Sau khi Hách trưởng lão tuyên bố bắt đầu, toàn bộ ánh mắt thoáng cái chuyển hướng tới hai người phía sau thạch thai, âm thanh nhốn nháo cũng dần dần trở nên yên ắng hơn nhiều.
Tầm mắt Tiêu Viêm chậm rãi cẩn thận đảo qua dược tài trên thạch thai, sau khi phát hiện vẫn chưa quên gì, mới khẽ gật đầu, bàn tay vung khẽ, dược đỉnh màu đỏ liền xuất hiện tại thạch thai trước mặt.
Dược đỉnh Tiêu Viêm sử dụng thực sự không phải hạng cao cấp gì, hơn nữa bởi vì số lần sử dụng trong khoảng thời gian này nhiều lắm, do đó khiến cho nhan sắc bên ngoài dược đỉnh có chút ảm đạm, liếc mắt nhìn một cái, giống như một lò nhóm lửa không bám tro vậy.
"Xùy."
Dược đỉnh của Tiêu Viêm vừa xuất hiện, Hàn Nhàn bên cạnh cách đó không xa nhịn không được cười ra tiếng, trong lòng âm thầm lắc đầu, thầm cười nói:
"Xem ra bản thân thật là có chút xem trọng tên này rồi."
Tại luyện dược giới, dược đỉnh tốt giống như lợi khí vừa tầm trong tay chiến sĩ, có thể làm cho xác xuất luyện đan thành công gia tăng thật lớn, mà hiện giờ Hàn Nhàn nhìn dược đỉnh Tiêu Viêm sử dụng thế mà lại rách nhát như vậy, trong lòng tự nhiên không khỏi có vài phần khinh thường.
Sau khi Hàn Nhàn trong lòng nói ra, bàn tay hắn cũng vung lên. Nhất thời, một dược đỉnh toàn thân kim sắc thoáng hiện, dương quang chiếu xạ lên trên đỉnh, nhất thời phản xạ ra quang hoa chói mắt, làm cho người ta phải chuyển ánh mắt đi.
Chỉ từ thanh thế bề ngoài của hai dược đỉnh mà xem, không nghi ngờ là một trời cách biệt. Một cái giống như chó cỏ thôn quê, cái kia lại giống như chó cảnh cả người nạm vàng dát bạc, cực kì diễm lệ phô trương.
Tiêu Viêm cũng không để ý gì tới các ánh mắt trêu tức từ mọi nơi, tầm mắt đảo qua dược đỉnh trước mặt. Một lát sau, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve một khe hở nông cạn mắt thường khó có thể nhìn thấy ở mặt ngoài dược đỉnh, mày không khỏi hơi nhíu, trong lòng bất đắc dĩ nói:
"Uy lực Dị Hỏa thật sự quá lớn, đê giai dược đỉnh này đích xác khó có thể thừa nhận loại nhiệt độ này. Sau này hẳn là nghĩ biện pháp tìm một dược đỉnh vừa tay. Hiện tại, hi vọng thứ này còn có thể kiên trì luyện chế xong thôi."
Trong lòng khẽ thở dài một tiếng, Tiêu Viêm bỗng nhiên cảm nhận được một trận ba động nóng cháy, lập tức cau mày, quay đầu nhìn lại, cũng vừa thấy Hàn Nhàn đang nâng một đoàn hỏa diễm. Nhan sắc hỏa diễm cùng dược đỉnh giống nhau, ánh vàng rực rỡ cực kì hấp dẫn ánh mắt người ta, bên trong hỏa diễm giống như có kim sắc nham tương lưu động, có chút kì dị.
- Gì?
Ánh mắt nhìn chằm chằm đoàn kim sắc hỏa diễm kia, Tiêu Viêm trong lòng thoáng kinh dị một tiếng, không nghĩ tới gia hỏa kia còn có được bảo bối hỏa diễm bậc này. Lấy linh hồn lực lượng của Tiêu Viêm mà xem, kim sắc hỏa diễm này mặc dù so ra kém xa Dị Hỏa, nhưng cũng có thể tính là một loại lửa có chút kì dị. Hơn nữa từ năng lượng thẩm thấu ra không trung mà xem, hỏa diễm này luận trình độ nóng cháy chỉ sợ so với Tử Hỏa của hắn càng tốt hơn.
