Đấu Phá Thương Khung

Chương 187: Tỉ Thí Giữa Hai Huynh Đệ




Nhìn phía trên sân rộng, một ngân một tử hai đạo nhân ảnh cơ hồ là đem tràng diện sôi sục hỗn loạn tại sân đấu xẻ ra hai cái thông đạo, nơi hai người đi qua, mọi người đều là tự lưu động để lại khu vực thật dài trống rỗng.

"Ting!" kim thiết va chạm kéo theo một tiếng vang thanh thúy, một cỗ năng lượng ba động hung mãnh từ vị trí quảng trường trung tâm bạo phát ra, nhất thời làm cho hơn mười thước quanh thân hai người bên trong tràng diện hỗn chiến, đó là bị rửa sạch trống rỗng thành một vòng tròn trống trải.

Bàn tay nắm chặt huyền trọng xích, Tiêu Viêm giương mắt nhìn trường thương nọ giống như độc xà bình thường xảo quyệt đâm tới, tại phía trên mũi thương, tia chớp màu bạc hình cung không ngừng nhảy lên, thở nhẹ một hơi, trọng xích trong tay Tiêu Viêm bỗng nhiên xoay, mặt phiến xuất ra.

"Đinh!" Mũi thương chính là trực diện điểm ngay trên thân cự đại trọng xích, tại phía trên trọng xích mang theo lực lượng áp bách đè xuống, trường thương yếu ớt nhất thời bị áp súc thành một cái đường cong kinh hiểm khó mà tưởng tượng, cực kì kích thích ánh mắt, mà mũi thương cơ hồ sắp tiếp cận đến bàn tay cầm thương của Tiêu Lệ.

"Hắc hắc, tiểu tử này thật khí lực không nhỏ." Nhìn một màng tiếp xúc, người ăn tiểu thua thiệt, Tiêu Lệ không khỏi cười, trên lòng bàn tay đấu khí cấp tốc ngưng tụ, sau đó mãnh kích đánh truyền vào thân thương, trên thân thương năng lượng một cỗ dòng điện phóng ra, theo thân trọng xích rất nhanh truyền vào bên trong.

Dòng điện năng lượng xâm nhập vào trọng xích, bàn tay nắm chặt huyền trọng xích của Tiêu Viêm nhất thời run rẩy, trong cơ thể tử hỏa đấu khí tiếp tục lưu động, đem luồng năng lượng tê dại nọ từ trong cơ thể rất nhanh trục xuất ra ngoài.

"Tiểu viêm tử, nhị ca một khi cùng người chiến đấu, cũng sẻ không phân biệt thân thuộc, một khi đã chiến, là đem hết toàn lực, ngươi nên cẩn thận!"

Trong nháy mắt đang lúc Tiêu Viêm bàn tay run rẩy, Tiêu Lệ cười hắc hắc một tiếng, trường thương trong tay quỷ dị kéo một đường, mũi thương tại trên thân trọng xích tạo nên một trận hoa lửa, sau khi vẻ xong chợt bạo đâm ra.

"Lôi Hình Cung Tam Đoạn Vũ!"

Trường thương mới vừa động, Tiêu Lệ tiếp đó là quát khẽ một tiếng, nhất thời, dòng điện trên thân thương hình thành hình dạng như tam đầu xà. Đó là đột nhiên thoáng hiện ra, các lưỡi điện hình vòng cung đan xen lóe ra tiếng vang xuy xuy, mang theo một cỗ năng lượng cường đại làm cho người ta không dám dễ dàng khinh thường.

"Lôi Hình Cung Tam Đoạn Vũ?"

