Đấu Phá Thương Khung

Chương 1324: Đẳng cấp huyết mạch - Tộc văn!




Khi thanh âm mênh mông cuồn cuộn vừa dứt, ba vị trưởng lão Cổ tộc y quan nghiêm cẩn sắc mặt nghiêm trang cũng đứng lên tự hàng ghế cách đó không xa, sau đó tiến vào trung tâm quảng trường. Giờ phút này, ở nơi đó có rất nhiều đạo cụ được sắp sẵn. Nghi thức trưởng thành của Cổ tộc cũng tương đối rườm rà bởi vì trong Cổ tộc, phải trải qua Lễ trưởng thành thanh niên thì mới được xem như chính thức trưởng thành. Sau đó, những thanh niên này mới có thể chính thức trở thành đệ tử trung tâm của Cổ tộc. Thậm chí, cái gọi là hôn sự cũng chỉ sau khi trải qua lễ thành nhân này mới có thể tiến hành.

"Cường giả chân chính của Cổ tộc vẫn còn chưa lộ diện ư?"

Tiêu Viêm đảo mắt nhìn những khu vực đặc thù của Cổ tộc, trừ một số trưởng lão ra thì cũng chưa thấy những vị khác có cấp bậc cao hơn xuất hiện. Hiển nhiên, những đại nhân vật này dù trong thời điểm long trọng như vậy cũng không dễ dàng lộ diện. Cũng không biết vị cường giả Đấu Thánh có thanh âm tạo thành uy áp khủng bố vừa rồi lại là vị đại nhân vật nào của Cổ tộc?

"Chẳng qua tuy nói chưa từng lộ diện nhưng ở chân trời có một số khí tức mịt mờ tồn tại. Xem ra những đại nhân vật này cũng chú ý đến nơi đây nhưng chỉ không hiện thân mà thôi!"

Bằng vào cảm giác linh hồn vô cùng mẫn tuệ, sau khi Tiêu Viêm dò xét đã phát hiện phiến thiên không này đích xác có dao động kỳ dị phát ra, trong lòng bỗng thoáng giật mình.

"Nghi thức bắt đầu, Linh Tuyền!"

Đang lúc Tiêu Viêm âm thầm cân nhắc, ba vị trưởng lão Cổ tộc trên quảng trường cũng đã chuẩn bị hết sức đầy đủ, sau đó dựa theo danh sách gọi lên một cái tên đầu tiên cũng làm Tiêu Viêm tỉnh hồn lại.

Nghe tiếng quát của ba vị trưởng lão, Linh Tuyền cũng vội vàng đứng dậy. Thân hình hắn vừa động đã hăng hái lướt vào giữa sân cung kính thi lễ với ba vị trưởng lão. Số lượng người trẻ tuổi trưởng thành trong Cổ tộc tự nhiên không ít, nhưng có thể được tham gia vào nghi thức lớn như thế này thì rất ít ỏi. Không thể nghi ngờ, những người này chính là tài năng trong tài năng của Cổ tộc rồi. Bởi vậy cũng khó trách vì sao khuôn mặt Linh Tuyền giờ đây toát ra một vẻ đắc ý nhàn nhạt.

Giữa sân, một vị trưởng lão sắc mặt nghiêm túc cầm chặt một chiếc tinh bàn lớn gần một trượng đi đến trước mặt Linh Tuyền, mà hắn ta giờ này cũng vội vã bước nhanh đến đưa tay chạm vào tinh bàn rồi nhắm mắt lại.

Cùng lúc Linh Tuyền nhắm mắt lại thì tinh bàn bỗng bộc phát ra một luồng sáng mạnh mẽ. Sáu ngôi sao từ từ hiện lên…

Nhìn thấy sáu ngôi sao này, vị trưởng lão kia cũng gật gật đầu rồi sau đó thét lớn: "Linh Tuyền, Thất thống lĩnh Hắc Yên quân! Thực lực Nhất tinh Đấu Tôn, đẳng cấp huyết mạch lục phẩm! Sau khi được Trưởng lão viện thương thảo, quyết định ban cho Kim sắc Tộc văn!"

"Cư nhiên là Kim sắc Tộc văn! Không hổ là Thất thống lĩnh… …"

Nghe được tiếng quát từ miệng vị trưởng lão kia, đa số tộc nhân Cổ tộc trong quảng trường nhất thời phát ra thanh âm có vẻ vô cùng hâm mộ.

Nghe vậy, trong mắt lẫn sắc mặt Linh Tuyền cũng hiện ra một nỗi vui mừng, hắn liền quỳ một gối xuống ngẩng đầu lên. Sau đó, một vị trưởng lão cầm một chiếc hào bút lóe lên kim quang, cánh tay vũ động lập tức tạo thành từng đạo tàn ảnh hình thành một phù văn huyền ảo kỳ dị trên trán Linh Tuyền. Nó cũng bộc phát ra kim quang ẩn chứa dao động năng lượng đặc thù tràn ngập.

