Đấu Phá Thương Khung

Chương 1492: Gặp lại Huân Nhi




Trên mặt Tiêu Viêm đầy vẻ kinh hỉ, ngẩng đầu lên nhìn về nơi đang nổi lên từng đợt ba động, thấy ngay vài bóng người từ từ xuất hiện. Đặc biệt là người đi đầu, thân mặc thanh y, kiều nhan như hoa, trên gương mặt thanh lệ tuyệt mỹ lộ ra nụ cười dịu dàng, mái tóc mềm mại như thác nước được một sợi dây màu xanh nhạt buộc lại một cách tùy ý. Dáng người nàng thon thả, gió nhẹ phất phơ, tóc đen phiêu động, phảng phất như tiên tử hạ phàm. (vãi cả tả- dịch.)

Phong thái xuất trần như vậy, ngoại trừ Huân Nhi đã lâu không gặp mặt thì còn có thể là ai nữa.

Bên cạnh Huân Nhi có hai người đi theo. Một vị cũng khá là quen mặt, Cổ Thanh Dương, ở trong cổ tộc là nhân vật thiên tài, thiên phú cùng huyết mạch đều chỉ kém Huân Nhi. Còn vị kia thì khá xa lạ, lão giả đầu tóc bạc phơ mặc một thân lam bào, luôn treo nụ cười ấm áp trên môi, làm mọi người cảm giác sự hiền lành. Nhưng nếu có nhãn lực không kém thì có mơ hồ nhận ra được, trong nụ cười ẩn chứa sự sắc bén. (nguyên văn là lăng lệ.)

Ba người Huân nhi đột nhiên xuất hiện, lập tức thu hút không ít ánh mắt xung quanh. Từng đạo ánh mắt quét qua ba người, sau đó lại cuối đầu thì thầm với nhau. Những ai xuất hiện ở chỗ này thì hoặc là có thế lực hoặc là nhân vật không tầm thường, hiển nhiên ai cũng biết dù Cổ Tộc nhìn như trầm lặng, nhưng trước sau vẫn đủ xưng bá thế lực siêu cấp.

" Quả nhiên người của Cổ Tộc cũng tới..... " Ba người Huân Nhi xuất hiện làm cho Phó điện chủ Hồn Điện phải nhíu mày, thấp giọng nói.

"Tịnh Liên Yêu Hỏa là dị hỏa không tầm thường, dù là Hồn tộc ta cũng muốn có nó, Cổ Tộc đương nhiên cũng vậy." Ánh mắt Hồn Điện điện chủ đảo qua ba người, sau đó dừng lại trên thân hình lam bào lão giả kia, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, rồi nhàn nhạt nói: "Không nghĩ tới lần này cổ tộc lại phái Cổ Nam Hải đi."

"Cổ Nam Hải tuy mạnh, nhưng lấy thực lực của điện chủ, ngăn trở hắn cũng không khó." Vị thiếu tộc trưởng Hồn tộc thân mặc hắc y, hơi ngẩng đầu lên, nói: " Chủng tộc viễn cổ như chúng ta đã có ước định, thực lực ngũ tinh đấu thánh trở lên không thể tùy ý xuất thủ, mà điện chủ vừa vặn đang bị vây ở cái giới hạn này, trong đồng cấp khó ai có thể thắng được."

"Những người khác tuy rằng vẫn chưa xuất hiện, nhưng tất nhiên cũng đang nhìn chằm chằm đến nơi này a." Hồn Điện Điện chủ nhàn nhạt nói, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn về vào không gian hư vô, phảng phất như ở địa phương trống trải kia đang có ai đó chiếm giữ.

"Tiêu Viêm ca ca, người rốt cục đã trở thành Đấu Thánh rồi."

Thiếu nữ thanh nhã đứng trước mặt Tiêu Viêm, gương mặt xuất hiện nụ cười ấm áp. Nhìn thấy nụ cười mỹ lệ kia, Cổ Thanh Dương và lam bào lão giả ở bên cạnh không nén được phải lắc đầu, ở Cổ Tộc khó thấy được cảnh Huân Nhi vui vẻ như vậy.

Nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mặt, trong lòng Tiêu Viêm trở nên dịu dàng. Sự thương nhớ tích tụ bấy lâu nay như phá vỡ được xiềng xích trào ra như thủy triều, không hề cố kỵ ánh nhìn của mọi người, vươn tay ra nắm lấy ngọc thủ thon dài của Huân Nhi, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mềm mại vào lòng.

