Sau khi trở lại Tinh Vẫn các, những ngày tiếp theo của Tiêu Viêm trở nên thanh nhàn hơn rất nhiều. Cả ngày ở trong Tinh giới, ngẫu nhiên có dịp thì hiện thân chỉ điểm cho các đệ tử Tinh Vẫn các một chút. Lấy thực lực và danh vọng của hắn bây giờ, đừng nói những đệ tử bình thường này, cho dù là một số khách khanh trưởng lão thì cũng có thể chỉ điểm.
Mà trong sự thanh nhàn này, ba ngày từ từ trôi qua. Không gian trùng động mà Dược lão xây dựng cũng đã dần hoàn thiện…
"Hây~!"
Trên một quảng trường trong Tinh giới, đông đảo đệ tử của Tinh Vẫn các đều tập trung ở đây, tiến hành thao luyện hàng ngày. Nhưng hiện giờ hầu hết ánh mắt trên quảng trường đều tập trung bề một phía. Nơi đó, một thanh niên thân mặc hắc sam đang mỉm cười chỉ điểm những thiếu sót khi thi triển đấu kỹ của những đệ tử xung quanh. Vẻ vui cười thong dong trên mặt mơ hồ có chút phong phạm của một tông sư, làm cho không ít đệ tử Tinh Vẫn các xung quanh đều cực kỳ hâm mộ từ tận đáy lòng.
Ở một góc của sân thao luyện, có một nhóm thiếu nữ mặc quần áo bó sát người đang tụ tập một chỗ, hì hì ha ha đùa giỡn với nhau. Tiếng cười lanh lảnh như chuông gió không ngừng truyền ra, làm trong lòng một số nam đệ tử xung quanh không khỏi rung động, trộm đưa mắt nhìn về phía này.
Ở giữa nhóm thiếu nữ này, một cô gái áo hồng xinh đẹp mỉm cười mà đứng. Vòng eo mảnh khảnh, hai chân thon dài, không thể nghi ngờ, nàng chính là người hấp dẫn ánh mắt nhất ở đây. Nhưng lúc này, thiếu nữ áo hồng lại đang nhìn chằm chằm về phía thanh niên mặc hắc sam phía xa. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Hì hì, U Tuyền tiểu sư tỷ, rốt cục ngươi cũng động tâm rồi?"
Thấy thiếu nữ nhìn chằm chằm về phía Tiêu Viêm, một thiếu nữ bên cạnh đột nhiên cười duyên trêu chọc.
"Nói linh tinh gì vậy…" Nghe thế, thiếu nữ tên U Tuyền kia đỏ mặt, sẵng giọng nói.
"Hắc hắc, U Tuyền tiểu sư tỷ, ngươi là người có thiên phú ưu tú nhất trong thế hệ trẻ này. Trong lần khảo nghiệm lần trước, thậm chí còn kinh động đến cả Các chủ đại nhân. Cho dù thân phận của Thiếu các chủ rất cao, nhưng ngươi cũng không cần tự ti a." Một thiếu nữ che miệng cười nói.
"Nói bừa, chút thiên phú ấy của ta đâu đáng gì trong mắt Thiếu các chủ…" U Tuyền lắc lắc đầu, nhưng trong mắt nàng lại hiện lên một chút vui mừng. Thiếu nữ, cuối cùng cũng sẽ hoài xuân. Trước kia, những thiên tài trẻ tuổi tự cho mình là siêu phàm mà nàng từng gặp, nếu đem ra so sánh với vị Thiếu các chủ cực kỳ hòa đồng này thì chắc chẳng cần nghĩ cũng đã có kết quả.
"Nếu không tiểu sư tỷ đến đó nhờ Thiếu các chủ chỉ điểm một chút? Tiếp xúc nhiều mới có cơ hội nha, nếu không sẽ rất khó khăn đó." Một thiếu nữ giựt dây.
Nghe vậy, U Tuyền hơi chần chờ một chút, thấp giọng nói: "Không thích hợp lắm, nếu quấy nhiễu Thiếu các chủ thì sao…"
"Không có gì đâu, tiểu sư tỷ là đối tượng cần trọng điểm bồi dưỡng của Tinh Vẫn các chúng ta. Để Tinh Vẫn các lớn mạnh, chắc chắn Thiếu các chủ sẽ không ngại phiền toái…"
"Cái này… Cái này, đừng đẩy a, ta tự đi còn không được sao…"
Trên sân thao luyện, nhìn cô gái đang đỏ bừng mặt này, Tiêu Viêm mỉm cười, nói: "Ngươi là U Tuyền? Ta từng nghe lão sư đề cập đến ngươi."
