Đấu Phá Thương Khung

Chương 930: Tái đột phá




Nguồn: TruyenYY

Đã qua hai ngày kể từ khi Đan lôi bạo phát, mà trong thời gian này Tiêu Viêm vẫn ngồi xếp bằng tại trên Thạch Đài, hai tròng mắt đóng chặt, từng luồng hấp lực từ trong cơ thể nối nhau trào ra đem thiên địa lực lượng nồng đậm chung quanh thu nạp vào trong cơ thể.

Từ sau lần Đan lôi bạo phát đó, Tiêu Viêm vẫn liên tục duy trì trạng thái thổ nạp như vậy, hơn nữa khí tức của hắn ở dưới tình huống này mà trở nên phập phồng bất định. Từng đợt sóng đấu khí hùng hồn tựa thủy triều không ngừng tràn ra khỏi cơ thể rồi lại từ từ lui về, cứ tuần hoàn như vậy liên tiếp không ngừng.

Đối với trạng thái như vậy của Tiêu Viêm, lấy nhãn lực của đám người Tô Thiên tự nhiên rõ ràng là, lúc này hắn đang bị vây trong trạng thái đột phá tấn cấp. Bởi vậy bọn họ không chỉ có phái người đi thông báo lệnh phong tỏa Thạch Đài, mà còn đem một khu vực rộng lớn chung quanh cũng cách ly ra. Trong thời gian này nếu Tiêu Viêm bị quấy nhiễu ra khỏi trạng thái như vậy thì tổn thất chính là tương đối to lớn, dù sao cơ hội đột phá không thể cứ nói là có thể xuất hiện.

Những ngày này, thật ra học viên của Nội viện đối với thân ảnh gày gò mặc hắc bào ở trên Thạch Đài dần dần quen thuộc, nếu có dịp tình cờ đi ngang qua dù ở xa xa thì ánh mắt không tự chủ được quay nhìn về phía này, cũng sẽ mang theo một tia kính nể cùng tôn sùng. Ở độ tuổi như vậy mà Tiêu Viêm hôm nay đã có trình độ cao hơn so với một ít trưởng bối trong gia tộc bọn họ, hơn nữa ai ai cũng biết hiện nay hắn đang trong thời kỳ đỉnh cao tu luyện. Ai có thể nói trước, ngày sau hắn có khả năng đạt được trình độ cao đến đâu chứ?

Trong lòng hiện lên những ý niệm này, không ít học viên trong mắt ẩn chứa sự kính nể lại không khỏi càng thêm nồng đậm, thành tựu của Tiêu Viêm xác thực đáng giá để bọn họ tôn kính như vậy.

Mà ở vô số đạo ánh mắt cả ngày nhìn như vậy, Tiêu Viêm ở trên Thạch Đài lại tựa hồ vẫn như mất đi cảm ứng đối với ngoại giới, khoanh chân mà ngồi, không nhúc nhích tí nào tựa như lão tăng nhập định. Bất quá tuy thân hình hắn giống như một pho tượng bình thường, nhưng một số ít người có được cảm giác linh mẫn vẫn có thể phát hiện khí tức từ trong cơ thể hắn tràn ngập ra vẫn đang liên tục và nhanh chóng trở nên mạnh hơn.

Trên bầu trời quang đãng không một bóng mây, Tiểu Y Tiên lơ đãng lăng không mà đứng, một thân khinh trang, mái tóc dài trắng như tuyết được buộc một dải dây lụa buộc tóc màu tím, gió nhè nhẹ thổi, tóc trắng tung bay, ý cảnh xuất trần như vậy khiến không ít nam học viên trong Nội viện khi đi qua cước bộ tự giác chậm lại, trong mắt lóe lên từng đạo tia sáng kỳ dị.

Đối với Tiểu Y Tiên, học viên trong Nội viện biết về nàng cũng không nhiều lắm, bọn họ chỉ biết cô gái mỹ lệ nhìn qua có chút lạnh lùng này vẫn là người bên cạnh của Tiêu Viêm học trưởng, hơn nữa tối trọng yếu hơn là cô gái này thoạt nhìn qua tuổi cũng không lớn hơn bao nhiêu so với bọn hắn, nhưng lại là một Đấu Tông cường giả so với Tô Thiên đại trưởng lão còn mạnh hơn.

Thành tựu kinh khủng đó của Tiểu Y Tiên có thể mạnh hơn nhiều so với Tiêu Viêm, khiến cho không ít kẻ được coi là thiên tài trong Nội viện, đều cảm thấy ảm đạm thất sắc trước thiên phú tu luyện gần như là quái vật của nàng. Bất quá, việc này cũng chưa từng gây trở ngại cho việc, Tiểu Y Tiên trở thành người tình trong mộng của đông đảo nam học viên ở Nội viện vào khoảng thời gian này.

