Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 226: Lòng đã nguội lạnh




Tạ Thiên Ngưng khóc nức nở chạy ra ngoài, kết quả gặp Dư Tử Cường cùng Chung Mẫn Liên ở ngoài cửa thang máy, lúc này Phong Khải Trạch đã đuổi tới, không hẹn mà gặp mấy người họ.

Thấy Tạ Thiên Ngưng khóc như vậy, Dư Tử Cường có chút buồn bực, suy nghĩ, liền hỏi: “Này, bà chị, hôm nay diễn vai gì vậy , sao lại nước mắt nước mũi tèm lem thế?"

Phong Khải Trạch lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, cảnh cáo nói: "Mày câm miệng cho tao, nói lung tung nữa, tao sẽ nhốt mày thêm mấy ngày nữa đó."

"Được được được, xem như tôi chưa nói gì đi." Dư Tử Cường không tức giận, cũng không muốn so đo với Phong Khải Trạch, đứng ở một bên nhìn Tạ Thiên Ngưng, rất muốn biết tại sao cô lại khóc nức nở như vậy.

Chung Mẫn Liên biết thân phận của Phong Khải Trạch, nên cho dù con trai của mình bị ức hiếp, cũng không dám gây sự, kéo con trai rời đi, "Tử Cường, chúng ta đi."

Dư Tử Cường không đi, đứng bất động, "Mẹ, con còn có chút việc, một hồi mới đi."

"Con còn có chuyện gì a?"

"Ai ya, chỉ là chút chuyện riêng, mẹ đừng xía vào."

"Con ——không được, mẹ không muốn con bị người ta nhốt hai ngày nữa đâu."

Chung Mẫn Liên không còn cách nào, con trai không đi, bà cũng chỉ có thể ở bên cạnh con trai, tránh để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Tạ Thiên Ngưng không có đi vào thang máy, đứng khóc tại chỗ khóc, sau đó quay đầu lại xem, không thấy bóng dáng Lâm Thư Nhu, cũng không thấy Hà Phương Quốc, càng không thấy bất cứ người nào gọi cô lại, trong lòng lại bị đả kích, đau đến khó chịu, không nhịn được nức nở than vãn, "Tại sao bà lại nhẫn tâm đến thế, ngay cả lời nói dối cũng không cho em, tại sao?"

Bà chỉ muốn mẹ nói một câu ấm lòng, một câu có thể để cho cô cảm nhận được tình thương của mẹ, nhưng tại sao bà không nói? Chẳng lẽ một câu nói dối đối với bà lại khó khăn như vậy sao?

Phong Khải Trạch kéo cô vào trong ngực, dịu dàng an ủi cô, "Bé ngốc, đừng khóc nữa, đã bị tổn thương hơn mười năm, chẳng lẽ còn chưa đủ chưa?"

"Vết sẹo đã hơn mười năm nay, giờ lại bị đâm thêm một đao đau đớn. Em không cầu bà giống những người mẹ khác , quan tâm yêu thương em, em chỉ hi vọng bà có thể nói vài câu với em, dù chỉ một câu cũng được, một câu có thể khiến em không phải đau lòng. Thế nhưng một câu nói đó lại chỉ là hy vọng xa vời." Cô rút vào trong ngực anh khóc thút thít, muốn khóc lớn lên, nhưng lại chẳng dám đành nỗ lực chịu đựng.

"Đừng buồn, em cứ khóc sẽ làm tim anh đau nhói. Anh hiểu em đang đau, dù sao anh cũng đã từng trải qua, vết thương ở trong lòng em, anh không có cách nào chữa khỏi, chỉ có thể dựa vào chính em, đều anh có thể làm chính là điểm tựa cho em." Anh hiểu tim cô đang đau đớn, bởi vì anh cũng từng đau như thế, chẳng qua giờ đã nguội lạnh không còn cảm giác nào, nên mới không biết đau nữa.

