Đấu Phá Thương Khung

Chương 380: Hắc bảng, hắc phong bạo




Trên bình nguyên tối đen rộng lớn, một đoàn xe bị phủ trên mình lớp bụi vàng vội vã lướt đi trên đường, cuối cùng biến mất trong tầm mắt.

Bên trong xe có chút xóc nảy, Tiêu Viêm đang khoanh chân ngồi, ở trước mặt hắn chính là vị chủ sự thương đội Đa Mã, nhóm hộ vệ của thương đội này cũng quả thực giống như hắn nhận xét cũng không phải là rất mạnh, trong đó người mạnh nhất thực lực cũng chẳng qua chỉ khoảng độ ngũ tinh đấu sư. Đương nhiên kẻ nọ vì có thực lực như vậy nên vốn là được Đa Mã cam kết thuê làm hộ vệ lâu dài, mà bọn chúng đối với Tiêu Viêm tự nhiên gia nhập ngang xương có chút không hài lòng cho lắm, bất quá trong một lần trên đường đi bị Tiêu Viêm "không cẩn thận" một chưởng bắn cho văng ra sau xe ngựa hắn mới trở nên an phận hơn rất nhiều. Hơn nữa cũng bởi vì một chưởng kia, Đa Mã đối với Tiêu Viêm đã nhiệt tình lại càng trở nên tha thiết hơn rất nhiều, thế cho nên sau đó thậm chí còn trực tiếp mời hắn ngồi cùng xe ngựa đặc biệt khoản đãi, dù sao tại loại địa phương luôn bị đám cướp nguy hiểm rình rập này trong đoàn có thêm một gã cường giả tọa trấn mà nói quả thật rõ ràng khiến cho kẻ làm quản sự như hắn an tâm hơn không ít.

Lúc này Đa Mã đang lấy ra một bức bản đồ đã hơi ố vàng từ trong lòng, chậm rãi mở ra ở trên bàn phía trước mặt, ngón tay chỉ vào một điểm đỏ, cười tủm tỉm nói:"Nơi này là điểm đến của chúng ta, Hắc Ấn thành, dựa theo tốc độ này hẳn là có thể tới nơi vào buổi chiều ngày mai.".

Tiêu Viêm ánh mắt gắt gao chăm chú vào bản đồ ố vàng nọ, ánh mắt tại điểm nhỏ Hắc Ấn thành kia dừng lại một chút, sau đó rà theo một lộ tuyến định trước chậm rãi tìm lên, cuối cùng nhận thấy một vị trí được đánh dấu bởi một ngôi sao màu xanh nước biển.

"Nơi này hẳn là Già Nam học viện a?" Ánh mắt liếc liếc ngôi sao kia, Tiêu Viêm khuôn mặt điềm nhiên tùy ý hỏi.

"Ân, đó chính là Già Nam học viện nổi tiếng trên toàn đấu khí đại lục, nữ nhi của ta chính là ở trong đó đó, ha ha." Đa Mã gật gật đầu, nhắc tới nữ nhi của mình khiến khuôn mặt mập mạp của hắn toát lên chút tự hào.

Tiêu Viêm lặng lẽ gật đầu, đem cái lộ tuyến kia cẩn thận ghi tạc trong lòng, sau đó ánh mắt lại lần nữa quét về phía một khu vực màu đen bên ngoài Già Nam học viện. Khu vực màu đen này trên bản đồ bị chia thành nhiều khối lớn nhỏ không đồng nhất.

"Hiện tại "Hắc Giác vực" trên cơ bản đã bị một ít thế lực mạnh chia chác xong, tuy rằng hiện tại vẫn như trước kia vì tranh đoạt địa bàn mà không ngừng chém giết lẫn nhau, nhưng trong một thời gian ngắn sắp tới biến hóa hẳn là không lớn." Nhìn theo ánh mắt Tiêu Viêm, thân là thương nhân Đa Mã tự nhiên là hiểu được một ít nghi hoặc của hắn. Tuy rằng Đa Mã cũng có thể lờ mờ đoán được Tiêu Viêm hẳn là là mới tiến vào Hắc Giác vực không lâu, nhưng hắn lại là khôn khéo không nói ra chút nào, ngược lại chỉ mỉm cười giải thích nói.

