Đấu Phá Thương Khung

Chương 134: Sơn động đồng cư: Diễm phân phệ lãng thước




Thân thể nằm sấp trên một đỉnh núi nhỏ, ánh mắt Tiêu Viêm không ngừng đảo qua chung quanh. Duyên cớ cũng bởi đầu Tử tinh dực sư vương kia mà đoạn thời gian này ma thú bên trong ma thú sơn mạch rõ ràng náo động hơn rất nhiều, bất quá cũng may dược phấn mà Dược Lão bố trí rất có hiệu quả, mặc dù phụ cận thỉnh thoảng cũng có ma thú lui tới, bất quá sau khi ngửi thấy cái mùi kích thích ấy thì đều vội vàng chạy đi, cho nên hai ngày này ở bên trong, hai người Tiêu Viêm cũng không có bị phát hiện.

"Này, có nữ nhân bên người thuỷ chung chính là phiền toái a, chẳng lẽ ngươi cứ định như thế à?" Dược Lão từ trong giới chỉ nhàn nhạt hiện ra, cười nói.

"Hắc hắc, đây chính là đấu hoàng cường giả a, có cơ hội làm cho nàng nợ ta một cái nhân tình, chính là đầu tư lâu dài, chừng đó phong hiểm còn đáng là gì?" Tiêu Viêm bàn tay xoè ra trước mặt, hứng lấy cành liễu rơi xuống từ trên cây, hắc hắc cười nói.

"Ta xem ngươi tốt nhất nên thừa dịp lúc này nàng đang suy yếu mà đem nàng... làm thịt luôn đi, như vậy lại có thể có thêm một cận vệ là đấu hoàng cường giả, ngày sau ngươi ở Gia Mã đế quốc cũng có thể nghênh ngang mà đi." Dược Lão già mà không nên nết, cười xấu xa nói.

Đảo cặp mắt trắng dã, Tiêu Viêm lẩm bẩm:"Ta cũng có nghĩ đên, bất quá nếu quả thật như vậy, chờ đến khi nàng hồi phục, người đầu tiên muốn giết khẳng định chính là ta."

"Tốt lắm, giám thị xong, trở về thôi." Lại nhìn quanh bốn phía an tĩnh, Tiêu Viêm phất phất tay, chẳng muốn cùng Dược Lão cãi cọ cái vấn đề cực kì nhàm chán này, nhảy ra khỏi đống đá rồi mạnh mẽ nhảy xuống khỏi đỉnh núi nhỏ.

Đưa Dược Lão thu vào trong giới chỉ, Tiêu Viêm thong thả chạy thẳng một đường, vài phút sau đã vào bên trong sơn động mát lạnh. Bước vào sơn động liền nhìn thấy nữ nhân thần bí vốn nằm một chỗ trên giường, bây giờ tay đang nâng chiếc cằm thơm nhàn nhã ngồi trên phiến đá, thấy Tiêu Viêm trở về, nàng không khỏi mỉm cười:"Về rồi à."

Cười gật gật đầu, Tiêu Viêm lưng đeo huyền trọng xích đến gần, từ trong giới chỉ lấy ra mấy con cá béo bắt được ở thác nước, đặt mông ngồi xuống đất đốt lên một đống lửa, thuận miệng hỏi: "Cô đã khoẻ hơn chưa?"

Nữ nhân thần bí khẽ động thân thể tạo nên một làn gió thơm mát nhàn nhạt, đi tới bên cạnh Tiêu Viêm, đôi mày đen cau lại khẽ thở dài: "Ngoại thương cũng không có trở ngại gì, bất quá phong ấn thuật trên người lại phải mất ít nhất vài ngày mới có thể giải trừ."

"Vậy đoạn thời gian này hãy trốn ở đây đi, chúng nó hẳn sẽ không lục xoát đến." Đem cá đánh vẩy sạch rồi đặt trên ngọn lửa, Tiêu Viêm quay đầu nhìn nữ nhân thần bí bên người.

Bởi vì bộ tố y trên người nữ tử đã bị nghiền nát, cho nên nàng hiện tại đang mặc hắc bào của Tiêu Viêm. Người khác mặc vào đều mang một vẻ đen tối nặng nề, bất quá khi tới trên người nàng lại được thân thể lung linh có lồi có lõm phụ trợ mà tăng thêm vài phần ý vị thần bí, khi dời bước một đoạn đùi ngọc trắng như tuyết lúc ẩn lúc hiện vô cùng mê người. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Thân thể ưu nhã ngồi xuống, đôi mắt đẹp của nữ nhân thần bí nhìn chằm chằm Tiêu Viêm đang không ngừng vẩy các loại gia vị lên cá nướng, mỉm cười nói: "Lá gan của ngươi cũng không nhỏ, thực lực mới đấu giả cũng dám xông vào ma thú sơn mạch."