Nếu không phải Phong Gia Vinh là kẻ vô tình nhẫn tâm, sẽ không làm tim anh đau đớn như vậy!

"Khỉ con, cám ơn anh." Cô nhớ sự ích kỷ của Phong Gia Vinh, tàn nhẫn cùng vô tình, so sánh ra, đột nhiên cảm giác mình còn khá may mắn, mặc dù mẹ rất ích kỷ, nhưng không ác như Phong Gia Vinh.

"Bé ngốc, em nói cám ơn để làm gì, sau này không được nói thế nữa, có biết không? Chúng ta đi về, hay đến chỗ em muốn đi."

"Em muốn đến vườn hoa của chú một chút."

"Được, bây giờ chúng ta đi đến vườn hoa của chú, đi thôi."

Phong Khải Trạch ôm Tạ Thiên Ngưng đi vào thang máy, Dư Tử Cường đột nhiên ngăn cản đường đi của bọn họ, nghi ngờ hỏi: "Tôi còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, vậy mà các người lại muốn đi sao?"

Tạ Thiên Ngưng lấy tay lau nước mắt ở khóe mắt, cố gắng nặn ra nụ cười, thấp giọng hỏi: "Em trai, dù chúng ta xảy ra chuyện gì, cũng không dính dáng đến giam giữ em đâu?" .

"Với một tiếng tôi gọi chị là chị, chị gọi tôi là em, chuyện của chị cũng chính là chuyện của em, dù chị có nguyện ý hay không cũng phải nói cho thằng em này biết đã xảy ra chuyện gì?" Dư Tử Cường rất hài hước, dù dáng vẻ có hơi lưu manh, nhưng tận trong xương tỷ vẫn không che đậy được dáng vẻ nghĩa khí trong người.

Chung Mẫn Liên lo lắng hắn lại đắc tội Phong Khải Trạch, vì vậy kéo hắn trở lại, khiển trách: "Thằng quỷ, đừng gây phiền toái nữa, đi thôi."

"Mẹ, có gì đâu phiền toái chứ, con còn thiếu cô ấy 100 đồng đó, mẹ ——" Dư Tử Cường bị kéo đi, không thể chống cự, đành dùng miệng hô to, "Bà chị, hôm nào tôi sẽ mang tiền đến trả lại cho chị nha!"

". . . . . ."

Tạ Thiên Ngưng bất đắc dĩ lắc đầu một cái, trên mặt hiện ra nụ cười nhàn nhạt, đối với người gọi cô bằng tiếng chị, làm ình chợt có một loại cảm giác thân thiết.

Phong Khải Trạch thấy được nụ cười của cô, mình cũng cười theo, "Xem ra tình cảm của em với Dư Tử Cường cũng không tệ nha, vừa nói vừa cười ."

"Mùi dấm chua ở đâu nhỉ, ai đổ bình dấm chua thế?"

"Em yên tâm, anh không ghen với thằng nhóc đó đâu. Đi, chúng ta cùng nhau đến vườn hoa gặp chú đi."

"Được."

Tạ Thiên Ngưng đi vào thang máy, nhìn ra không còn thấy bóng ai, thoáng một cái cửa thang máy đóng lại, cô vẫn đang suy nghĩ có thể mẹ sẽ đuổi theo , giữ cô lại.

Nhưng không có, bà vẫn không có xuất hiện, làm cho tim cô rét lạnh.

Có lẽ đây chính là số mạng mẹ con cô phải đi. Cũng được, chỉ cần cả hai đều hạnh phúc, vui vẻ, vậy thì tốt, nếu mẹ nói muốn đi Mĩ sống cho thoải mái, cô cần gì phải đau khổ dây dưa đến những thứ này, cứ để cho bà sống cuộc sống mình muốn, như vậy đối với tất cả mọi người đều vui vẻ.

