Đấu Phá Thương Khung

Chương 182: Xảo Ngộ




Sa mạc mênh mông, màu vàng của cát, là màu duy nhất tại nơi đây, cuồng phong thổi bay những hạt cát, cuốn chúng vào trong trời đất, từng trận tiếng gió, vang lên không dứt bên tai

Tại một chỗ trên cồn cát, Tiêu Viêm nữa người trên xích lõa, lông mày đang nhíu chặt nhìn bản đồ trong tay, tiến vào Tháp Qua Nhĩ sa mạc, đã qua hơn mười ngày thời gian, mà trong hơn mười ngày đi bộ này, Tiêu Viêm cuối cùng cũng đã đến gần phạm vi hỏa diễm trên bản đồ, nhưng tới ngày hôm qua sau khi tiến vào trong phạm vi, Tiêu Viêm trải qua cả ngày tìm tòi, vẫn như cũ không phát hiện bất cứ dấu vết gì liên quan đến hỏa diễm.

"Như thế nào không có? Chúng ta không phãi bị lão gia hỏa kia gạt chứ?" Tiêu Viêm giơ tấm bản đồ da dê trong tay lên, ngẩng đầu nhìn dược lão trôi nỗi giữa không trung, cau mày cười khổ nói.

"Cái này… Ta cũng không biết, địa hình chung quanh cùng địa phương khác không có gì khác nhau, ta cũng không cảm giác được nơi đây có dị động bất thường."

Dược lão châm rãi hạ thân xuống, có chút bất đắc dĩ nói.

"Nếu như bản đồ này không có vấn đề….Như vậy hơn phân nữa nơi này hẳn là sẽ không có dấu vết của hỏa diễm…"Lắc đầu, Tiêu Viêm thở dài nói.

"Có lẽ là như vậy."

"Ai …mẹ nó, uổng phí hơn mười ngày đường đi bộ."Hung hăng quơ quơ bản dồ da dê, Tiêu Viêm buồn bực mắng.

"Haha, cũng không tính là uổng công, ít nhất giữa hơn mười ngày tu luyện này, ngươi cũng đã từ từ tiếp cận cấp độ nhất tinh Đấu sư sao, chỉ cần tiếp tục tu luyện một đoạn thời gian, đột phá đến nhị tinh Đấu sư hẳn là chuyện nước chảy thành sông sao."Dược lão cười an ủi nói. Nghe vậy, Tiêu Viêm vẫn như cũ có chút không cam lòng bĩu môi, ngón tay chỉ vào dấu hiệu hỏa diễm trên bản dồ trầm ngâm nói:"Sẽ tiếp tục tìm, dù sao cái dấu hiệu này lớn như vậy, phạm vi bao quát cũng không nhỏ, chúng ta lại không quen thuộc hoàn cảnh địa hình nơi này, tự nhiên cần dùng nhiều thời gian hơn để tìm kiếm, nếu không vạn nhất bỏ lỡ ….Như vậy không phải hối hận đến chết?"

"Ân, phạm vi này đích xác không nhỏ, lão gia hỏa kia cũng thật là lười…Ai.Như vậy tìm thêm hai ngày thời gian nữa đi, sau hai ngày đó, chuyển đường lên phương bắc….này hai bên đi đi về về một lượt, nếu không có một tháng thời gian, là khó có khả năng tới."Dược lão liếc mắt nhìn dấu hiêu ngọn lửa kia một cái, khẽ nhíu mày.Chợt gật đầu.

Cười khổ một tiếng, Tiêu Viêm lần nữa thở dài một hơi, bàn tay theo thói quen vuốt vuốt huyền trọng xích thật lớn sau lưng, sau đó nhấc chân quay về phía biển cát mà đi tới.

Mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, Tiêu Viêm lần nữa đầu đầy mồ hôi bước đi gần nửa giờ, ngay lúc hắn chuẩn bị dừng lại tạm nghĩ một lúc, lông mày đột nhiên nhíu lại, quay đầu đi, nhìn trên cồn cát cách đó không xa. Nơi đó, một dạo nhân ảnh cực kì nhếch nhác đang chạy trốn, tại dưới chân cồn cát.Một lúc không ổn, liền trực tiếp theo từơng cát lăn xuống dưới.

