Đấu Phá Thương Khung

Chương 813: Một tên cũng không để lại




"Tiêu Viêm, Tiêu Môn? "

Nghe giọng nói bình thản kia truyền vào tai, sắc mặt Tạ Chấn nháy mắt đại biến, người khác đối với cái tên này có lẽ sẽ cảm thấy có chút xa lạ, nhưng với hắn thì lại như sấm bên tai. Người sáng lập ra Tiêu Môn, năm đó uy danh hiển hách ở Hắc Giác Vực là một cường giả trẻ tuổi! Mặc dù đó là việc cách đây hai năm, nhưng trong Hắc Giác Vực vẫn không ít người nhớ rõ cái tên này. Hơn nữa, người Ma Viêm Cốc bọn chúng cũng thu nạp không ít cường giả năm đó bị hắc bào thanh niên trước mặt này đuổi giết chạy trối chết. Bởi vậy, đối với người này, Tạ Chấn vẫn còn nhớ rất rõ!

"Không phải hắn đã rời khỏi Hắc Giác Vực rồi sao? Tại sao lúc này lại có mặt ở đây? " Lau vết máu ở khóe miệng, trong lòng Tạ Chấn đang kinh sợ. Tiêu Viêm trở về Hắc Giác Vực, nếu tin tức này truyền về Ma Viêm Cốc, chỉ sợ sẽ gây ra chấn động không nhỏ. Dù sao, năm đó ngay cả Hàn Phong là cường giả đã đặt nửa chân vào cảnh giới Đấu Tông đều bị người này giết chết. Hắn trở về, đối Ma Viêm Cốc mà nói không nghi ngờ sẽ mang đến áp lực không nhỏ.

Ý niệm cuồn cuộn trong đầu, trong lòng Tạ Chấn cũng dần xuất hiện ý muốn thối lui. Năm đó Tiêu Viêm có thể kích sát cường giả cấp bậc như Hàn Phong, hiện giờ đã hai năm trôi qua, thực lực tất nhiên là càng tăng mạnh hơn nữa, chỉ bằng lực lượng một mình hắn chỉ sợ khó có thể ngăn cản.

Ý nghĩ bỏ chạy vừa xuất hiện, chiến ý của Tạ Chấn nhanh chóng giảm sút, mục quang âm lãnh đảo qua chung quanh một vòng, bàn chân mạnh mẽ đạp vào nham thạch phía sau, thân hình hóa thành một đạo thanh ảnh bắn mạnh tới chỗ đám người Tiêu Ngọc đang đứng cùng các đệ tử.

Hành động của Tạ Chấn làm cho các đệ tử Già Nam Học Viện kinh hoảng, lấy thực lực của bọn họ đối mặt với hắn chênh lệch giống như gà con cùng chim ưng vậy, không có chút lực kháng cự.

Đang lúc mọi người kinh hoảng, Tạ Chấn nhanh chóng lao đến. Nhưng đúng lúc sắp chạm đến đám đệ tử thì một bóng đen quỷ dị xuất hiện trước đám người Tiêu Ngọc, trọng thước to lớn trong tay mang theo kình phong nóng cháy hòa với âm thanh xé gió bén nhọn, trực tiếp phách xuống gáy Tạ Chấn đang lao tới.

"Tên gia hỏa này, tốc độ thật là khủng khiếp!"

Nhìn thấy bóng đen quỷ dị hiện ra, trong lòng Tạ Chấn trầm xuống, thân hình đột nhiên uốn éo, lập tức quay đầu lại, sau đó nhanh chóng lao về phía cốc khẩu. Trong lúc lao tới cốc khẩu, hắn cũng hướng về phía đám người Ma Viêm Cốc quát lên: "Động thủ, giết toàn bộ!" Nghe được tiếng quát chói tai của Tạ Chấn, hai gã Đấu Vương cường giả cũng sững sờ, liếc nhau một cái, cắn chặt răng rút vũ khí ra, sau đó quát khẽ một tiếng, mang theo đông đảo hắc y nhân xông tới đám người Tiêu Viêm.

"Các ngươi lui ra phía sau."

Nhìn này đám hắc y xung phong liều chết, Tiêu Viêm quay đầu thản nhiên nói với đám người Tiêu Ngọc phía sau.

Nghe vậy, Tiêu Ngọc không chần chờ chút nào, trực tiếp vung tay lên, cùng mọi người cấp tốc lui về phía sau.

Nhìn đám người Tiêu Ngọc đã lui ra phía sau, trên bàn chân Tiêu Viêm ngân mang rực rỡ đột nhiên bạo phát, thân hình chợt run lên, từng đạo tàn ảnh hiện lên trong sơn cốc, thân hình Tiêu Viêm tiêu thất chỉ còn thấy một đạo hắc tuyến mơ hồ. Trong nháy mắt hiện ra trước người hai tên Đấu Vương.

Tiêu Viêm đột nhiên xuất hiện, làm cho hai tên Đấu Vương biến sắc, bất quá phản ứng của bọn chúng cũng không chậm, trường kiếm sắc bén trong tay cơ hồ không chút chậm trễ nổi lên một luồng kình phong lành lạnh, đâm thẳng tới yết hầu Tiêu Viêm.

