Đấu Phá Thương Khung

Chương 184: Huynh Đệ




Đang trên đường quay về Thạch Mạc thành, vì xác định thân phận củaTiêu Viêm, Tuyết Lam cũng là vài lần làm bộ vô ý hỏi, bất quá mỗi lần đều bị Tiêu Viêm hàm hồ đáp đại khái cho qua, đối lại, Nàng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ trừng mắt nhìn đối phương vài lần rồi thôi.

Song mặc dù Tiêu Viêm vẫn chưa chính miệng thừa nhận, bất quá sau khi Tuyết Lam liếc mắt quan sát dung mạo của người này tỉ mỉ, trong lòng rốt cục củng là tạm xác định được, vị thiếu niên đấu sư cấp bậc trước mặt, tuyệt đối chính là vị theo lời Tiêu Đỉnh cùng Tiêu Lệ kể lại...tiểu đệ mà trạng thái tu luyện có chút quỷ dị, Tiêu Viêm!

Sau khi trong lòng đã nhận định thân phận Tiêu Viêm, trong ánh mắt Tuyết Lam nhìn về phía Tiêu Viêm, cũng là ít đi một phần đề phòng, nhiều hơn vài phần nhu hòa cùng tiếu ý.

Thẳng một đường vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ, chẳng mấy chốc tại phía Đông của Tháp Qua Nhĩ sa mạc ẩn ẩn mơ hồ tọa lạc hình dáng của một khu thành thị thật lớn xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Nhìn thấy Thạch Mạc thành cách đó không xa, không chỉ có đám người Tuyết Lam khẻ thở dài một hơi, ngay cả Tiêu Viêm, trên khuôn mặt nét cười cũng nhiều thêm vài phần, ở trong sa mạc khổ tu cùng hành tẩu suốt mười ngày, thật sự là làm cho tinh thần hắn có chút mỏi mệt, giờ đây có thể có một địa viện làm nơi nghỉ tạm, tự nhiên làm cho hắn có chút hưng phấn.

Trong âm thanh hân hoan của mọi người, đám người Tiêu Viêm chậm rãi đi tới chỗ cửa thành, sau đó lần lượt tiến vào.

Thành thị trong sa mạc, cùng thành thị bên trong đế quốc so sánh thì cấu trúc đơn giản hơn vài phần nhưng lại kiên cố hơn nhiều, nguyên nhân có lẽ là bởi vì nằm kề Tháp Qua Nhĩ sa mạc, phòng ngự tại nơi này, so với bên trong đế quốc cũng sâm nghiêm hơn rất nhiều, giữa thành thị tùy ý có thể thấy được binh lính vũ trang hạng nặng đang tuần tra. Sau khi tiến vào thành thị, Tiêu Viêm theo đoàn người Tuyết Lam hướng về thành Nam bước đi, sau khi chuyển qua mấy cái ngã tư đường, một cái sân lớn cơ hồ có thể cùng Ô Thản Thành Tiêu gia đại viện so sánh xuất hiện ở trong tầm mắt.

Ở phía trên cùng trong sân, một lá cờ theo gió nhẹ đong đưa, mấy chữ to Mạc Thiết Dong Binh Đoàn được vẽ ở phần trên bên ngoài lá cờ, mơ hồ lộ ra một cổ khí thế thiết huyết cứng rắn cùng ý chí kiên cường.

Tại bên ngoài đại viện. Vài tên đại hán thân hình dũng mãnh, cầm vũ khí trong tay đang thẳng tắp đứng thẳng, ánh mắt bén nhọn, quét nhìn người đi đường qua lại ngoài cửa, từ trên thân thể bọn họ ẩn tán phát ra nhàn nhạt khí vị huyết tinh khi nhìn đến. Xem bọn họ là chân chính từ những thiết huyết hán tử đã từng lăn lộn trên lưỡi đao mới có thể phát huy khí thế như vậy. Khí thế không phải tại vì do mang vũ khí bên hông mang lại, mà là chính từ trong thân thể phát ra, lính đánh thuê bình thường khó có thể so sánh.

