El kia làm thế quái nào biết được phần linh kiện nào sẽ đến tay ai, nếu Lâm Mặc không có 419 xâm nhập dữ liệu hệ thống ngày mai cũng không biết nên phá phần nào.

Biết rõ món linh kiện nào sẽ được đưa tới cho nhân vật chính rồi, Lâm Mặc bắt đầu xắn tay lên bước đầu công cuộc phá hoại. Đương nhiên không thể phá quá nát vừa nhìn liền biết, như vậy người phụ trách sẽ ngay lập tức đổi món khác. Cậu bắt đầu ngồi nhìn một đống ốc vít cùng dây nối chằng chịt, nhất thời có loại cảm xúc cả bầy thảo nê mã chạy rầm rập trong đầu.

Rốt cuộc phải làm thế nào?!

419: [Bình tĩnh, tôi đã tải được quyển <Hướng dẫn phá hoại không bị người phát hiện: 101 cách trở thành pháo hôi não tàn thông minh>. Đây là kinh thánh của các ký chủ chuyên nhận nhiệm vụ phá hoại, tỷ lệ thành công 100%, cậu cứ an tâm!]

Lâm Mặc: "..." Cái tên nghe thật không đáng tin cậy chút nào.

419: [Đầu tiên tháo cái con ốc đó ra, kế tiếp đổi cổng cắm 91 và 23 cho nhau, phần khớp chèn vào một cái đinh nhỏ, sau đó tắt kết nối cổng 7, 84 và 60...]

Mặc dù chẳng hiểu cái quái gì, Lâm Mặc vẫn có thể theo kịp hướng dẫn của 419. Cậu tốn thời gian một hồi, ngay cả mồ hôi cũng sắp rơi xuống, mất gần nửa canh giờ mới xong.

[... Đặt cái nắp đó lại chỗ cũ, như vậy là xong.]

[Đinh! Nhiệm vụ chính 2: Phá hoại cơ giáp của Noa, bị người phát hiện và đuổi học | Tiến độ hoàn thành: 50% | Xin ký chủ không ngừng cố gắng!]

Lâm Mặc tùy tiện gạt đi mồ hôi, quả nhiên làm pháo hôi không dễ dàng chút nào! Cũng may nhiệm vụ này chỉ có nửa đầu là khó, nửa sau cậu chỉ cần rung đùi ngồi chờ công quân sấm cuống gió rền điều tra ra thủ phạm rồi bị đuổi ra khỏi trường trong sự nhục nhã vô bờ bến mà thôi!

500 điểm năng lượng đã ở trong tầm tay, Lâm Mặc cảm thấy bao nhiêu mệt mỏi trước đó chẳng khác gì gió thoảng mây bay~

Ngày hôm sau Lâm Mặc chiếm được một vị trí ngay hàng đầu để quan sát, không biết nói sao nữa, chỉ là cậu đột nhiên có dự cảm mọi thứ sẽ không tiến triển theo đúng kế hoạch. Vì vậy những ngày trước Lâm Mặc vốn dĩ lười biếng không quá để tâm đến thi đấu, hôm nay lại chăm chỉ bất ngờ thức từ sớm chỉ để chiếm vị trí tốt.

Đối thủ của Noa là một học viên omega năm ba đến từ học viện liên bang, vốn dĩ được xem như một trong những viên đá quý, lẽ ra ở tại lần giao lưu này sẽ tỏa sáng rực rỡ lại bị Noa cướp mất vầng hào quang. Kỳ thực đám học viên năm nay không tồi chút nào, khổ nỗi xuất hiện loại quái vật biến thái như nhân vật chính, bọn họ giỏi đến mấy cũng chỉ để làm nền.

Để đảm bảo công bằng, giám khảo cũng là do hệ thống trí năng đảm nhiệm, trên lôi đài ngoại trừ hai thí sinh ra thì không còn sự có mặt của bất kỳ ngoại nhân nào khác.

[Đề thi vòng chung kết: Trong vòng hai canh giờ lắp đặt hoàn chỉnh một cơ giáp.]