Hiện tại hắn đã trưởng thành, bất luận là thực lực hay tuổi tác, so sánh với Huân Nhi là tuyệt phẩm huyết mạch ngàn năm khó gặp, Tiêu Viêm cũng hoàn toàn xứng đôi với nàng. Tuy hiện tại thực lực của nàng không hề yếu hơn so với hắn, nhưng một nhị tinh đấu thánh còn trẻ tuổi như vậy, đừng nói viễn cổ chủng tộc như Cổ tộc mà bất kì ai cũng không dám khinh thường. Nói chung giờ Tiêu Viêm muốn đến Cổ Tộc cầu hôn Huân Nhi là chuyện thường ngày nơi phố huyện.

Trong vòng tay nóng ấm của Tiêu Viêm, gương mặt tuyệt mỹ của Huân Nhi hiện lên nét nhu hòa, nhẹ nhàng tựa vào vai Tiêu Viêm, tham lam hít lấy hương vị xa cách đã lâu. Từ lần ly biệt trước đến nay cũng đã hơn ba năm rồi. Bởi vì nàng là người mang tuyệt phẩm huyết mạch của Cổ tộc nên trước khi đạt đến đấu thánh thì không thể tùy ý ly khai Cổ tộc. Vì để huyết mạch có thể tiếp tục kéo dài nên nàng đành đè nén nội tâm đau khổ và dằn vặt, dốc toàn lực tu luyện lên Đấu Thánh để nắm giữ tự do của bản thân

"Tiêu Viêm ca ca, muội rất nhớ ca."

Huân Nhi hơi nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt của Tiêu Viêm, miệng nở nụ cười thỏa mãn. Tiếng nỉ non, nhẹ nhàng truyền vào trong tai Tiêu Viêm: "Sau này, Huân Nhi đã được tự do, sẽ luôn bên cạnh ca." (chém đại)

Vì Cổ tộc, từ nhỏ nàng đã lớn lên tại Tiêu gia, vì Cổ tộc, nàng đã sớm chia cách với Tiêu Viêm, vì Cổ tộc, một lần gặp mặt cùng Tiêu Viêm, đều ngắn ngủi và gấp gáp, ngót nghét đã xa cách ba năm. Nhưng đến hiện tại những ngày tháng như vậy cuối cùng cũng đã kết thúc, từ nay về sau nàng có thể tự do quyết định thời gian của mình, không còn bị Cổ tộc nhất nhất quản chế nữa.

Nghe được như thế, Tiêu Viêm hơi ngẩn ra rồi gật đầu cười cười.

"Ta nói, hai người các ngươi thật sự đem người khác biến thành không khí hết rồi hả?" Trong lúc Tiêu Viêm cùng Huân Nhi đang thấp giọng thì thầm thì một âm thanh bất đắc dĩ vang lên. Nguồn: http://truyenfull.vn

Nghe thấy lời nói của Dược Trần, gương mặt Huân Nhi cũng hơi ửng đỏ, sau đó nhanh chóng hồi phục lại như bình thường, nhẹ nhàng thoát ra vòng ôm ấm áp của Tiêu Viêm, tiếp đó đôi mắt đẹp nhìn sang Dược lão ở phía sau Tiêu Viêm, cung kính thi lễ: "Vị này chắc là Dược Trần lão tiền bối ạ?"

"Ha ha! Tiểu nữ oa, chúng ta đã sớm nhận thức nhau, chỉ bất quá vẫn chưa từng chính diện gặp nhau mà thôi." Dược lão cười cười nói. Từ rất lâu về trước, Huân Nhi đã phát hiện hắn ẩn giấu trên người của Tiêu Viêm. Vì khi đó bởi không rõ hắn đối với Tiêu Viêm có ý đồ gì nên đã âm thầm cảnh báo, bất quá nếu nói chính thức gặp mặt thì đây chính là lần đầu.

"Dược Trần tiền bối, chuyện lúc trước, mong lão nhân gia sẽ không để trong lòng."

Huân Nhi cũng có chút áy náy. Nàng lúc đó hoài nghi Dược lão có ý đồ không tốt với Tiêu Viêm nên không hề khách khí. Nhưng sau này nàng biết rõ, không nhờ Dược lão tương trợ cho Tiêu Viêm thì con đường của hắn sợ rằng còn gập ghềnh hơn vô số lần.

"Ha ha, việc nhỏ mà thôi. Ta là lão sư của Tiêu Viêm, đối với tri kỉ của đồ đệ, nếu lòng khoan dung cũng không có thì thật sự quá mất mặt rồi." Dược lão vỗ về chòm râu, cười to nói, lại nhìn thấy nét e thẹn trên gương mặt của Huân Nhi, trong lòng lão cũng có chút hả hê. Hắn đương nhiên biết thân phận của Huân Nhi trong Cổ tộc, có thể có một đồ tức phụ* bực này, nói ra cũng là một chuyện đủ hãnh diện.

