Đấu Phá Thương Khung

Chương 741: Hách Càn




Nguồn: TruyenYY

Nghe được âm thanh kinh hãi được truyền ra từ trong miệng của gia chủ Hách gia, Tiêu Viêm hơi nhíu mày lại, cũng không có nói chuyện, nhưng đấu khí hùng hồn từ trong cơ thể tỏa ra vẫn không có yếu bớt, một tia nguy hiểm cũng nhàn nhạt hiện lên trong mắt.

Cái bộ dạng cam chịu này của Tiêu Viêm làm cho tay chân của gia chủ Hách gia càng thêm lạnh lẽo. Bây giờ hắn quả thật có cảm giác như muốn đâm đầu chết đi, trêu chọc ai không tốt, hết lần này tới lần khác lại đi trêu chọc tên gia hỏa kinh khủng nhất Gia Mã đế quốc này. Lấy thanh thế hiện tại của Viêm Minh tại Gia Mã đế quốc, chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ lại trở thành pho tượng "Vân Lam Tông" thứ hai, mà trong mắt của thế lực khổng lồ này, một cái Hách Gia như vậy, chỉ cần một đầu ngón tay là có thể dìm chết mười mấy lần.

Sắc mặt của gia chủ Hách gia biến đổi không ngừng. Một lát sau, cảm thấy được sự áp bách của khí thế hùng hồn kia, cả người cũng đều run lên, vội vàng tán đi tất cả phòng hộ, khom người cung kính nói.

- Không biết Tiêu minh chủ đại giá quang lâm, lúc trước nếu có đắc tôi, xin Tiêu minh chủ đại nhân đại lượng không so đo. Toàn bộ việc này xin nghe theo Tiêu minh chủ, Hách gia sẽ tự nhiên nghe theo!

Từ thái độ băng hàn lúc trước cho đến loại khúm núm hiện tại, biến chuyển của hai người cũng chỉ diễn ra trong chớp mắt. Tất cả các thành viên Huyết Chiến dong binh đoàn cho đến các hộ vệ của Hách gia đều là mở cái miệng rộng nhìn gia chủ Hách gia đang khúm núm như một nô tài. Loại biến hóa này, cũng làm cho bọn họ có chút không ngờ.

Đối với những ánh mắt nhìn chung quanh kia, gia chủ Hách gia cũng không quan tâm chút nào. Hắn cúi cái đầu xuống, nhìn hai chân cách đó không xa, mồ hôi lạnh cũng không ngừng từ trên trán chảy xuống. Làm một người có chút danh vọng trong đế quốc, hắn đối với trận đại chiến kinh thiên động địa trên Vân Lam Tông so với người thường càng thêm hiểu rõ. Bởi vậy, hắn cũng biết được người thanh niên đang mặc áo choàng đen trước mắt này có thực lực đáng sợ đến như thế nào.

Tự hắn cũng hiểu được, cho dù hắn có dốc hết toàn lực thì cũng không có chút cơ hội trốn được từ người đứng đầu Viêm Minh đã đánh bại Vân Sơn đạt đến cảnh giới Đấu Tông kia. Hơn nữa, hắn cũng không có một thân một mình, Hách gia còn cần hắn bảo hộ, Hách gia mặc dù tại khu vực Đông Bắc này có chút danh tiếng, nhưng trong mắt thế lực khổng lồ như "Viêm Minh" này thì cũng không vào đâu cả. Nếu như Tiêu Viêm muốn cho Hách gia bọn họ biến mất tại Gia Mã đế quốc này thì đó cũng chỉ là một chuyện đơn giản mà thôi.

Bởi vậy, việc đã đến tình trạng này rồi, khúm núm lại là cách an toàn nhất của hắn cùng với Hách gia. Ngược lại, nếu như sau khi đã đoán được thân phận của đối phương, mà còn có ý định dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, chỉ sợ kết cuộc sẽ là…. Hắn vô cùng hiểu rõ, Tiêu Viêm không phải là một đứa nhóc bình thường gì cả, thủ đoạn của người này đối với địch nhân, không hề thua các lão cáo già chút nào.

