Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 221: Không cho phép chạm vào tôi




Hai ngày nay, Lâm Thư Nhu đều ở bên ngoài quan sát, đợi hai ngày, rốt cục thấy Phong Khải Trạch một mình rời đi, cho nên mới dám đến nhấn chuông cửa, thử nhìn một chút, xem Tạ Thiên Ngưng có đồng ý gặp bà hay không.

Ngày mai là hạn cuối, bà nhất định phải mau cứu Dư Tử Cường ra ngoài mới được, cho nên bất kể như thế nào, hôm nay nhất định phải đến gặp con gái.

Né tránh mười hai năm, đúng là vẫn phải gặp nhau, thật không rõ bà ẩn núp mười hai năm qua có ý nghĩa gì?

Lúc này, thím Chu trở lại, vẻ mặt có chút nặng nề, mở cổng sắt ra, trực tiếp nói: "Xin mời đi theo tôi."

Lâm Thư Nhu vẫn không dám đi vào, thưa dạ hỏi: "Chị ơi, bà chủ thật sự bằng lòng gặp tôi sao, con bé thật sự chịu gặp tôi sao?"

Cứ tưởng rằng Thiên Ngưng sẽ cự tuyệt không gặp, nào ngờ lại lập tức đồng ý gặp mặt bà, chẳng lẽ con gái đã không còn hận bà rồi sao?

Không thể nào, nếu như không hận, vì sao không đến tìm bà?

Thím Chu thấy đối phương không dám đi vào, đành nói lại lần nữa, "Xin mời đi theo tôi, bà chủ đang ở trong đại sảnh chờ cô."

"À, được." Lâm Thư Nhu lấy lại tinh thần, nói ra một hơi, cất bước đi vào cổng, tâm trạng rất hồi hộp, giống như có khối đá lớn đè nặng ở tim, ngay cả hít thở cũng khó khăn. Chẳng qua đi gặp con gái mà thôi, bà không cần phải khẩn trương như thế chứ?

Đã tới rồi cứ tới luôn thôi.

Tạ Thiên Ngưng đang ngồi chờ ở trong đại sảnh, nhớ lại những chuyện khi còn bé, nghĩ đến người mẹ yêu, lồng ngực ấm áp, mùi hương ngọt ngào, rất nhớ nhung, nhưng chợt nghĩ đến bà phản bội ba đi theo đàn ông có tiền, một cỗ tức giận tự nhiên phát sinh, làm cô không thể ngừng giận.

Tại sao mẹ có thể bỏ cô cùng ba mà đi theo người khác, tại sao có thể?

Người mẹ quan tâm cô, yêu thương cô đã không còn, tình cảm đã chết vào mười hai năm trước, giờ người mẹ này đối với cô mà nói chỉ là người xa lạ mà thôi.

Lâm Thư Nhu đi theo thím Chu bước vào, thấy trong đại sảnh có ngồi người, vốn bước chân đã nặng nềlại càng trở nên nặng nề hơn. Cả trái tim cũng căng chặt hơn, trong khoảng thời gian ngắn không biết mở miệng nói cái gì cho phải, chẳng qua chỉ đứng bất động, lẳng lặng nhìn cô, từ trong lòng có một loại cảm giác an ủi.

Nhìn thần sắc của con gái cũng rất tốt, biết cô đang rất hạnh phúc, bà đã không có gì tiếc nuối nữa rồi.

Tạ Thiên Ngưng đứng lên, đối mặt với người trước mắt, dùng một loại ánh mắt buồn bả nhìn cô. Trong lòng đau đến muốn khóc, cô muốn ôm lấy người này, nhưng lại bị bài xích, oán hận, căm ghét bà, không muốn gặp lại bà, loại cảm giác mâu thuẫn này làm cô cực kỳ thống khổ, có chút sắp không nhịn nổi.

Người mẹ mất tích mười hai năm, tại sao giờ lại xuất hiện, tại sao chờ cô sống hạnh phúc mới xuất hiện, lúc cô thống khổ nhất, bất lực nhất bà ở nơi nào?

Hai mẹ con đều có các ý định, trong thời khắc này lại gặp nhau ở nơi này không có một chút cảm giác kích động, chẳng qua chỉ có nước mắt ảm đạm.

Mẹ khóc, con gái cũng khóc.

Lâm Thư Nhu đi về phía trước mấy bước, để cho hai mẹ con có cự ly gần hơn, bàn tay run run giơ ra muốn sờ mặt con gái.

Tạ Thiên Ngưng không cho, lùi về sau từng bước, lạnh lùng nói: "Không cho phép đụng vào tôi."

Lời này mang theo hận ý mãnh liệt, làm cho Lâm Thư Nhu đờ ra liền thu tay lại, thương tâm nói: "Thiên Ngưng, con vẫn còn hận mẹ sao?"

“Tôi không muốn nói cái đề tài này, bà hôm nay tới nơi này tìm tôi có chuyện gì không? Nếu như có chuyện thì cứ nói nhanh đi, nói xong rồi đi." Làm nhớ lại những lời cầu xin liền tức giận.

