Đấu Phá Thương Khung

Chương 222: Khai Hoa Kết Trái




Hỏa diệm nhân như thiểm điện xẹt qua phía chân trời. Sau một lát, bỗng nhiên đột ngột đình trệ ở giữa không trung, cả người sâm bạch hỏa diễm cũng dần tiêu tán. Đợi đến khi ngọn lửa hoàn toàn biến mất, lộ ra một thiếu niên có gương mặt thanh tú.

Đôi mắt khẽ chớp, thiếu niên đầu hơi hơi ngửa ra sau, vẻ tang thương trong mắt nhanh chóng rút đi, thay thế là tinh thần phấn chấn cùng vẻ mặt giảo hoạt.

"Lão sư, vừa rồi... Là chuyện gì xảy ra?" Hơi hơi nhéo cổ, tiêu viêm cau mày nhẹ giọng hỏi, hắn sở dĩ hỏi, tự nhiên là do lúc trước Dược lão đang công kích, đột nhiên bị cái gì công kích.

"Do tên trong tay áo của ngươi làm..." Dược lão bất đắc dĩ trả lời: "Lúc trước nếu không có thêm hơi thở của cốt linh lãnh hỏa ngăn cách, chỉ sợ Vân Chi cùng với vài tên xà nhân đã cảm ứng được cỗ hơi thở này, đó là Mỹ Đỗ Toa nữ vương.

"
Là Nàng?" Nghe vậy, Tiêu Viêm sửng sốt, bàn tay luồn trong tay áo, thật cẩn thận đem tiểu xà bảy màu toàn thân ôn lạnh như ngọc đặt ở dưới lòng bàn tay, gắt gao nhìn chằm chằm nàng.

Nhận thấy được Tiêu Viêm nhìn chăm chú, tiểu xà bảy màu cũng nâng cái đầu nho nhỏ, đôi mắt tràn ngập linh tính, miệng hơi hơi mở ra, lưỡi rắn nhẹ phun ra, tựa hồ muốn cắn khuôn mặt Tiêu Viêm.

Hơi hơi nghiêng đầu né tránh hành động nghịch ngợm của tiểu gia hỏa này, Tiêu Viêm cười cười, chợt trong lòng có chút ngưng trọng, nhẹ giọng nói: "Lão sư... Người nói Mỹ Đỗ Toa nữ vương có phải hay không đã muốn hồi phục trí nhớ?"

"
Hẳn là không có... Nếu hồi phục trí nhớ, lấy tính tình cao ngạo của Mỹ Đỗ Toa nữ vương, không có khả năng còn ở lại bên cạnh ngươi... Ta nghĩ, lúc trước có lẽ là bởi vì ta muốn hạ sát thủ năm tên xà nhân Đấu Vương cường giả, mới có thể khiến cho linh hồn Mỹ Đỗ Toa nữ vương tạm thời đột phá trói buộc của thất thải thôn thiên mãng. Xem bộ dáng hiện tại của thất thải thôn thiêng mãng, linh hồn Mỹ Đỗ Toa nữ vương hẳn là đã bị áp chế." Dược lão trầm ngâm nói.

Thoải mái thở ra, bàn tay Tiêu viêm ôn nhu vuốt ve thất thải thôn thiên mãng, cười khổ thì thào: "
Tiểu đồ vật này, thật giống như một quả tạc đạn(bom) a, không chừng ngày nào đó Mỹ Đỗ Toa nữ vương lại lao ra..."

"
Ta lúc đầu đã từng nói qua, nhưng ngươi vẫn đem nàng lưu lại bên người." Dược lão nhìn có chút hả hê, cười hắc hắc nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Xoa xoa đầu tiểu xà, Tiêu Viêm nhìn chằm chằm vẻ đáng yêu của thất thải thôn thiên mãng, bất đắc dĩ nói: "
Ai bảo tiểu gia hỏa này có lực hấp dẫn lớn như vậy... Hy vọng nó vẫn có thể ngăn chặn được linh hồn Mỹ Đỗ Toa nữ vương."

Từ nạp giới lấy ra một bình Tử tinh nguyên, Tiêu viêm nhỏ vài giọt vào trong miệng thất thải thôn thiên mãng. Tiểu gia hỏa này liền cảm thấy mỹ mãn, thè cái lưỡi liếm liếm, sau đó miễn cưỡng chui vào trong tay áo Tiêu Viêm.

Sau khi đem tiểu gia hỏa trấn an, ánh mắt Tiêu Viêm hướng sa mạc ở phía dưới quét qua. Sau đó nhắm ngay một chỗ, chậm rãi hạ xuống một khoảng cách, cúi đầu nhìn hoàng sa ở dưới chân, nhẹ giọng nói: "Nơi này đi."

Bàn tay chậm rãi mở ra, nhắm ngay cồn cát. Thoáng yên lặng, sau đó hấp lực khổng lồ từ trong lòng bàn tay bạo dũng mà ra. Dưới cỗ hấp lực, hoàng sa( Cát vàng) phía dưới liền nảy lên phía chân trời.

