Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 168: Sẽ không đi




Hơn hai mươi phút sau, Tạ Thiên Ngưng bị người dẫn vào một tòa cao ốc, người bên trong thấy cô bị áp giải như một phạm nhân, cứ thơ ơ nhưng không có gì, mỗi người đều lạnh như tượng gỗ, không có chút cảm giác.

Thấy không thể cầu cứu người ở nơi này, chỉ có thể dựa vào chính mình, hoặc chờ kỳ tích xuất hiện.

Nếu có kỳ tích, chắc phải chờ Phong Khải Trạch đến cứu cô.

Đường Phi đi trước dẫn đường, nhưng đại ca xã hội đen, không liếc nhìn người phía người phía sau một cái.

Tạ Thiên Ngưng không hề giãy dụa, ngoan ngoãn đi theo, đến một căn phòng rộng lớn sáng sủa, tuy hơi trống rỗng nhưng vẫn rất xa hoa.

Phong Gia Vinh ngồi ở ghế tựa cạnh cửa sổ, cầm trong tay một tách cà phê nóng, nhấp một ngụm, sau đó đặt cốc lên trên bàn.

Lúc này, Đường Phi mang người đi tới, cung kính nói: “Ông Phong, người đã được đưa tới rồi.”

“Cởi trói cho cô ta đi.”

“Dạ.”

Phong Gia Vinh vừa ra lệnh một lúc, hai người đàn ông áp giải liền tháo băng dính ở trên miệng Tạ Thiên Ngưng, cởi dây thừng cột lấy hai tay cô.

Sau khi tay của Tạ Thiên Ngưng được tự do, không lập tức chạy trốn, cũng không có kích động mà bình tĩnh hỏi: “Ông lấy cách thức này gặp tôi, là có chuyện gì nào?”

Không cần hỏi cô cũng biết người trước mặt là ai, tuy ông là ba của Phong Khải Trạch, nhưng không biết vì sao, cô lại không thể nào tôn kính ông được.

Cô không phải là đứa trẻ không biết lễ phép, luôn biết kính già yêu trẻ, nhưng bây giờ cô không thể làm được.

“Ngồi đi, tôi muốn nói chuyện cùng với cô.” Phong Gia Vinh khinh miệt nói, cũng không thèm nhìn Tạ Thiên Ngưng một cái, giống như rất xem thường cô.

Tạ Thiên Ngưng không chút do dự ngồi xuống, hít một hơi, lớn mật hỏi: “Ngài muốn nói gì với tôi? Nếu muốn tôi rời khỏi Phong Khải Trạch, thì không cần nói nữa, tôi sẽ không rời khỏi anh ấy.”

“Quả nhiên rất thẳng thắng, lại có chút thông minh, biết dụng ý của tôi bắt cô tới đây. Không sai, tôi muốn cùng cô nói chuyện chính, cô đừng trả lời quá nhanh, nghe tôi nói hết hãy đưa ra lời lựa chọn.” Rốt cuộc Phong Gia Vinh cũng chịu nhìn về phía Tạ Thiên Ngưng, vui vẻ quan sát cô một chút.

Tuy diện mạo rất cân đối, hơn nữa khí chất cũng không tệ nhưng ông vẫn chưa hài lòng. Muốn diện mạo hay khí chất ở nhiều cô gái, chỉ cần ông ra lệnh một tiếng, liền có hàng tá ở trước mặt, cho nên ông chỉ cần có gia thế cùng bối cảnh. Không có gia thế bối cảnh, đừng mơ bước vào cánh của Phong Gia.

“Mặc kệ ông nói cái gì, chỉ cần trong lòng Khải Trạch có tôi, tôi sẽ không rời khỏi anh ấy.”

Kỳ thực cô đã sớm biết có một ngày như thế, nên trong lòng đã có chuẩn bị, cũng có biện cách ứng phó.

Chính cô không ngờ ngày này lại đến sớm như vậy.

