Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 205: Áo cưới đẹp nhất




Editor: chaosuon

Hồng Thiên Phương bị ép buộc, đành phải chuyển 10% cổ phần tập đoàn Hồng Thị sang tên Phong Khải Trạch, hiện tại ông chỉ còn nắm giữ lại 20% cổ phần. Nếu như Hắc Phong Liên Minh thật sự muốn hạ bệ ông thì vô cùng đơn giản, bởi ông đã không còn năng lực nào để phản kháng.

Ông vốn cho rằng chính Phong Gia Vinh âm thầm cho người thu mua cổ phần tập đoàn Hồng thị, giờ mới vỡ lẽ ra là Hắc Phong liên minh ra tay. Tuy vậy ông vẫn không hiểu, Hắc Phong liên minh đã có trong tay 60% cổ phần Hồng thị, tại sao lại che giấu bản thân như vậy, không ra mặt hạ bệ ông mà lại chọn đứng đằng sau thao túng mọi việc.

Bọn họ rốt cuộc là có mục đích gì?

Hai anh em Hồng Thừa Chí và Hồng Thi Na ngồi đối diện Hồng Thiên Phương, vẻ mặt buồn bã, trong lòng đều hiểu rõ chuyện đã xảy ra nhưng không dám mở miệng nói lời nào.

Phải chuyển nhượng vô điều kiện 10% cổ phần tập đoàn Hồng thị cho Phong Khải Trạch, cho dù trong lòng không muốn nhưng cũng đã hết cách rồi, không thể không làm.

"Ba, thực xin lỗi, đều tại con không tốt, đem thêm phiền toái tới cho cha.” Hồng Thi Na trong lòng đang tự trách, bởi chính mình là nguyên nhân làm tập đoàn Hồng thị bị tổn thất lớn như vậy.

10% cổ phần cũng không phải là con số nhỏ, hiện nay bọn họ chỉ còn giữ được 20% cổ phần, không may có chuyện gì, dù là biến động nhỏ thôi, sợ là quyền lực trong tay họ sẽ mất luôn.

Hồng Thiên Phương nặng nề thở dài, trong lòng đầy lửa giận cũng không nỡ la mắng con gái vào lúc này, ngược lại còn an ủi: “Con đừng nói xin lỗi nữa, là ba vô dụng mới để các con phải chịu uất ức như vậy. Nếu ba có năng lực sẽ không để cho Phong Khải Trạch hạ nhục con trong hôn lễ như vậy. Thi Na, Phong Khải Trạch sẽ kết hôn với Tạ Thiên Ngưng, ba biết trong lòng con oán hận, nhưng đã tới nước này rồi, con cũng đừng đi trêu chọc bọn họ nữa, nếu lại có chuyện gì, cả nhà chúng ta cũng xong đời luôn, con biết chưa?”

"Ba, ba yên tâm, con nhất định không mang thêm phiền toái tới cho ba nữa đâu. Đều tại con không tốt, nếu con dùng đầu óc để suy nghĩ thì sẽ không làm ra những việc như vậy. Ba, ba cứ yên tâm. Dù con có ngu ngốc, cũng sẽ không thế nữa đâu.”

Muốn đối phó Phong Khải Trạch, không thể dùng biện pháp ngu xuẩn như vậy nữa mà phải có một kế hoạch hoàn hảo, phải chuẩn bị thật tốt thì mới được.

"Con đã nói vậy, ba cũng yên tâm. Thi Na, con định xử lý thế nào với Ôn Thiếu Hoa? Nếu con muốn gả cho nó, ta sẽ cố gắng coi nó là con rể, còn nếu không, cũng không có gì đáng ngại cả.”

