Đấu Phá Thương Khung

Chương 943: Thần bí cường giả




Nguồn: TruyenYY

Lúc này, tro tàn màu đen phía trên từ từ phiêu đãng buông xuống, sau cùng phủ một tầng màu đen mỏng manh lên mặt đất. Một màn quỷ dị như vậy làm trong lòng những người có mặt tại đây đều dâng lên một cỗ hàn khí. Ai cũng không giải thích được chuyện gì đã xảy ra, mặc dù lấy thực lực của Hạ Mãng, chỉ có thể trơ mắt nhìn phần đông độc xà đột nhiên hóa thành tro bụi, về phần nguyên nhân biến cố này, hắn đồng dạng cũng không biết chút nào.

Một màn yên tĩnh quỷ dị bao phủ trong hạp cốc, vô số độc xà ở hai bên sườn cốc giờ phút này tựa như nhận thấy một cỗ bất an, thân mình đều dựng thẳng lên, nhưng thanh âm tê tê chứa đựng một chút táo bạo vẫn không ngừng truyền ra, làm cho không khí trong Vạn Xà Hạp trở nên âm lãnh rất nhiều. Nguồn: http://truyenfull.vn

Mấy người Hàn Trùng hai mặt nhìn nhau, liếc mắt một cái rồi đều chậm rãi lui về phía sau, tới cạnh xe, ở hai bên đem Hàn Tuyết bảo vệ vào giữa, ánh mắt cảnh giác khóa chặt vào Hạ Mãng đang ở trên bầu trời.

Bầu không khí yên tĩnh kéo dài một lúc lâu, rốt cuộc Hạ Mãng kia dần dần hoàn hồn, nhìn lướt qua có chút chần chờ, bỗng nhiên dừng tại dung nhan kiều diễm động lòng người của Hàn Tuyết, ánh mắt lần nữa trở nên nóng bỏng, nghiến răng, cất giọng khàn khàn, một đạo âm thanh bén nhọn từ không trung truyền ra, mà vô số độc xà từ hai bên cốc nghe tiếng mệnh lệnh khàn khàn kia, thoáng do dự một chút rồi hai mắt lại bắn ra hung mang, thân hình uốn éo, rồi giống như từng đạo lợi tiễn, thở phì phì, lần nữa lao về phía xa đội.

Thấy độc xà lại lần nữa công tới, đám người Hàn Trùng vội vàng thúc dục đấu khí, nhưng chưa đợi bọn hắn công kích, tiếng vang thình thịch quỷ dị kia đã lần nữa vang vọng giữa bầu trời, vô số đạo hỏa cầu xuất hiện, độc xà ngay lập tức như hoa quỳnh nở rộ rồi nhanh chóng phai tàn, cuối cùng hóa thành tro bụi, từ từ rơi xuống.

Chứng kiến một màn này, trong mắt đám người Hàn Trùng đều ánh lên vẻ mừng như điên, đến lúc này mọi việc đều xác định được, bọn họ cũng đã đoán ra, hẳn là có người ở phía sau âm thầm trợ giúp.

"Tiểu thư …"

Hàn Trùng mặt mày hưng phấn, liếc nhìn Hàn Tuyết một cái, thấp giọng nói.

Ngọc thủ Hàn Tuyết nhẹ nhàng cởi áo choàng, đôi mắt đẹp đảo qua xung quanh, nhưng vẫn chưa phát hiện chút dấu vết nào, mi liễu không khỏi hơi chút cau lại, chẳng nhẽ vận khí bọn họ thực sự tốt như vậy sao?! Cư nhiên thời khắc này, dưới loại tình huống khó khăn lại có thể gặp được cường giả ra tay tương trợ.

Đôi mắt đẹp dời đi, đột nhiên ma xui quỷ khiến chợt dừng lại ở một chiếc xe hai ngựa kéo.

Nơi đó đúng là chỗ ở của Tiêu Viêm.

Tầm mắt dừng lại trên thùng xe, Hàn Tuyết mày liễu thon dài chớp động, nhưng không đợi nàng suy nghĩ cẩn thận, thanh âm âm lãnh của Hạ Mãng đã truyền tới từ không trung.

"Không biết là vị cao nhân nào ở đây?! Tại hạ Hạ Mãng, nếu có chỗ nào đắc tội, xin được lượng thứ, bất quá, chuyện hôm nay chính là việc riêng giữa ta và bọn người kia, mong bằng hữu không nên nhúng tay vào."

Trên bầu trời, Hạ Mãng mục quang hơi hơi đảo quanh, chợt ôm quyền nói.

Thanh âm của Hạ Mãng chậm rãi quanh quẩn trong cốc, nhưng vẫn chưa có tiếng đáp lại, ngay khi trong lòng đã có chút không kiên nhẫn được thì một giọng già nua, ngắn gọn, rõ ràng vang lên.

"Cút".

Thanh âm già nua đột ngột xuất hiện, giống như từ trên trời truyền xuống, lại tựa như vang lên ngay bên tai những người ở đây, thời khắc này, trong lòng đám người Hàn Trùng niềm vui mừng càng đậm, quả nhiên là có cường giả tương trợ.

