Đấu Phá Thương Khung

Chương 1408: Ra oai phủ đầu




Tiếng quát lạnh như băng vang lên từ phía trên bãi đá hấp dẫn một số ánh mắt. Khi những ánh mắt này lướt qua bãi đã thấy Tiêu Viêm và Phượng Thanh Nhi, một số người ánh mắt trở nên vui sướng khi người gặp họa.

"Tiêu Viêm ca ca." Ở phía bãi đá mà nhóm người Cổ Tộc chiếm giữ, cũng vì thanh âm của Phượng Thanh Nhi mà dời tầm mắt tới đây, thiếu nữ áo xanh đang nhắm mắt dưỡng thần lúc này hai mắt chợt mở, mắt phượng nhìn về phía thanh niên gầy gò đang bước trên bãi đá kia, nhất thời ngẩn ra, trong mắt hiện lên vẻ mừng rỡ.

"Ha ha, giống như Tiêu Viêm đang gặp phiền toái a? Không ngờ hắn còn có quan hệ với người của Thiên Yêu HOàng Tộc." Một nam tử thân mặc áo bào màu bạc cười híp mắt nói, người này cũng không xa lạ gì, đúng là Cổ Hoa - một trong Tứ đại Đô Thống của Cổ Tộc đã từng cùng mấy người Tiêu Viêm đi vào Thiên Mộ tu luyện.

Nghe thấy vậy, Huân Nhi hơi nhíu mày, con mắt sang chuyển hướng tới nữ tử thân mặc y phục rực rỡ đứng bên kia. Nhẹ giọng nói: "Thiên Yêu Hoàng Tộc này cũng hơi quá đáng đi."

"Khoan ra tay đã, Tiêu Viêm có thể giải quyết." Cổ Thanh Dương nhàn nhạt cười nói, lấy cảm giác của hắn đương nhiên có thể nhận thấy được hiện giờ Tiêu Viêm đã đạt tới thực lực Cửu Tinh Đấu Tôn. Tuy rằng khí tức của Phượng Thanh Nhi có chút cổ quái, bất quá lúc trước Tiêu Viêm mới có Ngũ Tinh Đấu Tôn đã có thể đánh bại Bát Tinh Đỉnh - Cổ Yêu chứ huống chi hiện tại.

Huân Nhi khẽ gật đầu, con mắt sang đột nhiên chuyển hướng ra phía sau Tiêu Viêm, cuối cùng dừng lại trên người Thải Lân, trong mắt hiện lên chút ít dao động.

Mọi người ở bãi đá đang thảo luận vấn đề cũng vì thế mà trở nên yên tĩnh rất nhiều, từng đạo ánh mắt đều hướng về phía Tiêu Viêm.

"Nhàm chán nữ nhân, không cần để ý tới nàng."

Có điều dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Tiêu Viêm lại mỉm cười, ngay cả đầu cũng lười quay lại nhìn qua Phượng Thanh Nhi, chỉ nghiêng đầu về phía mấy người phía sau tùy ý nói một câu, sau đó tiếp tục bước vào thạch thai.

Nghe được câu nói của Tiêu Viêm, gương mặt Phượng Thanh Nhi trở nên xanh mét, hai tròng mắt trở nên băng lãnh dị thường, ngọc thủ vung lên, một sợi tơ màu sắc rực rỡ giống như tia chớp, xé rách không gian, hung hăng công kích Tiêu Viêm.

"Xích!"

Quay mắt về phía Phượng Thanh Nhi đột nhiên công kích, cước bộ Tiêu Viêm đột nhiên dừng lại, tay trái nhanh như chớp đem sợi tơ rực rỡ kia bắt lấy, cùng lúc, hỏa diễm khủng bố nhanh chóng hiện lên, hóa thành một đoạn hỏa tuyến hừng hực, dọc theo sợi tơ lướt nhanh về phía Phượng Thanh Nhi.

"Hừ."

Thấy vậy, ánh mắt Phượng Thanh Nhi trở nên băng lãnh, bất quá nàng cũng biết Dị hỏa của Tiêu Viêm lợi hại tới mức nào, ngón tay ngọc vẽ một cái, sợi tơ kia đứt làm đôi, theo đó một luồng hơi thở tang thương mạnh mẽ từ trong cơ thể nàng bùng phát, trong lúc mơ hồ như có tiếng phượng hót chấn thiên kinh địa vang vọng bốn phương.

"Cảm giác này quả thực là Viễn cổ Thiên Hoàng."

Cảm thụ được khí tức của Phượng Thanh Nhi, Tiêu Viêm trong lòng ngược lại chợt động, cỗ khí tức này cùng với Viễn cổ Thiên Hoàng mà ngày đó Tiêu Viêm thấy trong Viễn Cổ Sâm Lâm tại Đấu Thánh di tích đã chết từ lâu có chút giống nhau, mặc dù không rõ nguyên do nhưng Tiêu Viêm có thể khẳng định, thực lực của Phượng Thanh Nhi có thể tăng tới mức này tất nhiên có quan hệ với Viễn cổ Thiên Hoàng đã chết kia.