"Đinh!" Mục quang lãnh đạm nhìn hai gã Vương chủ động xông tới, khóe miệng Tiêu Viêm thoáng hiện một nét cười lạnh, xoay trọng thước một vòng hung hăng chém lên trường kiếm kia. Chỉ nghe một tiếng vang thanh thúy, trường kiếm giống như một nhánh cây yếu ớt đoạn liệt thành hai mảnh. Một cỗ kình lực bàng bạc theo chuôi kiếm truyền vào trong cơ thể tên Đấu Vương kia.

"Phốc xuy"! Máu tươi điên cuồng bắn ra, trong lúc nhất thời còn nghe rõ âm thanh gãy nứt của xương cốt. Tên Đấu Vương Ma Viêm Cốc trực tiếp bị đánh bay, cuối cùng đầu đụng vào trên vách núi đá. Oành một tiếng, giống như như trái dưa tây nổ tung.

Một chiêu! Chỉ một chiêu, một gã Đấu Vương đã phải bỏ mạng. Một màn kinh sợ như vậy làm cho gã Đấu Vương còn lại cảm thấy run rẩy. Không chút do dự, hai cánh đấu khí sau lưng nhanh chóng mở ra, xoay thân mình bay lên trời chạy trốn. Thân hình vừa chuyển thì đột nhiên nhiệt độ không gian xung quanh thân mình bất chợt tăng vọt, một luồng hỏa diễm xanh biếc bắn tới. Hỏa diễm hừng hực vây kín hắn lại.

"A!"

Trên bầu trời, cả người tên Đấu Vương đang bỏ chạy bốc cháy trong hỏa diễm hừng hực, tiếng kêu thê lương thảm thiết quanh quẩn trong cốc, làm cho đám hắc y rợn cả người.

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng một hồi, sau đó ngừng lại, chợt một khối vật thể giống như than đen từ trên không rơi xuống tỏa ra một mùi cháy khét lẹt. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Vật thể đen thui rơi xuống ngay trước mặt mấy chục tên hắc y, những thủ hạ tinh nhuệ Ma Viêm Cốc giết người không chớp mắt lúc này cũng không nhịn được nuốt nước miếng một cái, mục quang kinh hoàng nhìn Tiêu Viêm cách đó không xa. Mục quang nhìn phía đối diện, cả đám không hẹn cùng lựa chọn chạy trốn. Đối với cường giả cấp bậc này, bọn hắn xông lên chỉ có chết mà thôi.

Mục quang lãnh đạm nhìn đám hắc y đang nhanh chóng chạy trốn, hỏa diễm xanh biếc chợt khuếch tán trước mặt Tiêu Viêm.

Một đoàn hỏa diễm vô hình di động hiện ra. "Phanh! Phanh!" vô cùng nhanh chóng khuếch tán. Đám người Tiêu Ngọc trợn mắt há hốc mồm nhìn thân thể đám hắc y đột nhiên quỷ dị bốc cháy thành một đám tro tàn. Từng đạo thanh âm trầm thấp làm cho lông tơ bọn họ cũng dựng cả lên. Loại phương thức giết người quỷ dị này lần đầu tiên bọn họ được chứng kiến.

Tiếng bạo liệt liên tiếp vang lên quanh quẩn ở trong sơn cốc, ước chừng chỉ sau ba mươi giây, mấy chục tên hắc y chạy trốn đều bị biến thành những đám tro tàn rơi trên mặt đất... Sau khi thân thể tên hắc y nhân cuối cùng nổ tung, hỏa diễm vô hình trước mặt Tiêu Viêm cũng chậm rãi tiêu tán, cỗ dao động vô hình quỷ dị cũng chậm rãi biến mất không dấu vết. "

Tiêu Viêm khẽ liếc mắt nhìn đám tro tàn màu đen trên mặt đất, đem thu chúng vào trong nạp giới, sau đó quay đầu đi nhẹ vẫy tay một cái nắm lấy Huyền Trọng Thước, nhìn về phía đám người Ngô Hạo đang trợn mắt há hốc mồm mỉm cười. Cỗ hàn ý bao phủ quanh thân Tiêu Ngọc cũng dần dần tiêu thất. Trong lúc nhất thời sơn cốc vốn yên tĩnh không tiếng động lần thứ hai trở nên tràn ngập sức sống. Các thiếu nữ thoát được đại nạn nhất thời cùng nhau cười vui vẻ, ân cần thăm hỏi nhau, mục quang cũng không ngừng hướng về phía Tiêu Viêm, nhất thời những tiếng cười như chuông bạc vang lên hòa với ánh mắt khác thường.

Hiển nhiên, đối với Tiêu Viêm, vị đại anh hùng Già Nam Học Viện, lại lưu lại nhiều thanh danh khiến cho các thiếu nữ còn trẻ cảm thấy rất hứng thú.

