Đấu Phá Thương Khung

Chương 785: Hung hiểm




Lần thương thảo đầu tiên cũng không đạt được kết quả cụ thể nào, đối với nội gián tông môn cũng không ai có căn cứ xác thực cả nên đành tạm thời gác lại. Cuộc thương thảo kéo dài khoảng nửa giờ sau liền kết thúc mà không giải quyết được vấn đề gì.

Có lẽ do người Vạn Hạt Môn bị gom lại trên Vạn Hạt sơn nên đến nay cũng chưa làm ra hành động kịch liệt nào, hết thảy xem ra, tựa hồ quá mức yên tĩnh. Bất quá chỉ cần người có cảm giác mẫn tuệ một chút sẽ phát hiện đây chẳng qua chỉ là sự yên tĩnh trước khi bão táp xảy ra. Lấy thực lực của Vạn Hạt Môn, tất nhiên sẽ không cam lòng bị Độc Tông phong tỏa trên một ngọn núi. Cho nên, có lẽ không lâu nữa, một trận đại chiến chân chính nhằm phân thắng bại sẽ bùng ra như bão táp.

Theo thời gian trôi qua, bóng đêm dần dần đem bao phủ toàn bộ dãy núi, mà ban đêm lại là thời gian độc vật hoạt động. Bởi vậy khắp dãy núi không ngừng vang lên những thanh âm tất tất tác tác rất nhỏ. Nhờ ánh sang từ những ngọn đèn mỏng manh, trong bụi cây, trên cây to, có thể thấy được một ít độc xà màu sắc sặc sỡ, bò cạp xung quanh.

Rất may xung quanh doanh địa đều được phủ một lớp độc phấn thật dầy, một ít tiểu độc vật do mùi của độc phấn nên cũng không dám lại gần. Hơn nữa xung quang còn có cường giả Độc Tông phòng thủ, bọn họ cả đời sống với độc nên việc đối phó mấy thứ này tự nhiên là thuận buồm xuôi gió.

Doanh địa vào ban đêm có vẻ vô cùng an bình, đống lửa hừng hực cháy, thỉnh thoảng vang lên những tiếng lốp bốp.

Trong khi cả doanh địa đang yên lặng, bỗng mặt đất ở nơi nào đó đột nhiên hơi động một chút, rồi một tiểu hắc ảnh thoáng hiện ra, sau đó giống như một con chim nhỏ, hướng về phía rừng rậm hắc ám nhanh chóng lao đi.

Dưới ánh trăng nhàn nhạt có thể nhận ra hắc ảnh nhỏ bé này là một con hắc sắc ngô công(*) với mấy cái cánh mỏng dài. Do bởi màu sắc thân thể nên trong đêm tối cơ hồ khó có thể phát hiện được nó, dù cho một ít cường giải có phát hiện ra thì cũng cho rằng nó chỉ là một con rết độc bình thường, dù sao loại độc vật này, tại khu vực Thiên Hạt sơn mạch độc trùng hoành hoành cũng không có gì là lạ.

Hắc sắc ngô công lặng lẽ vụt qua phía chân trời, sau đó thân hình vừa chuyển liền trực tiếp hướng phía bên kia hẻm núi của Vạn Hạt sơn mà bay đi.

Khi con hắc sắc ngô công sắp bay qua hẻm núi thì đột nhiên một đạo hắc ảnh quỷ dị hiện lên giữa không trung, vươn tay một cái bắt lấy nó, đương nhiên, để đối phó với độc của con rết này, hắn tự nhiên là sử dụng đấu khí bao bàn tay lại trước.

Hắc sắc ngô công đột nhiên bị chộp lấy, nhất thời giãy dụa kịch liệt, từ cơ thể cũng tản mát ra một mùi tanh khó ngửi.

