Đấu Phá Thương Khung

Chương 525: Bài danh cường bảng




- Lần này hắn bị thương không nhẹ. Nhưng có đan dược mà huynh luyện chế, muốn chữa khỏi chỉ là vấn đề thời gian. Hơn nữa, muội xem hơi thở cùng dao động năng lượng của hắn, tựa hồ cũng có dấu hiệu đột phá đến Cửu Tinh Đại Đấu Sư.

Huân Nhi mỉm cười nói.

Nghe vậy, Tiêu Viêm thoáng kinh ngạc rồi khẽ gật đầu. Tu luyện thiên phú của Hổ Gia và Ngô Hạo thuộc loại cực kỳ thượng thừa. Nếu hắn không nhờ nhiều linh dược như vậy, chỉ sợ cũng không khả năng vượt qua bọn họ nhanh như vậy.

- Hai ngày nay bên ngoài có yên tĩnh lại chút nào chưa?

Bưng chén nước trả bên cạnh, hắn bình thản nhấp một ngụm, đột nhiên cười khổ nói.

Hiện giờ đã cách ngày đánh bại Bạch Trình trên Thi đấu tràng được hai ngày. Trong hai ngày này, Tiêu Viêm dường như không bước chân ra khỏi nhà, một là bởi vì tràng chiến đấu kia đã hao tốn nhiều tinh lực của hắn, hai là bởi vì đánh bại Bạch Trình, chính mình vọt một cái đã thành cường bảng cao thủ.

Mà dựa theo quy tắc cũ của "Cường Bảng" trong nội viện, chỉ cần có người có thể đánh bại người xếp ở phía trên, thì người thắng có thể đoạt được vị trí trên Cương Bảng của kẻ bại. Bạch Trình bài danh thứ 34 trên cường bảng, Tiêu Viêm đã đánh bại hắn nên hiện giờ không chỉ vọt cái trở thành cường bảng cao thủ mà cũng đồng thời chiếm luôn thứ hạng của Bạch Trình.

Hạng 34. Thành tích này mặc dù không cao nhưng,trong chốn nội viện thiên tài như mây này cũng đủ thể hiện sự ưu tú của người đạt được. Trên cường bảng, muốn tăng lên một hạng cơ hồ đều phải trải qua muôn vàn gian nan và cạnh tranh quyết liệt. Tuy rằng việc đề thân thành cao thủ trong cường bảng là rất khó khăn nhưng một khi đã tiến vào thì đãi ngộ phong phú lại khiến nhiều người đỏ mắt hâm mộ. Theo Tiêu Viêm biết, hạng 34 trên cường bảng này mỗi tháng giúp hắn được lĩnh hai trăm ngày Hỏa Năng từ nội viện. Đây chính là một số tiền thưởng dồi dào trong mắt những kẻ khác.

Trên cường bảng, chỉ cần leo lên vẻn vẹn một thứ hạng thôi, đãi ngô sẽ lại cao hơn rất nhiều. Bởi vậy, khi Tiêu Viêm đánh bại Bạch Trình, chiếm cứ hạng 34 trên cường bảng, liền bắt đầu có người khiêu chiến xuất hiện. Chiến thư xếp thành từng chồng từng chồng được đưa vào cửa. Tuy lúc thi đấu trong Thi đấu tràng, Tiêu Viêm thể hiện ra thực lực cực kỳ mạnh mẽ nhưng thực lực chân thực của hắn chỉ là Nhất Tinh Đấu Linh, do đó, trong tiềm thức của nhiều người cho rằng muốn đánh bại Tiêu Viêm cũng không khó khăn lắm, dù sao, hắn cũng không có viên Long Lực Đan thứ hai đề dùng.

Nguyên nhân Tiêu Viêm không ra khỏi cửa cũng là vì bị đống chiến thư xếp thành từng chồng từng chồng đó làm cho đau đầu. Hắn đối với bên ngoài lấy cớ là dưỡng thương, ngừng chiến khiến cho mấy tên khiêu chiến, muốn dùng Tiêu Viêm làm bàn đạp tiến thân cho địa vị của mình hết cách, đành giương mắt ngồi nhìn. Dù sao trong nội viện cũng có quy củ, kẻ bị thương có quyền cự tuyệt kẻ khiêu chiến mà không phải gánh vác trách nhiệm gì.

- Ha Ha, những kẻ muốn khiêu chiến huynh đã ít hơn nhiều so với hôm qua. Nhưng ta nghĩ chỉ cần Tiêu Viêm ca ca vừa ra khỏi cửa sẽ lập tức có bảy, tám người khiêu chiến với huynh.

