Đấu Phá Thương Khung

Chương 236: Phá Giải Phong Ấn




Nhìn thần tình vui mừng như điên của Hai Ba Đông sau khi nắm được bình ngọc, Tiêu Viêm khẽ cười, nói:

- Hải lão tiên sinh, đồ vậy này ta đã thuận lợi luyện chế cho ngươi, vậy tàn đồ kia?

Nghe vậy, Hải Ba Đông hơi sửng sốt, chợt nhanh chóng áp chế niềm kích động xuống, liếm môi, con mắt xoay vòng, khuôn mặt thoáng lộ vẻ xấu hổ, nói:

- Này tiểu huynh đệ!

- Gọi ta là Tiêu Viêm đi.

Nhìn bộ dạng của Hải Ba Đông, Tiêu Viêm hơi cau mày, thản nhiên nói.

- Ha ha, hảo, Tiêu Viêm tiểu huynh đệ.

Vội vàng gật đầu, hướng về phí Tiêu Viêm, giơ bình ngọc lên, cười nói:

- Tiểu huynh đệ! Khụ! Không phải là ta không tin ngươi, bất quá lão phu ta cũng chưa bao giờ gặp qua Phá ách đan, chỉ theo phương thuốc thì biết nó quả thật có màu tím. Cho nên không biết tiểu huynh đệ có thể cho ta uống thuốc xem nó có thật sự phá giải phong ấn không? Nếu phong ấn thực sự có thể phá giải thì lão phu sẽ giao tàn đồ, hơn nữa còn giải thích thêm về nó.

- Lão tiên sinh, ngươi không ngừng tìm lý do để kéo dài thời gian, không có phong độ của người từng đứng trong Thập đại cường giả của Gia Mã đế quốc.

Tiêu Viêm lắc đầu, ngón tay nhẹ phủi đi tro bui, mặt không đổi sắc nói:

- Tiểu tử ta đem toàn lực trợ giúp lão tiên sinh. Không nghĩ đến ngươi làm cho ta có chút thất vọng.

- Ai! Tiêu Viêm tiểu huynh đệ, lúc trước chúng ta đâu có nói là chỉ cần ngươi giúp ta luyện chế Phá ách đan đổi lấy tàn đồ. Khả khả, người dù sao cũng phải cho ta kiểm chứng một chút chứ, xem đan dược này là thật hay giả. Nếu như ngươi lấy một viên đan dược khác đưa cho ta vậy không phải là quá thiệt thòi cho ta ư?

Hải Ba Đông lộ ra nét mặt già nua so với trong tưởng tượng của Tiêu Viêm còn hơn nhiều, bộ dạng cười khổ thật giống như hắn là khổ chủ.

Nhìn bộ dạng khổ sở của Hải Ba Đông, Tiêu Viêm cau mày, thản nhiên nói:

- Lão tiên sinh, ta phải nhắc nhở ngươi một chút. Phá ách đan này là ta dự vào đơn thuốc và tài liệu mà lão cung cấp để luyện chế. Đến tột cùng có phá giải được phong ấn hay không thì chỉ có quỷ mới biết. Cho nên nếu sau khi ngươi phục thuốc mà phong ấn không được cởi bỏ thì điều đó không thể đổ lên đầu ta. Ta đã thay ngươi, ngàn dặm xa xôi giữa sa mạc, hơn nữa lại bị Mỹ Đỗ Toa Nữ Vương đánh suýt mất mạng, tìm được Sa Chi Xà Độc dược, còn tiêu phí đại lượng tinh lực luyện chế đan dược.

Tiêu Viêm mười ngón tay đan vào nhau phía trước, thấp giọng, cười lạnh nói:

- Ta làm nhiều như vậy để được một cái tàn đồ cùng với nhân tình của một vị đấu hoàng cường giả. Ngươi nói ta làm ăn có lời sao?

- Ách.

Nghe vậy, Hải Ba Đông khuôn mặt thoáng có chút xấu hổ, một lát sau gượng cười nói:

- Lão phu cũng biết là yêu cầu như vậy là quá phận, nhưng Tiêu Viêm tiểu huynh đệ xin yên tâm, ta tự nhiên không có khả năng làm ra chuyện vong ân phụ nghĩa. Như vậy đi, không cần lập tức giải trừ phong ấn, chỉ cần khi Phá ách đan đạt đỉnh điểm hiệu quả, lão phu sẽ không nuốt lời. Hơn nữa, Phá ách đan chính là do Tiêu Viêm tiểu huynh đệ luyện chế ra chẳng lẽ còn không tin tưởng sao? Haha...

