Nguồn: TruyenYY
Khuôn mặt hiện ra trước mắt Tiêu Viêm cũng không xa lạ gì với hắn. Bởi vì năm đó, chính là hắn đã tự tay chấm dứt tính mạng của lão. Mà người này, chính là đệ tử thứ nhất của Dược Lão, sư huynh của Tiêu Viêm, vị đan hoàng của Hắc Giác Vực ngày trước, Hàn Phong!
Hàn Phong bây giờ, hình dáng so với năm đó đã già nua hơn một chút. Cặp đồng tử đang chằm chằm nhìn Tiêu Viêm, tràn ngập vẻ lạnh lẽo cùng dữ tợn. Năm đó, nếu không phải là Tiêu Viêm, lão vốn có thể tiếp tục xưng bá tại Hắc Giác Vực, nhưng cuối cùng, đều là bị Tiêu Viêm hoàn toàn xóa sổ. Không chỉ mất đi địa vị đầy kiêu hãnh, mà lại còn rơi vào kết cục thê thảm, hồn lìa khỏi xác. Nếu không phải là vì lão có trong tay loại dị hỏa "Hải Tâm Diễm", thêm vào việc sau đó lão ta đã cực kỳ thông minh tìm một cơ hội đem nó dâng tặng cho một vị tôn giả của Hồn Điện. Thì chỉ sợ là linh hồn của lão sớm đã bị Hồn Điện đem nuốt sống, làm sao còn có thể sống đến bây giờ?
Nhưng mà cũng may, vị tôn lão của Hồn Điện kia niệm tình lão đã chủ động đem Dị Hỏa dâng tặng cho mình, đã đặc ý phái người tìm một thân thể của Đấu Tông cường giả cho lão, đem linh hồn đối phương đánh chết tươi. Sau đó để cho lão thôn phệ hấp thu, rồi lại chiếm cứ thân thể đối phương, cho nên lão mới có thực lực như bây giờ. Nhưng điều này cũng chỉ gần như là kế tạm thời. Cái thể xác này, nhiều lắm chỉ có thể giúp cho lão sống thêm mười mấy năm mà thôi, đến lúc đó thân thể tự động tan nát, mà linh hồn lão, cũng chỉ có thể theo cái thân thể hư thối ấy mà tiêu tan, không còn cơ hội sống sót nữa.
Đương nhiên là bất kể ra sao thì đó cũng là chuyện mười mấy năm sau, có thể sống lâu lâu như vậy, đối với kẻ vốn là nên trở thành chất dinh dưỡng như Hàn Phong mà nói, đã là ân huệ rất lớn. Mà chính vì phải sống trong cái hơi tàn như vậy, nên tự lão đã biến lão thành cái bộ dáng này. Đồng thời sự oán độc cùng vô vàn sát ý đối với Tiêu Viêm, cũng dần dần dâng cao đến mức đáng sợ. Vì vậy lần này lão vừa ra ngoài, liền đến thẳng Hắc Giác Vực, nếu không phải vì trên đường biết được tin tức của Bồ Đề Hóa Thể Tiên. Chỉ sợ lão sẽ trực tiếp động thủ với "Tiêu Môn" đầu tiên, đem người của Tiêu Môn giết sạch để xả mối hận trong lòng.
Mà đã gọi là gặp phải kẻ thù liền đỏ quạch mắt, thêm vào việc dưới loại tình huống bất ngờ gặp nhau tại cùng một nơi như thế này, thì Hàn Phong vừa mới cùng Tiêu Viêm va chạm, ngay lập tức sát ý trong lòng cơ hồ giống như đã hóa thành thực chất mà phóng ra. Ánh mắt dữ tợn mang đầy oán độc kia, cứ gắt gao dán chặt vào Tiêu Viêm.
Đối với ánh mắt oán độc của Hàn Phong, Tiêu Viêm vẫn chưa biểu lộ ra điều gì thất thố. Trong lòng sau khi trải qua phút kinh ngạc ban đầu, liền dần dần lắng xuống, ánh mắt quét nhẹ về phía Hàn Phong, cười lạnh nói: "Không ngờ tên phản đồ nhà ngươi vẫn còn sống, thật sự là ngoài ý muốn a! "
"Đây chính là nhờ có ngươi đó, sư đệ tốt của ta. " Hàn Phong ánh mắt oán độc, nhe răng cười: "Nếu không phải ngươi, ta cũng khó mà đạt tới thực lực như thế này. Ngay bây giờ ta sẽ lôi linh hồn của ngươi ra, sau đó cho ngươi nếm thử cái gọi là sống không bằng chết!"