Thực lực mạnh mẽ, khí chất phiêu dật, quan trọng nhất chính là nhan sắc tuyệt mỹ, mấy điều này hầu như phù hợp rất nhiều tiêu chí tốt nhất để nam nhân chọn người trong mộng. Đương nhiên loại ý niệm này cũng chỉ có thể ở sâu trong tâm khảm mà thôi, bởi vì bọn họ cũng rõ ràng, muốn đem cô gái này thu phục mà không có cái kiểu thiên phú cùng với nhân cách như Tiêu Viêm, thì tỉ lệ thành công hầu như không đáng để nói đến.

Đối với việc bản thân ở trong Nội viện có thể có được mỹ danh trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Tiểu Y Tiên cũng không biết rõ ràng lắm, hơn nữa cho dù có biết đi nữa thì nàng cũng sẽ không quan tâm là mấy. Tao ngộ mấy năm nay đã tạo nên tính tình của nàng có chút lãnh đạm, nếu không phải là người quen biết, thì nàng cơ bản không có khả năng chủ động cùng họ chào hỏi, hoặc là nói chuyện. Vào lúc này, đôi mắt đẹp của nàng đang gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Viêm trên Thạch Đài, thời gian mỗi ngày nàng cũng đều sẽ nhìn chăm chú vào Tiêu Viêm hồi lâu như vậy, năm ngày như một, một ngày không ngừng. Sự chấp nhất này của Tiểu Y Tiên lại dẫn tới lòng thương tiếc khôn cùng của không ít nam học viên trong Nội viện. Chỉ cần xem cặp mắt bốc hỏa của bọn hắn mà nói, nếu không phải là cùng Tiêu Viêm có độ chênh lệch quá lớn, sợ rằng bọn hắn thật đúng là sẽ nhịn không được xông lên liều mình khiêu chiến người nọ, sau đó đem mỹ nhân cứu vớt ra khỏi biển khổ chờ đợi mỏi mòn như vậy.

Đương nhiên, loại xung động này vừa mọc lên, còn chưa xông lên tới đầu óc thì đã cấp tốc chết yểu, bởi vì lý trí nói cho bọn họ biết nếu thực sự làm vậy, sợ rằng không cần Tiêu Viêm xuất thủ, người tình hoàn mỹ trong mộng của bọn họ chắc chắn sẽ tùy ý vung lên ngọc thủ, đem bọn họ đập văng ra như con ruồi muỗi.

Gió nhẹ mơn man phía chân trời ve vuốt quần áo trên thân thể mềm mại của Tiểu Y Tiên, gió lượn vòng quanh những đường cong mê người của nàng, bàn tay thon mềm khẽ vén vài sợi tóc bạc như tuyết rủ xuống đôi má hồng, cặp mắt đẹp nhìn Tiêu Viêm vẫn không hề có động tĩnh như trước trên Thạch Đài, đôi mày liễu hơi nhíu, lẩm bẩm nói: "Còn không xong ư? Lần này thời gian để tấn cấp có hay không hơi lâu một chút đây a?"

Từ lúc tiến vào trạng thái tu luyện đến bây giờ, Tiêu Viêm hầu như đã giằng co qua bốn ngày, trong bốn ngày này thân thể hắn vẫn luôn duy trì ở cái loại trạng thái này, không chút cử động nào. Nếu không phải Tiểu Y Tiên vẫn cảm nhận thấy được khí tức trong cơ thể Tiêu Viêm đang từ từ tăng cường mà nói, sợ rằng nàng sẽ thật sự cho rằng trong khi hắn tu luyện có xuất hiện điều bất lợi.

Một tiếng thở dài nhẹ nhàng truyền ra từ Tiểu Y Tiên, nàng chợt chậm rãi xoay người chuẩn bị rời khỏi. Mà ngay khi nàng xoay người, trên Thạch Đài lại đột nhiên truyền đến một trận năng lượng bạo động.

Lấy thực lực của Tiểu Y Tiên, trận năng lượng bạo động cũng không tính là quá mức kịch liệt này hầu như trong nháy mắt bị nàng phát hiện, lập tức đôi mắt đẹp của nàng khẽ chuyển, kèm một tia kinh hỉ nhìn về phía Thạch Đài.

Lúc này tại Thạch Đài, năng lượng cuộn trào trở nên cực kỳ mãnh liệt, từng đạo thiên địa năng lượng loang lổ cấp tốc ngưng tụ, giống như tại trên đỉnh đầu Tiêu Viêm hình thành một dòng suối, từ thiên linh cái tiến nhập vào trong thân thể.

Năng lượng khổng lồ xâm nhập như vậy chỉ giằng co ngắn ngủi hơn mười giây rồi từ từ tiêu tán, mà khi một tia năng lượng cuối cùng trống rỗng tán đi, thì hai mắt Tiêu Viêm vốn đã đóng chặt bốn ngày thời gian rốt cục bỗng nhiên mở ra.

Khi đôi mắt mở ra một chốc, một cỗ khí thế cường hãn cũng từ trong cơ thể hắn phô thiên cái địa bạo dũng trào ra.