Đề thi vừa đưa ra, toàn trường vang lên tiếng hít khí mãnh liệt. Này là cái loại đề quái quỷ gì vậy?! Cho dù là cơ giáp chế tạo sư đã hành nghề lâu năm cũng không thể đảm bảo lắp đặt hoàn chỉnh một cơ giáp trong hai canh giờ được! Ngươi nghĩ tinh thần lực là dịch dinh dưỡng, thiếu hụt bao nhiêu uống vào bấy nhiêu sao?!

Dường như nhận ra được ý kiến của mọi người, hệ thống trí năng nhanh nhẹn bổ sung giải thích: [Toàn bộ linh kiện đều đã được chuẩn bị sẵn, thí sinh chỉ cần thực hiện bước lắp đặt cuối cùng. Ngoài ra đây chỉ là cơ giáp cấp một, tổng số linh kiện không vượt quá hai trăm năm mươi món. Cuối cùng, không thể lắp đặt hoàn chỉnh cũng không sao, hệ thống sẽ chấm điểm dựa theo % hoàn thành.]

Lời này ít ra còn nghe xuôi tai được tí, đám người ồn ào cũng lặng xuống. Tuy nhiên hầu hết đều vững tin rằng không có cách nào để một người bình thường có thể lắp xong cả một cơ giáp chỉ trong hai canh giờ được cả. Có vài tiếng xì xào bàn tán, muốn cá cược xem ai sẽ là người thắng sau cùng.

"Noa kia hẳn là sẽ thua đi. Tuy tinh thần lực của y mạnh mẽ, khả năng sáng tạo cùng logic không tồi, nhưng chung quy vẫn quá thiếu kinh nghiệm."

"Đúng vậy, nếu đề bài là cái khác, may ra y còn thắng được. Nhưng hệ thống đã đưa đề lắp đặt cơ giáp, như vậy hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm cùng kỹ thuật thao tác mà thôi!"

Lâm Mặc nghe thấy những tiếng xì xầm đó, trong lòng khinh thường. Người ta là nhân vật chính, đương nhiên không thể giống với đám phàm nhân được. Không biết rằng sự tồn tại của nhân vật chính chính là để vả mặt ba ba ba sao.

So với vị omega năm ba bên kia có chút lo lắng, Noa vẫn giữ một vẻ điềm nhiên. Y lặng lẽ chờ đếm ngược, khi tiếng chuông hệ thống vang lên thì bắt tay vào làm, động tác thuần thục nhanh nhẹn, hoàn toàn không giống một người vừa mới làm quen với cơ giáp.

Kiếp trước, y dành cả cuộc đời để chế tạo cơ giáp, đặc biệt là mười năm bị giam giữ kia, y chỉ có mỗi một công việc duy nhất đó là đâm đầu vào nghiên cứu rồi lắp đặt. Bao nhiêu lần thất bại, bao nhiêu lần thành công, cho dù bây giờ có bịt mắt y bằng một tấm vải đen, y vẫn có thể ung dung lắp xong một cơ giáp hoàn chỉnh, càng đừng nói loại cơ giáp cấp một đơn giản này.

Có điều cũng không thể để cho chính mình thể hiện ra quá lộ liễu, cho nên Noa giảm tốc đô xuống, tỏ vẻ có vài phần chật vật. Y nhẹ nhàng vuốt ve hộp điều khiển đặt ở lồng ngực cơ giáp, mở ra kiểm tra.

Quả nhiên đã bị người động tay động chân, không khác kiếp trước là bao. Y hơi cười nhạt, chỉ mất có vài phút liền sửa chữa lại xong cái mớ hỗn độn Lâm Mặc mất nửa canh giờ tạo ra.

Mà Lâm Mặc ngồi dưới đài, vẫn chưa hay biết công sức đêm qua của mình cứ như thế bị nhân vật chính phát hiện, lại còn hoàn toàn sửa chữa thành công nữa chứ.

Hai canh giờ kết thúc, hệ thống tuyên bố thi đấu ngừng lại, bắt đầu tiến hành chấm điểm. Cơ giáp của omega năm ba kia chỉ mới lắp xong 52%, trong khi đó bên Noa đã đạt tới 87%, kết quả thắng thua quá mức rõ ràng. Những người ngồi trên đài há hốc mồm, cảm giác hai mắt mình sắp sửa rớt luôn rồi.