Cử động của gia chủ Hách gia như vậy cũng làm cho đám hộ vệ Hách gia chung quanh không dám nhúc nhích. Bọn họ cũng không phải là đưa ngốc. Đối với tổ chức Viêm Minh khổng lồ vừa mới sản sinh ra tại đế quốc, bọn họ cũng có nghe thấy. Trong quá khứ, bọn họ còn có thể lấy thân phận hộ vệ Hách gia để diệu võ dương oai một phen trước mặt các dong binh đoàn. Nhưng thân phận này trong mắt Viêm Minh thì cũng giống như sự chênh lệch của Hách gia với các dong binh đoàn, rất khó vượt qua.

- Hắn… hắn thế nhưng thật sự đúng là minh chủ Viêm Minh đã đánh bại Vân Sơn?

Ánh mắt đám người Linh Nhi, Tạp Cương rung động nhìn người thanh niên đang mặc áo bào không gió mà bay kia. Trong lòng như là đang nổi lên sóng to gió lớn, mặc dù bọn họ đối với thực lực mạnh mẽ của Tiêu Viêm mà có suy đoán, nhưng vẫn không ngờ rằng, hắn thật sự lại là người đứng đầu Viêm Minh, tân bá chủ của thế lực mạnh nhất tại Gia Mã đế quốc.

Đương nhiên, nghiêm túc mà nói, điều này cũng không phải là không có ngờ qua, mà là thật sự không dám nghĩ. Bởi vì người đứng đầu Viêm Minh kia đã lưu lại ấn tượng quá sâu đối với người dân Gia Mã đế quốc, thật sự là quá mức cường đại cùng với quá mức thần bí. Trong lòng một số người, đã đem nó thành một loại tín ngưỡng để sùng bái. Loại chuyện này trong cái thế giới người thắng là vui này cũng không có quá ngạc nhiên. Tiêu Viêm là người đã đánh vỡ các quy tắc cũ, hắn đã đánh bại Vân Lam Tông có địa vị không thể lay động trong lòng vô số người tại Gia Mã đế quốc, bởi vậy, địa vị của hắn là vô cùng cao, thậm chí cho dù biết Tiêu Viêm có tên giống như người đứng đầu Viêm Minh kia, cũng vẫn không thể ngờ đến.

Vị trung niên kia cũng dùng sức nuốt nước bọt xuống một cái, lòng tràn đầy khiếp sợ. Ai có thể nghĩ đến, một dong binh đoàn nho nhỏ như bọn họ lại có thể có quan hệ với một nhân vật trong truyền thuyết thế này. Tin tức này nếu như truyền ra, chỉ sợ dong binh đoàn Huyết Chiến của bọn họ sẽ nổi tiếng khắp đế quốc ngay.

Rung động một hồi lâu, lúc sau mới hết đi, Tạp Cương cùng với Linh Nhi vội lau đi mồ hôi lạnh trên trán. Mặt đã hơi cứng lại, từ sau khi Tiêu Viêm xuất hiện, không ngừng làm cho bọn họ khiếp sợ, thậm chí cho tới hiện tại, trong lòng bọn họ còn có cảm giác chết lặng.

Cũng giống như những người khác, Tiêu Viêm đối với sự biến đổi của gia chủ Hách gia cũng là giật mình không thôi. Chợt thâm ý nhìn vị lão già này một cái, lão già này quả nhiên thức thời, biết rõ không thể đối địch, lại có thể chuyển đổi tâm tính như vậy có thể thu được kết cục tốt nhất.

Trong lòng của Tiêu Viêm cũng hiểu rõ, nếu như sau khi lão già này đoán được thân phận của mình mà thái độ vẫn như cũ, như vậy hắn sẽ không chút do dự mà dùng chút thủ đoạn tàn nhẫn, sau khi đưa hắn đi, sẽ tiếp tục làm cho cái tên Hách gia xóa sạch khỏi Gia Mã đế quốc.

