Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 92: Thiên hậu điện ảnh




Tạ Thiên Ngưng trở lại thành phố A rồi đến một cái trấn nhỏ, nơi này vẫn duy trì phong cách cổ xưa thuần phác, giống như một trấn cổ, cũng bởi vì như thế cho nên mọi người mới gọi nó là trấn Cổ Vận.

Không có bị sự phồn hoa ở thành thị quấy nhiễu, trấn Cổ Vận có vẻ cực kỳ mát mẻ tự nhiên, một giam phòng cổ xưa đang tỏa mùi hương gỗ đàn, làm cho người ta có cảm giác như trở lại thời cổ đại, tâm tình cũng thư thái đi rất nhiều.

Trên con đường nhỏ phồn vinh, có bán rất nhiều đồ ăn vặt, còn có rất nhiều người đi tới đi lui, đứng ở trên lầu nhìn xuống có một loại hương vị của cuộc sống.

Cuộc sống thật ra chính là như vậy, đơn giản, bình bình đạm đạm, cùng người thân của mình sống chung một chỗ, vì chuyện nhỏ như hạt mè hạt đậu mà cãi nhau, cãi nhau rồi lại làm hòa, làm hòa sau đó lại cãi nhau, cứ lặp đi lặp lại như vậy, làm cho cuộc sống tăng thêm nhiều niềm vui thú.

Cuộc sống mặc dù bình thản như thế, nhưng nếu có thể cùng với người thân ở chung một chỗ, chuyện gì đều có người chia sẻ thì thật là tốt.

Bỗng nhiên có người nói."Tiểu thư, đây là các món chị gọi, xin mời dùng." Lúc này, một cô gái tuổi còn trẻ liền dùng khay bưng thức ăn đi tới, chậm rãi bày đồ ăn ra ở trên bàn.

Tạ Thiên Ngưng thu hồi lại tầm mắt nhìn ở trên con đường nhỏ, khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng nhìn cô gái kia, thân thiết hỏi: "Cảm ơn, mà em cho chị hỏi muốn đi đến trường tiểu học Cổ Vận phải đi như thế nào?"

"Cô muốn đến trường tiểu học sao, đi qua con đường này, rồi quẹo trái, đi thẳng, sau đó có một cây cầu bằng đá, qua cây cầu đó thì quẹo phải, cứ đi về phía trước, chị sẽ thấy trường tiểu học Cổ Vận. Chị đừng nghe nó mà thấy phức tạp, thật ra thì nó cách đây không xa, đi hơn mười phút là đến rồi." Cô gái trẻ kia rất nhiệt tình, giải thích lộ trình đi cực kỳ rõ ràng.

"Tốt quá, cám ơn em!" Tạ Thiên Ngưng nói cám ơn xong, theo thói quen lấy từ trong bóp da ra mười mấy đồng tiền, làm tiền boa.

Cô gái thấy vậy, vội vàng cự tuyệt: "Tiểu thư, chị là khách của nhà hàng chúng em, phục vụ cho khách là trách nhiệm, không cần trả tiền ."

"Đây là tiền boa, em cứ cầm lấy đi."

"Chị đã thanh toán tiền phòng nơi này, mọi chuyện của chị chúng em cũng sẽ quan sát thật cẩn thận, không cần phải chi thêm tiền boa đâu." Cô gái không cần, lạnh nhạt cự tuyệt sau đó quay người đi.

Tạ Thiên Ngưng cầm tiền, có chút sững sờ, ngây người ra một lát rồi mỉm cười, đem tiền bỏ lại vào trong bóp da, ngồi xuống, thưởng thức cao lương mỹ vị nơi này.

Nơi này không phải là thành phố lớn phồn hoa, người dân đều rất cần cù chất phác, thân thiện hiếu khách, vẫn giữ vững những truyền thống tốt đẹp nhất.

Có lẽ cô đã ở thành phố quá lâu rồi, cho nên vẫn chưa thích ứng với nơi này.

Lúc này, dưới đường phố truyền đến thanh âm huyên náo.

"Bên kia có người quay phim, đi, đi xem một chút."

"Cũng chỉ là quay phim thôi, nơi này hàng năm đều có người đến quay phim, có cái gì hay mà nhìn?"

