Đấu Phá Thương Khung

Chương 296: Khí Thế Đấu Hoàng




"Cố ý cùng ta biểu hiện thân thiết như vậy là để cho ta làm tấm chắn làm tên kia hiểu lầm?" Bên cạnh Nhã Phi, Tiêu Viêm đột nhiên thản nhiên cười nói..

"Xin lỗi..." Bị Tiêu Viêm nhìn thấu mục đích của mình. Khuôn mặt Nhã Phi ửng đỏ Thấp giọng nói khẽ nói:"Ta thật sự là sợ bị hắn quấy rầy, Đánh cũng không đi. Mắng cũng không nghe. Cho nên chỉ có thể như vậy..."

"Ngươi... Ngươi sẽ không tức giận chứ?" Nhã Phi nhìn Tiêu Viêm khẽ nói. Như vậy mặc dù nàng có thể giải thoát một điểm. Bất quá lại làm cho Tiêu Viêm bị Mộc Chiến bỗng dưng vô cớ oán hận.

"Dù sao cũng không phải lần đầu tiên trải qua chuyện này.." Tiêu Viêm cười khổ lắc đầu.

Nghe vậy. Nhã Phi nhẹ giọng cười cười. Nhưng lại vừa lại không dám nói lời nào. Vì vậy giữa hai người bầu không khí đó là như vậy trầm mặc xuống.

"Khụ... Ngươi trước chung quanh đi một chút. Còn ta đi thay Nạp Lan lão gia tử hoàn thành liệu trình khu độc hôm nay." Sau một lúc lâu, Tiêu Viêm ho nhẹ một tiếng. Thuận theo thị nữ bên cạnh đi qua thuận tay bưng lên một chén rượu hồng. Thử nếm một ngụm. Sau đó tùy ý bỏ vào trong tay Nhã Phi. Mỉm cười hướng cửa đại sảnh đi tới.

Đứng ở tại chỗ đưa mắt nhìn Tiêu Viêm biến mất. Nhã Phi nhẹ nhàng lắc chén rượu trong suốt rượu hồng đỏ sẫm. trong chén phản xạ lên nhan sắc. Khuôn mặt càng lộ vẻ hồng nhuận xinh đẹp.

Cầm chén rượu đi ra đại sảnh. Nhã Phi đứng ở cây cột bên cạnh. Nâng chén rượu. nhớ tới lúc trước Tiêu Viêm chiến đấu luồng sắc bén khí thế,thần sắc hơi có chút thất thần. Lúc này mới hơn một năm không gặp.Thếu niên bị người ta khinh thường bây giờ lại có tự tin đến như vậy.

"Nhã Phi. Đang suy nghĩ cái gì chứ?" Tiếng cười già nua đột nhiên ở sau người vang lên. Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn cười híp mắt cười nói.

"A? Không có gì." Bị quấy rầy suy nghĩ Nhã Phi cả kinh,Vội vã trả lời.

Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn cười cười. Chậm rãi đi lên đến đây, khuôn mặt có thâm ý nói:" Thấy Nham Kiêu tiểu gia hỏa kia như thế nào?"

"Cũng không tệ lắm a." Nghe vậy. Nhã Phi lời này là thốt ra. Bất quá ngay sau đó. Phát hiện gì đó đích nàng vội vã ngừng miệng. Con ngươi nhìn chằm chằm Đằng Sơn. Nhẹ giọng nói:"Đại trưởng lão. Người nói lời này có ý gì?"

"Khụ khụ.Ta cảm thấy rất hài lòng.Ta cũng không có chút phản đối a..." Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn cười nói.

Nghe đại trưởng lão nói như vậy.Hai gò má Nhã Phi nhất thời đỏ lên nhìn rất quến rũ.Nhã Phi vội vàng nói:"Đại trưởng lão. Ta đối với Nham Kiều cũng không có cái loại cảm tình này. Chỉ là cùng hắn là bình thường bằng hữu mà thôi."

