Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 271: Phụng Mệnh Làm Việc




editor: chaosuon

Đỗ Nguyên không vuốt chiếc nhẫn trên tay mình nữa, chuyển tầm mắt lên người Long ca, khinh miệt nhìn hắn: “Thiếu chủ của chúng tôi là anh em với ai, chưa tới lượt cậu quan tâm”

Lời nói uy nghiêm khiến Long ca sợ tới chấn động, hai chân như nhũn ra nhưng vẫn cố gắng đứng thẳng lưng, bình tĩnh trả lời: “Chính xác, Thiếu chủ của các anh làm bạn với ai, chúng tôi không quan tâm. Nhưng lúc tôi làm việc này cũng không biết Phong Khải Trạch là anh em với Thiếu chủ các anh. Vì vậy, xin nhờ Đỗ chủ nói giúp với Thiếu chủ anh, đừng làm khó cho tôi nữa.”

"Long ca, cậu sai rồi. Không phải Thiếu chủ chúng tôi muốn làm khó mà là Phong đại thiếu gia không muốn bỏ qua cho các người. Tôi chỉ là phụng mệnh làm việc thôi, việc khác không có quyền quyết định. Người ta ai cũng biết Phong Khải Trạch không phải người tốt, cậu lại cố tình chọc vào. Lúc quyết định chọc giận anh ta thì cũng nên lường trước kết cục này chứ.”

"Đỗ chủ, coi như là tôi van xin anh, cứu lấy anh em chúng tôi. Tôi biết rõ Thiên Môn ở hắc đạo hay bạch đạo đều có uy quyền rất lớn, chỉ cần Thiên Môn có ý muốn bảo vệ thì không ai có thể động tới được. Cầu xin Đỗ chủ hãy cứu chúng tôi.”

"Thiên Môn xác thực là ở hắc đạo hay bạch đạo đều có uy rất lớn, cũng thật là có thể giữ được người mình muốn. Nhưng, cậu không phải người chúng tôi muốn bảo vệ, cho nên khó mà giữ lại được.”

"Đỗ chủ."

"Long ca, thay vì ở đây cầu khẩn tôi, chẳng phải cậu nên nghĩ xem làm thế nào để xin Phong đại thiếu gia tha thứ sao? Anh ta tha cho cậu, tất cả đều bình an. Anh ta mà không chịu, thì cậu… hỏng bét.”

Nghe những lời này, Long ca nóng nảy, không thể làm gì khác hơn là đổi lại phương thức tự cứu, "Tôi muốn gặp Thiếu chủ các người, tôi muốn gặp anh ta nói chuyện bây giờ.”

"Rất xin lỗi, Thiếu chủ của chúng tôi gần đây cực kì bận, không rảnh tiếp mấy người không liên quan, cho nên sợ là cậu hẹn không đúng lúc rồi.” Đỗ Nguyên trả lời dứt khoát, vẫn giữ nguyên dáng vẻ uy nghiêm, trên mặt không có lấy nửa điểm thông cảm, căn bản là không mềm lòng.

"Đỗ Nguyên, anh nhất định làm khó cho anh em giang hồ sao?”

"Không phải là tôi làm khó, mà là phụng mệnh làm việc, tôi chỉ nghe lệnh Thiếu chủ, nghe lệnh Phong đại thiếu gia thôi. Phong đại thiếu gia đã lệnh như vậy, nhất định phải đưa cậu tới trước mặt anh ta.”

Long ca biết đàm phán không thành, cũng biết Phong Khải Trạch sẽ không bỏ qua cho mình, liền muốn “tiên hạ thủ vi cường” (ra tay trước thì có lợi) được, bằng tốc độ nhanh nhất đánh về phía đầu Đỗ Nguyên.

Đỗ Nguyên ngồi bất động, một bàn tay nắm lấy quả đấm của hắn, nắm thật chặt, sau đó dùng lực đem hắn cổ tay vặn ngược lại, kéo hắn tới trước mặt, đạp một cước vào bụng hắn.

"A ——" Long ca bị đạp ngã xuống đất, nhưng hắn không phục, nhanh chóng bò dậy, còn muốn đánh tiếp, nhưng lần này không được. Hai người đứng sau Đỗ Nguyên bước tới, đánh hắn ngã ra đất lần nữa, còn hung hăng giẫm lên người hắn khiến hắn chỉ có thể ra sức giãy giụa: “Buông tôi ra, buông ra.”

Trong lúc giãy giụa, máy ghi âm nhỏ trong túi cũng rơi ra ngoài, lăn trên nền đất.

Hắn đang muốn đưa tay nhặt máy ghi âm lại thì đã có người nhanh hơn, nhặt máy ghi âm lên trước.

Đỗ Nguyên tinh mắt nhìn thấy máy ghi âm, nhanh chóng nhặt lên, cầm trên tay, không cần nghe cũng có thể đoán được nội dung bên trong là gì. “Nếu như tôi đoán không sai, đây cũng là chứng cứ quan trọng.”