Ngón tay búng ra trực tiếp bắn lên trên đầu con rết đem nó chấn ngất đi, ánh mắt hắc ảnh nhàn nhàn liếc qua, sau đó ngón tay đột nhiên dùng lực, trực tiếp đem thân thể con rết này bóp nát, mà theo máu màu xanh biếc chảy ra, một cuộn giấy cuốn thành hình ống nhỏ cũng nhẹ nhàng rơi ra.

Trên bàn tay nổi lên đoàn hỏa diễm xanh biếc đốt máu màu xanh biếc bốc hơi sạch sẽ, ánh sáng từ hỏa diễm làm lộ ra một khuôn mặt bình thường, rõ ràng là Tiêu Viêm đang dùng da huyên thú che đậy dung mạo thật.

Đem thi thế con rết vứt xuống hẻm núi, Tiêu Viêm chậm rãi mở cuộn giấy ra, đập vào trong mắt là vài chữ viết xiên xiên vẹo vẹo.

"Mọi sự sẵn sàng."

Chỉ có bốn từ đơn giản trên tờ giấy, bất quá chính bốn chữ này cũng khiến cho ánh mắt trống rỗng của Tiêu Viêm hơi híp lên, xem ra chuyện lần này cũng không có đơn giản như trong tưởng tượng. Bên trong Độc Tông quả nhiên có nội gián của Vạn Hạt Môn, hơn nữa nhìn ý tứ của những chữ này, tựa hồ bọn gian tế được Vạn Hạt Môn xếp đặt vào Độc Tông đã an bài thỏa đáng chuyện gì đó, kế tiếp, đợi tới thời khắc tối hậu giáng cho Độc Tông một kích trí mạng.

"Tuy rằng vẫn chú ý bên trong doanh địa, nhưng trên thân thể con rết này lại không lưu lại chút mùi vị cơ thể người nào, hơn nữa hướng nó bay ra cũng không phải từ trong doanh địa, xem ra tên truyền tin tức này cũng rất cẩn thận." Trong lòng tự nói thầm vài tiếng, Tiêu Viêm đem tờ giấy cất kỹ, ánh mắt hướng về Vạn Hạt Môn ở xa xa phía đối diện, mặc dù cách một khoảng cách xa nhưng hắn vẫn mơ hồ cảm giác được nơi này đích thực có tính nguy hiểm không nhỏ.

"Cần phải nói trước với Tiểu Y Tiên, nếu không sớm muộn cũng sẽ bị lật thuyền trong mương." Trong lòng hiện lên ý niệm này, Tiêu Viêm thân hình vừa động liền quỷ dị tiêu thất.

Rạng sáng, sau khi trải qua một đêm bình yên vô sự. Đến khi có ánh sáng từ phía chân trời thì trong doanh địa Độc Tông đều vang lên âm thanh ô ô rất nhỏ, phần đông người của Độc Tông đều biết thanh âm này đại biểu cho điều gì, nhất thời cảm thấy rùng mình, xem ra hôm nay phải tiến công Vạn Hạt Sơn rồi.

"Ô!"

Thanh âm ô minh bén nhọn vạng vọng khắp dãy núi, bỗng nhiên, tiếng chém giết đột nhiên truyền ra, chỉ thấy rậm rạp toàn người Độc Tông giống như rừng kiến, phô thiên cái địa tràn vào Vạn Hạt Sơn, sau đó tập kích tới đỉnh núi Vạn Hạt Sơn.

Trong khi đại quân Độc Tông vừa vào đến rừng rậm trải rộng của Vạn Hạt Sơn thì đột nhiên truyền đến nhiều tiếng kêu gào thê lương, hiển nhiên, người Vạn Hạt Môn cũng đồng dạng ẩn nấp trong rừng rậm chờ đợi Độc Tông tiến công.

Bất quá mặc dù biết Vạn Hạt Môn sớm có chuẩn bị, nhưng đoàn người Độc Tông không bởi vì vậy mà có chút nào đình trệ, mang theo tiếng la hét chém giết ngút trời, đỏ mắt vọt vào trong rừng rậm sau đó cùng người Vạn Hạt Môn va chạm tại một chỗ.

