Thi đấu tràng, khu vực nóng bỏng nhất trong nội viện, có thể nói, khu vực có chút máu tanh này cùng với hoàn cảnh chung của một học viện là hai sự tồn tại hoàn toàn trái ngược nhau. Nhưng cùng tồn tại trong nội viện lại không hề xảy ra mâu thuẫn gì. Điều này không thể không nhắc đến quyết sách sáng suốt của nội viện. Và cũng chính nhờ có Thi đấu tràng này mà những học viên được nội viện đào tạo ra khác với học viên của những học viện khác là chỉ biết được một bề nổi của chiến đấu, một khi lâm vào cuộc chiến sinh tử tàn khốc thì nhũn cả chân ra.
Vì lý do được bao bọc quanh một địa vực hỗn loạn nhất đại lục, nên loại đệ tử không có kinh nghiệm huyết chiến một khi rơi vào trong Hắc Giác Vực, e rằng chỉ có kết cục dữ nhiều lành ít. Về điểm này, Già Nam học viện, hàng năm đều phát sinh không ít xung đột với Hắc Giác Vực, đương nhiên rõ ràng nhất.
Trong Thi đấu tràng, lấy "Hỏa Năng" hậu hĩnh làm tiền đề, mỗi ngày đều có vô số học viên phấn đấu vì nó. Mặc dù đa số người muốn từ trong chiến đấu đạt được khoái cảm và đột phá nhưng nếu có thể có thêm phần thưởng, ngoài việc gia tăng kinh nghiệm chiến đấu lại khiến cho mỗi con người đều cảm thấy cực kỳ hưng phấn.
Mỗi ngày ở Thi đấu tràng cơ hồ đều có thể dùng từ "biển người tấp nập" để hình dung. Những tiếng la rống, tiếng hô hoán cũng có thể nghe được rõ ràng dù là đứng bên ngoài cả trăm mét.
Thi đấu tràng ngày hôm nay cũng không ngoài dự tính, bị vô sô bóng người chật ních. Phóng tầm mắt mà nhìn cũng chỉ thấy toàn đầu người đông nghìn nghịt. Những tiếng xôn xao vang lên ầm ĩ bên tai giống như một loại ma âm vang vọng, làm một số người không thể thích ứng cảm thấy một trận đau đầu nhức óc.
Trên Thi đấu tràng khổng lồ có không ít những sàn đấu có diện tích không nhỏ chút nào. Nhưng hôm nay, hơn một nữa số người đều bu quanh khu vực bên ngoài một sàn đấu. Theo hai bóng người hung hãn va chạm nhau, từng đợt dao động khí kình mạnh mẽ bộc phát. Từng đợt tiếng hô, tiến rống đến kiệt lực nhằm trợ uy cho trận chiến cứ thế vang vọng toàn bộ Thi đấu tràng.
- Đại Ca, giết nó đi!
- Cho mấy tên tân sinh trứng thối kia biết lợi hại của "Bạch Bang" chúng ta đi!
Bên ngoài vòng chiến, một số học viên, đều mang cùng một loại huy chương, nhìn tên thủ lĩnh đang chiếm thế thượng phong, vẻ cuồng tiếu đầy mặt, lớn tiếng hô hoán. Một số tên cũng không quên hướng về phía đám người trên khán đài đối diện, ầm ầm quẳng cho một tràng tiếng cười trào phúng.
Nhìn đám người trên khán đài đằng xa, người dẫn đầu là một vị thiếu nữ áo xanh. Dung mạo của nàng cực kỳ xinh đẹp, nhưng làm động lòng người nhất lại chính là khí chất thanh tĩnh như một đóa hoa sen của nàng. Vòng chiến này có thể thu hút hơn một nửa khán giả của Thi đấu tràng, một nguyên nhân trong đó có lẽ là vì khí chất và dung mạo của nàng.
Đột nhiên giữa sân nổi lên một trận gió lớn, thiếu nữ áo xanh vẫn giữ được vẻ bình tĩnh. Lúc này, đôi mày liễu mảnh khảnh chợt nhíu lại, ẩn hiện một tia lo lắng.