"Ách... Nhị đoàn trưởng dĩ nhiên nhanh như vậy liền đem Lôi Hình Cung Tam Đoạn Vũ ra sử dụng?" Nhìn thấy thế công của Tiêu Lệ. Dưới trường đấu nhất thời vang lên từng cơn âm thanh kinh ngạc. Chiêu Lôi Hình Cung Tam Đoạn Vũ này. Cơ hồ cũng có thể nói là một trong những sát chiêu của Tiêu Lệ. Không nghĩ tới lúc này mới vừa giao thủ không bao lâu đã đem thi triển ra. Chẳng lẽ hắn là muốn tốc chiến tốc thắng?

" A..a… Xem ra Tiêu Viêm huynh đệ có thể thua a. Lôi Hình Cung Tam Đoạn Vũ này của Nhị đoàn trưởng là huyền bậc hạ cấp địa đấu kĩ a. Hơn nữa lôi thuộc tính đấu khí có thêm phụ trợ hiệu quả. Cho dù là một người bốn sao đấu sư cũng không dám dễ dàng ngăn cản. Vậy mà lúc này chỉ mới vừa giao thủ. Nhị đoàn trưởng đã đem ra sử dụng. Xem ra thực lực Tiêu Viêm huynh đệ đích xác bất phàm a." Trên đài cao. Một gã trong Mạc Thiết cao tầng nhịn không được cười nói.

"Người này. Thật đúng là hay khi dễ người ta mà. Cấp bậc so với tiểu đệ Tiêu Viêm cao hơn cũng không tính. Dĩ nhiên vẫn vận dụng huyền bậc đấu kĩ..." Tuyết Lam bĩu môi. Có chút thay Tiêu Viêm bị bất công đang ở thế yếu mà nói.

"Aa. Nhị đệ đấu khí lôi thuộc tính vốn tựu thuộc về loại hình đấu khí bùng nổ như sấm sét. Nếu là phải chiến đấu lâu dài đối với hắn ngược lại lại càng bất lợi. Cho nên vô luận cùng ai chiến đấu. Hắn đều lựa chọn tốc độ dùng cách nhanh nhất phân ra thắng bại. Nếu không một khi khí thế giảm yếu đi tình thế của hắn sẻ rất khó mà hình dung." Tiêu Đỉnh khẻ lắc đầu. Mỉm cười nói.

Nghe vậy. Mọi người bất đắc dĩ cười. Cũng chỉ đành tại trong lòng cầu khẩn Tiêu Viêm có thể chống đỡ qua được dưới đợt công kích này.

Trong sân đấu. Tại lúc Tiêu Lệ sử dụng ra đấu kĩ. Tiêu Viêm cũng là kinh ngạc cả kinh. Bất quá trải qua hơn một năm khổ tu cũng làm cho hắn định lực hơn xa không phải như trước kia có thể so sánh. Trong nháy mắt sau đó tâm đã bình tĩnh xuống. Trong xoáy tụ đấu khí trong cơ thể. Một đạo tử hỏa đấu khí lưu chuyển ra. Sau đó đem thân trọng xích bao lại Để tránh bị đấu khí lôi thuộc tính của Tiêu Lệ mượn cơ hội truyền vào trong cơ thể mà làm cho tê liệt.

Huyền trọng xích đen kịt được tử hỏa bao bọc bên trong. cuối cùng lai do Tiêu Viêm đem hết toàn lực sử dụng chém xuống. Tạo nên một cỗ áp bách kình phong, hung hăng đối với trường thương đang cấp bách đâm tới mà bạo phá.

Ở chung quanh mọi người đều khẩn trương nhìn kỹ, trọng xích cùng trường thương, chỉ trong nháy mắt đột nhiên chạm nhau, nhất thời theo một tiếng năng lượng nổ vang, đá phiến tại chỗ đứng hai người đều là xuất hiện những vết nứt chi chít.