"Xem một chút mà thôi, tìm chuyện mới mẻ để tán gẫu, nghe nói nữ diễn viên này hiện giờ đang nắm giữ ngôi vị vương hậu trong giới diễn viên đó, không đi xem thật đáng tiếc, đi đi đi."

"Diễn viên điện ảnh nổi tiếng, nghe giống như lai lịch không nhỏ, đi xem một chút đi."

Đường phố vốn đang đông vui nhộn nhịp, nhưng chỉ mấy phút sau, chỉ còn sót lại lẻ tẻ mấy người.

Tạ Thiên Ngưng vừa ăn đồ, vừa vươn cổ nhìn con hẻm nhỏ phía dưới, trong đầu không nhịn được đi nghĩ tới lời bọn họ mới vừa nói.

Nữ diễn viên điện ảnh nổi tiếng nhất, hình như cô đã nghe Tiểu Nhiên nói đến, nữ diễn viên này tên là Mạc Khả Ngôn.

Không nghĩ tới một trấn nhỏ bình thường còn có thể nhìn thấy một minh tinh lớn như vậy xuất hiện, khó trách người nơi này cũng chạy đi xem náo nhiệt.

Kỳ thực nghĩ lại cũng rất bình thường, hoàn cảnh nơi này rất thích hợp quay phim cổ trang, chuyện mấy minh tinh cũng chưa xem là ly kỳ gì.

Phía trước, một đám quần chúng (người dân) vây quanh nhìn xem, không ngừng tìm kiếm nữ diễn viên nổi tiếng đó, xem xem cô ta rốt cuộc trông như thế nào?

Một cô gái mặc đồ cổ trang, ngồi ở trên ghế, trong mắt tràn đầy khinh miệt, không đem những người ở nơi này để vào trong mắt. Bên cạnh cô còn có hai cô gái, một người dùng một tay cầm dù còn tay kia cầm quạt quạt cho cô, còn người kia thì trên người đeo bao lớn bao nhỏ, trong tay còn cầm nước, tỉ mỉ chăm sóc .

Đạo diễn đứng ở bên cạnh không ngừng gọi điện thoại thúc giục, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.

"Cậu làm việc cái kiểu gì vậy, trên đời lại có người dám để cho Mạc Khả Ngôn chờ, cậu còn không mau nhanh lên một chút."

"Kẹt xe thì tự mình nghĩ biện pháp, nhanh lên một chút đi."

Mạc Khả Ngôn thấy đạo diễn gọi điện thoại xong, không vui liền lên tiếng hỏi: "Đạo diễn, anh đây là cố ý lãng phí thời gian sao?"

"Mạc tiểu thư, thật sự xin lỗi, vai nam chính lần này là một người mới, làm việc còn chưa hiểu phép tắc cho nên mới làm loạn như vậy. Tôi đã gọi điện thoại cho người đại diện của cậu ta rồi, người đang trên đường tới chỉ là không may bị kẹt xe, cho nên đến chậm chút, cô chớ nổi giận a!" Đạo diễn một mực cung kính giải thích, cố gắng dụ dỗ, rất sợ đối phương tức giận.

"Người mới, các anh lại dám tìm cho tôi một người mới đóng vai nam chính, đùa sao, bộ phim này tôi không đóng nữa." Mạc Khả Ngôn đứng lên, nói đi là đi.

Đạo diễn nóng nảy chạy đến trước mặt, ngăn lại đường đi của cô ta, tiếp tục khuyên: "Mạc tiểu thư, thật sự xin lỗi, cô cũng đã đến đây rồi, đừng có nói giỡn như vậy, được không?"

"Đạo diễn, anh có biết không, bao nhiêu người mới bởi vì muốn cùng đóng chung với Mạc Khả Ngôn tôi mà phải đổ máu, cũng bởi vì vậy cho nên tôi đối với vai nam chính có yêu cầu đặc biệt, không có sự đồng ý của tôi, không cho phép sắp sếp người mới quay phim cùng tôi. Đây là quy tắc của tôi, anh không phải là không biết chứ?"

"Mạc tiểu thư, chúng tôi đã cố gắng tìm nhưng không tìm được người đóng vai nam chính thích hợp, cho nên bất đắc dĩ mới phải dùng người mới. Tôi bảo đảm, người mới này tuyệt đối rất tốt, sau khi cô nhìn thấy cậu ấy nhất định sẽ hài lòng."