Khẽ cau mày nhìn người kia lăn xuống dưới.Cuối cùng lăn tới trước mình một khoảng không xa. Tiêu Viêm bất đắc dĩ lắc đầu. Đi ra phía trước. Từ trong giới chỉ lấy ra một túi nước sạch. Sau đó vẫy vẫy lên khuôn mặt nam tử.

Được nguồn nước kích thích.Nam tử từ trong hôn mê mở mắt ra.Nhìn Tiêu Viêmxuất hiện trước mặt.Đầu tiên là cả kinh. Nhưng phát hiện hắn không hề có ý xấu.Lúc này mới thở phào một hơi.

Nhàn nhạt liếc mắt nhìn nam tử một cái. Tiêu Viêm Tiêu Viêm tùy ý lấy từ trong giới chỉ ra hai ba bình nước sạch. Sau đó đưa cho nam tử bên cạnh. Xoay ngừơi bước đi.

Tiêu Viêm sâu trong đáy lòng mình. Chưa từng cho rằng mình là người tốt có tâm địa bồ tát. Ở trong sa mạc mà gặp người bị thương xa lạ. Có thể cho hắn một ít nguồn nước. Đó đã là giới hạn lớn nhất. Nếu muốn hắn động thân dem người đó che chở, bảo vệ cho đến khi ra khỏi sa mạc. Như vậy chỉ có thể xin lỗi…

"Tiểu huynh đệ …"Nhìn Tiêu Viêm xoay người đi không chút do dự. Nam tử thoáng ngẩn ra. Chợt vội vàng khàn khàn nói:"Tiểu huynh đệ. Xin dừng bước. Chúng ta chính là đội ngũ lính đánh thuê bị xà nhân tập kích. Hiện tại đang lâm vào sống chết trước mắt. Vẫn thỉnh tiểu huynh đệ có thể đi thạch mạc thành hỗ trợ cầu một chút cứu binh!"

"Xin lỗi. Ta không có thời gian."

Không có quay đầu lại. Tiêu Viêm giơ tay lên, thản nhiên nói. Việc này không thể trách hắn lạnh nhạt được, trên thế giới này mỗi ngày đều có vô số ngừơi đang chết đi, chẳng lẽ người nào mình cũng phãi hỗ trợ tìm cứu binh sao? Nếu tại Tháp Qua Nhĩ sa mạc làm lính đánh thuê, như vậy tự nhiên tất có loại cảnh ngộ này.

"Tiểu huynh đệ!"

Nhìn Tiêu Viêm tù từ đi xa, nam tử cắn răng nhúc nhích thân thể một chút, cạn kiệt toàn lực hô lớn:"Tiểu huynh đệ, xin hỗ trợ, nếu có thể cứu vớt được tiểu đội, chúng ta mạc thiết dong binh đoàn nhất định sẽ hậu tạ một món tiền lớn tạ ơn.!"

Nam tử tiếng la hét hạ xuống, nơi xa xa vị thiếu niên kia đã muốn biến mất sau cơn bão cát đột nhiên thân hình dừng lại, trong nháy mắt sau đó, xoay người trở lại, đi tới bên cạnh nam tử dưới ánh mắt mừng như điên của hắn

"Mạc thiết dong binh đoàn? Chính là mạc thành mạc thiết dong binh đoàn?"Tiêu Viêm mở trừg hai mắt, con ngươi đen kịt lộ ra chút ngạc nhiên, trùng hợp như thế ư?

"Đúng vậy…Tiểu huynh đệ đã nghe qua dong binh đoàn chúng ta?" Thấy thế, nam tử có chút không biết được Tiêu Viêm đối với mạc thiết dong binh đoàn là có ý xấu hay ý tốt, bất quá dưới loịa tình huống này, hắn cũng đành kiên trì nói dến cùng.

"Đoàn trưởng của các ngươi tên …?"

"Tiêu Đỉnh…Tiêu Lệ…"Nam tử liếm liếm đôi môi khô héo, cẩn thận nói.

