Đấu Phá Thương Khung

Chương 838: Bồ Đề Hóa Thể Tiên




Hai người này chỉ bằng hai ba câu nói đã hoàn thành xong một cuộc mua bán thật lớn khiến cho mọi người trong phòng đấu giá đều không nhịn được lau mồ hôi lạnh trên trán. Hai người này quả nhiên không phải là người bình thường a, quyết đoán như vậy sợ rằng không có bao nhiêu người ở đây có thể sánh được.

Ba miếng Đấu Linh Đan, hai quả Hoàng Cực Đan. Nghe được cái giá này từ trong miệng Tiêu Viêm, không ít người trong phòng đấu giá đều mạnh mẽ nuốt nước miếng một cái, ánh mắt phát ra quang mang nóng cháy gắt gao nhìn về phía Tiêu Viêm. Đan dược cấp bậc này một lần liền lấy ra năm miếng. Đây là chuyện rất nhiều người bình sinh chưa từng được chứng kiến. Cử động như vậy so với việc ném tiền qua cửa sổ còn quyết đoán hơn.

Ở khu vực khách quý cũng không ít ánh mắt kinh dị đảo qua người Tiêu Viêm, trong lòng đối với người này cũng cảm thấy kinh ngạc. Không hổ là Luyện Dược sư có thể luyện chế lục phẩm đan dược, một lần xuất ra nhiều đan dược như vậy ánh mắt cũng không chớp một lần.

Dưới ánh mắt soi mói của những người xung quanh, khoản giao dịch này cũng liền thuận lợi hoàn thành. Khóe miệng Tiêu Viêm khẽ cười nhẹ rồi chậm rãi ngồi xuống, suy nghĩ của hắn cùng với những người khác không giống nhau, hắn không quan tâm bên trong thi thể ma thú này còn bảo bối gì hay không, mục đích trọng yếu của hắn là một đôi cốt dực giống như ngọc thạch kia. Chỉ cần có thứ này, cho dù hắn lấy ra ba miếng Đấu Linh Đan, hai quả Hoàng Cực Đan cũng không tính là chịu thiệt. Bởi vì chỉ cần có thứ này, Tiêu Viêm có thể luyện chế ra một bức Thiên Nhan Cửu Hành Dực thượng phẩm đỉnh cấp, đến lúc đó, trong thiên hạ này bất cứ nơi nào cũng có thể đi tới được.

Loại bảo vật bảo mệnh này, có thể dùng năm viên đan dược để đổi lấy đối với Tiêu Viêm mà nói cũng là chiếm không ít tiện nghi rồi. Hắn đương nhiên minh bạch, Hắc Hoàng Tông không tiếc đem thi thể ma thú này ra đấu giá tất nhiên là đã sử dụng rất nhiều phương pháp dó xét, nói không chừng quả đúng như hắn sở liệu, trong cơ thể ma thú này kỳ thật cũng chỉ còn lại một đống thịt nát. Nếu Tiêu Viêm không có phương pháp chế tác Thiên Nhạn Cửu Hành Dực tuyệt đối sẽ không dùng đại giới như vậy để đổi lấy. Nhưng điều đáng mừng là khả năng này cũng không có thực, hơn nữa đôi cánh ngọc thạch kia mặc dù hắn chưa từng lại gần dò xét nhưng bằng vào linh hồn cảm giác lực, Tiêu Viêm đối với thứ này cùng đã biết được một chút. Khoản giao dịch này người khác xem là nguy hiểm lớn, chỉ sơ sấy một cái là sẽ mất hết cả vốn, nhưng với Tiêu Viêm xem ra cũng không bị lỗ vốn.

Trên đài đấu giá, sau khi thành công khiến cho Tiêu Viêm lấy ra ba miếng Đấu Linh Đan, hai quả Hoàng Cực Đan, vẻ tươi cười trên khuôn mặt Mạc Thiên Hành cũng không cần che giấu, vỗ nhẹ tay, một đám người vạm vỡ lại lần nữa xuất hiện, cố sức đem thi thể ma thú kia cẩn thận khiêng xuống.

Sau khi thi thể ma thú kia được khiêng xuống, Mạc Thiên Hành vẫn chưa có rời đi, hướng bạch phát lão giả phất phất tay, người này liền thở dài một hơi nhẹ nhõm rồi khom người lui ra. Xem bộ dạng này, tựa hồ lượt đấu giá kế tiếp Mạc Thiên Hành muốn đích thân chủ trì. Nhìn thấy cử động như vậy, trong lòng không ít người ở khu vực khách quý đều mạnh mẽ dâng lên một chút hỏa nhiệt, có thể làm cho lão gia hảo này tự mình chủ trì đấu giá, ngoại trừ Bồ Đề Hóa Thể Tiên được tuyên truyền xôn xao ra còn có thể là thứ gì khác chứ?

Trước ánh mắt soi mói nóng bỏng của mọi người, Mạc Thiên Hành không nhanh không chậm lấy từ trong nạp giới ra một đôi bao tay màu tím, sau đó vẫy nhẹ bàn tay.

