Đến buổi chiều, Tiêu Viêm mới từ trong hôn mê thức tỉnh trở lại, chậm rãi mở mắt ra, ngón tay nhẹ nhàng nhúc nhích, cảm thấy không đau đớn như trong tưởng tượng, mà ngược lại cảm nhận được một cỗ lực lượng sung túc trong cơ thể không ngừng chảy xuôi
Cảm giác thư sướng tràn đầy, khiến cho Tiêu Viêm thở ra một hơi thật dài, hơi hơi quay đầu, mắt nhìn thấy chiếc áo giáp kim loại màu lam cùng với hai quyển trục bên cạnh
Nhìn mấy thứ này, Tiêu Viêm đầu tiên sửng sốt một hồi, chợt ngồi dậy, ánh mắt vội vàng đảo qua bốn phía, nhưng cũng không phát hiện ra bóng người ưu mỹ, một nỗi cô đơn đạm mạc chậm rãi hiện lên trên khuôn mặt thiếu niên
"Đi rồi sao? "Cười khổ một tiếng, Tiêu Viêm có chút vô lực, dựa vào thân cây bên cạnh, con mắt híp lại, hồi lâu sau mới biếng nhác đứng lên, cầm lấy tấm áo giáp kim loại vào tay, cảm nhận thấy có chút hơi ấm, không như suy nghĩ của hắn là một mảnh lạnh lẽo, bàn tay khẽ nhéo lên áo giáp, dĩ nhiên cảm thấy nó cực kỳ mềm mại như tơ nhện
Xiết chặt chiếc áo giáp, Tiêu Viêm đem nó đặt lên mũi,liền ngửi thấy một cỗ hương thơm nhàn nhạt
"Nàng dĩ nhiên đem thứ thiếp thân này cho ta …" Sắc mặt hiện lên nét cổ quái, Tiêu Viêm thì thào một tiếng, đem tấm áo giáp chậm rãi mở ra, tấm áo giáp này từng đã bị Tử Tinh Dực Sư Vương lưu lại vêt nứt, bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt
Đem tấm áo giáp cất vào trong lòng, Tiêu Viêm ngước đầu nhìn lên đỉnh cổ thụ, khóe miệng tươi cười, thoáng có chút khổ sáp: "Ai, nàng trở về sẽ lại tiếp tục trở thành đấu hoàng được mọi người kính ngưỡng ….Ta cũng tiếp tục phấn đấu trở thành đấu sư thôi a "
Hung hăng lắc đầu, Tiêu Viêm không có chút hứng thú đem hai quyển trục thu vào trong nạp giới, cúi đầu nhìn hắc sắc giới chỉ trong trên ngón tay cái liếc mắt một cái, nói: "Sư phụ hiện tại chúng ta ở chỗ nào vậy? "
Giới chỉ khẽ rung động, Dược Lão chậm rãi nhẹ nhàng đi ra, đảo qua một vòng quanh Tiêu Viêm, đột nhiên nói: "Ngươi cảm nhận lại thực lực bây giờ của mình đi "
Nghe vậy, Tiêu Viêm sửng sốt, sau đó hai mắt khép hờ lại, tâm thần nhanh chóng chìm trong cơ thể, quan sát kỹ một vòng, một lúc lâu sau, mở mắt ra kinh ngạc nói: "Cửu tinh đấu giả? Như thế nào lại nhảy lên hai tinh? Là do tử tinh nguyên sao? "
Chỉ có hai tinh? Hoàn hảo nữ nhân nọ cũng không có ngu ngốc, nhược nếu nàng trợ giúp ngươi đột phá đấu sư, như vậy thì có việc vui lớn đó "Dược Lão thản nhiên nói
"Vậy là sao? "Tiêu Viêm kinh ngạc hỏi
"Tử tinh nguyên đích xác viện chứa năng lượng hùng hồn.Bất quá năng lượng ẩn chứa trong nó quá mức bá đạo, mặc dù đã được nữ nhân kia luyện hóa một lần, bất quá nếu để tử hỏa kia tùy ý làm tăng thực lực của ngươi lên thì vòng xoáy trong cơ thể ngươi sẽ trực tiếp bị trướng phá.Tử Tinh Dực Sư Vương sở dĩ có thể trực tiếp tăng lên nhất giai bởi vì thân thể của chúng quá mạnh mẽ, căn bản sẽ không sợ hãi sự cắn trả của tử hỏa.Mà ngươi thì hắc hắc.Nếu dựa vào tử hỏa để tấn chức đấu sư chỉ sợ rằng cũng sẽ bị tử hỏa thôn phệ thành một đống tro bụi "Dược Lão cười dài nói
"Ách…" Lau đi mồ hôi lạnh, Tiêu Viêm rốt cục cũng biết, nguyên lai thứ này cũng không thể ăn bậy được,cho dù nó là bổ dược nhưng một khi thân thể ngươi không thừa nhận được thì ngược lại nó sẽ trở thành kịch độc
"Cho dù ngươi hiện tại nhờ có sợ áp chế của nàng mà mới chỉ tăng lên hai tinh, nhưng tốc độ này, vẫn như cũ ta có chút lo lắng.Ai.Nữ nhân này làm ra loại sự tình phá bĩnh này, cũng giống như việc vượt cấp tu luyện, tác hại cũng có rất nhiều a "Lắc đầu Dược Lão thoáng trầm ngâm nói "Một tháng này ngươi phải ở bên trong ma thú sơn mạch, mỗi ngày liệp sát ngũ đầu nhất giai ma thú, chỉ có chiến đấu, đấu khí cuồng bạo trong cơ thể ngươi mới bình ổn trở lại được.Bằng không ngày sau ngươi gặp được "Dị hỏa "căn bản cũng không có tư cách thôn phệ "