Hồng Thừa Chí vừa nghe đến tên Ôn Thiếu Hoa, lập tức ghét bỏ nói: "Ba, sao có thể chấp nhận gả Thi Na cho người như thế chứ. Tập đoàn Ôn thị được ngân hàng Thiên Tường giúp sức 5 năm mà vẫn phá sản, người như thế có tài cán gì. Thi Na gả cho hắn nhất định sẽ không có hạnh phúc. Hơn nữa, Ôn Thiếu Hoa đã kết hôn một lần, sau một tháng đã lại ly hôn, loại người đối với hôn nhân như thế, con không đồng ý để Thi Na kết hôn với hắn. Chẳng qua là lên giường một lần thôi, chẳng phải chuyện gì lớn, hiện tại cũng không còn là xã hội phong kiến, làm gì còn cái suy nghĩ cổ hủ như vậy.”

"Thật ra thì ba cũng không muốn Thi Na kết hôn với Ôn Thiếu Hoa. Nó không đáng tin, bản lãnh không nói làm gì nhưng nhân phẩm lại vô cùng kém cỏi. Thi Na, con nghĩ sao?” Hồng Thiên Phương rất tán thành ý kiến của con trai, nhưng ông muốn để cho Thi Na quyết định.

"Đùa gì thế chứ, con làm sao có thể kết hôn với loại người như Ôn Thiếu Hoa. Trên đời này, ngoài Phong Khải Trạch ra, cũng còn nhiều người ưu tú hơn Ôn Thiếu Hoa. Không kết hôn với Phong Khải Trạch, con cũng sẽ không lấy hắn ta.” Hồng Thi Na tràn đầy chán ghét, thực cũng chẳng ưa gì Ôn Thiếu Hoa.

"Nói hay lắm. Lúc trước ở khách sạn, Ôn Thiếu Hoa gặp em uống phải thuốc kích thích, nếu hắn có chút lương tâm, đã đưa em tới bệnh viện hoặc là báo cho chúng ta. Đằng này, hắn lại nhân cơ hội chiếm hết tiện nghi. Thế đã rõ, hắn chỉ muốn dựa vào em để nhanh được thăng tiến. Người như vậy không nên lấy làm gì.” Hồng Thừa Chí nghĩ tới hành động cầm thú của Ôn Thiếu Hoa, trong lòng lại tràn đầy lửa giận.

Hồng Thiên Phương nhìn ra đầu mối, lập tức nhắc nhở bọn họ: "Thừa Chí, Thi Na, mặc kệ các con bây giờ muốn làm gì, đều ở yên trong nhà cho ba, ngàn vạn lần đừng có ra ngoài gây phiền toái nữa, chờ chuyện này qua đi rồi nói tiếp. Ba biết các con nuốt không trôi chuyện này, ba cũng làm sao mà bỏ qua được. Tóm lại, tạm thời đừng có hành động gì, còn nhiều thời gian, đợi ổn định lại cục diện rồi mới tính tới chuyện trả thù, có biết không?”

"Ba, con biết rồi." Hồng Thừa Chí không suy nghĩ nhiều, lập tức đồng ý.

Hồng Thi Na do dự chốc lát rồi mới đồng ý: “Con biết rồi.”

Xem ra lần này Phong Khải Trạch thực sự sẽ kết hôn với Tạ Thiên Ngưng.

Được, hôm nay cô để cho bọn họ kết hôn, rồi một ngày nào đó sẽ khiến cuộc sống của bọn họ trở thành địa ngục.

Người nhà Hồng Gia tất cả đều đè nén ý định kia, tạm thời chọn không hành động gì, đợi mọi chuyện lắng dịu lại đã.

Ngày cưới của Tạ Thiên Ngưng và Phong Khải Trạch đã được xác định, là 1 tuần sau. Đới Phương Dung bắt tay vào chuẩn bị mọi thứ cho hôn lễ, tính dùng truyền thông để truyền tin đi, khiến cho hôn lễ trong thật long trọng, để tất cả mọi người đều biết hết. Dĩ nhiên Tạ Minh San cũng nghe được tin này, tức giận đến mức ở trong phòng đập phá đồ đạc.

