Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 218: Vợ của tôi




Phong Khải Trạch nghe lời này, mày nhíu chặt giận dữ, nhưng vẫn không có di dời tầm mắt, cũng không dừng lại công việc trong tay lại mà cứ tiếp tục, đeo chiếc nhẫn lên ngón đeo tay Tạ Thiên Ngưng.

"Này ——"

Tạ Thiên Ngưng có chút kinh ngạc, không ngờ tới nhạc đệm đã dừng mà anh vẫn cứ tiếp tục đeo vào,thoáng nhìn anh đột nhiên liền hiểu anh đang suy nghĩ gì, hơi cười cười, cầm lấy chiếc nhẫn đeo vào cho anh, hoàn thành hôn lễ.

Thấy cô đem chiếc nhẫn đeo lên trên tay anh, anh cười hài lòng, ở trước mặt mọi người cúi đầu xuống, hôn lên môi cô một cái.

Thấy cô đứng bất động, để mặc cho anh hôn.

Tất cả mọi người vẫn buồn bực chuyện tên nào dám tới phá hư chuyện, rốt cuộc bên kia đã hoàn thành hôn lễ, căn bản không thèm quan tâm đến chuyện bị người ta phá rối.

Đới Phương Dung đi ra, không ngừng vỗ tay, cầm lấy tay Tạ Thiên Ngưng, kích động nói: "Thiên Ngưng à, con có thể gả cho Khải Trạch, dì thật sự rất mừng, dì, thật ra dì đã xem con là vợ của Trạch từ lâu rồi, cho nên, cho nên ——"

Những câu sau, bà không thể thốt ra khỏi miệng.

Tạ Thiên Ngưng biết bà đang muốn nói cái gì, vì vậy ôm lấy bà, khẽ hô: "Mẹ ——sau này con sẽ gọi người là mẹ, được không?"

Nghe một tiếng ‘ mẹ ’, Đới Phương Dung rất xúc động, xúc động đến chảy nước mắt, ôm lấy cô, "Được, được, thật tốt quá."

Rốt cuộc cũng đợi được người gọi bà một tiếng ‘ mẹ ’, thật tốt quá.

Phong Khải Trạch không quan tâm chuyện Tạ Thiên Ngưng gọi Đới Phương Dung là ‘ mẹ ’, đều bây giờ anh giải quyết chính là kẻ mới vừa nói chuyện.

"Tên nào mới nãy lên tiếng, có gan thì ra đây cho ta, bằng không thì cút, đừng có hòng ở đây gây sự."

Dư Tử Cường đeo mắt kính, từ trong đám người đi ra, đứng ở trên thảm đỏ, sau đó đi đến chỗ của Tạ Thiên Ngưng trông dáng vẻ rất lưu manh.

Lâm Thư Nhu ở trong góc tối thấy Dư Tử Cường, làm bà bị dọa sợ hết hồn, dù biết cách ngăn cản được anh nhưng lại không dám ra mặt, đành hướng tầm mắt về phía Hà Phương Quốc, hi vọng ông có thể ra mặt giúp dẹp yên mọi chuyện.

Hà Phương Quốc đành hướng tầm mắt về phía cô, ra hiệu hiện giờ không thể làm gì được.

Nếu như ông ra ngoài giúp Dư Tử Cường, đây chẳng phải công khai là đang đối nghịch với Phong Khải Trạch, đây chính là tự tìm đường chết, cho nên hiện tại chỉ có thể làm ngơ thôi.

Tạ Thiên Ngưng nhận ra người trước mắt, mang theo vẻ chán ghét, tức giận nói: "Thì ra là cậu."

Phong Khải Trạch có hơi kinh ngạc, nghi hoặc nhìn cô, "Sao, em biết tên này à?"

"Không thể gọi là biết, chẳng qua từng gặp mặt một lần."

"Hắn là ai?"

