Đấu Phá Thương Khung

Chương 349: Xuống Núi




Theo cái bóng xinh đẹp vừa xuất hiện trên quảng trường. ngắn ngủi tạo ra cho người ta cái cảm giác hít thở không thông.

Sự yên tĩnh giằng co một hồi lâu, cảm giác ấy rốt cuộc bị một giọng hoảng sợ thất thanh phá tan: "Mỹ đỗ toa nữ vương?"

Chỉ năm từ ngắn ngủn bật ra khỏi miệng, nhưng đột nhiên lại khiến cho tất cả mọi người ở trên Quảng trường đều không khỏi cảm giác rùng mình một cái. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Cái tên này cơ hồ đại đa số mọi người tại Gia mã đế quốc đều là biết đến danh tiếng của nàng. Cái sắc đẹp lãnh diễm mà lòng dạ lại sâu độc. Tại lúc trước kia trong cuộc chiến giữa Xà Tộc với Gia mã đế quốc, dựa vào một thân chém giết rất nhiều người mà thành danh a. Trong Gia mã đế quốc cũng có một số cường giả nhưng liệu có thể đếm được mấy người có đủ thực lực có thể đánh ngang tay cùng yêu nữ này.

Nữ vương Mỹ Đỗ Toa này tuy rằng sử dụng rất nhiều thủ đoạn tàn nhẫn lúc giao tranh, tạo ra lực chấn nhiếp tại vùng phụ cận của tháp qua nhĩ đại sa mạc, nhưng đám Gia mã đế quốc lại không dám dễ dàng phát động chiến tranh.

Đối với nàng rất nhiều người chỉ dùng một từ "đáng sợ" để hình dung.

Ở trên bầu trời,Hải Ba Đông sắc mặt vốn ngưng trọng. Giờ phút này hoàn toàn chuyển đổi thành hoảng sợ, hắn có lẻ tại trước mặt mỹ đổ toa nữ vương có thể bảo trì trấn định. Nhưng là thủy chung khó che dấu được nội tâm cực kỳ sợ hãi, bởi tràng cảnh cuộc chiến đấu năm đó tại sa mạc đến nay khiến trong lòng hắn không thể nào quên được.

Mà quả thật hậu quả hắn hưởng được từ hơn mười năm sống trong sự phong ấn lại càng làm cho Hải Ba Đông đối với Mỹ đỗ toa nữ vương càng thêm sợ như xà hạt.

Tại cơn hoảng sợ chưa hết hẳn. Hắn đột nhiên sợ run cả người khi nhìn thấy đạo đạo cường quang quen thuộc từ trước người nàng tỏa ra. Rõ ràng là Thất thải đại xà,đó cũng chính là Mỹ đỗ toa nữ vương hóa thân.Mà nghĩ lại mình thì có một thời gian không có phát hiện ra tràng cảnh kinh khủng cùng với nữ nhân này ở cùng một chổ không biết bao lâu thời gian. Hãi Ba Đông sau lưng nổi lên một mảnh lạnh lẻo.

"Tiêu Viêm hỗn đãn! Mang theo quả bom nổ chậm Mỹ đỗ toa nữ vương ở trong người. Có thật là hắn muốn hại chết ta phải không!?" Hải Ba Đông trong lòng thoáng có chút tức giận mắng thầm.

"Sách Sách" Mỹ đỗ toa nữ vương cười.

"Này tiểu từ kia không uỗng bổn tiểu thư ta xem trọng ngươi a. Mặc dù thực lực không ra sao cả nhưng lại có được hộ thân cường giả thật quả là biến thái, Lần đi tới Vân Lam Tông này, sợ rằng cho dù nếu không có ta.Nói vậy thì hẳn là ngươi cũng có thể thuận lợi rời đi". Một thân Lăng ảnh đang than thở lắc đầu lúc này bởi sự xuất hiện của Mỹ đỗ toa nữ vương cũng đồng làm cho hắn cực kỳ kinh ngạc.