“Chỉ cần cô mở miệng, cái gì tôi cũng đồng ý với cô.” Phong Gia Vinh không để ý đến đối phương nói gì, chỉ tự mình nói.

“Tôi chỉ cần Khải Trạch, cái gì cũng không cần.”

“Tạ tiểu thư, đừng nên mạnh miếng quá, Khải Trạch không phải lựa chọn tốt cho cô đâu. Ở trước mặt tôi, tốt nhất đừng chọn sai, bằng không cô sẽ không được ngày nào yên thân đâu.”

“Phong tiên sinh, ngài đang đe dọa tôi sao?”

“Nếu cô cảm thấy thế, thì cho là vậy đi. Tranh thủ lúc tôi đang ăn nói hòa nhã, chỉ cần đàm phán thành công, mọi người đều có lợi, bất thành, tôi sẽ dùng biện pháp khác đối phó với cô, đến lúc đó cái gì cô cũng đều không có. Cô đưa ra giá đi, muốn bao nhiêu tiền mới chịu rời khỏi Khải Trạch, chỉ cần cô nói, tôi đều sẽ bằng lòng đáp ứng tất cả.”

Tạ Thiên Ngưng không trả lời lập tức, mà chỉ cười lạnh, lạnh nhạt nói: “Bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ không rời đi anh ấy. Phong tiên sinh, tôi có thể nói rõ cho ông biết, Khải Trạch không thèm để ý đến tiền của ông, tôi cũng thế, chúng tôi đều không thích tiền của ông, đừng có uổng phí tâm tư nữa.”

Phong Gia Vinh bắt đầu mất hứng, tưởng sẽ đàm đạo thành công, nhưng đối phương không chịu nể mặt, khiến ông thấy rất khó chịu, “Tạ tiểu thư, từ trước đến nay tôi chưa từng nể mặt kẻ khác như thế, cô là người đầu tiên, nên đừng thấy thế mà lên mặt?”

“Cám ơn Phong tiên sinh đã cân nhắc, không phải tôi không nể mặt, tôi chỉ không muốn tổn thương người tôi yêu, huống chi tôi không hứng thú với tiền của ngài.”

Đều do cô đã từng hứa với khỉ con, bất kể chuyện gì xảy ra, đều không rời khỏi anh.

Có lẽ từ khi cô ở cạnh bên anh thì đã biết sẽ có ngày hôm nay, cho nên sớm đã nhắc nhở cô rất nhiều lần.

“Cô đừng lừa dối mình nữa, tôi biết quá rõ cô đang nghĩ gì? Cô biết Khải Trạch là người nối nghiệp duy nhất ở Phong Thị đế quốc, toàn bộ Phong Thị đế quốc sẽ là của nó. Vì biết điều đó, nên cô mới giả vờ thanh cao nói không cần tiền của tôi. Tôi không tin người sống ở trên đời này không cần tiên, những kẻ nói không đều là dối trá.”

“Tôi không hề nói tôi không yêu tiền, tôi chỉ nói không yêu tiền của ông. Chính xác, trên thế giới này không ai không yêu tiền, nhưng quân tử yêu tiền tài đều dựa vào nhu thủ chi hữu đạo (*), tôi yêu tiền, nhưng cũng yêu nguồn gốc của số tiền đó, nhất là số tiền do mình kiếm được. Nếu bán tình yêu để đổi lấy tiền, tôi không thích.”

Vinhanh-lequydon: Quân tử yêu tiền, nhu thủ chi hữu đạo: câu chính từ tiến hán là quân tử ái tài nhu thủ chi hữu đạo. Dịch nghĩa là quân tử yêu tiền tài, phải dựa theo đạo lý. Ý nói ông già Phong Gia Vinh kia đừng dùng tiền bất chính để lai động tâm hồn của người quân tử ) , => hiểu thế, dịch sai thì chạy, kaka)

Phong Gia Vinh nghe xong những lời này, cười khinh miệt, chế nhạo cô, “Đừng ra vẻ quang minh chính đại như vậy, cũng đừng đề ình nhiều quá. Con gái đều là động vật dối trá, các cô chỉ biến đem thứ dơ bẩn của thế giới trở thành điều tuyệt vời nhất thôi.”