Hàn Nhàn này cũng không phải tên vô bản sự. Tiêu Viêm hơi có chút ngạc nhiên quét mắt về phía khuôn mặt Hàn Nhàn, cũng từ khóe mắt hắn nhìn ra vẻ đắc ý, lập tức bất đắc dĩ cười, thầm nghĩ xem ra vẫn phải thu hồi những lời này.
Ở trong mắt người trong nghề ở cấp bậc như Tiêu Viêm, ngọn lửa trong tay Hàn Nhàn không xem như quá mức ngạc nhiên, nhưng đệ tử dưới kia xem ra lại là kì dị thật lớn. Chỉ dựa vào đấu khí cũng có thể thực hóa ra được, nhưng ít nhất cần thực lực cấp bậc Đấu Vương, hơn nữa vô luận trong đấu khí thực hóa thế nào, cùng chân chính hỏa diễm so sánh vẫn thiếu một phần tính chân thực, huống chi đoàn kim sắc hỏa diễm trong tay Hàn Nhàn này ngoài tính quan thưởng, nham tương kim sắc lưu động bên trong càng làm cho người ngoài cảm thấy bất khả tư nghị.
- Kim sắc hỏa diễm của ta tên là Huyễn Kim Hỏa. Sau khi ấu thú của thất giai Huyễn Hỏa Hạt Long Thú phá vỏ mà ra, loại Huyễn Kim Hỏa này mới có thể lưu lại bên trong vỏ trứng, vỏ trứng sẽ trong vòng 3 ngày bị hỏa diễm thiêu thành tro tàn, mà muốn có được loại Huyễn Kim Hỏa này, chỉ có thể trong ba ngày, tìm được vỏ trứng của ấu thú Huyễn Hỏa Hạt Long Thú.
Phía dưới phóng tới từng đạo ánh mắt kì dị, làm cho trong lòng Hàn Nhàn hư vinh tâm đại phóng, trong lúc nhất thời thế mà nhịn không được cười vang nói.
- Thất giai Huyễn Hỏa Hạt Long Thú?
Tên này vừa ra khỏi miệng, không chỉ có các đệ tử phía dưới sắc mặt đại biến, chính Hác trưởng lão cùng tất cả trưởng lão cũng hơi có chút động dung. Thất giai, đây chính là siêu cấp cường giả đủ để sang với Đấu Tông cấp bậc đó, không nghĩ tới hỏa diễm cực kì huyễn lệ này lại có lai lịch như thế.
"Khó trách so với Tử Hỏa trên người Tử Tinh Dực Sư Vương càng hung hãn hơn, hóa ra là đến từ Huyễn Hỏa Hạt Long Thú cao hơn một giai. Tên này cũng thật là hảo vận mà." Nghe được lời Hàn Nhàn, trong mắt Tiêu Viêm cũng hiện lên một chút kinh ngạc. Thế giới rộng lớn này, quả nhiên không gì không có, đủ loại hỏa diễm làm người ta hoa mắt kinh ngạc. Chỉ là loại hỏa thú này liền huyễn lệ như vậy, thật không biết mấy hỏa diễm trên Dị Hỏa Bảng kia lại có phong thái ra sao nữa?
Nhớ tới cái gọi là Dị Hỏa Bảng, trong lòng Tiêu Viêm liền có chút hỏa nhiệt, cười nhẹ một tiếng, ngón tay khẽ lắc, một đoàn thanh sắc hỏa diễm nhỏ liền xuất hiện trong lòng bàn tay. Tay nhẹ gảy bên trong đám lửa, hỏa diễm liền vẽ nên một đạo vòng cung giữa không trung, cuối cùng tiến vào dược đỉnh. Trong lúc nhất thời, hừng hực hỏa diễm liền bốc lên bên trong dược đỉnh.
Thanh Liên Địa Tâm Hỏa trong tay Tiêu Viêm tự nhiên cũng khiến cho Hàn Nhàn vẫn để tâm bên này chú ý đến, lập tức trong mắt xẹt qua một chút kinh ngạc. Quả nhiên theo như tin tức, Tiêu Viêm này nắm giữ một loại thanh sắc hỏa diễm không rõ chi tiết, rất là bá đạo. Hiện giờ nhìn thấy, bá đạo hay không còn chưa chứng kiến, nhưng ít ra ngoại hình nhan sắc này, thật ra cùng tin tức tình báo không khác.
- Hỏa diễm gần như là phụ trợ, chính yếu vẫn cần phải xem luyện dược thuật của cá nhân.
