Nguồn: TruyenYY
Ngọn lửa giống như một mặt trời màu nâu xám trôi nổi trên đỉnh đầu của Tiêu Viêm, nhiệt độ khủng khiếp không ngừng thiêu đốt khiến cho không gian bị vặn vẹo vô cùng khủng bố. Sức nóng đã gần giống năm đó khi Tiêu Viêm lần đầu đoạt được Thanh Liên Địa Tâm Hoả.
Tuy nhiên, cũng gần như là tiếp cận mà thôi, Dị Hoả là chính vật độc nhất vô nhị trong thiên địa, không thể tái tạo được. Điểm này Tiêu Viêm phi thường hiểu rõ, mặc dù Lộng Diễm Quyết rất là thâm ảo, nhưng vẫn không có khả năng chế tạo ra được Dị Hoả, nhiều nhất là có thể tiến gần đến tiếp cận Dị Hoả mà thôi, vĩnh viễn không thể đạt đến trình độ như Dị Hỏa được!
Nhưng dù Tiêu Viêm nghĩ như vậy, thì rõ ràng ba vị trưởng lão Ma Viêm cốc lại không nghĩ như vậy. Bọn họ vô cùng tin tưởng vào ngọn lửa màu nâu xám, đã dung hợp tất cả Đấu khí trong cơ thể của bọn họ lại này. Bởi vì trong vài năm nay, "Giả Dị Hoả" đã làm cho không ít đối thủ của bọn họ phải bỏ mạng, kể cả một ít cường giả đỉnh cao của Hắc Giác Vực.
Chỉ nghe Phương Ngôn cười lạnh một tiếng, ngọn lửa màu nâu xám lượn lờ bốc lên, rồi đột nhiên phân ra thành ba đoàn riêng biệt, nhanh chóng rơi vào trong thân thể của bọn họ.
Sau khi ngọn lửa đó xâm nhập vào trong cơ thể, khí thế tràn ngập bên ngoài ba người Phương Ngôn đột nhiên trở nên cuồng bạo dữ dội. Kình phong nóng cháy áp bách như thuỷ triều, không ngừng hướng về phía Tiêu Viêm đang đứng ở giữa ba người mà thổi quét đến. Tuy vậy vẻ mặt Tiêu Viêm cũng không biến đổi mấy, mặc cho áo bào bị thổi bay dữ dội, hắn thản nhiên nhìn ba người cười nhạt: "Ba vị, dung hợp xong rồi à, nhưng hình như chưa đả thương người đã tổn hại đến mình trước rồi thì phải?"
Nghe được tiếng cười của Tiêu Viêm, Phương Ngôn cũng cười lạnh nói: "Tiêu Môn chủ nhãn lực thật tốt. Trong cơ thể ba người lão phu, đích xác sẽ xuất hiện tổn thương không nhỏ, mỗi khi sử dụng Lộng Diễm Quyết để dung hợp ra Hoá Sinh Hoả này. Có điều nếu để đoạt lại được Bồ Đề Hoá Thể Tiên, bị tổn thương một chút, cũng không tính là cái gì!"
"Lộng Diễm Quyết của Ma Viêm cốc thật là độc đáo! Thì ra Hóa Sinh Hoả được tạo thành như vậy. Nhưng Hoá Sinh Hoả này nếu so sánh cùng Dị Hoả chân chính thì vẫn còn chênh lệch không nhỏ." Tiêu Viêm mỉm cười, thủ ấn trước người chậm rãi biến hoá, rồi đột nhiên ngưng tụ.
"Thiên Hoả Tam Huyền Biến!"
Tiêu Viêm thầm hô, một ngọn lửa xanh biếc như núi lửa từ trong cơ thể thổi quét ra, lượn lờ tại bên ngoài thân thể một lát, sau đó dần dần lui lại vào trong cơ thể. Khi ngọn lửa rút lại hết vào trong, trong nháy mắt, khí tức của Tiêu Viêm đột nhiên tăng vọt lên.
Hiện giờ thực lực chân thật của Tiêu Viêm đã là tứ tinh Đấu Hoàng, hơn nữa lực lượng cơ thể vượt xa đồng cấp. Lại thêm tác dụng của công pháp kết hợp với Thiên Hoả Tam Huyền Biến bí pháp, trong tình huống không sử dụng bất kì Đấu kĩ nào, cũng đủ để cùng Đấu Hoàng đỉnh phong chống cự. Đương nhiên nếu so sánh với Phương Ngôn đã bước một chân vào Đấu Tông thì lại yếu hơn chút ít.