" Đinh!" tại lúc Mũi thương điểm trên trọng xích, một cái lưỡi điện hình cung, hung hăng giương nanh múa vuốt đánh vào mặt ngoài, bên trong ẩn chứa kình khí mạnh mẽ, đột nhiên mà đem trọng xích đánh bật ra, hơn nữa bởi vì do lưỡi điện hình cung ăn mòn, tử hỏa đấu khí trên huyền trọng xích cũng là rất nhanh trong khoảng khắc giảm bớt hơn phân nửa."Hắc hắc." Đắc thủ nhìn Tiêu Viêm nắm huyền trọng xích lui nhanh một bước, Tiêu Lệ cười hắc hắc, ra tay lại là không hề có chút nào lưu tình, trường thương thế lui lại vừa xong, lại là hung hăng đâm tới trên huyền trọng xích đang lui về phía sau cho đến nổi không thể phản kích.

"Đinh!" lại một lần nữa tiếng vang thanh thúy vọng lên, dĩ nhiên tử hỏa đấu khí trên trọng xích cuối cùng là hoàn toàn tiêu tán.

"Đinh!" Sau khi đánh tan tử hỏa, trường thương của Tiêu Lệ tiếp tục như tia chớp đâm ra, đồng thời, một lưỡi điện năng lượng hình cung cuối cùng, cũng là cuồng bạo thoát ra khỏi thân thương nặng nề bổ vào trên huyền trọng xích, theo một tiếng vang có chút vang dội, huyền trọng xích trong tay Tiêu Viêm, dĩ nhiên bị này ba cỗ lực lượng mạnh mẽ chấn đắc rời khỏi tay, xoay hơn mười vòng trên không rồi cắm trên mặt sân phía sau.

"Tiểu tử kia, chiến đấu kết thúc." Bàn tay nắm chặt trường thương, Tiêu Lệ hướng về phía Tiêu Viêm cười nói.

"Hư..." Nhìn Tiêu Viêm tay không còn vũ khí, chung quanh ở ngoài sân, nhất thời vang lên một tràng tiếng thở dài, ở loại cấp độ này tỉ thí, mất đi vũ khí, trên cơ bản liền tương đương với đặt một chân vào trong đối mặt với thua cuộc.

Bình thường tình huống như thế này, kết cục có lẻ sẻ như thế như thế, bất quá đối với Tiêu Viêm mà nói, lại là tình trạng hoàn toàn trái ngược, Tiêu Viêm có huyền trọng xích trong tay đích xác có thể gia tăng một ít lực công kích, bất quá càng nhiều hơn lại là đối Tiêu Viêm chính là một loại trói buộc, mang huyền trọng xích trên người, Tiêu Viêm không chỉ có tốc độ bị áp chế đến tệ hại, hơn nữa trọng yếu nhất vẫn là đấu khí trong cơ thể phải cạn kiệt toàn lực thúc giục hết, mới có thể ứng phó loại cấp bậc chiến đấu này, nhưng hiện tại trọng huyền xích rời tay, lại là đem cái áp chế trói buộc thực lực Tiêu Viêm cuối cùng, hoàn toàn dứt bỏ đi.

Mất đi trói buộc của huyền trọng xích, Tiêu Viêm mới là đạt đến trạng thái cao nhất!

Cho nên, nghe được Tiêu Lệ nói, Tiêu Viêm lại là từ chối cho ý kiến nhún vai:

"Ân.. cũng không nhất định a."

Nhìn thấy Tiêu Viêm chỉ vậy vẫn như cũ khuôn mặt bình tĩnh mỉm cười, Tiêu Lệ hơi cảm giác ngạc nhiên, chợt trong tay trường thương khinh thoát nhắm hướng bả vai trên Tiêu Viêm đâm tới.

"Bạo Bước!"

Khuôn mặt Tiêu Viêm ngước lên sáng lạng cười, theo một tiếng quát nhẹ, bàn chân đạp mạnh xuống mặt đất, một tiếng năng lượng nổ vọng ra. Thân thể cơ hồ là trong trong nháy mắt, như bắn tới ngay bên cạnh Tiêu Lệ.