"Trả lại cho tao." Long ca liều chết muốn đoạt lại máy ghi âm nhưng lại bị người kia hung hăng dẫm trên nền nhà, không thể dậy nổi.

Máy ghi âm không còn đồng nghĩa với việc năm tỷ cũng không có. Tất cả đều mất hết.

"Vật này bây giờ, theo tôi là mang tới cho Phong đại thiếu gia là thích hợp nhất. Tạm thời tôi cầm giúp vậy. Nếu Phong đại thiếu gia đồng ý trả lại cho cậu, tôi sẽ trả lại cậu ngay.” Đỗ Nguyên bỏ máy ghi âm vào túi quần, biểu tình thản nhiên.

"Mau trả lại cho tôi."

"Làm sao mà cậu lại quan tâm tới cái máy ghi âm này vậy? Chắc bên trong có cái gì đó quan trọng với cậu lắm. Hẳn là Phong đại thiếu gia nhìn thấy nó sẽ vui lắm đây. Anh ta mà vui, Thiếu chủ của chúng tôi cũng sẽ rất vui.”

"Đỗ Nguyên, cái tên khốn kiếp này, mau trả lại cho tôi.” Long ca giận tới điên rồi, biết mình không có khả năng xoay chuyển tình thế nhưng vẫn lên giọng cậy mạnh.

Máy ghi âm rơi vào tay Phong Khởi Trạch, hắn cũng xong đời, Đường Phi cũng chết. Dù mười tỷ cũng chẳng ai có được.

Bị người như vậy nhục mạ, Đỗ Nguyên cũng không tức giận, vẫn giữ dáng vẻ tươi cười tà mị, hai tay đút túi quần, hạ lệnh: “Đưa toàn bộ tới bệnh viện để Phong đại thiếu gia thẩm vẫn. Tên nào không nghe lời, làm cho hắn phải ngoan ngoãn mới thôi. Tất cả cùng tới bệnh viện.”

"Vâng"

Lệnh hạ xuống, những người mặc đồ đen đang đứng bất động kia lập tức động thủ, kéo hết những kẻ đang nằm trên đất lên, áp giải ra ngoài.

Long ca vẫn đang chống cự, nhưng bị hai người áp sát hai bên, căn bản muốn trốn cũng không được, không thể làm gì, bèn tức giận hét to: “Đỗ Nguyên, đều là người lăn lộn nơi giang hồ, anh cần gì phải ép người quá đáng như vậy?”

"Long ca, cậu lại sai rồi, tôi với cậu không giống nhau. Dù đều là người cùng đường (giang hồ), nhưng chưa bao giờ vì người khác mà suy nghĩ. Huống chi cậu là gieo gió gặt bão, không thể oán hận ai được. Tôi giờ còn có việc, không lãng phí thời gian với cậu được, yên tâm, rất nhanh sẽ gặp lại thôi.” Đỗ Nguyên cũng không nhiều lời, trực tiếp bỏ đi.

"Đỗ Nguyên." Long ca không để cho anh ta đi, rống to gọi.

"Cậu còn có chuyện gì sao? Muốn tôi thả cậu, là chuyện tuyệt đối không thể. Muốn gặp Thiếu chủ, cũng không thể. Còn nếu muốn cho các anh em ăn một bữa ngon, vậy còn có thể được.”

"Nếu đổi lại là anh...anh còn tâm trạng mà ăn sao?”

"Nếu như mà tôi là cậu, sẽ không ngu tới mức đi chọc vào Phong Khải Trạch. Cánh chưa đủ cứng cáp đã muốn bay cao hơn trời. Chẳng lẽ cậu không nghe người ta nói “trèo cao ngã đau” sao?”

"Đủ rồi, không cần mỉa mai tôi nữa.”

"Được, không nói nữa, dù sao chuyện của cậu cũng chẳng liên quan gì tới tôi.” Đỗ Nguyên thủng thẳng nói, ra lệnh: “Đi xuống, bao một phòng ăn tương đối một chút, để cho bọn họ ăn thật ngon. Tất cả tính cho tôi.”

"Dạ, Đường chủ."

Hai người áp giải Long ca nghe lệnh sau đó dẫn người rời đi.

Đỗ Nguyên đứng im tại chỗ, nhìn tất cả rời đi mới lấy điện thoại ra gọi cho Phong Khải Trạch thông báo tình hình: “Phong Thiếu gia, tôi đã bắt được Long ca, chờ tóm nốt Đường Phi, sẽ đưa cả đám tới chỗ ngài. Tôi đã nhận được tin Đường Phi đang trên đường ra sân bay, chuyện này tôi sẽ làm thật tốt.”