"Chúng ta sở dĩ muốn đi "Hắc Ấn thành" bởi bì đó là thuộc quản hạt của "Bát Phiến môn". "Bát Phiến môn" này là thế lực có uy tín lâu đời trong Hắc Giác vực, thực lực rất mạnh, nghe nói thủ lĩnh Viên Y của bọn họ, thực lực có thể xếp vào mười cao thủ đứng đầu Hắc bảng trong Hắc Giác vực, mà lần đại hội bán đấu giá này tại Hắc Ấn thành lại do "Bát Phiến môn" bọn họ chủ trì." Đa Mã ngón tay rê vòng tròn quanh Hắc Ấn thành, cười nói.

"Hắc bảng?" Danh từ xa lạ này làm Tiêu Viêm thoáng ngẩn người, thấp giọng lẩm bẩm nói.

"Ha ha. Hắc bảng này cùng với cường giả bảng của một đế quốc không có gì khác nhau. Chẳng qua Hắc bảng này lực cạnh tranh lại xa xa vượt qua cường giả bảng của đế quốc. Bởi vì vẻn vẹn trong không đến hai năm thời gian ba vị đứng cuối của Hắc bảng này đã trực tiếp bị thay thế mất. Nghe nói ba vị bị thay thế kia cũng là cường giả đấu vương cấp bậc a." Đa Mã lắc lắc đầu sợ hãi than.

"Nga?" Nghe vậy, Tiêu Viêm có chút động dung. Phải biết rằng mười đại cường giả ở Gia Mã đế quốc kia cơ hồ ít nhất là phải gần mười năm mới có thể xuất hiện thay đổi. Mà ở nơi này cho dù là đấu vương cường giả cũng bị đào thải nhanh như thế, không khó có thể tưởng tượng lực cạnh tranh ở đây tàn khốc đến thế nào.

"Bài danh đầu trên Hắc bảng kia là những người nào? Thực lực ra sao?" Tiêu Viêm nhẹ giọng hỏi, trong thanh âm hơi có chút tò mò.

"Hai người bài danh ở vị trí thứ nhất, thứ nhì thật ra bởi vì quá mức thần bí nên rất ít người gặp qua. Cho nên ta cũng biết không nhiều, bất quá vị thứ ba đã là cường giả khó lường, nghe nói thực lực sớm đã đạt tới đấu hoàng đỉnh phong, hơn nữa còn cực kỳ tinh thông luyện dược thuật. Có thể nói là luyện dược sư đệ nhất ở Hắc Giác vực được phần lớn mọi người tôn kính xưng là "Dược hoàng" Đa Mã trầm ngâm nói.

"
Dược hoàng? Ngoại hiệu này cũng là thật sự có phân lượng." Tiêu Viêm thản nhiên cười cười hỏi thêm:"Hắn tên thật gọi là gì?".

"
Ân, ta nghĩ hình như là tên là Hàn Phong a" Đa Mã ngúc ngắc đầu cười nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"
Xuy!".

Ngay khi Đa Mã nói dứt lời, ngón tay Tiêu Viêm giấu trong tay áo đột nhiên run rẩy kịch liệt, nạp giới màu đen trên ngón tay vậy mà lại nhịn không được bộc phát ra ngọn lửa trắng sẫm, cuối cùng làm cho phần xe nơi ngón tay đặt vào trực tiếp bị đốt nóng hiện ra một cái lổ nhỏ.

Nhẫn đột nhiên biến hóa cũng là làm cho Tiêu Viêm sắc mặt khẽ biến, bất quá cũng may có tay áo che lấp, bởi vậy Đa Mã đối diện cũng không có phát hiện biến cố này.

"Lão sư, ngài làm sao vậy?" Tiêu Viêm ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hắc sắc nhẫn, trong lòng thấp giọng nói, dị động lúc trước rõ ràng bởi vì Dược lão trong đó cảm xúc chợt xao động mạnh mẽ.

Câu hỏi của Tiêu Viêm cũng không nhận được câu trả lời, lúc này Dược lão giống như hoàn toàn lặng yên lại.

Cảm thụ được Dược lão hoàn toàn yên lặng, Tiêu Viêm cũng sáng suốt không có truy vấn thêm, chẳng qua trong lòng hắn lại đem cái tên Hàn Phong kia cẩn thận ghi nhớ, người này có lẽ cùng Dược lão trước kia có liên hệ khá lớn.

"Dược Nham tiên sinh, ngươi không sao chứ?" Nhìn thấy sắc mặt Tiêu Viêm bỗng nhiên biến hóa, Đa Mã ở đối diện không khỏi có chút không yên nói.