"Nga…"Khẽ gật đầu, Trên khuôn mặt Tiêu Viêm có ý cười nhu hòa đi rất nhiều, dĩ nhiên là ngồi xổm người xuống dứơi, ngón tay lật qua xem thương thế trên đùi nam tử một chút, sau đâu đó cho hắn một viên dược hoàn:"Ăn đi, trước tiên đem xà độc giải đi"

"Đa tạ tiểu huynh đệ."Vội vã tiếp nhận dược hoàn, nam tử cảm kích nói, đem dược hoàn nuốt vào trong bụng.

"Đây là chữa thương dược, với vết thương đó, hẳn là không có đại sự gì, sau khi đắp, mang ta đi đến nơi tiểu đội lính đánh thuê của ngươi đi."Tiêu Viêm từ trong giới chỉ lấy ra một bình rất nhỏ chữa thương dược, lần nữa cấp cho nam tử, sau đó đứng dậy, vỗ vỗ tay,cười nói.

"Ách? Đi vào trong đó?" Nghe vậy, nam tử cả kinh, vội vàng nói:"Tiểu huynh đệ, như vậy không thể được, vây công tiểu đội chúng ta là tám gã xà nhân, hơn nữa trong đó tắm người đều là cửu tinh đấu giả a!"

"Tiểu huynh đệ, ngươi hay là nhanh đến thạnh mạc thành giúp ta thông báo một tiếng với dong binh đoàn đi, đoàn trưởng họ sẽ lập tức chạy tới, nơi này khoảng cách không xa lắm!"Nam tử đau khổ khuyên bảo nói.

"Đừng nhiều lời, nhanh bó thuốc đi, sau đó dẫn đường, ta có thể làm như vậy, tự nhiên là có điểm nắm chắc, nếu không chờ bọn hắn dẫn người lại đây, người của ngưoi sẽ chết hết."Đá một cước nhẹ vào người nam tử, Tiêu Viêm đảo cặp mắt trắng dã, thúc giục nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Nghe Tiêu Viêm nói lời này, nam tử nửa tin nửa ngờ đánh giá lại ngừơi trước mặt một phen,thiếu niên mình trần. một cái quần đùi, một khối hắc xích cổ quái… Những thứ này làm cho nam tử nhìn không ra đốt tột cùng thiếu niên này có thực lực gì

Cười khổ một tiếng, nam tử đem chữa thương dược đắp lên bắp đùi, sau đó thân thể có chút run rẩy đứng lên, ngón tay chỉ hướng cồn cát sau. nói:"Ngay bên cách nơi đó không xa."

Ánh mắt liếc cồn cát, Tiêu Viêm hơi hơi gật đầu, một phát bắt được cánh tay nam tử, bàn chân đột nhiên một bước trên mặt cát, theo một tiếng nổ nặng nề vang lên,trên mặt cát, dĩ nhiên là chấn ra một cái hố cát thật lớn, nhờ luồng phản lực này, Tiêu Viêm cùng nam tử thân hình đột nhiên bay lên trên cồn cát.

Đáp phía trên cồn cát.Tiêu Viêm một lần nữa như tia chớp phóng đi được một khoảng cách, cuối cùng đừng lại tại trên một chỗ cao vút trên mặt cát, cầm trong tay nam tử đang trợn mắt há mồm nhét vào mặt đất.Tiến lên một bước, phát hiện thấy một đám người lớn giữa sa mạc.

Tại sa mạc phía dưới, hơn mười người dong binh tay đang cầm vũ khí đang quay lưng lại với nhau, chung quanh bọn họ, là tám gã sinh vật có hình dáng kì dị đang vậy họ vào giữa, sinh vật này có đầu người thân người, bất quá tại chỗ hai chân, dĩ nhiên lại là một cái đuôi rắn thật lớn, đuôi rắn trong lúc vung vẫy. Phát ra tiếng vang xích xích, làm cho trong lòng người thoáng có chút lạnh.

"Đây chính là xà nhân Tháp Qua Nhĩ đại sa mạc sao?"Ánh mắt đảo qua tám gã nam tính xà nhân, Tiêu Viêm sợ hãi than một tiếng, có chút mở rộng ra nhãn giới, đây chính là lần đầu tiên hắn nhìn thấy loại sinh vật này.