"Em cảm thấy phải để Tiểu Nhiên tới giới thiệu hắn thì thích hợp hơn. Tiểu Nhiên, cậu đến giới thiệu ọi người biết một chút đi." Tạ Thiên Ngưng đem vấn đề này ném cho Đinh Tiểu Nhiên.

Đinh Tiểu Nhiên đứng ở một bên, đang rầu rĩ không biết làm sao, vì vậy liền đi ra ngoài, đảo quanh một vòng ở bên người Dư Tử Cường, giễu cợt nói: "Tôi nói cậu là gã đàn ông không biết xấu hổ mà, đuổi theo người ta đến tận trong hôn lễ. Ai ai ai, cậu cảm thấy không có gì vui, nên mới muốn đến quậy để ọi người chú ý. Cậu thật sự cho rằng đem mình đẹp trai đến nổi có thể cướp lấy cô dâu trong hôn lễ sao? Này cậu bé, bây giờ không phải đang trong truyện cổ tích, mà là đang ở trong đời thực tàn khốc, tôi khuyên cậu tốt nhất hãy cút đi, bằng không mọi hậu quả hãy tự gánh lấy."

Dư Tử Cường gỡ cặp mắt kính xuống, cùng Đinh Tiểu Nhiên cãi vả, "Này, bà chị của tôi, lần trước gặp chị tôi chẳng thấy chị có cái gì đặc biệt, hôm nay mặc lễ phục dâu phục này vào, trông cũng có vài phần thùy mị, chờ tôi giải quyết xong chuyện này, tôi sẽ suy nghĩ có nên thử đeo đuổi theo chị không, thấy sao hả?"

"Tôi chả hứng thú với thằng nhóc tí tuổi như cậu đâu, bất quá cậu muốn đeo đuổi tôi, vậy thì phải xem cậu có lếch qua khỏi ngày hôm nay không. Nếu như cậu bây giờ nói xin lỗi rồi rời đi, người chị như tôi xem sẽ xem cậu như một cậu em trai, tạm chấp nhận yêu cầu của cậu."

"Này, vậy tôi cảm ơn bà chị trước. Nhưng có những việc còn chưa giải quyết, tôi không thể đi."

"Nhóc con, cậu có biết đây là hôn lễ của Phong Khải Trạch không hả? Cậu tới đây gây chuyện, bộ không muốn sống nữa rồi sao?" Đinh Tiểu Nhiên có hơi tức giận, rống to chất mắng hắn.

Dư Tử Cường không hề tức giận khi bị mắng, lại càng không không vì đây là hôn lễ của Phong Khải Trạch mà cảm thấy sợ, tiếp tục dùng dáng vẻ vô lại gây sự, "Bà chị, sao lại tức giận thế, có phải vì chị đã thích tôi rồi nên mới lo lắng cho tôi, có không hả ?"

"Cậu ——"

"Mặc dù bà chị đã lớn tuổi, nhưng dáng vẻ vẫn rất thướt tha, nên chị yên tâm đi, tôi thật sự sẽ suy nghĩ thật kỹ về chuyện theo đuổi bà chị."

"Cậu, cậu đúng là ngốc đến hết thuốc chữa, từ bao giờ mà tôi nói là tôi thích cậu hả."

"Bây giờ không phải chị đã nói rồi sao?"

"Trời ạ, đúng là tôi không có mắt nhìn người, gặp phải một tên liều mạng. Thiên Ngưng, để chồng cậu giải quyết đi, tôi bó tay rồi." Đinh Tiểu Nhiên có chút tức giận, đi tới bên cạnh, không muốn tranh cãi với hắn, bất quá trong lòng vẫn nghĩ đến những lời hắn vừa nói.

Hắn nói sẽ suy nghĩ thật kỹ chuyện theo đuổi cô —— đúng là quái gở, loại đàn ông chuyên bám váy này, cô cần gì phải quan tâm chứ, ngu xuẩn.