Theo quá trình triển khai chém giết của hai đại Tông môn, cũng đã bắt đầu lục tục có cường giả song phương vọt vào trong rừng rậm chém giết, ngẫu nhiên cường giả song phương gặp mặt nhau liền bộc phát một trận đại chiến.

Trong rừng rậm, ánh mắt Tiêu Viêm đạm mạc nhìn những người của Vạn Hạt Môn đột nhiên xuất hiện kia. Thấy hơn mười túi khói độc hướng phía mình ném đến, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, một cỗ dao động vô hình xuất hiên, chợt mấy chục người Vạn Hạt Môn hung hãn kia nhất thời nổ tung thành một nhúm tro tàn, mà đống khói độc còn lại khi còn cách Tiêu Viêm một trượng thì nhanh chóng tan rã.

Hơn trăm người phía sau Tiêu Viêm nhìn thấy một màn quỷ dị này, trong mắt đều xuất hiện một chút hoảng sợ, trong tâm tự nhủ, không hổ là người do Tông chủ mời đến giúp đỡ, thực lực quả nhiên không tồi.

"Đa tạ Nham tiên sinh đã ra tay!" Người trung niên đầu lĩnh hướng Tiêu Viêm chắp tay, sau đó cũng không dám kéo dài them thời gian, vung tay lên, mang theo số đông nhân mã xung phong hướng phía đỉnh núi lao đi.

Đưa mắt nhìn những người Độc Tông biến mất trong rừng rậm, Tiêu Viêm tiện tay bắn ra, một luồng kình phong nóng rực lập tức đem một con độc hạt từ phía sau đánh lén đốt hết, sau đó quay đầu lại, cười nói: " Những địa phương khác thế nào?"

Tại nơi ánh mắt Tiêu Viêm nhìn tới, không gian hơi hơi vặn vẹo, thân hình Mỹ Đô Toa chậm rãi hiện lên, nàng thản nhiên nói: "Cường giả Độc Tông so với Vạn Hạt Môn nhiều hơn, cơ hồ mỗi một chỗ đều có cường giả hỗ trợ, cho nên thế công cũng cực kỳ mãnh liệt, hiện giờ đã đến được sườn núi, có lẽ không lâu nữa có thể tới bên ngoài Vạn Hạt Môn."

Tiêu Viêm khẽ gật đầu.

" Bất quá cường giả tinh nhuệ của Vạn Hạt Môn rõ ràng vẫn chưa ra tay, mặc dù Độc Tông có thể tới bên ngoài Vạn Hạt Môn nhưng cũng khó có thể tiến thêm tiếp, trừ khi bọn họ có thể đem mấy cường giả chân chính của Vạn Hạt Môn nhổ bỏ." Mỹ Đô Toa nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

" Hắc, môn chủ Hạt Sơn của Vạn Hạt Môn, còn có Hạt Tất Nham và tên cường giả Hồn Điện cho đến giờ vẫn chưa lộ diện, chúng sẽ chưa ra tay đâu, chỉ cần chúng còn tồn tại thì Vạn Hạt Môn sẽ không bại. Hôm nay vẫn còn một hồi đại chiến kinh thiên nữa." Tiêu Viêm cười cười nói: " Ngươi cứ tận lực che giấu khí tức, không nên để bị người khác phát hiện ra chân thực lực, đến thời khắc mấu chốt, ngươi hiện lộ ra, như vậy mới có thể sinh ra hiệu quả chấn nhiếp."

"Ân. "

"Đúng rồi, Tử Nghiên đâu?" Ánh mắt Tiêu Viêm lướt qua, khẽ cau mày hỏi.

