Đấu Phá Thương Khung

Chương 560: Vòng đấu thứ hai!




Trận đấu này của Liễu Kình không thể nghi ngờ là một trong số ít trường chiến đấu kịch liệt nhất của hôm nay. Nhưng dựa vào thực lực của hắn thì đẳng cấp của trận đấu cũng không làm cho người ta cảm thấy quá kinh hãi.

Sau Liễu Kình, không ít cường giả lục tục lên đài, trong đó, kẻ được chú mục nhất không nghi ngờ là Lâm Tu Nhai. Nhưng trường chiến đấu của hắn lại khiến người ta dở khóc dở cười. Vì đối thủ của hắn không hề lộ diện. Dưới áp lực phải đối đầu với cường giả đệ nhị trên cường bảng, đối thủ của hắn đã lựa chọn rút lui cho nên Lâm Tu Nhai trở thành kẻ thắng nhẹ nhàng nhất. Mà kết quả này cũng khiến cho đám người Liễu Kình, Tiêu Viêm đang muốn dò thám thực lực của hắn đều thất vọng.

Hai mươi lăm trường thi đấu của ngày đầu tiên kéo dài suốt từ sáng sớm đến tối. sau đó dưới ánh mắt chăm chú của vô số người mà tuyên bố kết thúc. Tuy nói một số thí sinh không phát huy thật tốt, nhưng cuộc thi đấu "Cường Bảng" này trong nội viện là có quy củ nhất. Những trường chiến đấu mạnh mẽ, kịch liệt khiến không ít người kinh hãi cảm thán.

Hơn nữa, mọi người đều rõ, những trường chiến đấu thật sự phấn khích sẽ không diễn ra trong ngày đấu loại thứ nhất mà là ở ngày thứ hai hoặc ngày thứ ba. Trải qua vòng loại hôm nay số người có thể tiếp tục vào vòng trong chỉ dừng ở con số hai mươi lăm. Có thể đến được bước này, dù có hay không dựa vào may mắn thì họ ít nhất nói lên rằng mình không phải là một thường nhân. Độ nóng bỏng của những trận đấu ở cấp độ này tự nhiên là vượt xa so với ngày đầu!

Cho nên, tất cả khán giả đều ôm ý nghĩ chờ mong vào những trận giao chiến ngày thứ hai!

Khi màn đêm buông xuống, một ngày đầy nóng bỏng và ồn ã trong nội viện đã khôi phục lại sự yên tĩnh. Ánh sao lấp lánh đầy trời như tô điểm cho Nội Viện rộng lớn, dù ở vùng núi non trùng điệp này cũng đặc biệt bắt mắt.

Trong căn phòng an tĩnh, ánh trăng nhàn nhạt diễm lệ xuyên qua khung cửa, chiếu lên khuôn mặt Tiêu Viêm đang ngồi xếp bằng trên giường. Hắn từ từ nhắm mắt lại, nhịp hô hấp dài và bình lặng, những tia năng lượng trong thiên địa xung quanh liên miên bất tận theo từng nhịp hộ hấp tiến vào thể nội, cuối cùng trải qua tinh luyện, đặt thêm từng viên gạch, viên gói cho đại nghiệp tặng cấp.

Tu luyện kéo dài gần hai tiếng, ánh mắt Tiêu Viêm khẽ động, giật giật, chậm rãi mở ra, thổ ra một ngụm trọc khí bị ách tắc trong lồng ngực.

Theo ngụm trọc khí này thổ ra, sắc mặt Tiêu Viêm lại hiện lên vẻ sáng bóng. Nét tái nhớt vì kịch chiến ban sáng đến giờ phút này đã hoàn toàn tan đi.

Cảm nhận đấu khí trong cơ thể mênh mông đang bắt đầu vận chuyển, Tiêu Viêm mỉm cười. Công sức Bạch Trình liều mạng muốn hắn đánh mất thắng lợi ở những trận sau đã xem như uổng phí rồi. Dựa vào hiệu quả kỳ lạ của Phần Quyết lại phối hợp thêm các loại dược tài, chỉ cần không thực sự thụ trọng thương thì trong một thời gian ngắn khôi phục không phải việc khó. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Trận đầu ngày mai chỉ sợ còn hung hiểm hơn ngày hôm nay." Tiêu Viêm lẩm bẩm. Có thể tiến vào hàng ngũ hai mươi lăm thí sinh đầu tiên, trừ một số cực ít người như Ngô Hạo, còn lại không ai không là cường giả chân chính. Những người này so với Bạch Trình cũng mạnh hơn nhiều.

"Nhưng uy lực "Đại Liệt Phách Quan Trảo" của Liễu Kình thực quá khủng bố. Nếu giao chiến với hắn, chỉ sợ Bát Cực Băng của mình cũng không theo kịp." Nắm chặt năm ngón tay, tuy nói cả hai đều là Huyền Giai Cao Cấp, nhưng bản thân hắn luyện Bát Cực Băng chỉ có 2, 3 năm mà Liễu Kình đã tôi luyện trong 20 năm, làm sao có thể so sánh đây? Hơn nữa, thực lực bản thân Liễu Kình cũng hơn hắn, phối hợp thêm Đại Liệt Phách Quan Trảo, Tiêu Viêm thật chỉ có thể tránh né mà thôi.

