"Các ngươi muốn xây thêm thế lực tại Hắc Giác Vực?" Trong phòng nghị sự trưởng lão, Tô Thiên sau khi nghe được Tiêu Viêm trinh bày, vung da giữa hai hàng lông mày tức khắc nhíu lại.
"Đại trưởng lão, ta cũng biết Hắc Giác Vực vẫn như cây gai trong mắt Già Nam Học Viện, bất kỳ trong hoàn cảnh nào, nơi đó luôn tiềm ẩn những công kích nguy hiểm. Vì đổ không bằng sơ, muốn chấm dứt phiền phức dĩ nhiên không thể dung biện pháp cương cường được. Nếu nhị ca ta thật sự có thể đem thế lực mở rộng trong Hắc Giác Vực, đến lúc đó thì nội viện giiamr đi không ít phiền phức, hơn nữa một ít thế lực khác đối với nội viện có địch ý thì chúng ta cũng có thể hỗ trợ giám thị." Phản ứng của Tô Thiên vẫn chưa ngoài dự đoán của Tiêu Viêm, hắn cười cười nói.
Giữa đôi mày nhíu tít thoáng có giãn ra một chút, Tô Thiên cũng không phải là đồ ngốc, có hay không có lợi thì với sự từng trải của hắn chỉ cần liếc mắt tự nhiên biết ngay.
"Hơn nữa đại trưởng lão có thể cũng đã biết nguyên nhân hành động này của ta, ta cùng Vân Lam Tông ân oán quá sâu, muốn báo thù thì phải cần có thế lực không kém chúng, Hắc Giác Vực đúng là nơi ta cần."
Ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, sau một hồi Tô Thiên hơi gật đầu nói: "Ngươi nói không phải không có lý, cho tới này Hắc Giác Vực vẫn là đại họa tâm phúc của Già Nam Học Viện, nếu thật sự xuất hiện một cái thế lực có thể cùng học viên giao hảo thì đích xác có thể có một ít hiệu quả không thể đánh giá."
"Nói như vậy là đại trưởng lão đã đáp ứng rồi?" Tiêu Viêm hoan hỷ cười nói.
"Ai... Không đáp ứng thì còn có thể như thế nào? Hiện giờ Thiên Phần Luyện Khí Tháp của nội viện chúng ta còn muốn ngươi bổ sung Vẫn Lạc Tâm Viêm trong thời gian dài mà." Tô Thiên bất đắc dĩ lắc đầu nói.
"Đại trưởng lão nói ra lời này... Tiêu Viêm ta không phải là người vong ân phụ nghĩa, nhận được Vẫn Lạc Tâm Viêm chính là ta đẫ thiếu nội viện một cái ân tình, nếu như đem chuyện này ra làm áp lực chẳng phải là triệt để mất thể diện không?" Tiêu Viêm nghiêm mặt nói.
"Ha ha, tiểu tử ngươi nha, chính là không tệ ở điểm này, rất trọng tình nghĩa! Lão phu rất thích!" Vuốt vuốt chòm râu, Tô Thiên vui vẻ gật đầu, hắn vẫn có chút ưu ái và coi trọng Tiêu Viêm không chỉ là trên mặt thực lực cùng thiên phú mà trên mặt tính tình cũng vậy.
"Được rồi, ngươi để nhị ca ngươi yên tâm hành động đi, Hắc Giác Vực quá mức hỗn loạn, nếu có thể chỉnh đốn lại một chút thì đối với Già Nam Học Viện chúng ta cũng có lợi không ít." Phất phất tay Tô Thiên cười nói.
Tiêu Viêm cười gật đầu.
"Thương thế tốt rồi chứ?" Thấy tất cả đã bàn xong, Tô Thiên đang nói chuyển qua Tiêu Viêm cười hỏi.
"Ân, không có gì đáng ngại."
"Tiểu tử này, thể chất của ngươi thật là làm cho người khác thèm khát, trọng thương như vậy mà chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày đã bình phục." Tô Thiên mở miệng tán dương, giọng điệu cực kỳ hâm mộ, loại thể chất có chút mạnh mẽ này đích xác khiến hắn động tâm.