Trong sân đấu, nhìn thấy di chuyển của Tiêu Viêm, mọi người không khỏi kinh hô xôn xao một tiếng, hiển nhiên bọn họ có chút nghĩ không thông ở dưới loại tình huống này. tốc độ bình thường của Tiêu Viêm tại sao còn có thể giống như uống đan dược mà tăng lên kinh khủng.

Thân ảnh Tiêu Viêm chợt đúng lúc này tiến tới sát một bên, làm cho Tiêu Lệ trên khuôn mặt thoáng hiện lên một nét kinh ngạc, bàn tay nắm chặt trường thương đột nhiên quất về phía sau, trường thương dán lưng, giống như máy xay gió bình thường vậy bay nhanh xoay tròn, tại trong lúc xoay tròn, một tia điện mang ở trong đó nhảy ra lóe ra.

Mũi chân nhẹ nhàng điểm tại một đoạn trên mũi thương, Tiêu Viêm thân hình lần nữa ngoài dự đoán mọi người bắn lui ra.

Tại lúc bắn ngược ra, Tiêu Viêm bàn tay đột nhiên mở ra chợt nắm chặt, nhất thời hấp lực hung mãnh tự trong lòng bàn tay phun ra mạnh mẻ, cách đó không xa không kịp phòng ngừa Tiêu Lệ, thân thể không yên, trường thương giống như máy xay gió bình thường bị xé ra đến tán loạn (*), đòn công kích hoàn toàn không sao giữ được nguyên dạng.

Bởi vì bàn tay phát ra hấp lực, thân hìnTiêu Viêm đang bắn ngược đi giờ cũng là quỷ dị dừng lại. Ngẩng đầu mỉm cười nhìn Tiêu Lệ đang bị hấp lại đây, bàn chân lần nữa đạp mạnh mặt đất, theo một tiếng bạo vang, thân hình như tia chớp xuất hiện ở trước người Tiêu Lệ.

"Nhị ca, Trọng xích khả dĩ cũng không vũ khí của ta, Ta am hiểu nhất vẫn là... Cận Thân Bác Đấu!" Hai cặp ánh mắt gần gũi gần như tiếp xúc, Tiêu Viêm đột nhiên cười khẽ một tiếng. Trong lúc đồng tử Tiêu Lệ thoáng co rút, chợt bàn tay đột ngột nắm chặt thành quyền, thân thể rất nhanh mượn lực tại giữa không trung xoay tròn nửa vòng, dĩ nhiên vô cùng quỷ dị chui vào trong lòng Tiêu Lệ.

Lấy đưa lưng về phía Tiêu Lệ, Tiêu Viêm khuỷu tay co lại ngưng trệ chỉ trong nháy mắt, sau đó mang theo một cỗ bén nhọn tiếng rít cơ hồ xé rách không khí cản trở, hung hăng nhắm lồng ngực Tiêu Lệ đập xuống.

Sau khi cảm nhận được khuỷu tay Tiêu Viêm ngầm ẩn chứa kinh khủng kình khí, Sắc mặt Tiêu Lệ đột nhiên biến đổi, trong tròng mắt rất nhanh thoáng xẹt qua một nét ngưng trọng. Hữu quyền co lại sát lồng ngực. Đột nhiên đánh xuống một quyền như búa tạ.

Theo nắm tay Tiêu Lệ hạ xuống, một vòng ngân quang chói mắt đột nhiên tự giữa ngực khuếch tán ra. Cuối cùng tự nhiên là tại địa phương cánh lồng ngực hắn nửa tấc, hình thành một khối màu bạc gần như thực chất tiểu thuẫn kích thước bằng nửa chậu nước rửa mặt.