"Không cần nhìn, đàn ông ưu tú thế nào tôi cũng đều gặp qua, chẳng lẽ anh ta còn hơn cả ngôi sao điện ảnh Thiên Hoàng ư?"

Mạc Khả Ngôn không muốn lãng phí thời gian nữa, cũng không cho đạo diễn nửa điểm mặt mũi, nói đi là đi.

Lúc này, người đại diện vội vàng chạy tới, ngăn cô lại, hết sức khuyên nhủ: "Khả Ngôn, cũng đã nhận lời người ta rồi, cô hãy cố gắng đi, cần gì phải so đo vai nam chính thế nào?"

"Anh là người đại diện của tôi, nên biết quy tắc trong nghề diễn của tôi, tại sao trước đó anh không nói cho tôi biết vai nam chính phim này là một người mới?"

"Tôi ——"

"Anh sợ tôi không đồng ý đóng bộ phim này, cho nên cố ý giấu giếm, đúng không. Tôi cho anh biết, Mạc Khả Ngôn tôi không phải là người dễ đùa bỡn, quy tắc của tôi sẽ không thay đổi, anh tự đi mà giải quyết." Mạc Khả Ngôn cười lạnh bỏ lại lời nói, không để ý tới người đại diện của mình, tiếp tục đi về phía trước, dự định rời đi.

Nhưng mới đi được vài bước, liền nhìn thấy một người đàn ông vô cùng lạnh lùng đi tới, hình tượng này quả thật so với ngôi sao điện ảnh Thiên Hoàng còn đẹp hơn, cả người tản ra một loại hơi thở lạnh lẽo, trên người mang theo một cỗ khí phách mãnh liệt, dáng khôi ngô có kiểu ngũ quan kết hợp rất hoàn mỹ, vóc người cao ráo săn chắc, uy nghiêm vô cùng. Dưới ánh mặt trời, anh giống như một viên kim cương long lánh, tỏa sáng lấp lánh.

Mạc Khả Ngôn bị người đàn ông trước mắt mê hoặc, nhớ tới lời đạo diễn mới vừa nói, anh ta nói người mới lần này tuyệt đối rất tuyệt, xem ra thật sự là tuyệt đối không sai.

Nghĩ tới đây, Mạc Khả Ngôn lập tức quay đầu lại, mặt tươi cười nói: "Tiếp tục quay phim."

Mặc dù đây chỉ là một người mới, nhưng cô lại cực kỳ hài lòng.

Đạo diễn cùng người đại diện có chút ngây ngốc, không hiểu là chuyện gì xảy ra. Mới vừa rồi còn nói không quay nữa, mới qua mấy phút đã nói quay, kỳ quái.

Phong Khải Trạch vào trấn Cổ Vận, nơi muốn đến đầu tiên chính là trường tiểu học Cổ Vận, nên đã hỏi thăm đường đi rất rõ ràng, nhưng không ngờ phía trước có một nhóm người đem con đường chặn lại, khiến cho anh không thể không chen qua đám người.

Vừa đi nhìn thấy, thì ra là có người đang quay phim, khó trách tụ tập nhiều quần chúng quan sát thế.

Không có biện pháp, anh chỉ có thể xuyên qua đám người đi vào bên trong.

Tầm mắt của Mạc Khả Ngôn vẫn đặt ở trên người Phong Khải Trạch, chờ anh đi lại chào hỏi cô, nhưng lại không nghĩ tới, ngay cả nhìn anh cũng chưa từng nhìn cô một cái, trực tiếp hướng vào đám người đi tới.

Điều này làm cho cô rất tức giận.

"Anh đứng lại đó cho tôi."

Phong Khải Trạch không dừng bước tiếp tục đi về phía trước, đang chuẩn bị muốn chen vào đám người, phía sau lại truyền tới tiếng hô: "Tôi bảo anh đứng lại, có nghe thấy không."

Mạc Khả Ngôn không nghĩ tới lại có một người ngông cuồng như vậy, ngay cả một ngôi sao hàng đầu như cô mà cũng không để vào trong mắt, trong lòng rất căm tức chỉ muốn xả giận.

