Đấu Phá Thương Khung

Chương 709: Giết ?




Lâm Tu Nhai cùng Liễu Kình nói chuyện, xem ra bọn họ muốn siêu việt như Tiêu Viêm thì khó khăn quá lớn.

"Hắn đang bên trong sóng lửa kia, bất quá không biết là chết hay sống, người kia dùng đấu kỹ mà ngay cả chính hắn đều cũng trốn không thoát. " con ngươi Tử Nghiên như bảo thạch nhìn về phía không trung, cắn răng nói, bất quá lời tuy nói như vậy, mà trên mặt cũng có một chút lo lắng.

Đám người Lâm Diễm ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía tam sắc quang mang kia, chau mày, trong lòng cũng bất an, cái tên đối thủ đang đối mặt kia chính là một gã hàng thật giá thật Đấu Tông cường giả a.

Đám người Hải Ba Đông cùng một chỗ, Vân Lam Tông chúng trưởng lão cũng hiện ra quảng trường, nhìn bộ dáng chật vật của nhau, đặc biệt khi phát hiện nhân số so với trước khi chiến đấu thiếu gần một phần tư, sắc mặt càng trở nên khó nhìn.

Vân Vận vui mừng nhìn thấy Vân Lam Tông chúng trưởng lão xuất hiện, nhưng khi phát hiện nhân số giảm mạnh, trong lòng cũng trầm xuống, không nghĩ tới Vân Lam Tông tổn thất quá nghiêm trọng như vậy...

Hơn nữa, trên bầu trời kia, Vân Sơn sinh tử không biết, mặc dù tất cả mọi người đều rõ ràng Đấu Tông cường giả rất mạnh mẻ, mà lúc trước khi Tiêu Viêm phát ra tam sắc hoả liên ẩn chứa năng lượng đáng sợ đến bực nào, bọn họ cũng là rõ ràng cảm giác được, bởi vậy, mặc dù rõ ràng đối với thực lực của Vân Sơn, tuy nhiên lòng vẫn không yên.

Sắc mặt các trưởng lão mặt đồng dạng đều ngưng trọng cùng bất an ngẩn đầu nhìn không trung, một lát sau, hai mặt nhìn nhau liếc mắt một cái, đều đem ánh mắt nhìn về hướng Vân Vận phía dưới, tuy nói mấy năm nay Vân Vận đã bị truất phế chức tông chủ, mà nàng nói như thế nào cũng đã từng đảm nhiệm chức tông chủ rất lâu, bởi vậy danh vọng Vân Vận tại Vân Lam Tông, mặc dù không so được với Vân Sơn, nhưng cũng có thể vững vàng nắm chắc vị trí thứ hai, mà hiện giờ Vân Sơn không biết sống chết, các trưởng lão tự nhiên theo bản năng đem Vân Vận trở thành người đứng đầu.

Mà đối với ánh mắt của các trưởng lão, Vân Vận cũng không rảnh để ý tới, nàng rõ ràng, hôm nay Vân Lam Tông đang đối mặt với nguy hiểm quyết định sinh tử tồn vong của Vân Lam Tông.

Thình thịch!

Trên sân rộng tất cả mọi người đều đem ánh mắt tập trung hướng về không trung, tại đó hỏa vân dày đặc, đột nhiên xuất hiện ba động mãnh liệt, chợt hai đạo thân ảnh một trước một sau lướt ra.

Đột nhiên xuất hiện hai đạo thân ảnh, tự nhiên lập tức đem lại chú ý của ánh mắt toàn trường, bất quá đang lúc mọi người nhìn rõ thì nguyên lai thực sự không phải là Tiêu Viêm cùng Vân Sơn, mà là Vụ hộ pháp cùng Dược Lão.

Hai người lướt ra hỏa vân, thân thể đều dần dần ổn định, giờ phút này hai người, bộ dáng so với trước kia không nghi ngờ là khác nhau rất xa. Trước kia bao phủ thân thể Vụ hộ pháp là quỷ dị hắc vụ, bây giờ đã tiêu tán, trong ngực phập phồng kịch liệt, tiếng thở dốc không ngừng vang lên, một bộ áo choàng màu đen bao phủ toàn thân, khuôn mặt hắc ám, mơ hồ lộ ra một đôi hào quang đỏ sậm.

Tình huống Vụ hộ pháp không tốt, ở phía đối diện, nguyên bản thân thể Dược Lão là hư ảo, giờ phút này càng trở nên mờ ảo rất nhiều, khuôn mặt nhìn qua cũng già đi rất nhiều, hiển nhiên, lúc trước hai người, đã trải qua một hồi ác chiến hung hiểm, mà kết quả ác chiến kia tựa hồ là lưỡng bại câu thương...

"Kiệt kiệt, lão gia hỏa nầy, không nghĩ tới không có thân thể còn có thể ương ngạnh như vậy, thật không hỗ danh là Dược Tôn Giả nổi tiếng đại lục a..." Áo choàng màu đen hơi hơi run run, Vụ hộ pháp cười quái dị một tiếng, trong thanh âm mang theo tiếng thở dốc.

"Muốn linh hồn của lão phu, cũng không dễ dàng như vậy. " Dược Lão lạnh giọng cười nói.