Khi cát vàng được hút ra, phía dưới bỗng nhiên xuất hiện một cái hố rộng chừng ba, bốn thước.Trong cái hố đó, Thanh liên tỏa ra quang mang, nhẹ nhàng trôi nổi bên trong.

Nhìn thấy Thanh Liên địa tâm hỏa bình yên vô sự, Tiêu viêm thở dài nhẹ nhõm. Bàn tay vươn ra, Thanh liên tọa nhất thời hóa thành một đạo thanh quang bắn về phía lòng bàn tay Tiêu Viêm.

Bàn tay nâng Thanh liên tọa, ánh mắt Tiêu Viêm mang chút mê say đánh giá ngọn lửa màu xanh đang bốc lên. Một lát sau, trong ánh mắt đó thoáng hiện một nét nóng cháy, ham muốn.

"Tìm một nơi ở bên ngoài sa mạc đi, nơi đó an toàn một ít. Sau đó tìm một địa phương yên tĩnh, cắn nuốt dị hỏa!" Biết rõ khát vong của Tiêu Viêm đối với dị hỏa, Dược lão cười cười, nhắc nhở.

"
Ân." Gật đầu, Tiêu Viêm từ nạp giới lấy ra một quả hồi khí đan nhét vào trong miệng, có chút động, đem nuốt vào trong bụng, sau đó nâng Thanh liên tọa, bắt đầu hướng bên ngoài sa mạc mà tiến.

Theo thân hình Tiêu Viêm dần biến mất bên trong sa mạc, cuộc chiến tranh đoạt dị hỏa ở sa mạc Tháp qua nhĩ rốt cục kết thúc với sự thắng lợi của duy nhất về một người.

Bay vút trong sa mạc được gần nửa ngày, sau khi liên tiếp dùng mười ba quả hồi khí đan, Tiêu Viêm rốt cục đã tới bên ngoài Tháp nhĩ qua sa mạc. Bởi vì hắn hiện tại rất cần một địa phương hẻo lánh, cho nên phương hướng Tiêu Viêm chọn đều là những khu vực cực kỳ thưa thớt người.

Khi mặt trời dần lặn về phía Tây, hơn nữa hoàn toàn chìm xuống, rốt cục trên cồn cát xuất iện những thảm cỏ màu vang. Tiếp tục phi hành một đoạn thời gian, một màu xanh um lần nữa xuất hiện trong tầm mắt Tiêu Viêm, một tòa dãy núi hùng vĩ dần dần hiện ra, từ từ lộ ra một ngọn núi nhỏ.

Nhìn ngọn núi nhỏ dần xuất hiện trong tầm mắt, Tiêu Viêm rốt cục thở ra một hơi, lắc lắc cánh tay gần như đã tê dại, Tử vân dực do đấu khí gần như đã cạn kiệt mà trở nên như ẩn như hiện, trông lại thật hơn rất nhiều. Hai cánh sau lưng một lần nữa rung lên,thân thể Tiêu Viêm hóa thành một đạo hắc quang bắn về phía bên trong dãy núi.

Hơn mười phút sau, Tiêu Viêm mệt mỏi dừng ở dưới chân núi. Lúc này cả người hắn đã muốn bị một tầng hoàng sa bao phủ. Bàn tay lau lau mồ hôi và hoàng sa trên mặt, tay áo hỗn loạn ngược lại làm cho khuôn mặt trở nên cực kỳ lôi thôi, nhếch nhác.

Sau khi hạ xuống, Tiêu Viêm sắc mặt thoáng có chút tái nhợt cùng ngưng trọng, nhanh chóng đem Thanh liên tọa đặt ở bên cạnh, sau đó không kịp cùng Dược lão nói chuyện, từ nạp giới lấy ra một quả hồi khí đan nhét vào trong miệng, nhanh chóng ngồi xuống, bắt đầu tiến vào trạng thái tu luyện, hồi phục đấu khí.

Tuy rằng trong lúc chạy có hồi khí đan duy trì, bất quá đan dược dù sao cũng là ngoại vật, vẫn dựa vào chúng nó phục hồi đấu khí cực kỳ dễ khiến cho thân thể sinh ra tính ý lại. Nếu lâu dài không ngừng dùng nó, chỉ sợ năng lực hồi phục đấu khí của thân thể sẽ dần hạ thấp, thậm chí... sẽ biến mất...

Khó có thể tưởng tượng, nếu là một gã đấu giả mất đi năng lực hồi phục đấu khí, vậy hắn còn có thể được xưng là một gã đấu giả sao?

Cho nên, trải qua thời gian dài phi hành, khi hạ xuống, sự tình Tiêu Viêm phải làm ngay, đó là thúc giục kinh mạch trong cơ thể, bắt đầu hồi phục đấu khí.