Theo sự huy động của bàn tay, mặt đất lại lần nữa hé ra, vài lão giả sắc mặt lạnh lùng mặc y sam màu đen chậm rãi đi ra, ở giữa hai tay của một lão giả đang cầm một cái rương nhỏ được một tấm vải bố màu vàng che lại.

Khi bước đi mấy lão giả này vẫn duy trì cách nhau một khoảng cách cố định, đấu khí sắc bén nhàn nhạt lượn lờ quanh thân, ánh mắt như mắt ưng chậm rãi đảo qua bốn phía. Giờ phút này chỉ cần xung quanh có bất kỳ một điểm dị động nào, mấy người này sẽ tiến vào trạng thái chiến đấu.

Nhìn thấy sự cẩn thận như lâm vào trận chiến, trong phòng đấu giá cũng dần dần yên tĩnh trở lại, một bầy không khí khác thường bao phủ giữa sân làm cho người khác cảm thấy có chút áp lực.

"Chư vị chắc hẳn cũng biết, thứ quan trọng nhất trong lần tổ chức đấu giá hội này của Hắc Hoàng Tông ta là gì rồi. Lão phu cũng chắc chắn không ít người đang ngồi đây đều vì thứ này mà đến." Mang vào Tử Kim Thủ Sáo, nét cười trên mặt Mạc Thiên Hành cũng chậm rãi thu liễm lại, trầm giọng nói.

Trong khi Mạc Thiên Hành đang nói, mấy tên hắc y lão giả cũng cực kỳ cẩn thận đem cái rương nhỏ che vải bố màu vàng kia nhẹ nhàng đặt trên đài đấu giá, sau đó chậm rãi tản ra, hình thành nên một cái trận hình huyền diệu, đem toàn bộ bàn đấu giá phong tỏa lại. Xem bộ dáng như vậy, nếu có ai có chủ ý muốn mạnh mẽ cướp lấy trước hết cần phải đem năm tên trưởng lão Hắc Hoàng Tông cảnh giới Đấu Hoàng này đánh tan, hơn nữa, tại phía sau bọn họ còn có Mạc Thiên Hành, cường giả Đấu Tông hàng thật giá thật.

Không trách Hắc Hoàng Tông phòng hộ sâm nghiêm như thế, cũng chỉ vì Bồ Đề Hóa Thể Tiên này quá mức trân quý. Đương nhiên, thứ này quý trọng như vậy, đại bộ phận nguyên nhân đều bởi vì tin tức đồn đại khi có được Bồ Đề Hóa Thể Tiên liền có được tin tức về Bồ Đề Tâm.

Đấu Thánh, hai chữ vô cùng đơn giản nhưng đủ để đem bất kỳ phòng ngự bên trong các thế lực hoàn toàn nghiền nát và hủy diệt, người cảnh giới này đã có thể coi như là cường giả thông thiên sừng sững trên đỉnh kim tự tháp, chỉ cần giơ tay nhấc chân là sơn băng địa liệt, không gian phá toái. Loại lực lượng đáng sợ gần như có thể chống lại thiên địa này, cường giả bình thường căn bản không thể tưởng tượng được.

Mặc dù rất nhiều người đều biết đây có lẽ chỉ là sự quảng cáo rùm beng của Hắc Hoàng Tông nhưng trong lòng vẫn không nhịn được sự cuồng nhiệt này, đều từ ngàn dặm xa xôi đi đến.

Tại địa phương không có quy định, chỉ có nắm tay lớn mới là chân lý như Hắc Giác Vực, dưới sức hấp dẫn của Bồ Đề Hóa Thể Tiên, mặc dù là một ít lão quái vật Đấu Tông cũng sẽ không để ý đến mặt mũi trực tiếp ra tay cướp đoạt. Điểm này Tiêu Viêm không cảm thấy ngoài ý muốn, Mạc Thiên Hành cũng đồng dạng như vậy. Nếu không phải Hắc Hoàng Tông của hắn coi như là thế lực có uy tín một phương tại Hắc Giác Vực, hơn nữa nội tình cũng không đơn giản, thì không chỉ sợ sớm đã bị huyết tẩy, còn là loại huyết tẩy đến cả gà chó cũng không tha.

Thất phu vô tội, hoài bích có tội. (*)

Có được thiên địa linh vật trân quý như vậy đã là cái tội lớn nhất rồi, bất quá cũng may Hắc Hoàng Tông không phải là thế lực bình thường, nếu không đã rơi vào kết cục thê thảm rồi.

Mạc Thiên Hành nhìn thấy từng đạo ánh mắt rừng rực từ khu vực khách quý kia phóng tới, tầm mắt tại mấy phương vị dừng lại một chút, chợt đấu khí trong cơ thể âm thầm khởi động, bàn tay nhẹ nhàng giữ chặt tấm vải bố màu vàng, sau đó đột nhiên kéo ra.