Lúc bấy giờ, Gia Thiên cùng Pháp Mã sắc mặt biến thành cực kỳ ngưng trọng rồi đứng lên. Hai người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi đều là hít thật sâu một hơi dưỡng khí. Nhưng là cũng…nửa câu nói không thốt nên lời bởi lúc này đây thật là có điểm đã kích quá lớn.

"Mỹ đỗ toa nữ vương! Nàng không phải tấn cấp thất bại rồi sao?" Đan vương Cổ Hà lặng nhiên nhìn vẻ đẹp đẻ mỹ nhân kia. Trong khi ánh mắt lại chậm rãi quét về phía Tiêu Viêm. Mày khẻ cau, thấp giọng nói: "Xem ra cũng không phải là thất bại rồi, mà là ở lúc tấn cấp đó hẳn là bị Tiêu Viêm thần không hay quỷ không biết mang đi mất làm cho mọi người không biết đường nào mà tìm? Nữ nhân này nếu mà đến đây đột nhiên nổi cơn hứng thú muốn giết người thì đến gà chó cũng khó thoát, thật là phiền toái a. Con ả này thật là tốt vận, dĩ nhiên còn có thể sống đến bây giờ".

Sau đó lão cười khổ thầm nghĩ, Tiêu Viêm triển hiện ra thực lực rõ ràng đã khác hẳn so với những người cùng lứa tuổi. Cho dù ngay chính bản thân lão hy vọng đuổi còn không kịp a.

Ngay bên cạnh Cổ Hà, một bên Nạp Lan Kiệt cùng Mộc Thần cả đám người đều là giương mắt trông về phía vị Mỹ đỗ toa nữ vương hung danh lẫm lẫm, bọn họ đồng dạng là không dám xuất ra một tiếng động nào y hệt như câm lặng.

Tiêu Viêm yết hầu chuyển động lên xuống một chập, thân thể không động đậy, chỉ có một điểm sáng từ đôi ánh mắt chiếu trên phần thân ảnh phía sau của Mỹ nhân Mỹ Đỗ Toa. Tuy đã không phải lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nhưng trong lòng hắn vẫn như cũ là không khỏi tắc lưỡi thầm khen một tiếng vì dung mạo xinh đẹp của nàng.

Tại lúc này chỉ thấy trên thân thể của Mỹ đỗ toa nữ vương khoác trên người một cái đạm tử cẩm bào. ở trên đầu thanh ti theo bờ vai buông xuống tới tận đỉnh kiều đồn ( Tóc dài tới mông ấy ^__^). Ngực cao mông nảy nở thật là vóc người thành thục làm cho người ta dễ rơi vào mê hoặc giống như một quả táo đang đến độ chín mùi vậy thật là làm cho con người ta khó lòng cưỡng lại muốn ăn nó vậy. Ánh mắt của Tiêu Viêm lần đi xuống phía hạ thân của Mỹ đỗ toa nữ vương chợt có chút kinh ngạc hiện lên trong lòng hắn, nàng lúc trước vốn vậy là đuôi rắn, không biết khi nào đã dĩ nhiên hóa thành hai chân người thon dài trắng nõn. Đôi bàn chân trắng tựa tuyết cách nhau nữa tấc sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi nào.

"Mỹ đỗ toa nữ vương thật không nghĩ tới a! Ngươi dĩ nhiên chính là cổ quái đại xà, khó trách ta có chút cảm giác đánh giá không đúng". Bàn tay nhẹ nhàng chấn động, một cổ năng lượng rung động trong chưởng tâm khuếch tán ra ngoài rồi Vân Sơn mượn thế thân thể lui ra phía sau vài bước, trên khuôn mặt luôn thản nhiên của lão lần đầu tiên xuất hiện chút ngưng trọng.