Đạo diễn biết Mạc Khả Ngôn đang gọi người nào, vì vậy liền đem đường Phong Khải Trạch ngăn lại, ra lệnh: "Mạc tiểu thư đang gọi anh đó, có nghe thấy không."

"Không gọi rõ tên tuổi, tôi làm sao biết cô ấy đang gọi tôi? Hơn nữa, cô ta bảo tôi đứng lại thì tôi nhất định phải đứng lại sao?" Phong Khải Trạch khinh thường cười một tiếng, đẩy đạo diễn ra, tiếp tục đi về phía trước.

Mạc Khả Ngôn nghe được lời nói của anh, vô cùng tức giận, xông lại, đi tới trước mặt anh, ngăn anh lại nghiêm khắc khiển trách: "Anh có biết hay không, ở nơi này mà dám đắc tội với tôi, thì anh cũng đừng hòng có cơ hội mà xoay mình."

Phong Khải Trạch đưa tay chỉnh lại mắt kính trên mặt, xuyên qua mắt kính, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô gái trước mắt, giễu cợt nói: "Bệnh thần kinh."

Nói xong, lướt qua cô, tiếp tục đi về phía trước.

Mạc Khả Ngôn cực kỳ tức giận, vì vậy gọi vệ sĩ bên cạnh muốn bắt người: "Các anh đi bắt anh ta lại cho tôi."

Mấy vệ sĩ vọt lên, liền vây quanh Phong Khải Trạch lại, nhưng không dám động thủ ngay.

Phong Khải Trạch quét một vòng đám vệ sĩ này, lạnh giọng cảnh cáo nói: "Các anh tốt nhất chớ chọc tôi, nếu không thì tự mình gánh lấy hậu quả."

"Tiên sinh, anh có biết anh mới vừa rồi chọc tới người nào không? Là ngôi sao điện ảnh nổi tiếng, Mạc Khả Ngôn, Mạc tiểu thư đó." Đám vệ sĩ không đem lời cảnh cáo của Phong Khải Trạch để vào trong mắt, khinh thường giễu cợt anh.

"Dám làm tôi phát bực, cô ta sẽ rất nhanh không còn là ngôi sao điện ảnh nổi tiếng nữa."

Mạc Khả Ngôn đối với câu nói mạnh miệng này cảm thấy rất buồn cười, vì vậy đi tới, chống lại cặp mắt của Phong Khải Trạch, khiêu khích nói: "Chỉ bằng anh mà muốn làm dao động địa vị thiên hậu của tôi trong làng điện ảnh sao? Si tâm vọng tưởng, sau lưng tôi còn có thế lực có thể để cho anh vĩnh viễn sống dưới mặt đất đó. Nếu như anh bây giờ nói lời xin lỗi với tôi, tôi sẽ lập tức tha thứ cho anh, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí."

Phong Khải Trạch không trả lời lại câu nói của cô..., lấy điện thoại di động ra, gọi cho Cự Phong một cú điện thoại, sau khi điện thoại thông, trực tiếp ra lệnh: "Tôi muốn thay đổi thiên hậu trong giới truyền hình điện ảnh, cậu mau làm ngay đi."

Nói xong liền cúp điện thoại, sau đó đối với Mạc Khả Ngôn nở nụ cười lạnh lùng, tiếp tục đi về phía trước.

Bởi vì sự lạnh lùng của anh, đám vệ sĩ không dám động thủ, nhất là cuộc điện thoại mà anh mới vừa gọi, làm cho người ta thật lòng khiếp sợ.

Xem ra người này không dễ chọc.

Mạc Khả Ngôn không đem lời nói Phong Khải Trạch để vào trong mắt, tức giận cảnh cáo nói: "Nếu như anh dám đi về phía trước thêm một bước nữa, tôi liền đổi vị trí nam chính của anh đi."

Phong Khải Trạch không để ý tới cô ta, liền đi ra khỏi đám người.

Mạc Khả Ngôn giận đến nổi trận lôi đình, đang muốn cho vệ sĩ đi bắt người lại, nhưng đạo diễn đã đi tới, ở bên tai cô nhắc nhở: "Mạc tiểu thư, cậu ta không phải nam chính trong phim."

"Cái gì?"

Anh ta không phải.

Lầm to rồi.