* Đồ tức phụ: là vợ của đồ đệ

Tiêu Viêm cười cười, sau đó giới thiệu Tử Nghiên ở bên cạnh. Nàng cùng Huân Nhi đã sớm gặp nhau, nhưng đó là lúc ở trong Già Nam học viện. Sau khi Huân Nhi rời đi, hai nàng vì các loại nguyên nhân mà rất ít khi gặp nhau, hôm nay là lần thứ hai gặp mặt, nhưng lại có chút cảm giác thế sự khôn lường*. Dù sao thì một người năm đó còn là thiếu nữ đang học tập trong học viện, một người chỉ là một tiểu cô nương suốt ngày chỉ biết chơi đùa, nhưng hiện tại ai nấy cũng là cường giả có thực lực đỉnh của đại lục. (*nguyên văn là cảnh còn người mất nhưng thấy không hợp nên chém)

"Tiêu Viêm ca ca, vị này chính là trưởng lão Cổ Nam Hải trong Cổ tộc, lần này cùng muội đi điều tra Tịnh Liên Yêu Hỏa." Huân Nhi thản nhiên cười khẽ, chỉ vào vị lam bào lão giả phía sau, nói với Tiêu Viêm.

"Cổ tộc cũng có hứng thú với Tịnh Liên Yêu Hỏa?" Ánh mắt Tiêu Viêm nhìn vị lam bảo lão giả, trong lòng thấy hơi rùng mình. Hắn cảm giác lão giả này tuy ít bí ẩn hơn Điện chủ Hồn Điện, nhưng vẫn mạnh hơn Tử Nghiên nhiều. Quả nhiên những chủng tộc viễn cổ này nội tình thật hùng hậu.

"Thật ra cũng không có phải có hứng thứ với Tịnh Liên Yêu Hỏa. Trong thiên hạ, sợ rằng là không có mấy người có thể hàng phục được nó, bọn ta chỉ ngăn chặn nó không rơi vào trong tay của Hồn Điện thôi." Lam bào lão giả cười cười, nói chuyện không hề cậy già lên mặt, trong ngữ khí, giống như đang nói chuyện với cùng thế hệ, không một chút lên lớp tự cao nào.

"Trong quá khứ Tịnh Liên Yêu Hỏa cũng từng xuất thế, nhưng cuối cùng không ai hàng phục được, không gian phong ấn ở đây là do Tịnh Liên Yêu Thánh thiết trí, cực kỳ kì diệu. Mặc dù dị hỏa có thể phá hư trong một thời gian ngắn, nhưng một lúc sau thì phong ấn sẽ tự động hấp thu năng lượng thiên địa để chữa trị, tiếp tục triển khai phong ấn." Huân Nhi mỉm cười nói:" Hồn tộc vẫn luôn thèm muốn loại dị hỏa này, mỗi lần đều có chuẩn bị kĩ càng, lần này không biết bọn họ sẽ tính toán như thế nào?"

"Bọn họ tựa hồ không định động thủ?" Tiêu Viêm liếc liếc mắt nhìn ba người hồn điện, nói.

"Bọn họ đang đợi, chờ Tịnh Liên Yêu Hỏa phá hư phong ấn bị tiêu hao năng lượng." Đôi mắt lung linh của Huân Nhi nhìn nam tử có đôi mắt màu đen trong ba người Hồn Điện, nhẹ giọng nói:" Tiêu Viêm ca ca nên cẩn thận với người này, hắn là Hồn Phong, người trong hồn tộc, được xưng là người điên. Tên này thiên phú cực kỳ kinh người, cũng là Hồn tộc tuyệt phẩm huyết mạch, còn hơn cả người kiến tạo ra hồn ngọc, không biết mạnh mẽ ra sao. Dựa theo tình báo chúng ta đoạt được, nếu không có gì ngoài ý muốn, hắn hẳn là người kế nhiệm Hồn tộc tộc trưởng tiếp theo."

"Mặt khác, người này cũng am hiểu vượt cấp chiến đấu, từ lúc hắn tu luyện tới nay, rất ít khi giao chiến với người thấp hơn, thêm vào đó hắn xuất thủ tàn nhẫn vô tình, dù là luận bàn trong tộc, một khi đã ra tay thì đều để lại thương vong, lâu ngày không còn ai dám khiêu chiến với hắn nữa. Thậm chí một ít trưởng lão trong Hồn tộc cũng khá kiêng kỵ, lần này nếu giao thủ với hắn, ca nhất định phải thật cẩn thận."

Vùng quanh lông mày Tiêu Viêm hơi khẽ động, ánh mắt liếc tới chỗ nam tử tên gọi là Hồn Phong, chợt chậm rãi gật đầu. Dù sao cũng là Hồn tộc tộc trưởng đời tiếp theo, tên tuổi như vậy thật sự làm mọi người kinh sợ, hông biết nếu thực sự xảy ra giao tranh thì mèo nào cắn mỉu nào?