"Cấp bậc huyết mạch lục phẩm? Kim sắc Tộc văn? Mấy thứ kia là gì vậy?" Tiêu Viêm đối với những thứ này cực kỳ xa lạ, lập tức nhíu mày nhìn Huân Nhi dò hỏi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Cấp bậc huyết mạch được chia là mười phẩm. Nhất phẩm là thấp nhất còn thập phẩm là cao nhất! Chẳng qua bình thường mà nói thì huyết mạch đạt ngoài tứ phẩm mới đủ tư cách tham gia Lễ trưởng thành! Linh Tuyền có thể đạt tới lục phẩm đó đã là không tệ rồi." Huân Nhi mỉm cười giải thích: "Về phần Kim sắc Tộc văn chính là do Cổ tộc truyền thừa xuống. Ở trong lúc nguy cấp, nó có tác dụng làm huyết mạch lực trong thể nội của Cổ tộc nhân tạm thời tăng vọt, do đó có thể hóa nguy thành an. Loại Tộc văn này cũng chia làm bốn cấp: Ngân – Kim – Tử kim – Thất thải kim. Dùng màu sắc mà nhận biết thì Tộc văn của Linh Tuyền chính là đệ tam sắc Tộc văn!"

"Tộc văn còn có kỳ hiệu bực này?" Trong mắt Tiêu Viêm thoáng hiện nỗi kinh ngạc, hỏi.

"Vâng! Nghe nói đây chính là do vị Đấu Đế khai tộc sáng tạo ra. Bất quá sau khi có được tộc văn thì phải ôn dưỡng nó trong một tháng thì mới có thể phát huy năng lực!" Huân Nhi cười nói.

Tiêu Viêm khẽ gật đầu. Hắn còn tưởng Lễ thành nhân của Cổ tộc chẳng qua chỉ là một nghi thức mà thôi, không nghĩ tới cư nhiên lại có thêm ưu đãi bậc này. Thật khó trách vì sao bọn người kia lại coi trọng nó đến như vậy, thì ra còn do nguyên cớ Tộc văn như thế này!

"Huyết mạch của Huân Nhi có thể đạt đến thập phẩm không? Có được đệ nhất sắc Tộc văn không?"

"Lần trước sau khi muội xuất quan cũng chưa hề trắc thí qua, nhưng thập phẩm huyết mạch được xưng là tuyệt phẩm huyết mạch mà ngàn năm qua Cổ tộc chưa từng xuất hiện. Huân Nhi e rằng không thể đạt cấp độ này… Về phần Thất thải Kim tộc văn, trong tộc hiện giờ chỉ còn vẻn vẹn một đạo nhưng vẫn gác xó vì đã rất lâu chưa từng có người nào đạt đến yêu cầu này rồi!" Huân Nhi lắc lắc đầu, nói.

"Hắc hắc… dựa theo tính toán cấp bậc huyết mạch của Cổ tộc thì chỉ cần đạt thập phẩm là hẳn có tiềm lực trở thành Đấu Thánh. Về phần tuyệt phẩm huyết mạch thì có lẽ làm cho nàng đạt tới Đấu Thánh đỉnh phong a! Đương nhiên, ta đây nghĩ cũng rất khó đấy! Tuyệt phẩm huyết mạch đã rất nhiều rất nhiều năm vẫn chưa xuất hiện qua!" Mang Thiên Xích phía trước cũng quay người xuống góp chuyện, cười hắc hắc.

Tiêu Viêm thầm líu lưỡi. Đây chính là nội tình của Cổ tộc sao, quả nhiên đáng sợ!

"Kế tiếp, Lâm Hủ!"

Lúc Tiêu Viêm và Huân Nhi đang nói chuyện thì một tiếng quát lớn khác chợt vang lên. Lâm Hủ bên kia lập tức đứng lên, tâm tình hưng phấn lướt như điên đến nơi trắc thí, sau đó mới dựa theo Linh Tuyền lại đi đến áp tay vào tinh bàn. Chẳng qua lần này trên tinh bàn cũng chỉ xuất hiện có sáu ngôi sao như trước.

"Lâm Hủ, Tam thống lĩnh Hắc Yên quân – Ngũ tinh Đấu Tôn! Cấp bậc Lục phẩm huyết mạch! Được Kim sắc Tộc văn!"

"Hạ Nhất Chu…"

Kế tiếp Linh Tuyền và Lâm Hủ, sau đó có rất nhiều cường giả trẻ tuổi thực lực không tệ tục lục bước vào quảng trường, nhưng thủy chung không ai có được cấp bậc huyết mạch vượt quá lục phẩm. Mà chuyện này làm Tiêu Viêm hiểu được cấp bậc huyết mạch bên trong Cổ tộc này quả nhiên cực độ khó có thể tăng lên.

"Cổ Chân, Đại thống lĩnh Hắc Yên quân – Thất tinh Đấu Tôn! Thất phẩm huyết mạch lực! Ban!"