"
Không có việc gì." Cười cười, Tiêu Viêm vừa muốn nói chuyện, lại là chợt phát hiện bên ngoài xe ngựa xôn xao hẳn lên, từng đạo tiếng kinh hô truyền vào xe ngựa:"Mọi người chú ý, gió lốc đen chuẩn bị đánh tới, mau chuẩn bị dừng xe! Cẩn trọng không được phân tán để tránh khỏi lạc mất phương hướng.".

"
Lốc đen? Thật sự là không tốt, dĩ nhiên lại gặp." Nghe được tiếng kinh hô bên ngoài, Đa Mã sắc mặt khẽ biến, bất quá cũng không phải là cực kỳ khủng hoảng, hướng Tiêu Viêm nói:"Dược Nham tiên sinh, chúng ta trước tiên hãy xuống xe a, chỉ cần làm tốt công việc phòng hộ, nếu loại lốc đen này cũng không quá mạnh thì thật không đến mức sẽ tạo thành nhiều nguy hiểm.".

Gật gật đầu, Tiêu Viêm vén màn xe nhảy xuống, ngẩng đầu nhìn liền phát hiện bầu trời vẫn trong xanh hơn mười phút trước hiện tại lại bị mây đen quỷ dị che lấp toàn bộ tận đến chân trời, thậm chí tầm mắt hướng ra phía trước cũng bị trở ngại lớn. Hiện tại hắn mới hiểu vì cái gì Đa Mã từng nói nếu gặp phải gió lốc đen thế này cho dù là có bản đồ cũng không làm gì nổi.

"
Ha ha, Dược Nham tiên sinh, không cần lo lắng, ta đã cảm nhận qua một chút hướng gió, cũng không phải là rất lớn, đây cũng coi là may mắn trong bất hạnh đi a." Đa Mã ở bên cạnh Tiêu Viêm cười nói:" Lốc đen này mặc dù là hắc vực đại bình nguyên tối là cái khiến người ta buồn bực nhất, bất quá cùng hắc phỉ tàn bạo mà so sánh lại đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất, gặp gió lốc đen nếu vận khí tốt còn có thể giữ được tánh mạng, nhưng gặp phải đại quân hắc phỉ lên đến ngàn vạn tên kia chỉ sợ cũng chỉ có thể khoanh tay chịu chết a.".

Tiêu Viêm khẽ gật đầu, vừa muốn nói điểm cái gì thì lại chợt phát hiện sắc trời vốn đang có chút hôn ám chỉ qua một thoáng, hoàn toàn không có nửa điểm báo trước lại trở nên tối mịt, không lâu sau cuồng phong gào thét đột nhiên từ không trung thổi quét xuống. Nhất thời, một vài người hình thể hơi yếu, thân thể liền bị cuồng phong thổi đến đung đưa, bọn họ sợ hãi chạy nhanh đến ôm lấy hết thảy vật thể bên cạnh.

Cuồng phong màu đen từ trên bầu trời thổi quét xuống, giống như miệng ác ma hung hăng mở lớn cắn nuốt hết thảy những gì gặp phải.

Cả đoàn xe được buộc chắc nối đuôi nhau tạo thành một vòng tròn. Mọi người tránh ở trong đó, vũ khí trong tay cắm sâu xuống mặt đất đem thân thể của chính mình giống như cái đinh cố định xuống.

Bóng tối đến nỗi không nhìn thấy cả ngón tay bao phủ mọi người, ở trong tiếng gió gào thét ai cũng không khỏi cảm giác bên cạnh chính mình không có người nào khác tồn tại.

Nửa quỳ trên mặt đất, Tiêu Viêm đem huyền trọng thước hung hăng cắm vào mặt đất, sau đó thân thể tránh ở phía sau bản thước rộng, nghe được cuồng phong thổi đập vào thước vang lên thanh âm bùm bùm, hắn sắc mặt cũng phải thoáng có chút biến hóa, không nghĩ tới này cái gọi là gió lốc đen lại mạnh đến vậy. Mà đây vẫn là theo như lời Đa Mã nói chỉ là gió lốc loại nhỏ, nếu là gặp khi mạnh nhất thì chẳng phải là có thể trực tiếp đem người cuốn đi luôn hay sao?