Lúc nói, Tiêu Viêm cũng đưa mắt đánh giá thiếu nữ trước mặt này. Tuy nhìn nàng còn hơi ngây ngô, nhưng không thể nghi ngờ đã có được tiềm chất trở thành đại mỹ nhân. Sau khi trưởng thành, chắc chắn sẽ là một tiểu yêu tinh nóng bỏng làm vô số nam nhân chết mê chết mệt. Đương nhiên, thứ Tiêu Viêm coi trọng chính là thiên phú tu luyện cực kỳ xuất sắc của nàng, chứ không phải dung mạo.
Một cô gái còn chưa đầy mười bảy tuổi, nhưng đã đặt chân vào cảnh giới Đấu Vương!
Lấy thành tựu và độ tuổi của nàng, cho dù nhìn khắp Trung Châu thì cũng là cực kỳ xuất sắc. Nếu cho nàng đầy đủ thời gian phát triển, thành tựu chắc chắn sẽ rất đáng sợ.
"Khó trách lão sư lại nhắc nhở riêng như vậy. Nếu không phải lão nhân gia đã quyết định không thu thêm bất cứ đệ tử nào, chỉ sợ cô nhóc U Tuyền này sẽ trở thành tiểu sư muội của mình." Tiêu Viêm hơi chớp mắt, rốt cục cũng hiểu được chuyện có liên quan đến U Tuyền mà Dược lão nói với hắn mấy ngày trước.
Thấy Tiêu Viêm cư nhiên lại biết tên mình, U Tuyền lập tức gật mạnh đầu, vẻ hưng phấn che kín cả khuôn mặt nhỏ nhắn.
"Thiếu các chủ, có thể quấy rầy ngươi chỉ điểm cho ta một lát được không?" Tuy đỏ mặt nhưng U Tuyền vẫn cố lấy hết dũng khí nói ra câu này.
"Diễn luyện một lần đi." Tiêu Viêm mỉm cười, nhẹ giọng nói.
"Phù…"
Thấy Tiêu Viêm nhu hòa như vậy, tim U Tuyền đập thình thịch, tranh thủ thi triển ra một bộ chưởng pháp Địa giai đấu kỹ mà mình mới tu tập thành công.
Tiêu Viêm đứng chắp tay một bên, nhìn U Tuyền thi triển bộ chưởng pháp Địa giai đấu kỹ này lưu loát như mây trôi nước chảy, hắn cũng nhịn không được mà gật gật đầu, chợt lên tiếng chỉ ra một số sai sót không lớn. Mà điều làm cho Tiêu Viêm kinh ngạc lại là bất cứ chỗ nào được hắn nhắc nhở, U Tuyền đều có thể lập tức sửa chữa. Tốc độ tiếp thu này làm cho hắn không thể không lắc đầu than thở, quả nhiên là thiên tư thông tuệ. Nếu chú ý bồi dưỡng thêm, sau này trở thành một trong những cường giả đứng đầu Trung Châu cũng không phải việc không thể.
Đánh xong một bộ chưởng pháp, trên trán U Tuyền cũng lấm tấm mồ hôi, nhưng trong mắt nàng lại chứa đầy vẻ vui mừng, khóe mắt liếc trộm Tiêu Viêm một cái, có chút bất an nói: "Thiếu các chủ, U Tuyền đánh có tốt không?"
"Ừ… Rất tốt!"
Tiêu Viêm mỉm cười, nhìn khuôn mặt đầy vẻ sung sướng của U Tuyền, hắn chần chờ một chút, cuối cùng nói: "Ừm, có một chuyện này, không biết ngươi có muốn hay không?"
"Chuyện gì vậy?" Nghe thế, U Tuyền vội vàng nói.
Tiêu Viêm đưa tay sờ sờ cằm, đánh giá U Tuyền một vòng từ đầu đến chân, lúc sau mới nói: "Làm đệ tử của ta…"
Nói ra lời này, trong lòng Tiêu Viêm mọc lên một cảm giác không tên, không ngờ cũng có ngày hắn nói như vậy. Dù vậy, đây cũng không phải ý của hắn, Dược lão coi trọng thiên phú của U Tuyền, nhưng lại không muốn thu thêm đệ tử. Vì vậy, lão giao nhiệm vụ này cho Tiêu Viêm. Lão là sư phụ của Tiêu Viêm, nếu Tiêu Viêm thu đệ tử, tự nhiên lão cũng có nghĩa vụ dạy bảo.
