Đấu Phá Thương Khung

Chương 507: Cuồng bạo huyết mạch




Lâm Tu Nhai sau lưng bỗng nhiên hiện ra đấu khí hai cánh, không chỉ làm cho Tiêu Viêm kinh ngạc, mà cũng là làm cho Nghiêm Hạo và mọi người cũng không khỏi thất kinh, chuyện tốt này xảy ra làm cho mọi người dần dần phục hồi tinh thần lại, nhưng phải giải quyết truyện trước mắt đã. Trong mắt mọi người lại xuất hiện những tia ngưng trọng.

Mặc dù Nghiêm Hạo cũng là giống như Lâm Tu Nhai. Bước một chân vào cánh cửa Đấu Vương cấp bậc, nhưng chỉ là một chút chạm đến, cũng chỉ có thể so sánh với Đấu Linh đỉnh cường giả mạnh hơn một ít mà thôi. Muốn đạt tới như Lâm Tu Nhai dựa vào thực lực của mình ngưng tụ được đấu khí hai cánh, cũng là còn kém hơn rất nhiều, mà từ đó cũng là có thể nhìn ra, Lâm Tu Nhai đi trước hơn hắn rất nhiều.

Đấu khí hóa cánh, dường như là đấu khí trong tu luyện có dấu hiệu đạt được thành quả, dấu hiệu này đại biểu cho việc trở thành cường giả của đại lục, tất cả mọi người đều rõ ràng, chỉ cần có thể tu luyện được đấu khí hóa cánh, như vậy đã trở thành cường giả, đạt được cấp bậc Đấu Vương. Đấu Vương, hai chữ đơn giản thôi nhưng có vô số người thiên phú kiệt xuất suốt đời cố gắng tu luyện, nhưng cuối cùng đạt được cấp bậc Đấu Vương có được mấy ai.

Đấu Linh cùng Đấu Vương, mặc dù chỉ hơn nhau có một giai thôi, nhưng sự chênh lệch như trời với đất vậy. Đấu Linh cùng với người khác chiến đấu, đều cũng chỉ có thể dùng đấu khí trong cơ thể mà chiến đấu, mặc dù đấu khí trong cơ thể Tiêu Viêm so với thường nhân hùng hậu hơn hoặc là tinh thuần một ít, nhưng là bất luận như thế nào cũng đều là dùng đấu khí trong cơ thể để chiến đấu, cho đến thời điểm đều bị khô kiệt.

Mà Đấu Vương, chỉ cần đi vào cấp bậc này trong cơ thể đấu khí chính là có thể dùng được lực lượng của thiên địa, đem nó điều động hóa cho mình sử dụng, cỗ lực lượng kinh khủng có thể san núi lấp biển. Như vậy, từ Đấu linh đến Đấu vương cường giả mà sự chênh lệch của nó có thể nói là như trời và đất vậy. Một cái bằng vào lực lượng của bản thân mình, một cái thì dẫn động được lực lượng thiên địa, manh yếu như thế nào, ai nhìn cũng có thể biết.

Cho nên, trước mặt mọi người nhìn thấy Lâm Tu Nhai sau lưng hiện ra hai cánh năng lượng, vẻ mặt của mọi người đều là như vậy.

- Thanh Huyễn Phong Sát!

Trong lúc, mọi người đang kinh ngạc, trên không trung sẳng Lâm Tu Nhai đột nhiên sẵng giọng quát lên, mà theo tiếng quát, mọi người chỉ cảm thấy trong sơn cốc gió tựa hồ đang lưu động rồi đột nhiên trong lúc đó tụ lại, Ngay sau đó, cuồng phong đại chấn, một cỗ lực lượng rất mạnh ở giữa không trung cấp tốc ngưng tụ, vẻn vẹn trong nháy mắt lực lượng đã hội tụ xong, cuối cùng cường lực xé rách không khí, tiếng xé gió bén nhọn vang xa giống như tiếng thổi dịch, tại bên tai mọi người xoay quanh không tiêu tan.

