Đấu Phá Thương Khung

Chương 529: Không phải người




Bên trong tĩnh thất,Tiêu Viêm ngồi xếp bằng nhìn không chớp mắt bạch y tiểu cô nương trước mặt, hắn thật sự không thể nào tưởng tượng đươc một tiểu cô nương khả ái như thế vốn là do một loại ma thú biến thành. Từ khi sinh ra cho đến nay, đây là lần đầu tiên Tiêu Viêm nhìn thấy ma thú hình người bởi vậy trong lòng cảm thấy vô cùng sửng sốt lẫn kinh dị.

Khó trách nàng cứ như vậy ăn sống dược liệu, lấy cái thể trạng cường hãn của ma thú thì cho dù dược lực có mãnh liệt đến mấy thì vẫn nằm trong giới hạn có thể chịu đựng.

- Ngươi nhìn đủ chưa hả? mau mau đi luyện chế cho ta!

Bị ánh mắt Tiêu Viêm nhìn cho đến phát cáu, tiểu cô nương liền đem Kim Cương Bồ đang cầm trong tay hung hăng ném qua. Những lời mà Hác trưởng lão thì thầm với Tiêu Viêm lúc nãy vẫn là bị nàng nghe thấy rõ ràng.

Tiếp lấy Kim Cương Bồ, Tiêu Viêm cười cười gật đầu liền vung tay đem dược đỉnh triệu hoán ra. Dược đỉnh lần trước tại cuộc tỉ thí đã bị nổ, cho nên dược đỉnh mà Tiêu Viêm sử dụng lúc này là do hắn đến khu bán đồ cũ mua về, phẩm chất so với cái lúc trước tuy không cao bằng nhưng cũng miễn cưỡng có thể dùng được.

Bàn tay huy động tạo ra một luồng thanh sắc hỏa diễm trên cái đầu ngón tay, Tiêu Viêm đang định đem chúng bỏ vào dược đỉnh thì ngạc nhiên phát hiện sắc mặt của tiểu cô nương bên cạnh có chút thay đổi, con ngươi mơ hồ có chút khẩn trương. Tiêu Viêm hơi ngẩn ra rồi chợt bừng tỉnh, chắc là do cảm nhận được sự khác thường của Thanh Liên Địa Tâm hỏa mang đến, mà nói chung với các loại ma thú những vật nào mang hỏa thuộc tính bon chúng mơ hồ đều có tính bài xích.

- Ha ha, không có việc gì đâu.

Cười an ủi một câu, Tiêu Viêm lập tức đem lũ hỏa diễm quán nhập vào bên trong dược đỉnh. Lúc này thân thân thể có phần căng thẳng của tiểu cô nương mới dần được thả lỏng.

Đợi cho đến khi hỏa diễm nung nóng dược đỉnh lên, Tiêu Viêm liền tùy ý đem Kim Cương Bồ quăng vào, bàn tay vung lên, nhất thời hỏa diễm hừng hực bên trong dược đỉnh bốc lên một cách dữ dội, luyện chế loại này không có quá nhiều khó khăn, chỉ cần duy trì sức cháy là đủ. Bởi vì việc này Tiêu Viêm cũng không tốn bao nhiêu tinh lực,cho nên trong thời gian luyện chế, Tiêu Viêm cũng luôn để tâm đến bạch y tiểu cô nương bên cạnh.Từ khi biết được thân phận của nàng, hứng thú trong lòng hắn đối với nàng tăng lên rất nhiều. Lúc này tiểu cô nương đang lấy đôi mắt đen to đen nhánh của mình nhìn chằm chằm vào bên trong dược đỉnh.

- Này tiểu muội muội, ta có một vấn đề muốn hỏi muội, không biết có thể trả lời ta không?

Tiêu Viêm ho khan một tiếng, tủm tỉm cười nói.

- Cái gì vậy?

Ánh mắt không chút nào dời đi, tiểu cô nương lơ đễnh nói.

- Ta nhớ rõ là ma thú nếu muốn biến thành hình người thì cấp bậc ít nhất cũng phải đến đấu hoàng. Muội muội lẽ nào…

Tiêu Viêm cười hắc hắc nói. Mà cũng có chút khó tin là tiểu cô nương này có được thực lực của đấu hoàng

Tuy rằng thực lực lúc trước nàng thi triển ra có phần khủng bố, nhưng khi Tiêu Viêm âm thầm suy nghĩ một chút thì ước chừng nàng chỉ đạt đến cấp bậc đấu vương mà thôi.

- Ta không có mạnh mẽ đến như vậy, chỉ là không cẩn thận ăn phải một gốc cây cực kỳ hiếm thấy tên là Hóa Hình thảo, sau đó liền biến thành bộ dạng này đây. Sau đó ta....

- Hóa Hình thảo? Khó trách.. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Nghe vậy Tiêu Viêm chợt giât mình, Hóa Hình thảo là tài liệu chủ yếu để luyện chế hóa đan, bởi vậy hiệu quả biến hóa cũng có một ít, nếu là để ma thú có cấp bậc đấu hoàng ăn vào chính là có thể tùy ý biến thành người, nhưng nếu thực lực không đủ, lập tức đem ăn sẽ bị kẹt trong hình người cho đến khi đột phá đấu hoàng mới thôi.