Sau lưng thanh y thiếu nữ là một đám học viên. Trên ngực họ đều có mang huy chương giống nàng. Nghe được tiếng cười giễu cợt từ đối diện truyền lại, khuôn mặt họ hiện lên vẻ tức giận nhưng do lo ngại tình huống bất lợi trên sàn thi đấu nên cũng đành nuốt nỗi tức giận đã trào lên cổ xuống.
- Huân Nhi, xem ra Ngô Hạo cững thực sự không phải đối thủ của Bạch Trình. Hắn thực sự quá lỗ mãng mà.
Một thiếu nữ khoác áo đỏ, thân hình cực kỳ bốc lửa đứng bên cạnh thiếu nữ áo xanh, quan sát bóng người đang liên tục di chuyển như gió trên sàn đấu, khuôn mặt tái nhợt lại, không khỏi nhăn nhó nói.
Huân Nhi khẽ gật đầu, bàn tay mềm mại chậm rãi nắm chặt. Đôi mặt long lanh nhìn vào giữa sàn đấu hồi lâu, nhẹ giọng nói:
- Mặc dù Ngô Hạo vừa đột phá tới Cửu Tinh Đại Đấu Sư, nhưng dù sao thực lực hai bên cũng chênh lệch quá lớn... Nếu hết cách thì ta phải vào thay hắn thôi.
- Ngươi muốn đích thân ra tay?
Nghe thế, Hổ Gia ngẩn ra. Đối với thực lực của Huân Nhi, rất ít người biết rõ ràng, bởi vì dù trong bất cứ hoàn cảnh nào trong mắt cô nàng đều như gió thoảng mây bay. Nàng như là một con bài tẩy chưa được lật.
- Ta không thể để lúc Tiêu Viêm ca ca trở về thấy Bàn Môn bị người ta hạ nhục thành như vậy được.
Huân Nhi mỉm cười, tiếng nói nhẹ nhàng lại mang theo một chút hàn ý:
- Tên Bạch Trình đó, vốn muốn để dành cho Tiêu Viêm ca ca, nhưng hiện tại chắc là phải tự mình xử lí hắn cho rồi.
Lời này của Huân Nhi, cũng như ý nói muốn thu nhập một Lục Tinh Đấu Linh như Bạch Trình là rất nhẹ nhàng. Nếu là người bình thường, Hổ Gia tất nhiên sẽ chỉ tay mà cười nhạo, nhưng nhìn thấy bộ dáng bình thản của Huân Nhi, nàng lại không có nửa điểm hoài nghi. Khẽ gật đầu rồi quay lại, hướng tầm mắt ném về trận chiến phía trên sàn đấu.
- Bàn Môn? Thế lực do Tiêu Viêm kiến lập sao?
Ở một khu vực có tầm nhìn rất tốt ngoài Thi đấu tràng, vài bóng người đang dựa nghiêng người và lan can, quan sát tràng chiến đấu trên sàn, sau khi nghe được tiếng nói, lập tức mở miệng hô lên vẻ kinh ngạc.
- Đúng vậy, Bàn Môn là do tân sinh tổ chức lên, hiện tại, trải qua thu hút cũng có không ít lão sinh gia nhập. Đầu lĩnh đích thực là Tiêu Viêm.
Mái tóc dài màu bạc nhẹ nhàng tung bay, màu sắc chói lọi làm kẻ khác cảm thấy nhức mắt, Hàn Nguyệt liếc mắt nhìn đám người Lâm Tu Nhai đang kinh ngạc, nói.
- Hắc hắc, tên này cũng là một nhân tài. Mới vào nội viện nửa năm đã có thành tựu cỡ này.