"Hưu! "

Một đạo kình phong cực kỳ mạnh mẽ, một bóng dáng màu xanh mơ hồ từ giữa không trung lao xuống, nhưng mà mặc dù bóng dáng màu xanh cực kỳ mơ hồ kia, người ta nhìn vẫn có thể mơ hồ phân biệt được đây là một loại năng lượng hóa màu xanh trường kiếm. Chẳng qua thanh trường kiếm này tốc độ quá nhanh, quá khủng bố, hơn nữa mặt ngoài thanh kiếm còn tuôn ra lốc xoáy. Tựa hồ tùy theo cuồng phong áp súc ngưng tụ mà thành năng lượng. Như vậy, năng lượng ngưng tụ lại là do đấu kỹ thi triển, uy lực chính là cực kỳ khổng lồ.

Bóng dáng màu xanh kia mục tiêu công kích rõ ràng là Tuyết Ma Thiên Viên.

Mặc dù ở thời điểm trước công kích Lâm Tu Nhai một đòn kinh khủng, nhưng cũng là tạo điều kiện cho hắn thăng cấp thành công. Ngay bây giờ đây, một đòn công kích của Lâm Tu Nhai ở trên không giống như trên mặt đất có thể tự nhiên tránh né. Cho nên, Tuyết Ma Thiên Viên cũng là cảm nhận được công kích này mang đến một kình khí cực kỳ mạnh mẽ, mà vẫn không có nửa điểm biện pháp, chỉ có thể mở to mồm, phát ra một tiếng gầm, đem một đạo bạch sắc năng lượng lồng ánh sáng này từ trong cơ thể mạnh mẽ bạo dũng ra, cuối cùng tạo thành một viên cầu băng hàn, đem toàn thân đều bao bọc trong đó.

Bạch sắc băng cầu vừa mới ngưng tụ, có tiếng gió bén nhọn trong nháy mắt lao tới, hai luồng năng lượng mãnh liệt va chạm, mọi người chỉ nghe bầu trời có một tiếng nổ ầm ầm, chỉ nhìn thấy bạch sắc băng cầu rơi nhanh xuống, cuối cùng va chạm thật mạnh xuống cốc khẩu cách đó không xa, đá vụn bên trong bay ra rào rào, trời đất mù mịt, rơi xuống đất giống như một viên đạn pháo, đem mặt đất trào ra một khe nứt ước chừng hơn mười mét, từng đạo khe rãnh to lớn lan ra bốn phương tám hướng, cuối cùng kéo dài tiến nhập đến tận bên trong rừng rậm.

Nhìn thấy băng cầu kia rơi xuống mặt đất. Nghiêm Hạo cũng là vội vàng lao người đến, nhìn thấy đất đá xung quanh hỗn loạn, cây cối ngổn ngang, trong cơ thể đấu khí cấp tốc bắt đầu khởi động, không cho Tuyết Ma Thiên Viên bị thương nhân cơ hội thoát đi.

Mấy đạo ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm chỗ băng cầu rơi xuống đất, giữa không trung, một đạo bóng dáng màu xanh lao xuống, cuối cùng vững vàng dừng ở phía trên một ngọn cây, mọi người ánh mắt nhìn lại, cũng là nhìn thấy sắc mặt có chút tái nhợt của Lâm Tu Nhai. Lúc này đấu khí hai cánh sau lưng hắn cũng đã dần dần trở nên mờ nhạt, sau cái nháy mắt có tiếng răng rắc rất nhỏ vang lên, hóa thành quang điểm đầy trời, chậm rãi biến mất.

- Đại gia hỏa này rất là mạnh, không nghĩ tới nhiều người như vậy phong tỏa, đối với nó không tạo thành nhiều trở ngại, nếu không có ta bởi vì công pháp có chút kỳ dị tăng tiến, miễn cưỡng ngưng tụ ra đấu khí chi cánh, chỉ sợ thật đúng là bị một chưởng của nó đánh chết, bất quá mặc dù chạy thoát một kiếp, mà đấu khí tiêu hao cũng đã thật sự quá lớn.

Lâm Tu Nhai nắm chặt trong thanh trường kiếm, hướng về phía Nghiêm Hạo mấy người cười khổ nói.

- Nguyên nhân do Công pháp?

Nghe được lời này, bọn Nghiêm Hạo sửng sốt, chợt giật mình, nhưng trong lòng lặng lẽ thở dài.

