Đấu Phá Thương Khung

Chương 812: Tiêu Viêm, Tiêu Môn




Thanh âm mừng như điên của Ngô Hạo quanh quẩn không ngớt trong sơn cốc, làm cho không ít người sững sờ.

Người đầu tiên hồi phục tinh thần lại chính là Tiêu Ngọc. Với sự mẫn cảm dị thường nàng đã nhận ra Tiêu Viêm, hai gò má mĩ lệ tái nhợt trong nháy mắt hiện lên một sự vui sướng không thể tin.

"Không biết vị bằng hữu nào đã ra tay? Việc này là ân oán giữa Ma Viêm Cốc ta cùng Già Nam Học Viện, không can hệ tới người khác!" Thân hình Tạ Chấn cũng mau chóng lui lại trầm giọng quát, trong khi quát ra lời này thì mục quanh cũng nhanh chóng đảo qua không trung xung quanh.

"Ha ha, Ngô Hạo, đã lâu không gặp, không nghĩ tới vừa thấy mặt đã nhìn thấy ngươi chật vật như vậy. " Sau khi tiếng quát của Tạ Chấn vang lên không lâu, một tiếng cười lớn cũng vang lên quanh quẩn trên không trung, cuối cùng vang vọng cả sơn cốc.

Nghe được tiếng cười, mọi người trong cốc đều khẩn trương ngẩng đầu lên. Chỉ thấy trên bầu trời, một thanh niên mặc hắc bào sau lưng một đôi hỏa dực xanh biếc đang vẫy động, nhẹ nhàng đứng.

"Tiêu Viêm! Thật sự là hắn, lần này được cứu rồi." Nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, Tiêu Ngọc mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, khuôn mặt tái nhợt lộ ra vẻ tươi cười như đã trút được gánh nặng.

"Tiêu Ngọc đạo sư, hắn là....? " Ở bên cạnh Tiêu Ngọc, vài tên đạo sư trẻ tuổi có chút nghi hoặc thấp giọng hỏi. Bọn họ đều là đạo sư sơ cấp trong Già Nam Học Viện mới nhập học không lâu, vì vậy đối với cái tên Tiêu Viêm này cũng không nhớ kỹ lắm. Hơn nữa, hai năm thời gian cũng không ngắn, trong lúc nhất thời bọn họ cũng không nhớ ra cái tên này đại biểu cho điều gì.

Một vài đệ tử trẻ tuổi cũng lộ vẻ nghi hoặc, không đợi bọn họ hỏi thì một thiếu nữ dường như đột nhiên nhớ ra cái gì đó kinh hãi kêu ra tiếng: "Tiêu Viêm? Tiêu Viêm học trưởng? Người sáng tạo ra Bàn Môn? "

Câu nói của thiếu nữ nhất thời giống như quả bom nổ tung giữa đám người. Mọi người chấn động ngẩng đầu nhìn thanh niên áo đen trên bầu trời, đối với sự tích Tiêu Viêm ở Già Nam Học Viện phần lớn bọn họ đều thuộc làu làu. Mà đối với một gã học trưởng tài năng như vậy, ở tuổi đó đã có thể cùng tương chiến với cường giả Đấu Hoàng, đại đa số các học viên trẻ tuổi đều ôm lòng ngưỡng mộ. Hơn nữa với thân phận người sáng lập ra Bàn Môn lại càng khiến cho Tiêu Viêm thêm vài phần sắc thái thần thoại.

Nhìn ánh mục quang kinh ngạc phía dưới, Tiêu Viêm cũng chỉ nhún vai sau chậm rãi đó tiêu tán hỏa dực sau lưng, thân hình vừa động phiêu phiêu lướt xuống, cuối cùng dừng trước mặt Ngô Hạo, bàn tay nắm lấy cán Huyền Trọng Thước, hướng về phía sau cười nói: "Bất quá cũng tạm được nha, đã đến cảnh giới Đấu Vương rồi."