"Không cảm tình Có thể bồi dưỡng..." Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn cười cười.:"Ngươi hẳn là cũng biết, thân là người trong gia tộc cũng rất ít có hai bên tình nguyện, Nhưng nếu ngươi cùng người đó hợp nhau vùa lại có lợi ích cho Gia tộc thì đó là chuyện rất hạnh phúc."

" Có thể nói khó nghe một chút?. Trước khi Nham Kiều xuất hiện.bên trong gia tộc đã lựa chọn người thích hợp với ngươi, đó là Mộc Chiến,Bởi vì, nếu hai người đám cưới thì Đối hai cái đại gia tộc mà nói thì đó là một kết cục rất tốt.

Nghe vậy.Chén rượu trong tay Nhã Phi hơi run lên.

"
Ai" Nhìn phản ứng của Nhã Phi. Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn thở dài một tiếng. Vỗ vỗ bả vai của nàng. Đi trở về đại sảnh. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Hàm răng cắn chặt môi đỏ mọng. Nhã Phi cúi đầu nhìn chén rượu hồng.Khuôn mặt cực kỳ quyến rũ động lòng người giờ phút này lại là chứa một nét thoáng hiện làm cho đích bởi vì chi tâm vỡ đích nhàn nhạt đau thương.

Nhã Phi biết theo như lời Đằng sơn nói không giả. Mặc dù ở trong Đại gia tộc như vậy cũng rất thuận lợi. Bất quá đồng thời. Cũng là mất đi rất nhiều thứ. Nàng cũng không có thiên phú cùng với vận may như Nạp Lan Yên Nhiên. bởi vì tại Vân Lam Tông thân phận. Có thể dễ dàng thoát khỏi trói buộc của gia tộc. Cho nên năm đó. Nàng có thể không kiêng nể gì đi vào Tiêu gia thối hôn. Mà Nhã Phi cũng biết. Chính mình cũng không có loại năng lực này.

Ngọc thủ hoàn tại trước ngực. Nhã Phi nhẹ nhàng ngồi ở trên thềm đá. Gió đêm lành lạnh. Làm cho nàng có chút nguội lạnh trong lòng.

Ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời.Một lúc sau, cặp mắt mê người của Nhã Phi đột nhiên hơi hơi cong lên. Tựa như hồ ly nhãn. Lóe ra khôn khéo cùng hấp dẫn.

"Muốn không bị gia tộc nắm trong tay. Vậy... Cũng chỉ có nắm trong tay gia tộc..." Nhẹ giọng nỉ non. Đôi mắt đẹp của Nhã Phi nhìn chằm chằm chén rượu hồng. Bên trong đó. Gò má quyến rũ động lòng người.

"
Ta không có thiên phú tu luyện như Nạp Lan Yên Nhiên, Nhưng Gia tộc ta chính là chuyên về buôn bán,Lấy năng lực của ta. Đi tới cái vị trí chưởng quản giả. Tựa hồ cũng không khó..." Khẽ lắc lắc ly rượu, có thể ở tuổi này mà có thể trở thành chưởng quản phòng đấu giá của gia tộc quả thật thiên phú của Nhã Phi không thể nghi ngờ.

Dù sao. Trên thế giới này. Cũng không thiếu người tay trói gà không chặt, nhưng Thủ hạ lại là tụ tập hàng nghìn hàng vạn trung thành cường giả.

Nghe tiếng vang thanh thúy. Nhã Phi khóe miệng cong lên đường cong mờ. Mị hoặc thiên thành. Quyến rũ động lòng người. Giờ phút này nàng. So với lúc trước. Không thể nghi ngờ càng thêm xinh đẹp.

Trong lòng Nhã Phi một thứ gì đó đã mọc rễ nảy mầm. Từ phía sau nàng vang lên một âm thanh nhu hòa quen thuộc. Làm cho nhất thời trong lòng nữ nhân. Lặng lẽ đích xúc động một chút.