Hàn Nhàn cười nhạt, vung tay lên, kim sắc hỏa diễm cũng tiến vào trong kim hoàng dược đỉnh. Trong lúc nhất thời, kim sắc dược đỉnh chứa đựng kim sắc hỏa diễm, làm cho hắn bên này trở thành địa phương hấp dẫn ánh mắt nhất trong quảng trường, mà đối với Tiêu Viêm bình tĩnh bên kia, thật là cũng không có bao nhiêu người quá quan tâm.
Ánh mắt Tiêu Viêm gắt gao nhìn chằm chằm trong dược đỉnh, ngón tay chậm rãi xẹt qua dược tài trên thạch thai. Đầu ngón tay ngẫu nhiên tùy ý điểm xuống, liền có một gốc dược tài ngoại hình kì dị bị kẹp trong ngón tay.
Trong lúc ánh mắt cấp bách nhìn, não hải Tiêu Viêm cấp tốc xem lại các loại tư liệu ghi trên dược phương kia. Luyện chế Long Lực Đan này tài liệu cần thiết thật nhiều, lớn lớn nhỏ nhỏ nhiều loại nhiều thứ cộng lại sợ là phải hơn bốn mươi loại, trình độ dung hợp giữa các loại dược tài, giao tạp với nhau, quả thực phiền toái đến mức giống như lẫn lộn lung tung. Nếu không thể án chiếu theo dược phương từng bước luyện chế, thường nhân muốn đánh bậy đánh bạ luyện chế ra, không biết tỉ lệ phải nhỏ đến mức nào…
Bất quá xem như hai người Tiêu Viêm hiện giờ đều đã xem dược phương, hơn nữa đem tư liệu trong đó ghi tạc trong đầu, nhưng vẫn cảm thấy có chút cứng tay. Dù sao ngũ phẩm đan dược cũng không phải vật tầm thường, loại đan dược cấp bậc này, cho dù là bỏ vào trong Hắc Giác Vực, cũng có thể bán đấu giá ra một cái giá xa xỉ trên trời. Bởi vậy, muốn đem nó thành công luyện chế, tự nhiên cũng cực kì khó khăn, đặc biệt đây là đối với Tiêu Viêm cùng Hàn Nhàn cả hai tiểu bối cấp bậc cũng không đạt tới ngũ phẩm Luyện Dược Sư mà nói, lại khó càng thêm khó. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Thành ra, một vài trưởng lão hiểu được một chút luyện dược thuật ở đây, cũng chỉ là ôm một loại tâm tình xem náo nhiệt. Đẳng cấp luyện dược thuật của Hàn Nhàn ước chừng bất quá mới tứ phẩm, cho hắn luyện chế ngũ phẩm đan dược, vậy phần thất bại đơn quả thực là cao đến khiến người ta líu lưỡi. Mà Tiêu Viêm, mặc dù các trưởng lão đều biết tiểu tử này có một loại Dị Hỏa màu xanh, nhưng có được Dị Hỏa lại không có nghĩa là luyện dược thuật của hắn có bao nhiêu kiệt xuất. Cho nên, để hai tiểu tử kia luyện chế ngũ phẩm đan dược, quả thật là quyết định cực kì thất bại, bộ mấy dược tài trân quý kia không cần tiền sao?
Đương nhiên Tiêu Viêm cùng Hàn Nhàn đều không biết suy nghĩ trong lòng mấy trưởng lão đó, nếu không, tự nhiên không thể thiếu một phen buồn bực không nói. Lúc này hai người đều tiến nhập nan đề đầu tiên, đó chính vì cả chuỗi rườm rà, thậm chí là bước không biết phải tiến hành chính xác thế nào.
Trong nhất thời, mọi người dưới trường chỉ có thể nhìn hai gia hỏa trên đài ngây ngốc với hỏa diễm bên trong dược đỉnh, học viên có chút không hiểu rõ đây là bước nào của luyện đan thuật.
Sau khi ngẩn người kéo dài gần hai ba phút, Tiêu Viêm liền phục hồi tinh thần lại trước, khẽ cau mày hít một hơi, ngón tay kẹp đầy dược tài kia khẽ run lên, liền có thêm hai loại dược tài giống như lá khô bị đầu nhập vào trong dược đỉnh.
Hữu chưởng cách không nhắm ngay dược đỉnh, trong lúc linh hoạt lao vào, theo hoạt động của đầu ngón tay, thanh sắc hỏa diễm bốc lên trong dược đỉnh cũng không ngừng vặn vẹo, phát ra độ nóng lúc cao lúc thấp.