"Không có biện pháp a, là bị người ta đuổi giết vào." Tiêu Viêm cười cười, nghiêng đầu hỏi:"Được rồi, cô tên gì?"

"Vân Chi." Đôi mắt đẹp hơi loé lên một chút, nữ nhân thần bí lại cười nói.

"Dược Nham." Tiêu Viêm từ trong bình ngọc vẩy ra một ít gia vị đã được phối hợp tỉ mỉ, cũng thuận miệng nói. Vân Chi? Hắn chưa từng nghe qua lúc nào Gia Mã đế quốc lại có thêm một cường giả đấu hoàng tên gọi như thế, có lẽ hơn phân nửa là nàng ẩn giấu thân phận thật.

Nữ nhân tự xưng là Vân Chi cũng không truy cứu tính chân thật trong lời nói của Tiêu Viêm. Tuy nói hiện giờ thực lực bị phong ấn, bất quá một thiếu niên thực lực chỉ mới là đấu giả đối với nàng rõ ràng không có nguy hiểm quá lớn.

Cuộc nói chuyện ngắn ngủi cứ chậm rãi kết thúc như vậy. Mất đi đề tài, hai người đều lâm vào không khí trầm mặc, cho đến khi Tiêu Viêm cầm cá nướng đưa cho Vân Chi, lúc này nàng mới nhẹ nhàng gật đầu với hắn.

Kéo xuống một miếng thịt cá nhỏ, đôi môi đỏ mọng của Vân Chi khẽ nhúc nhích, tư thái chậm rãi ưu nhã làm cho Tiêu Viêm một bên đang ăn ngấu nghiến cảm thấy có điểm tự ti.

"Ngươi là luyện dược sư?" Ánh mắt đảo qua mấy bình ngọc bên cạnh Tiêu Viêm, trong thanh âm của Vân Chi thoáng có chút kinh ngạc.

"Ách, y sư đi..." Nuốt thức ăn trong miệng xuống, Tiêu Viêm che giấu thân phận luyện dược sư của bản thân. Hắn cũng không cảm thấy để thân phận bại lộ là một ý kiến sáng suốt.

"Nga." Khẽ gật gật đầu, nét kinh ngạc trong đôi mắt sáng của Vân Chi chậm rãi biến mất, luyện dược sư cùng y sư mặc dù đều có một chữ "sư", bất quá thân phận rất là khác biệt.

"Ta có bằng hữu là một vị luyện dược sư đang ở Gia Mã đế quốc chờ ta hoàn thành sự tình nơi này, nếu ngươi nguyện ý, ta có thể giới thiệu ngươi cho hắn." Vân Chi khẽ liếm vết mỡ trên đôi môi đỏ mọng, mỉm cười nói.

Nghe vậy, Tiêu Viêm sửng sốt, sau đó trong ánh mắt ngạc nhiên của đối phương mà lắc đầu: "Đa tạ, bất quá ta nghĩ hay là quên đi, ta đã có sư phụ."

Nghe thấy Tiêu Viêm không ngờ lại cự tuyệt hảo ý của nàng, trên khuôn mặt xinh đẹp của Vân Chi thoáng hiện lên nét kinh ngạc. Sự giới thiệu của mình, không ngờ lại bị người trong cuộc cự tuyệt? Đây chính là nhiều năm như vậy mới gặp lần đầu. Lúc này, Vân Chi cơ hồ có chút xúc động muốn hỏi một câu: Ngươi biết ta muốn giới thiệu ngươi cho ai chứ?

Song xúc động cũng chỉ thoáng loé qua trong lòng. Bằng vào định lực cùng thân phận của Vân Chi, tự nhiên sẽ không đương tràng hỏi những lời như thế mà chỉ là mang theo một chút ý vị không hiểu chậm rãi gật gật đầu.

"Sau khi vết thương khỏi hẳn, cô vẫn định đi tìm Tử Tinh dực sư vương?" Đem miếng thịt cá cuối cùng cắn xuông, Tiêu Viêm miệng đầy nhóc hỏi hàm hồ.