"Ngoài trời gió lạnh. Cũng không sợ ngã bệnh a..."

Đột nhiên quay lại. Nhã Phi ngây ra nhìn gương mặt trong lớp dịch dung cực kì tầm thường. Giữa lúc hoảng hốt. Chóp mũi có chút phát ê ẩm.

Nhẹ nhàng sờ cái mũi. Nhã Phi hai tay lôi kéo hắc bào. Thân thể mềm mại hướng về bên trong. Cảm giác ấm áp nhàn nhạt.

Hàng mi thon dài chớp chớp. Nhã Phi khẽ cười nói:"
Hoàn thành?"

Tiêu Viêm cười gật đầu. Ánh mắt đảo qua khuôn mặt quyến rũ động lòng người, Có chút kinh ngạc. Không biết vì sao. Hắn phát hiện Nhã Phi hiện tại. So với mới vừa rồi tựa hồ thêm ra chút gì đó... Hơn nữa... Cũng càng làm cho người ta mê hoịăc hơn…..

"
Ngươi không sao chứ?" Tiêu Viêm nghi hoặc hỏi.

"
Ta không sao..." Hướng về phía Tiêu Viêm đẹp đẽ mở trừng hai mắt. Nhã Phi cười dài nói.

"
Nga." Gật đầu. Tiêu Viêm uể oải ngáp một cái. ánh mắt liếc qua đại sảnh vẫn như cũ náo nhiệt. Không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu. Những người này. Cũng thật là vô công rỗi việc...

"
Quên đi. Chịu không được. Ta phải đi về,ngươi đi cùng ta chứ?" Lần nữa ngáp. Tiêu Viêm đối với Nhã Phi thuận miệng hỏi.

"
Ân..." Nghe vậy. Nhã Phi vừa định lắc đầu cự tuyệt. Song đương ngọc thủ nhẹ vỗ về trên hắc bào, chần chờ một chút. Dĩ nhiên là gật đầu đáp ứng.

Đứng dậy. Hai người mới vừa là chuẩn bị rời đi nơi này. Sắc mặt Tiêu Viêm có chút ủ rũ. Lại chợt biến đổi. Chợt đột ngột quay đầu nhìn hướng tây bắc đế đô. Nơi đó. Hai cỗ kinh khủng đích khí thế. Đột nhiên phóng lên cao...

"
Hải Ba Đông? Lão gia hỏa này. Mất tích hai ngày. Như thế nào cùng người khác lại tới? Nhìn một cỗ khí thế khác. Thực lực dĩ nhiên không thể so với hắn thấp hơn..." Cùng Hải Ba Đông từng liên thủ chiến đấu. Cho nên Tiêu Viêm đối với khí thế của Hải Đông Ba cảm thấy quen thuộc. Lập tức phân biệt ra. Mà càng làm cho hắn sắc mặt khẽ biến.là mặt khác một cỗ kinh khủng khí thế cư nhiên không thể so với Hải Ba Đông yếu hơn.

Tại lúc Tiêu Viêm đang thì thào. Thì hai đạo hai đạo bóng dáng hung mãnh từ trong đại sảnh bên trong bắn ra. Chợt xuất hiện phía trước hai người Tiêu Viêm. Nguyên lai hai đạo bóng dáng này chính là Nạp Lan Kiệt cùng Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn.

Phía sau hai người Nạp Lan Kiệt là Mộc Chiến cùng với Nạp Lan Yên Nhiên Cũng là cùng nhau đi ra, Sắc mặt kinh ngạc nhìn phía phương hướng tây bắc.

"Đấu hoàng cường giả?" Cùng liếc mắt nhìn nhau một cái. Nạp Lan Kiệt cùng Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn sắc mặt tràn đầy ngưng trọng.