- Cha mẹ ngươi đâu?

Tiêu Viêm liếc mắt nhìn Kim Cương Bồ bên trong dược đỉnh đang bị Thanh Hỏa hòa tan tùy ý hỏi.

- Không có.

Tiểu cô nương cúi đầu suy nghĩ, hai tay ôm lấy đầu gối, răng gắt gao cắn vào môi, bên trong đôi mắt đen nhánh ẩn ẩn nước:

- Từ khi bắt đầu có ý thức, ta chỉ sống một mình trong núi sâu, trước đây bị rất nhiều tên gia hỏa khi dễ cũng chỉ có thể chính mình chạy trốn… Thẳng cho đến về sau ăn phải Hóa Hình thảo liền gặp được nội viện đại trưởng lão, rồi ông ta dẫn ta đến đây ở.

Nao nao nhìn tiểu cô nương cắn chặt môi ra vẻ quật làm ra bộ dáng quật cường, khiến cho Tiêu Viêm cảm thấy lòng mình có chút thương cảm, nhẹ nàng thở dài, tận lực thu nhỏ thanh âm nói:

- Ít nhất ngươi ở nơi này cũng không còn bị tiếp tục khi dễ nữa.

- Những tên kia sợ ta còn không kip, đâu dám đi khi dễ ta? Giống như ngươi đây, ta liền một ngụm ăn ngươi.

Trên khuôn mặt tiểu cô nương hiện lên một chút đắc ý

- Sau này không nên thấy ai là nói một ngụm đem người ta ăn, ngươi hiện tại cũng là nhân loại đó.

Tiêu Viêm không nói gì chỉ lắc đầu, nàng cũng không thử nghĩ xem với cái tiểu thân thể này nói ra lời đó không biết có bao nhiêu ôm bụng lăn ra cười.

- Hừm, tuy nói vậy chứ ta còn chưa bao giờ ăn thịt người.

Tiểu cô nương lầm bầm nói, cùng với Tiêu Viêm nói chuyện một hồi thái độ đã trở nên hữu hảo hơn rất nhiều.

- Tốt nhất vẫn là không nên ăn…

Tiêu Viêm thì thào một tiếng, bàn tay vung lên nhất thời một chùm bột phấn lọt vào trong dược đỉnh, cùng với mấy cái chất lỏng sềnh sệch kim sắc dung hợp lạo làm một, mười ngón tay mạnh mẽ huy động, theo đó chất lỏng trong dược đỉnh nhanh chóng chia lìa hóa thành hơn chục chất lỏng nhỏ.

- Ngưng!

Quát nhẹ một tiếng, chất lỏng nhanh chóng động lại. Trong nháy mắt liền hóa thành mấy chục đan hoàn ánh vàng rực rỡ xoay tròn trên thanh hỏa.

- Luyện chế loại này thật đúng là đơn giản, luyên đan dược mà cũng thoải mái được như vậy thì thật tốt…

Nhìn mấy hoàn đan dược tản ra quang mang kim sắc, Tiêu Viêm cười khổ một tiếng, vung tay lên liền mấy chục đan hoàn màu vàng mang theo kim sắc từ trong dược đỉnh bắn ra ngoài, cuối cùng lọt tới tay Tiêu Viêm

- Này thử xem đi, hương vị so với ăn sống ngon hơn rất nhiều.

Đem bình ngọc trong tay đưa đến tiểu cô nương đang trông mong nhìn mình, Tiêu Viêm cười nói.

Liên tục gật đầu, tiểu cô nương nhanh chóng đổ ra một đan hoàn màu vàng, cũng không cố kị nhiệt độ còn nóng mà trực tiếp một ngụm nuốt mất, cái miệng không ngừng nhai.

- Ngon quá…

Đảo miệng vài cái nàng liền đem đan hoàn nhai vỡ nuôt vào bụng. liếm liếm miệng, tiểu cô nương có chút lo âu thèm thuồng nhìn vào bình ngọc trong tay.

Cười cười, Tiêu Viêm phất tay đem dược liệu luyện chế Long Lực đan lấy ra từ trong nạp giới, căn dặn:

- Những đan hoàn này mình ngươi ăn là được, đừng đưa cho người khác ăn, bằng không lại ép chết người ta đấy.

Loại đan hoàn này cũng chưa chính thức là đan dược, cũng chỉ có mỗi thể trạng ma thú cường hãn mới là có thể tiếp nhận cái loại dược lực cuồng dã, đổi lại là người, chỉ sợ là từ chết cho đến trọng thương.

- Chính ta đang lo còn không đủ đây…

Lầm bầm một tiếng, tiểu cô nương đứng dậy ra vẻ già dặn vỗ vai Tiêu Viêm:

- Làm tốt lắm, về sau có người dám khi dễ ngươi, liền tới tìm ta, ta sẽ ra mặt giúp ngươi, nội viện này không ai dám trêu chọc đến ta đâu.