Nghe vậy, đôi hào quang đỏ sậm thoáng nồng đậm lên, thanh âm có chút trầm xuống, chậm rãi truyền ra: "Thật không? Ngươi thật đáng để bổn hộ pháp ứng phó? Hôm nay xem có trả giá như thế nào, ta cũng nhất định phải đem linh hồn ngươi bắt về hồn điện! Kiệt kiệt, điện chủ đối với linh hồn của ngươi, chính là cực kỳ cảm thấy hứng thú a. "

Nghe được giọng nói Vụ hộ pháp một chút âm trầm khác thường, ánh mắt Dược Lão không khỏi híp lại, trong lòng cũng dâng lên một cỗ bất an, đối với quái vật Hồn Điện này, hắn biết rất ít, cuối cùng bọn hắn có thủ đoạn gì cũng không biết được...

Ngay lúc Dược Lão chuyển ý niệm thì trên bầu trời dày đặc hỏa vân đột nhiên ba động, một cái lốc xoáy lớn xuất hiện. Lốc xoáy vừa xuất hiện liền bắt đầu rồi xoay tròn, mà theo xoay tròn này tăng lên, hỏa vân như là thủy triều dao động.

Đúng lúc tốc độ lốc xoáy đạt tới giới hạn thì đột nhiên hai đạo thân ảnh liền giống như một loại đồ bỏ đi, bị lốc xoáy kia hung hăng phun ra.

Hai đạo nhân ảnh này vừa xuất hiện, nhất thời liền làm cho ánh mắt toàn trường bắn tới, mà khi tầm mắt quét trúng hai người thì tất cả mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, hiển nhiên, hai người này, là nhân vật chính của chiến trường, Tiêu Viêm cùng Vân Sơn.

Bị hỏa vân phun ra, hai đạo nhân ảnh đều trực tiếp rơi xuống phía dưới mặt đất, xem bộ dáng như vậy, tựa hồ hai người đều do loại năng lượng kinh thiên nổ mạnh kia, lâm vào hôn mê?

Mọi người ở đây kinh ngạc, một đạo nhân ảnh phía sau, thân hình đột nhiên rung động, đôi mắt đóng chặt cũng rung động chậm rãi mở. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Người nọ tỉnh? Là ai? "

Đột nhiên thức tỉnh, hơn nữa còn khống chế được bóng người rơi xuống, nhất thời làm vô số người chú ý, chợt từng tiếng kinh hô vang vọng lên.

Bóng người thức tỉnh kia cũng không để ý tới tiếng kinh hô phía dưới truyền đến, thân hình tại đình trệ một chút, bả vai rung lên, một đôi xanh biếc Hỏa Dực liền từ sau lưng hiện ra.

"Tiêu Viêm! Là Tiêu Viêm! "

Hỏa Dực quen thuộc, Lợi Mã lập tức đem bóng người thân phận bại lộ, chợt, trên sân rộng, từng đạo kinh hãi cho đến kinh hỉ tiếng la nhất thời vang lên.

Sau lưng xanh biếc Hỏa Dực vừa xuất hiện, Tiêu Viêm liền đột nhiên hướng về phía dưới không ngừng rơi xuống, trong cơ thể còn sót lại không nhiều Đấu khí lắm, lúc này bị xuất động ra, bao lấy nắm tay, hung hăng đấm tới Vân Sơn. Hắn biết rõ ràng mặc dù dung hợp ba loại Dị Hỏa Phật Nộ Hỏa Liên uy lực dị thường khổng lồ, nhưng muốn một kích đánh chết một gã Đấu Tông cường giả cũng có khó không nhỏ khăn. Sở dĩ, hắn phải tấn công Vân Sơn là do đề phòng nếu không trong lúc cơ thể nháy mắt suy yếu, một khi Vân Sơn thoáng hồi phục, người chết, liền đổi lại là Tiêu Viêm!

Tiêu Viêm cử động như vậy, lần nữa khiến cho trên sân rộng vô số người kinh hãi ra tiếng, mặc cho ai có thể nhìn ra, giờ phút này Vân Sơn, đúng là thời điểm phòng ngự thấp nhất, giờ phút này một khi gặp đòn nghiêm trọng, tuyệt đối không chết cũng bị tàn phế!

Vô số đạo kinh hãi tràn ngập, ánh mắt soi mói mừng như điên, Tiêu Viêm nhanh chóng thoáng hiện tới trước mặt Vân Sơn. Giờ phút này Vân Sơn đã trợn mắt hơn nữa có ý thức, liền nhìn thấy khuôn mặt Tiêu Viêm xuất hiện nhe răng cười cùng sát ý thì một cỗ sợ hãi, rốt cục nhịn không được lan tràn ra, hắn có thể cảm giác được, nếu Tiêu Viêm giờ phút này thật sự hạ sát thủ, như vậy, kết quả của hắn...

"Lão cẩu, năm đó ta đã nói qua, ngươi nhất định sẽ hối hận khi để cho ta đào tẩu, món nợ này, Tiêu Viêm ta nhớ kỹ ba năm, hôm nay liền hoàn trả hết! "

Khuôn mặt xuất hiện điên cuồng, Tiêu Viêm cười to một tiếng, chợt đấu khí trong cơ thể điên cuồng theo kinh mạch dồn lên nắm tay, cuối cùng hướng về trái tim Vân Sơn, hung hăng đánh tới, mà đúng lúc này nắm tay sắp đánh trúng mục tiêu thì một đạo tiếng thét chói tai của nữ tử đột nhiên tự phía dưới quảng trường vang lên.

"Tiêu Viêm, không nên! "

Thanh âm quen thuộc làm cho nắm tay Tiêu Viêm run lên, ánh mắt nhịn không được dời xuống, xoay người lại thì nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Vân Vận khẩn cầu..