"Tiêu Viêm, hôm nay hãy lấy cái mạng của ngươi đến bồi thường những thống khổ mà ta phải chịu đựng đi."

Phượng Thanh Nhi mặt lạnh như băng, oán hận nhìn Tiêu Viêm. Nếu ngày đó, không phải mấy người Tiêu Viêm cướp đi Long Hoàng căn nguyên quả, làm các nàng khi trở về đều bị trách phạt. Bất quá cũng may bọn họ mang hài cốt Thiên Hoàng từ Viễn Cổ Sâm Lâm về, vẫn còn lưu lại một ít tinh huyết của Thiên Hoàng, bất quá tinh huyết này cũng tương đối yếu, ẩn tàng sâu bên trong, nếu phá vỡ hài cốt thì tinh huyết trong đó cũng sẽ tiêu tán hết. Bởi vậy, để lấy được tinh huyết Thiên Hoàng thuần chánh nhất, Thiên Yêu Hoàng Tộc cường giả lựa chọn ẩn tàng trong cốt cách của Thiên Hoàng tinh huyết, trực tiếp tiêm vào trong thân thể tộc nhân. Có điều làm như vậy, quá trình sẽ vô cùng thống khổ, trong Thiên Yêu Hoàng Tộc tổng cộng có mười tộc nhân trẻ tuổi tiến hành quá trình đó, nhưng cuối cùng chỉ có hai người thành công, một trong số đó là Phượng Thanh Nhi.

Mà tám người thất bại kia trực tiếp lên đường tới Hoàng tuyền. Nguồn: http://truyenfull.vn

"Hừ."

Nhìn thấy Phượng Thanh Nhi nói động thủ liền động thủ, ánh mắt của Thải Lân mấy người trở nên băng lãnh, đấu khí trong cơ thể tuôn ra dữ dội, lạnh lẽo nhìn người trước mặt, đấu khí ngưng tụ trong lòng bàn tay.

"Ngươi là Tiêu Viêm? Nếu muốn đánh, ngươi liền đơn đả độc đấu đi, những người còn lại không cần xuất thủ, nếu không mà nói, các ngươi sẽ phải thua thiệt." Ngay khi mấy người Thải Lân tuôn trào đấu khí ra, phía sau Phượng Thanh Nhi truyền tới một thanh âm lãnh đạm, là một nam tử thân mặc áo bào trắng, kì dị nhất chính là, hai mắt của nam tử này lại hiện lên đủ loại màu sắc, nhìn qua cực kì quỷ dị.

Khi nam tử kia nói chuyện, hơn mười cường giả Thiên Yêu Hoàng Tộc cũng dùng ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm vào mấy người Tiêu Viêm, hiển nhiên nếu một lời không hợp sẽ đồng thời cùng nhau động thủ.

"Người thua thiệt, có lẽ là các ngươi."

Nhưng mà nam tử kia vừa nói xong, một thanh âm bình thản đột nhiên theo phương khác truyền tới, làm cho mọi người nao nao, ánh mắt chuyển dời.

"Ha ha, đơn đả độc đấu, thật cũng không cần phải nhúng tay vào, chỉ là ta không quen nhìn thấy cảnh lấy nhiều khi ít mà thôi." Cổ Thanh Dương ảm đạm cười, sau đó ánh mắt chuyển tới Tiêu Viêm, khẽ gật đầu.

Đối với hảo ý của Cổ Thanh Dương, Tiêu Viêm cũng là cười đáp lại, nhưng ánh mắt lại nhìn nữ tử áo xanh trong mấy người của Cổ Tộc, Thiên Yêu Hoàng Tộc cũng không phải thế lực bình thương, mặc dù là Cổ Tộc cũng có thế lực nhưng cũng không dễ dàng cùng bọn họ va chạm, mà hiện giờ bọn họ chịu ra tay, hơn phân nửa là do Huân Nhi.

Đối với ánh mắt của Tiêu Viêm, nữ tử áo xanh kia cũng thản nhiên cười nhìn hắn, giống như một đóa phù dung nở rộ, nụ cười tuyệt mĩ của nàng làm cho không ít cường giả xung quanh phải siêu lòng.

"Ha ha, như vậy cũng tốt, một khi đã như thế, liền tùy theo ngươi đi." Nam tử kia nhìn chằm chằm Cổ Thanh Dương, hắn chưa từng nghĩ tới Tiêu Viêm còn có quan hệ với Cổ tộc, bất quá tâm cơ hắn cũng rất sâu, lập tức cười cười, quay đầu lại, thản nhiên nói với Phượng Thanh Nhi.

