Đấu Phá Thương Khung

Chương 789: Tứ Dực Thiên Ma Hạt




Luồng sáng rực rỡ soi tỏ sự kinh hãi trong đôi mắt của vô số người, rồi hung hăng nện mạnh lên thân thể của Ngô Nhai, liền đó một tiếng nổ kinh thiên động địa ầm ầm vang vọng khắp nơi.

Phốc… phụt!

Dính một đòn nghiêm trọng như vậy, thì dù Ngô Nhai có là Đấu Hoàng đỉnh phong cũng chịu không thấu, sắc mặt lập tức tím hồng lên kì dị, cổ họng thấy ngọt một chút, đã lập tức phun ra một búng máu tươi tung tóe khắp nơi. Khí tức toàn thân suy nhược đến cực độ, hai đôi cánh đấu khí chập chờn mờ tỏ, rồi trong cơn đau buốt nhói ở ngực mà choáng váng hôn mê, rơi thẳng xuống đất.

Cường giả ở hai phía kinh ngạc nhìn Ngô Nhai trọng thương mà rơi xuống đất, trong phút chốc trong lòng đều trào dâng một nỗi sợ hãi khôn lường. Nhìn lên thân ảnh vận hắc bào lơ lửng trên trời kia mà thầm sinh ra một nỗi e ngại khó hiểu. Nếu như lúc trước Tiêu Viêm đánh chết vị trưởng lão nọ, người khác còn có thể bảo do hắn sử dụng bí pháp mà thành công. Nhưng hiện tại Ngô Nhai chẳng phải là một gã Đấu Hoàng đó sao, nhìn khắp hai bên, ngoại trừ đám người Tiểu Y Tiên ra, thì dù Hạt Sơn, môn chủ Vạn Hạt môn ra tay, cũng có cửa thắng nhưng tuyệt đối, không thể trong một tích tắc nhất kích chấn thương y như thế.

Nhưng mà gã hắc bào thanh niên trẻ tuổi này lại làm được điều tưởng như không thể ấy, khiến trong lòng rất nhiều người đã bắt đầu dậy sóng.

Không để ý tới những ánh mắt kinh hoàng thất thố xung quanh, Tiêu Viêm hít sâu một hơi, lấy nhanh ra từ nạp giới mấy viên đan dược hồi phục đấu khí bỏ vào trong miệng. Dù hắn hôm nay đã chính thức tiến vào cảnh giới Đấu Hoàng để có thể thi triển được Khai sơn ấn, thế nhưng cũng phải hao tổn một lượng cực lớn đấu khí, nhưng vẫn còn may, bởi ít ra không như những lần trước thi triển ra nó đều làm cho toàn thân suy nhược a.

Đan dược vừa dung nhập vào cơ thể, cảm giác đấu khí trống rỗng khó chịu cũng đã tiêu tan, Tiêu Viêm thờ ơ nhìn Ngô Nhai đang rơi xuống, hắn biết, lão gia hỏa này cùng lắm là trọng thương thôi, chứ chưa bị đánh chết, chỉ cần tĩnh dưỡng vài tháng thì sẽ có thể khôi phục lại thực lực rồi. Đối với phương châm trảm thảo trừ căn, diệt tận sát tuyệt không để lại hậu quả của hắn từ trước tới nay, làm sao có thể dung dưỡng những chuyện đại loại như vậy xảy ra.

Trong mắt lóe lên một tia sát ý, trên đầu ngón tay Tiêu Viêm liền ngưng tụ ra ngọn hỏa diễm xoáy tròn trôn ốc vừa định bắn về phía Ngô Nhai, thì đã nghe vang lên một tiếng gầm giận dữ. Một đạo kình khí tanh tưởi sắc bén như gió lốc đã cuộn đến sau lưng hắn.