" Ở tại Thạch Mạc thành, Mạc Thiết dong binh đoàn chúng ta thực lực đứng hàng thứ ba, Sa Chi dong binh đoàn phía trên có thể vượt qua chúng ta, do đội trưởng bọn họ là một gã đại đấu sư, cho nên địa vị Sa Chi dong binh đoàn không thể rung chuyển, mà ngoại trừ Sa Chi dong binh đoàn ra, tại đây trong cả Thạch Mạc thành liền chỉ có Bạo Phong dong binh đoàn có thể miễn cưỡng cùng chúng ta đối đầu."

Hướng đại viện bước đi, Tuyết Lam đối với Tiêu Viêm bên cạnh mỉm cười nói, trong nụ cười thoáng có vài phần kiêu ngạo.

Mỉm cười gật gật đầu. Trong lòng Tiêu Viêm có chút sợ hãi than, ngắn ngủn mấy năm thời gian, đại ca cùng nhị ca liền có thể ở tại sinh địa của một địa phương xa lạ không quen thành lập một cổ thế lực không kém, thật sự là làm cho hắn không thể không bội phục, tự trong lòng hắn rõ ràng, nếu đổi lại chính mình làm, đúng là tuyệt đối không có khả năng thành tựu như vậy.

"Đại ca luôn luôn cơ trí hơn người, cho dù là phụ thân cũng khen không dứt miệng, nhị ca là người cẩn thận hung ác. Xử sự khéo đưa đẩy, thủ đoạn pha tàn nhẫn, bọn họ thay nhau liên thủ, hơn nữa xuất sắc đích tu luyện thiên phú, thật sự là một đôi hoàn mỹ đích cộng tác, khó trách sẽ có thành tựu như thế...", khó trách sẽ có thành tựu như thế..."

Đầu óc hồi tưởng lại lời ngày trước cha tán dương đối với hai vị huynh trưởng, Tiêu Viêm nhịn không được khẻ cười trong lòng.

"
Tuyết Lam. Các ngươi không có việc gì chứ? Nghe lúc trước trở về nói. Các ngươi gặp phải xà nhân tập kích?"

Đi vào đại viện. Một gã đại hán ngay chỗ cửa vào đến nghênh tiếp, quay về Tuyết Lam cười hỏi. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

"
Không có việc gì." Tùy ý khoát tay áo. Tuyết Lam cười hỏi:

"
Hai vị đội trưởng có đây không?"

"
Ừ, Đều ở trong." Đại hán cười gật đầu. Ánh mắt ở một bên địa trên người Tiêu Viêm đảo qua. Cuối cùng dừng lại tại trên mặt của hắn. Nhịn không được cười nói:

"
Từ sau khi biết tính danh vị tiểu huynh đệ này. Hai vị đội trưởng đúng là hưng phấn đến có chút ngồi không yên..a...ha ha. Rất ít nhìn thấy đội trưởng tự xưng là luôn luôn tĩnh táo ổn trọng cao hứng đến thất thố như thế."

Tiêu Viêm mỉm cười. Trong lòng cũng là dâng lên một luồng hơi ấm. Đối với thân thiện đại hán gật đầu chào. Sau đó theo một bên Tuyết Lam đang che miệng cười khẻ mà đi vào sân.

Đi theo phía sau Tuyết Lam. Xuyên qua mấy con đường nhỏ. Trên đường đi tới. Gặp được không ít đoàn viên Mạc Thiết dong binh đoàn. Mà bọn hắn sau khi nhìn thấy Tiêu Viêm. Trên Khuôn mặt đều là thoáng hiện lên một nét kinh dị. Sau đó xì xào bàn tán cả lên.

"A.ha.. Hai vị đội trưởng thường xuyên nhắc tới ngươi. Xem ra lúc trước ta gọi tên kia trở về báo tin, đã đem ngươi tuyên dương ra ngoài."