Tiêu Viêm cười cười, thể chất hắn có thể mạnh mẽ như vậy cũng là nếm trải vô số đắng cay, gian khổ mới đúc thành. Trên thế gian này không có gì tự nhiên mà hưởng lợi, không có nỗ lực thì vĩnh viễn đừng nghĩ tới thu hoạch.
"Kế tiếp ngươi dự định làm gì? Lẽ nào đi Hắc Giác Vực giúp nhị ca ngươi?" Ngón tay Tô Thiên trên mặt bàn nhẹ nhàng di chuyển một chút hỏi.
"Chuyện Hắc Giác Vực, hắn có thể tự xử lý, nếu thực sự cần ta xuất thủ thì hắn sẽ phái người tới cho ta biết." Tiêu Viêm lắc đầu trầm ngâm nói: "Ta sẽ ở lại học viện đợi một thời gian, cho đến khi giải quyết xong vấn đề của nàng."
Đương nhiên còn có một việc, đó là âm thầm tu luyện Khai Sơn Ấn trong Đế Ấn Quyết mà Huân Nhi đã lưu lại cho hắn. Địa giai cao cấp đấu kỹ uy lực tất nhiên cực kỳ cường đại, nếu tu luyện thành công thì không hề nghi ngờ nó sẽ là con át chủ bài chưa lật giúp Tiêu Viêm chiếm phần thắng nhiều hơn lúc quyết chiến với Vân Sơn sau này. Bất quá việc này cầm bí mật nên Tiêu Viêm tự nhiên không nói rõ ra.
"Nàng? Ngươi đang nói tới vị nữ đấu tông cường giả kia sao?" Tô Thiên nhướng mi lên, hơn có chút hiếu kỳ hỏi: "Nữ tử đó đến cuối cùng là cường giả phương nào? Vì sao ta chẳng bao giờ nghe nói quanh đây có cường giả bật nhất như thế?"
Nghe vậy, Tiêu Viêm thoáng chần chờ một chút, nghĩ rằng điều này cũng không coi là bí mật nên nhún vai đem lai lịch của Mỹ Đỗ Toa nữ vương cơ bản nói ra một lần.
"Sách sách, không nghĩ tới nga. Dĩ nhiên đã nghe đồn về Mỹ Đỗ Toa nữ vương, nhưng lúc này nàng đã tiến hóa, thảo nào...." Khuôn mặt tràn ngập kinh dị há hốc miệng. Chợt Tô Thiên hướng về Tiêu Viêm trêu chọc: "Bất quá tiểu tử ngươi cũng rất mạnh mẽ a, dĩ nhiên ngay cả loại nữ nhân này cũng dám rước về. Nghe nói từ trước tới nay, Mỹ Đỗ Toa nữ vương là người cực kỳ lãnh huyết ( máu lạnh), giết người như giết gà, không nghĩ tới nàng dĩ nhiên còn ra tay cứu ngươi a. Quả nhiên là bất khả tư nghị.... Trên đại lục năm đó cũng đã từng xuất hiện một vị Mỹ Đỗ Toa nữ vương tiến hóa, vừa vặn lúc đó bị một thiếu gia của nhất lưu thế lực khinh bạc sờ soạng thân thể một chút. Kết quả là nữ nhân đó trực tiếp tấn công thế lực kia, đại sát một trận khiến cho thế lực này nguyên khí đại thương. Đến tận bây giờ hầu như tất cả nam nhân trên đại lục thấy Mỹ Đỗ Toa nữ vương lập tức vòng quanh tránh né, chỉ sợ có chút không chú ý liền rước lấy họa diệt tộc. Hắc hắc, ngươi hiện tại đã biết mình may mắn cỡ nào chưa?"
Nhất thời lau hết mồ hôi lạnh trên trán, vị Mỹ Đỗ Toa nữ vương trước đây này quả nhiên kinh khủng, sát nhân căn bản không cần chút nguyên do nào. Hi vọng Mỹ Đỗ Toa hiện tại này có thể có lý trí một chút đi.......
"Ta sẽ cẩn thận hơn nữa, đa tạ đại trưởng lão đã nhắc nhở." Cười khổ một tiếng, Tiêu Viêm hướng về Tô Thiên chắp tay, sau đó trong ánh mắt ẩn chứa tiếu ý kia, rời khỏi phòng họp.