Ánh mắt Tiêu Viêm hờ hững, không vì Hàn Phong uy hiếp mà thay đổi một chút nào. Tuy nói hiện giờ Hàn Phong chẳng biết tại sao thực lực tăng vọt đến trình độ như vậy, nhưng mà hắn hiện tại, cũng đã thực sự không phải là người thanh niên non nớt chỉ biết dựa vào thực lực Đấu Vương đỉnh đột nhiên bạo trướng năm xưa nữa. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hiện giờ Tiêu Viêm đã là một tứ tinh Đấu Hoàng hàng thật giá thật, trong mấy năm gần đây, Đấu Tông cường giả mà hắn gặp thì thậm chí cũng đã giao thủ không ít. Mà Đấu Tông cường giả ngã xuống trong tay hắn, cũng thực sự không phải là không có. Bởi vậy, đối với việc thực lực Hàn Phong đã tăng tiến đến cấp Đấu Tông, Tiêu Viêm cũng chưa hề có vẻ gì là kiêng kỵ cho lắm. Nếu quả thật phải chiến đấu thì ai sống ai chết cũng không thể nói trước được.
"Trong cơ thể ngươi đã không còn hơi thở của lão già hỏa kia nữa. Đúng rồi, ta suýt nữa quên mất, thì ra lão già kia đã bị Hồn Điện nắm trong tay. Sao rồi? Lão ta không phải là đánh giá ngươi rất cao sao? Không phải lão tự cho là ngươi có thể bảo hộ lão sao? Haha, bây giờ nhìn lại, con mắt của lão bất tử kia, trước sau như một vẫn là có mắt như mù a!" Nhìn thấy Tiêu Viêm bất động thanh sắc, Hàn Phong tức thì cười sằng sặc, vừa cười vừa nói.
"Ầm! "
Ngọn lửa màu xanh biếc, trong giây lát từ trong cơ thể Tiêu Viêm bùng phát ra. Độ nóng kinh khủng trong nháy mắt liền tràn ngập mảnh chân trời này. Rừng rậm phía dưới kia, do nhiệt độ quá cao mà bốc lên những đợt khói trắng lượn lờ, một lát sau, rốt cục thì hóa thành ngọn lửa hừng hực, bốc cháy nghi ngút.
Ngọn lửa xanh biếc đem Tiêu Viêm bọc lại, sắc mặt hắn giờ phút này hung ác dị thường. Đôi nhãn đồng đen kịt lúc này bị ngọn lửa xanh biếc lấp đầy, nhìn qua có chút đáng sợ, phảng phất như hai đốm quỷ hỏa xanh lục u tối. Trên khuôn mặt dữ tợn phát xuất một cỗ sát ý thô bạo chưa từng có, tựa như mãnh thú Hồng Hoang.
Hàn Phong lời nói này, cũng tính là thật sự đã chặt mạnh vào nơi mềm yếu nhất trong lòng Tiêu Viêm. Dược Lão ở trước mặt hắn bị Hồn Điện cường hành bắt đi, thế nhưng hắn lại chỉ có thể trơ mắt mà nhìn, không hề có năng lực cứu giúp. Một cảm giác vô lực, giống như độc xà, không ngừng gặm nhấm nội tâm Tiêu Viêm. Dược Lão đối với hắn đã bỏ ra vô số tâm huyết, bồi dưỡng hắn nhiều năm như vậy, khiến cho hắn từ một phế vật mà có được thành tựu như bây giờ. Tình cảm của Tiêu Viêm đối với Dược Lão, cũng đã có thể so sánh với tình cảm của hắn dành cho phụ thân. Nhưng mà, Dược Lão đã bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy, mà kết cục cuối cùng, vẫn là không thể thoát khỏi sự truy bắt của Hồn Điện.