Nhìn biểu tình dong binh chung quanh. Tuyết Lam nghiêng đầu thản nhiên cười nói.

Cười khổ một tiếng, Tiêu Viêm gật đầu, xem ra nàng là đoán được quan hệ chính mình cùng hai vị đại ca.

Lại đi theo Tuyết Lam chuyển qua thêm một cái đường nhỏ, một gian đại sảnh rộng mở xuất hiện ở trước mặt, đứng ở ngoài đại sảnh, Tiêu Viêm nghe bên trong truyền tới hai đạo thanh âm nam tử quen thuộc, cái mũi đột nhiên thoáng có chút cay cay, cùng đám người gia tộc Tiêu Trữ bất đồng, ở trong cái thế giới này, Tiêu Đỉnh cùng Tiêu Lệ, là chính thức cùng hắn có quan hệ huyết thống đích thân huynh đệ a, mặc kệ Tiêu Viêm tính tình bình tĩnh như thế nào, nhưng máu mủ tình thâm huyết mạch là đang chảy bên trong, vẫn như cũ không nhịn được đích có chút kích động cùng thất thố...

Hít sâu một hơi, Tiêu Viêm đối với Tuyết Lam mỉm cười một bên cười cười xin lỗi, sau đó chậm rãi đến gần đại môn, vừa muốn đẩy cửa mà vào, cửa phòng lại là cót két một tiếng, bị kéo ra.

Cửa phòng bị mở ra, một thanh niên khuôn mặt cùng Tiêu Viêm có vài phần tương tự, đột nhiên xuất hiện.

Thanh niên trên người mặc một bộ trang phục lính đánh thuê, thân thể cao ngất, thẳng tắp mạnh mẽ, con ngươi đen nhánh, bên trong lộ ra chút biếng nhác cùng âm lệ, trên khuôn mặt, ý cười dư dật, chỉ bất quá dưới nụ cười này, lại là mơ hồ cất giấu vài phần giống như ác lang bình thường hung ác, hiển nhiên dù thanh niên nhìn qua xem như hòa nhã, bất quá rõ ràng đúng là cái loại người người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, dù sắp chết củng phải cắn ngược lại một cái hung hãn là loại hình như thế.

Thanh niên ra mở cửa phòng, nhìn thiếu niên đột nhiên xuất hiện tại trước mặt, hơi hơi sửng sốt, chợt thân thể đột nhiên cứng ngắc, trên khuôn mặt nọ vậy đang cười cất giấu nét ngoan độc chợt đúng lúc này tự nhiên tan thành mây khói, một nụ cười sáng lạng ấm áp phát ra từ nội tâm, cực kì hiếm thấy nổi lên trên khuôn mặt thanh niên.

Nhìn thanh niên đang tươi cười ấm áp, Tiêu Viêm chóp mũi hơi hơi đỏ hồng, hốc mắt không nhịn được có chút ướt át, trước kia ở trong gia tộc, cho dù là chính mình đang suy bại như phế vật, nhưng thanh niên trước mặt, vẫn như cũ là tiểu tâm cẩn thận để bảo toàn tôn nghiêm chính mình còn giữ lại, giống như ác lang thông thường, đem tất cả tộc nhân dám phát ngôn trào phúng "cắn" cho khắp mình đầy thương tích thâm tím mình mẩy. Sau khi sự việc đó xảy ra,vẫn mang theo các vết thương bị gia pháp trừng phạt, đến bên người cười híp mắt mà an ủi tinh thần đang ảm đạm sa sút của chính mình.

"
Nhị ca..." Mu bàn tay lau con mắt, Tiêu Viêm nhìn chằm chằm thanh niên trước mặt, run rẩy thanh âm hô.

"
A.., ha.ha... Tiểu viêm tử, dĩ nhiên thật sự tìm tới. Ha ha..." Nhìn bộ dáng thiếu niên, thanh niên nhếch miệng cười ngây ngô vài tiếng, sau đó bước nhanh tiến lên một bước, hung hăng ôm lấy Tiêu Viêm, nặng nề mà vỗ vỗ bờ vai của hắn, thanh âm đồng dạng tràn đầy kích động cùng vui sướng.