"Hô" Thầm thở dài một hơi, Tiêu Viêm nhìn gương mặt gượng cười của Hải Ba Đông, chau mày, sau một lúc mới phất tay nói:

- Theo ý ngươi đi, nhắc nhở với lão tiên sinh một lần, đây là lần cuối cùng ta nhượng bộ.

- Hahhaha, đa tạ Tiêu Viêm tiểu huynh đệ đã hiểu cho sự khó xử của lão phu.

Nghe âm thanh đáp ứng của Tiêu Viêm, khuôn mặt Hải Ba Đông nhất thời hiện lên vẻ đắc ý, sau đó hướng Tiêu Viêm nói:

- Tiểu huynh đệ theo ta xuống hầm ngầm đi, nếu phong ấn có thể phá giải thì trong đó sẽ ngăn cản được hơi thở phát tán ra ngoài, đồng thời cũng có thể tránh được một chút phiền toái không cần thiết,

Gật đầu, không nói gì, hướng Hải Ba Đông ý hất hàm, ý muốn lão dẫn đường.

Không để ý đến hành động đó, Hải Ba Đông cũng biết trong lòng hắn có chút khó chịu, lập tức cười một tiếng, sau đó đi nhanh phía trước dẫn đường.

Đi theo phía sau Hải Ba Đông, Tiêu Viêm nhìn bóng dáng già nua, trầm mặc một chút, mặt không đổi sắc, nhẹ cười lạnh, bàn tay ở bên trong hắc bào nắm chặt, nơi đầu ngón tay một ngọn lửa màu xanh thoát ra.

Nhếch miệng, Tiêu Viêm suy nghĩ, trong lòng lẩm bẩm:

- Lão già, hy vọng ngươi không làm cho ta thất vọng, bằng không không quản ngươi trước kia từng là Băng Hoàng, hôm nay cũng khiến ngươi hối hận không kịp.

Tuy rằng hành lang không lớn, nhưng quanh quẩn phức tạp, cũng có chút ngoài dự kiến. Đi theo Hải Ba Đông trong hành lang lòng vòng một lúc, cảnh sắc đơn điệu cũng khiến người khác có cảm giác mệt mỏi, cũng may là Tiêu Viêm định lực không tồi, cho nên không hề cảm thấy khó chịu, chỉ là trong lòng cảm thấy có chút áp lực.

Bên trong hành lang thiếu ánh sáng, khoảng mười thước mới có một ngọn đèn toả ánh sáng nhàn nhạt, hoàn cảnh hôn ám, hai người duy trì trạng thái trầm mặc, chí có tiếng bước chân rất nhỏ vang lên trong hành lang hun hút quanh quẩn khiến cho người khác có cảm giác rờn rợn.

Hành lang tuy thẳng tắp nhưng bất quá Tiêu Viêm có thể cảm nhận được tựa hồ bọn họ đang đi tới đoạn đường dốc. Tại đây, không khí nặng nề, đi chừng hai mươi phút, phía trước Hải Ba Đông bỗng nhiên dừng bước, quay đầu nói với Tiêu Viêm:

- Tới rồi.

Ánh mắt Tiêu Viêm quét theo Hải Ba Đông, chỉ thấy một cánh cửa sắt dày xuất hiện cuối đường, cửa sắt thâm trầm khiến người ta có cảm giác nặng nề.

Nhìn cánh cửa sắt, Hải Ba Đông cước bộ có nhanh hơn một chút, đi tới trước cửa, bàn tay ấn vào đầu pho tượng sư tử bằng sắt, nhất thời một loạt âm thanh răng rắc vang lên, cửa sắt tự động chậm rãi mở ra, một đạo hào quang sáng ngời từ đó bắn ra,

- Thỉnh! - Hướng Tiêu Viêm giơ tay, Hải Ba Đông cười dẫn đường đi vào.

Thoáng chần chừ đứng ở cửa một chút, Tiêu Viêm quét ánh mắt một vòng quanh đại môn, cuối cùng cũng bước vào trong tầng hầm.