Tạ Thiên Ngưng không thích nghe những lời này, mặc dù có hơi tức giận, nhưng vẫn bình thản phản bác, “Nếu con gái là động vật dối trá, vậy còn ông, ông là loại gì nào? Người luôn mang trong mình đầy thứ giả tạo, chẳng lẽ lại cao thượng sao?” (Vinhanh muốn tán vài phát vào cha Phong Gia Vinh này quá, *giận dữ*)

“Giỏi cho cô gái nhanh mồm lẹ miệng, khó trách Hồng Thi Na đều bại dưới tay cô. Tôi không muốn nói đạo lý với cô nữa, tóm lại một câu, cô phải rời khỏi Khải Trạch mau.”

“Tôi cũng không muốn nhiều lời với ông, chỉ nói một câu, không đi, tuyệt đối không đi.”

“Tạ Thiên Ngưng, cô đừng thấy tôi nể mặt mà làm tới, nếu chọc giận tôi, sẽ không có kết cục tốt đâu?”

“Phong tiên sinh, kỳ thực ông có nói thế nào, nếu Khải Trạch không mở miệng kêu tôi rời đi, tôi vĩnh viễn sẽ không bỏ rơi anh ấy, ông hãy từ bỏ đi.”

“Được, được lắm, ngược lại tôi muốn xem cô mạnh miệng được đến khi nào?” Ánh mắt Phong Gia Vinh bừng bừng nguy hiểm, liền liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.

Người đàn ông nhận được mệnh lệnh, tiến lên phía trước, vung tay muốn tát Tạ Thiên Ngưng vài cái.

Tạ Thiên Ngưng thấy hành động của hắn, trước khi hắn xuống tay, liền nhắc nhở: “Phong tiên sinh, ông khẳng định muốn làm thế sao? Nếu thực muốn đánh, kết quả sẽ rất nghiêm trọng.”

“Khẩu khí thật lớn, tôi muốn xem cô có bao nhiêu bản lĩnh có thể làm mọi chuyện trở nên nghiêm trọng. Hãy dạy dỗ cho cô ta một chút đi, để cô ta biết tranh cãi với tôi sẽ chuốc lấy kết quả gì?”

Phong Gia Vinh không quan tâm đến lời cảnh báo của cô, lạnh lùng đúng đó nhìn.

Người đàn ông nhận chỉ thị, vươn tay, muốn đánh xuống một bạt tay.

Nhưng tay còn chưa có đánh, đã bị một người khác đánh trước một cái tát.

Tạ Thiên Ngưng không muốn tự dưng bị đánh, vì thế nhanh tay, đánh hắn một cái tát trước, sau đó tiếp tục tranh cãi với Phong Gia Vinh. “Phong tiên sinh, ông là người có thể hô phong hoán vũ, ông đánh một tát vào trên mặt tôi, chẳng khác nào ông với Khải Trạch càng gia tăng khoảng cách, hơn nữa càng làm cho khoảng cách xa hơn. Tôi hôm nay nếu chịu tổn hại nào, Khải Trạch nhất định sẽ quay đầu lại tính sổ với ông. Tôi nghĩ chắc ông đã quá rõ tính cách Khải Trạch, nếu chọc giận anh ấy, chuyện gì anh ấy cũng có thể làm.”

“Cô lấy Khải Trạch ra uy hiếp tôi sao?”

“Tôi không uy hiếp ông, chỉ nói sự thật cho ông biết.”

“Cô ____”

Phong Gia Vinh nghẹn lời, hai mắt ngùng ngụt lửa giận trừng mắt nhìn Tạ Thiên Ngưng, vô cùng chán ghét cô gái này, nhưng lời cô nói không phải không có lý.