Tiểu viêm tử, nghe thân mật xưng hô khi còn bé, làm cho Tiêu Viêm khẽ cười cười, bàn tay không chút dấu vết đem ngân ngấn thủy vụ trong mắt lau đi. Cười khổ nói:

"Nhị ca, ngươi muốn vổ chết ta à?"

"
Tiểu tử kia, không tồi a… Vấn đề cái thể chất đích quỷ dị của ngươi đã giải quyết xong?" Tiêu Lệ cười buông Tiêu Viêm ra. Bàn tay vỗ vỗ bả vai, ánh mắt tại trên người quét mắt một vòng, vui mừng lẫn sợ hãi nói.

"
Ân." Tiêu Viêm mỉm cười gật đầu.

"
Nhanh một chút đi, vào trước nhìn đại ca đi, y cũng là đợi ngươi không ít thời gian đó." Nói xong, Tiêu Lệ không phân biệt quy cũ choàng vai Tiêu Viêm, cũng không kịp chào hỏi cùng Tuyết Lam đang đứng một bên, xoay người chạy ào vào đại sảnh.

Tiến lên phia trên đại sảnh, Tiêu Viêm ánh mắt hướng về thanh niên ngồi phía trên thủ vị. Thanh niên một thân áo bào trắng, lúc này chính mỉm cười nhìn Tiêu Viêm đang đi vào nhà, trong con ngươi so với thường nhân sáng ngời hơn mấy phần, lộ ra vài phần cơ trí cùng khó có thể phát hiện được cơ trí và xảo trá.

"Tiểu viêm tử, mấy năm không thấy, thật sự trưởng thành a." Thanh niên áo bào trắng chậm rãi động thân đứng lên, nhìn thiếu niên thân thể về chiều cao cơ hồ đủ để cùng Tiêu Lệ so sánh, trong đôi mắt xẹt qua một nét thoáng hiện chút cưng chiều cùng nhu hòa, mỉm cười nói.

"
Đại ca." Tiêu Viêm hít sâu một hơi. Đè xuống trong lòng rung động, trên khuôn mặt, vẻ mặt cũng là từ từ trở nên bình thản giống như thanh niên áo bào trắng, cười nói:

"
Đại ca cũng là càng ngày càng anh tuấn tiêu sái a."

Nhìn được Tiêu Viêm thật không ngờ dễ dàng liền đè xuống tâm tình trong lòng, trên khuôn mặt thanh niên áo bào trắng rõ ràng thoáng hiện lên một nét kinh ngạc, than thở gật đầu:

"
Tiểu tử kia, xem ra dù ra đi sau chúng ta, ngươi kinh ngiệm đã trải qua củng rất nhiều a, định lực cùng tâm trí như vậy. Có lẽ ngay cả Nhị ca ngươi đều so ra kém."

"
Mặc dù không ít sự việc làm cho người ta khó chịu. Cũng không có cái loại... tình cảnh mà ta thật sự đến mức không thể xoay xở, không thể đi tiếp." Tiêu Viêm giang tay. Cười nói.

"
À, trông tình trạng ngươi đi tới giờ đây tự nhiên là vẫn tốt, Nhị ca ngươi vẫn oán hận ta lúc trước không có đem ngươi theo cùng, nhưng tại Gia Mã đế quốc du lịch đoạn thời gian này, chúng ta đều vài lần thiếu chút nữa chết, nếu là cho ngươi theo bên người, chẳng phải là ngược lại hại ngươi, ở lại trong gia tộc, ít ra cha có thể chiếu cố ngươi..." Tiêu Đỉnh cười nói.