Nhìn bóng lưng Tiêu Viêm tiêu thất, Tô Thiên mới thập giọng hài hước cười nói: " Bất quá hắn cũng không biết rằng Mỹ Đỗ Toa cố nhiên sát phạt thành tính nhưng khi thật sự cảm phục ai thì đến chết cũng không rời. Tiểu tử này.. Sách sách, diễm phúc không cạn nga...."
...............
Ra khỏi phòng nghị sự, Tiêu Viêm lần thứ hai chạy về Bàn Môn, mang tin tức này nói lại với Tiêu Lệ. Hắn sau khi nghe được nội viện dĩ nhiên không phản đối cũng có chút mừng rỡ. Lúc này dặn dò Tiêu Viêm vài câu rồi vội vã ly khai nội viện, đi Già Nam thành triệu tập thủ hạ của hắn, sau đó chạy vào trong Hắc Giác Vực, nhân lúc hỗn mà khuếch trương thế lực.
Đối với sự vội vàng không ngăn nỗi này của Tiêu Lệ, Tiêu Viêm cũng bất đắc dĩ chỉ có thể mặc hắn rời đi. Bất quá lúc Tiêu Lệ rời đi hắn dặn đi dặn lại là nếu có gặp phiền phức phải nhanh chóng phái người liên lạc cùng hắn. Hắc Giác Vực hiện giờ Hàn Phong đã chết, Kim Ngân nhị lão không dám lại làm người dẫn đầu, lấy thực lực Tiêu Viêm đủ để càn quét cái gọi là Hắc Bảng.
Sau lúc Tiêu Lệ ly khai nội viện, sinh hoạt thường ngày cũng yên ổn trở lại. Mà Tiêu Viêm ở trong Bàn Môn ngơ ngẩn đến hai ngày sau, rốt cuộc trong lòng cũng không nhịn điẹu sự hiếu kỳ đối với Đế Ấn Quyết kia, tìm cớ lần thứ hai tiến vào thâm sơn mênh mông.
................
Thâm sơn rộng lớn, vô biên vô tận, màu xanh tươi đẹp vẫn kéo dài đến cuối tầm mắt, một hồi gió lớn thổi tới, khắp nơi trong rừng rậm đều vang lên thanh âm ào ào.
Một chỗ nhìn qua có chút trơ trụi trên đỉnh núi, Tiêu Viêm ngồi xếp bằng trên một khối cự thạch, thế nhưng hắn không lập tức bắt đầu tu luyện Đế Ấn Quyết, mà ngẩn đầu lên,ánh mắt nhìn bầu trời vắng vẻ. Một lát sau bất đắc dĩ mở miện nói: "Hiện thân đi, ta biết ngươi đi theo ta."
Lời nói Tiêu Viêm vừa rơi xuống, ở nơi nào đó trên bầu trời, không gian chợt hơi ba động, chợt một thân thể mềm mại, uyển chuyển, với những đường cong lồi lõm mê hoặt lòng người, từ trong hư không hiện ra. Một đôi mắt băng lãnh tỏa ra ánh mắt sáng ngời quét lên trên người Tiêu Viêm.
"Chính ngươi muốn chết sao?" Mỹ Đỗ Toa nhẹ đạp hư không giống như tiên tử cưỡi trên sóng mà tiến đến, bất quá trên thân thể tiên tử này sát ý quá mức dày đặc, xuất hiện trước mắt Tiêu Viêm, lãnh đạm nói.
"Đừng có suốt ngày mở miệng ra là nói chuyện chết chóc. Ta biết ngươi hiện tại không có khả năng giết được ta." Tiêu Viêm buông thỏng hai tay cười khổ nói. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Ngươi nói cái gì?" Nghe được Tiêu Viêm nói như thế, đôi mày liễu của Mỹ Đỗ Toa nhất thời dựng lên, trong ánh mắt hẹp dài đầy rẫy sát ý lạnh lẽo.
"Ta nói cái gì, kỳ thực hẳn là ngươi cũng rõ ràng, ngươi tuy rằng đã dung hợp cùng linh hồn của Thôn Thiên Mãng, nhưng cũng bị nó ảnh hưởng. Cho nên đối với ta không hạ thủ được, nhưng bình thường vẫn theo bên cạnh ta." Tiêu Viêm thở dài một tiếng, nhìn theo lời nói của hắn, sắc mặt Mỹ Đỗ Toa nữ vương càng ngày càng khó coi.