"Ân, ta cần phải lấy được tử linh tinh." Vân chỉ khẽ thở dài một hơi, nói.

Tiêu Viêm lắc đầu, kiến thức qua trận đấu của nàng cùng Tử Tinh dực sư vương, hắn hiển nhiên cho rằng cơ hội đắc thủ của Vân Chi sẽ không lớn.

"Ta với nó thực lực khác biệt cũng không xa, chỉ là không ngờ nó lại nắm giữ phong ấn thuật. Lần trước chịu thiệt là do không kịp phòng ngự, lần tái chiến sau, "phong chi cực, vẫn sát" của ta không nhất thiết sẽ thất bại như thế." Nhìn vẻ mặt của Tiêu Viêm, Vân Chi cau mày nói, trong giọng nói mơ hồ ẩn chứa một nét không cam lòng.

"Chiêu đó đích xác rất mạnh." Đối với thứ quang mang thâm thúy đã đem tiêm giác cứng rắn nhất của Tử Tinh dực sư vương cắt đi một nửa, Tiêu Viêm cũng không hoài nghi uy lực của nó, bất quá nếu thật sự cùng tử tinh phong ấn cứng đối cứng, Tiêu Viêm cũng không biết được ai sẽ thắng.

Ăn xong cá nướng, Tiêu Viêm đứng dậy uể oải duỗi lưng, nói chuyện cùng Vân Chi một lát, sau đó ngồi xếp bằng một bên trên bãi đá, hai tay kết xuất ấn kết tu luyện rồi chậm rãi đích nhắm mắt.

Nhìn Tiêu Viêm bắt đầu tu luyện, Vân Chi cũng đứng dậy, đem ngọc thủ dính đầy mỡ thanh tẩy một chút rồi đi tới trước mặt Tiêu Viêm, đôi mắt sáng nhìn từ trên xuống dưới Tiêu Viêm đang ở trong tu luyện, một lát sau nhíu mày, nhẹ giọng nói:"Như thế nào lại là hoàng bậc công pháp cấp thấp nhất? Sư phụ của tên tiểu gia hoả này, tựa hồ cũng quá keo kiệt đi. Chẳng lẽ hắn không biết đối với người mới tu luyện mà nói, là đại biểu cho cái gì sao?"

Lắc đầu than nhẹ, trong lòng Vân Chi nhất thời đem Dược Lão chưa bao giờ gặp mặt, biến thành một tên sư phụ vô lương làm hỏng đệ tử.

"Chờ xong xuôi sự tình liền giúp hắn một phen đi, hạt giống tốt như vậy không nên bị đạp hư a." Lắc đầu, Vân Chi cũng ngồi xuống một bên từ từ nhắm mắt, chậm rãi giải trừ tử tinh phong ấn trong cơ thể.

Trong mấy ngày Vân Chi giải trừ phong ấn, bởi vì Tiêu Viêm hết lòng chiếu cố nên quan hệ của hai người cũng dần dần trở nên hữu hảo, mà có lẽ duyên cớ bởi vì phong ấn, hiện tại Vân Chi trong lúc nói chuyện cùng Tiêu Viêm, cái loại cao quý của địa vị cao cũng dần dần phai nhạt đi, cũng làm cho Tiêu Viêm trong lòng thoải mái hơn một chút, dẫu sao hắn cũng không thích mấy cái thứ đó.

Cuộc sống đồng cư trong sơn động cứ an tĩnh mà trôi qua hai ngày, song đến ngày thứ ba, lại bị phá vỡ bởi một tiếng sói tru đột ngột phát ra.

Trong sơn động vừa mới ăn trưa xong, nghe thấy tiếng sói tru vang lên không xa ngoài sơn động, Tiêu Viêm sắc mặt đại biến, vội vàng đứng dậy, cùng Vân Chi liếc mắt một cái, đều là chau mày.

"Như thế nào lại bị phát hiện?" Tiêu Viêm bồn chồn qua lại, trên người hắn mỗi ngày đều được vẩy lên dược phấn che giấu mùi, ma thú khó có khả năng theo dõi hắn mà mò tới nơi này a.

Chau mày, Tiêu Viêm đột nhiên liếc thấy khuôn mặt ẩn giấu vẻ áy náy của Vân Chi. Hơi sửng sốt, trong lòng vừa động, cười khổ: "Cô không nên nói với ta là hôm nay cô có ra ngoài a?"