Chung Mẫn Liên kéo Dư Tử Cường vào phòng làm việc của Lâm Thư Nhu, vừa vào cửa liền đẩy hắn ra, hống hách nói, "Lâm Thư Nhu, hôm nay cô hẹn gặp mẹ con chúng tôi, có chuyện gì không?"

Lâm Thư Nhu cầm vòng ngọc trong tay, vẫn còn khóc thút thít, thấy Chung Mẫn Liên tới, không thể làm gì khác hơn đành lấy tay lau nước mắt, điều chỉnh tâm tình, không để lộ thương tâm ra ngoài.

Hà Phương Quốc vẫn còn ở trong phòng làm việc, biết mục đích Lâm Thư Nhu hẹn gặp mẹ con bọn họ, nói thay bà, "Tử Cường, Thư Nhu muốn đem vị trí chủ tịch ngân hàng Thiên Tường giao cho cậu, cậu tốt nhất hãy làm đi."

Nghe tin này, Chung Mẫn Liên rất phấn khởi, nhưng vẫn không dám chắc chắn, "Lâm Thư Nhu, lời này là thật hay giả?"

Lâm Thư Nhu hít một hơi thật sâu, nghiêm túc trả lời, "Là thật, tôi muốn đem ngân hàng giao cho Tử Cường."

"Được, đây là do bà nói ——" Trong lúc Chung Mẫn Liên đang vui mừng, Dư Tử Cường lại đột nhiên nói ra một câu, "Tôi không thích."

"Tử Cường, con đang nói bậy gì vậy hả?"

"Mẹ, vô duyên vô cớ có cái bánh nướng từ trên trời rơi xuống, mẹ không thấy kỳ quái sao?"

"Đây là ngân hàng Thiên Tường của ba con, nó vốn dĩ thuộc về con, đâu phải vô duyên vô cớ?"

"Lâm Thư Nhu không thể nào vô duyên vô cớ đem ngân hàng Thiên Tường cho con, trong này nhất định có âm mưu gì?"

Chung Mẫn Liên cảm thấy lời này có đạo lý, cảnh giác hỏi: "Lâm Thư Nhu, cô đang giở trò gì ra đó?"

Lâm Thư Nhu hơi cười khổ, một bên bắt đầu thu dọn đồ đạc, một bên giải thích, "Tôi mệt, muốn nghỉ ngơi, thật ra cho tới bây giờ tôi chưa có nghĩ tới đoạt lấy ngân hàng Thiên Tường, Văn Hạ khi còn sống đem ngân hàng giao cho tôi, chẳng qua lo tôi sau này sẽ bị các người gây khó dễ mà thôi, cũng không có ý gì khác. Chuyện cho tới bây giờ, các người cũng không có gây hại gì cho tôi, nên đem ngân hàng Thiên Tường trả lại ọi người thôi."

"Ai nói không gây hại gì cho bà, tôi vẫn sẽ tiếp tục để cho bà sống không bằng chết." Dư Tử Cường giả bộ hung ác, đe dọa người, thật ra lòng trả thù đã không còn như trước nữa rồi.

Những năm gần đây hắn thỉnh thoảng gây phiền phức cho Lâm Thư Nhu, nhưng cho tới bây giờ bà không có tức giận, còn đi cầu Tạ Thiên Ngưng cứu hắn, nên lòng muốn báo thù đã không như xưa, nhất là sau khi nhìn thấy Tạ Thiên Ngưng, hắn mới biết, thì ra người bị tổn thương không chỉ có mình hắn.

"Tử Cường, cậu là người như thế nào, tôi đây rất rõ, sau này hãy quản lý tốt cho ngân hàng của ba cậu, hi vọng ngân hàng Thiên Tường của cậu có thể phát triển tốt hơn. Mẫn Liên, tôi biết cô vẫn còn hận tôi, nhưng tôi hi vọng cậu có thể nghĩ cho con trai mình, đừng để cho hắn sống trong thù hận, ân oán của đời trước không nên liên lụy đến đời sau. Tôi cũng đã làm mẹ, chỉ hi vọng con mình được sống hạnh phúc, về phần những thứ khác, đều không quan trọng."