- Hóa ra là dựa vào công pháp. Người này như thế đã bước một chân vào Đấu Vương, nhưng là muốn ngưng tụ đấu khí chi cánh thật là quá sức.

Thân hình giấu ở trong rừng rậm, Tiêu Viêm cũng là nghe thấy được Lâm Tu Nhai nói, lập tức nghĩ lại cảm giác giật mình, trong lòng âm thầm nói.

Mọi người đều nghĩ, chỉ cần có thể đấu khí của bản thân mình ngưng tụ ra đấu khí hai cánh, chính là có thể đủ xưng là chuẩn Đấu Vương cường giả, nếu là có thể đủ ngưng tụ đấu khí hai cánh trên không trung mà phi hành một khoảng thời gian, thì chính thức là Đấu Vương cường giả. Nhưng mà, điều kiện tiên quyết đều là tự thân mình thực lực, còn dựa vào công pháp cũng không thể tính là đã thăng cấp Đấu Vương cường giả.

Còn nữa, bọn họ cũng đã rõ ràng, Lâm Tu Nhai tu luyện chính là đấu khí Phong thuộc tính, loại đấu khí này là một loại mà khi ngưng tụ đấu khí hai cánh so với những thuộc tính khác càng thêm dễ dàng hơn, Nói như thế, Lâm Tu Nhai cũng là thực sự chưa phải là chân chính vượt qua Đấu Linh để bước vào Đấu Vương cấp bậc.

- Lâm học trưởng, chiến đấu chính là đã xong?

Ở ngoài đi vào, Hàn nguyệt cũng là yểu điệu dứng trước mặt Lâm Tu Nhai, nhẹ giọng hỏi.

Nghe được Hàn Nguyệt nói, bọn Nghiêm Hạo cũng đã phục hồi tinh thần lại, vội vàng đem ánh mắt nhìn vào bên trong, đưa lỗ tai lắng nghe một hồi, dĩ nhiên là không phát hiện được động tĩnh gì, lập tức trên khuôn mặt bọn họ đều tỏ ra vui mừng.

Lâm Tu Nhai khẽ cau mày nhìn không hề có động tĩnh gì tiếp theo, hắn rõ ràng chính mình lúc trước công kích cường độ thế nào, mặc dù có thể làm cho Tuyết Ma Thiên Viên chịu một ít vết thương, nhưng mà đem nó đánh chết cũng là tuyệt đối không có khả năng.

Trong lòng hiện lên vài đạo ý niệm, Lâm Tu Nhai tay nắm vào khuy áo, đem một cỗ cuồng phong đánh xuống, bụi mù đều quét hết đi.

Theo tro bụi dần dần tán đi, phía dưới hiện ra một cái hố thật lớn. Nhưng là bởi vì cái hố này rất sâu, mọi người chỉ có thể nhìn thấy một mảnh sâu kín hắc ám lan tràn xung quanh rất nhiều băng tầng.

Ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú vào hố sâu. Lâm Tu Nhai bỗng nhiên rùng mình, hắn phát hiện trong hố sâu kia. Tựa hồ mơ hồ có cái gì mầu hồng nhàn nhạt quỷ dị phát tán ra.

- Có điểm không đúng, cẩn thận một chút!

Nắm chặt thanh trường kiếm, Lâm Tu Nhai trầm giọng nhắc nhở.

Lâm Tu Nhai nhắc nhở, cũng là làm cho bọn Nghiêm Hạo khuôn mặt trở nên ngưng trọng, lập tức trong cơ thể đấu khí bạo dũng mãnh ra, đem thân thể đều bao bọc trong đó. Từ xa nhìn lại, liền giống như vài lồng năng lượng đủ loại mầu sắc, cũng là không ngừng phóng thích ra.

Tiêu Viêm ẩn núp trong bóng tối, cũng là nhìn thấy trong sân quỷ dị biến hóa cảm thấy kinh ngạc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái hố tối đen kia, bởi vì linh hồn cảm giác lực nhạy cảm, hắn mơ hồ nhận thấy được cái hố đen kia bên trong tựa hồ có cái gì khủng bố sắp bạo dũng mà ra.