Khó khăn đứng dậy, Ngô Hạo nhìn khuôn mặt quen thuộc kia gần trong gang tấc, trong lòng căng thẳng rốt cục cũng giảm xuống. Hắn biết chỉ cần người này xuất hiện, vậy chuyện hôm nay sẽ có thể giải quyết thuận lợi. Đối với Tiêu Viêm, Ngô Hạo luôn luôn có sự tin tưởng lớn nhất, thân cận trong vài năm, hắn đã chứng kiến không ít kỳ tích được sinh ra.

"Ngươi tên gia hỏa này, lại mất tích tới hai năm." Lau vết máu nơi khóe miệng, Ngô Hạo kịch liệt ho khan một tiếng, chợt nắm tay đấm một cái lên ngực Tiêu Viêm, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị bỗng xuất hiện vẻ tươi cười hiếm thấy. Nguồn truyện: Truyện FULL

Tiêu Viêm mỉm cười, đưa một viên thuốc cho Ngô Hạo, vỗ nhẹ bờ vai của hắn, mỉm cười nói: "Ăn đi, nghỉ ngơi cho tốt, chuyện nơi này cứ giao cho ta."

Vừa nói chuyện, mục quang Tiêu Viêm vừa hướng về phía sau, cuối cùng dừng lại trên một thân hình hồng y cao gầy, ôn nhu cười nói: "Vẫn khỏe chứ?"

Cảm thụ được ánh mắt dịu dàng của Tiêu Viêm, Tiêu Ngọc cảm thấy sống mũi có chút cay cay, trong mắt hiện lên một ít sương mù, một lát sau mới cắn chặt hàm răng trắng ngà nói: "Không được buông tha bọn người kia, đã có ba học viên bị hại ở trên tay bọn chúng."

"Yên tâm, một tên cũng không tha." Tiêu Viêm cười khẽ, gật đầu.

Nghe được câu trả lời nhẹ tựa lông hồng của Tiêu Viêm, Tiêu Ngọc cũng nhịn không được đảo cặp mắt trắng dã, chợt quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy không ít nữ sinh bởi vì lời đáp trả này của Tiêu Viêm mà trong đôi mắt phát ra tia sáng kỳ dị.

"Kiệt kiệt, khẩu khí thật lớn a, tại Hắc Giác Vực này, những người có thể cùng lão phu nói chuyện cũng không có tên mao đầu tiểu tử nhà ngươi!" Cách đó không xa, ánh mắt Tạ Chấn âm hàn, cười lạnh nói.

Đối với thanh âm của Tạ Chấn, Tiêu Viêm lại không để ý chút nào xoay người lại, mục quang nhẹ liếc Tạ Chấn một cái, sau đó chậm rãi đi tới, khi đi ngang qua Huyền Trọng Thước thì bàn tay cầm cán thước tùy ý nhổ lên, chậm rãi hướng Tạ Chấn đi tới.

Nhìn thấy hành động của Tiêu Viêm, mục quang Tạ Chấn càng thêm âm hàn. Thông qua hơi thở cảm ứng, hắn biết thanh niên áo đen trước mặt cũng là một cường giả Đấu Hoàng, bất quá bàn về cấp bậc rõ ràng xa xa không bằng hắn.

"Xem ra Già Nam Học Viện, vẫn còn vài tên vô cùng cuồng vọng a." Bị một đối thủ cảnh giới thấp hơn so với mình xem thường như vậy, Tạ Chấn cũng nhịn không được cười giận giữ một tiếng, đấu khí hùng hồn đột nhiên từ trong cơ thể bạo phát ra. Đấu khí màu trắng băng hàn làm cho trên mặt đất xuất hiện một ít vụn băng, thủ trảo hơi mở rộng, ở đầu ngón tay hàn khí màu trắng bao phủ, có vẻ sắc bén vô cùng.