Ngay khi thanh âm già nua kia vang lên thì đôi mắt đẹp của Hàn Tuyết cũng rời khỏi thùng xe nơi Tiêu Viêm ở, quét về phía khác, tựa hồ muốn đem vị thần bí cường giả này tìm ra.

"Các hạ thật muốn vì một đám gia hỏa vô dụng này mà xuất thủ sao?"

Hạ Mãng trong mắt xẹt qua một chút hung mang, bất quá vì ngại một màn quỷ dị lúc trước cũng không dám lập tức ra tay, cất giọng the thé nói.

"Nội trong mười hơi thở, không cút đi, chết!"

Đối với lời Hạ Mãng vừa nói …, chủ nhân của thanh âm lúc trước tiếp tục đưa ra câu trả lời cực kỳ giản đơn, trong thanh âm kia, dù là đám người Hàn Trùng cũng có thể nghe ra ý cười lạnh lùng cùng trào phúng nhàn nhạt, tựa hồ như là châm chọc Hạ Mãng là loại không biết tự lượng sức mình.

Hai lần bị đối đãi không chút khách khí như thế, ánh mắt Hạ Mãng trở nên cực kỳ âm trầm, hắn tại nơi này tác uy tác phúc rất nhiều năm, không phải là không có cường giả muốn tiễu sát hắn, nhưng lần này đến lần khác, dãy núi quá lớn, hơn nữa trong sơn mạch xà động vô số, chỉ cần Hạ Mãng trở về nguyên hình, sau đó tiến vào trong núi sâu, muốn bắt ra cũng là việc tương đối phiền phức, cũng vì lý do ấy mà hung danh tên gia hỏa này càng ngày càng thịnh.

Trong mắt xẹt qua một tia âm lãnh, Hạ Mãng trên mặt lại nhìn không ra chút biểu hiện nào, ngược lại ôm quyền hướng về bốn phía xung quanh, nói: "Nếu bằng hữu cố ý phải bảo vệ bọn họ, Hạ Mãng hôm nay liền cấp cho ngươi mặt mũi"

Một câu, vừa mới tới chữ cuối cùng, trong mắt Hạ Mãng đột nhiên tuôn ra hàn mang dữ dội, một cước nhất thời đạp hư không, thân thể chợt hóa thành một đạo bích lục sắc như thiểm điện, trong nháy mắt hiện ra tại trước mặt Hàn Tuyết, đấu khí hung hồn thời khắc này bùng phát ra khí lãng khổng lồ, lập tức đem bọn Hàn Trùng chấn lui ra phía sau.

"Con quỷ nhỏ, nữ nhân đại gia Hạ Mãng ta coi trọng chưa ai có thể thoát khỏi tay."

Đấu khí dữ dội tuôn ra, theo tiếng cười dâm đãng của Hạ Mãng, một chiêu hướng Hàn Tuyết chộp tới, cực kỳ nhanh chóng, lấy thực lực của Hàn Tuyết căn bản là không cách nào né tránh, bởi vậy, chỉ có thể trơ mắt thấy móng vuốt của của đối phương chộp lên vai thơm.

"Muốn chết!"

Bàn tay Hạ Mãng vừa mới hạ xuống, một tiếng quát lạnh mang theo sát ý đã vang lên, liền đó một đạo vô hình năng lượng dao động tựa như điện mang, dung nhập vào không gian, ngay lập tức sau đó trực tiếp bạo tạc trước ngực Hạ Mãng.

"Thình thịch!"

Tiếng nổ mạnh trầm thấp vang lên, chưa thấy năng lượng va chạm tán phát ra, nhưng trên thân thể Hạ Mãng, tràn ngập đấu khí lúc này lập tức tiêu tán hơn nửa, một luồng kình lực khổng lồ nổ tung trên lồng ngực, lực đạo cuồng mãnh trực tiếp bạo tạc khiến da thịt trở thành một phiến máu tươi đầm đìa, mà thân hình Hạ Mãng cũng cấp bách lui lại.

"Bảo vệ tiểu thư!"

Công kích vô hình trực tiếp đem Hạ Mãng đẩy lui, thấy thế, đám người Hàn Trùng vội vàng nảy lên, như ong vỡ tổ đem Hàn Tuyết vây ở bên trong, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm kẻ phía trước.

Đôi mắt đẹp của Hàn Tuyết ở gần trực tiếp chứng kiến một kích này, thấy Hạ Mãng bại lui thê thảm, trong tâm nhất thời nhấc lên sóng gió động trời, nàng biết người này mặc dù ghê tởm nhưng thực lực là không sai biệt, hơn nữa nguyên nhân vì bản thể là ma thú nên lực phòng ngự vô cùng mạnh mẽ, không nghĩ tới hiện giờ ngay cả đối thủ còn chưa từng nhìn thấy liền rơi vào bộ dáng chật vật như vừa rồi. Người xuất thủ kia, thực lực phải kinh khủng cỡ nào a? Chỉ sợ cho dù là nhìn khắp Hàn gia các nàng, cũng không tìm ra cường giả như vậy đi?

