Chậm rãi tiến đến gần đại môn. Có vài tên thủ vệ nhận ra gương mặt Tiêu Viêm, thoáng ngẩn ngơ một lúc, sự hưng phấn dần tràn ngập trên mặt. Khi Tiêu Viêm tiến đến gần, mấy người cùng dùng hết sức lực cùng hô lớn:
- Thủ lĩnh!
Thanh âm ồn ào khiến cho không ít người ngoái nhìn, Tiêu Viêm hướng về đám thủ vệ, khẽ nở nụ cười bất đắc dĩ. Tiến lên vài bước, vỗ vỗ vai một người trong đám. Sau đó lại thong thả tiến vào khu vực của tân sinh. Để lại đằng sau người thủ vệ đứng ngơ ngẩn, bởi được yêu mà hóa sợ vì hành động vỗ vai của hắn.
- Hắc hắc, mới cách biệt một tháng, có vẻ thực lực của thủ lĩnh lại tinh tiến không ít a, xem ra không bao lâu nữa, Bàn Môn chúng ta sẽ xuất hiện một cường giả Đấu Linh. Đến lúc đó, cũng không cần phải xem sắc mặt những kẻ khác nữa rồi.
Nhìn bóng dáng Tiêu Viêm thấp thoáng, thủ vệ lúc trước bị Tiêu Viêm vỗ bả vai không khỏi nhếch miệng cười nói.
- Gì, thủ lĩnh hiện tại lại còn sợ ai? Các ngươi thường xuyên phục vụ gần Thiên Phần Luyện Khí tháp, chẳng lẽ ngay cả sự kiện hãi nhân kia cũng chưa nghe nói qua? Hắc hắc. Chỉ một chiêu liền đem tứ tinh Đấu Linh mất đi sức chiến đấu. Trong nội viện này, có bao nhiêu người có thể làm được loại chuyện như thế?
- Sự kiện đó ta cũng được nghe nói a. Ha ha, hiện giờ tại bên trong tháp tu luyện. Các thế lực khác nghe thấy người Bàn Môn chúng ta, cũng không còn đem mắt chó nhìn người như trước nữa. Phần lớn đều là bởi nguyên nhân của thủ lĩnh!
Tiêu Viêm dĩ nhiên là nghe không được lời nói của thủ vệ, lúc này đang từ từ tiến vào khu vực riêng biệt dành cho tân sinh.
Các thành viên Bàn Môn ngẫu nhiên qua lại, trông thấy Tiêu Viêm, đều ngẩn người ra, rồi vội vàng xoay trở lại nhường đường, ánh mắt ánh lên sự kính sợ cùng tôn sùng, đồng thời mang theo chút nghi hoặc nhìn Tiêu Viêm đi qua.
Thẳng đường trở lại lầu các nhỏ bên trong. Khi bước vào cửa, phát hiện không chỉ có ba người Huân Nhi, Hổ Gia, Ngô Hạo, mà bất ngờ là Lâm Diễm, cũng đã cùng mọi người ở bên trong đại sảnh.
Trong bốn người, Huân Nhi là người đầu tiên phát hiện Tiêu Viêm bước vào, nhưng phản phản ứng mạnh mẽ nhất lại là Lâm Diễm. Hắn từ trên ghế nhảy phắt lên, nhanh như chớp lao đến bên cạnh Tiêu Viêm, một tay nắm lấy ống tay áo Tiêu Viêm, lo lắng mắng:
- Ta kháo, tiểu tử nhà ngươi rốt cục đã trở lại, nhanh lên, lúc trước ngươi đưa Băng Linh đan cùng Tẩy Tủy Hàn Linh dịch đều đã dùng hết. Ta chờ ngươi ba bốn ngày rồi, nếu ngày mai ngươi vẫn chưa trở lại,ta đành phải đi vàoThiên Phần Luyện Khí tháp tìm ngươi.
Dùng sức rút về tay áo đang bị Lâm Diễm kéo lấy, Tiêu Viêm đảo cặp mắt nói:
- Gấp cái gì?Một hai ngày không trừ độc cũng không chết được.
Nói xong, hắn liền không để ý tới Lâm Diễm, trực tiếp đi vào đại sảnh, ngồi xuống một chiếc ghế.Hướng về phía ba người Huân nhi, cười nói:
- Như thế nào? Gần đây Bàn Môn không có sự tình nào chứ? Phía Bạch Bang không có động tĩnh gì sao?
- Ân. Vốn khi ngươi bế quan được một hai ngày. Vẫn có thành viên tại bên trong tháp tu luyện gặp một ít quấy rối của Bạch Bang. Bất quá sau khi ngươi ở bên trong Thiên Phần Luyện Khí tháp hiển lộ uy phong, Bạch Bang cũng không dám làm càn quá mức, các hành động quấy rối cũng ít đi. Chắc sự uy hiếp của ngươi đã phát huy tác dụng.
- Hơn nữa, bây giờ có không ít đệ tử tự do muốn gia nhập Bàn Môn chúng ta. Trải qua một ít khảo hạch, hiện giờ thành viên Bàn Môn so với lúc ngươi bế quan đã vượt hơn một phần tư. Hơn nữa mấy tên đệ tử đó thực lực cũng không tồi, phần lớn đều là cấp bậc Đại Đấu Sư.
Huân Nhi tự mình rót cho Tiêu Viêm một chén trà nóng, hé miệng cười nói.
- A….?