Tiêu Viêm không khỏi cười khổ lắc lắc đầu, dùng sức sờ sờ đầu tiểu cô nương đáng yêu, cười nói:

- Được, nhất định sẽ tìm ngươi!

- Ta đây về sau ăn xong rồi, ngươi còn có thể giúp ta luyện chế được không? Coi như ta bảo vệ ngươi để trả công nhé.

Tiểu cô nương nghe vậy nhất thời vui vẻ ngồi chồm hỗm trước mặt Tiêu Viêm, con mắt đen nhánh lộ vẻ chờ đợi.

"…" Tiêu Viêm đảo cặp mắt trắng dã, nguyên lai tiểu nha đầu có cái chủ ý này, hắn thiếu chút nữa tưởng rằng nàng có hảo tâm đến như vậy.

- Được, được, nhớ kĩ tên ta và nơi ta ở, sau này ăn hết rồi lại đến tìm ta.

Tiêu Viêm hữu khí vô lực phất phất tay nói.

- Ta biết rồi, tên Tiêu Viêm phải không, nơi cư ngụ của ngươi lúc nãy lão già kia cũng đã nói cho ta rồi.

Tiểu cô nương cười hì hì, về sau không phải ăn mấy cái loại dược liệu khó ăn nữa, điều này làm cho nàng cực kì vui mừng. Tại trong tâm nàng đã gán cho Tiêu Viêm cái danh hiệu đại hảo nhân.

- Vậy ngươi tiếp tục luyện chế đi, máy cái luyện đan này quá là buồn tẻ, may mắn là ta không học, nếu không có mà bị phiền chết thôi.

Đã đạt được mục đích nên rốt cuộc tiểu cô nương cũng thỏa mãn đứng dậy hướng về Tiêu Viêm lè lưỡi cười hắc hắc nói.

Lần thứ hai lắc đầu không biết nói gì, Tiêu Viêm nhìn thấy tiểu cô nương đang muốn đi ra ngoài liền bỗng nhiên hô:

- Đúng rồi tiểu muội muội, ta còn chưa biết tên của ngươi.

- Ta gọi là Tử Nghiên, tên này là do đại trưởng lão đặt cho. Bất quá mấy cái lão già trong nội viện kia lại len lén gọi ta là "Man Lực vương".

- Hừm, họ cứ tưởng rằng ta không biết gì chắc.

Tiểu cô nương cau mày nhăn mũi, hung hăng đấm ra một quyền. Đột nhiên có mấy đạo kình phong bạo xuất xẹt qua đầu Tiêu Viêm nện vào bức tường đặc chế cứng như sắt thép, nhất thời một vài khe nứt sâu hoắm trên đó liền hiện ra.

Mồ hôi lạnh từ trên trán đổ xuống Tiêu Viêm hốt hoảng kiểm tra cái đầu một phen, một lúc sau trừng mắt mắng Tử Nghiên:

- Tiểu quỷ kia, ngươi muốn giết ta hả?

Dùng bàn tay nhỏ bé của mình len lén bụng miệng cười. Tử Nghiên vội vàng hướng về Tiêu Viêm hướng đầu hối lỗi, hiện tại Tiêu Viêm chính là áo, cơm, cha mẹ của nàng, ngàn vạn lần không thể đắc tội được

- Tiêu ca ca, ngươi cứ luyện chế tiếp đi, ta ra ngoài trước. Khi nào ăn xong ta lại đến tìm ngươi.

Lời nói chưa dứt Tử Nghiên đã vội vàng hướng ra cửa chuồn mất.

Thấy Tử Nghiên chạy trốn, Tiêu Viêm chỉ đành cười khổ một tiếng, tiểu nha đầu này lúc thì quá đáng yêu, lúc thì lại quá bạo lực đi… Thở dài một tiếng, nhoáng một cái thanh sắc hỏa diễm lần thứ hai hình thành trên ngón tay.

- Đúng rồi Tiêu ca ca, ta ở trong viện cũng có bài danh trong cái cường bảng gì đó, chính là đệ nhất đó nha, về sau có người nào dám khi dễ ca thì cứ báo tên ta lên.

Cái đầu nhỏ bỗng thò ra từ cánh cửa hướng về Tiêu Viêm hắc hắc cười nói, sau đó liền vội vàng biến mất.

"Phốc…"

Thanh sắc hỏa diễm lượn lờ xung quanh bỗng nhiên tiêu biến. Tiêu Viêm mắt chữ A, mồm chữ O, nhìn ra nơi cửa một hồi lâu, sau đó cả người run rẩy lẩm bẩm nói:

- Nàng ta chính là cái người mà Lâm Diễm sợ như sợ hổ, đệ nhất cường bảng đó ư?

Giờ khắc này, Tiêu Viêm chỉ cảm thấy, thế giới này thật là lắm trò vui.

Trả Lời Với Trích Dẫn