"Đừng tưởng rằng Thôn Thiên Mãng có thể mãi mãi ảnh hưởng tới ta, sớm muộn gì ta cũng có thể đem ngươi giết đi!" Thanh âm Mỹ Đỗ Toa nữ vương như hàn băng, không hề có chút tình cảm.
"Chúng ta cùng trao đổi, thế nào?" Tiêu Viêm gõ gõ cái đầu có chút đau buốt, bất đắc dĩ nói.
Đối với đề nghị của Tiêu Viêm, Mỹ Đỗ Toa lại không có chút phản ứng. Mấy năm nay, bởi vì hắn có các loại giao dịch này cuối cùng mới có thể kéo dài thời gian nàng quanh quẩn cùng hắn ở một chỗ.
"Ta có thể giúp ngươi đem ảnh hưởng của Thôn Thiên Mãng đối với ngươi triệt để tiêu trừ, để cho ngươi trở lại làm một vị Mỹ Đỗ Toa nữ vương chân chính." Dù đã hạ quyết định không nghe bất kỳ một lời hoa ngôn ngữ nào của Tiêu Viêm, nhưng thời điểm nghe được lời này, trái tim Mỹ Đỗ Toa vẫn cứ kịch liệt đập loạn xạ liên hồi.
"Dựa vào cái gì để ta tin tưởng ngươi?" Đôi mắt hẹp dài xinh đẹp khép lại thành một đường cong, Mỹ Đỗ Toa cười lạnh hỏi.
Tiêu Viêm vung tay lên, một đạo hình ảnh mờ ảo từ trong tay áo bào bắn ra, cuối cùng được Mỹ Đỗ Toa bắt gọn vào trong tay. Nàng nhìn chăm chú vào nó, phát hiện ra đó là một cái quyển trục, chậm rãi mở quyển trục ra, những dòng văn tự mang phong cách cổ xưa đập vào trong mắt. Đây là một quyển trục phương dược, mà nếu đan dược này luyện chế ra thì có thể trị liệu triệu chứng linh hồn bị ảnh hưởng của Mỹ Đỗ Toa.
"Đây là lục phẩm đan dược Phục Hồn Đan, về phần dược liệu luyện chế đan dược cùng vài thứ khác ghi trên quyển trục ta cũng chưa có, nếu như ngươi đáp ứng yêu cầu của ta thì sau này ta sẽ luyện chế cho ngươi, như thế nào?" Tiêu Viêm nhàn nhạt nói.
Sắc mặt âm tình bất định, thu nạo quyển trục, Mỹ Đỗ Toa vẫn như trước cất giọng băng lãnh hỏi: "Yêu cầu như thế nào?"
"Trong một năm, đi theo bên cạnh ta không được có sát tâm đối với ta, đồng thời vào lúc trọng yếu, ta muốn ngươi xuất thủ thì ngươi không được cự tuyệt." Tiêu Viêm mỉm cười nói: "Một năm ước định kết thúc, ta sẽ luyện chế đan dược cho ngươi, đến lúc đó nếu ngươi vẫn còn muốn giết ta thì muốn làm gì cũng được. Như thế nào?"
Mỹ Đỗ Toa mắt lóe quang mang, trong lòng lam vào cảm giác xung đột, đấu tranh.
"Ha ha, chỉ cần có được Phục Hồn Đan, ngày sau ngươi sẽ là một Mỹ Đỗ Toa nữ vương thuần túy, không bị bất luận cái gì ảnh hưởng, tự do như thế chính là giá trị xa xỉ." Tiêu Viêm khẽ cười, thanh âm quanh quẩn bên tai Mỹ Đỗ Toa đầy rãy dụ hoặc.
Cánh tay nhỏ nhắn bỗng nhiên nắm chặt, ánh mắt Mỹ Đỗ Toa băng lãnh nhìn Tiêu Viêm, thanh âm lạnh lùng nhưngtrong trẻo lại khiến trên khóe miệng hắn vẽ lên một nét sung sướng cực độ.
"Hảo! Nhờ cả vào ngươi!"