Đột nhiên xảy ra chuyện như vậy khiến sắc mặt Tiêu Viêm nhất thời trầm xuống. Hắn có thể cảm giác được từ đạo kình phong này, người xuất thủ rõ ràng là mạnh hơn vài phần so với Ngô Nhai. Mà người ở trong Hạt môn có thể mặc kệ qui củ, lại có thực lực như thế, còn ai ngoài Môn chủ Vạn Hạt môn, Hạt Sơn nữa?

Ý niệm đó vừa thoáng hiện lên trong đầu, Tiêu Viêm cũng không thèm quay người chống đỡ, mà ngân mang dưới chân lại sáng bừng, một đạo âm thanh rền rĩ như sấm nổi lên, đồng thời thân hình của hắn cũng khẽ lay động.

Véo!

Trong nháy mắt ngân mang hiện lên, đạo kình phong sắc bén kia cũng đã ào tới, hung hăng ác độc đánh thẳng vào hậu tâm Tiêu Viêm như muốn giết hắn ngay tại chỗ. Nào ngờ đâu chẳng nghe được âm thanh trầm thấp của sự va chạm, chỉ thấy một ngọn đoản côn lam sẫm nhọn hoắc xuyên thấu qua cơ thể của Tiêu Viêm bắn thẳng lên trời.

"Tàn ảnh?"

Nhìn thấy lam côn xuyên qua 'cơ thể' Tiêu Viêm mà không thấy một giọt máu nào rơi ra, đồng tử Hạt Sơn co rút lại, đoản côn loạn động một hồi, đem tàn ảnh của Tiêm xé rách tung ra, rồi mới đảo ánh mắt liếc quanh thì vô cùng tức giận khi thấy Tiêu Viêm đã xuất hiện ngay trên đỉnh đầu của Ngô Nhai.

Như cảm nhận được cái nhìn phẫn nộ của Hạt Sơn, Tiêu Viêm ngẩng lên nhìn lão cười nhạt, hỏa diễm xoắn ốc trong tay rít lên như một mũi khoan, chẳng ngần ngại hay lưu tình gì trực tiếp đâm thẳng vào thiên linh cái Ngô Nhai. Ngay lập tức một lỗ máu đen thẫm xuất hiện, chút sinh cơ còn sót của lão tiêu tán hoàn toàn, nơi ánh mắt chỉ còn đọng lại nỗi sợ hãi và kinh dị vô biên.

"Tên khốn kiếp kia, Hạt môn ta thề cùng ngươi không chết không thôi aaaaaa!"

Nhìn thấy Tiêu Viêm đem mình ra làm trò đùa, lại trước mặt mình giết chết Ngô Nhai, Hạt Sơn kia đùng đùng nổi giận, trợn mắt độc ác nhìn Tiêu Viêm gầm gừ.

Đánh chết Ngô Nhai, Tiêu Viêm thầm thở ra một hơi, tiêu hao đấu khí nhiều như vậy để thi triển Khai Sơn Ấn, nếu là kết quả vẻn vẹn chỉ là trọng thương đối thủ, thì làm sao hắn có thể thoả mãn. Hơn nữa, nhìn vào mắt tên kia cũng đủ thấy lão có oán cừu với mình, nếu còn tha mạng cho lão thì còn đâu là tác phong hành sự của Tiêu Viêm nữa.

Đối với Hạt Sơn bên kia đang kêu gào giận dữ, Tiêu Viêm chỉ xem như gió thoảng bên tai, nếu như không giết Ngô Nhai, hoặc giả Độc tông thất bại, bọn chúng có tha cho đám người của mình hay không chứ, cho nên, với lời lẽ uy hiếp này, hắn chẳng thèm quan tâm.

Khẽ phủi phủi tay, Tiêu Viêm ngước nhìn vẻ mặt dữ tợn của Hạt Sơn, cười cười: "Xấu hổ quá, Hạt Sơn môn chủ nói ra hơi chậm a!"

"Tiểu tử, có gan thì xưng tên ra! Đừng giống như bọn chuột nhắt dấu đầu lòi đuôi như thế!" Hạt Sơn thâm trầm nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm, lăm lăm đoản côn màu lam trong tay, quát lớn.