Lời của Lâm Thư Nhu, khiến Chung Mẫn Liên rất kích động, nhưng lại cảm giác có chút kỳ quái, "Lâm Thư Nhu, sao hôm nay cô là lạ thế ?"

"Do đã thấy rất nhiều việc, nên không muốn tự làm khổ mình nữa. Mẫn Liên, tôi rất xin lỗi năm đó đã phá hư gia đình của cô, hơn nữa cũng xin lỗi đã khiến Tử Cường còn nhỏ đã không có tình thương của cha, mặc dù bây giờ có nói xin lỗi cũng vô dụng, nhưng vẫn muốn nói với mọi người một tiếng xin lỗi."

"Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của bà, rốt cuộc bà đang muốn làm gì hả?"

"Không sao, hãy chăm sóc tốt cho Tử Cường." Lâm Thư Nhu không muốn giải thích thêm, lúc này thu dọn đồ xong, đi ra ngoài, đứng ở trước mặt Dư Tử Cường, dùng giọng khẩn cầu nhờ cậy hắn, "Tử Cường, ngân hàng Thiên Tường giao cho cậu, cậu nhất định phải thay ba cậu lo liệu hết tất cả, nếu như có cái gì không hiểu có thể đi hỏi Tiểu Hà, cậu ta sẽ là một trợ thủ đắc lực, còn nữa, giúp tôi chiếu cố cho cậu ấy một chút."

Hà Phương Quốc nghe sao cũng cảm thấy giống như sinh tử li biệt, trong lòng có chút hốt hoảng, hỏi: "Thư Nhu, nói cho tôi biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao cô lại kỳ quái như thế?"

"Tôi nào có kỳ quái, chẳng qua chỉ chuẩn bị rời khỏi nơi này nên có hơi cảm khái thôi. Tiểu Hà, trước khi lên máy bay tôi muốn đến cúng bái Văn Hạ một lần, sau này định cư ở Mĩ chỉ sợ không có cơ hội để gặp, cho nên mọi việc của tôi giao hết cho cậu, có gì hãy quan tâm thêm cho Tử Cường, tôi đi đây." Lâm Thư Nhu vui vẻ cáo biệt mọi người, sau đó đi ra ngoài.

Hà Phương Quốc không thể giữ cô lại, chỉ biết im lặng nhìn vào mắt cô, lần nữa hỏi thăm, "Thư Nhu, có phải cô giấu tôi chuyện gì không?"

"Đã nói rồi, tôi thật sự chỉ vì mệt mỏi, nên từ bỏ, chẳng lẽ như vậy cũng không được sao?"

"Nghỉ ngơi dĩ nhiên có thể, nhưng lời cô nói có hơi kỳ quái."

"Tôi chỉ muốn làm không khí dễ chịu thôi, không ngờ mọi người lại kinh ngạc như vậy, thôi không nói với mọi người, tôi đi đây, bái bai."

". . . . . ."

Hà Phương Quốc không đôi co với cô nữa, để cho cô đi, trong lòng cảm thấy chuyện không đơn giản, nhưng lạ ở chỗ nào, lại không nói ra được.

"Tử Cường, sao Lâm Thư Nhu lại muốn đi nhanh thế? Sẽ không rút sạch tiền của ngân hàng đi chứ, con mau ra xem đi." Chung Mẫn Liên nói rất tự nhiên.

Dư Tử Cường nhún nhún vai, xem như không có gì, ngồi xuống, tựa như đã quá quen thuộ với vị trí ngồi này rồi.

Mặc dù hắn không phải muốn ngồi vị trí này, nhưng vì bảo vệ những thứ của ba,