Đấu Phá Thương Khung

Chương 241: Kinh Sợ




Theo tiếng nhàn nhạt phiêu phiêu mà vào, bên trong phòng khách, trong tâm mọi người đều có chút khẩn trương, đều đưa mắt nhìn Hắc sam thiếu niên đang cười dài, một chút dương quang còn sót lại chiếu thẳng vào khuôn mặt của Thiếu niên, nhìn qua có chút tiểu ý.

Ánh mắt đảo qua khuôn mặt đang tươi cười đầy thanh tú, sau đó dừng ở con ngươi đen kịt, không thấy một điểm tiểu ý, trái lại là một mảnh hờ hững đầy băng lạnh.

Bấm vào đây để xem nội dung.

Nhìn thân hình thiếu niên, Mọi người trong phòng vội vàng lui về phía sau mấy bước, sau đó đều xúm lại đứng gần La bố.

Ánh mắt lướt qua một vòng trong đại sảnh, Tiêu viêm chậm rãi tiến lên, ở phía sau hắn, đám người Tiêu Đỉnh cũng theo nhau mà vào.không có một chút hảo ý nhìn chằm chằm vào đám người đối phương.

" La Bố đội trưởng, Thủ đoạn thật tàn nhẫn a."

Tầm mắt đầu tiên là đảo qua những thành viên mặc phục sức của Sa chi dong binh đoàn, hai mắt Tiêu Viêm híp lại, nhìn La bố đang ngồi trên ghế mỉm cười nói:" Lần trước để lại mạng của ngươi, Tựa hồ là một quyết định sai lầm."

Bị con ngươi của Tiêu Viêm nhìn vào, thân thể của La bố có chút phát lạnh, không tự chủ được, thân thể quay mắt nhìn đám thuộc hạ sau lưng, khóe mắt lóe lên, chén trà trong tay đột ngột bị chấn nát.

" Ngươi kêu là Tiêu Viêm phải không? " Nước trà theo cúng bột phấn rơi xuống, La bố tỏ vẻ thản nhiên nhìn nói.

" Ta không biết ngươi tột cùng có lai lịch như thế nào, Nhưng cũng không muốn biết, Bất quá ngươi hôm nay nghênh ngang xông vào Sa chi dong binh đoàn của Ta, có hay không cho ta một cái lý do?" La bố cười lạnh nói.

" Ha.. ha, xin lỗi, không có lý do gì …." Tiêu viêm lắc lắc đầu, cười nói:" Nếu như muốn có lý do, thì đó chính là hôm nay ta đem Sa chi dong binh đoàn của ngươi cấp diệt."

Da mặt co quắp vài cái, khuôn mặt Tiêu viêm cợt nhả, Luôn luôn khiến cho La bố tràn đầy lửa giận, Hơn nữa nhiều người không biết hư thực của đối phương liền nghiến chặt hàm răng, bàn tay La bố hung hăng vỗ mạnh lên mặt bàn, Nhất thời làm cho mặt bàn cứng rắn vỡ thành mảnh nhỏ.

" Tốt, Ta hôm nay thực sự muốn nhìn, Ngươi dựa vào gì để tới chọc Sa chi dong binh đoàn của Ta!" Phẫn nộ quát lên một tiếng, phía ngoài thân thể La bố đấu khí liền hùng hồn ngưng kết. Trong phút chốc biến thành một cáu áo giáp đấu khí bao trùm lấy thân thể hắn.

" Các ngươi tự mình đem tới cửa. Ngược lại làm cho ta bớt đi thời gian, Hôm nay đều lưu lại đi!"

Đấu khí trong cơ thể bắt đầu chảy ra, La bố cuối cùng đứng lên, đấu khí của Đại đấu sư nhất thời tràn ngập trong phòng.

Nhận thấy cỗ kình khí mạnh mẽ và áp bách, Sắc mặt Tiêu đỉnh và mọi người khẽ biến, cước bộ không tự chủ liền lui ra sau một bước, Bình tĩnh nhìn khí thế nồng hậu của La bố, Hai mắt Tiêu viêm chậm rãi nhắm lại, khí tức cả người thu liễm vào cơ thể, nếu như không cẩn thận nhìn thì cứ nghĩ là thiếu niên chính là một người bình thường.

Nhìn cử chỉ kỳ dị của Tiêu Viêm, Tiêu đỉnh bên cạnh hơi sửng sốt, bất quá bọn Hắn cũng không mở miệng quấy rối, an tĩnh đứng phía sau Tiêu viêm.