Nói chung Phong Khải Trạch đã biết tên trước mắt này là ai, lạnh lùng cảnh cáo: "Nhóc con, tốt nhất đừng nghĩ chuyện cướp người của anh, bằng không anh sẽ cho em biết mùi vị địa ngục là thế nào?"

Dư Tử Cường cười khinh, không sợ hãi liền phản bác lại, "Tôi không thèm người phụ nữ của anh đâu, nếu là dâu phụ thì tôi đây còn có chút hứng thú."

"Nói thế mục đích tới đây là để đeo đuổi dâu phụ? Nếu quả thật là như thế, anh đây có thể tha thứ cho chú em."

"Tha thứ, mục đích hôm nay tôi tới nơi này là chỉ muốn nói cho anh biết Tạ Thiên Ngưng là loại người gì."

"Cậu, tôi là hạng người gì, mắc mớ gì tới cậu?" Tạ Thiên Ngưng kịch liệt cãi lại, đột nhiên cảm giác người đàn ông đứng trước mắt này không giống loại bám váy như Tiểu Nhiên đã nói, thái độ hắn đều là thù ghét.

"Rất xin lỗi, tôi nói sót mấy chữ. Mục đích hôm nay tôi tới, là muốn để cho Tạ Thiên Ngưng biết mẹ chị ta là loại người gì?"

"Cậu——rốt cuộc cậu là ai?"

Dư Tử Cường đi lại lấy tay sờ lên tóc của mình, đáp nham hiểm: "Tôi là con trai của mẹ chị."

"A —— con trai mẹ tôi?" Tạ Thiên Ngưng đến nổi con ngươi cũng muốn rớt ra ngoài, không thể tin được mình có một đứa em trai lớn như thế.

Không đúng, số tuổi không đúng.

"Không, không thể nào, cậu không phải con trai của mẹ tôi. Tôi dù có lớn hơn cậu, nhưng nếu cậu là con của mẹ tôi, lớn nhất chỉ chừng là đứa trẻ mới mười tuổi, Cậu muốn lười gạt ai hả? Chẳng lẽ đến gây sự chỉ vì muốn nhận người thân thôi sao?"

"Ai u, xin lỗi, tôi vẫn còn nói sót mấy từ, tôi là đứa con của người bị mẹ chị cướp chồng đó." Dư Tử Cường lộ vẻ mặt gian xảo, nói chuyện vòng vo như để trêu người.

"Là sao?"

"Tạ Thiên Ngưng, Chị có biết Dư Văn Hạ là ai không? Dư Văn Hạ là ba của tôi, chị nói xem tôi là ai?"

"Cậu, cậu là con trai của Dư Văn Hạ.” Mặt Tạ Thiên Ngưng trắng bệch hoảng sợ, thiếu chút nữa đứng không vững, may nhờ có Phong Khải Trạch đở cô kịp thời.

"Không sai, tôi là con của Dư Văn Hạ, Dư Tử Cường, nhưng Lâm Thư Nhu không phải mẹ tôi, mà là con của người bị mẹ chị cướp đi, phá đi một gia đình hạnh phúc của người khác."

Phong Khải Trạch đã hiểu ý của Dư Tử Cường, vì vậy đứng ở trước mặt hắn, lạnh lùng nói: "Muốn trả thù thì phải đi tìm người đã cướp chồng của mẹ cậu, nếu cậu muốn trút tội lên trên đầu của vợ tôi, ta sẽ khiến cậu phải gánh lấy đau khổ đó."

Dư Tử Cường không sợ, trong lòng ngoại trừ trả thù, cái gì cũng không màn, cho dù tan xương nát thịt cũng không ngại, "Trong cuộc đời này, Lâm Thư Nhu chỉ có một đứa con gái là Tạ Thiên Ngưng, hơn nữa lại lén lúc giúp con gái bà làm rất nhiều việc, cách tốt nhất trả thù Lâm Thư Nhu chính là trả thù con gái của bà ta. Phong thiếu gia, cậu muốn kết hôn với chị ta thì phải biết, mẹ chị ta chỉ vì tiền mà cả chồng con cũng không cần, anh phải hiểu chị ta cũng không tốt lành hơn đâu, y như câu mẹ nào con nấy đó thôi."