"Tiểu huynh... Đại nhân, bọn họ chính là một chi tiểu đội của mạc thiết dong binh đoàn chúng ta, vốn chúng ta là chuẩn bị liệp sát ma thú, cũng không nghĩ đến bị bọn người kia đánh lén..." Ánh mắt kính sợ nhìn qua bóng lưng Tiêu Viêm, với tốc độ hắn thể hiện ra lúc trước. Đã làm cho tên nam tử này biết, thiếu niên trước mặt tuổi tác mặc dù không lớn, nhưng lại là một cường giả thâm tàng bất lộ.

"Ân." Hơi hơi gật đầu, Tiêu Viêm ánh mắt lần nữa đảo qua mười tên dong binh, mười tên dong binh, bát nam nhị nữ, tầm mắt nhìn trong đó, cuối cùng dừng lại trên người một bóng hình yểu điệu xinh đẹp.

Nữ tử này thoạt nhìn qua khoảng hai mươi tuổi, mặt cười có chút xinh đẹp. Bất quá lông mày hơi nhếch lên. Lại là mơ hồ ẩn hiện một nét thóang qua như một con báo kiệt ngạo giữa sa mạc, nhìn khí chất như vậy. có thể tưởng tượng ra, mặc dù đóa sa mạc chi hoa này rất đẹp, bất quá cả người đều là gai nhọn.

Nàng này ăn mặc có chút lớn gan nóng bỏng, quần áo ngắn ngủi vẻn vẹn chỉ che được bộ ngực cùng với bao lấy dưới bộ vị, kèm với màu đồng thiếc gợi cảm nơi eo thon nhỏ, lại lồ lộ trước tầm mắt mọi người, đồng dạng phía dưới cái váy da ngắn ngủi, lộ ra một đoạn bắp đùi thon dài gợi cảm, Tiêu Viêm đứng ở phái trên có thể phát hiện ra, trong xà nhân, có vài ánh mắt dâm tà, không ngừng đảo qua vòng eo mảnh khảnh thon nhỏ và bắp đùi của vị nữ tử nọ.

"Giết bọn họ, lưu lại nữ nhân!"

Một đầu lĩnh xà nhân, đồng tử hình tam giác trong mắt đảo qua trên người nữ tử, thanh âm khàn khàn nói, mà lộ ra vài phần dâm tà, xà tính vốn dâm, bọn họ đối với nữ nhân, cơ hồ như bản tính trời sinh tham lam thèm thuồng.

Nghe được thủ lĩnh hạ lên, khuôn mặt vài tên xà nhân xung quanh hiện lên huyết ý, miệng khẽ nhếch, phun ra xà tính đỏ tươi.

"Mọi người cẩn thận một chút, Đán Tử đã trở về cầu cứu rồi, chỉ cần kiên trì một hồi, là chúng ta có thể được cứu!" Nhìn thấy cử động của xà nhân, người nữ tử gợi cảm kia mín chặt môi hồng, thanh âm lạnh lùng quát.

Nghe vậy, dong binh xung quanh có điểm phấn chấn, bất quá bàn tay vẫn nắm chặt vũ khí, nhưng vẫn như cũ tràn đầy mồ hôi, bọn họ ben này cấp bậc cao nhất cũng chỉ mới thất tinh đấu giả, nhưng đối phương lại có vài tên của tinh đấu giả a, loại chênh lệch này …Không biết có thể chống đỡ được cho tới khi viện binh tới?

"Sát!" Xà nhân đầu lĩnh cười lạnh một tiếng, vung tay lên,xà nhân chung quanh như hổ rình mồi, nhất thời vẻ mặt dữ tợn nhìn đội dong binh ở giữa phác sát.

Ngay lúc xà nhân bắt đầu tiến công, một đạo âm thanh bén nhọn xé gió vang lên, một đạo bóng đen đột nhiên xẹt qua phía chân trời, cuối cùng giống như một tia chớp màu đen, oanh đích một tiếng, nặng nề rơi xuống cách xà nhân và dong binh một khoảng.

Cát vàng từ từ bay đi, một thân ảnh cầm trong tay hắc xích thật lớn, chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt mọi người.