Hạ Mãng liên tiếp lui gần trăm bước, thân hình mới dừng lại, sắc mặt kinh hãi, xóa đi vết máu ở khóe miệng, ánh mắt hoảng sợ nhìn bốn phía, thất thanh nói: "Linh hồn lực lượng? Người là Luyện Dược Sư?"

Sau khi tiếp xúc qua cỗ lực lượng vô hình này, Hạ Mãng rốt cuộc đã nhận thức được cường giả kia rõ ràng là Luyện Dược Sư, am hiểu nhất loại linh hồn công kích – mà cái loại hình linh hồn công kích này rõ ràng là thủ đoạn công kích sở trường của Luyện Dược Sư ở Trung Châu đại lục.

"Hừ!"

Đối với tiếng kêu sợ hãi của Hạ Mãng, chủ nhân của đạo thanh âm kia cũng không để ý tới, hừ lạnh một tiếng, trong không gian, lực lượng linh hồn vô hình lại một lần nữa dựng lên, mang theo thế lôi đình, hung hăng bắn mạnh tới công kích Hạ Mãng.

Cảm thụ được linh hồn công kích kia lần nữa đánh úp tới, lân phiến cả người Hạ Mãng cũng hơi hơi dựng ngược lên, trên mặt, vẻ sợ hãi càng thêm nồng đậm, tới cuối cùng, rốt cuộc thì một tiếng hét chói tai vang lên. Giữa ánh mắt kinh ngạc của đám người Hàn Trùng, Hạ Mãng quay đầu, hóa thành một thân ảnh xanh thẫm cực kỳ chật vật xông vào trong núi rừng, lóe lên vài cái rồi biến mất không thấy gì nữa.

Theo Hạ Mãng chạy trốn, hai bên cốc, vô số độc xà cũng lập tức quay đầu trốn chui như chuột, mà ngay cả hơn mười đầu cự xà chặn đường kia, cũng liều mạng xông vào trong bụi cỏ, ngắn ngủn mấy phút thời gian, vốn hạp cốc bị lấp kín nghiêm nghiêm thực thực lần nữa trở nên không không đãng đãng. Chỉ nhìn một màn như vậy làm đám người Hàn Trùng trợn mắt há mồm.

"Mẹ nó – người này trốn chạy giữ mạng thật là thuần thục, xem ra không ít lần bị người đuổi giết qua"

Trong không khí yên tĩnh, không biết ai đột nhiên nói một câu, làm cho mọi người cùng cười phá lên, tiếng cười kia to lớn, tựa hồ muốn đem toàn bộ kinh hãi lúc trước trút ra một lượt.

Hàn Trùng cười cười, vỗ vỗ ngực, ngày hôm nay đúng là dạo một vòng trên mũi đao a, bất quá hoàn hảo, không có việc gì.

Nụ cười trên khuôn mặt lạnh lùng của Hàn Tuyết lúc này tựa như băng tuyết dần tan ra, chợt ngẩng đầu hướng lên không trung chắp tay, thanh âm cung kính nói: "Vãn bối Hàn gia Hàn Tuyết, hôm nay đa tạ tiền bối ra tay, không biết có thể hay không hiện thân gặp mặt, cũng là tốt để vãn bối đem danh húy của tiền bối khắc cốt minh tâm"

"Lão phu tiện đường mà thôi, gặp mặt cũng không phải là việc tốt, đi đi"

Thanh âm già nua nhàn nhạt, từ phía trên trời truyền xuống làm cho người khác khó có thể tập trung tìm ra chân chính phương vị.

Theo thanh âm câu này hạ xuống, cường giả thần bí kia tựa như đã ly khai, lại không chút thanh âm nào nữa truyền ra.

Nghe được bốn phía an tĩnh lại, Hàn Tuyết cũng đành phải thất vọng thở dài một hơi, ngọc thủ vung lên, thanh âm trong vắt động lòng người theo đó truyền ra: "Tiếp tục khởi hành thôi".

Nghe vậy, đám người Hàn Trùng vội vàng gật gật đầu, sau đó phân tán ra, tiếp tục đem Xa Đội vào vòng bảo vệ, một trận thanh âm dát chi vang lên, Xa Đội lại lần nữa lên đường.

Lúc Xa Đội khởi hành, Hàn Tuyết cũng trở về xe của mình, khi trèo lên xe thì một luồng cảm ứng không tên làm cho nàng đột nhiên dời ánh mắt về phía thùng xe của Tiêu Viêm, một lát sau, mới chau đôi mi đậm, chợt cười tự giễu, thân thể mềm mại mạnh mẽ trở về trong thùng xe.

Sau khi Hàn Tuyết trở về thùng xe của mình, ở sâu phía sau trong thùng một chiếc xe, Tiêu Viêm đang khoanh chân ngồi, lại chậm rãi mở hai mắt, ôm ngực, kịch liệt ho khan một tiếng, khẽ cười khổ, thương thế còn chưa khỏi hẳn, liền điều động linh hồn lực lượng cùng người tương chiến, có một chút quá sức a …