"Từ lâu đã nghe tiếng Tiêu Môn chủ có được Dị Hoả. Hôm nay thỉnh thi triển ra, để ba người lão phu được kiến thức. Mà Hoá Sinh Hoả của ba người lão phu cũng chưa bao giờ chân chính cùng Dị Hoả giao thủ. Nên hôm nay cũng muốn lĩnh giáo Tiêu môn chủ một chút." Phương Ngôn cười lạnh, không chút nào cảm thấy kinh ngạc khi khí tức Tiêu Viêm tăng vọt. Hiển nhiên lão đã sớm biết được Tiêu Viêm có được bí pháp tăng thực lực lên.
Nghe vậy, khoé miệng Tiêu Viêm chậm rãi nhếch lên đầy quỷ dị. Nếu thật sự lấy một địch ba, hắn quả phải khổ công một phen. Nhưng ba lão gia hoả này té ra không muốn dùng Đấu khí, ngược lại muốn đi tranh đua cao thấp với Dị hỏa của hắn. Điều này không nghi ngờ gì nữa, thật là lấy sở đoản mà đấu sở trường, mấy lão già này thích ngược đãi rồi.
Hắn nhẹ nhàng bắn ra bấm tay, một ngọn lửa lập tức trôi nổi phía trên bàn tay Tiêu Viêm. Ngọn lửa này không còn là màu phỉ thuý xanh biếc, mà đã là màu xanh nhạt. Đây không phải là Lưu Ly Liên Tâm Hoả, mà là loại Dị Hỏa đã lâu rồi Tiêu Viêm chưa từng sử dụng. Dị Hoả thứ nhất của hắn, Thanh Liên Địa Tâm Hoả.
Đây chính là căn nguyên chi hoả của Tiêu Viêm, đối với khả năng khống chế thì Tiêu Viêm hết sức quen thuộc, sử dụng vô cùng lưu loát sinh động, không có chút nào trở ngại.
Khi Tiêu Viêm thi triển ra Thanh Liên Địa Tâm Hoả thì ánh mắt cũng quét qua xung quanh. Lúc này Tô Thiên cùng Tiểu Y Tiên đang bị Hàn Phong và Mạc Thiên Hành bám lấy. Lâm vào kịch chiến. Còn bên kia, Mạc Nhai và Tề Sơn cũng dần bay lên, không chút hảo ý hướng về phía Tử Nghiên, hiển nhiên là muốn liên thủ bắt lấy nó.
Tiêu Viêm nheo mắt, hàn quang sắc bén loé ra nhìn về phía Mạc Nhai cùng Tề Sơn. Hắn không nghĩ hai tên khốn này lại ti tiện như vậy, lấy nhiều khi ít, đối phó một tiểu cô nương.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Tiêu Viêm, Tử Nghiên cũng nhìn về phía này, khẽ cười, âm thanh thanh thuý truyền vào tai Tiêu Viêm: "Yên tâm đi, ta có thể đối phó được, ngươi cứ an tâm đánh với ba lão gia hoả kia là được."
Nghe Tử Nghiên nói vậy, Tiêu Viêm nao nao, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kia không có quá nhiều lo lắng, hắn cũng thả lỏng một ít. Tử Nghiên thần bí, lai lịch không nhỏ, lại có một ít thủ đoạn khó lường, mặc dù mới bước vào Đấu Hoàng không bao lâu nhưng sức chiến đấu lại không kém. Mạc Nhai và Tề Sơn mặc dù liên thủ, nhưng muốn trong khoảng thời gian ngắn đem nó bắt giữ, cũng không phải là điều đơn giản.
"Tiêu Môn chủ, đây cũng không phải là lúc phân tâm đâu." Ngay khi Tiêu Viêm đang quan sát xung quanh thì Phương Ngôn lại cười lạnh, thủ ấn trên tay mạnh mẽ biến đổi, ngọn lửa màu nâu xám đang lượn lờ quanh thân đột nhiên hoá thành một con chim lửa dài nửa thước vẫy cánh, nhanh như tia chớp phóng tới Tiêu Viêm.
Chim lửa một màu nâu xám nháy mắt xẹt qua bầu trời, xuất hiện trước mặt Tiêu Viêm khoảng một trượng. Nhưng không đợi nó vỗ cánh lần nữa thì một lưới lửa màu xanh nhạt quỷ dị hiện lên, nhốt con chim lửa màu nâu xám đó vào bên trong.
Phương Ngôn ánh mắt lạnh lẽo nhìn chim lửa bị nhốt, thủ ấn biến đổi, chim lửa liền giống như khí cầu, nhanh chóng bành trướng. Ngọn lửa màu nâu xám không ngừng thiêu đốt lưới lửa màu xanh nhạt, khiến cho nó thoáng trở nên hư ảo một chút.
"Ồ!"