Nhưng mà, trong giây phút ngắn ngủi mà hắn chần chờ ấy thì bị gia chủ Hách gia này đã lựa chọn bỏ cuộc một cách nhanh chóng. Liền từ bỏ đi cái uy nghiêm gia chủ của một gia tộc, khúm núm trước Tiêu Viêm. Loại biểu hiện này đối với người ngoài có lẽ có chút trơ trẽn, nhưng mà dưới con mắt của Tiêu Viêm, lão già này là người không cầm được thì buông, không vì khí phách trong lúc nhất thời mà đẩy gia tộc vào trong nguy cơ. Nghiêm túc mà nói, thì lão già này có tư cách chưởng quản một gia tộc.

Đấu khí khổng lồ đang bùng phát trên thân thể chậm rãi tiêu tán, Tiêu Viêm cười như không cười, nói.

- Như thế nào? Không phải muốn cái "Hỏa Liên Bình" kia sao?

Nghe vậy, gia chủ Hách gia nhất thời chảy mồ hôi lạnh ròng, cười khan nói.

- Tiêu Minh chủ cứ nói đùa, vừa rồi ta là đầu heo vọng tưởng, mới dám chú ý tới đồ trên người ngài, hiện tại đã biết thân phận của ngài, cho ta thêm vài lá gan, cũng không dám mạo phạm a.

- Ngươi tên là gì?

Tiêu Viêm lạnh nhạt cười, nói.

- Hách Càn.

Gia chủ Hách gia vội nói.

Tiêu Viêm khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn mấy đoàn viên của dong binh đoàn Huyết Chiến trong sân, bình thản nói.

- Ta cùng với dong binh đoàn Huyết Chiến có chút quan hệ, sự việc ngày hôm nay bỏ qua đi. Ngày sau, nếu Hách gia ngươi còn có thủ đoạn gì thì cũng đừng có trách ta ra tay độc ác.

- Toàn bộ nghe theo lời của Tiêu minh chủ. Ha hả, nếu như sớm biết dong binh đoàn Huyết Chiến có biết Tiêu minh chủ, thì có cho ta thêm mười lá gan cũng sẽ không dám tới sinh sự. Chuyện hôm nay, xem như Hách Càn ta đã đắc tội, ngày sau, tất nhiên sẽ tới thỉnh tội với vài vị đương gia của dong binh đoàn Huyết Chiến.

Hách Càn vội vàng gật đầu, ánh mắt chuyển qua nhìn về đám người trong sân, thân thiện nói.

Nhìn thấy nụ cười của Hách Càn, vị trung niên kia cũng là vội vàng chắp tay. Hắn biết rõ, lấy thực lực của Hách Càn, nếu muốn giết chết dong binh đoàn Huyết Chiến bọn họ, căn bản không cần phí sức nhiều. Hôm nay nếu không phải có Tiêu Viêm trước mặt, sớm đã huyết tẩy bọn họ, đâu còn khả năng nói khách khí với họ như thế. Cho nên, mặc dù có uy nghiêm của Tiêu Viêm trấn áp, hắn cũng không dám chậm trễ. Nguồn: http://truyenfull.vn

Tiêu Viêm khẽ gật đầu, Hách Càn này, đúng là rất biết làm người. Lấy thực lực của hắn, nếu như muốn đánh chết Hách Càn thì là việc rất dễ dàng. Nhưng Hách Càn còn liên quan tới cả một Hách gia ở sau, mà Tiêu Viêm cũng đã gần bế quan, tự nhiên cũng không nguyện ý phí nhiều công sức ra tay đối với Hách gia. Cho nên, có thể làm cho Hách Càn biết khó mà lui, đã là một kết thúc không tồi.

- Ha hả, Tiêu minh chủ, vài ngày trước, Hách gia ta cũng đã nhận được thư mời của Viêm Minh. Lão phu sau khi cân nhắc hồi lâu cũng sẽ gia nhập Viêm Minh, vì Tiêu minh chủ mà hiến một phần sức lực. Nếu như tới lúc đó, ha ha, đã trở thành người dưới tay minh chủ, lúc đó sẽ cần Minh chủ đề bạt nhiều hơn a.