"Ngũ đầu nhất giai ma thú "Không sao cả gật gật đầu, Tiêu Viêm lưng đeo lại huyền trọng xích, đem Dược Lão thu vào giới chi, lần nữa liếc mắt nhìn chung quanh, sau đó chậm rãi tiến vào rừng rậm
Tiến vào khu rừng, mặt trời lúc này đã thu hồi lại hơn phân nửa, đứng ở chỗ này ngắm trời chiều một lúc, Tiêu Viêm mới vừa rồi còn cảm thấy cô đơn, thở dài ra một hơi, xoay người chậm rãi tiêu thất vào khu rừng rậm rạp bên trong
Khi Tiêu Viêm vừa mới rời đi, trên một ngọn núi bí mật cách đó không xa, một nữ tử toàn thân mặc váy trắng, chăm chú nhìn hắn, thẳng đến khi nhìn thấy Tiêu Viêm an toàn tiến vào rừng rậm, mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, lần nữa liếc mắt nhìn bóng lưng thiếu niên, lúc này mới sâu kín thở ra một hơi, rốt cục không còn lưu luyến nữa, đôi cánh màu xanh sau lưng hơi hơi rung lên, thân hình hóa thành một đạo thanh ảnh, nhanh chóng bay vút ra ngoài ma thú sơn mạch
Trong khu rừng rậm u ám, một đầu nhất giai ma thú Thị Huyết Thử đang cẩn thận bò trên mặt đất, song nhãn màu đỏ không ngừng cảnh giới đảo qua, hàm răng bén nhọn, nổi lên hào quang lộng lẫy
Bò rất nhanh thu hẹp khoảng cách, ngay lúc Thị Huyết Thử cúi đầu gặm chất lỏng trên thân cây, thì một đạo bóng trắng mãnh liệt bạo xạ bắn xuống, một khẩu hàn khí cuồng phun ra, nhất thời khiến cho đôi chân của Thị Huyết Thử bị đóng băng lại, chiếc răng nanh khổng lồ mở ra, như một tia chớp đem Thị Huyết Thử nuốt vào trong bụng
Thành công một lần tập sát, một đầu ma thú độc giác lang toàn thân phủ một bộ lông trắng muốt, đắc ý trải chuốt bộ lông trắng của mình, tư thái thật là thong dong, đầu độc giác lang này tên là Băng Sương Độc Giác, thực lực thuộc hành đỉnh phong trong hàng ngũ nhất giai ma thú, cho nên nó mới cực lỳ dễ dàng khi đối phó với nhất giai ma thú Thị Huyết Thử như vậy
Đem Thị Huyết Thử hoàn toàn nuốt vào bụng, Băng Sương Độc Giác lần nữa muốn tìm kiếm mục tiêu mới thì đột nhiên biến cố xuất hiện
"Thình thịch!"Một âm thanh nhỏ vang dội, tại một nơi không xa lắm so với bạch lang, một chiếc lá khô, bất thình lình bạo xạ bắn vào đầu băng lang
Biến cố bất ngờ này khiến cho Băng Sương Độc Giác lang vội bàng cả kinh thụt lùi lại, song thân thể nó vừa mới thụt lùi trở lại thì một đạo bóng nhận theo chiếc lá khô bắn ra, ẩn chứa kình phí hung mãnh hung hăng đập vào đại não của nó
Kình khí hung hãn này khiến cho Băng Sương Độc Giác lang, lông thú dựng đứng lên, miệng mở rộng ra lộ ra ngoài hàm răng nanh dữ tợn, tru lên một tiếng, một cổ hàn kình màu trắng cuồng phun ra
Cỗ hàn kình này trong giây lát đem bóng người vây trong đó, song cỗ hàn khí màu trắng này chưa phát huy được công hiêu của nó thì trên thân thể bóng người kia đột nhiện hiện lên đạm lũ đấu khí tử sắc, dưới độ nóng của đấu khí hỏa thuộc tính này, hàn khí màu trắng kia không những không làm tê cứng được bóng người kia mà ngược lại còn bốc hơi thành một mảng sương trắng, cấp tốc tiêu tán
Thấy hàn khí của mình không có hiệu quả, Băng Sương Độc Giác lang vội vàng xoay người, bốn bàn chân bước động, bắt đầu chạy trối chết
Bóng người xuyên qua hàn khí, nhìn Băng Sương Độc Giác lang chạy trốn, không khỏi cười lạnh một tiếng, bàn chân đột nhiên quỷ dị đạp trên mặt đất, quát nhẹ một tiếng, từ trong miệng truyền ra: "Bạo bước!"