" Nàng mang theo một nhóm binh sĩ của Độc Tông trực tiếp xông lên phía trước, chỉ sợ nơi nàng hướng tới cũng chính là nơi Tiểu Y Tiên hướng đến của Vạn Hạt môn." Mỹ Đô Toa bất đắc dĩ nói, nàng đối với cô gái nhỏ kia cũng không biết phải nói gì.

" Ai, cứ để tùy nàng ta đi, chỉ cần cường giả Đấu Hoàng của Vạn Hạt Môn không ra tay thì nàng cũng không có gì nguy hiểm cả, chúng ta cũng nên đi nhanh thôi." Tiêu Viêm lắc lắc đầu. Nghe thấy tiếng chém giết đầy khắp dãy núi, thân hình vừa động liền trực tiếp xuyên qua rừng rậm, rung rung đôi hỏa dực, hướng phía đỉnh núi đột ngột lao đi. Còn Mỹ Đô Toa cũng sử dụng đấu khí ngưng tụ một cặp cánh ở sau lưng, sau đó theo sát Tiêu Viêm.

Giờ phút này trên bầu trời Vạn Hạt Môn thỉnh thoảng có vài cuộc kịch chiến, bất quá cường giả song phương đều không ham chiến, một khi phát hiện tình thế bất ổn liền lập tức hướng bên phe mình chạy đến. Bởi vậy, mặc dù trên bầu trời các cuộc chiến nhìn qua có vẻ đặc sắc và hỗn loạn nhưng thẳng cho đến hiện tại cũng chưa xuất hiện những thương vong quá lớn.

Hai người Tiêu Viêm cứ một đường thẳng tắp mà tới, sau một lúc lâu tới khu vực tiếp giáp đỉnh núi, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống đảo quá chỉ thấy ngọn núi này cao vút, đỉnh núi giống như bị búa chém đứt đôi vậy, mà ở trên đó có một cái tông môn vô cùng khổng lồ đứng sừng sững ở đó, trên không trung của tông môn tràn ngập độc vụ lục sắc nồng đậm, độc vụ bốc lên đem tất cả tình trạng bên trong tông che lấp.

Ở bên ngoài tông môn, người của Độc Tông lục tục xuất hiện, sau đó giống như con kiến, đem Vạn Hạt Môn vây quanh. Càng ngày càng nhiều người Độc Tông xuất hiện thì từng đạo lưu quang cũng lao đến, cuối cùng hiện lên giữa không trung, rõ ràng là Tiểu Y Tiên cùng đám cường giả Độc Tông.

Thân hình huyền phù trên không, ánh mắt Tiểu Y Tiên bình thản lướt qua khu vực tràn ngập độc vụ lục sắc kia, thanh âm hờ hững chậm rãi thốt lên trên không trung đỉnh núi.

"Hạt Sơn, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng dựa vào độc vân trận có thể ngăn cản Độc Tông ta công thành sao?"

" Ha ha, Độc Tông Tông chủ quả nhiên danh bất hư truyền, khẩu khí quả nhiên không nhỏ."

Ngay khi thanh âm Tiểu Y vừa dứt thì một đạo tiếng cười to từ trong độc vụ truyền ra. Khói độc bốc lên mù mịt, sau đó từng đạo nhân ảnh từ trong lao ra, cuối cùng đan xen dừng lại giữa không trung, ánh mắt lạnh như băng nhìn cường giả Độc Tông ở cách đó không xa.

Nhìn thấy cường giả Vạn Hạt Môn xuất hiện, ánh mắt Tiêu Viêm đảo qua, chợt trong mắt xẹt qua một tia kinh dị, không nghĩ tới tổng thể nhìn lại, cường giả tựa hồ so với Độc Tông cũng không yếu hơn bao nhiêu, xem ra, Vạn Hạt Môn này hành động quả thật thầm lặng.

" Trận đại chiến hôm nay chỉ sợ sẽ có chút hung hiểm a!"

.............................................

Chú thích:

(*)Hắc sắc ngô công: con rết màu đen.

[/SIZE]