Khí thế bạo dũng, chỉ trong chớp mắt đã bị Tiêu Viêm cấp tốc thu hồi lại, nhưng biến cố thình lình như vậy vẫn như cũ khiến cho không ít người trong Nội viện chú ý, lập tức từng đạo ánh mắt đều đổ dồn về trên Thạch Đài, đợi đến khi thấy Tiêu Viêm mở mắt lần nữa thì lại không khỏi vang lên từng đợt tiếng kinh hô.

Đối với những tiếng kinh hô này, Tiêu Viêm cũng không để ý, cựa cổ, nắm tay tùy ý nắm chặt, cảm thụ được đấu khí trong cơ thể mạnh mẽ rất nhiều so với mấy ngày trước, hắn không khỏi cười thỏa mãn. Hôm nay hắn rốt cục thành công đột phá sáu tinh Đấu Hoàng, đạt tới cấp độ bảy tinh Đấu Hoàng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

"Bảy tinh! Chỉ còn thiếu hai tinh là có thể đạt tới Đấu Hoàng đỉnh phong, Đấu Tông cũng không còn xa nữa!" Chậm rãi từ Thạch Đài đứng lên, Tiêu Viêm thì thào tự nói, chợt nhìn về phía bầu trời phía Bắc Nội viện, ánh mắt có chút thất thần, trước đây khi Huân Nhi ly khai cũng chính là ở phương hướng này.

Ánh mắt thất thần nhìn chằm chằm phương Bắc, một lát sau, Tiêu Viêm đột nhiên nắm tay nắm chặt, trong đôi mắt đen xẹt qua chút hàn mang sắc bén, giờ khắc này, hắn cũng nhớ tới vị nam tử nọ lúc trước đi tới Nội viện, mạnh mẽ mang đi Huân Nhi, tên của hắn đối với Tiêu Viêm mà nói tuyệt đối là khắc sâu khó có thể quên nổi!

"Tại hạ là Hắc Yên quân Phó thống lĩnh - Linh Tuyền." Trước đây, tại phía sau núi của Nội viện, người thanh niên cước đạp Độc Giác thú bốn cánh, từ trên cao nhìn xuống đích đối với Tiêu Viêm cười lạnh nói như vậy.

"Linh Tuyền!"

Hít sâu một hơi, Tiêu Viêm trong mắt hiện lên một đạo lạnh lùng, khi đó hắn tại trước mặt vị Hắc Yên quân Phó thống lĩnh đó chỉ nhỏ yếu như con kiến hôi, nhưng hiện tại hắn tràn đầy lòng tin, nếu người này lần thứ hai xuất hiện trước mặt, hắn tất nhiên có thể đem người này đánh cho gục ngã dưới chân mình.

Tiêu Viêm của hôm nay, trải qua ngắn ngủi mấy năm thời gian trưởng thành nhanh chóng, đã không còn là một Đại Đấu Sư nho nhỏ của lúc trước mà người đó có thể tùy ý khinh nhờn.

"Huân Nhi, chờ ta! Trung Châu đại lục, cũng chờ ta!"

Đứng trên Thạch Đài, Tiêu Viêm nhìn bao quát cả Nội viện, một cỗ hào khí đột nhiên tự trong lòng tuôn ra, tràn ngập trong ngực hắn.

"Tấn cấp thành công rồi à?"

Trong khi Tiêu Viêm nỗi lòng dâng trào, một đạo thân thể xinh đẹp mềm mại chậm rãi xuất hiện trên không trung của Thạch Đài, hướng Tiêu Viêm nhiệt tình nói.

Nhìn Tiểu Y Tiên một thân áo lụa nhẹ nhàng mang theo nét thanh thuần động lòng người, Tiêu Viêm cũng gật đầu cười, nói: "Thời gian này, vất vả cho nàng rồi!"

"Giữa chúng ta còn cần khách sáo như vậy không?" Tiểu Y Tiên mắt đẹp khẽ chớp, nhẹ giọng nói.

"Ha hả, là ta lỗ mãng rồi, nàng đã không thích, sau này ta sẽ không nói vậy nữa." Nhìn thấy Tiểu Y Tiên có chút không vui, Tiêu Viêm cũng vội vã đổi giọng, nhìn thấy sắc mặt nàng có chút giãn ra mới thở dài một hơi, cười nói: "Đi thôi, cùng mọi người sắp xếp một vài công chuyện xong, chúng ta cũng nên rời đi thôi."

"Phải rời đi sao? Khi nào?" Nghe vậy, Tiểu Y Tiên ngẩn ra, đạo.

Tiêu Viêm mỉm cười, ánh mắt chuyển về hướng Bắc, không biết vì sao hiện tại trong lòng hắn đột nhiên có chút nóng nảy cùng với khẩn cấp, đối với Trung Châu, hắn rất tựa hồ cực kỳ háo hức.

"Trong vòng 3 ngày!" Áp chế sự háo hức trong lòng, Tiêu Viêm quay đầu nhìn khuôn mặt hoàn mỹ như ngọc của Tiểu Y Tiên, cười nói.