"Ha..ha... Nhị đệ xem ra thật sự là bị buộc đến mức này a, dĩ nhiên ngay cả chiêu bảo vệ tính mạng cuối cùng này "Điện Quang Ngân Thuẫn" đều đem ra sử dụng..." Nhìn tấm chắn nhỏ màu bạc trên ngực Tiêu Lệ trong sân đấu, Tiêu Đỉnh lắc đầu, khẽ cười nói.

"Ta chỉ biết, tiểu viêm tử bản thân hắn vĩnh viễn đều có át chủ bài, muốn từ mặt ngoài phán đoán thực lực của hắn đích, thực là hành động cực kì không sáng suốt a." Tiêu Đỉnh ánh mắt liếc nhìn cự đại huyền trọng xích trong sân cười nói:

"Mọi người chẳng lẽ không có phát hiện, từ sau khi đem trọng xích rời khỏi người, tiểu viêm tử tốc độ cùng lực lượng cơ hồ là bạo tăng gần ba bốn tầng sao?"

Nghe vậy, trên khuôn mặt mấy người Tuyết Lam một bên cũng là nảy lên một nét thoáng hiện ngạc nhiên cùng sợ hãi than.

Bên trong sân đấu, Tiêu Viêm cũng là đã nhận ra năng lượng ba động phía sau, bất quá khuỷu tay như mủi nhọn, lại là vẫn như cũ tuyệt không gia giảm, trong nháy mắt sau đó, nặng nề nện lên trên tấm chắn nho nhỏ màu bạc.

"Oanh!" Theo tiếng nổ, mọi người có thể chỉ cần mắt thường củng nhìn thấy, một vòng kình khí vô hình rung động, tự sát thân hai người trong lúc đó, đột nhiên khuếch tán ra, thẳng đến hơn mười thước ở ngoài xa rồi mới từ từ tiêu tán.

Bên trong sân đấu, thân thể Tiêu Viêm cùng Tiêu Lệ, đều là chợt tại thời điểm này đình trệ lại, mọi người chỉ có thể nhìn thấy chỗ giao tiếp giữa khuỷu tay cùng ngân thuẫn, ngân thuẫn kịch liệt từng đợt từng đợt rung động.

Rung động cấp tốc khuếch tán ra, sau một lát củng từ từ dừng lại, mà thân thể hai người cũng là giống như bị điện giật, thối lui ra. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Tiểu tử kia, không nghĩ tới dĩ nhiên nắm được đấu kĩ tay không cao thâm như vậy, hắc hắc, bất quá dù sao ngươi và ta thực lực chênh lệch khá lớn, lực lượng của ngươi còn không đủ để đột phá Điện Quang Ngân Thuẫn của ta..." Là lúc thân hình lui nhanh, Tiêu Lệ đột nhiên cười nói.

"Aa... cũng không nhất định." thản nhiên cười cười, Tiêu Viêm bàn tay đột nhiên nắm chặt, quát khẽ:"Bạo!"

"Phanh!" Theo âm thanh của Tiêu Viêm, một tiếng rất nhỏ vang dội, đột ngột từ trong cơ thể Tiêu Lệ truyền ra, mà chậm một chút sau khi tiếng vang phát ra, Tiêu Lệ nhất thời như bị sét đánh, không chỉ có thân hình kịch liệt run rẩy nhiều lần, ngay cả sắc mặt cũng là đột nhiên tái nhợt đi một ít.

Thân hình không ngừng thối lui, mỗi một lần bàn chân Tiêu Lệ hạ xuống, đều lưu lại ở trên mặt đất một cái dấu chân thật sâu.

Ngay khi lui gần hai mươi bước sau, Tiêu Lệ rốt cuộc ổn định được thân hình, song lúc này trước mặt đột ngột hiện lên bóng người, một mũi thương lóe ra sắc bén, dừng ở chổ lồng ngực.

"Nhị ca, Người khinh địch a..." Mũi thương chỉ vào Tiêu Lệ, Tiêu Viêm mỉm cười nhẹ giọng nói.

(*): nguyên văn "thất linh bát lạc"