Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 286: Kỳ Quái




Hồng Thiên Phương trực tiếp hỏi vấn đề này, Phong Khải Trạch lập tức cảnh giác, nghiêm túc hỏi ngược lại ông, "Đổng sự trưởng Hồng hỏi vấn đề này có thấy kỳ quái không, sao ông lại lôi tôi vào chuyện của Hắc Phong Liên Minh chứ?"

Không có lửa làm sao có khói, chuyện này quả thật kỳ lạ, anh không thể không cẩn thận.

"Cậu thông minh liền hiểu, trực tiếp hỏi như vậy, nhất định Hắc Phong Liên Minh có quan hệ với cậu, xem ra Phong thiếu gia đã không chịu nói ra, có đúng không?" Hồng Thiên Phương không ngừng nói ‘ Hắc Phong Liên Minh ‘, chính là muốn hỏi về chuyện này tại đây.

Ông không trông mong Phong Khải Trạch sẽ nói thẳng với ông, cho nên trực tiếp hỏi là muốn chờ sau khi mình rời đi, hai người đề cập đến chuyện này, đến lúc đó ông mà có thể nghe lén được tin tức bên kia.

"Đổng sự trưởng Hồng, vì sao ông dám chắc tôi có liên quan đến Hắc Phong Liên Minh?"

"Nếu cậu không có liên quan với Hắc Phong Liên Minh, sẽ không thể trong thời gian ngắn lấy được 60% cổ phần của Phong thị đế quốc, cậu dễ dàng lấy được chứng minh cậu có quan hệ không nhỏ với Hắc Phong Liên Minh."

"Cho dù tôi có liên quan đến Hắc Phong Liên Minh, vậy thì đã sao, ông nghĩ tôi sẽ nói cho ông biết sao?"

"Vậy cũng không cần thiết, bất quá hiện giờ tôi đã có được đáp án, cho nên dù có ép cậu, cậu cũng sẽ không nói cho ta biết, có đúng không."

"Không sai, tôi sẽ không nói cho ông biết, nên ông đừng uổng phí tâm tư nữa."

"Đã vậy, tôi vẫn có cách khác để biết rõ, không quấy rầy hai người, tôi đi trước." Hồng Thiên Phương chẳng qua chỉ nói mấy câu thông thường, rồi cũng đi, hơn nữa rời đi vẫn còn đang cười.

Ông không tin không thể tra ra chuyện Hắc Phong Liên Minh?

Tạ Thiên Ngưng thấy ông đi ra khỏi cửa, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại, vội vã hỏi: "Khỉ con, có phải Hồng Thiên Phương đã biết gì về chuyện của Hắc Phong Liên Minh, bằng không sao lại tới hỏi anh?"

"Nếu như lão ta biết sẽ không tới hỏi anh, đừng để ý đến ông ta, loại người không có ý tốt này, em càng để ý đến, sẽ càng tin lời ông ta nói, lão ta không chỉ muốn phô trương thanh thế để làm chúng ta sợ, còn muốn chúng ta rối loạn tâm trí." Phong Khải Trạch an ủi cô, không hy vọng cô suy nghĩ quá nhiều, tránh ảnh hưởng tâm tình.

"Nhưng em lại thấy ông ta không giống như tới phô trương thanh thế, có khi nào ông ta đã biết gì rồi không?"

"Thiên Ngưng, đem tất cả trái cây này bỏ đi, sau đó tìm nhân viên đến làm vệ sinh quét dọn sạch sẽ chỗ này, cả góc phòng góc cũng phải quét."

"Anh muốn em bỏ hết số trái cây này em cũng không lấy làm lạ, dù sao lần trước Hồng Thi Na mang hoa đến tặng anh cũng đòi vứt, nhưng phòng rất sạch sẻ không cần phải quét dọn. Vả lại còn phải quét từ trong ra ngoài dọn dẹp trong một lần, tại sao chứ?" Tạ Thiên Ngưng vừa nghi ngờ hỏi, đi tới bên cạnh bàn, nhìn giỏ trái cây tươi ngon trên bàn, cảm thấy vứt đi cũng có hơi đáng tiếc.

Nhưng không còn cách nào, đồ do người Hồng gia mang tới, bọn họ kiên quyết sẽ không động.

"Căn phòng này đã bị Hồng Thiên Phương làm cho ô nhiễm, anh không thíhc, nếu quét không sạch anh sẽ đổi một phòng khác." Phong Khải Trạch giả bộ như không có gì, tầm mắt đảo quanh phòng giống như đang tìm cái gì.

Trực giác nói cho anh biết, căn phòng này có vấn đề.