Lâm Tu Nhai cười cười nói:
- Nhưng xem tình huống phía dưới, Bàn Môn có vẻ đã rơi vào thế hạ phong. Thế công của tân sinh kia mặc dù sắc bén, lại mang theo vài phần khí tức sát phạt hiếm thấy, nhưng chênh lệch so với Bạch Trình quá lớn, bằng thực lực Đại Đấu Sư đỉnh phong của hắn có thể làm Bạch Trình luống cuống tay chân cũng đã rất giỏi rồi!
- Ngày hôm qua nhận được một tin tức, tên gia hỏa Liễu Kình hình như phái người tiếp xúc với Bạch Trình. Vốn bởi vì Tiêu Viêm đã thắng Hàn Nhàn khi so tài luyện dược thuật khiến Bạch Trình có chút kiêng kị, nên trước giờ vẫn không dám hành động gì, nhưng sau khi tiếp xúc với người của Liễu Kình, Bạch Trình lại trở nên càn rỡ, có lẽ là có âm mưu rồi.
Nghiêm Hạo bên cạnh vừa chăm chú nhìn vào Thi đấu tràng, vừa nghiền ngẫm nói. Đừng xem bề ngoài Nghiêm Hạo thô lỗ, hắn so với người thường thì cẩn thận hơn rất nhiều.
- Tiêu Viêm và Liễu Kình cũng có xung đột sao?
Nghe thế, Lâm Tu Nhai cũng kinh ngạc nói.
- Cũng không thể nói vậy, Tiêu Viêm là có hiềm khích với Liễu Phỉ. Con đàn bà đó lòng dạ hẹp hòi ngươi cũng biết mà.
Nghiêm Hạo thản nhiên nói. Trong giọng nói tựa hồ rất khinh thường Liễu Phỉ.
- Ha Ha, xem ra sắp có kịch hay xem rồi. Theo ta thấy gã Tiêu Viêm kia là người không dễ gì để người khác bắt nạt. Hắn mặc dù chỉ có thực lực Đại Đấu Sư, nhưng khi đối diện với ta lại gây cho ta cảm giác rất thận trọng. Nghĩ lại hắn che giấu cũng khá thâm sâu.
Lâm Tu Nhai cười nhẹ, hai tay đè lên lan can, ánh mắt cũng tùy ý quẳng vào nơi mà Nghiêm Hạo nhìn trước đó. Bên trong bóng râm nơi đó, có một bóng người mơ mơ hồ hồ đứng sừng sững, lộ ra một cỗ bá khí nhàn nhạt khiến đám người Lâm Tu Nhai vừa nhìn đã biết là ai.
Nghiêm Hạo cười cười. Nụ cười tựa như chờ mong hai người sẽ được va chạm chính diện.
Hàn Nguyệt bên này đôi mày thanh tú hơi nhíu nhẹ một cái rồi chợt thở dài một hơi, lại đem ánh mắt quẳng vào tràng chiến đấu nóng bỏng trong sân.
"Uỳnh!"
Trong sân, hai bóng người một đỏ một trắng nhanh như chớp xẹt ngang không trung, cuồi cùng như hai ngôi sao băng ầm ầm va chạm nhau ngay giữa sân. Ngay lúc đó, hai cổ đấu khi hùng hồn đột nhiên bùng nổ. Dưới cổ kinh khí mạnh mẽ phát tán từ vụ nổ này, sàn sân đấu cứng rắn bị vỡ nát hình thành nên cả một khe nứt.
"Thương!"
Lúc hai người va vào nhau, tiếng kim loại va chạm vang lên thanh thúy, lửa tóe ra, Huyết sắc trọng kiếm đập mạnh vào một thanh trường thương màu vàng sẫm. Một cỗ kình khí dao động từ phía trên hai bóng người mạnh mẽ lan ra đến mức mắt thường cũng thấy được.
"Binh, binh!"
Bên trong tiếng vang trầm thấp, hai bóng người đều đồng thời lui về phía sau. Bóng người màu trằng chỉ lui hai bước đã ổn định lại, cúi đầu hừ một tiếng, run bả vai lên, đem tất cả kình khí hóa giải.