Ông không thể khiến ối quan hệ cha con trở nên tồi tệ hơn, bằng không cắt đứt quan hệ cha con rồi, ai thừa kế Phong Thị đế quốc.

Ông không muốn để người ngoài thừa kế,

Đường Phi nhìn thấy Phong Gia Vinh vì nan giải, liền tìm một cách giải cho ông, “Phong tiên sinh, đối phó cô gái này cần gì phải đánh chứ? Tôi có một biện pháp khác.”

“Biện pháp gì?”

Đường Phi không nói thẳng, kề sát miệng vào bên tai Phong Gia Vinh, nhỏ giọng nói biện pháp suy nghĩ của mình.

Phong Gia Vinh sau khi nghe xong, liên tục gật đầu, tán thành cách này.

Tạ Thiên Ngưng nhìn bọn họ, trong lòng thực sự lo, không ngừng nghiêng tai qua, muốn nghe bọn họ nói cái gì, tiếc là không nghe được.

Xem ra người ở bên cạnh Phong Gia Vinh cũng chẳng tốt lành gì, trong lòng đầy ý đồ xấu xa.

Sau khi Đường Phi nói xong, liền đứng thẳng người minh, cung kính hỏi: “Phong tiên sinh, người thấy cách này có được không?”

“Có thể, đương nhiên có thể, vô cùng có thể. Đường Phi, quả là có tiến bộ, nghĩ ra được cách hay thế này.” Phong Gia Vinh thật sự rất vui, liền đứng dậy vỗ bả vai Đường Phi, khen ngợi hắn.

“Này chẳng là gì cả, chỉ cần có thể hữu dụng với Phong tiên sinh là được rồi.” Đường Phi cúi đầu, không dám quá hưng phấn, chỉ khiêm tốn đáp lễ,

“Tốt lắm, cậu phụ trách đem cô gái này nhốt lại. Nhưng phải nhớ kỹ, ngàn vạn lần không để cho Khải Trạch tìm thấy, nếu chuyện này thất bại, cậu phải chịu toàn bộ trách nhiệm, có biết không?”

“Này_____”

“Đường Phi, tôi biết cậu không muốn cắt đứt quan hệ với Khải Trạch, nhưng đây là biện pháp duy nhất để giúp nó, chúng ta không thể không là thế. Yên tâm, trong tương lai nó nhất định sẽ rất cảm kích lấy cậu đó.” Phong Gia Vinh vỗ vai Đường Phi hai lần, trên mặt lộ ra nụ cười rời đi, nhưng trước khi đinh còn liếc mắt khinh thường nhìn Tạ Thiên Ngưng, tràn đầy khinh bỉ.

Tạ Thiên Ngưng không hiểu trong hồ lô bọn họ đang bán thuốc gì, muốn hỏi rõ, nhưng không dám, bởi vì cô biết họ sẽ không nói cho cô nghe.

Phong Gia Vinh đi rồi, Đường Phi dùng ánh mắt áy náy nhìn Tạ Thiên Ngưng, nhận lỗi với cô, “Tạ tiểu thư, thật xin lỗi, tôi cũng chỉ bất đắc gì, trong thời gian này làm cô chịu nhiều uất ức rồi.”

“Anh, anh muốn làm gì?”

“Không làm gì, chỉ muốn mời cô đến một nơi làm khách vài ngày.”

“Tôi không đi.”

“………..”

Tạ Thiên Ngưng lùi đến trong góc, không muốn đi cùng bọn họ, nhưng đều vô dụng, hai tên đàn ông lực lưỡng tiến về phía cô, đem cô trói lại lần nữa, dùng băng dính bịt miệng cô, còn bịt kín khắp người cô, khiêng cô đi.

Một mảnh tối đen, cô không thấy rõ gì cả, càng không biết những kẻ này đưa cô đi đâu?

Hết chương 168