Kết cục này, tựa như một lưỡi dao nhỏ mà sắc bén, cứ cứa thật mạnh vào nội tâm Tiêu Viêm. Khiến hắn giờ nào khắc nào cũng tự trách mình, nếu như hắn có đủ sức mạnh thì Dược Lão cũng không bị bắt đi. Mà ngoài ra còn có thể dễ dàng cứu phụ thân về, tất cả những chuyện này, đều sẽ không phát sinh.
Vào giờ khắc này, sau khi bị Hàn Phong khơi dậy nỗi đau trong lòng, Tiêu Viêm lại một lần nữa càng thêm hiểu rõ được tầm quan trọng của sức mạnh cùng với thực lực đối với hắn. Mà trong tim hắn, khát khao truy đuổi đối với thực lực, cũng mạnh mẽ xuất hiện một cỗ cảm giác cuồng nhiệt gần như điên cuồng.
Có sức mạnh, mới có thể cứu được phụ thân cùng sư phụ từ trong tay Hồn Điện, có sức mạnh, hắn mới có thể trực tiếp đi tìm Huân Nhi, không cần phải e ngại bối cảnh đáng sợ của nàng, khiến cho nàng vĩnh viễn ở bên cạnh mình!
Mà sức mạnh của Tiêu Viêm lại khác với thường nhân, sức mạnh của hắn đến từ Dị Hỏa, muốn mạnh mẽ hơn, mạnh đến mức đến ngay cả Hồn Điện cũng không sợ, thì phải điên cuồng cắn nuốt Dị Hỏa!
"Dị Hỏa! Giải quyết việc ở đây, rồi tìm Dị Hỏa cho bằng được, kẻ nào ngăn cản, kẻ đó phải chết! " Một tiếng rít gào vang lên trong tâm tư Tiêu Viêm. Bất chợt hắn ngẩng đầu, ánh mắt hung tợn nhìn thẳng về phía Hàn Phong, trong giọng nói tràn ngập sát ý đáng sợ khiến người ta sởn gáy lạnh lưng.
"Hàn Phong tạp chủng, không tự tay đâm tên tạp chủng phản đồ bất nghĩa nhà ngươi, Tiêu Viêm ta, thề không làm người! "
Giọng nói, tựa như truyền lên từ địa ngục cửu u, mang theo những chấp niệm không thể phai nhạt, vang vọng khắp vùng trời này, khiến cho chúng nhân Ma Viêm cốc cùng với Hàn Phong, đều khẽ biến sắc.
Tại bên cạnh Tiêu Viêm, Tiểu Y Tiên cùng Tử Nghiên cũng hơi có chút kinh ngạc nhìn Tiêu Viêm. Từ khi tiếp xúc với hắn đến nay, các nàng chưa bao giờ thấy cảm xúc Tiêu Viêm trở nên bạo động như thế. Hiển nhiên, lời Hàn Phong nói lúc vừa rồi, thật sự đã chạm vào vết thương lòng của hắn.
"Sư đệ thật đúng là rất táo bạo, chẳng qua nếu muốn giết ta, thì còn phải xem xem ngươi có đủ tư cách không đã! " Một lát sau, Hàn Phong mới lắc lắc đầu, cười lạnh nói.
"Hắn có lẽ không có, nhưng mà ta có! "
Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng chậm rãi vang lên, Tiểu Y Tiên khẽ bước từng bước. Đôi tròng mắt tím xám không chút tình cảm nhìn chằm chằm vào Hàn Phong, bàn tay mềm mại có chút tái nhợt khẽ vươn ra, sau đó, một cỗ năng lượng màu xám quỷ dị lặng lẽ bao quanh tay nàng.