So với bóng người màu trắng thì bóng nhân ảnh màu đỏ chật vật hơn rất nhiều. Hắn lui liền bảy, tám bước, thậm chí khi lui lại bước cuối cùng, một vết máu đỏ sẫm từ khỏe miệng trào ra, hơi thở hỗn loạn, hiển nhiên là bị nội thương không nhẹ. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Lão Đại giỏi lắm!
Đứng ngoài quan khán, nhìn thấy bóng người màu đỏ hộc máu lui ra sau, đám người Bạch Bang không khỏi bùng nổ một tràng tiếng hô hân hoan. Càng có nhiều tiếng châm chọc hơn được "tặng" cho phía "Bàn Môn" ở đối diện khiến người của "Bàn Môn" tức đến xanh mặt.
- Tiểu tử hung hăng kia, Cửu Tinh Đại Đấu Sư đã muốn khiêu chiến ta, thực không biết tự lượng sức.
Trường thương màu vàng sẫm trong tay chỉ xéo xuống mặt đất, lắng nghe tiếng hoan hô như sấm động ở bốn phía, Bạch Trình nhếch môi, cười lạnh nói:
- Trong mắt cường giả chính thức, người của Bàn Môn rốt cục cũng chỉ là hạng tiểu nhân ngang ngược. Có thể đạt được nhiều Hỏa Năng thì sao? Hỏa năng có nhiều hơn nữa, không có thực lực cũng trở thành một con dê béo trong mắt người khác mà thôi.
"Phụt." Nhổ ra một ngụm máu tươi, gương mặt Ngô Hạo âm trầm, ánh mắt vằn máu nhìn Bạch Trình đứng đối diện. Nhìn bộ dáng hắn giống như một đầu mãnh thú khát máu làm Bạch Trình chợt có cảm giác lạnh người.
Tia máu trong mắt lóe ra, một lát sau, Ngô Hạo có vẻ như đã hạ quyết tâm, lau vết máu ở khóe miệng, sau đó đem máu tươi trên tay chầm chậm quẹt lên trên Huyết sắc trọng kiếm. Dính máu tươi, Huyết sắc trọng kiếm mơ hồ tăng thêm màu đỏ sậm. Khuôn mặt ngô Hạo lúc này dần dần hiện lên một màu đỏ tím kỳ dị.
Nhìn thấy hành động quỷ dị của Ngô Hạo, Bạch Trình nhướng mày, trường thương trong tay run nhẹ, chỉ về hướng kẻ đối diện.
Ngay lúc Ngô Hạo đến bước cuối cùng phải xuất ra con bài tẩy, một bóng nhân ảnh màu xanh tuyệt diễm bỗng nhiên nhẹ nhàng hiện ở giữa sân. Bàn tay mềm mại hoàn mỹ như bạch ngọc nhè nhẹ vỗ bờ vai hắn. Lúc này, năng lượng cuồng bạo trong cơ thể liền bình lặng xuống.
- Để cho ta.
Tiếng nói nhẹ nhàng làm cho Ngô Hạo ngẩn ra. Hắn nhìn vòng eo mảnh khảnh như lá liễu trước mặt, lắc lắc đầu, trầm giọng nói:
- Ta có thể đối phó hắn!
Huân Nhi nhàn nhạt liếc Bạch Trình một cái, chợt nghiêng hàng mi nhìn Ngô Hạo đang kiên trì. Dưới cái nhìn chăm chú đó, Ngô Hạo phải chịu thua, thấp giọng cười khổ nói:
- Cẩn thận một chút.
- Sao thế? Bàn Môn không còn người nữa sao? Lại để một cô bé lên đài sao? Tiêu Viêm đâu? Sao đến giờ này vẫn chưa thấy bóng dáng hắn? Sợ rồi sao?
Nhìn thấy Huân Nhi tiến nhanh lên sân, Bạch Trình không nhịn được, cười chậm chọc nói.
- Đối phó ngươi à, không cần đến Tiêu Viêm ca ca ra tay đâu.