"Tiểu tử, lão phu hôm nay sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, đừng tưởng rằng có chút thiên phú liền coi quần hùng thiên hạ không ra gì." Tạ Chấn lao về phía Tiêu Viêm, không khí cũng liên tiếp bị xé nứt ra, âm thanh xé gió bén nhọn làm cho không ít người vừa mới buông lỏng lại khẩn trương trở lại.

Nghe được thanh âm lạnh lùng của Tạ Chấn, trong mắt Tiêu Viêm nhất thời hiện lên một nét cổ quái, cước bộ chợt hướng phía trước bước một bước, thân thể quỷ dị nghiêng sang một bên, chỉ thấy một thủ trảo hàn ý sắc bén mang theo kình phong bén nhọn sượt qua ngực Tiêu Viêm.

"Cũng tạm được!" Tùy ý tránh một kích rất mạnh của Tạ Chấn, trong miệng Tiêu Viêm thản nhiên nói.

Một kích thất bại, Tạ Chấn cũng sợ hãi run lên một cái, hiển nhiên Tiêu Viêm có thể tránh né nhẹ nhàng như vậy khiến hắn cảm thấy rất kinh ngạc. Bất quá vẻ sợ hãi này cũng biến mất trong nháy mắt, mục quang Tạ Chấn đột nhiên hiện lên vẻ âm lệ, thủ trảo vừa động tựa như đao phong đánh về phía trước.

Ánh mắt thờ ơ nhìn Tạ Chấn đột nhiên thay đổi thế công, miệng Tiêu Viêm nhếch lên, nắm tay nắm chặt, đột nhiên đánh ra cuối cùng mạnh mẽ đối kháng cùng thủ trảo của Tạ Chấn.

Quyền trảo chạm vào nhau, nắm tay Tiêu Viêm đột nhiên mở ra, lòng bàn tay mạnh mẽ rung động, một cỗ ám kình nóng cháy đột nhiên từ lòng bàn tay phát ra. "Oành!"

Một tiếng trầm muộn vang lên, thân hình Tiêu Viêm không động chút nào, nhưng hai chân Tạ Chấn lại lê trên mặt đất, lui tới vài chục bước. Tạ Chấn kinh hãi thất sắc quát to: "Ngươi che giấu thực lực?"

Không trách Tạ Chấn lại kinh hô như thế, chỉ trong chốc lát quyền trảo giao phong, đấu khí băng hàn trong cơ thể hắn cơ hồ đều bị Tiêu Viêm áp chế, thậm chí cuối cùng còn bị đạo ám kình nóng cháy thông qua tay Tiêu Viêm xâm vào thể nội, khiến bên trong cơ thể hắn đại loạn.

Thấy Tiêu Viêm cùng Tạ Chấn giao thủ, không ngờ lại có thể chiếm thế thượng phong, các đệ tử Già Nam Học Viện vui mừng quá đỗi, lập tức vang lên những tiếng hoan hô chấn động. Tuy rằng trong hai năm này, nghe đồn không ít sự tích về Tiêu Viêm, nhưng lại không có tận mắt nhìn thấy. Cho nên mặc dù Tiêu Viêm hiện thân nhưng trong lòng các học viên vẫn còn một chút bận tâm lo lắng, bất quá sự lo lắng trước đây chỉ như tia chớp thoáng hiện, chỉ nháy mắt tan thành mây khói.

"Thực lực tên này so với hai năm trước càng thêm mạnh mẽ..." Nhìn cục diên như vậy, Ngô Hạo cũng không khỏi cười ra tiếng, khẽ thở dài.

Trên gương mặt TIêu Ngọc xuất hiện nụ cười rực rỡ. Trong lòng nàng, mặc kệ gặp phải loại khốn cảnh nào, tựa hồ chỉ cần có tên kia xuất hiện, toàn bộ khó khăn đó sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.