Nghe vậy, Tiêu Viêm ngẩn ra, chợt bật cười khanh khách:
- Ta chỉ là muốn trong lúc bế quan không bị người khác quấy rầy, nên mới lấy Lôi Nạp ra giết gà dọa khỉ, không nghĩ tới lại có tác dụng tốt như vậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Tạm thời ngươi có thể yên tâm, gã gia hỏa kia hiện tại không rảnh thay Liễu Phỉ ra mặt đâu. Hơn nữa, chỉ còn khoảng hơn nửa năm thời gian, là tới giải đấu năm năm một lần của Nội Viện. Hiện tại hắn đang bế quan cả ngày lẫn đêm, dẫu ngẫu nhiên có thời gian từ trong tháp đi ra, cũng sẽ tu luyện đấu kỹ ở đấu tràng. Cho nên, trước khi giải đấu kết thúc, hắn sẽ không tìm ngươi gây phiền toái, nhưng sau đó, hắc hắc, thật khó mà nói.
Lâm Diễm có chút vui sướng khi thấy người gặp họa, cười nói.
- Giải đấu Nội Viện?
Đôi mày khẽ nhíu, Tiêu Viêm kinh ngạc nói:
- Có cuộc thi đấu này? Tại sao chúng ta không nghe thấy tin tức này?
- Giải đấu này không liên quan đến các ngươi... Chỉ có các cao thủ "Cường bảng" mới tham gia giải đấu, còn thường nhân chỉ có thể ở dưới mặt đất xem náo nhiệt, cho nên các ngươi tự nhiên là không đủ tư cách biết.
Lâm Diễm bĩu môi nói.
- Chỉ cần có thể lọt vào tốp mười trong giải đấu, liền đạt được tư cách trở thành trưởng lão dự bị. Hơn nữa, còn có thể đi vào tầng thứ chín Thiên Phần Luyện Khí tháp tiếp nhận sự thử thách của tâm hoả căn nguyên!
- Có biết cái gì gọi là thử thách tâm hoả không? Đơn giản mà nói, khi trải qua sự thử thách của tâm hoả căn nguyên, chỉ cần ngươi không phải loại người có nhân phẩm xấu xa. Liền có được chứng nhận tấn giai cấp bậc Đấu Vương, các ngươi đã hiểu chưa?
- Chứng nhận cấp bậc Đấu Vương?
Lời nói vừa lọt vào tai, ánh mắt Hổ Gia cùng Ngô Hạo liền trở nên nóng cháy khát vọng. Tu luyện đấu khí, cấp bậc Đấu Vương dường như là một ranh giới nghịch thiên khó vượt qua. Vô số người thiên phú tu luyện không tồi nhưng đều là dẫm chân tại bình cảnh cấp bậc Đấu Linh. Chậm chạp không thể tiến xa hơn một bậc.
- Tâm hoả căn nguyên?
Khác với hai người bọn, Tiêu Viêm lại đem sự chú ý đặt nơi tên gọi "căn nguyên"... Chẳng lẽ đúng là... bản thể Vẫn Lạc Tâm Viêm?
Chén trà trong tay thoáng run rẩy, một chút nước khẽ sánh ra ngoài. Tiêu Viêm mạnh mẽ đè nén sự khiếp sợ trong lòng. Chậm rãi đem chén trà đặt lên bàn. Ngẩng đầu quay về phía Lâm Diễm, nhẹ giọng hỏi:
- Tầng thứ chín. Cần có tư cách gì mới có thể đi vào?
- Ngươi đừng trông vọng hão huyền
Lâm Diễm đảo cặp mắt trắng dã, thản nhiên nói:
- Đơn giản mà nói. Đệ tử căn bản không có khả năng đi vào tầng thứ chín hoặc sâu hơn nữa là tầng thứ mười. Chỉ có trưởng lão học viện mới đủ tư cách. Cho nên, những người khác sau khi tốt nghiệp, đúng ra liền rời khỏi học viện, nhưng đằng này vẫn lưu lại. Tất cả đều có ý nghĩ trở thành trưởng lão. Bởi vì chỉ cần trở thành trưởng lão, liền có thể đi vào tầng thứ chín, thậm chí tầng thứ mười để tu luyện, như vậy có thể nhanh chóng chạm đến cấp bậc Đấu Hoàng.
- Đấu Hoàng cường giả, Tiêu Viêm khẽ thở ra một hơi. Cùng Ngô Hạo liếc mắt nhìn nhau một cái. Đều là từ trong mắt đối phương nhìn thấy một chút khiếp sợ. Cấp bậc này. Nhìn khắp toàn bộ đại lục, đều có thể trở thành kiêu hùng một phương, không nghĩ tới trong nội viện vẫn có một ít gã gia hỏa có loại dã tâm này.
- Chỉ có người trong danh sách "Cường bảng" mới có tư cách tham gia giải đấu?
Tiêu Viêm khẽ gõ nhẹ ngón tay trên mặt bàn, thấp giọng hỏi.
- Đúng vậy, cho dù hạ thấp tiêu chí, nhưng chẳng lẽ dựa vào đám tân sinh mới tiến vào viện không lâu tuyển chọn trưởng lão dự bị sao?
Lời nói của Lâm Diễm vẫn trắng trợn như trước. Hắn quên rằng bốn người trước mặt chỉ mới đi vào Nội Viện chưa đầy đến hai tháng.
Đối với lời nói ác độc của Lâm Diễm. Tiêu Viêm đành phải bất đắc dĩ lắc đầu. Hơi hơi ngẩng đầu lên nhìn trời, ánh mắt lóe ra nhãn quang bất định. Có lẽ... Đây chính là một cơ hội