Nghe được lời này của nam tử, Phượng Thanh Nhi gật dầu, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Tiêu Viêm, quát lạnh: "Tiêu Viêm ngươi có dám không?"

Tiêu Viêm cười cười, lấy tay ngăn mấy người phía sau lại, những người ở đây phần lớn đều không quen, ánh mắt bọn họ nhìn Tiêu Viêm giống như vui sướng khi người gặp họa. Hắn tới đây là vì Bồ Đề cổ thụ, có điều nơi này rồng rắn lẫn lộn, cường giả vô số, hắn muốn làm người khác kinh sợ một chút nên hiện tại không thể lui lại được.

"Tùy ý ngươi đi."

Tiêu Viêm chậm rãi đi tới, khuôn mặt vẫn giữ vẻ tươi cười như trước, nhưng trong hai mắt lại tỏa ra hàn khí lạnh như băng. Mặc dù không biết tại sao thực lực của Phượng Thanh Nhi lại tăng nhanh như vậy nhưng dù sao trước kia cũng thua hắn xa lắm, mặc dù hiện tại thực lực đại tăng, nhưng cũng chỉ gần tới Tam Chuyển Đấu Tôn điên phong, đối với Cửu Tinh Đấu Tôn mà nói thật đúng là không thể chiến thắng, nhưng với Tiêu Viêm lại thật sự không tính là cái gì.

"Hừ."

Nhìn thấy Tiêu Viêm quả nhiên bước tới, trên gương mặt Phượng Thanh Nhi hiện lên chút cười lạnh, chân ngọc đạp mạnh xuống đất, tơ lụa nhiều màu sắc bao phủ rợp trời, giống như đao phong sắc bén, mang theo kình phong sắc bén, phủ đầy phạm vi mười trượng xung quanh Tiêu Viêm, làm cho hắn không còn chỗ tránh.

"Quả nhiên vẫn chiêu cũ, lực lượng tăng vọt nhưng không cách nào khống chế, cũng giống như một tên ăn mày ôm một đống tiền thôi."

Thấy đám lụa nhiều màu chung quanh, Tiêu Viêm chậm rãi lắc đầu, bàn chân đạp một cái, theo đó, hỏa diễm nồng đậm bùng phát từ trong cơ thể, bọc chung quanh hắn, phàm là những dải tơ lọt vào phạm vi hỏa diễm, nhiều lắm là vào thêm được nửa trượng sẽ hóa thành tro tàn.

Dưới ánh mắt soi mói của mọi người, Tiêu Viêm từng bước tiến về phía Phượng Thanh Nhi, bộ dáng lững thững, trông có vẻ thật thoải mái.

So với Tiêu Viêm thì khuôn mặt Phượng Thanh Nhi trở nên xanh mét, không ngờ sau khi thực lực của nàng tăng vọt, vẫn không có chút uy hiếp nào đối với Tiêu Viêm, điều này làm cho một kẻ cao ngạonhư nàng sao có thể chịu đựng được.

"Thiên Hoàng Ảnh."

Một tiếng quát ẩn chứa sự tức giận từ trong miệng Phượng Thanh Nhi truyền ra, đấu khí trong cơ thể nhanh chóng bùng phát, cuối cùng ở cuối chân trời hình thành nên hư ảnh khổng lồ mấy trăm trượng của Thiên Hoàng, một cỗ uy áp cổ lan ra bốn phía.

"Lệ."

Hư ảnh khổng lồ của Thiên Hoàng ngửa mặt lên trời, một tiếng phượng kêu thanh thúy vang lên, hai cánh chợt rung, mang theo một luồng uy thế đáng sợ bạo bắn về phía Tiêu Viêm, thanh thế mạnh mẽ làm không ít cường giả biến sắc.

Quay mặt về phía hư ảnh khổng lồ của Thiên Hoàng, Tiêu Viêm dừng bước, ngẩng đầu nhìn Yêu Hoàng đang dần phóng đại trong mắt mình, trong lòng đã xác định thực lực Phượng Thanh Nhi tăng vọt chắc chắn có liên quan đến di hài Thiên Hoàng trong Viễn Cổ Sâm Lâm.

"Tiêu Viêm, chịu chết đi."

Nhìn hư ảnh Thiên Hoàng cách Tiêu Viêm không tới trăm trượng, hận ý trên gương mặt Phượng Thanh Nhi càng sâu, tiếng quát lạnh như băng vang vọng khắp quảng trường, lúc này mọi người nghĩ chắc là không tránh được rồi...

"Vẫn chỉ là chút tài mọn như trước." Đối với tiếng quát của Phượng Thanh Nhi, Tiêu Viêm chỉ mỉm cười, cũng không có tránh né, chỉ là chậm rãi lắc đầu. Cùng lúc đó, hai tròng mắt đen nhánh, kim quang mãnh hiện.