Ở một chỗ trên sơn cốc, mấy người Tiểu Y Tiên từ trên cao nhìn xuống tràng chiến đấu trong cốc, bên cạnh đó một đám sát thủ Ma Viêm Cốc đều đã ngã xuống đất mất mạng. Mạch Địch cùng với thiếu nữ Mạch Lăng ở một bên cũng đang trợn mắt há hốc mồm nhìn cục diện trong cốc. Tiêu Viêm chiến đấu cùng một cường giả Đấu Hoàng lại vẫn chiếm được thượng phong, đối với bọn hắn mà nói, cũng là sự đả kích không nhỏ. Dù sao bọn hắn cũng chưa bao giờ tận mắt thấy qua Tiêu Viêm ra tay. Những chiến tích quen thuộc cũng chỉ là nghe kể lại, so với hiện tại tận mắt nhìn thấy, mức độ rung động hoàn toàn là hai loại khái niệm bất đồng.

Trong khi đám người Ngô Hạo đang kinh hỉ, bên phía Ma Viêm Cốc sắc mặt lại trở nên cực kỳ khó coi. Không nghĩ tới tứ trưởng lão Tạ Chấn cũng không chiếm được thượng phong trước tên kia, tiểu tử này đến tột cùng là có lai lịch như thế nào?

Trong lúc mọi người đang kinh hãi không thôi, năm ngón tay Tiêu Viêm nhẹ nhàng xoay trở lại, rồi bất chợt nắm chặt lại lần thứ hai, cảm thụ được đấu khí tụ tập nồng đậm trên cánh tay, Tiêu Viêm không khỏi mỉm cười, năm tháng chạy trong núi rừng ẩu đả cùng với vô số ma thú đích thật làm cho đấu khí trong cơ thể hắn thêm tinh thuần hơn rất nhiều, hơn nữa kỹ năng chiến đấu cận thân của Tiêu Viêm cũng càng trở lên thành thục.

Mục quang Tiêu Viêm liếc nhẹ, bàn chân trên mặt đất chợt có ngân mang lóe ra, bóng người đột nhiên quỷ dị biến mất.

Nhìn Tiêu Viêm đột nhiên biến mất, đồng tử Tạ Chấn co lại, thân hình cấp bách thối lui. Nhưng thân hình vừa mới lui, bóng đen quỷ mị xuất hiện phía sau, nắm đấm mang theo kình phong nóng cháy cực kỳ tàn nhẫn hung hăng đánh xuống lưng Tạ Chấn.

Lúc nắm đấm sắp đánh trúng mục tiêu thì Tạ Chấn như phản xạ có điều kiện hung hăng đánh ra phía sau một quyền, hai nắm đấm nhanh chóng chạm vào nhau. Trên mặt Tiêu Viêm đột nhiên xuất hiện một tia cười lạnh, một ngọn hỏa diễm xanh biếc phô thiên cái địa từ trong thể nội Tiêu Viêm bạo phát ra.

"Bùng!"

Đấu khí hùng hồn xen lẫn hỏa diễm nóng cháy, tựa như quét qua thảo nguyên, phô thiên cái địa trút ra.

"Phốc xuy!"

Kình phong khủng bố thình lình xuất hiện, làm cho sắc mặt Tạ Chấn đại biến, xương cốt nơi cổ tay phát ra tiếng răng rắc rất nhỏ, rốt cục Tạ Chấn cũng không chịu nổi phun ra một ngụm máu tươi, thân hình hắn cũng bị đánh bay ra thật xa, lê trên mặt đất cuối cùng va vào một tảng đã lớn.

"Ngươi đến tột cùng là người nào?!"

Gặp trọng kích như vậy, sắc mặt Tạ Chấn rốt cục xuất hiện sự kinh hãi, khàn khàn quát.

"Tiêu Viêm, Tiêu Môn."

Trong sơn cốc, hỏa diễm xanh biếc hừng hực thiêu đốt, một giọng nói bình thản vang lên, phiêu phiêu lọt vào tai Tạ Chấn, làm cho đồng tử hắn nhanh chóng co lại.