Huân Nhi che miệng cười khẽ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Lắc đầu một cách bất đắc dĩ, Tiêu Viêm không nghĩ cái danh cường bảng cao thủ lại đem đến cho hắn phiền phức lớn như vậy. Nhìn đám người Lâm Tu Nhai mọi ngày đều có vẻ thản nhiên, không giống như mình bị cái đống chiến thư này làm cho muốn sứt đầu mẻ trán.

Trong lòng Tiêu Viêm ấm ức, hắn lại quên mất thực lực của đám người Lâm Tu Nhai, trong nội viện này có mấy người dám đi khiêu chiến họ? Những "đãi ngộ" mà hắn phải chịu có thể xem như một sự kiện đặc thù trong số cao thủ nội viện.

- Ai da!

Ngồi trên ghế nhàm chán, Tiêu Viêm lẩm bẩm nho nhỏ:

- Không biết giải đấu kia lúc nào bắt đầu …

- Ha Ha, Tiêu Viêm, hai tháng không gặp, không ngờ tới người lại đột phá tới Đấu Linh cấp bậc, hơn nữa còn đánh bại cả Bạch Trình. Tin này thực có chút rung động mà. Khi ta nghe được tin này trong Thiên Phần Luyện Khí Tháp cũng không dám tin.

Đại môn đang đóng chặt đột nhiên bị đẩy ra, một tiếng cười quen thuộc vọng đến, bóng nhân ảnh của Lâm Diễm đã tiến vào

Nghe được tiếng cười, Tiêu Viêm ngẩn ra, bỗng thấy sung sướng. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt tươi cười đang đi đến của Lâm Diễm, cười nói:

- Lâm Diễm học trưởng, sao rồi? Hỏa độc trong cơ thể đỡ hơn chưa?

- Dẹp hết ba cái thư lễ rườm rà đi. Có thứ thuốc nước của ngươi, hỏa độc đã hoàn toàn bị thanh trừ.

Lâm Diễm chào hỏi Huân Nhi xong, tùy ý ngồi vào một cái ghế.

Hiện tại, màu hỏa hồng trong mắt hắn cơ hồ đã tiêu tan không còn dấu vết, so với màu đỏ rực của mấy tháng trước hoàn toàn bất đồng. Hơn nữa, hỏa độc bị thanh trừ, khí chất cả người Lâm Diễm đã ít đi phần nào vẻ táo bạo, lại nhiều thêm một chút nét bình tĩnh. Xem hơi thở tựa hồ thực lực đã tăng tiến không ít.

- Chậc chậc, thực sự là đạt đến cấp bậc Đấu Linh rồi, tốc độ tu luyện của ngươi thực làm người ta không nói nên lời mà.

Tầm mắt tinh tế đảo qua đảo lại trên người Tiêu Viêm, cảm nhận luồng khí tức trong thể nội so với trước kia không chỉ mạnh hơn vài lần của hắn, Lâm Diễm không khỏi sợ hãi than.

Tiêu Viêm cười cười, phất phất tay với Huân Nhi. Nàng tức thì nhu thuận từ bên cạnh đi rót trà, mỉm cười dâng đến Lâm Diễm.

- Hắc Hắc, nghe nói Huân Nhi học muội khi ở Thi đấu tràng ngay cả đến Liễu Kình cũng không được nàng để vào mắt, bây giờ lại đi bưng bê trà nước, Tiêu Viêm, ngươi thực có bản lĩnh mà.

Vội nhận lấy chén trà, Lâm Diễm hướng về Tiêu Viêm, giơ ngón tay cái lên. Có thể khiến một cô gái xuất sắc như thế nói gì nghe nấy, những thủ đoạn này khiến Lâm Diễm bội phục.

Tiêu Viêm hết cách, lắc lắc đầu. Gã Lâm Diễm này sau khi khu trừ hỏa độc, mặc dù không còn táo bạo như trước nhưng vẫn không quản được cái miệng.

- Chuyện thi đấu ở Thi đấu tràng ta có nghe qua. Không ngờ ngươi đến Liễu Kình mà cũng chọc vào. Tên khốn đó cũng không phải là cây đèn hết dầu đâu.

Lâm Diễm thu lại nụ cười, nghiêm chính nói.

Mười tên đứng đầu Cường Bảng có ai là một ngọn đèn hết dầu? Tiêu Viêm cười cười, cũng không quá mức lo lắng. Tuy nói thực lực hiện tại chỉ ở mức Nhất Tinh Đấu Linh, nhưng chỉ cần vượt qua khoảng chênh lệch cực lớn đó sẽ khiến cho tất cả bọn Liễu Kình cực kỳ kiêng kị. Nếu đặt vào lúc trước, khi Tiêu Viêm chỉ vỏn vẹn là một Đại Đấu Sư, cho dù Tiêu Viêm có Phật Nộ Hỏa Liên làm bài tẩy cũng không thể chính diện đối kháng với Bạch Trình. Cảnh giới hai người thực sự chênh lệch quá lớn, cho dù có những đấu kỹ cường hãn này cũng không thể đánh bại đối thủ, mà bản thân lại rơi vào khốn cảnh. Nhưng hiện giờ thì khác, hắn đã đạp nhập cảnh giới Đấu Linh, để đánh bại Tiêu Viêm, e rằng cũng chỉ là một chiến thắng thảm khốc.