Theo tiếng quát vang lên, chỉ thấy trên bàn chân bóng người này nổi lên một cỗ quang mang đạm hoàng, năng nề bước trên mặt đất, nhất thời một tiếng nổ mạnh vang lên, bàn chân tiếp xúc với mặt đất cũng bạo vang lên, bóng người trong nháy mắt giống như tên rời cung lao đi cơ hồ khiến cho người khác cũng không nhìn kịp
Liên tiếp đạp manh trên mặt đất vài bước, mỗi bước chân đạp xuống cơ hồ đều có một tiếng nổ nặng nề vang lên
Tám tiếng vang, tám bước!Chỉ với tám bước, dĩ nhiên lại ở trong khu rừng, đem Băng Sương Độc Giác lang am hiểm tốc độ bắt kịp
Thân thể vượt qua Băng Sương Độc Giác lang, thân thể khẽ xoay tròn, quyền đầu ẩn chứa kình khí hung mãnh, nặng nè oanh kích lên đầu lang, nhất thời khiến cho Băng Sương Độc Giác lang đang trối chết chạy trốn, theo một tiếng trầm đục vang lên, cái đầu lang cứng rắn, dĩ nhiên ầm ầm bạo liệt ra, não thủy bắn văng ra bốn phía
Một quyền giải quyết Băng Sương Độc Giác lang, bóng người hơi hơi ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt thanh tú của thiếu niên, đây rõ ràng là Tiêu Viêm đang khổ tu trong ma thú sơn mạch
Tiêu Viêm hiện giờ so với một tháng trước, cả người tựa hồ cường tráng hơn nhiều, hơn nữa trên thân thể mơ hồ toát ra mùi vị của máu tanh, hiển nhiên mỗi ngày liệp sát ngũ đầu ma thú, khiến cho Tiêu Viêm cũng được nếm trải qua kinh nghiệm máu tanh tẩy lễ, bất kể là ai thì cũng sẽ có ít nhiều biến hóa
Trải qua một tháng liệp sát tu luyện, đấu khí trong cơ thể Tiêu Viêm rốt cục cũng bình ổn trở lại, lực lượng luyện hóa được từ tử tinh nguyên, bị Tiêu Viêm thường xuyên rèn luyện, nên thẳng đến khi vòng xoáy ở tiểu phúc hoàn toàn ổn định, mới đình chỉ rèn luyện trở lại
Mặc dù vòng xoáy đã an tĩnh trở lại bất quá Tiêu Viêm cũng phi thường hiểu được hiện tại thực lực của mình so với một tháng trước mạnh mẽ hơn rất nhiều
Trong một tháng này, Tiêu Viêm cũng đem quyển đấu kỹ do Vân Chi lưu lại huyền bậc trung cấp đấu kỹ đem ra tu luyện, mà đấu kỹ này đúng là đấu kỹ lúc trước Tiêu Viêm đem ra sử dụng: "Bạo bước "
Tên như ý nghĩa, đây là loại đấu kỹ dựa vào xung lực bùng nổ năng lượng mà tăng nhanh thân pháp đấu kỹ, thứ này, Tiêu Viêm cảm thấy rất hứng thú, cho nên mới học nó, bất quá với thực lực của Tiêu Viêm bây giờ, nhiều lắm chỉ có thể xuất ra thập bước: "Bạo bước ", cho dù như thế thì nhờ có "Bạo bước" mà trong một tháng này nhiệm vụ liệp sát ma thú của Tiêu Viêm cũng trở nên dễ dàng
Vân Chi lưu lại cho Tiêu Viêm một quyển đấu kỹ cùng một quyển công pháp, Tiêu Viêm chỉ có học đấu kỹ mà thôi còn về phần công pháp thứ này đối với người đã tuy luyện "Đột quyết " như hắn không có nhiều tác dụng nên Tiêu Viêm cũng chỉ đành vứt nó vào một góc xó xỉnh trong nạp giới
Nói tóm lại, trải qua một tháng tu hành, tổng thực lực của Tiêu Viêm đã có thể nói là tăng gấp đôi so với lúc trước, hiện tại nếu hắn bỏ đi trói buộc thì việc đánh bại một gã nhị tinh đấu sư cũng không phải là một vấn đề lớn nữa!
Kết thúc một tháng thời gian tu luyện, Tiêu Viêm nán lại ma thú sơn mạch mấy ngày thời gian nữa, để có thể hoàn thiện kỹ năng chiến đấu, trước mắt cần phải thử liệp sát một đầu nhị giai ma thú để thử thành quả tu luyện của mình!
Sau khi cân nhác lại thực lực của mình, Tiêu Viêm trong đầu hiện lên một khuôn mặt âm lệ.
Chính là hắn, kẻ mấy tháng trước, đã bức mình vào sâu trong ma thú sơn mạch. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hiện tại cũng nên đòi lại món nợ này thôi.
Trả Lời Với Trích Dẫn