Một tên học viên năm nhất mới vào trường mấy tháng độ thành thạo cũng kỹ thuật không thua năm ba, này có ý gì? Có còn muốn để cho bọn họ sống nữa hay không? Nhất thời toàn khán đài một mảnh thê lương, cảm thấy chính mình không khác gì cỏ dại mọc ven đường, thật quá vô dụng đi thôi!

Chỉ có Lâm Mặc hai mắt mở to hoàn toàn không hiểu. Cơ giáp phát cuồng tấn công đâu?! Lẽ ra lúc hệ thống trí năng kích hoạt cơ giáp để chấm điểm, cơ giáp liền lập tức lên cơn chứ?! Nhiệm vụ,.. nhiệm vụ của cậu thì sao?! Không nghĩ ra được nguyên nhân, Lâm Mặc liền quy cho cuốn sách kia viết sai.

Lâm Mặc: "Nhất định là do cậu tải nhầm bản lậu!"

419 còn chưa kịp lên tiếng phản biện nó đây là trả tiền mua ebook đàng hoàng, âm thanh cảnh báo đã vang lên dữ dội.

[Cảnh báo! Sinh mệnh nhân vật chính gặp nguy hiểm! Cảnh báo! Sinh mệnh nhân vật chính gặp nguy hiểm!]

Lâm Mặc nghe thấy, sửng sốt không hiểu mô tê ra sao, cơ thể liền lập tức đứng phắt dậy lao tới lôi đài. Người ngồi trên khán đài nhìn thấy cảnh này có chút không hiểu nổi, đồng loạt xì xào, có người còn cho rằng tên El kia phát điên rồi!

Noa cũng có loại cảm giác không ổn. Y đã sửa lại chỗ thiết bị bị người động tay chân, theo lý thuyết sẽ không có chuyện cơ giáp phát cuồng như kiếp trước. Thế nhưng trong lòng y vẫn nảy sinh một loại cảm xúc kỳ dị không ổn. Y ngước nhìn lên cơ giáp, đột nhiên phát giác thanh năng lượng của cơ giáp đang tăng lên ngày càng nhanh có xu hướng vượt mức cho phép!

Ầm!

Một tiếng nổ tung đột nhiên vang lên, mọi người chỉ nhìn thấy lôi đài bị bao trong một đám bụi mù. Thiếu tướng Orion là người đầu tiên hành động lao xuống, kịp thời cắt đứt dây năng lượng của cơ giáp, ngăn cản nó tiếp tục tự bạo lần hai.

Noa bị ánh sáng cùng âm thanh làm cho choáng váng cả đầu, chỉ cảm thấy trước ngực nặng nề ngộp thở. Y cố gắng mở mí mắt ra, phát hiện bản thân đã rơi khỏi lôi đài, trên người mình dường như còn có một vật thể khác đè lên.

Xúc cảm ướt át cùng mùi tanh gay mũi khiến Noa không khỏi tái nhợt. Y kéo người dậy, phát hiện đối phương bị bỏng nặng một nửa bên người, máu tươi đang không ngừng tuôn ra nhiễm đỏ cả một mảnh sân.

"... El?!" Trong giọng nói của y có chút ngập ngừng run rẩy, tựa như không thể tin nổi.

Lucas ngồi trên khán đài sớm đứng dậy từ lúc vụ nổ xảy ra, gương mặt trắng bệch tái nhợt, cả cơ thể lung lay như sắp đổ.

Tác giả có lời muốn nói: Chương sau sẽ hoàn chỉnh hồi ức kiếp thứ hai của Noa, đồng thời tiết lộ sự thật về nguyên nhân hành động của El ở kiếp thứ hai (thật ra có nhắc đến vài lần rồi, ai đọc kỹ chắc cũng đoán được). Tuy nhiên máu chó vẫn cứ là máu chó thôi, đoán hay không đoán ra thì mùi vẫn nồng như vậy ha ha~