Chỉ còn vài ngày nữa Tạ Thiên Ngưng sẽ kết hôn với Phong Khải Trạch rồi, vậy mà cô cứ ở chỗ này, còn nghĩ cách làm sao đoạt lấy Phong Khải Trạch nữa chứ.

Mấy ngày qua cô ta luôn đi đến vườn hoa, đợi từ sáng tới tối, vẫn không gặp được Phong Khải Trạch. Khổ cực mấy ngày lại chẳng được lợi ích gì, nhưng ngàn vạn lần không ngờ hôm nay không đến lại nghe được tin anh muốn cưới Tạ Thiên Ngưng, bảo cô làm sao chịu nổi.

"Tạ Thiên Ngưng, cô sinh ra là để chóng đối với tôi sao?”

"Cô đi chết đi, a ——"

Choảng ——

Ninh Nghiên ở bên ngoài nghe thấy tiếng động lớn, nghĩ là xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy vào nhà thấy Tạ Minh San đang cầm ghế ngồi đập vào bàn trang điểm.

"Minh San, con cần gì phải vậy chứ? Chuyện Tạ Thiên Ngưng và Phong Khải Trạch kết hôn, đã là sự thực không thể chối cãi được rồi, con cũng từng thử quyến rũ Phong Khải Trạch rồi, nếu không giành được, thì bỏ đi, có được không?”

Không phải bà không tin con gái mình, mà là bà có thể thấy rất rõ, Phong Khải Trạch thực sự yêu Tạ Thiên Ngưng, dù bứt cách mấy cũng không đứt.

"Tại sao có thể như thế được. Tạ Minh San, con, cũng không phải người dễ nhận thua như vậy, chưa tới giây phút cuối cùng, con tuyệt đối sẽ không buông tha. Ông trời thật bất công, sao mọi thứ tốt đẹp đều giành hết cho Tạ Thiên Ngưng vậy, tại sao?"

Cô ta so với bà cô già Tạ Thiên Ngưng đó, đẹp hơn gấp trăm lần, ai có mắt cũng đều thích cô, đều sẽ chọn cô. Tại sao người đàn ông ưu tú như Phong Khải Trạch lại không chọn cô, mà đi chọn cái bà cô già đó chứ?

Nhất định là vì cô còn chưa cố gắng hết sức, nên cần phải cố thêm nữa mới được.

Ninh Nghiên nhìn dáng vẻ của Tạ Minh San, đột nhiên cảm thấy con mình giống như một người điên, vì tiền bạc và danh tiếng mà mất trí rồi.

Đều là lỗi của bà, bà đã sai, không nên từ nhỏ dạy con rằng tiền bạc là vạn năng. Bà thực sự đã sai lầm rồi.

Dù sao cũng đã sai rồi, bà còn biết làm sao đây.

"Mẹ, con biết Phong Khải Trạch và Tạ Thiên Ngưng ở đâu rồi, giờ con đi tìm bọn họ. Đúng vậy, phải đi ngay bây giờ, con cần phải ăn mặc thật xinh đẹp mới được.” Tạ Minh San như phát điên, lục tung tủ quần áo, chọn bộ đẹp nhất mặc vào, sau khi trang điểm thật xinh đẹp, cầm túi xách bước ra khỏi nhà.

"Minh San, đừng đi." Ninh Nghiên kéo cô ta lại không muốn để cô ta đi chuốt lấy nhục nhã.

Bà có thể khẳng định rằng Phong Khải Trạch nhất định sẽ không chọn con gái bà.

"Mẹ, đừng có kéo con, con phải đi, nếu không sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa đâu. Mẹ yên tâm, con nhất định mang con rể rùa vàng Phong Khải Trạch về ẹ.”

"Minh San, con tỉnh táo lại một chút đi. Phong Khải Trạch sẽ không chọn con đâu, người cậu ta yêu là Tạ Thiên Ngưng, con rõ chưa?”