Khuôn mặt ngưng trọng, tay phải Tiêu Viêm khống chế hỏa hầu, tay trái trên thạch thai bay múa bóng ảnh cũng làm người ta hoa cả mắt. Từng loại dược tài bị ném giữa không trung, sau đó thành một đường parapol, lập tức rơi vào trong dược đỉnh, cuối cùng bị hỏa diễm một ngụm thôn phệ.
Trên thạch thai, dược tài ném giữa không trung cơ hồ chưa từng ngừng nghỉ, mà nhìn thấy bước đi một hơi liền mạch của Tiêu Viêm bên này, phía dưới quảng trường nhất thời vang lên một chút âm thanh kinh ngạc rầm rĩ. Mà bị âm thanh xôn xao ngạc nhiên này hấp dẫn, ngay cả Hàn Nhàn trầm tư một bên cũng chuyển đầu hướng này, sau khi thấy Tiêu Viêm trong lúc này cơ hồ không ngừng luyện chế, trên khuôn mặt không khỏi ngốc trệ trong nháy mắt.
Trong quảng trường, Hác trưởng lão khoanh tay đứng lúc này ánh mắt cũng hơi sáng lên. Tiêu Viêm lộ ra thủ pháp như vậy, giống như là nước chảy mây trôi, không có nửa điểm đình trệ, nhìn qua cực kì có tính hân thưởng.
"Phốc…"
Dưới ánh mắt soi mói toàn trường, đột nhiên, một đạo tiếng vang rất nhỏ cực kì nặng nề từ trong thạch thai truyền ra, bàn tay Tiêu Viêm đột nhiên dừng lại. Nhíu mày, bàn tay như chớp chụp được một gốc dược tài sắp lọt vào dược đỉnh, đưa mắt nhìn dược đỉnh trống tuếch, không khỏi khẽ lắc đầu. Lúc trước tâm phân nhị dụng, vô ý một cái, hỏa hầu thoáng hơi cao một chút, thành ra liền trực tiếp làm cho dược dịch nguyên bản đã dung hợp gần phân nửa hoàn toàn bốc hơi cả.
- Ôi…
Tiêu Viêm lần đầu thất bại, nhất thời làm đám người nhìn không chuyển mắt phía dưới tiếc hận thở dài một hơi.
Một bên, nhìn thấy lần thất bại đầu của Tiêu Viêm, Hàn Nhàn mới lạnh lùng cười, thầm nghĩ trong lòng: "Cho ngươi đắc ý…"
Sau một hồi kín đáo châm chọc trong lòng, Hàn Nhàn cũng không hề để ý tới Tiêu Viêm trong trầm tư, quay đầu đem ánh mắt hướng dược đỉnh của mình, sắc mặt dần ngưng trọng. Một lát sau, thở ra một hơi sâu, bàn tay vung lên, lập tức đem một gốc dược tài ném vào trong dược đỉnh.
Theo một gốc tiếp một gốc dược tài của Hàn Nhàn nhập vào dược đỉnh, lực chú ý trong sân, không khỏi lần nữa tập trung trên người hắn. Nhận thấy được mấy ánh mắt phóng đến bên kia, khóe miệng Hàn Nhàn hơi nổi lên chút đắc ý, nhưng nụ cười đắc ý này vẫn còn chưa khuếch tán ra, tại sau khi gốc dược tài thứ tám tiến vào dược đỉnh phát ra một đạo âm thanh phừng phực rất nhỏ vang lên bên trong, rồi đột nhiên ngưng đọng xuống.
- Ha ha…
Trong quảng trường, mọi người đầu tiên trừng to mắt nhìn sắc mặt cứng ngắc của Hàn Nhàn, một lúc sau, không khỏi vang lên một chút tiếng phì cười. Dược tài đợt đầu của Hàn Nhàn, tinh luyện dung hợp, rõ ràng so với Tiêu Viêm càng thêm hoàn toàn thất bại. Ít nhất lúc trước Tiêu Viêm ước chừng sau khi tinh luyện hơn hai mươi loại dược liệu mới bởi vì phân tâm mà khiến cho kiếm củi ba năm thiêu một giờ, mà Hàn Nhàn lại chỉ vừa mới tinh luyện đến gốc thứ tám đã thất bại, chênh lệch trong đó, chính là bọn ngoài nghề không hiểu luyện chế đan dược đều có thể nhìn ra.
Lần đầu tiên luyện chế, hai người đều là cùng thất bại mà hạ màn, bất quá thất bại này, tựa hồ Tiêu Viêm có chút tiêu sái hơn một chút.