Tiến vào tầng hầm, chung quanh nhiệt độ chợt giảm xuống, lãnh ý lượn lờ quanh người, Tiêu Viêm quan sát chung quanh, có chút ngạc nhiên khi phát hiện đây là không gian một khe nứt. Ở vết nứt trên trần và tường xung quanh, tuyết trắng đã đóng băng. Phía trên đầu, từng thang băng thuỷ kết tinh sắc nhọn trông tựa như những thanh kiếm treo ngược.

Nhàn nhạt hơi lạnh phát ra phiêu phù trên mặt đất tựa hồ như những đám mây không thể tan loãng. Cũng không biết Hải Ba Đông tốn bao công sức mới có thể có được kiến trúc này.

- Haha, ta tu luyện công pháp đấu khí thiên hướng âm hàn, cho nên chỗ này tu luyện mới đạt hiệu quả, hơn nữa khoảng cách đến mặt đất hơi xa nên có thể che dấu được hơi thở, không bị các cường giả phát hiện.

Hải Ba Đông phía trước, quay lại giải thích những khúc mắc trong lòng Tiêu Viêm.

"Ân". Hơi gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế trên mặt đất, ngẩng đầu về phía Hải Ba Đông, bình tĩnh nói:

- Muốn làm gì thì nhanh lên. Ta cũng không thích hoàn cảnh nới này.

- Haha, Hảo.

Cười, gật đầu, Hải Ba Đông đem Phá ách đan trong nạp giới lấy ra, đặt trong lòng bàn tay, cẩn thận nhìn ngăm, làm cho Tiêu Viêm không khỏi cau mày.

Kiểm tra một lúc lâu, vẫn không phát hiện có gì khác thường, Hải Ba Đông mới nhẹ nhàng thở một hơi dài. Lúc này hắn cũng biết, hành động lúc nãy khiến chó Tiêu Viêm nảy sinh bất mãn, cho nên không có nhìn qua khuôn mặt khó coi của Tiêu Viêm. Điểm nhẹ mũi chân, thân hình bay nhanh đến chiếc ghế hoàn toàn ngưng tụ bằng băng, ngồi xếp bằng, đem Phá ách đan đưa vào miệng nuốt xuống.

Ngồi trên ghế, Tiêu Viêm nắm lấy ngón tay, nhìn Hải Ba Đông phục dùng Phá ách đan, khoé miệng nhếch lên, một nục cười nhàn nhạt, lộ vẻ vui mừng.

Nhiệt độ trong hầm lạnh như băng, không khí trở nên yên lặng sau khi Hải Ba Đông tiến vào trạng thái tu luyện. Tiêu Viêm chỉ lo ngồi trên ghế, mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay, tựa hồ không quan tâm đến việc Hải Ba Đông phá giải phong ấn có thuận lợi hay không.

Bầu không khi yên lặng như co lại, sau nửa giờ, cũng bị một gợn sóng năng lượng phá vỡ.

Băng thai phía trên vẫn ở trạng thái yên lặng, thân hình Hải Ba Đông bỗng nhiên kịch liệt run rẩy, một cỗ năng lượng ba động mạnh mẽ như sóng từ trong cơ thể khuếch tán ra. Năng lượng đi qua nơi nào thì băng trụ nơi đó vỡ nát.

Chậm rãi ngẩng đầu lên, Tiêu Viêm nhìn những sóng năng lượng đang lao đến, cấp tốc bố trí sa y đấu khí hình ngọn lửa bao bọc thân hình. Sóng năng lượng tiến đến gần đều bị nhiệt độ của ngọn lửa màu xanh đốt cháy thành hư vô.

Băng thai phía trên Hải Ba Đông tựa hồ vẫn chưa nhận thấy được hiện tượng, thân thể hắn kịch liệt run rẩy. Một lúc sau, trên khuôn mặt già nua đột nhiên xuất hiện trên trán một hoạ đồ hình rắn do năng lượng ngưng tụ. Hoạ đồ hình rắn quay tròn trên trán hắn đưa đấu khí mênh mông trong cơ thể Hải Ba Đông tiến về phong ấn.

Sau khi hoạ đồ hình rắn hiện lên chốc lát, từ cổ hắn xuất hiện mộ tía năng lượng màu tím, lượn lờ tiến đến tiếp xúc cùng với hoạ đồ hình con rắn màu xanh.