Thấy Tiểu Y Tiên lên tiếng, đầu mày Hàn Phong nhất thời nhíu lại, thực lực của nàng, hắn đương nhiên là biết rõ. Cho dù là hắn lúc này, nếu muốn ứng phó cũng có chút khó khăn, lập tức liếc mắt về phía Tiêu Viêm một cía, cười lạnh nói: "Tiểu sư đệ, duyên của ngươi với cô nàng này, ngay cả sư huynh ta cũng rất là bội phục đó nhen, có điều bao giờ thì ngươi mới có thể dựa vào sức mạnh của chính mình một chút đây hả? Cứ làm như thế này thì hơi bị mất mặt lão già kia lắm. "
Đôi mắt dữ tợn của Tiêu Viêm nhìn chằm chằm vào Hàn Phong, một lát sau, khuôn mặt đang tràn ngập vẻ hung ác đột ngột xuất hiện vẻ tươi cười, hắn nhẹ giọng nói: "Sư huynh, một chút tiểu xảo đó, không cần phải dùng đến đâu. Tuy là nói ngươi hiện giờ đã là người không ra người quỷ không ra quỷ, nhưng dù sao cũng đã từng là đan hoàng của Hắc Giác Vực, cho nên cũng đừng để mất mặt như thế chứ. "
Lời này của Tiêu Viêm gần như một lời khinh bạc, trực tiếp khiến cơ mặt Hàn Phong giật giật từng hồi. Lão hít sâu một hơi, áp chế cơn giận trong lòng xuống, vừa cười vừa giận dữ nói: "Mấy năm không gặp, miệng lưỡi vẫn xảo quyệt như trước, không biết thực lực của ngươi có tiến bộ được như thế hay không?"
"Điều này thì sư huynh cứ tới thử xem là biết liền." Tiêu Viêm mỉm cười, trên khuôn mặt dữ tợn lúc này cũng đã dần bình thản trở lại, nhưng sát ý bên trong cặp nhãn đồng đen sậm kia không giảm mà còn tăng lên. Tiêu Viêm lúc này, cũng đã có thể xem như là một người từng trải, tự nhiên sẽ hiểu rõ, ở vào tình thế này, một khi bị chọc giận, đối với mình mà nói là không tốt chút nào.
Nhìn bầu không khí bạt kiếm trương cung giữa Hàn Phong và Tiêu Viêm, Mạc Thiên Hành cũng giật mình, hắn thật không ngờ tới ân oán giữa hai người ân oán lại lớn đến như vậy. Nhưng mà hắn cũng chưa mở miệng chen vào, ngược lại trong lòng đang cười lạnh một tiếng, đánh đi, đánh đi, tốt nhất là đánh cho lưỡng bại câu thương, toàn bộ chết hết là tốt nhất. Nếu quả thật như vậy, hắn không chỉ có thể có được viên Phá Tông đan kia, còn có thể thuận tiện đem phương pháp thôn phệ linh hồn vô cùng quỷ dị của Ma Viêm cốc kia thu vào trong tay.
Ưng Sơn lão nhân đang ở bên trong khe núi, trong mắt cũng xẹt qua một tia vui sướng khi người gặp họa, trường hợp này, đối với lão mà nói, tự nhiên là tốt nhất.
"Chẳng lẽ ngươi thật sự nghĩ rằng bằng vào ba người các ngươi mà có thể đối phó được với chúng ta sao?" Hàn Phong cười khảy một tiếng, rồi bất chợt cười nhạo nói. Phe hắn, Phương Ngôn cũng là một cường giả đã bước một chân vào cánh cửa Đấu Tông, thêm vào sự phối hợp của mấy gã trưởng lão Ma Viêm cốc, cho dù là Đấu Tông cường giả cũng có thể đại chiến một trận.
Giống như là vì muốn củng cố cho lời nói của Hàn Phong, Phương Ngôn cùng các trưởng lão Ma Viêm ở phía sau, đều nhất tề cười lạnh một tiếng, khí tức hùng hậu tuôn ra ào ạt một góc trời, vì có liên hợp, thanh thế có chút chấn nhiếp lòng người.
"Nếu như là ba người bọn họ vẫn đủ, vậy thêm cả lão phu nữa thì sao?"
Đang lúc chúng trưởng lão Ma Viêm thể hiện uy phong thì một tiếng cười già nua mà mạnh mẽ như sấm động vang lên cuồn cuộn từ trên trời. Bất chợt một bóng người như thiểm điện thấp thoáng phóng đên, chỉ trong mấy hơi thở, liền xuất hiện trên thiên không. Khí thế mênh mông bùng phát như lũ quét, trực tiếp đem khí thế của đám người Ma Viêm cốc áp chế lại.
Nhìn bóng người già nua bất ngờ xuất hiện trên trời ấy, sắc mặt Hàn Phong nhanh chóng trở nên âm trầm.
-------*-------
----------oOo----------