"Thiên Ngưng, xin con đừng đối xử với mẹ lạnh lùng như thế, có được không?"

"Tôi đã nói rồi, tôi không muốn nói đến cái đề tài này, nếu như bà muốn nói đến chuyện này, vậy thì mời trở về đi." Tạ Thiên Ngưng xoay người, làm bộ muốn đi lên trên lầu.

Lâm Thư Nhu quýnh lên, lập tức xông lên, kéo cánh tay của cô, cầu khẩn nói: "Thiên Ngưng, mẹ hôm nay có chuyện muốn nhờ con, nếu như không phải chuyện vạn bất đắc dĩ, mẹ sẽ không đến cầu xin con."

"Ý của bà muốn nói, không phải chuyện vạn bất đắc dĩ, chắc sẽ không đến nhận cô con gái là tôi đây, có đúng không?"

"Mẹ không có ý này, mẹ —— mẹ ——"

"Tốt, bất kể bà có ý gì, tôi cũng không thích nghe lời dư thừa. Bà hôm nay tới tìm tôi là có chuyện gì?"

Người mẹ yêu thương của cô đã chết, người đứng ở trước mặt cô, chẳng qua là do có chuyện bất đắc dĩ mới tới tìm đến cô, chỉ vì muốn cầu cạnh cô thôi.

Tại sao không phải do mẹ nhớ đến cô mà mới tới tìm, tại sao không phải chứ?

Lâm Thư Nhu khóc càng thêm thương tâm, có rất nhiều lời không biết bắt đầu từ đâu, cũng không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể dằn xuống tận đáy lòng, chịu đựng cảm giác đau lòng, cầu khẩn nói: "Thiên Ngưng, hôm nay mẹ đến không phải cầu xin con tha thứ, chẳng qua chỉ cầu xin con cứu một người."

Nghe lời này, nước mắt liền mãnh liệt chảy xuống lênh láng, bất kể Tạ Thiên Ngưng có lau thế nào cũng lau không hết, dứt khoát không lau nữa, dùng sức rút cánh tay mình về , giễu cợt hỏi: "Bà hôm nay tới tìm tôi, không có bất kỳ một chút dính dáng đến tôi, mà hoàn toàn chỉ là vì người khác?"

"Thiên Ngưng, rất nhiều việc mẹ không biết nên giải thích sao với con, nhất thời trong nửa khắc cũng không giải thích rõ ràng, chuyện năm đó rất phức tạp, không thể chỉ vì vài ba lời là có thể giải thích được rõ ràng. Mẹ thừa nhận, năm đó chính xác là lỗi của mẹ, mẹ không nên bỏ rơi con như vậy, khiến cho con phải sống ăn nhờ ở đậu mười năm, khiến con bị chịu uất ức mười năm. Con hận mẹ, mẹ không câu nào oán hận. Thiên Ngưng, mẹ không cầu xin con tha thứ, chỉ cầu con giúp mẹ cứu người này, mẹ thiếu nó đã quá nhiều, cũng giống như thiếu con vậy, con giúp mẹ, có được không?"

"Bà thiếu nợ hắn nên muốn tận lực giúp hắn, vậy bà đã thiếu tôi thì sao không đến giúp tôi chứ?" Tâm tình Tạ Thiên Ngưng càng thêm kích động, không cách nào nhịn được, trong mắt mẹ mình chỉ có người khác.

Người mẹ nào cũng lo lắng cho con của mình trước, tại sao mẹ cô chỉ lo nghĩ cho người khác, chưa bao giờ nghĩ đến cô chứ?

Chẳng lẽ ở trong lòng bà, con của mình lại không quan trọng bằng con người khác sao?

"Thiên Ngưng, thật ra thì mẹ ——" Lâm Thư Nhu muốn nói ra những năm gần đây đã làm, nhưng lời chỉ tới miệng lại không có nói ra miệng.

Thật ra thì bà cũng không làm gì, những năm gần đây chẳng qua để cho Ôn gia sống tiêu dao trong năm năm, con gái của bà lại phải sống khổ cực như vậy, bà thật không có hề làm gì cho con gái mình, làm sao nói được ra miệng?

"Tôi đã gặp qua qua nhiều người mẹ, không giống bà...nhất là gánh vác trách nhiệm, mỗi người mẹ đều có nhiều cách yêu thương con mình, còn bà, cách bà yêu tôi là thế nào, chẳng lẽ là cách bà bỏ lại tôi hơn mười năm, chẳng chút quan tâm, đợi đến khi cần giúp đỡ bà mới xuất hiện sao?"

"Thiên Ngưng, thật xin lỗi, mẹ không hy vọng xa mong con tha thứ ẹ, nhưng về chuyện này, mẹ khẩn cầu con hãy giúp mẹ."

"Rốt cuộc là chuyện gì, lại để cho bà phải ẩn núp hơn mười năm giờ lại hiện thân? Tôi rất hiếu kỳ người này là ai, là ai mà bà lại xem trọng hơn cả tôi nữa?"

"Ở trong lòng của mẹ, vị trí của con chẳng hề thay đổi, vẫn là đứa con gái mà mẹ yêu quý nhất."