Trước đây, lúc Tiêu Viêm đánh chết tên trưởng lão nọ, Hạt Sơn đã để ý đến hắn rồi, nhưng vì bị một gã cường Độc tông làm vướng tay vướng chân, trong một sớm một chiều khó thể thoát ra. Ai ngờ khi hắn đánh ngã tên Độc tông kia xuống, thì Tiêu Viêm cũng đồng thời một kích trọng thương Ngô Nhai, khiến cho hắn tức điên người lên. Cường giả cỡ Ngô Nhai, dù là trong Vạn Hạt môn cũng không có nhiều, nếu lỡ chết ở đây mà để Hạt lão biết được, chỉ sợ sẽ nổi cơn lôi đình. Cho nên hắn không kịp truy sát tên Độc tông kia, đã vội vã chạy đến tiếp cứu, không nghĩ tới, Tiêu Viêm lại lẩn như chạch, đem hắn đùa giỡn, còn đánh chết cả Ngô Nhai.

"Nham Kiêu, nếu Hạt Sơn môn chủ đã coi trọng như vậy, làm sao ta lại từ chối chứ. Nhớ kỹ nha, tên ta đó!" Tiêu Viêm vẫn cười cười, vừa nói vừa quét mắt nhìn chiến trường hỗn loạn xung quanh, trong lòng khẽ thở dài, cường giả của Độc tông cũng không nhiều như hắn nghĩ, tuy nói là còn năm vị Trưởng Lão ở phía sau, nhưng số lượng Đấu Hoàng so với Vạn Hạt môn quả là ít hơn nhiều, mà Đấu Vương thì lại nhiều hơn một ít. Vì như thế, hai bên đều tổn thương thảm liệt, không ngừng có người trọng thương nằm xuống, nhưng cục diện vẫn chưa lệch hẳn về bên nào!

"Miệng lưỡi quả nhanh nhảu đó tiểu tử!"

Hạt Sơn trong mắt lóe lên hàn ý âm trầm, lại ngước nhìn lên chiến trường Đấu Tông ở phía trên đang tràn ngập năng lượng khủng bố, rồi đưa mắt nhìn quanh, trầm giọng nói: "Chỉ biết dựa vào nơi hiểm yếu mà chống đỡ, xem ra Độc tông hôm nay khó thoát khỏi mối họa toàn diệt a!"

Vừa dứt lời, Hạt Sơn đã lấy ra từ nạp giới một cái còi màu lam, một đạo âm thanh ô ô ngắn gọn sắc bén liền vang lên, lan truyền ra xa.

Nhìn thấy cử động của Hạt Sơn, Tiêu Viêm chợt thất kinh, đưa mắt nhìn bốn phía, nhưng không hề phát hiện điều gì lạ, chẳng lẽ đối phương chỉ làm bộ làm tịch vậy thôi sao.

Đang còn nghi hoặc phân vân thì hắn đã thấy đỉnh núi trước mặt hơi rung động, rồi từ cái khe núi đầy độc vụ chợt vang lên những âm hưởng tê tê sắc nhọn, trong nháy mắt một con quái vật thật lớn lao ra từ đó, thu hút tất cả mọi người!

Tiêu Viêm ngẩng đầu nhìn con quái vật khổng lồ ở tít đằng xa kia, cau mặt lại.

Con vật mới xuất hiện, thoáng nhìn tựa như một con bò cạp khổng lồ chừng mười trượng, mà trên lưng nó còn có bốn cặp cánh to lớn. Những cái chân sừng sững lông lá đen thui, mọc đầy răng cưa sắc bén. Cái đuôi khổng lồ ẩn hiện tử mang, đong đưa vung vẫy không ngừng, mà nơi đầu chóp lại là một cái mũi nhọn lập lòe hàn quang, nhìn cũng biết là sắc bén vô bì.

Đột nhiên xuất hiện một con Bò Cạp khổng lồ như vậy, đã khiến mọi người chú ý, mà một ít cường giả của Độc tông vừa nhìn đã thất kinh hô to: "Tứ Dực Thiên Ma Hạt? Làm sao nó có thể xuất hiện ở đây?"