- Cẩn thận một chút, Tuyết Ma Thiên Viên năng lượng đang cấp tốc tăng cường, xem ra ta dự đoán súc sinh này hẳn là đang thức tỉnh cuồng bạo huyết mạch, những tên kia vây giết sợ là phải thất bại rồi.

Dược Lão thanh âm ở trong lòng Tiêu Viêm vang lên. Trong thanh âm, lộ ra một cỗ vui sướng khi thấy người khác gặp họa.

Nghe vậy, Tiêu Viêm ngẩn ra, chợt cười khổ một tiếng, không nói gì chỉ là cẩn thận điều chỉnh hơi thở, chú ý những động tĩnh trong sân.

Im lặng kéo dài ước chừng ba bốn phút đồng hồ. Theo thời gian trôi qua, bên trong hố sâu ánh sáng màu đỏ quỷ dị càng ngày càng thịnh, cuối cùng, xuất hiện một quả cầu đỏ tươi nồng đậm, mà cảnh tượng yêu dị này, làm cho Lâm Tu Nhai cùng mọi người trong lòng nổi lên một chút bất an, nếu không phải "Địa Tâm Thối Thể Nhũ" kia sức dụ hoặc thật sự quá lớn, chỉ sợ tất cả đã rút lui rồi.

Đứng ở một chỗ ngọn cây, Hàn Nguyệt nắm chặt ngọc thủ đầy mồ hôi lạnh, mặc dù chỗ nàng đứng cách chiến trường khá xa, cũng nhận thấy cái hố to kia hiện ra những tia hồng mang tràn ngập sát ý cuồng bạo. Mắt nhìn mình chằm chằm, có lẽ cái kia là do con súc sinh phát ra. Nếu nàng không phát hiện ra nơi này cất dấu "Địa Tâm Thối Thể Nhũ" kia, chỉ sợ cũng sẽ không mang đến nhiều phiền toái như thế này.

"Ầm! "

Trong lúc Hàn Nguyệt đang miên man suy nghĩ, đột nhiên có một đạo Băng tiết bạo liệt từ trong hắc động truyền ra. Mà theo thanh âm hạ xuống, mọi người trong lòng căng thẳng, xoay trở lại mặc dù là mơ hồ nhìn thấy hắc động có một đạo cực kỳ mơ hồ hồng mang bay ra. Đạo hồng mang này bay ra với tốc độ khủng khiếp, làm cho mọi người sửng sốt. Nhìn thấy đạo hồng mang này mang theo năng lượng khổng lồ, không thể đón tiếp, mọi người vội vàng nhanh chân chạy trốn.

Đạo hồng mang xuất hiện trước mặt Lâm Tu Nhai liền lúc Lâm Tu Nhai cảm giác được một cỗ cực kỳ băng hàn kình phong, từ trước mặt xé gió hung hăng đập tới.

Cảm thụ được kình phong sắc bén, Lâm Tu Nhai trường kiếm trong tay vội vàng vũ động, Cấp tốc tạo ra trước mặt một ngọn gió võng, nhưng mà cổ băng hàn kình phong kia đánh úp, gió võng chỉ kiên trì được một cái chớp mắt, liền ầm ầm nổ tung, mà vẫn chưa hoàn toàn hóa giải băng hàn kình phong kia, cũng là nó hung hăng oanh kích đến, lập tức một ngụm máu tươi cuồng bắn ra, Lâm Tu Nhai thân thể tựa như một quả đạn pháo, rơi thật mạnh xuống bên trong rừng rậm.

Vẻn vẹn chưa đầy một hiệp, bằng một cái công kích thật mạnh Lâm Tu Nhai liền bị bại lui, Nghiêm Hạo cùng đám người đều biến sắc nhìn lại.

Hồng ảnh sau khi đánh lui Lâm Tu Nhai, nhưng chưa truy kích ngay Nghiêm Hạo và mọi người, nhướn đôi mắt đỏ đậm trực tiếp nhìn về phía ngọn cây xa xa nơi Hàn Nguyệt đứng, tràn ngập sát ý gầm nhẹ tiếng động, vang vọng toàn bộ núi rừng.

- Hàn Nguyệt, đi mau!

Nhìn thấy đây là mục tiêu tiếp theo của hồng ảnh. Nghiêm Hạo cùng mọi người ngẩn ra, chợt vội vàng hô.