"Được rồi, lời này ai nói không được, nhất là dùng để cầu xin người khác. Nói đi, rốt cuộc bà muốn tôi giúp bà để làm gì, nói cho tôi biết kẻ đó là ai vậy?" Tạ Thiên Ngưng thu hồi tất cả vào trong mắt, không để ình lại khóc, thái độ trở nên càng thêm lạnh như băng, giọng nói không chút tình cảm nào.

Lâm Thư Nhu vẫn còn khóc, nước mắt không ngừng rơi, hóa giải thống khổ trong lòng, hít một hơi thật sâu. Lúc này mới nói ra chuyện muốn nhờ, "Hôm nay mẹ tới tìm con, là muốn con cứu một người, hắn tên là Dư Tử Cường, về phần thân phận của hắn, mẹ nghĩ con đã biết, không cần để mẹ nhắc lại nữa."

"Té ra bà vì con trai của Dư Văn Hạ mới đến cầu xin tôi, nói cách khác, bà chỉ vì Dư Văn Hạ mới tới tìm tôi, nói đến nói đi, bà vẫn vì người đàn ông kia, ở trong lòng bà, tên đàn ông kia vẫn quan trọng hơn cả tôi và ba, đúng không?"

Cô rất hận, tại sao mẹ không thể suy nghĩ cho cô một chút, suy nghĩ cho ba một chút, tại sao trong lòng bà chỉ có tên Dư Văn Hạ kia?

"Chuyện không phải như con nghĩ, Tử Cường cùng con rất giống nhau, bởi vì cả hai đều lớn lên trong gia đình không hoàn chỉnh. Từ khi cậu ta mười tuổi, trong lòng đã tràn đầy oán hận, căm hận không ngừng tăng dần theo tuổi của cậu ấy, cho nên mới tới hôn lễ làm bừa, chỉ vì muốn trút hận thù đối với mẹ sang con. Bởi vì mẹ ích kỷ, đã phá hủy hai gia đình, hai đứa bé, những năm gần đây trong lòng mẹ vẫn luôn không yên, bất kể Tử Cường đối với mẹ thế nào, mẹ cũng không có câu oán hận, cho nên mẹ van con, hãy cứu cậu ấy, có được không?"

"Bà ích kỷ hủy diệt đi hai đứa bé, tại sao trong lòng bà chỉ lo cứu một, còn một người khác đâu, bà có nghĩ đến không hả?"

"Một đứa khác đã không cần mẹ cứu, bởi vì giờ con đã rất hạnh phúc, rất hạnh phúc, có thể nói khắp thiên hạ này con là người phụ nữ hạnh phúc nhất. Nhưng Tử Cường lại khác, cậu ấy không có sự nghiệp, không có gia đình mỹ mãn, còn sống trong thù hận, nếu như lúc này không ai cứu cậu ấy, xem như cuộc đời này thật sự mất rồi."

"Đủ rồi, không nên nói nữa, bà đi cho tôi, tôi không muốn gặp lại bà nữa." Hai tay Tạ Thiên Ngưng liền phủ lên lỗ tai của mình, nước mắt lại bắt đầu không ngừng chảy xuống, cả trái tim ép lại, đau đến cô muốn ngất đi.

Mẹ, tại sao trong lòng mẹ chỉ có người khác mà không có cô? Cô không có sự nghiệp thành công, lúc trước cũng không có gia đình mỹ mãn, sao mẹ lại không nghĩ đến cho cô đi?

Mẹ không có, bởi vì trong thế giới của mẹ căn bản không có đứa con gái là cô.

Lâm Thư Nhu thấy Tạ Thiên Ngưng kích động như vậy, sợ kích động đến cô, không thể làm gì khác hơn là lựa lời để nói, "Thiên Ngưng, Tử Cường thật ra là đứa trẻ đáng thương, con hãy cứu nó đi, mọi chuyện đều là lỗi của mẹ, nếu muốn trách thì cứ trách một mình mẹ đi."

"Bà nói xong chưa, nói xong rồi thì đi. Thím Chu, tôi mệt nên cần nghỉ ngơi, phiền dì tiễn khách." Tâm trạng Tạ Thiên Ngưng rất rối loạn, nhanh chóng hướng lên trên lầu, trong lòng không ngừng hận, muốn tha thứ lại tha thứ không được, chỉ có thể làm đau khổ mình.

Cô cần yên tĩnh, yên lặng một mình suy nghĩ.

"Thiên Ngưng ——" Lâm Thư Nhu đứng ở dưới lầu hô to, ưu thương nhìn cô con gái biến mất ở trên lầu hai.

"Bà chủ chúng tôi cần nghỉ ngơi, xin mời bà rời đi, được không?" Thím Chu lễ phép tiễn khách.

Lâm Thư Nhu bất đắc dĩ thở dài, không còn cách nào, lại không thể làm gì khác hơn là rưng rưng nước mắt rời đi, trong lòng liền đánh cuộc.

Bà tin Thiên Ngưng không phải người có tâm địa sắt đá, cô nhất định sẽ cứu Dư Tử Cường.