Ánh mắt sắc bén lóe ra, sau đó lại biến thành ngoan độc. Tiêu Viêm hung hăng tự nói: "Mặc kệ nó, cho dù gặp phải hắn cũng phải toàn lực ứng phó, chỉ tiêu mười danh đầu ta phải chiếm được một."

Cách phòng Tiêu Viêm không xa, trong một căn phòng nhỏ u tĩnh, một thân thể mềm mại yêu kiều đứng sững dưới ánh trăng, một lão giả lại khoanh tay đứng phía sau.

"Bẩm, tiểu thư, một tháng thời hạn đã tới, người còn chưa rời đi sao?" Không khí trầm trọng kéo dài trong giây lát, lão giả ngước đầu lên, gương mặt đó chính là Lăng Ảnh vẫn một mực bảo vệ bên cạnh Huân Nhi.

Thân thể mềm mại không thể khống chế, run rẩy một phen. Một lúc lâu sau, tiếng thở dài sâu kín vang lên: "Thêm thêm vài ngày nữa đi, đợi Tiêu Viêm ca ca thuận lợi tiến vào mười vị trí đầu, ta mới an tâm rời khỏi đây."

Lăng Ảnh bất đắc dĩ gật đầu, không nói gì thêm nữa, thân thể uốn éo hóa thành một đạo âm ảnh biến mất trong bóng tối.

Làm như không cảm giác được lão giả phía sau đã biến mất, cô gái vẫn đứng trước cửa sổ như một bức thạch điêu. Đôi mắt đẹp đầy tình ý xuyên thấu qua cửa sổ, dừng lại ở dãy phòng cách đó không xa. Nơi đó, còn lưu lại một thân ảnh mờ nhạt.

Đêm này, nhiều người không ngủ.

Ngày hôm sau khoan thai tới trong sự chờ mong của vô số người.

Khi tia sáng đầu tiên từ chân trời phủ xuống, Nội Viện yên tĩnh lại lần nữa được thay thế bằng sự sôi trào. Phần lớn học viên nhanh chóng giải quyết bữa sáng, sau đó kết thành đoàn chay vội vào quảng trường.

Quảng trường khổng lồ trong hai giờ đã nhanh chóng bị lấp đầy bằng sự nóng bỏng và xôn xao của ngày hôm qua. Đủ loại âm thanh truyền thẳng lên cao.

Trong quảng trường hơn nữa tiếng sau, các trưởng lão đều lục tục đến đầy đủ. Sau khi đại trưởng lão Tô Thiên an vị trên ghế, cuộc đấu của ngày thứ 2 chính thức bắt đầu!

"Vì trải qua sự đào thải của ngày hôm qua, lượng thí sinh chỉ còn hai mươi lăm người, cho nên cần phải rút thăm lại." Tiếng cười nhàn nhạt của Tô Thiên vang lên từ bàn trọng tài vọng đến tai của mỗi người trong trường. "Nhưng số lượng người hôm nay sẽ dư ra 1 người, cho nên sẽ chỉ có 12 trận đấu. Người cuối cùng, sẽ được qua vòng vô điều kiện."

Lời nói của Tô Thiên khiến trên đài dậy nên một trận rung động. Qua vòng vô điều kiện? tên này sẽ không quá thoải mái sao? Người có vận đỏ, chẳng phải có thể trực tiếp tiến vào 13 người vòng trong sao? Xin lỗi nha, thiệt là dâm tiện quá đi. (Khúc này là phong cách của ta, kakaka- a.Hóng)

"Ha Ha, việc qua ải vô điều kiện này thực sự hấp dẫn không ít người nha. Nhưng để bảo đảm sự công bằng, sau khi mấy trưởng lão chúng ta bàn bạc qua nhất trí, ví trí này sẽ cho Tử Nghiên." Tô Thiên cười nói.

Lời Tô Thiên vừa dứt, trên khán đài lại lần nữa xôn xao, mà bên khu vực đài cao của thí sinh, mọi người đếu khẽ gật đầu. Dù sao tiểu quái vật kia qua vòng cũng không phải là chuyện ngoài dự liệu, đem danh ngạch này cho nàng ta, bọn họ còn thấy may mắn vì sẽ không cần phải giao chiến ngay với nàng.

"Các vị thí sinh, có ý kiến gì khác không?" Ánh mắt Tô Thiên hướng về đài cao, nói.

Mọi người đều lắc đầu. Sự chỉnh tề này khiến mọi người trên khán đài cũng kinh ngạc không thôi.

"Ha ha, đã tán thành hết, vậy bắt đầu rút thăm đi". Tô Thiên cười gật gật, chỉ vào ông trúc trên thạch thai trong sân nói.