Tấm vải bố tại vô số ánh mắt rừng rực liền rơi ra, lộ ra một cái rương thủy tinh trong suốt, dưới sự chiếu rọi của ánh đèn phản xạ ra ánh hào quang mộng ảo chói mắt. Giờ khắc này, cơ hồ tất cả mọi người đều không nhìn hào quang chói mắt này, ánh mắt đều tập trung chằm chằm vào bên trong rương thủy tinh kia.

Một cỗ ánh sáng huyền dị nhàn nhạt quanh quẩn bên trong rương thủy tinh. Tại dưới ánh hào quang khuếch tán này, một đoàn vật chất sền sệt khác thường cỡ nắm tay có màu xanh biếc chậm rãi phiêu đãng bên trong đó, giống như một loại động vật nhuyễn thể. Tại thời điểm di động, tầng tầng dịch thể cuồn cuộn nhìn qua giống như vật còn sống.

Dịch thể màu xanh biếc đặc sệt này không hề cần mượn lực cứ thế trôi nổi ở giữa khoảng trống của rương, hơn nữa tựa hồ nó cũng có linh trí, chậm rãi phiêu đãng ở trong rương, quang vựng kỳ dị thẩm thấu ra mặt ngoài nhìn qua hết sức thần kỳ.

"Đây chính là Bồ Đề Hóa Thể Tiên sao?"

Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào dịch thể màu xanh biếc đặc sệt đang trôi nổi kia, Tiêu Viêm thấp giọng lẩm bẩm.

Mỹ mâu của Tiểu Y Tiên ở bên cạnh cũng nhìn chằm chằm vào dịch thể đang phát ra quang vựng kỳ dị kia, ở sâu bên trong con ngươi xẹt qua một chút kích động.

Hít sâu một hơi, Tiêu Viêm dần dần áp chế hỏa nhiệt trong lòng xuống, linh hồn cảm giác lực cơ hồ không bị khống chế liền trào ra, sau đó khi tiếp xúc đến rương thủy tinh thì như gặp phải lực cản liền trực tiếp bị bắn ngược trở về.

"Xem ra Hắc Hoàng Tông này thật đúng là cảnh giác a." Thu hồi linh hồn cảm giác lực, chân mày Tiêu Viêm cau lại, cười lạnh thấp giọng nói. Nguồn: http://truyenfull.vn

"Chư vị khách quý, lần này thứ quan trọng nhất được Hắc Hoàng Tông chúng ta đấu giá, cũng là mục đích của không ít người tới đây, nó là..." Mạc Thiên Hành nhìn dịch thể kỳ dị bên trong rương, ở sâu bên trong ánh mắt cũng xẹt qua một chút tham lam, chợt khẽ nghiêng đầu, trầm giọng nói từng chữ một: " Bồ... Đề... Hóa... Thể... Tiên. "

Lời nói trầm thấp của Mạc thiên Hành giống như một quả bom hạng nặng, trực tiếp khiến cho bên trong phòng đấu giá oanh động cực lớn, vô số âm thanh xôn xao kinh hãi vang lên, phần đông ánh mắt đều rừng rực vẻ tham lam, bên trong đó cũng có cả mấy thế lực lớn năng lực không nhỏ ở khu vực khách quý.

Cảm thụ được phòng đấu giá bắt đầu có sự hỗn loạn, thủ trảo của mấy tên trưởng lão áo đen bên cạnh bàn đấu giá nhất thời hơi hơi gấp khúc, ánh mắt trong khoảng khắc cũng trở nên băng hàn, hơn nữa tại những góc tối của phòng đấu giá, thanh âm cung nỏ kéo lên cũng lặng yên vang lên.

"Thình thịch!"

Dưới sự rối loạn hết mức này, một đạo bàng bạc khí thế từ bên trong cơ thể Mạc Thiên Hành bùng phát ra, một đôi mục quang sắc bén chậm rãi đảo qua bên trong phòng đấu giá, theo ánh mắt này đảo qua, đại sảnh đang rối loạn liền giống như nước sôi đang sôi trào được đổ vào khối băng vậy, nhanh chóng yên tĩnh trở lại. Áp bách của cường giả Đấu Tông, người nơi này không ai có thể tùy tiện coi thường.

"Chư vị, xin tuân thủ quy củ của Hắc Hoàng Tông chúng ta một chút, lần đấu giá này, nếu có hứng thú thì mở lời kêu giá, không cần rời khỏi ghế, bằng không..." Mạc Thiên Hành nhàn nhạt nói một câu, ánh mắt chợt nhìn thật sâu vào địa phương đang có vài đạo hơi thở mờ mịt kia, vung tay lên, quát lạnh.

"Hiện tại... đấu giá Bồ Đề Hóa Thể Tiên này, bắt đầu!"

Chú thích:

(*)Thất phu vô tội, hoài bích có tội: Người không có tội, nhưng vì mang bảo ngọc nên có tội.