Ngọc thủ thon dài ưu nhã nhẹ nhàng khuếch tán mà năng lượng rung động tự nhiên tiêu tán. Mỹ đỗ toa nữ vương chậm rãi đi tới trước từng bước, vừa vặn đứng song song với Tiêu Viêm, cặp hồ nhãn mị hoặc quét nhìn lão Vân Sơn một cái, nhàn nhạt bảo: "Ta cũng không nghĩ tới! Ngươi dĩ nhiên thành công đột phá Đấu hoàng chướng ngại, tiến vào Đấu tông cấp bậc rồi a".

"Ngươi lúc đó chẳng phải cũng tiến hóa thành công rồi sao" Vân Sơn cười cười. Ánh mắt chiếu về hướng Tiêu Viêm, nói: "Chỉ là ta còn thật sự là không ngờ, lấy tính tình của ngươi há lại chịu trợ giúp một nhân loại a".

"Người nếu là không động đến Thôn thiên mãng thì ta tựu sẽ không có đi ra. chuyện sinh tử của hắn ta cũng mặc không quản đến". Mỹ đỗ toa nữ vương khẻ liếc sang Tiêu Viêm một cái, nhẹ giọng đáp.

Tiêu Viêm thầm kêu khổ trong lòng, hai bàn tay nắm thật chặt. Trong cơ thể đấu khí rất nhanh chóng vận chuyển.Tùy thời chuẩn bị nếu Mỹ đỗ toa nữ vương mà trở mặt liền dễ nhanh chóng lui lại. Đối với cá tính quỷ dị khó lường của nữ nhân này, hắn đồng dạng trong lòng rất cảnh giác.

"Vậy hiên tại ngươi đi ra rồi, định như thế nào?" Vân Sơn sau lưng bạch sắc trường bào theo gió phiêu đãng. Đột nhiên hắn hỏi.

"Dẫn hắn rời đi!" Mỹ đỗ toa nữ vương đem đầu ngón tay nhỏ ngọc ngà tinh tế ngắm nhìn, khinh miêu đạm tả nói.

Lúc nãy giao thủ chớp nhoáng, hắn rõ ràng. Mỹ đỗ toa nữ vương đang đứng trước mặt thực lực cũng không chênh lệch nhau. Nếu là thật sự đánh một trận với nàng, ai thắng ai thua hoàn cũng chưa biết được.

"Ta nếu là không mang theo hắn rời đi. Vậy tiểu tử kia sẽ bạo động, ta có thể đi ra, còn là bởi vì hắn gặp phải nguy cơ. Đối với ta hắn quả thật có chút áp chế" Mỹ đỗ toa nữ vương tiêm chỉ khẻ xoa cái trán trắng sáng. Giữa hàng mi vũ có nhàn nhạt bất đắc dĩ. Hiển nhiên ba cái chuyện làm cho nàng ta đi ra cứu Tiêu Viêm rõ ràng có điểm không quá tình nguyện cho lắm.

Đối với câu nói không đầu không đuôi của Mỹ đổ toa nữ vương này, Vân Sơn nghe mà thầm hiểu được nguyên do. Lập tức trên cái trán thêm một nếp nhăn thâm, rồi một điểm quang ảnh chậm rãi tại chung quanh tảo thị một vòng. Sắc mặt biến ảo rõ rệt, cũng không biết là lão suy nghĩ cái gì.

Trên quảng trường, Theo Vân Sơn trầm mặc. Cũng trở lại thành một mảnh an tỉnh. Tại đây hai vị Cường giả đứng đầu nói chuyện với nhau. Những người khác tạm thời không có tư cách chen vào để nói.