"Cậu nói Lâm Thư Nhu bỏ chồng bỏ con, vậy sao không nói ba cậu bỏ vợ bỏ con, chắc cậu cũng biết câu cha nào con nấy chứ”.

"Lời đồn về Phong thiếu gia, quả nhiên không sai chút nào, rất lợi hại. Bất kể tôi là loại người gì, hôm nay tôi đến chỉ là nói cho anh biết, chị ta không phải kẻ đáng tin. Tôi nghe nói anh bỏ Hồng Thi Na để cưới chị ta, đúng là quá ngu xuẩn, lỡ cô chỉ thích tiền của anh, chẳng phải là thiệt hại lớn sao? Người phụ nữ yêu tiền chỉ thích hợp dùng làm tiêu khiển, còn người yêu anh thực lòng mới đáng để anh cưới làm vợ, không phải sao."

"Nếu như tôi cam tâm tình nguyện đem tất cả tiền bạc giao cho cô ấy thì sao?"

"Anh ——" Dư Tử Cường không biết nói gì, không ngờ tên Phong Khải Trạch này lại yêu mù quáng Tạ Thiên Ngưng như thế.

Phong Khải Trạch không còn cười âm hiểm, mà nghiêm túc nhìn anh cảnh cáo, "Dư Tử Cường, bất kể cậu muốn tìm ai trả thù, i cũng không được đụng đến cô ấy, bây giờ cô ấy chính là vợ của tôi, cậu nghe cho rõ ràng, đây chính là vợ của tôi."

"Phong thiếu gia, tôi nói anh đúng là thằng ngu, và cũng phải nói Tạ Thiên Ngưng đúng là người phụ nữ lợi hại, cư nhiên có thể khiến anh một lòng một dạ với chị ta như thế. Vì muốn tốt cho anh, tôi khuyên anh đừng quá tin vào chị ta, bằng không chỉ chuốt khổ vào mình thôi."

"Giờ tôi sẽ để cho cậu biết, kẻ chuốt khổ là ai?"

"Sao nào, anh muốn đánh tôi ở trước mặt những người này sao? A ——"

Dư Tử Cường cho rằng Phong Khải Trạch không dám, nhưng không nghĩ tới, anh lại ra tay quá bất ngờ, khiến hắn không có cơ hội trở tay kịp.

Phong Khải Trạch đấm một đấm trúng vào mặt, sau đó lại đi đạp một cước vào bụng của hắn, đánh hắn ngã nhào trên mặt đất, sau đó đạp lên ngực của hắn, ra lệnh, "Hôm nay là ngày kết hôn của tôi, tôi không muốn thời gian lãng phí với một thằng ngu. Tạm thời giam hắn lại cho tôi lại, chờ tâm tình của tôi tốt lại mới xử lý cái tên thối tha này."

Lúc này, hai người đàn ông mặc tây trang màu đen, đến áp chế Dư Tử Cường.

Cho dù bị người ta áp chế, Dư Tử Cường vẫn cứ ăn nói hàm hồ, "Tạ Thiên Ngưng, chị chờ đó, tôi không bắt chị phải chịu lấy đau khổ, tôi thề không làm người."

". . . . . ."

Trong lòng Tạ Thiên Ngưng rất rối loạn, không ngờ tới lại đột nhiên nhớ đến một người, những hình ảnh đau khổ khi còn bé không ngừng xuất hiện làm cô rất khó chịu.

Thì ra người mẹ phản bội kia không chỉ làm hại cô, mà còn hại đến những người khác.

Mẹ, mẹ có biết đã gây ra lỗi lầm rất lớn hay không.