"
Tốt lắm, tốt lắm, thật vất vả để gặp mặt, đừng đem mấy chuyện không vui trước kia nói nữa, hoàn hảo tiểu viêm tử không có xảy ra chuyện gì, nếu không ngày sau trở về, nhất định phải đem tiểu vương bát đản hảo hảo giáo huấn một lần!" Phất tay, Tiêu Lệ nói.

"
A.a.., không nhắc đến chuyện trước kia nữa." Tiêu Đỉnh cười cười, ánh mắt chuyển hướng Tiêu Viêm, lại cười nói:

"
Tiểu tử kia, nghe lính đánh thuê trở về hồi báo nói thực lực của ngươi, tựa hồ tại đấu sư cấp bậc?"

Nghe vậy, Tiêu Lệ ở một bên cũng là thần tình kinh dị nhìn chằm chằm Tiêu Viêm, hắn nhớ kĩ lúc đầu tại thời điểm ra đi, Tiêu Viêm còn đang chững tại ba bốn đoạn đấu khí? Thế nào bất quá ngắn ngủi ba bốn năm đích thời gian, dĩ nhiên liền sắp đuổi theo kịp chính mình hai người?

"
Ừm, tại trước đó không lâu khi đang lịch lãm, mới tiến vào đấu sư."

"
Không tưởng, thật sự là rất giỏi, tu luyện tốc độ như thế, cho dù là ngươi lúc đỉnh cao nhất khi còn bé cũng so ra kém đi?" Nhìn thấy Tiêu Viêm gật đầu, Tiêu Đỉnh cùng Tiêu Lệ đều là nhịn không được sợ hãi ca thán.

"
A..ha, không cố gắng tu luyện không được a, dù sao ba năm kì hạn củng là sắp tới rồi..." Tiêu Viêm nhún vai, cười nói.

"
Ba năm kỳ hạn?" Tiêu Đỉnh cùng Tiêu Lệ sửng sốt, một lát sau, Tiêu Lệ trên khuôn mặt ý cười từ từ thu liễm, thanh âm tàn nhẫn nói:

"
Nghe nói Nạp Lan gia tộc Nạp Lan Yên Nhiên, thật sự đến gia tộc bức bách cha giải trừ hôn ước?"

"
Bọn họ thật đúng là có chút khinh người quá đáng a..." Tiêu Đỉnh nhàn nhạt cười nói, trong nụ cười lộ ra vài phần lãnh ý, lấy Mạc Thiết dong binh đoàn đích thực lực, hiện tại đích xác khó có khả năng chống lại Vân Lam Tông, bất quá hắn là người xưa nay hiểu được ẩn nhẫn, đi ra đánh đấu nhiều năm như vậy, phần ẩn nhẫn lại càng tới mức lô hỏa thuần, tại đây trong Thạch Mạc thành, cái tên giảo hồ Tiêu Đỉnh cùng ác lang Tiêu Lệ, danh tự đủ sức làm cho đối thủ bọn họ cuộc sống ăn ngủ không yên.

"Ha ha..., việc này, ta sẽ tự đi thu xếp, đại ca cùng Nhị ca, an tâm phát triển thế lực các người là tốt rồi, nói không chừng ngày sau ta đắc tội phải cái gì đại nhân vật, còn phải dựa vào các ngươi bảo vệ tính mạng đấy..." Tiêu Viêm lắc lắc đầu, trêu tức cười nói.

Tiêu Đỉnh cùng Tiêu Lệ nhìn nhau một cái, trên khuôn mặt hiện lên ý cười nhu hòa, nhẹ giọng nói:"
Mặc kệ ngày sau như thế nào, ngươi chỉ cần còn nhớ, chúng ta là thân huynh đệ, lúc trước thành lập Mạc Thiết dong binh đoàn, ta cùng với ngươi Nhị ca suy nghĩ đó là có thể vì tương lai sau này của ngươi kiến tạo một chỗ dựa an toàn... Bất quá nhìn tình huống hiện tại của ngươi, tựa hồ đã không cần chúng ta che chở chống đỡ cho."

Tiêu Viêm bật cười, trong nụ cười lộ ra cảm động.