Xát hai bàn tay vào nhau, Vân Lăng nhìn tình cảnh như vậy chợt ngẩng đầu lên nhìn tới Vân Sơn, trong lòng nhất thời có chút nóng nảy đứng lên. Hắn tự nhiên là không hy vọng mình đã hao hết bao nhiêu khí lực lớn như vậy mà vẫn như cũ làm cho Tiêu Viêm thuận lợi rời đi khỏi Vân Lam Tông. Chạm nhẹ vào vết thương ở phía trên bàn tay. Lúc này,mặc dù vết thương đã kết rồi huyết ba nhưng cái đau nhức lại vẫn như cũ xoay quanh tại trong đầu hắn làm cho Vân Lăng nộ hỏa trong tâm cũng là càng lúc càng thịnh.

"Lão tông chủ! Nếu là cứ như vậy mặc cho Tiêu Viêm rời đi. Vậy nhất định Vân lam Tông ta thua trận mất a!" Lửa giận nương theo cơn đau nhức nổi lên, không ngừng ăn mòn lý trí Vân Lăng. Mỗi một khắc đối với hắn cuối cùng là có chút nhịn không được, lên tiếng quát.

Đôi mày liễu như tranh có chút cau lại. Mỹ đỗ toa nữ vương quay đầu, con ngươi đẹp đẻ nhìn kỹ Vân Lăng rồi hét lớn. yêu dị quang mang đại thịnh.

Nhìn Mỹ đỗ toa nữ vương chiếu đôi con ngươi yêu dị quang mang. Vân Lăng trong lòng đột nhiên cảm thấy không ổn. Vừa định lui nhanh, song ở trong đầu chỉ thấy một trận mê muội. Cúi đầu vừa nhìn xuống, nhưng là hoảng sợ chỉ thấy hôi bạch tầng tầng nham thạch xuất hiện, đột nhiên theo hai chân lan tràn rồi đi lên.

"Dừng tay!"

Theo tiếng quát to vang lên, Vân Sơn thân ảnh trong nháy mắt xuất hiện ngay bên cạnh Vân Lăng một cước hung hăng chích ở phía sau cổ chân hắn. Một cổ mênh mông lực lượng xuyên thấu ra. Cổ chất lỏng đặc cứ như vậy lang tràn dựng lên tầng nham thạch trực tiếp chấn thành một mảnh phấn mạt.

Nham thạch hóa thành phấn mạt, Vân Lăng thân hình lúc đó mới thoát ly khỏi trói buộc trên. Mồ hôi lạnh đổ ra khắp khuôn mặt, vội vàng lui về sau vài bước. Trốn biệt ở sau lưng Vân Sơn, đến nổi không dám … nói nửa lời nào nữa.

"Dẫn hắn đi thôi!" Vân sơn nhẹ thở ra một hơi. Gắt gao nhìn rõ Mỹ đỗ toa nữ vương. Đột nhiên phất phất tay. Trầm giọng nói.

Nghe lão Vân Sơn nói thế, trên quảng trường nhất thời vang lên từng đạo tiếng xầm xì. Hôm nay sự việc này, thật sự là lớn chuyện a. Bọn họ đều là hy vọng nhanh giải quyết xong việc, nếu là cứ tiếp tục như vậy ầm ĩ lên không biết liệu có một ít cường giả còn có thể yên ổn mà rời đi ra.

"Lão tông chủ" Vân Lăng có chút không cam lòng lên tiếng.

"Ngươi cùng Yên Nhiên có ba năm chi ước, ta cũng nghe Vân Vận nói qua. Việc này thật là nàng xúc động không phân biệt nặng nhẹ rồi. Bất quá hôm nay ước định đã chấm dứt. Ngày sau, các ngươi tựu không có gì như ốc mượn hồn rồi. Hôm nay chuyện các ngươi đại náo Vân Lam Tông, ta cũng không có truy cứu. Bất quá ta hy vọng đấy chỉ là duy nhất một lần. Ngày sau, nếu là tái diễn. Vậy cho dù có Mỹ đỗ toa nữ vương nổi danh che chở cho ngươi. Ta đây Vân Lam Tông cũng muốn, phải hảo hảo mà đánh dạy ngươi!!"