Thời gian tu luyện giằng co gần một giờ, Tiêu Viêm lúc này mới mở dần mắt, ói ra một ngụm trọc khí, hoạt động thân thể một chút, cười khổ nói: "Tuy rằng đột quyết hiện tại vì cắn nuốt tử hỏa mà hóa thành Hoàng giai trung cấp, bất quá dù sao vẫn là Hoàng giai công pháp a, căn bản không đủ để duy trì tiêu hao của ta. Nếu không có thêm đại lượng hồi khí đan duy trì, chỉ sợ ta đã sớm kiên trì không được, ai..."

"
Ha ha, yên tâm đi. Lần này, chỉ cần ngươi có thể thành công cắn nuốt dị hỏa, đốt quyết nhất định có thể thành công tiến hóa đến cấp bậc huyền giai. Đến lúc đó, ngươi sẽ có được huyền giai công pháp, hẳn là ở trên phương diện công pháp đã giỏi hơn phần lớn cường giả..." Dược lão cười an ủi, nói.

"
Hy vọng là vậy, ta sẽ hết sức."

Quay đầu nhìn Thanh liên tọa xinh đẹp trên mặt đất, Tiêu Viêm gắt gao mím môi, ẩn ẩn lộ ra vẻ quật cường.

Đối với năng lượng ẩn chứa của dị hỏa, Tiêu Viêm vẫn chưa có chút hoài nghi. Tuy rằng nói công pháp trong lúc đó tiến hóa, năng lượng cần để tiến hóa cao gấp mấy chục lần. Bất quá, Tiêu Viêm tin tưởng Thanh Liên địa tâm hỏa tuyệt đối có năng lực này! Bằng không, nó cũng không có tư cách làm cho vô số cường giả trên đại lục vô số cường giả cúi đầu.

Hút một ngụm không khí mát mẻ trong dãy núi, bàn tay Tiêu Viêm nâng lên Thanh liên tọa đặt ở trước mặt, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm ngọn lửa tràn ngập linh tính ở tâm sen, trên khuôn mặt hiện lên vẻ vui mừng cùng chua sót.

Ba năm trước, lúc hắn vừa mới tiếp xúc cuốn sách thần bí màu đen, sâu trong nội tâm hắn hiểu được... Tìm kiếm dị hỏa, sẽ trở thành sứ mệnh của đời mình.

Bởi vì chỉ có không ngừng cắn nuốt dị hỏa, hắn mới có thể bước dần đến đỉnh cao. Muốn đứng ở trên Kim Tự Tháp của cả đại lục nhìn xuống chúng sinh, đương nhiên sẽ phải trả những cái giá rất đắt!

Ba năm thời gian, vì tìm kiếm dị hỏa Tiêu Viêm cơ hồ là đi khắp nửa Gia Mã Đế Quốc. Lúc trước ở bên trong thế giới nham thạch nóng chảy, khó có thể tưởng tượng khi Tiêu Viêm lúc ấy biết được nơi này có dị hỏa tồn tại trong lòng kích động ra sao. Nhưng mà, sau khi hắn cùng với song đầu hỏa linh xà liều chết cũng chỉ gặp được một thanh liên trống rỗng. Ngay lúc đó, Tiêu viêm tuy rằng cực kỳ nản lòng, bất quá vẫn như cũ không lựa chọn buông tha.

Cho nên, khi hắn không có buông tha, một loạt hành động kế tiếp của hắn làm cho bất luận kẻ nào nghe xong có chút cảm thấy điên cuồng.

Bằng vào thực lực đấu sư, một mình xâm nhập sa mạc, độc thân xông vào nơi bị nhân loại coi là cấm địa: xà nhân tộc. Bên trong sa mạc, hắn đã từng ở dưới bàn tay của tử thần không biết bao lần, vài lần đó đủ để làm những kẻ khác phải sợ hãi...

Bởi vì có sự gan dạ cùng bao lần phải trả giá(trả giá ở đây là những nguy hiểm), cho nên dù đối mặt Đấu hoàng cường giả, vẫn là kẻ thắng lợi cuối cùng đạt được dị hỏa.

Vì ngọn lửa nho nhỏ màu xanh này, Tiêu Viêm cố gắng ba năm, hôm nay đã được đên bù, đem thắng lợi phẩm đặt trong lồng ngực.

Chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt trăng ở không trung, miệng dần mở ra, trong nháy thanh âm thiếu niên có chút khàn khàn rống lên, mang theo tiếng cười vang vọng khắp dãy núi.

Hắc giới chỉ khẽ rung lên, thân hình Dược lão đột ngột thoáng hiện ở phía sau Tiêu Viêm, cúi đầu nhìn thân thể thiếu niên đang run rẩy, trong mắt Dược lão mang theo chút vui mừng cùng nụ cười nhu hòa.

Trong ba năm, Dược lão làm bạn cùng Tiêu Viêm, chứng kiến hắn lớn dần, chứng kiến hắn cố gắng, chứng kiến hắn lần lượt đột phá cực hạn cùng tu luyện.

Mà ba năm cố gắng, rốt cục tới lúc khai hoa kết quả!