Hắc ám cùng cuồng phong không biết giằng co qua bao lâu thời gian thì mơ hồ lúc này trong bóng đêm Tiêu Viêm bỗng nhiên nhíu mày, quay đầu đem tầm mắt gắt gao hướng tới một cái phương hướng mờ mịt. Nơi đó tựa hồ có chút quỷ dị ánh sáng đỏ chớp động, hơn nữa lại còn ẩn ẩn có âm thanh mơ hồ truyền lại.

Mở trừng hai mắt, cảm thụ được cuồng phong chung quanh tựa hồ có xu hướng yếu bớt, Tiêu Viêm sau một lúc bỗng nhiên khom khom thân mình lặng lẽ dời tới vị trí phát ra ánh sáng đỏ mờ mờ kia.

Di chuyển trong bóng đêm chừng vài phút đồng hồ, ánh sáng đỏ quỷ dị kia rốt cục đã xuất hiện ở trong tầm mắt Tiêu Viêm, qua ánh sáng đỏ mờ ảo nọ Tiêu Viêm có chút ngạc nhiên phát hiện, hào quang màu đỏ kia vậy mà lại là một hình người có chút hư ảo, chẳng qua xem bộ dáng phiêu đãng như vậy lại cùng với Dược lão khi xuất hiện có chút không sai biệt lắm?

"Di? Người kia cũng là một cái linh hồn thể? Chẳng qua tựa hồ còn kém, đấu linh cấp bậc, không đúng! Có cái gì đó giấu ở trong bóng đêm, ngàn vạn lần không nên cử động!" Bỗng nhiên Dược lão vốn vẫn yên lặng làm như phát hiện ra chuyện gì đó vội vàng hô.

Nghe vậy, Tiêu Viêm sửng sốt, thân thể ngoan ngoãn ngã sấp trên đất, ngay cả khí tức cũng thu liễm lại.

"
Các ngươi đến tột cùng là ai? Vì cái gì đuổi giết ta? Ta tựa hồ chưa từng cùng các ngươi từng kết thù kết oán!" Linh hồn thể màu đỏ ở trong cuồng phong hoảng hốt nói, lúc này trước mặt hắn là một mảng hắc ám, trên khuôn mặt hắn có chút vặn vẹo cùng sợ hãi.

"
Khặc khặc."

Trong bóng đêm, bỗng nhiên vang lên một trận cười khiến người ta lông tóc dựng ngược lên, chợt một đạo xiềng xích màu đen mạnh mẽ tự trong bóng đêm bắn mạnh ra, giống như một con rắn đen vô cùng linh hoạt trườn lên linh hồn thể màu đỏ.

"
Đạo kia tựa như là từ một loại năng lượng cực kỳ quỷ dị ngưng tụ mà thành năng lượng xiềng xích vừa mới dính vào linh hồn thể màu đỏ thì từng đợt khói trắng bắt đầu từ trong cơ thể nọ bốc lên, tiếng kêu thảm thiết thê lương vang vọng. Bất quá mặc kệ hắn giãy dụa như thế nào, cuối cùng thậm chí còn triệu hồi ra một ngọn lửa màu đỏ nhưng vẫn không có nửa điểm biện pháp đối với xiềng xích màu đen nọ, thế cho nên người kia cuối cùng chỉ có thể trợn mắt nhìn linh hồn mình càng ngày càng mỏng manh, cuối cùng bị xiềng xích phun ra một đạo hắc quang, bao vây lại.

"Khặc khặc, không quản ngươi khi còn sống có bao nhiêu cường đại, nhưng chỉ cần trở thành linh hồn thể, liền trở thành mục tiêu đi săn của "Hồn điện" bọn ta. Tiếng cười khó nghe, dần dần rời xa trong bóng đêm, cho đến cuối cùng hoàn toàn tiêu tán.

Trong bụi cỏ tối Tiêu Viêm cơ hồ hoàn toàn phong bế hô hấp, mồ hôi lạnh ướt quần áo, hắn không nghĩ tới, tại trong gió lốc đen này vậy mà lại gặp được thần bí tổ chức vẫn đuổi giết Dược lão. Hơn nữa khiến cho Tiêu Viêm cảm thấy rung động là thần bí nhân vừa rồi ngay cả thân hình cũng không cần lộ ra, lại dễ dàng bắt gọn một linh hồn thể cấp bậc đấu linh không có chút nào lực phản kháng. Loại lực lượng này không khỏi vô cùng khủng bố!