Nhìn thấy Tiêu Viêm gật đầu, Hách Càn cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười nói.

Nghe vậy, Tiêu Viêm ngẩn ra, chợt âm thầm cười. Lão già này coi như là người thú vị, sau khi cân nhắc một hồi liền nói ba xạo. Nhưng mà từ trong lời nói của hắn, Tiêu Viêm mơ hồ cũng đã biết được kế hoạch của đại ca, lập tức trong lòng thầm khen một tiếng. Xem ra đại ca đã muốn dần dần đem phần đông thế lực trong đế quốc trở thành dưới tay liên minh, nếu được như thế, thực lực của liên minh sẽ tăng lên rất nhiều.

- Chỉ cần trung tâm đối với liên minh, ta tất nhiên sẽ nhớ kỹ trong lòng. Ngày sau nếu như có công lớn, mặc dù không dám nói có thể làm cho ngươi đột phá được tới Đấu Hoàng, nhưng mà tới Đấu Vương đỉnh, cũng không thành vấn đề.

Tiêu Viêm cười nhạt nói.

Nghe được lời nói của Tiêu Viêm, trong mắt Hách Càn nhất thời hiện lên chút kinh hỉ. Tới độ tuổi như hắn, độ khó khăn khi muốn thực lực tăng thêm một tinh đã là không nhỏ, đối với cảnh giới Đấu Hoàng, hắn lại chưa bao giờ hi vọng xa vời như thế, có thể đạt tới Đấu Vương đỉnh, đã là chuyện hắn luôn mơ ước, vội vàng cung kính trả lời.

- Chuyện hôm nay dừng ở đây đi, ta còn có việc phải vào Ma Thú Sơn Mạch. Chuyện nơi đây, ta tin ngươi có thể giải quyết thỏa đáng.

Tiêu Viêm chậm rãi nói.

- Hách Càn nhất định không phụ sự chờ mong của minh chủ.

Hách Càn cung kính nói.

Tiêu Viêm khẽ gật đầu, xoay người lại, nhìn sắc mặt tái nhợt Tạp Cương, mỉm cười, bấm tay đem một viên thuốc bắn ra trước mặt:

- Tạp Cương đại thúc, đan dược này có thể làm thương thế của ngươi trong thời gian ngắn khỏi hẳn. Ngày sau, Hách gia cũng sẽ không có tư tâm khác đối với dong binh đoàn Huyết Chiến các ngươi.

- Không dám nhận, không dám nhận… cái này, không ngờ rằng Tiêu Viêm tiểu huynh đệ lại người đứng đầu Viêm Minh, ta..

Tạp Cương luống cuống nói. Đối với một dong binh thành thật như hắn mới chỉ gặp qua những người cực mạnh như gia chủ Hách gia mà nói, người đứng đầu Viêm Minh như Tiêu Viêm, đối với hắn có một chút xa xôi để nghĩ tới. Hắn chưa từng bao giờ nghĩ người thiếu niên năm đó vô tình gặp được ở rừng núi, vài năm sau đã trở thành người đứng đầu các thế lực của Gia Mã đế quốc.

Tiêu Viêm cười, đối với Tạp Cương chắp tay, nói:

- Chuyện hôm nay đã giải quyết xong, tại hạ còn có chính sự, cáo từ đi trước vậy.

Ánh mắt của hắn nhìn vào Linh Nhi đang dùng đôi mắt sáng nhìn mình, mỉm cười, thân hình vừa động, liền hóa thành bóng đen, bay vào chân trời.

Ánh mắt kinh ngạc nhìn bóng đen nhanh chóng biến mất ở cuối chân trời, trong đôi mắt đẹp của Linh Nhi có sự dao động kỳ lạ. Đối với một người có uy thế đến nỗi chỉ cần nhấc tay nhấc chân liền làm cho một gã cường giả Đấu Vương phải khúm núm mà nói thì luôn có sự hấp dẫn đối với không ít cô gái.

Cường giả, vĩnh viễn là người được chú ý nhất. Tiêu Viêm bây giờ đã có được tư cách này!