"Mẹ, sao mẹ lại nói giúp cho Tạ Thiên Ngưng như vậy. Con mặc kệ, bây giờ con muốn đi tìm Phong Khải Trạch, mẹ bỏ tay con ra đi.” Tạ Minh San như một người điên, sắp mất đi lý trí, tâm tình vô cùng kích động.

Ninh Nghiên giữ lại không được, đành phải chạy theo nhưng không đuổi kịp, người đã lên taxi đi mất rồi. Bà vội vàng ngăn một chiếc xe khác lại, chạy theo sau.

Con gái của bà như sắp phát điên rồi, bà không thể không đi theo.

Tạ Minh San biết rõ mình không có bị điên, chỉ là cô không cam tâm chấp nhận thất bại. Từ nhỏ tới giờ, chuyện gì cô cũng hơn Tạ Thiên Ngưng, ngay cả Ôn Thiếu Hoa cũng có thể đoạt được, cô không tin mình không thể giành lấy Phong Khải Trạch.

Từ sáng sớm, Phong Khải Trạch đã đi làm, chỉ còn một mình Tạ Thiên Ngưng ở nhà, đang mải mê ngắm chiếc áo cưới vừa được người ta đưa tới.

"Oa, đây là áo cưới đẹp nhất mà mình từng thấy, thật là đẹp.”

Mới chỉ cầm trên tay đã thấy rõ đây là loại tơ lụa rất nhẹ, cảm giác mềm mại rất tuyệt, không biết mặc lên người còn tuyệt vời thế nào nữa. Cuối cùng thì, cô cũng đã có áo cưới của riêng mình rồi.

"Oa, đây cũng là áo cưới đẹp nhất tôi từng thấy đó.”

"Tôi cũng thế."

"Nếu được mặc một lần, có chết cũng đáng."

"Phi phi phi, nói vớ vẩn gì thế. Đây là áo cưới của bà chủ, phải chính bà chủ mặc. Bà chủ, hay là bà mặc thử cho chúng tôi xem một chút, có được không?”

"Bà chủ, mặc thử đi để cho chúng tôi xem một chút đi.”

Mấy người giúp việc đều xúm lại quanh áo cưới. Ai cũng sững sờ, thích thú vì nó quá đẹp, nhưng đây chỉ là hy vọng xa vời.

Thím Chu là người nghiêm khắc, thấy thế liền nhắc nhở họ: “Các cô làm cái gì đó? Còn không mau đi làm việc đi.”

Tạ Thiên Ngưng biết thím Chu luôn nghiêm túc như vậy, cũng không để ý nhiều chỉ thân thiện nói : “ Thím Chu, không sao đâu, bây giờ ông chủ không có nhà, để mọi người lười biếng một chút cũng không sao. Tôi không mách lại đâu. Làm người cũng đừng nghiêm túc quá, không thì sẽ bỏ lỡ rất nhiều điều vui vẻ. Các cô tới giúp tôi mặc áo cưới vào đi, một mình tôi e là không thể xoay sở được mất. Mau đi.”

"Hì hì ——"

Mấy người giúp việc cười hì hì một tiếng, liền theo Tạ Thiên Ngưng lên lầu, không để ý tới thím Chu nữa. Từ sau chuyện của Hồng Thi Na, bọn họ hiểu rõ, dù ông chủ là người nghiêm túc nhưng lại rất nghe lời bà chủ, mà bà chủ là người rất hiền hòa, ngày thường cũng không coi bọn họ như người làm. Cho nên dần dần bọn họ cũng chẳng có gì phải e sợ nữa.

Thím Chu bất đắc dĩ lắc đầu, không nói gì nữa. Bà chủ cũng đã nói như vậy rồi, bà còn có thể nói thêm gì đây.

Ngay lúc đó, ngoài cửa lớn, chuông cửa vang lên từng hồi. Thím Chu nghĩ một lát, dù gì cũng đang rảnh bèn đi ra ngoài xem là ai tới.

Nếu như là ông chủ sẽ không có nhấn chuông, cho nên người ở ngoài chắc không phải là ông chủ rồi.