"A?"
Nghe Tiêu Viêm nói vậy, U Tuyền nhất thời sửng sốt, sau đó hơi cúi đầu xuống không nói lời nào.
Thấy U Tuyền phản ứng như vậy, Tiêu Viêm có chút lúng túng. Không ngờ nói lời này lần đầu trong đời, đối phương lại có phản ứng như vậy…
"Thiếu các chủ, làm đệ tử ký danh thôi có được không?" U Tuyền nhíu mày, trầm ngâm một lát, rốt cục mở miệng nói.
"Khụ!"
Lời này của U Tuyền trực tiếp làm cho Tiêu Viêm kịch liệt ho khan một tiếng. Cuộc đời cũng quá bi hài rồi, lấy thân phận bây giờ của hắn, nếu thật sự muốn thu đệ tử, không biết sẽ có bao nhiêu người tranh đến sứt đầu mẻ trán, không ngờ thiếu nữ trước mặt này lại có điều kiện như vậy.
"Cũng được, tùy ngươi." Tiêu Viêm bất đắc dĩ lắc đầu, dù sao người dạy cũng không phải là hắn, là ký danh hay chính thức đều được.
Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của U Tuyền hiện lên nụ cười vui sướng. Đệ tử ký danh, đến lúc nàng trưởng thành và trở nên cường đại, cái danh phận này cũng không có bao nhiêu trói buộc về luân lý đạo đức.
Đối với suy nghĩ của đệ tử ký danh vừa nhận này, tất nhiên Tiêu Viêm không biết. Nếu hắn thực sự biết được, chỉ sợ sẽ có ý định trục xuất sư môn ngay lập tức. Mới nhỏ tuổi như vậy mà đã suy nghĩ mấy thứ này…
"Ông!"
Khi Tiêu Viêm đang bất đắc dĩ lắc đầu, không gian trong Tinh giới đột nhiên dậy sóng kịch liệt. Một luồng thanh âm dao động như có như không tràn ra từ hậu sơn của Tinh giới. Cảm ứng được cỗ dao động này, Tiêu Viêm chợt ngẩn ra, sau đó trong mắt xuất hiện vẻ vui mừng lẫn sợ hãi.
"Đã xây dựng xong không gian trùng động rồi sao…"
"U Tuyền, ta đi hậu sơn một chuyến. Thời gian tới sẽ không ở lại đây, ngươi cứ tìm sư tổ, lão nhân gia sẽ dạy bảo ngươi." Tiêu Viêm quay đầu lại cười nói với U Tuyền.
"Vâng, Thiếu các chủ." Thấy Tiêu Viêm nói sẽ rời đi một khoảng thời gian, khuôn mặt nhỏ nhắn của U Tuyền nhất thời có chút buồn bã, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu.
"Bây giờ không nên gọi ta như vậy." Thấy vẻ buồn bã trên mặt U Tuyền, Tiêu Viêm không khỏi cười trêu chọc.
"Vâng… Lão sư…"
Thấy vẻ trêu chọc trên mặt Tiêu Viêm, U Tuyền đỏ bừng mặt, chỉ có thể gọi nhỏ một tiếng.
Thấy thế, Tiêu Viêm mới vừa lòng cười. Xoa xoa đầu U Tuyền, nói: "Cố lên, hi vọng lần sau ta trở về, ngươi đã tiến vào Đấu Hoàng."
Dứt lời, hắn cũng không nán lại quá lâu, thân hình chợt động, hóa thành một đạo lưu quang bay vụt về phía hậu sơn trong những ánh mắt kính sợ của mọi người.
Nhìn thân ảnh dần đi xa của Tiêu Viêm, lúc này U Tuyền mới xụ mặt xuống, có chút mếu máo nói: "Toi rồi, vậy mà lại trở thành đệ tử của Thiếu các chủ. Như vậy không phải cơ hội sau này sẽ thấp đi rất nhiều sao. Mình không thể bỏ cuộc vì cái danh phận ký danh đệ tử này được, nhất định phải kiên trì đến cùng."
Nói đến đây, U Tuyền vung vung nắm tay, sau đó chộp về bóng lưng đã đi xa của Tiêu Viêm, phảng phất như muốn chộp hắn vào tay mình vậy.
"Lão sư… Cũng có thể bồi dưỡng." (Bưu hãn a, chậc chậc)