Nghe vậy, thí sinh trên đài lập tức phóng lên đài, lấy là thăm trúc từ ống trúc ra.

"7", Tiêu Viêm tùy ý liếc mắt lên số trên thẻ trúc của mình, sau đó lại theo mọi người trở lại đài cao, im lặng chờ trận đấu kế tiếp đến.

"Vòng thứ 2 cuộc đấu Cường Bàng, trận đầu, số 3! Số 3 thẻ đỏ đấu và số 3 thẻ xanh lên đài!" Thấy mọi người đã rút xong thăm, Tô Thiên vung tay lên quát.

Tiếng quát của Tô Thiên vừa dừng lại, hai đạo thân ảnh từ trên đài cao đã thiểm lược xuống, khí thế cường hãn trong khoảnh khắc tràn ngập sân.

Ánh mắt Tiêu Viêm dừng trên sân, lại nghe Ngô Hạo bên cạnh giới thiệu, chắc là đối với 2 người trên sân cũng có hiểu biết. Một người bài danh thứ 20 trong "Cường Bảng", người kia thứ 22. Không chênh lệch nhiều, đều có chút tâm ngoan thủ lạt, xem ra không thể xem nhẹ được.

"Trấn đấu bắt đầu!"

Tiếng Tô Thiên nhàn nhạt lại như ngọn lửa kích hỏa thuốc nổ, đem khí thế cung giương kiếm bạt giữa sân kích nổ hoàn toàn.

Trận đấu ngay từ khi bắt đầu đã không có việc làm nóng người, song phương trực tiếp triển khai thực lực, hung hãn va chạm, hai cỗ đấu khí hùng hồn va vào nhau. Tiếng nổ của đấu khí mạnh mẽ vang lên trên không trung, khí lãng tràn ra từng đợt quét ra tứ phía như cuồng phong.

Giương mắt nhìn gắt gao vào sàn đấu, Tiêu Viêm khẽ gật đầu. Thí sinh có thể vào đến đây quả nhiên đều có bản lĩnh. So với hôm qua, chính thể thực lực cơ hồ đã cao hơn 1 bậc.

"Eh, Tiêu Viêm" Khi Tiêu Viêm đang nhìn chằm chằm vào trường chiến đấu, bỗng có một bàn tay vỗ vỗ vai hắn, một tiếng nói quen thuộc vang lên bên tai.

Nghi hoặc quay lai, Tiêu Viêm thấy Lâm Diễm phía sau, thấy vẻ mặt lén lén lút lút của hắn, không khỏi buồn cười nói:

"Sao rồi? Ngươi không chuẩn bị cho trận đấu kế tiếp mà đến đây làm gì?"

"Hắc hắc, ta muốn tốt cho người thôi. Ngươi không phải bốc được số 7 sao?" Lâm Diễm đặt mông ngồi bên cạnh, ha ha cười nói.

"Ùh" Tiêu Viêm gật đầu, nhìn hắn nghi hoặc.

"Xem ra ngươi cũng không giấu diếm số của ngươi. Vốn đối thủ của ngươi là kẻ bài danh thứ 24, nhưng lại thuộc phe của Liễu Kình, cho nên số cũa hắn đã đổi cho Diêu Thịnh." Lâm Diễm buông lỏng tay nói tiếp: "Cho nên, đối thủ của ngươi đã đổi thành Diêu Thịnh. Kiểu này xem ra hắn muốn trong lúc thi đấu dạy dỗ ngươi."

"Hả?" Tiêu Viêm nhướng mày, kinh ngạc nói: "Đổi số không phạm luật sao?"

"Số thứ tự trong vòng 2 đều không công bố ra, phần lớn mọi người đếu đem số của mình giấu kín, không ai giống ngươi tùy tiện làm lộ số ra." Lâm Diễm bĩu môi, lấy là thăm trong lòng ra, giơ ra trước mặt Tiêu Viêm cười nói: "Hay là chúng ta đối chút đi, đối thủ của ta tuy bài danh thứ 19, cũng khá mạnh, nhưng mà so với Diêu Thịnh cũng còn nhẹ nhàng hơn."

Nhìn hành động của Lâm Diễm, Tiêu Viêm cảm động, mỉm cười, từ chối nói: "Đúng lúc ta nhìn thằng đó chướng mắt quá, hắn đã tự mình xông đến, nếu ta mà rút lui không phải bị người ta cười sao?"

"Người có lòng tin! Thực lực của tên đó, chí ít cũng nằm trong 15 kẻ đứng đầu." Thấy Tiêu Viêm cự tuyệt, Lâm Diễm níu kéo nữa, nhíu mày nói.

Tiêu Viêm cười cười vỗ vai Lâm Diễm, quay đi, ánh mắt hướng về một phía của đài cao. Nơi đó, khuôn mặt âm hiểm của Diêu Thịnh đúng lúc cũng hướng qua đây. Ánh mắt hắn vừa âm lãnh vừa khiêu khích.