Hồng Thiên Phương mới vừa rồi phản ứng rất lạ, không có được đáp án mong muốn lại có thể mỉm cười rời đi, như vậy có thể thấy được ông ta không phải tới để hỏi chuyện Hắc Phong Liên Minh, chẳng qua tới để nói về vấn đề này, mục đích chính đại khái là muốn chính bản thân mình nói ra chuyện này, chỉ cần nói ra, chắc chắn Hồng Thiên Phương sẽ lập tức biết, cho nên anh hoài nghi căn phòng này có vấn đề.

"Ông ta đến cũng không có bao lâu, anh không cần phải phản ứng mãnh liệt?"

"Cho dù ông ta ở một giây cũng không được, lập tức ném trái cây của lão ta vào trong thùng rác đi, không phải thùng rác trong phòng, mà ở ngoài kia."

"Thật ném đi sao? Trái cây này trông rất ngon, quăng đi có chút đáng tiếc."

"Em thích trái cây anh sẽ mua cho em, vứt đi vứt đi."

"Được, giờ em mang đi vứt, được rồi chứ." Anh đã yêu cầu như thế, cô không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là phải làm theo, cầm giỏ trái cây trên bàn lên, kết quả chưa lấy được, đã làm ngã hết xuống đất, trái cây bên trong đều lăn hết ra ngoài, văng đầy khắp căn phòng.

"Hỏng bét, rơi đầy hết xuống đất rồi." Cô ai thán một tiếng, muốn ngồi chồm hổm xuống nhặt trái cây.

Phong Khải Trạch không cho, lập tức gọi cô, "Đừng động."

Tạ Thiên Ngưng không hiểu rõ của anh, nghi ngờ hỏi: "Anh không phải mới vừa rồi muốn em bỏ hết trái cây của Hồng Thiên Phương mang tới sao, hiện giờ văng đầy ra, em không lượm, sao ném đi đây?"

"Bụng em đã to, ngồi chồm hổm nhặt đồ lại không thấy mệt sao? Gọi y tá tới nhặt là được, em mang cái rổ đó lại cho ta."

"Anh cần rổ làm gì?"

"Em mang lại cho anh là được rồi."

"À." Cô không biết trong hồ lô anh đang bán là thuốc gì, không thể làm gì khác hơn ngoan ngoãn làm theo nhặt rổ trên đất lên, cầm lại đưa cho anh.

Hôm nay khỉ con rất lạ giống như đang trúng tà, chuyện gì xảy ra?

Phong Khải Trạch không nói thêm gì, cầm lấy rổ, tỉ mỉ nhìn một lần, xác định bên trong không có thứ gì, vì vậy vứt xuống một bên, nhã nhặn nói: "Thiên Ngưng, chúng ta đi ra ngoài một chút đi, để cho nhân viên đến làm vệ sinh, mỗi góc ngách cũng phải dọn dẹp sạch sẻ, đi thôi."

"Khỉ con, bác sĩ nói bây giờ anh vẫn không cần đi quá nhiều, mới vừa rồi đã đi giờ còn muốn đi sao?" Tạ Thiên Ngưng chỉ biết lo lắng chân của anh, mà không biết dụng ý rời đi của anh.

"Không sao, chúng ta vào trong sân ngồi cũng được, anh muốn đi ra ngoài hít thở không khí trong lành. Đi thôi, chúng ta cùng đi ra ngoài thuận tiện gọi người đến quét dọn, không quét sạch sẻ nơi này anh ngủ không được."

"Được rồi, em dìu anh."

Không biết từ lúc nào khỉ con lại thích sạch sẽ như vậy, sao cô không biết?

Cũng được, hết thảy cứ làm theo lời anh đi.

Trong nhân viên vệ sinh nhận được lệnh của Phong Khải Trạch yêu cầu quét dọn phòng ngay, lập tức đi làm không dám chậm trễ nửa điểm, mỗi góc đều quét dọn tỉ mỉ, góc giường, góc tủ, góc bàn đều không bỏ qua, bụi bặm bám vào đều được quét dọn sạch sẻ.

Sau khi Hồng Thiên Phương rời khỏi bệnh viện, lập tức chạy trở về nghe lén, vừa vào cửa liền nhanh hỏi: "Thừa Chí, thế nào, bọn họ có nhắc đến chuyện Hắc Phong Liên Minh không?"

Hồng Thừa Chí sắc mặt ngưng trọng lắc đầu một cái, thở dài nói: "Không có, bọn họ không nói gì, chỉ nói chuyện đòi ném giỏ trái cây đi, hiện tại không còn ở trong phòng bệnh, mà ra ngoài sân. Bất quá bọn họ mới vừa rồi có nhắc qua, con dám khẳng định, Phong Khải Trạch nhất định biết Hắc Phong Liên Minh, ngay cả Tạ Thiên Ngưng cũng biết."

"Ghê tởm, hai đứa này sao kín miệng đến vậy, không chịu nói ra chút gì, chết tiệc." Hồng Thiên Phương bởi vì không chiếm được bất cứ tin tức gì nên tức giận. Cứ tưởng rằng ông mạo hiểm đi châm ngòi nổ là có thể biết đáp án, không ngờ chỉ là công dã tràng.