Huân Nhi nhẹ giọng nói, bộ dáng khinh thường khiến cho không ít người kinh ngạc. Chỉ bằng vào khí chất đại địch trước mặt nhưng vẫn thong dong đã khiến cho một số người trong tràng vốn ái mộ cô gái áo xanh này lại tăng lên bội phần. Nhưng khi càng sợ hãi than vì khí độ của Huân Nhi, thì lại không nhịn được oán giận tên Tiêu Viêm. Hắn thân là một người đàn ông lại để một cô gái ra mặt...
- Người của Bàn Môn đều cuồng vong như vậy sao? Tân sinh năm nay thực sự có thái độ tệ nhất so với tân sinh của mấy năm gần đây.
Bị một cô gái, hơn nữa là một cô gái xinh đẹp như vậy sỉ nhục, Bạch Trình cũng nén không được lửa giận.
Lúc này Huân Nhi cũng lười đáp lại, trong bàn tay mềm mại, kim mang đại thịnh, năng lượng cường hãn ẩn chứa trong đó khiến không ít người rên lên kinh dị.
Nhìn thấy kim sắc quang mang trong tay Huân Nhi, khuôn mặt Bạch Trình cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, chợt cười lạnh một tiếng, trường thương vung lên, đấu khí màu sàng sẫm dày đặc lượn lờ nổi lên.
Trong sân, kim quang và thâm hoàng sắc quang mang đại thịnh, chốc lát sau, hai đạo quang ành đồng thời hành động như chớp, cuối cùng, dưới vô số ánh mắt chăm chú đã lướt bắn đến, trong một hơi thở đã gặp nhau giữa sân. Trong khi mọi người tưởng rằng sự va chạm mạnh mẽ lại sắp sửa nổ ra thì mơ hồ cảm nhận được tiếng sấm nhàn nhạt vang vọng bên trong Thi đấu tràng.
Trong nháy mắt tiếng sấm vang lên, một đạo hắc sắc tàn ảnh hiện lên, song chưởng như chớp bắn ra, nhu nhuyễn đẩy vào bờ vai của cả hai người. Đầu tiên là nhu lực tràn ra, nhẹ nhàng đem Huân Nhi chấn lui ra biên giới sàn đấu. Trong khi đó, bàn tay tiếp xúc với Bạch Trình mạnh mẽ làm bùng nổ kình lực hung hãn, chấn hắn bay về phía sau.
Từ hắc sắc tàn ảnh hiện ra cho đến việc Huân Nhi, Bạch Trình đều bị chấn lui, tất cả đều chỉ xảy ra trong chớp mắt. Đại đa số người chỉ cảm thấy tầm mắt đột nhiên lóa lên, sau đó lại thấy hai bóng người đã lui ra sau.
- Cuồng vọng đương nhiên là có vốn để cuồng vọng, Bạch Trình thủ lĩnh nếu không ưa, Tiêu Viêm ta chơi với ngươi là được. Động thủ với một cô gái, không sợ mất thân phận sao.
Tiếng cười nhàn nhạt đột nhiên vang lên trên sân. Mọi người ngẩn ra, ngạc nhiên di động tầm mắt hướng về phía một bóng người khoác áo đen không biết tự lúc nào đã xuất hiện trong sân
Trong sân, tàn ảnh màu đen nhanh chóng ngưng thành thực thể, hắc bào nhân khẽ ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt đang mỉm cười thanh tú. Chẳng qua trong nụ cười đó, ai cũng có thể nhận ra mấy phần sát ý lạnh lẽo.
- A... Kịch hay sắp mở màn rồi...
Ở một chỗ trên Cạnh Kỹ Tràng, Lâm Tu Nhai đang dựa trên lan can, đôi mắt sáng ngời lên, ánh mắt không nhịn được chuyển sang chỗ bóng người đang ẩn nấp trong bóng râm, lúc này cũng đã dựng thẳng người lên, hơi thở bá đạo sắc bén chợt tăng lên một ít.