"Thỉnh Vân Sơn tông chủ yên tâm, đến nới này một lần cũng là đủ rồi" Hít sâu một hơi, Tiêu Viêm quay về Vân Sơn rồi chắp tay. Nhàn nhạt cười nói.

"Đi thôi." Phất phất tay Vân sơn cử chỉ có chút không… đẹp mắt lắm.

Mỹ đỗ toa nữ vương liếc Tiêu Viêm một cái, cũng không nói thêm cái gì sau đó là xoay người quay về quảng trường phía ngoài đi lên thạch thảm bước đi. Tiêu Viêm tay dắt Huyền trọng xích lên vai, mặt quay về đám người Vân Sơn sau đó chuyển thân đi vài bước. Sau đó ánh mắt quét sang đám người Nạp Lan Yến Nhiên. Vừa đúng lúc nàng cũng là vừa vặn giống như vậy dùng ánh mắt phức tạp nhìn lại đây.

Lưỡng mục đối nhau.Cuối cùng thì gặp lại, nhưng là hoàn toàn hai tâm tình bất đồng.

Thu hồi tầm mắt, Tiêu Viêm sau đó tại vô số đạo ánh mắt chú hạ, xoay người đuổi kịp Mỹ đỗ toa nữ vương.

Trên bầu trời vẻ mặt Hải Ba Đông đôi con ngươi bất định nhìn Mỹ đỗ toa nữ vương một hồi lâu. Rồi mới chấn động hai cánh xa xa tại trên bầu trời. Bất quá nhưng là vô luận thế nào cũng không chịu bay xuống đến nơi ở bên dưới.

Tại Vân Lam Tông mọi người chứng kiến Tiêu Viêm cùng Mỹ đỗ toa nữ vương bóng lưng chậm rãi biến mất tại mây mù ở bên trong vô tận thạch khê.

"Ai cuối cùng kết thúc a"

Nhìn thân ảnh hai người cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt trên đương trường các vị cường giả đều là thở dài một hơi, giống nhau cùng cười khổ. Ai có thể nghĩ đến, chỉ là việc hai đứa tiểu bối ước định tỷ thí với nhau mà thôi. Đến cuồi cùng lại thành ra thế này. Nếu là trở mặt bọn hắn cũng hơi bị thiệt thòi kinh khủng.

"Chư vị! hôm nay chuyện như vậy kết thúc đi,thật sự là xin lỗi rồi, thật là làm cho mọi người xem một hồi tiểu bối nháo kịch". Ngẩng đầu nhìn hết một vòng, Vân Sơn mỉm cười nói.

"A a. Vân Sơn tông chủ nói đùa, nếu chuyện đã xong. Vậy ta cũng không tiện ở lại, vắng mặt đã lâu rồi. Ngày sau nếu có thời gian, nhất định lại đến Vân Lam Tông làm khách". Chúng nhân tự nhiên có thể nghe ra ẩn ý trong lời nói của Vân Sơn lệnh trục khách. Lập tức cũng biết tại trường hợp này ở lâu thì bất hảo, vì vậy cả đám khách khí một hai câu, đều là mang theo cả người của mình, như thiểm điện hạ ngọn cây, quay về chân núi bay vút đi.

"Lão Tông chủ, chúng ta hay là đang nuôi dưỡng cái dạng thăm viếng như của Tiểu Viêm, Hắn giống như biến Vân Lam Tông thành bộ dáng rơm rạ vậy ". Nhìn mọi người rời đi. Vân Lăng vẻ mặt không cam lòng nhìn thoáng qua về phương hướng Tiêu Viêm rời đi. Cuối cùng thái đọ nhịn không được lên tiếng hỏi.