"Rất tốt, tôi chờ." Phong Khải Trạch mang theo tức giận trả lời sau đó liền ngắt điện thoại, khinh thường cười, nhỏ giọng lầm bầm: “Đường Phi, muốn chạy cũng phải hỏi xem tôi có đồng ý không mới được.”

Tạ Thiên Ngưng bê đồ ăn tối, đang đi vào liền nghe thấy lời anh nói. Cô đặt đồ xuống, hỏi anh: “Con khỉ nhỏ, anh một mình nói lung tung gì đó?”

"Không có gì, chỉ là vui vẻ, tùy tiện nói một chút thôi. Ôi chao, có thể ăn cơm rồi, thật tốt quá, anh sắp đói chết rồi.” Anh cố ý nói khoa trương, thực ra trông thấy cô là vui vẻ nhất.

"Em nhớ, hai giờ trước mới uống canh gà. Thế nào lại mau đói như vậy, lại còn là sắp chết đói nữa?” Cô vừa sắp đồ ăn ra vừa nói đùa với anh, cũng hiểu rõ anh cố tình khoa trương.

Chỉ cần anh vui vẻ, nói gì cũng được.

"Trước anh bị đói bụng liền hai ngày, thật khó chịu. Nếu không phải vì không tiện đi lại, anh đã sớm đến nhà hàng lớn ăn cho đã rồi. Chỉ tiếc hiện tại gãy chân, chỉ có thể nằm trong bệnh viện, bi ai.”

"Đừng có nói khổ sở như vậy chứ. Anh nói cho em muốn ăn đồ ở đâu, em mua về cho anh ăn.”

"Không cần em đi, em cứ ngoan ngoãn ở đây là tốt rồi. Anh không muốn em có chuyện gì. Gần đây bảo bảo có ngoan không, có hay đá mẹ không, tới đây ba xem một chút nào, xem con có nhớ ba không?” Phong Khải Trạch không vội ăn ngay mà vươn tay chạm vào cái bụng đã hơi nhô lên của Tạ Thiên Ngưng.

Tạ Thiên Ngưng cũng không nhịn được, đặt tay lên bụng, trên mặt cũng hiện lên vẻ dịu dàng của người mẹ: “Bác sỹ nói, phải tới ba tháng mới có máy thai, cho nên giờ anh chạm vào cũng không cảm thấy gì đâu. Không phải nói sắp chết đói sao, ăn gì đây?”

"Được, ăn cái gì, em cùng anh ăn.” Anh ra điều kiện như trẻ con.

"Em biết mà. Em đã bảo thím Chu làm hai phần rồi, anh nếm thử cái này đi.” Cô tự mình xúc cho anh ăn.

Anh mở to miệng, hưởng thụ nuốt vào, "Anh bây giờ ăn cái gì cũng thấy ngon, nhất là do em tự tay đưa đến tận miệng.”

"Miệng lưỡi trơn tru, tiếp tục ăn nhé. Đúng rồi, vừa rồi anh vui chuyện gì mà thì thầm một mình thế?” Đột nhiên cô nhớ tới chuyện này, vừa cho anh ăn vừa hỏi, thỉnh thoảng cũng xúc cho mình một miếng.

"Mấy tên côn đồ đánh anh, tối nay sẽ có người giải tới bệnh viện để anh “hỏi chuyện”. Có thể cả Đường Phi cũng bị đưa tới.”

Ngoài miệng mặc dù nói có thể, nhưng là anh khẳng định là nhất định sẽ có Đường Phi.

"Là ai giúp anh bắt mấy tên côn đồ kia lại, Dư Tử Cường sao?”

"Chờ cái tên Dư Tử Cường giúp anh làm xong việc, chỉ sợ người đã chạy từ lâu.” Nhắc tới Dư Tử Cường, Phong Khải Trạch có chút phiền muộn, có thể là do lúc trước có hiểu lầm thành ra lúc này vẫn không thoải mái.

Tạ Thiên Ngưng nghe ra anh đang oán trách, cười trộm hỏi: "Thế nào, anh và Dư Tử Cường lại náo loạn sao?"

"Anh mới lười phải cùng cậu ta náo, chỉ là nhờ tìm giúp anh tấm hình Long ca, giờ còn chưa thấy đâu, bọn anh đã tóm được hắn rồi.”

"Làm ơn đi, từ đó tới giờ vẫn chưa tới một ngày, anh làm sao bảo người ta làm xong cho anh chứ? Hơn nữa, cậu ta cũng không phải chuyên làm chuyện này, xử lý công việc nhất định là không quen, tất nhiên sẽ cần nhiều thời gian hơn một chút.”

"Cho nên, anh cũng chẳng trông cậy vào cậu ta, trực tiếp kêu người khác giúp một tay.”

"Người nào?"

"Cự Phong."

"A, Cự Phong trở lại, ở nơi nào?" Tạ Thiên Ngưng có chút kích động, còn tưởng rằng có thể gặp mặt bạn cũ, ai ngờ cũng chẳng vui được bao lâu.