Tiêu Viêm kinh ngạc nhìn lưới lửa do Thanh Liên Địa Tâm Hoả hoá thành xảy ra biến hoá, trong mắt hiện lên một tia sáng kì lạ. Giả Dị Hoả do Đấu khí cả đời của bọn người Phương Ngôn ngưng tụ mà thành quả có chỗ độc đáo. Ít nhất so với một vài loại Thú hoả thì mạnh hơn rất nhiều. Nhưng cho dù Giả Dị Hoả có lợi hại bao nhiêu thì vẫn là có hạn, trước mặt Dị Hoả chân chính, vẫn như cũ không chịu nổi một kích!
Tiêu Viêm khoé miệng hiện lên chút lãnh ý, bàn tay nắm chặt, lưới lửa màu xanh sắp bị con chim lửa bành trướng chuẩn bị vỡ tan thì bỗng nhiên mãnh liệt bùng lên, rồi ngay lập tức co rút lại.
"Phụp!"
Một thanh âm gọn ghẽ vang lên khi lưới lửa đang co rút nhanh. Con chim lửa thật lớn trực tiếp bị lưới lửa màu xanh biến thành vô số điểm sáng, trào ra như ong vỡ tổ, ùn ùn chui lại vào trong cơ thể Phương Ngôn.
Ngọn lửa vừa trở về cơ thể, Phương Ngôn nhăn mặt rên lên một tiếng, hiển nhiên hai ngọn lửa khi nãy đối chiến, đã gây ra tổn thương cho lão. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Tiêu Viêm kinh ngạc nhìn Hoá Sinh Hoả phân hoá ra né tránh lưới lửa phong toả, trong lòng bỗng hiện lên một cái ý nghĩ không tưởng: "Nếu bắt lấy Hoá Sinh Hoả, rồi dùng Phần Quyết cắn nuốt luyện hoá, không biết Phần Quyết có thể tiến hoá hay không?"
Ba người Phương Ngôn thi triển ra loại Hoá Sinh Hoả này, đã khiến cho Tiêu Viêm nhiều năm rồi, mới chứng kiến được một loại lửa cực kỳ lợi hại, mà lại không phải là Dị Hoả như vậy. Mà chỉ cần là lửa thì Phần Quyết có thể cắn nuốt luyện hoá. Giống như năm đó Tiêu Viêm luyện hoá Tử Hoả vậy. Đương nhiên lấy cấp bậc Phần Quyết hiện giờ, nếu cắn nuốt những loại Thú hoả tầm thường thì không có chút tác dụng, nhưng Hoá Sinh Hoả lại không giống như vậy, có lẽ sẽ có một ít hiệu quả. Nhất là hiện giờ Hoá Sinh Hoả lại là Đấu khí mà ba người Phương Ngôn ngưng tụ suốt cả đời trong đó. Nếu đoạt đi thì thực lực bọn họ tất nhiên đại giảm, sau này muốn trở lại như cũ không biết phải mất bao nhiêu thời gian. Nghĩ đến đây, lãnh ý nơi khoé miệng Tiêu Viêm càng trở nên nồng đậm.
"Muốn đùa với lửa, vậy ta liền cho các lão biết, thế nào là chơi với lửa có ngày chết cháy!" Tiêu Viêm thì thầm. Lửa vốn vô hình hư ảo, người bình thường muốn bắt được tất nhiên cực kì khó khăn, nhưng đối với người sở hữu hai loại Dị Hoả như hắn mà nói, lại hết sức bình thường.
"Lão Nhị, Lão Tam!" Trong khi Tiêu Viêm đang suy nghĩ thì Phương Ngôn âm trầm lớn tiếng quát: "Tinh Không Hoả Túc!"
Nghe được lời Phương Ngôn, hai lão già của Ma Viêm cốc kia nhìn nhau do dự, rồi cắn răng, thay đổi thủ ấn. Ngọn lửa nồng đậm màu nâu xám từ trong cơ thể ùn ùn tràn ra, ở trên trời đan vào nhau, sau khi Phương Ngôn cũng đem Hoá Sinh Hoả trong cơ thể dung nhập vào trong đó, một luồng năng lượng dao động dị thường kịch liệt, từ bên trong ngọn lửa màu nâu xám truyền ra.
"Chíu!"
Ngọn lửa màu nâu xám như mây bốc lên không ngừng, trong chốc lát, một tiếng chim hót từ bên trong đám mây lửa đó vang vọng ra. Rồi đám mây lửa bùng lên, một con chim lửa màu nâu xám khổng lồ chừng mười trượng, chầm chậm ngưng tụ thành hình.
"Có thể điều khiển ngọn lửa biến thành hình dạng như vậy, thật là độc đáo!" Tiêu Viêm kinh ngạc nhìn Hoả Diễm Thần Điểu khổng lồ trên bầu trời, khuôn mặt chợt xuất hiện một nụ cười khác thường, khẽ thì thầm.
"Con chim lửa này hẳn là ngưng tụ tất cả Hoá sinh Hoả trong cơ thể ba lão rồi. Nếu đã thế, ta cũng không khách khí mà nhận lấy vậy!"