Nhìn sắc mặt của Tiêu Viêm, khuôn mặt xinh đẹp của Vân Chi thoáng nổi lên một nét ửng đỏ áy náy, nhăn nhó thấp giọng nói:"Xin lỗi, ta... hôm nay có đi ra ngoài tắm rửa."

Nghe vậy, Tiêu Viêm nhất thời cũng không biết nói gì, thở dài một tiếng, nắm thật chặt huyền trọng xích sau lưng, cắn răng nói: "Cô ở chỗ này đừng lộn xộn, ta đi ra ngoài dẫn dụ đầu ma thú kia chạy đi."

"Ngươi... thực lực của ngươi... hay là để ta đi đi." Nhìn thấy Tiêm Viêm xoay người định đi ra, trong lòng Vân Chi lại càng thêm áy náy, vội vàng đứng dậy nói.

"Đứng ở chỗ này đừng nhúc nhích cho ta!" Cước bộ đột nhiên dừng lại, Tiêu Viêm quay đầu trầm giọng quát: "Cô ra ngoài thì chỉ càng dẫn tới thêm nhiều ma thú thôi!"

Bất ngờ bị tiếng quát chói tai của Tiêu Viêm làm cho hoảng sợ, Vân Chi ngây ngốc nhìn thiếu niên phía trước, đầu óc đột nhiên có phần xoay chuyển, này... tiểu gia hỏa này lại dám quát mình như vậy?

"Không nên ra khỏi đọng khẩu một bước, nếu không chúng ta đều phải chết ở chỗ này!"

Đã tới lúc này, Tiêu Viêm cũng không có tâm tư mà để ý tới nữ nhân là đấu hoàng cường giả phía sau, khẩu khí nghiêm khắc nói một câu, rất nhanh chạy ra khỏi sơn động.

Đứng ở một chỗ nhìn bóng lưng thiếu niên biến mấy nơi động khẩu, ngọc thủ Vân Chi đong đưa lung tung bên người một trận, vẻ mặt tựa hồ không biết nên hiện ra cái gì thích hợp, sau một lúc lâu mớii dậm chân, sẵng giọng: "Tuổi còn nhỏ mà đã hung hăng, lại không lưu tình như vậy, vốn ta còn chuẩn bị giúp ngươi, nếu thích cậy mạnh như thế, vậy ngươi cứ tự mình mà đi."

Tuy là nói như vậy, Vân Chi lại đi về phía trước vài bước, nhìn động khẩu sáng choang, nhớ tới lời nhắc nhở Tiêu Viêm lại không thể không dừng dừng bước, trên vầng trán thoáng hiện một nét lo âu.

Không lâu sau khi Tiêu Viêm ra ngoài, Vân Chi nghe thấy tiếng soi tru kia càng trở nên kịch liệt hơn, một lát sau tiếng sói tru dần dần rời xa, nhưng thiếu niên vẫn chưa trở về.

Lại chờ đợi một lát, Vân Chi rốt cuộc cũng không chịu nổi, răng nghiến nhẹ, ngọc thủ nắm chặt, trường kiếm kì dị bắn ra, âm thanh lạnh lùng nói:"Tử Tinh dực sư vương, ngươi tên hỗn đản, nếu Dược Nham xảy ra sự tình gì, ta thế nào cũng phải lật tung cái dãy núi này của ngươi!"

Vừa nói, Vân Chi liền muốn xông ra khỏi động, song lúc này một đạo nhân ảnh đã dột nhiên từ ngoài lảo đảo chạy vào.

"Dược Nham? Ngươi không sao chớ?" Nhìn thấy nhân ảnh, Vân Chi mặt ngọc vui vẻ, vội vã chạy tới dò hỏi.

"Đại tỷ, phiền ngươi đừng có ra ngoài nữa, ma thú mà trở lại, ta chỉ có nước bó chân." Máu tươi đầy người nhìn Vân Chi cười khổ một tiếng, Tiêu Viêm trước mắt tối sầm, trực tiếp ngã xuống.

Trong nháy mắt ngã xuống, Tiêu Viêm mơ hồ nhận thấy, mình tựa hồ rơi vào trong một khối ôn hương nhuyễn ngọc nhu nhuyễn...

(Ôn hương nhuyễn ngọc - 温香软玉: vừa mềm vừa thơm vừa ấm nóng vừa căng…. anh em tự hiểu nha ^~^)