Trên ngọn cây, Hàn Nguyệt cũng nhìn thấy hồng ảnh, khuôn mặt xinh đẹp có chút tái nhợt, nhưng mà nàng lại vẫn chưa chạy trốn, nàng rõ ràng thấy Lâm Tu Nhai tốc độ cho đến thực lực cũng không phải là đối thủ của nó, nếu nàng xoay người chạy trốn. Chỉ sợ trên đường chạy bị nó đánh chết mà thôi, mà nếu ra tay toàn lực đánh cược một lần, có lẽ còn có thể còn sống.

Tại lúc giữa cái sống và cái chết như thế này, nàng cũng vẫn không rối loạn mà chạy trốn, ngược lại trong tuyệt cảnh nàng càng nỗ lực tìm kiếm sinh cơ.

Bàn tay mềm nắm chặt, cấp tốc đem đấu khí ngưng tụ. Trước mặt hồng mang rồi đột nhiên phi tới, xuất hiện trước mắt là một cái mặt thú dữ tợn, mang theo sát ý, công kích tới.

"Rống! "

Tiếng rống giận tràn ngập sát ý vang vọng phía chân trời, so với lúc trước đuổi giết Lâm Tu Nhai càng hung hiểm hơn, hung hăng xé rách không khí, thân thể mềm mại lay động, vẻ mặt tái nhợt. Hàn nguyệt như một đóa hoa đứng trước một cơn bão hung hãn đánh tới.

Cách đó không xa, Nghiêm Hạo cùng mọi người thấy thế, tất cả mọi người đều giận dữ và không đành lòng, đáng tiếc bởi vì thực lực, không thể ra tay, thế nhưng đều là chỉ có thể nhìn một đóa xinh đẹp bị cơn bão lớn tàn phá mà thôi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Quay mắt về phía này cơ hồ nàng hẳn phải chết trong một kích này, Hàn Nguyệt cũng không hi vọng, ánh mắt đẹp chậm rãi nhắm lại, vẻ lãnh diễm động lòng người trên gương mặt làm cho mọi người cảm thấy buồn bả.

Xuy! "

Gió lạnh sắc bén không bởi vì tình cảnh buồn bả này mà động lòng mà nó không có nửa điểm đình trệ, vẫn hung hăng công kích Hàn Nguyệt, nhưng mà kình phong sắp công kích đến Hàn Nguyệt, đột nhiên xuất hiện một đạo hắc ảnh mang theo tiếng sấm rền hiện lên, mà bóng đen hiện lên trong lúc đó khẽ ôm lấy Hàn Nguyệt làm cho kình phong sắc bén kia vồ hụt, cũng là trong nháy mắt tiêu mất bóng dáng.

Cách đó không xa, Nghiêm Hạo và mọi người nhìn thấy biến cố đột ngột xuất hiện mà cảm thấy sững sờ, chợt ánh mắt vội vàng dời đi, cũng là nhìn thấy cách đó khoảng trăm mét trên một ngọn cây, một đạo hắc ảnh nhẹ nhàng đứng đó, mà Hàn Nguyệt cũng đang mềm nhũn nằm trên tay.

Trên ngọn cây, bóng đen cúi đầu nhìn trong lòng ngực mình một người lãnh diễm động lòng, nhưng bây giờ khuôn mặt đang tái nhợt. Nhẹ nhàng ôm lấy thân hình gọn gàng thư sướng của nàng, nhìn khuôn mặt động lòng người. Cách đó không xa có mấy ánh mắt đang soi mói nhìn, hắn chỉ có thể đem thân thể sinh đẹp kia khẽ đặt xuống, cười nói:

- Hàn Nguyệt học tỉ, ngươi không sao chứ?

Nghe được thanh âm, Hàn Nguyệt kia nhắm chặt đôi lông mi thon dài run nhè nhẹ vài cái, chợt kinh hãi mở mắt ra, trong ánh mắt nhìn thấy trước mặt xuất hiện một gương mặt thanh tú tuổi trẻ, đột nhiên xuất hiện trước mặt mình. Nàng khẽ run run cái miệng nhỏ hồng nhuận của mình ngạc nhiên nói:

- Ngươi... Ngươi... Tiêu Viêm?