Đây chính là sự chênh lệch giai bậc!

Thấy vẻ mặt Tiêu Viêm vẫn không quá mức lo lắng, Lâm Diễm sửng sốt, cười nói:

- Thật sự rất quyết đoán. Tiểu tử ngươi thực khó để người khác nhìn thấu. Ngươi có thể tự tin như vậy chắc cũng che dấu không ít vốn liếng. Ta hình như lo lắng hơi quá.

Tiêu Viêm cười cười, không tiếp tục bàn tán về vần đề này nữa, than thở:

- Lâm Diễm học trưởng có thể cho ta biết "Giải Đấu Cường Bảng" đó, cuối cùng chừng nào thì bắt đầu?

- Oa, Ha Ha, người hiện tại đã có tên trong Cường Bảng, giải đấu này thực dính đến ngươi rồi.

Lâm Diễm cười, gật gật đầu nói:

- Tính thử thời gian, một tháng sau có lẽ giải đấu sẽ khai mạc. Sao? Chẳng lẽ ngươi cũng nghĩ đến mười hạng đầu sao?

Tiêu Viêm cười cười, từ chối cho ý kiến, chén trà trong lòng bàn tay xoay xoay, nhẹ giọng nói:

- Không biết Liễu Kình xếp hạng mấy vậy?

Nụ cười thoáng qua, lâm Diễm trầm mặc một hồi rồi mới vươn ba ngón tay ra.

- Thứ ba?

Tiêu Viêm nao nao, thực lực của Liễu Kinh quả nhiên còn nằm ngoài dự kiến.

- Thứ nhì là Lâm Tu Nhai, thứ tư là Nghiêm Hạo, từ thứ năm đến thứ tám đều là những tên hiển hách trong nội viện. Ta hình như hạng chín hay mười gì đó. Nhưng đó chỉ là xếp hạng lúc trước. Bây giờ, sau khi thanh trừ Hỏa Độc trong cơ thể, thực lực đã tăng lên không ít. Nếu xếp hạng lại, ta tin có thể lọt vào sáu hạng đầu.

Lâm Diễm cười hắc hắc nói.

Lâm Tu Nhai mà xếp hạng nhì sao? Khuôn mặt Tiêu Viêm xẹt qua một chút kinh ngạc. Không nghĩ tới thứ hạng của Lâm Tu Nhai còn cao hơn Liễu Kình một bậc. Nhưng ngẫm lại cũng là đương nhiên. Ban đầu gặp ở thâm sơn, cho dù trúng một kích của Tuyết Ma Thiên Viên đã giác tỉnh huyệt mạch cuồng bạo, hắn vẫn còn sức nhảy loạn. Nếu đổi lại là Đấu Linh Đỉnh Phong chỉ sợ cũng mất mạng tại chỗ. Tên này, thực lực không yếu tí nào.

- Chớ xem thường Lâm Tu Nhai. Một thân Phong thuộc tính đấu khí của hắn đã luyện tới mức lô hỏa canh thuần, hơn nữa hắn cũng có bối cảnh không nhỏ. Những công pháp đấu kỹ mà hắn tu tập đều là cao giai cấp bậc, vượt xa sự tưởng tượng của người thường. Thực sự khó chơi.

Lâm Diễm trịnh trọng nói. Cuồng ngạo như hắn đối với Lâm Tu Nhai cũng phải kinh nể vài phần, đủ để nhìn ra thực lực của Lâm Tu Nhai.

Khẽ gật đầu. Chứng kiến qua tràng chiến đấu giữa Lâm Tu Nhai và Tuyết Ma Thiên Viên, Tiêu Viêm tự nhiên sẽ không xem thường những cường giả đẳng cấp này. Suy nghĩ một chút, hắn cười nói:

- Hạng nhì, hạng ba đều có, vậy đệ nhất là ai?

Những lời này của Tiêu Viêm vốn chỉ là tùy ý hỏi thôi. Nhưng khi vừa ra khỏi miệng thì tên Lâm Diễm trước mắt, bàn tay cứng đờ, trên mặt mơ hồ hiện lên vẻ né tránh, mồm há hốc. Vậy mà vẫn chưa thốt lên cái tên mà tất cả lão sinh trong nội viện đều úy kị như hổ…