Hai cỗ năng lượng hung hăng lao vào tiếp xúc nhau, tạo thành một gợn sóng năng lượng.

Năng lượng màu tím cùng với họa xà màu xanh, tại trên trán Hải Ba Đông không ngừng giằng co, cả hai tự do phóng xuất quang mang khiến cho ấn đường của Hải Ba Đông có chút quỷ dị, hơn nữa hai loại năng lượng này giao tranh ngay tại vị trí trọng yếu của não bộ nên tạo ra sự đâu đớn khủng khiếp, cũng làm cho Hải Ba Đông khuôn mặt trở nên vặn vẹo, ẩn ẩn có chút dữ tợn.

Mười ngón tay đan chặt vào nhau, Tiêu Viêm ngẩng đầu, gắt gao nhìn vào khuôn mặt tản ra lưỡng sắc quang mang của Hải Ba Đông, trong lòng cũng có chút tò mò, không hiểu đến tột cùng Phá ách đan có thể phá giải được năng lượng phong ấn của Mỹ Đỗ Toa Nữ Vương hay không.

Hai đạo năng lượng màu tím và màu xanh ở trên trán của Hải Ba Đông tiếp tục giằng co có đến hơn nửa giờ. Sau đó, đạo năng lượng màu xanh có hình rắn thoáng ảm đạm vài phần, hiển nhiên Phá ách đan tựa hồ có điểm khắc chế loại phong ấn này.

- Phá ách đan này thực sự là không tồi! Ngày sau có lẽ cũng nên luyện cho mình một ít, vạn nhất ngày nào đó bị người phong ấn, cũng có điểm phòng thân.

Nhìn màu tím quang mang càng ngày càng sáng, màu xanh hình rắn càng ngày càng ảm đạm, Tiêu Viêm khẽ cười nói.

- Cẩn thận một chút, tên kia phong ấn có thể phá giải.

Âm thanh nhắc nhở của Dược lão vang lên trong lòng Tiêu Viêm.

Hơi gật đầu, Tiêu Viêm trong cơ thể, đấu khí bắt đầu vận hành, chuẩn bị đối phó với sự cố có thể xảy ra.

Năng lượng màu tím thắng thế, chậm rãi lấn ép đi năng lượng hình rắn, chiếm cứ địa bàn, đuổi dần ra khỏi trán của Hải Ba Đông. Năng lượng màu tím đột nhiên bạo khởi, một cỗ năng lượng dũng mãnh sinh xôi, đem năng lượng hình rắn bài trừ khỏi đầu Hải Ba Đông.

Năng lượng hình rắn vừa thoát ly khỏi đầu Hải Ba Đông đột nhiên run rẩy mọt dữ đội, chợt hóa thành một làn khói nhẹ, lượn lờ tiêu tán.

Khi năng lượng hình rắn biến mất một chốc, đôi mắt của Hải Ba Đông vốn nhắm chặt chợt mở ra, tinh quang như thực thể bắn ra ngoài, một cỗ khí thế hung hãn, giống như sư tử tỉnh giấc, đem những áp lực bị áp chế vài chục năm bạo nộ.

Dưới cỗ khí thế hung mãnh đó, băng tuyết trong tầng hầm tuy dày nhưng không chịu nỏi cũng bắt đầu nưt vỡ.

- Haha, phong ấn đáng chết, cuối cùng cũng bọ phá giải! Lão phu đã lại trở thành đấu hoàng!

Bàn chân đạp xuống mặt băng, Hải Ba Đông huyền phù giữa không trung, khuôn mặt tràn ngập vẻ vui sướng, cất tiếng cười điên cuồng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Sóng âm kịch liệt mang theo đấu khí công kích vào băng đá xung quanh, tạo nên những chấn động, bạo liệt rơi xuống.

Sau tràng cười điên cuồng, Hải Ba Đông đột nhiên thu ánh mắt, hướng về phía Tiêu Viêm vẫn ngồi không nhúc nhích nhìn chăm chú.

Cảm nhận được ánh mắt sắc bén đang nhìn mình, Tiêu Viêm khóe miệng nhếch lên, chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt bình tĩnh, thâm trầm giống như một cái hồ sâu không thấy đáy, thản nhiên nhìn vị đấu hoàng cường giả mới hồi phục thực lực giữa không trung.

Tại không trung, hai ánh mắt chạm nhau, ẩn chứa hàn ý.