Khi ánh mắt Tiêu viêm nhắm lại, Hải ba đông đứng một bên, khuôn mặt già nua thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, quay đầu chăm chú nhìn Tiêu viêm, tại vì Lão cảm ứng được., Khí tức của thiếu niên trước mặt bỗng nhiên cực kỳ xa lạ cùng với kinh khủng, Khẽ nhíu mày, trong lòng nghi hoặc lẩm bẩm nói: " Cỗ khí tức này …Thật mạnh …Cho dù hiện ta thế này cũng so sa còn kém, Người này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Khi thì chỉ có thực lực Đấu sư, Lúc thì có thực lực Đấu hoàng? Thật là một tên quái thai.."

Thực lực của Hải ba đông vượt xa mọi người, Bởi vậy lão mới có thể cảm giác khí tức của Tiêu Viêm càng ngày càng kinh khủng, Còn những người khác nhìn Tiêu viêm thì giống như đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đôi mày khẽ nhíu lại nhìn cử chỉ kỳ quái của Tiêu Viêm, Trong lòng La bố thoáng hiện lên một vẻ bất an, Bàn tay vung lên trầm giọng nói:" Giết bọn họ!"

Nghe được mệnh lệnh của La bố, hơn mười người phía sau liếc mắt nhìn nhau một cái, chợt cắn răng rút vũ khí sắc bén bên hông, có vài tên Đấu sư liền nhanh chóng triệu hồi Sa y đấu khí, sau đó rất có thanh thế, Liều chết xung phong hướng về phía Tiêu viêm.

Nhìn đối phương cử động, sắc mặt Tiêu đỉnh lạnh lẽo, bàn tay vung lên, định cho người lao lên, thì Hải ba đông một bên chợt nhàn nhạt nói:" Không cần xuất thủ, nhìn là được …"

Nghe vậy, Tiêu Đỉnh hơi sửng sốt, quay đầu nhìn Tiêu lệ, tuy rằng bọn họ không quen thuộc với Hải ba đông, bất quá có thể để Tiêu viêm gọi là cường giả, vậy thực lực sẽ không yếu …Lão có khả năng biết, tự nhiên là hiểu hơn đám người bọn mình ít.

Đem mọi người ngăn trở, ánh mắt Tiêu đỉnh gắt gao nhìn chằm chằm thành viên Sa chi dong binh đoàn, bàn tay nắm chặt, thoáng hiện ra chút mồ hôi.

Tại lúc đoàn người của Sa chi dong binh đoàn sắp công kích, thì hai mắt đang nhắm chặt của Tiêu viêm rốt cuộc mở ra, con ngươi đen kịt thiếu đi sự phấn chấn của thiếu niên mà Tăng thêm thế sự tang thương.

Ánh mắt nhàn nhạt nhìn khuôn mắt dữ tợn của các dong binh, Tiêu viêm châm rãi giơ tay lên, ở chỗ ngón tay thon dài m bạch sắc hỏa diễm chợt lóe lên.

Khí bạch sắc hỏa diễm hiện lên, hơn mười người dong binh thân thể chợt rung lên, sau đó là từng đạo ánh mắt kinh hãi, một cỗ băng trắng noãn, từ bàn chân mà tràn lan đến chỉ ngắn ngủi ba giây thời gian hơn mười đạo nhân ảnh toàn thân biến thành những khối băng ….

Nhìn những dong binh bị đóng thành những khối băng, Hải ba đông đứng một bên, Da mặt bỗng run lên vài cái, Trong lòng ngầm hút một ngụm lương khí,Người khác cho rằng băng tầng này là do hàn khí ngưng tụ mà thành, Bất quá Lão là người hơn nửa đời chơi với băng, cho nên Lão biết cái này tuyệt đối không phải do hàn khí tạo thành.

Khi hai ba đông đang muốn nhận biết, Thì Tầng băng đang bao vây lấy hơn mười người dong binh chợt biến thành hư vô, đó chính là hư vô, ngay cả xương cốt cũng không để lại ….

Tuy rằng loại bạch sắc là kết tinh của Hàn băng, nhưng không phải là băng, bởi vì khi kết tinh chính là một loại nóng rực có nhiệt độ rất cao. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

" Người này, Quả thực là kinh khủng …Đây mới là chân chánh thực lực hủa Hắn?" Yết hầu hơi thắt lại, Hải ba đông tại khi mình khôi phục thực lực không trở mặt với Tiêu Viêm mà cảm thấy may mắn.