Phong Khải Trạch quả nhiên rất thông minh, khó trách dám cùng ông đối nghịch, thì ra cũng có thực lực.

"Cha, nếu bọn họ không nói chúng ta không cần lãng phí tinh lực vào bọn họ nữa?"

"Không được, không thể bỏ qua, ba không tin miệng của bọn chúng chặc thế, tiếp tục nghe lén, nhất định sẽ có thu hoạch, nếu như vẫn không có thu hoạch ba sẽ dùng thủ đoạn khác."

"Thủ đoạn gì?"

"Sau này con sẽ biết, chỉ mong không cần dùng đến loại thủ đoạn này, dù sao nguy hiểm quá lớn." Hồng Thiên Phương không nói rõ, chẳng qua trong lòng đã định sẵn kế hoạch.

Nếu Phong Khải Trạch không nói, ông chỉ có thể ra tay với Tạ Thiên Ngưng, tóm lại nhất định phải có được đáp án.

Phong Khải Trạch đi ở trong sân bệnh viện, căn bản đi chưa được mấy bước, đã ngồi xuống.

Tạ Thiên Ngưng cũng ngồi xuống theo, trong lòng vẫn cảm thấy anh là lạ , liền muốn hỏi cho rõ, "Khỉ con, rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì vậy, sao em cảm thấy hôm nay anh rất kỳ lạ?"

"Không phải anh kỳ quái, mà anh khinh thường." Anh trả lời qua loa.

Đáp án này càng khiến cô không hiểu gì, "Cái gì khinh thường, em không hiểu."

"Nếu ngày hôm nay không phải Hồng Thiên tới, anh vẫn chưa phát hiện ra, nhưng trải qua chuyện hôm nay, anh đã biết chuyện này không đơn giản, căn phòng chúng ta ở gian phòng không sạch sẻ."

"Em cảm thấy rất sạch mà, ngày ngày đều có nhân viên vệ sinh tới quét dọn, nơi nào không sạch sẻ chứ?"

"Anh nói không sạch sẻ, không phải chỉ căn phòng, mà là chỉ có gì đó không sạch sẻ."

"Thứ không sạch sẻ, là thứ gì, em không thấy có đồ không sạch sẻ a?"

"Nếu em có thể phát hiện, anh đã sớm phát hiện rồi. Hồng Thiên Phương hôm nay đến hỏi anh chuyện Hắc Phong Liên Minh, thật ra không phải muốn chính chúng ta nói thẳng ra đáp án, mà là dùng đề tài này để anh cùng em nói nhiều chuyện về Hắc Phong Liên Minh, như vậy bọn họ có thể thông qua những đường giây khác biết được tin tức."

Đối với suy đoán này, Tạ Thiên Ngưng không thể nào hiểu được, "Khỉ con, em cảm thấy anh quá lo rồi, Hồng Thiên Phương không ở đây, phòng cũng chỉ có hai người chúng ta, chúng ta nói chuyện ai có thể nghe thấy đây?"

Phong Khải Trạch lạnh lùng cười một tiếng, trong mắt lóe sáng, "Trên thế giới này không có tường nào gió không lọt qua được, nếu như anh không đoán sai, trong phòng chúng ta đã bị cài con nhíp. Dùng để nghe lén hoặc là camera, nhất cử nhất động của chúng ta đều bị người khác nhìn thấy."

Nghe suy đoán của anh, cô kinh ngạc, "Cái gì, trong phòng chúng ta có vật này? Không thể nào, chúng ta vẫn luôn ở trong phòng, ai có thể lén cài vật này ở trong phòng chúng ta? Ngoại trừ anh cùng em ra, chỉ có bác sĩ hay tới lui, y tá cùng thím Chu, không có người khác."

"Em đừng quên, Hồng Thi Na, Tạ Minh San đều đã từng tới, Hồng Thiên Phương cũng đã tới, chỉ cần người đã tới đều có cơ hội cài vật này ở trong phòng."

"Em hiểu rồi, cho nên anh mới nhân viên đến làm vệ sinh, quét dọn cẩn thận, chỉ vì muốn tìm ra những thứ đồ này, có đúng không?"

"Xem ra em vẫn không ngốc lắm! Nhớ, sau này ở trong phòng đừng nhắc đến chuyện Hắc Phong Liên Minh, vì lý do an toàn bắt đầu từ bây giờ, chúng ta đều không nói."

"Được em biết, chỉ cần anh không nói, em kiên quyết không đề cập tới."

Khỉ con quả thật rất khôn khéo, bằng không vừa rồi cô đã nói ra bí mật của Hắc Phong Liên Minh, cũng may còn chưa nói ra bằng không Hồng Thiên Phương đã biết hết rồi.