Tiêu Viêm cũng ngưng trọng nhìn con Bò Cạp hung hãn to lớn ấy, hắn có thể cảm nhận được, nó chính là một con ma thú Lục giai hàng thật giá thật a.

"Khửa khửa! Đây chính là do Hạt lão tốn biết bao công sức mới có thể thu phục làm Trấn tông ma thú. Hôm nay là lần đầu tiên hiện thân, để cho các ngươi nếm mùi lợi hại của nó đi nha." Hạt Sơn cười quái dị, rồi lại huýt lên một tiếng còi. Sóng âm kỳ quặc vừa vang lên, Tứ Dực Thiên Ma Hạt liền rít lên một tiếng chói tai, bốn cánh vĩ đại như cánh chim lập tức phe phẩy, tựa thiên thạch ầm ầm lao thẳng về phía Tiêu Viêm.

Từ trên trời ép xuống một đạo kình phong mạnh mẽ kinh khủng như vậy khiến cho Tiêu Viêm phải nhíu mày, ngân quang nơi chân lại lóe lên, thân hình tức khắc bắn lùi ra sau.

"Hắc hắc, còn muốn chạy sao? Lúc nãy không phải ngươi rất kiêu ngạo sao?" nhìn thấy Tiêu Viêm như thế, Hạt Sơn lại cười lạnh. Thân hình lão liền nhoáng lên đã xuất hiện ở một bên người hắn, đoản côn lam sắc mang theo mùi vị khác thường, nhắm thẳng đầu Tiêu Viêm đập xuống. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Tiêu Viêm khẽ nghiêng đầu tránh khỏi đoản côn, vừa định tiếp tục chạy ra thì đã lại nghe trên đầu phả xuống một đạo kình phong bén nhọn tanh tưởi phá không đâm xuống, thì ra là cái đuôi khổng lồ của Tứ Dực Thiên Ma Hạt đã thình lình tập kích hắn.

Biết đạo kình phong kia sắc nhọn vô cùng, Tiêu Viêm nắm chặt tay lại, vung mạnh Trọng Huyền xích vừa chợt hiện ra, hung hăng chém ngược lên trời, va thẳng vào cái đuôi kinh khủng nọ. Ầm một tiếng đã đẩy lui được cái đuôi đó ra, nhưng đồng thời hắn cũng bắn văng ra sau. Cùng với ma thú so đấu lực lượng, rất ít người có thể chiếm được thượng phong.

"Chết tiệt, một người một thú lại có thể phối hợp ăn ý vậy sao, công kích liền lạc như nước chảy mây trôi chẳng khác như một người thi triển ra cả. Cái còi kia thật nguy hiểm, phải tìm cách đánh văng nó đi." nắm nắm bàn tay có chút tê dại, nhãn thần Tiêu Viêm liền âm trầm hẳn, thầm lẩm bẩm trong lòng.

Ngay khi ý niệm còn đang xoay chuyển trong đầu, thì Tứ Dực Thiên Ma Hạt nào cho hắn nhàn rỗi, hai cái càng tổ bố đen thui như sắt đã vũ động liên tục, nhắm hắn cắt ngang.

Cảm giác được thế công của Tứ Dực Thiên Ma Hạt đang gắt gao nhắm vào mình, Tiêu Viêm liền cau mày, định né tránh thì từ trên bầu trời, lại nghe những tiếng rít chói tai mạnh mẽ truyền đến, mà cặp càng khổng lồ kia cũng bất ngờ dừng lại.

Đột ngột xảy ra chuyện như vậy, làm cho cả Tiêu Viêm và Hạt Sơn đều kinh ngạc vô cùng, trong khi bọn họ đang còn ngẩn người ra ở đó, đã nghe một tiếng cười thanh thúy trong trẻo từ phía xa xa truyền lại.

"Đại gia hỏa này là của ta, Tiêu Viêm ngươi cứ yên tâm thu thập tên kia đi nhé!"