Trong phòng khách chợt xuất hiện hơn mười tòa người băng, khiến cho mọi người trong phòng khách lâm vào trầm mặc, vẻ mặt tất cả mọi người đều hiện lên vẻ kinh hãi, nhìn chằm chằm hơn mười tòa băng biến thành hư vô, toàn thân đột nhiên toát ra hàn ý từ trong xương.

Bên cạnh la bố, Những người đấu sư này không thuộc vào Sa chi dong binh đoàn,vẻ mặt cũng ngây ra, trong lòng hiện lên sự bất an, bọn họ bây giờ mới cảm giác được …La bố cảm giác, tựa hồ có chút không sai.

" Lần này phiền phức…" Đầu lĩnh nam tử chợt lẩm bẩm.

Tiêu viêm hơi nghiêng đầu, Nhàn nhạt nhìn La bố đang há mồm trên ghế, Cước bộ chậm rãi bước qua.

Tiêu viêm cước bộ thong thả đi vào phòng khách, một lát sau đứng ở trước người La bố, nụ cười chợt lóe ra, nhẹ nhàng nói:" Lần trước nhắc nhở cho ngươi, Vì sao còn ngu xuẩn như vậy?"

" Ực …." Nuốt khan một cái, trên trán La bố xuất hiện những giọt mồ hôi theo trán mà chảy xuống, Ngẩng đầu nhìn thiếu niên có khuôn mặt thanh tú chứa nhàn nhạt tiểu ý, nhưng có hàn khí tỏa ra, làm cho La bố như bị giam trong hầm băng,

Vào giờ khắc này, La bố đã cảm giác được khí tưc của tử vong, Nhưng vì đối diện với tử vong cho nên La bố có chút không sợ hãi.

Hàm răng nghiến chặt lại,La bố cũng không cam tâm thúc thủ chịu chết, Liền thúc động đấu khí, nhất thời áo giáp ngoài than thể trở nên kiên cố hơn.

Ánh mắt có chút châm chọc nhìn chằm chằm La bố đang ngoan cố này, Tiêu viêm khẽ cười, ngón tay thon dài chợt nhấc lên, sau đó cứ từ từ hướng về phía cổ của La bố.

Đồng tử gắt gao nhìn chằm chằm bàn tay không ngừng phóng đại, La bố muốn tránh, nhưng càng hoảng sợ, thân thể của hắn bắt đầu làm phản, không muốn nghe lời của chủ nhân.

Bàn tay trắng nõn như nữ nhân, phiêu phiêu rơi vào chiếc cổ của La bố chạm vào bên trên đấu khí áo giáp, Tiêu viêm mỉm cười, sau đó ….Tầng áo giáp đấu khí bắt đầu tự động hòa tan ra.

Đồng tử lúc này mở to, La bố bắt đầu có thể cảm thụ được áo giáp đấu khí bắt đầu bị hòa tan, Nhưng mà hắn không kịp nói, toàn thân La bố các lỗ chân lông đột nhiên dựng thẳng lên, bóng ma tử vong cứ gắt gao luẩn quẩn trong đầu.

" Đại …..Đại nhân….Tha mạng!"

Khi bị bàn tay gắt gao cầm lấy cổ, La bố cảm thấy được thực lực kinh khủng của đối phương, thân thể sợ hãi khẽ động, Cái bàn tay tử thần này sẽ đem mạng nhỏ của mình lấy đi, Sắc mặt trắng bệch như cương thi, Mồ hôi lạnh thẩm thấu ra ngoài, chỉ một lát, quần áo giống như mới bị ngâm nước mang ra.

" Biết tin tức của Thanh lân không?" Tiêu viêm bỏ nhẹ tay, mỉm cười hỏi.

Nghe vậy, La bố giật mình, khi hắn trầm mặc trong giây lát, cái cố trong bàn tay bông nhiên trở nên lạnh lẽo rất nhiều, thoáng cho thân hình của hắn giật thột một cái, ngẩng đầu nhìn con ngươi đen kịt như mực, hắn không chút nghi ngờ, nếu mình chần chờ trong chốc lát, đối phương liền biến hắn thành một khối băng, lập tức gật gật đầu, thanh âm có chút sợ hãi, gấp gáp trả lời:" Đại nhân, ta biết!"

" Chúc mừng ngươi, Mạng của ngươi hiện tại đang trong tay của ngươi."

Tiêu Viêm khẽ cười cười, chậm rãi thu hồi bàn tay, vẻ mặt vẫn nở nụ cười ấm áp, nhưng vẫn như cũ làm cho La bố phát lạnh khắp cả người