"Để tên kia chạy mất rồi!!" Tiêu Ngọc tiếc nuối nói. Lúc trước Tiêu Viêm bị đám hắc y Ma Viêm Cốc ngăn trở Tạ Chấn đã thừa dịp hỗn loạn trốn ra khỏi cốc.

"
Hắn chạy không thoát đâu!" Tiêu Viêm cười cười, quan tâm hỏi Ngô Hạo: "Không sao chứ? "

"
Hoàn hảo, có đan dược của ngươi, nghỉ ngơi điều dưỡng vài ngày là có thể khỏi hẳn. " Ngô Hạo cười trả lời.

"
Ngô trưởng lão. Các ngươi không sao chứ? " Ba đạo thân ảnh từ phía trên hạ xuống, nguyên lai là Tử Nghiên cùng Mạch Địch và Mạch Lăng từ trên sơn cốc nhảy xuống.

Ngô Hạo lắc lắc đầu. Chợt mục quang hướng tới Tử Nghiên, không khỏi cười mê: "
Không nghĩ tới ngay cả nàng ngươi cũng có thể dẫn về, đại trưởng lão thường xuyên nhắc tới nàng lắm đấy. "

"
Hừ, lão nhân kia không có việc gì lại nhắc tới ta sao? Khẳng định là muốn ta đi làm cu li tìm dược liệu cho hắn." Nghe vậy, Tử Nghiên bĩu môi nói.

Nghe nàng nói vậy, Ngô Hạo xấu hổ cười khan một tiếng, hắn tự nhiên biết thân phận Tử Nghiên. Bàn về vai vế mà nói Tử Nghiên còn là học tỷ của hắn. Cho nên đối với sự xem thường của Tử Nghiên, hắn tự nhiên không dám có ý kiến gì.

"
Thực lực ngươi hôm nay, sợ là đột phá tới Đấu Hoàng rồi? " Mục quang lướt qua người Tiêu Viêm, Ngô Hạo chần chờ một chút nhịn không được nói.

Nghe được lời Ngô Hạo nói, từng đạo mục quang nhất thời nhìn sang, chỉ thấy Tiêu Viêm mỉm cười sau đó gật đầu, không ít người đều hít một hơi khí lạnh. Đấu Hoàng, loại cảnh giới có khi cả đời bọn hắn nỗ lực cũng không đạt tới được, nhưng hiện tại Tiêu Viêm tuổi so với bọn hắn cũng không lớn hơn bao nhiêu đã đạt tới cấp bậc đó, điều này làm cho bọn họ có chút hâm mộ. Mạch Lăng cùng vài người bạn tốt vây tại một chỗ, con mắt to tròn thường xuyên lướt qua khuôn mặt đang tươi cười của Tiêu Viêm. Không thể không nói, hiện tại Tiêu Viêm đối với các cô gái có lực hấp dẫn không nhỏ. So với hắn, vài nhân vật phong vân trong học viện tựa hồ đều mờ nhạt đi rất nhiều.

Đang lúc mọi người thấp giọng nói chuyện, một đạo lưu quang đột nhiên từ bên ngoài sơn cốc bay vút vào, cuối cùng dừng lại trên thiên không, cánh tay nhẹ vung lên, một đạo thân ảnh rơi xuống phía dưới, ngã dúi trước mặt mọi người.

Bóng người đột nhiên rơi xuống làm cho không ít người hơi kinh hãi. Sau khi nhìn kỹ lại kinh ngạc phát hiện người trên mặt đất chính là Tạ Chấn chạy trốn lúc trước. Bất quá lúc này, dường như hắn đã hoàn toàn mất đi sinh cơ, trên mặt nổi lên một màu nâu tím quỷ dị, nhìn qua tựa hồ bị trúng độc bỏ mình...

Kinh ngạc nhìn thi thể Tạ Chấn trên mặt đất một lát, tầm mắt mọi người đột nhiên hướng lên cao thấy một nữ tử áo trắng đang phiêu phiêu đứng giữa không trung.

Dưới những mục quang soi mói kinh ngạc của mọi người, nữ tử áo trắng nhẹ nhàng bước vài cái, chậm rãi đi xuống từ hư không, hướng về phía Tiêu Viêm lộ ra một nụ cười dịu dàng. Nhưng lời nàng nói ra cũng làm cho không ít người rùng mình một cái.

"Thật có lỗi, vốn muốn bắt sống, không nghĩ tới tên này khả năng kháng độc yếu như vậy, mới đó đã độc khí công tâm chết rồi."

Nhìn dung nhan Tiểu Y Tiên mĩ lệ đang mỉm cười, Ngô Hạo lau mồ hôi lạnh một cái, chợt thầm nghĩ trong lòng. "
Vì cái gì mỗi lần gặp mặt, nữ nhân bên cạnh tên này lại mạnh như thế, hơn nữa thủ đoạn cũng độc ác không kém?"

Tiêu Viêm khẽ gật đầu. Liếc mắt nhìn thi thể trên mặt đất một cái, sau đó nhíu mày nhìn đám người Ngô Hạo trầm ngâm nói.

"
Ma Viêm Cốc đến tột cùng là phương thế lực nào vậy?"