"Vậy ngươi còn muốn làm sao bây giờ?" Vân sơn nhàn nhạt liếc hắn. nói tiếp:

"Vậy mỹ đỗ toa nữ vương. Cho dù là ta. Chưa từng đem đánh bại nàng. Hơn nữa đối phương còn có hai gã đấu hoàng cường giả. Như vậy đụng trận. Phải,muốn đem Tiêu Viêm lưu lại vậy phải nỗ lực đại đại giới?"

Cắn răng. Vân Lăng nói: "Nhưng hôm nay rõ ràng là Tiêu Viêm không để cho Vân Lam Tông ta một chút mặt mũi a. Nếu là không tìm ra cơ hội vãn hồi, chờ việc này truyền đi ra ngoài, vậy không phải người ta cười vào mũi mình rồi sao?"

Nhíu mày. Vân Sơn nói: "Ngươi nghĩ như thế nào?"

"Xem hôm nay Tiêu Viêm sau lưng có bộ thủ trợ giúp, ta dám khẳng định. Mặc Thừa đến chết tuyệt đối cùng hắn thoát không được có mối quan hệ. Nếu hắn không chịu ở lại Vân Lam Tông, bất quá chúng ta có lẻ có thể đi Ô thản thành nhổ cỏ như loại bỏ vảy ở vết thương đi. Vân Lăng thấp giọng nói.

"
Hồ đồ!" Sắc mặt trầm xuống. Vân Sơn thấp giọng trách mắng: "Ta xem ngươi thật sự là lão hồ đồ rồi. Nếu ngươi biết Tiêu Viêm sau lưng có rất ít trợ thủ.Vậy lại đi đeo vào người Mặc thừa cái tội ấy? Trị sao? Việc này đến tận đây là kết thúc. Ngày sau, đừng có nhắc lại!"

Xong lời, Vân Sơn tụ bào vung lên xoay người quay về quảng trường trung ường bước đi. Bắt đầu an bài người đi thu thập hậu sự.

Sắc mặt một trận thanh bạch nhìn cái phất tay áo của Vân Sơn, Vân Lăng chậm rãi vuốt vết thương đáng sợ ở trên bàn tay, nét mặt Già nua rối rắm. Thái độ biến thành dữ tợn rồi đứng lên nhìn về phía Tiêu Viêm biến mất, trong hốc mắt, tràn ngập nổi oán độc cùng âm ngoan.

Ở đây bên trong tình thế cô đặc khổ nảo đó chợt dừng lại, không lâu. Trên bầu trời, phá tiếng gió vang vọng đi, xoáy tới gần một đạo ưu nhã thiến ảnh. Đột ngột thoáng hiện trên không gian của quảng trường. Mỹ mâu quét nhìn tràng cảnh đầy đất vụn rã. Mặt cười không khỏi chợt trầm xuống.

"Sư phụ"

Giữa sân, Nạp Lan Yến Nhiên là người đầu tiên chạy đến trước mặt ung dung mỹ nhân. Nao nao, mỹ mâu nhất thời biến thành đỏ bừng. Rất nhanh những chuyện quá khứ, đi tới. Sau đó mái đầu nàng áp vào trong lòng của sư phụ. Nổi ủy khuất ở trong lòng, cuối cùng hóa thành tiếng khóc đi ra.

"
Tông chủ. Tông chủ đã trở về rồi!"

Trên quảng trường, nhìn thấy nguyệt bào nữ nhân xuất hiện. Tất cả Vân Lam Tông đệ tử đều là kích động rồi quỳ phục xuống.

"
Được rồi. Được rồi. Yên Nhiên. Đừng khóc nữa mau nói cho sư phụ hay. Sanh chuyện gì rồi?"

Nguyệt bào nữ nhân ôn nhu vỗ về Nạp Lan Yên Nhiên một hồi lâu chậm rãi ngẩng đầu lên. Giương lên một dung nhan xinh đẹp cao quý, rõ ràng dĩ nhiên là năm đó tại ma Thú sơn mạch từng cùng Tiêu Viêm có một khoảng thời gian sống chung với nhau rất mập mờ - Vân Chi.