Ngay khi Tiêu Viêm sắp mất kiên nhẫn vì thời gian quá dài nhưng không có gì đột biến thì giữa sân đột nhiên truyền đến một thanh âm quanh quẩn.

"Cổ Chân?"

Nghe được cái tên này, trong lòng Tiêu Viêm cũng thoáng động. Hắn ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy Cổ Chân đang quỳ một gối xuống mảnh đất giữa quảng trường, vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh đang nhìn ba vị trưởng lão kia nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

Nhìn thấy ba vị trưởng lão kia bắt đầu bàn luận, mọi người trong quảng trường cũng chợt đưa mắt nhìn nhau rồi ánh mắt tất cả đều hội tụ trên người Cổ Chân. Xem ra, người này cùng những kẻ trước kia có chút bất đồng a!

Sau một lúc bàn luận ở giữa tràng, ba vị trưởng lão rốt cục cũng ngừng lại. Mà một vị trưởng lão trong đó nắm chặt tay tức thì một chiếc hào bút có màu tử kim đã xuất hiện trong tay ông ta.

"Cư nhiên là Tử Kim Long Bút!"

Nhìn thấy cây bút tử kim trong tay vị trưởng lão kia, giữa tràng lập tức vang lên trận trận kinh hô.

"Sau khi Trưởng lão viện thương nghị đã quyết định: Cổ Chân chiến công phi phàm, tính cách trầm ổn… Vì vậy ban cho Tử kim Tộc văn!"

Vị trưởng lão kia sắc mặt nghiêm trang, trầm giọng thét lớn. Chợt năng lượng trong lòng bàn tay ông ta bạo dũng thúc dục Tử Kim Long Bút bay nhanh đến trán Cổ Chân rồi lưu lại một ký hiệu Tử kim Tộc văn. Bất quá độ sáng của màu tím nhìn vẫn qua vẫn có vẻ hơi nhạt nhưng điều này cũng chưa từng ngăn cản đông đảo ánh mắt hâm mộ của toàn trường.

"Dựa theo tình trạng của Cổ Chân thì kỳ thực không đạt được cấp bậc Tử kim Tộc văn, nhưng chẳng qua danh vọng của hắn trong Hắc Yên Quân cực cao và có thể bức bách cả đến Tứ đại đô thống, cho nên lần này Trưởng lão viện mới cho ngoại lệ!"

Khi Tiêu Viêm nhìn Cổ Chân giữa trường thì một thanh âm dịu dàng lại vang bên tai hắn, tự nhiên đó là Huân Nhi đang giải thích cho hắn biết.

Tiêu Viêm khẽ gật đầu. Hắn đã từng tiếp xúc với Cổ Chân nên tự nhiên là biết tính tình của người này cực độ trầm ổn. Ngày sau, nếu có thể đạt được thành tựu cao hơn ở Cổ tộc thì tất nhiên địa vị sẽ không thấp.

"Cổ tộc này quả nhiên cường giả xuất hiện lớp lớp, không hổ là chủng tộc viễn cổ được truyền thừa vô số năm tháng! Lão mà không suy!"

Giữa quảng trường, Cổ Chân dù ngoài dự đoán đã chiếm được Tử kim Tộc văn nhưng khuôn mặt hắn vẫn như cũ không dao động quá mức mãnh liệt. Hắn cung kính thi lễ với ba vị trưởng lão rồi sau đó mới đứng dậy. Thân hình vừa động tức thì hắn đã trở về chỗ ngồi của mình dưới vô số ánh mắt cực kỳ hâm mộ. Khi ngồi xuống, hắn cũng chợt lướt mắt sang nhìn rồi sau đó khẽ gật đầu với Tiêu Viêm.

Đối với hành động đầy thiện cảm của hắn, Tiêu Viêm cũng mỉm cười đáp lễ. khi vừa muốn nói chuyện thì chợt cảm giác mãnh liệt rồi nhận thấy nhiệt độ của phiến thiên địa lúc này bỗng trở nên dần dần lạnh giá.

Dưới sự biến hóa của trời đất, Tiêu Viêm chậm rãi dời mắt đến rồi cuối cùng dừng lại ở thân ảnh lạnh giá kia. Giờ phút này, một trong bốn vị đại Đô thống của Cổ tộc – Tu La đô thống dưới sự chú ý của toàn đừng mà đứng lên không một tiếng động. Hắn chỉ khẽ dẫm chân thì đã xuất hiện ở giữa quảng trường.

"Đến hắn sao?"

Cảm thụ hoàn cảnh quanh mình trở nên lặng im và lạnh giá, đôi mắt Tiêu Viêm cũng đột nhiên nheo lại. Với đối thủ đích xác cường hãn của mình, Tiêu Viêm cũng cảm thấy phi thường tò mò. Gia hỏa kia đến tột cùng có thể đạt đến cảnh giới thế nào?