Nghe thanh âm hai người Nạp Lan Kiệt. Nạp Lan Yên Nhiên đám người sắc mặt đều là cả kinh. Đấu hoàng cường giả. Vậy cơ bản đều là đế quốc đỉnh cao cường giả. Không nghĩ tới tối nay hội đột nhiên xuất hiện hai vị.

"
Đi xem một chút..."

Nạp Lan Kiệt cùng Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn không hẹn mà cùng nhau bắn lên không. Hoa mỹ đấu khí hai cánh ở sau lưng nhanh chóng ngưng kết.. Sau đó hóa thành hai đạo quang ảnh. Nhanh chóng bộc phát khí thế mà bay vút đi. Trong hoàng thành đột nhiên xuất hiện loại cường giả cấp bậc này. Nói sao bọn họ không cẩn thận đối đãi.

"
Hắc hắc. Chúng ta cũng đi nhìn một cái. Đấu hoàng cường giả a...."

Mặt lộ cuồng nhiệt nhìn Nạp Lan Kiệt hai người biến mất đích thực phương. Mộc Chiến bàn chân tại đích mặt một bước. Thân thể nhanh chóng bắn về phía nóc nhà. Chợt giống như châu chấu bình thường.bắt đầu nhảy ra chạy nước rút Trên phòng ốc trong thành thị. Phía sau hắn. Nạp Lan Yên Nhiên. Liễu linh đám người. Cũng là cùng thi triển thần thông theo sát đi lên.

Đấu hoàng cường giả lúc này chiến đấu.Không phải muốn gặp là thấy a…

Tiêu Viêm khẽ cau mày. Hải Ba Đông là hộ thân phù của hắn lên Vân Lam Tông hộ. Cho nên lão tuyệt đối không thể ra sự cố. Nói cách khác. Làm cho Tiêu Viêm một mình một người đi đối mặt Vân Lam Tông đại quái vật kia. Thật sự làm cho người ta rất đau đầu.

"Ngươi ở chỗ này. Cẩn thận một chút. Ta cũng qua nhìn một chút..." Trầm ngâm một hồi. Tiêu Viêm quay đầu đối với một bên Nhã Phi nói. Nhã Phi cũng biết phân biệt chuyện nặng nhẹ. Nhu thuận gật đầu. Không có ngăn trở.

Mũi chân điểm nhẹ trên mặt đất. Tiêu Viêm mạnh mẽ nhảy lên nóc nhà. Sau lưng khẽ rung lên. Sau đó là mọi người trợn mắt há mồm nhìn Tiêu Viêm đang đem Tử Vân dực triệu hoán đi ra.

Khẽ nhếch môi đỏ mọng nhìn Tiêu Viên hóa cánh bay lên. Trong đôi mắt đẹp của Nhã Phi. Hiện đầy vẻ khó có thể tin...

Hai cánh vừa hiện Thân hình Tiêu Viêm trong nháy mắt hóa thành một đạo quang ảnh. Sau đó phóng đi hướng tây bắc bắn mạnh đi như truy tinh đuổi nguyệt.

"Hắn dựa vào!! Đấu khí hóa cánh?"

Đang ở đỉnh nhảy ra Mộc Chiến. Nghe phía sau vang lên tiếng xé gió. Vội vã quay đầu vừa nhìn. Chợt đó là ngây ngốc nhìn Tiêu Viêm phe phẩy hai cánh nhanh chóng bay vút mà qua.

"
Mẹ kiếp. Người này là đấu vương cường giả? Điều này sao có thể?!"

Giống như ngây ngốc đứng ở trên nóc nhà. Mộc Chiến ngây ra nhìn Tiêu Viêm biến mất. Một lát sau. Quay đầu sang. Nhìn thấy phía sau đích Nạp Lan Yên Nhiên đám người. Cũng là vẻ mặt kinh ngạc.

"
Gặp quỷ..." Trong trời đêm đen kịt. Mấy người tuổi trẻ phát ra nghi hoặc căm giận tiếng mắng.